Dam My Bjyx Quy Tac Cua Em Chinh La Anh
Hạo Hiên bỏ đi đã được một lúc rồi, Kế Dương vẫn không muốn động đậy chút nào, cảm giác bất lực cùng không cam lòng như xâm chiếm toàn bộ đại não, khiến cậu không thể nghĩ được việc gì khác, chỉ biết chán chường thu mình vào một góc, để bản thân trong chốc lát có thể bình tĩnh lại."Haizzz....!! Có gì phải buồn chớ, cũng chẳng phải lần đầu tiên bị đối xử như vậy".Tự cười nhạo chính mình hồi lâu, nước mắt cũng sắp khô hết cả rồi, Kế Dương mới chật vật cố gắng đứng lên, cứ ngồi bó gối mãi như thế nên chân có chút tê cứng, nhất thời mất luôn cả cảm giác."Mỹ nhân lê hoa đái vũ, thật là cảnh tượng hiếm thấy a".Đột ngột tay bị một lực đạo không nhỏ nắm lấy, Kế Dương giật mình ngước nhìn lên, từ xa ánh đèn cao áp vàng vọt vẫn chiếu rọi rất rõ nụ cười cợt nhả của người đối diện.Một toán nam sinh năm nhất hơn năm sáu người mặt mày dữ tợn, nồng nặc mùi chất cồn trộn lẫn, đồng phục không chỉnh tề, thấp thoáng phía dưới lớp áo sơ mi nhàu nhĩ Kế Dương có thể nhìn thấy vô số hình xăm vằn vện, trên môi vài kẻ vẫn còn đang ngậm thuốc lá, chốc chốc lại cố ý nhả ra từng làn khói trắng vờn xung quanh cậu như trêu chọc, khiến Kế Dương phải quay mặt đi mà ho không ngừng, đổi lại chỉ là một tràng cười cợt đầy thích ý."Khóc thương tâm như vậy, ai khiến em đau lòng rồi, để ca ca an ủi em". Kẻ dẫn đầu vóc người vạm vỡ nhất vẫn nắm chặt cánh tay cậu không buông mặc Kế Dương cố sức vùng ra."Đừng có mà ăn nói như thế với đàn anh, mau bỏ ra, tôi đã có liên kết rồi".Lời đe dọa mềm yếu của Kế Dương rõ ràng không hề có sức mạnh, toán nam sinh kia sau một thoáng bất ngờ, liền thi nhau phá lên cười càng càn rỡ hơn."Đàn anh? đàn anh thì có vấn đề gì à?"."Liên kết ư? Đã là Công Tước, giờ này không ở bên cạnh Vương Tử của mình, lại chạy loạn ở đây".Một kẻ trong số đó miệng lưỡi nhanh nhảu sấn tới gần, không chút kiêng dè vạch mở cổ áo cậu: "Chậc chậc! Xem này, vị Vương Tử nhà em khẩu vị cũng tốt lắm đó".Bị bàn tay dơ bẩn đó chạm vào, Kế Dương cảm giác một trận rùng mình ghê tởm, lập tức mạnh mẽ hất văng cánh tay hắn, lùi nhanh ra phía sau, khó khăn kéo lại áo khoác, muốn che đi một vòng dấu răng vẫn còn đỏ ửng trên cổ mình.Kẻ đang giữ tay Kế Dương có vẻ không ngờ tới cậu lại mãnh liệt chống đối như vậy, trong một chốc không đề phòng bị cậu vùng thoát được, nhìn nhìn xuống bàn tay đã trống trơn, hứng thú trong mắt càng nồng đậm."Không nhìn ra mỹ nhân này lại cứng rắn đến thế".Sống lưng lạnh toát, bên tai như vang lên từng hồi âm thanh ong ong, Kế Dương đè xuống nỗi sợ hãi đang cuộn trào trong lòng, cố gắng đưa mắt nhìn quanh, lúc này mới giật mình phát hiện, cậu cứ mải đuổi theo Hạo Hiên, đến mức rời khỏi khu vực cắm trại xa như vậy cũng không hay biết.Khuôn viên Trần Tình Thiên Đoàn học viện vô cùng rộng lớn, thế nên những góc khuất như nơi cậu đang đứng không hề ít, cộng thêm đêm nay toàn bộ học viên đều tập trung vui chơi ở gần lửa trại, khu vực này ngày thường vốn đã vắng người qua lại nay càng heo hút hơn, là địa điểm lý tưởng cho một số thành phần Kẻ Tự Do cá biệt tụ tập với nhau.Không còn thời gian suy nghĩ nữa, Kế Dương lập tức quay người chạy về phía trước.Bộ dạng trốn chạy này, chính là thứ những kẻ đi săn thích thú