TruyenHHH.com

Dam My Bjyx Quy Tac Cua Em Chinh La Anh

Lý Bạc Văn dùng răng nghiến đầu chiếc bút bi trên tay, màn hình điện thoại vẫn đang rung lên liên hồi, mày kiếm khẽ nhíu nhìn chằm chằm cái tên quen thuộc đang hiển thị ở vị trí cuộc gọi đến.

Bình thường nếu Tống Kế Dương biết anh đang có giờ học sẽ không bao giờ chủ động liên lạc, trừ phi đã xảy ra chuyện gì rồi.

Vị lão sư đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng dường như đều tập thành thói quen, liếc mắt nhìn bóng dáng cao ngất của Lý Bạc Văn phắt một cái nhanh chóng đứng lên, chẳng buồn nói tiếng nào bước thẳng ra khỏi lớp, chỉ tức tối thở dài đánh thượt, sau đã liền hùng hồn quay trở lại bài diễn thuyết đến văng cả nước bọt.

"Bạc Văn ca ca....". Lý Bạc Văn chân mày xoắn vào nhau càng chặt, đập vào màng nhĩ anh lúc này là một trận nức nở đến tê tâm liệt phế.

Tống Kế Dương không ngừng nấc nghẹn mà gọi tên anh, Bạc Văn một bụng lửa nóng, trong lòng cực kỳ khó chịu, ngón tay thon dài khẽ day day hai bên thái dương, thật chậm rãi đáp "Anh ở đây!" sau mỗi tiếng gọi của cậu, vô cùng kiên nhẫn, vô cùng dịu dàng.

"Em đã thua rồi!". Lúc nói ra bốn chữ này, Kế Dương dường như sụp đổ mà hét lên.

Lý Bạc Văn cánh tay mạnh mẽ tỳ lên thành lan can, siết chặt đến mức các khớp ngón tay nổi cả gân xanh, không cần cậu nhiều lời, anh mơ hồ có thể đoán ra được vừa rồi rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, khiến Kế Dương đau lòng thành như vậy.

Quả nhiên, chỉ có thể là hắn ta.

Hét xong, có lẽ đã phát tiết đủ rồi, Kế Dương dần dần bình tĩnh trở lại, không còn tiếp tục gào khóc nữa, phía bên kia điện thoại yên ắng một lúc rất lâu, chỉ thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng sụt sịt nhỏ vụn như đang cố gắng kìm nén.

Bạc Văn từ đầu đến cuối đều rất kiệm lời, không truy hỏi, cũng không an ủi, anh luôn biết cách khiến cậu yên tâm nhất, những lời ngọt ngào trong lúc này chỉ là thừa thãi, sự có mặt của anh đã là liều thuốc tốt nhất dành cho cậu.

"Bạc Văn ca ca!". Sự im lặng chợt phá vỡ cho đến khi Kế Dương một lần nữa lên tiếng. "Em cũng nên giữ đúng lời hứa của mình rồi".

Trò chơi ngu ngốc mà Kế Dương cố chấp đặt cược bằng tất cả tình cảm của mình, kết thúc cũng quá nhanh đi. Bạc Văn đã nói không hề sai, cái niềm tin chết tiệt rằng bản thân là ngoại lệ trong lòng hắn này, từ đâu mà có, chính cậu còn không hiểu được.

Hắn căn bản chưa từng có ý định tạo liên kết, hay nói đúng hơn, hắn không cần cậu.

Cậu đã thua, ba chữ Vương Hạo Hiên sẽ ngay lập tức xóa khỏi cuộc sống của cậu, từ đây về sau, không còn một chút liên quan nào nữa.

----------

Một ngày một đêm, hai mươi bốn tiếng đồng hồ trong căn phòng cấm túc nhỏ hẹp chỉ có mỗi bốn bức tường bao quanh, không thức ăn, không nước uống, Vương Hạo Hiên mệt mỏi gục đầu ngồi bệt dưới đất, âm thanh kèn kẹt chói tai từ tấm cửa sắt nặng nề vang lên mới kéo lại được vài động tĩnh rất nhỏ của hắn.

Hạo Hiên hai mắt đỏ lừ, đôi môi tái nhợt, cổ họng bỏng rát tựa như có một thanh thép nung đang đâm xuyên qua cơ thể, nhưng vẫn không quên ném ánh mắt sắc như dao về phía hai người đối diện đang từ từ bước tới.

Đồng phục chỉnh tề, ngực áo mang huy hiệu mặt trời đầy ngạo nghễ, quả nhiên, lại là những kẻ thuộc Hội học sinh chết tiệt kia. Hạo Hiên xem thường nhếch khóe môi, giọng mũi khản đặc hừ lạnh một tiếng.

Hai kẻ nọ mặt không chút biểu cảm nhìn thoáng qua những vết xước ngắn dài đan xen chằng chịt trên hai bàn tay đang gác hờ hững bên đầu gối của Hạo Hiên, da hắn rất trắng, khớp ngón tay thon dài mạnh mẽ, máu đỏ đối lập rõ ràng, càng thêm thê thảm.

Suốt một đêm, cánh cửa sắt vừa to vừa dày cũng bị hắn dùng tay không nện cho đến mức sắp lõm thành vài cái hố hình cung, người nào không biết chắc dám khẳng định Hạo Hiên là chẳng cần đến hai bàn tay này nữa rồi.

Có ai đó chầm chậm bước đến gần có vẻ định đỡ lấy hắn, Hạo Hiên chẳng nói chẳng rằng "Chát!" một tiếng hất văng cánh tay đang đưa ra trước mặt kia, tự mình bám vào vách tường cố gắng đứng dậy, ép buộc bản thân nhích từng bước chân nặng như đeo chì, không còn chút sức lực khó khăn bước ra khỏi phòng cấm túc.

"Nếu cậu không tự hành hạ mình cả đêm thì đã chẳng thảm như thế này, mất hình tượng quá".

Tầm mắt phía trước vẫn chưa thôi xoay vòng không ngừng, Hạo Hiên phát hiện bản thân vừa đi lướt qua ai đó, cơn choáng váng khiến hắn chẳng còn tâm sức mà để ý, cho đến khi người kia đột nhiên lại từ phía sau tiến tới đỡ lấy lưng hắn.

Phản xạ được tôi luyện nhiều năm khiến Hạo Hiên trong lúc mơ mơ hồ hồ vẫn phản công nhanh như chớp, xoay người chính xác kẹp lấy chiếc cổ thanh mảnh của đối phương, thô bạo đẩy hắn lên tường, một bước ép sát.

"Là anh? Đồ bốn mắt?". Làn da trắng sứ, sống mũi cao thẳng, môi hồng gợi cảm, không phải Chu Tán Cẩm thì còn ai. Chỉ có điều, hôm nay anh ta không mang kính, có lẽ vì bị tấn công quá bất ngờ mà hàng lông mi thật dài hơi hơi run rẩy, càng xinh đẹp đến yêu mị.

Tán Cẩm khóe môi cong lên thành một nụ cười có phần e ngại, nhưng trong đôi mắt đen láy lại tuyệt nhiên không một chút sợ hãi: "Đừng nói chuyện với đàn anh như vậy mà, mau buông tay đi, nếu cổ tôi xuất hiện vết bầm sẽ không hay chút nào đâu".

Vương Hạo Hiên đương nhiên không làm theo lời anh ta, các khớp ngón tay càng thêm dùng sức. Tán Cẩm bình thường một bộ dạng như rùa rụt cổ, lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt hiền lành ủy khuất, động một chút liền khóe mắt rưng rưng, hôm nay lại phá lệ bình thản đến lạ thường: "Rõ ràng tôi chỉ có lòng tốt muốn tới xem cậu".

Hạo Hiên cười nhạt, biểu tình vẫn khinh bạc như cũ: "Tôi cần anh quản?".

"Được rồi, được rồi...". Tán Cẩm đầy mặt bất đắc dĩ, thò tay vào túi áo vest đồng phục lần tìm một lúc, liền đưa đến trước mặt hắn một chiếc bông tai. "Của cậu, Vương hiệu dành cho Công Tước, đúng chứ?".

Ngày hôm qua bị Lưu Hải Khoan bắt quả tang tại trận hắn suýt chút nữa phế một cánh tay của gã Vương Tử năm ba kia, mặc dù là gã tự mình tìm đường chết nhưng Hạo Hiên tất nhiên làm sao có thể dễ dàng thoát tội. Hải Khoan không hổ là Chủ tịch Hội học sinh, chẳng nói hai lời đã lập tức tống hắn vào đây, mọi vật dụng trên người Hạo Hiên đều bị tịch thu hết, điện thoại, ba lô, bộ ná yêu thích, bao gồm cả chiếc bông tai thứ hai mà hắn đã tháo ra từ sớm nhét trong túi áo, vốn dĩ là định nhanh chóng đưa cho người nào đó, nhưng những chuyện bất ngờ lại luôn biết cách đến rất đúng lúc.

"Chậc, muốn trao liên kết thì phải dứt khoát một chút chứ, không khéo sẽ chẳng còn cơ hội nữa đâu". Chu Tán Cẩm cười cười, ý vị thâm trường nói.