nhất, nhóm nam sinh kia làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, liền vừa cười to vừa đuổi theo, ở phía sau không ngừng gào rú cổ vũ cậu hãy chạy nhanh hơn nữa đi.Chạy được một đoạn, đôi chân ban nãy còn chưa kịp lấy lại cảm giác bắt đầu có chút đau đớn, Kế Dương mệt đến mức thở hổn hển, nhưng vẫn không thể dừng lại. Đến khi nghĩ rằng bản thân sắp sửa ngất xỉu, thì ngay phía trước tầm mắt đang dần mờ đi, cậu loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, không rõ là ai, liền vội vã lao đến, đổ gục vào cánh tay người nọ.Đầu óc choáng váng đến quay cuồng, cậu vẫn có thể nhận ra nam sinh này mang huy hiệu mặt trời của Hội học sinh ngay phía trên ngực áo, cậu như tìm được phao cứu sinh mà chặt chẽ níu lấy, khó nhọc thở dốc."Giúp...giúp tôi". Kế Dương nước mắt lưng tròng hướng anh ta cầu cứu.Vừa lúc đó, nhóm Kẻ Tự Do cá biệt kia cũng đã kịp đuổi tới nơi, vừa nhìn thấy người này đang quỳ một gối dưới đất để đỡ lấy Kế Dương, họ rõ ràng khựng ngay lại, đưa mắt nhìn nhau có vẻ hơi hoảng hốt, nhất định rất e ngại thành viên của Hội học sinh.Nam sinh nọ chỉ cần thoáng qua cũng đã hiểu được đại khái tình cảnh này là gì, những chuyện như vậy trong Học viện không hề hiếm thấy."Tôi nhận ra cậu, cậu là Tống Kế Dương, Công Tước của Lý Bạc Văn". Người đó nhìn xuống Kế Dương đang ngồi sụp dưới chân mình thở hồng hộc, lãnh đạm nói một câu, giọng điệu vô cùng xa cách.Đàn anh này biết mình, Kế Dương còn chưa kịp vui mừng, anh ta lại tiếp lời, không một chút đồng cảm: "Nhưng bông tai Vương hiệu của cậu đâu?".Kế Dương từng ngón tay cũng khẽ run rẩy, gương mặt không còn tí huyết sắc lại rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, ấp úng không thể nói nên lời.Đôi mắt đen trắng rõ ràng của anh ta hơi nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì đó, sau vẫn chầm chậm đứng lên, liếc mắt sang nhóm học viên bất hảo vẫn còn đang đứng cạnh đó, nhàn nhạt mở miệng: "Tụi mày nghe rồi chứ? người này là Công Tước của Lý Vương Tử, hiện tại Vương hiệu bị mất, cho nên....tụi mày muốn làm gì, tao sẽ không ngăn cản, nhưng sau này Vương Tử có tới tìm bọn mày tính sổ hay không, tao cũng không đảm bảo".Những lời tiếp theo của nam sinh Hội học sinh kia tựa tia sét giáng thẳng xuống đầu Kế Dương một đòn chí mạng, khiến cậu nháy mắt tưởng như không thể thở nổi.Ý của anh ta là bỏ mặc mình.Anh ta sẽ cứ thế bỏ mặc mình!Kẻ Tự Do năm nhất, chính là những người không hiểu phép tắc nhất, tất nhiên, cũng là kẻ không sợ trời không sợ đất nhất.Những việc đại loại như "sau này", cơ bản bọn chúng sẽ chẳng quan tâm.Kế Dương giương mắt nhìn gót giày da đen bóng sạch sẽ của người nam nhân kia không chút thương tình nện lên mặt đất tráng xi măng xám trắng gồ ghề mà rời đi, để lại phía sau năm sáu kẻ tựa như thú hoang đói khát lâu ngày mà vồ lên người cậu, tham lam xé rách quần áo.Cơn gió chợt thổi qua mang theo luồng khí lạnh lẽo thấu xương khiến Kế Dương khẽ rùng mình, vô thức muốn dùng tay ôm lấy cơ thể, nhưng có cố thế nào cũng không nhúc nhích nổi, bởi cả hai tay lẫn hai chân cậu đều bị ai đó giữ chặt.Cảm giác ướt át nhớp nháp lướt từng tấc trên làn da trần trụi, những khuôn mặt sung sướng đến vặn vẹo vây quanh cậu hoàn toàn xa lạ, rất muốn thét lên, nhưng cổ họng nghẹn ứ không phát ra nổi thành tiếng, khóe mắt đau xót, cũng như vậy không rơi được giọt nước mắt nào."Chết tiệt! Không nhịn được nữa, tao tới đầu tiên, bọn bay tránh sang một bên chút".Tên to con kia nghiến răng chửi đổng một tiếng, nâng hai chân cậu lên cao. Hắn gấp gáp tháo thắt lưng, kéo mở khóa quần."A....!".Chỉ nghe thấy tiếng một vật sắc nhọn nào đó đang xé gió lao tới, tiếp theo một tia chất lỏng đỏ tươi nóng ấm đột ngột bắn ra, phun lên khắp mặt cậu, Kế Dương ngay cả nhắm mắt cũng không kịp, đôi mắt mịt mờ trừng lớn, chứng kiến nam sinh đang đè trên người mình đau đớn đến nhăn nhúm cả mặt mày, trong cổ họng phát ra từng tiếng ô ô không rõ nghĩa, dần dần đổ gục xuống đất, vang lên đánh rầm.Bên tai là từng trận la hét kêu gào, những kẻ còn lại ngay lập tức hoảng loạn bắn xa vài mét, bị dọa đến mức mặt xám mày tro ôm đầu ngã quỵ, run run rẩy rẩy.Vương Hạo Hiên nâng một chân, đạp lên cái xác cao to vạm vỡ đang nằm bất động dưới nền đất, áo khoác đen tuyền khẽ lay động, đôi mắt sắc lạnh trong ánh sáng heo hắt của ngọn đèn bên đường nhuộm lên một màu vàng nhàn nhạt, hệt như ác quỷ nồng đậm sát khí nhìn khắp bốn phía.Hắn cúi người xuống, vươn tay rút phăng cây dao nhỏ đang cắm trên lưng kẻ kia, lưỡi dao dài gần 20cm chôn sâu trong da thịt, tên nằm dưới đất co giật từng cơn, máu tươi lại thi nhau tuôn ra, nhuộm đỏ đế giày thể thao trắng tinh mà Hạo Hiên đang mang."Tất cả chúng mày....". Hạo Hiên lướt con dao ướt đẫm máu vẫn đang nhỏ từng giọt từng giọt đỏ thẫm, chỉ điểm từng gương mặt thời điểm này xuất hiện ở đây, một tên cũng không thoát, giọng nói lạnh lẽo rít qua kẽ răng: "...tao thì chắc khỏi phải tự giới thiệu nữa nhỉ, liệu xem mà làm, đẹp mắt một chút, chúng mày sẽ không thích gặp lại tao lần thứ hai đâu".Nói xong, con dao trong tay linh hoạt xoay một vòng, lưỡi dao sáng loáng hướng xuống, keng một tiếng nhanh như cắt ghim thẳng xuống đất, chọc vỡ cả một mảnh nền trát xi măng tạo ra những vết nứt chạy dài vằn vện.Cho đến khi Hạo Hiên một lần nữa ôm cậu vào lòng, Kế Dương nháy mắt òa khóc nức nở.Cơ thể mỏng manh trong tay không một mảnh vải, làn da trắng nõn trần trụi in đầy những dấu vết xanh xanh tím tím, nhìn thôi cũng đủ rợn người, đôi mắt sắc bén của Hạo Hiên càng âm trầm đến đáng sợ.Cởi bỏ áo khoác ngoài to dày bọc lấy Kế Dương đang không ngừng run lên từng hồi, Hạo Hiên không nói một lời mạnh mẽ nhấc bổng cậu lên. Kế Dương gắt gao vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, không cần biết tới bất cứ chuyện gì nữa mà cứ thế phó thác cho hắn, mùi hương xa lạ, hơi ấm xa lạ, xúc cảm xa lạ, nhưng chưa bao giờ cậu cảm thấy an tâm như vậy.Đi chưa được bao xa, phía trước liền xuất hiện một người, ngực áo mang huy hiệu mặt trời màu đỏ lóng lánh đầy kiêu hãnh, có vẻ anh ta bị buộc phải đứng chôn chân ở đây đợi một lúc lâu rồi, trên mặt tràn đầy chán ghét.Hạo Hiên từ tốn bước đến gần, biểu tình trên mặt không chút thay đổi, bất thình lình giơ chân đạp mạnh vào bụng người kia, vóc dáng anh ta cao to hơn hẳn Hạo Hiên, vậy mà một cú đá này vẫn bức hắn phải lảo đảo quỳ thụp xuống đất. Hạo Hiên hai tay ôm Kế Dương vô cùng vững vàng, một chút dao động cũng không có, gót giày dính máu thản nhiên đạp lên