Hạo Hiên nhìn chiếc bông tai nằm gọn trong lòng bàn tay lem luốc những vệt máu đã khô, nụ cười lạnh trên môi vẫn không nhạt đi, hơi cúi người xuống, ở bên tai Tán Cẩm khẽ thì thầm, giọng điệu vô cùng âm trầm, ẩn ẩn lộ ra bá khí nồng đậm, cổ tay như cũ đặt trên yết hầu đối phương, như tùy thời đều có thể bẻ gãy.

"Chu Tán Cẩm, ngay từ lần đầu gặp anh, tôi đã biết anh không hề đơn giản...". Một khí chất hơn người, một ánh mắt đầy dã tâm, lại hoàn mỹ che giấu sau dáng vẻ yếu đuối nhu nhược đó, rốt cuộc anh ta có mục đích gì, chỉ sợ không ai có thể ngăn cản nổi. "Không biết anh cố ý tiếp cận tôi là vì cái gì, nhưng nghe cho rõ đây, tôi...không có hứng!".

"À còn nữa, bộ dạng anh bây giờ...tôi nhìn thuận mắt hơn nhiều đấy".

Hạo Hiên thu lại nụ cười, nới lỏng khớp tay, buông tha cho cái cổ mỏng manh của Chu Tán Cẩm, lập tức quay người rời đi, những lời Tán Cẩm nói với hắn, hắn không muốn tìm hiểu nữa, hắn đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi.

----------

"Tống Kế Dương, chúc mừng cậu!".

"Chưa đến nửa năm đã tìm được Vương Tử cho mình rồi, thiếu gia của nhà họ Lý đó nha".

"Phải đó, đàn anh rõ là mẫu cao phú soái điển hình, còn là chủ tịch Câu lạc bộ đua xe, ở trong mơ tớ cũng muốn".

Tống Kế Dương ánh mắt ráo hoảnh, miệng nở nụ cười đầy gượng gạo đối phó với một toán người đang rôm rả vây quanh cậu, những gương mặt ngày thường vốn chỉ bình thản mà lướt qua nhau, hôm nay lại trở nên tươi cười thân thiết đến kỳ lạ, cũng không biết trong những lời chúc tụng đó rốt cuộc được bao nhiêu phần là thật lòng.

Cậu cũng chẳng ngốc đến mức không nhận ra, tất cả đều là vì chiếc Vương hiệu chữ Lý chỉ vừa mới xuất hiện trên tai trái của cậu đây mà thôi.

"Tống Kế Dương! Cậu thật sự trở thành Công Tước của Lý Bạc Văn sư huynh sao?...". Trần Trác Tuyền vóc dáng nhỏ nhắn cố gắng chen vào trong đám đông, xông đến trước mặt Kế Dương mà bức xúc hô lớn, chỉ là còn chưa kịp nói dứt câu, liền bị nhóm người đang vây xung quanh nhao nhao cắt lời, còn thô bạo muốn đẩy cô ra ngoài.

Cô gái nhỏ bị chèn ép đến tội nghiệp, Tống Kế Dương không nhìn tiếp được nữa, nhăn mày đứng phắt dậy, những người xung quanh phát hiện ra cậu đột nhiên lại lộ vẻ khó chịu thấy rõ, cũng rất thức thời mà dừng lại, nhanh chóng lùi ra phía sau.

"Cậu không bị ngã chứ?". Kế Dương bước đến bên cạnh Trác Tuyền, ân cần hỏi.

Dù gì, cô gái này là người duy nhất trước và sau khi cậu trở thành Công Tước, vẫn không hề thay đổi thái độ đối với cậu, nhiệt tình hào sảng, chí ít trong lúc này cũng khiến cậu dễ chịu hơn nhiều.

"Kế Dương! vậy còn Vương Hạo Hiên? chẳng phải hai người....".

Trác Tuyền không dám nói tiếp, bởi biểu cảm của Tống Kế Dương khi nghe đến tên người kia liền như sắp khóc lớn tới nơi: "Trác Tuyền, cậu đừng nói nữa, tớ...đã không còn bất cứ liên quan gì đến cậu ấy rồi".

"Kế Dương....cậu....".

"RẦM!!!".

Một chiếc ghế bất chợt từ xa bay tới, đập mạnh xuống mặt đất, xô ngã liên tiếp cả dãy bàn ghế ngay phía bên cạnh Kế Dương, phòng học lập tức biến thành một mảnh ngổn ngang, dọa cho tất cả những người đang tụ tập gần đó đều giật thót, không ai bảo ai liền kéo nhau tránh xa ba mét.

Cảm nhận được khí tức quen thuộc, Tống Kế Dương sống lưng một trận lạnh toát, ngón tay vô thức co lại, nhưng mọi chuyện đã đến nước này, những gì xảy ra đều không thể thay đổi, vậy nên cậu còn có gì để sợ hãi nữa đâu.

Kế Dương liều mạng hít sâu một hơi, bày ra biểu cảm bình tĩnh nhất có thế, từ từ đứng lên, quay người về phía sau.

Ánh mắt Vương Hạo Hiên nói cho cậu biết rằng, thứ mà hắn ta muốn bẻ làm đôi ngay lúc này chính là chiếc cổ mảnh dẻ của cậu, chứ không phải chiếc ghế gỗ thế mạng kia.

"Không còn bất cứ liên quan gì?". Vương Hạo Hiên trầm giọng gằn từng tiếng. Bàn tay cứng như gọng kìm chụp lấy vai cậu.

Kế Dương thoáng nhăn mày, nhưng vẫn không nói tiếng nào, không rối rít xin lỗi, cũng không một lời giải thích, chỉ gồng cứng hết cả người, lặng lẽ nghiến chặt răng chuẩn bị tinh thần cho bất cứ chuyện khủng khiếp nào có thể ngay lập tức xảy đến, một cái túm này của hắn túm đến phát đau, nhưng cậu biết, đây chả là gì cả.

Trong lúc căng thẳng, có lẽ Kế Dương không kịp để ý, bàn tay chằng chịt vết thương lớn nhỏ của Hạo Hiên sớm đã chẳng còn chút sức lực nào.

"Tống Kế Dương! Cậu...rốt cuộc cũng chỉ có thế mà thôi". Im lặng một lúc rất lâu, Vương Hạo Hiên đột nhiên bật cười.

Đến cuối cùng, thứ mà hắn muốn có, lại luôn luôn vuột mất khỏi tầm tay, hắn vốn nghĩ mình đã tập thành thói quen, không ngờ vẫn là thất vọng tới như vậy.

Hắn lười rồi, lười quản chuyện của cậu, cũng lười hỏi cậu vì sao, tất cả đều không còn cần thiết nữa.

Áp lực trên bả vai đột nhiên nhẹ bẫng, lúc Kế Dương định thần lại, Hạo Hiên chỉ lạnh nhạt ném qua cho cậu nụ cười nhếch mép vô cùng xa lạ, liền không nói thêm lời nào quay lưng bỏ đi.

"Vương Hạo Hiên này, ngang ngược như vậy, động một chút là liền sử dụng bạo lực, Kế Dương, cậu sớm rời khỏi hắn ta thật là tốt".

"Bây giờ Kế Dương là Công Tước rồi, Hạo Hiên dám động tới cậu ấy sao? muốn trực tiếp đối đầu với Lý sư huynh à?".

"Nghe gì chưa? Mới đây thôi hắn suýt nữa đã bẻ gãy tay đàn anh năm ba đấy, chỉ vừa cấm túc xong đã không còn biết quy tắc là gì".

"Tôi còn nghe đồn Hạo Hiên một mình đánh sập cửa sắt trong phòng cấm túc cơ, Hội học sinh sắp sửa không trị nổi hắn ta nữa rồi".

Hai bên tai rào rào từng trận lời qua tiếng lại, có chế nhạo, có cười cợt, có ca thán, Kế Dương không muốn tiếp thu bất cứ thứ gì bên ngoài nữa, chỉ biết dán mắt vào bóng lưng lạnh lùng cô độc của hắn đã khuất dạng sau cánh cửa, thật lâu vẫn không cách nào rời khỏi được.

Bắt đầu từ lúc đó, không còn ai nhìn thấy Vương Hạo Hiên mang chiếc bông tai thứ hai nữa, tin tức bát quái khắp nơi đều buôn không dứt miệng về chuyện hắn ta thế mà dám vứt nó đi rồi, cũng chẳng biết có thật như vậy hay không, nhưng cũng chính vì chuyện này mà Hạo Hiên công khai đối nghịch với Hội học sinh, hắn tựa như con sói bị đứt mất dây cương, ngày một ngang tàng bạo ngược, không ai có thể quản chế hắn nổi.

Cho đến tận nửa năm sau đó, chiếc ghế chủ tịch Hội học sinh của Lưu Hải Khoan bất ngờ bị đạp đổ, không nghĩ tới lại có thể chấm dứt được tình trạng dây dưa giữa nước với lửa này, Vương Hạo Hiên xem như chấp nhận thu tay, tạm thời đi vào quỹ đạo.

Hết chương 30.

Khoan Cẩm: phúc hắc giả danh ôn nhu công x yêu nghiệt giả danh nhu nhược thụ. Được cả đôi :))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com