đùi tên nọ dùng sức chà lau một hồi: "Tay vướng víu quá, tư thế không chuẩn, không có đủ lực rồi". Hắn khẽ nhếch khóe môi, tặc lưỡi một cái xem chừng rất tiếc nuối, nhanh chóng quay người tiếp tục đi về phía trước, đến ngoái lại nhìn cũng không màng.Nam sinh đó vẫn như cũ quỳ trên mặt đất, hai tay đè chặt bụng, đôi môi run rẩy cố gắng mím lại, nhẫn nhịn chịu đựng không một lời trả đũa hay chống đối."Chết tiệt, còn dám nói không đủ lực". Sau khi Hạo Hiên đã đi rất xa, kẻ đó mới phụt một tiếng nhổ ra một ngụm chất lỏng tanh tưởi vừa trào lên trong miệng mình.-------Vương Hạo Hiên một đường bế Kế Dương về thẳng ký túc xá của mình, hắn xưa nay tựa như sói hoang độc lai độc vãng, một căn phòng ký túc lớn như vậy hoàn toàn không có người thứ hai, ngập tràn khí tức cá biệt của riêng mình hắn.Tiếng nước chảy rào rào vang lên trong không gian kín đặc biệt rõ ràng, khiến Kế Dương bất chợt hồi thần lại, có lẽ là vì cậu cứ luôn bám riết cổ hắn không chịu buông, Hạo Hiên bất đắc dĩ vẫn phải tiếp tục ôm cậu, tay phải quắp ngang đùi Kế Dương nâng lên cao, tay trái mở nước nóng xả vào chiếc bồn tắm lớn. Tiếp xúc thân cận như vậy, Kế Dương không thể không phát hiện hơi thở hắn đã có chút hỗn loạn rã rời, nhưng vẫn trụ vững không dứt khoát vứt cậu đi."Cậu....để tớ xuống được rồi". Kế Dương rụt rè nói, giọng nhỏ như muỗi kêu, cậu không thể cứ tiếp tục tham lam như vậy.Hạo Hiên hơi khựng lại một chốc, cũng không có phản ứng gì khác, chậm chạp đặt Kế Dương ngồi trên thành bồn tắm, hắn ta chỉ mới vừa nãy có bao nhiêu lãnh khốc tàn nhẫn phóng dao vào người khác, không thể tin rằng đến lúc ôm lấy Kế Dương lại có thể nhẹ nhàng như vậy."Tắm đi". Kế Dương có cảm giác Hạo Hiên phải khó khăn lắm mới nói ra được hai chữ này, ánh mắt hắn ta nhìn cậu vô cùng phức tạp, nửa như hận không thể xé xác cậu ra làm trăm mảnh, lại nửa như mềm mại thương xót.Mắt đối mắt một hồi, Hạo Hiên dường như không nhịn được nữa, khẽ nghiến răng, trong cổ họng bật ra một chữ rất nhỏ: "Bẩn!", liền lập tức đứng lên, xoay người bước ra khỏi phòng tắm.Kế Dương mặc dù tận lực né tránh không muốn nhìn đến, nhưng hiện tại người cậu đã thành ra cái dạng gì, không cần nghĩ cũng biết, thế nên, một chữ này của Hạo Hiên, phá vỡ toàn bộ ân cần dịu dàng trước đó, tựa như cây kim nhọn mạnh mẽ đâm thẳng vào mặt gương yếu ớt, nháy mắt vỡ tan thành từng mảnh vụn.Kế Dương đứng phắt dậy, lột phăng áo khoác của Hạo Hiên đang bọc kín cơ thể mình, ném về phía hắn, cơ thể bên dưới lớp áo không có nổi một mảnh vải, cậu cũng không còn sức lực để ý nữa."Cậu dám....!". Hạo Hiên quát lên."Tôi còn có cái gì mà không dám nữa, Vương Hạo Hiên, tôi gặp phải chuyện như vậy chẳng phải tại cậu sao? Cậu còn chê tôi bẩn! Phải, là tôi ngứa mắt cậu, thế thì cứ bỏ mặc tôi giống như tên vừa nãy là được rồi, mấy chuyện vô tình như vậy cậu là giỏi nhất còn gì...."Kế Dương không biết lấy khí lực từ đâu ra, ào ào mắng chửi một trận kinh hồn bạt vía, trong đầu một mảnh trống rỗng, nghĩ được cái gì đều nói ra miệng cái đó, câu từ thô tục cũng đã dùng tới, như trút hết bao nhiêu nhẫn nhịn uất ức bấy lâu nay, mắng đến mức hốc mắt Hạo Hiên cũng dần đỏ ửng, gân xanh chạy dài trên cổ ẩn ẩn nổi lên, tức giận sắp phát điên."Tống Kế Dương! Đủ rồi!". Hạo Hiên một bước dài phóng tới, bàn tay như kìm sắt thô bạo tóm lấy yết hầu cậu, chỉ cảm thấy sau lưng đột ngột đau nhói, cả người Kế Dương đập bốp một tiếng lên vách tường gạch trắng tinh. "Ai cho cậu cái gan lên lớp tôi? cậu có tin chỉ cần tôi phẩy tay một cái cũng có thể bẻ gãy cổ cậu?". Gương mặt góc cạnh anh tuấn của Vương Hạo Hiên kề sát, theo mỗi lời nói thốt ra là từng làn hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cậu, khuôn miệng đẹp đẽ nhếch lên thành một đường cong khinh bạc, đôi mắt sâu khẽ nheo lại, phảng phất ánh nhìn hung ác cực điểm.Kế Dương nhịn không được khẽ hít một hơi, nhưng cổ họng nằm gọn trong tay người đối diện, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn."Cậu bảo lỗi tại tôi? Nực cười! Là ai một mực bám lấy tôi? Là ai cứ cố gắng xuất hiện bên cạnh tôi? Không dưới một lần, tôi bảo cậu tránh xa tôi ra, cậu còn chưa nghe hiểu?".Kế Dương một trận hít thở không thông, lồng ngực nghẹn ứ đau đớn muốn nổ tung, lại không hề kiêng dè nhìn thẳng vào hắn ta, hét lên: "Đúng! Là tôi mặt dày đuổi mãi không đi, biết làm sao được khi lỡ thích cậu nhiều đến mức không khống chế được bản thân, bây giờ cậu nói cho tôi biết đi, làm cách nào có thể không còn thích cậu nữa?".Quát xong, có vẻ như đã tới giới hạn, Kế Dương cảm thấy trước mắt trắng xóa, mềm oặt đổ gục xuống, rơi vào bờ vai của Hạo Hiên, hắn vô cùng vững vàng đỡ lấy cậu, làn da trần trụi rét băng của Kế Dương tiếp xúc với nhiệt độ trên người Hạo Hiên tựa như bị lửa đốt, nóng bỏng đến dọa người, khiến cậu trong vô thức càng rúc sâu vào lòng hắn."Cậu nói...cậu thích tôi?".Kế Dương đầu óc choáng váng đến quay cuồng, không còn nghe rõ hắn là đang nói cái gì, bám lấy vai hắn ho khan liên tục.Khoảnh khắc kế tiếp, eo bị người ôm chặt, Hạo Hiên một tay đỡ lấy gáy cậu, kéo sát cậu vào trong lòng mình, không nói một lời mạnh bạo hôn xuống, đầu lưỡi linh hoạt tách ra đôi môi mỏng trắng bệch của Kế Dương, vừa nhiệt tình vừa vội vàng len vào bên trong, cuồng dã công thành chiếm đất.Sức lực kinh người dồn ép Kế Dương về phía sau, một lần nữa đè cậu lên tường, bị hai cánh tay cứng rắn khư khư giam cầm không cách nào vùng vẫy, đôi môi gợi cảm kia vẫn không ngừng dày vò, đòi hỏi tất cả ngọt ngào của đối phương, cậu vậy mà lại cảm thấy trái tim đang điên cuồng nảy lên trong lồng ngực, bất chấp tất cả ôm chầm lấy lưng hắn, mê muội đáp trả.Hạo Hiên dừng lại, nắm lấy gương mặt thon nhỏ xinh đẹp giờ phút này càng thêm dụ hoặc: "Tống Kế Dương, cậu nghe rõ cho tôi".Nói đoạn, hắn rời khỏi người cậu, Hạo Hiên lùi lại một bước, hai cánh tay thon gầy nhưng rắn chắc mạnh mẽ giang ra hai bên, trong giọng nói đều là tận lực ẩn nhẫn đến cùng cực: "Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nhanh bước ra khỏi căn phòng này, tôi sẽ xem như ngày hôm nay không hề có chuyện gì phát sinh, sau này, cậu vẫn là Công Tước, ngày ngày vui vẻ bên cạnh Vương Tử của cậu....".Hít sâu một hơi, hắn nói tiếp: "Nếu cậu không rời đi, tôi sẽ trói cậu ở bên cạnh mình, vấy bẩn cậu bằng thế giới tăm tối của tôi, cho dù sau này cậu có hối hận, tôi nhất định cũng không để cậu trốn thoát".Hết chương 24.Lại sắp có H (lau mồ hôi)!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com