TruyenHHH.com

Dam My Bdsm Vach Nui Tinh Yeu Lau Thanh Dien Sinh

Rất ít người có thể trở thành "bạn thân của Triệu Khải Bình". Vì vậy cậu vẫn luôn là một sự tồn tại bí mật trong mắt mọi người, còn mọi người cũng sẽ tưởng tượng đủ điều khó tin về cuộc sống riêng tư của cậu.

Trên thực tế, Triệu Khải Bình không phải loại người ăn chơi đàng điếm ham mê tửu sắc, đương nhiên cũng không thích nằm chết dí trong nhà.

Cậu có thể thỏa sức vui chơi cùng vài ba đứa bạn thân, cũng có thể hưởng thụ nỗi cô độc khi ở một mình.

Xét tổng thể, cậu cũng được tính là một người khá kỷ luật và nghiêm khắc với bản thân. Nếu không thì cậu đã không thể giành được học bổng ở trường Y rồi.

Sau khi tốt nghiệp, Triệu Khải Bình ở lại thành phố, mấy đứa bạn chí cốt thì rải rác khắp trời nam đất bắc, đông tây bán cầu.

Cậu bắt đầu quen với cuộc sống đơn độc.

Hai tháng kể từ lần đầu gặp Đàm Tông Minh, cuộc sống của Triệu Khải Bình vẫn luôn yên ả không một gợn sóng. Có điều hai ngày hôm nay vận may tệ quá, khiến cậu đoán chừng là do sao Thủy nghịch hành.

Đầu tiên là truyện tranh mua từ nước ngoài bị hải quan giữ lại vài cuốn, trong đó còn có một cuốn là bản giới hạn không thể mua được nữa. Sau đó Triệu Khải Bình lại bị một cô y tá mới đến khu nội trú tỏ tình, mặc dù cậu đã kiên quyết từ chối nhưng tin tức vẫn lan truyền với tốc độ chóng mặt. Mỗi lần cậu đến trạm y tá, những cô y tá đều nhìn chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Cuối cùng, thẻ Visa mà cậu thường dùng bị đánh cắp thông tin, chỉ có thể khóa thẻ làm lại từ đầu. Trong thời gian khóa thẻ, Triệu Khải Bình lại bỏ lỡ một đợt pre-sale của chiếc đĩa ăn mà mình yêu thích...

Tóm lại, đây không chỉ là một nỗi phiền lòng nho nhỏ.

Vừa hay hiện tại đang là cuối tuần, Triệu Khải Bình muốn tranh thủ đi lấy chiếc thẻ mới làm.

Cậu bước ra khỏi cửa tàu điện ngầm, nhìn về nơi đặt trụ sở thương mại ở đằng xa, tiện thể trông thấy tên của toà cao ốc đồ sộ đó - "Tòa nhà Thịnh Huyên".

Lối đi vào bãi đỗ xe còn treo một tấm biển hiệu mang phong cách phương Tây "Allbright Tower", không lẫn đi đâu được.

Điều này thật trùng hợp, Triệu Khải Bình tặc lưỡi.

Cậu đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang, nhớ đến tấm danh thiếp Đàm Tông Minh giấu trong bộ đồ của cậu, nhớ lại cơn gió lạnh giữa buổi đêm hôm ấy và cơ thể nóng rực của người đàn ông nọ. Thậm chí, cậu còn nhớ về chai soda ướp lạnh nữa.

Triệu Khải Bình cảm thấy hơi khát nước.

Sau khi lấy được thẻ, bởi vì tò mò nên Triệu Khải Bình bắt đầu đi lang thang trong tòa cao ốc.

Tầng dưới cùng của Thịnh Huyên Plaza là trung tâm thương mại với một loạt cửa hàng thời trang cao cấp. Chúng đều vô cùng vắng lặng vào dịp cuối tuần. Triệu Khải Bình cứ đi mãi đi mãi, không ngoài dự đoán, cậu lạc đường rồi.

Triệu Khải Bình có một năng lực rất kỳ lạ. Cậu có thể nắm rõ được đường đi nước bước ở bất cứ nơi nào, ngoại trừ trung tâm thương mại.

Triệu Khải Bình loanh quanh vài vòng, cuối cùng cũng tìm thấy cầu thang đi lên. Thế nhưng trên tầng không còn là trung tâm thương mại nữa. Cậu đang đứng bên ngoài sảnh tiệc rượu vắng vẻ của một nhà hàng nào đó.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài có muốn dùng bữa không?" Nhân viên phục vụ đứng trước cửa hỏi một cách lịch sự, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh nhạt.

Triệu Khải Bình lắc đầu. "Rất xin lỗi, tôi đi nhầm đường."

Cậu vừa xoay người định rời đi thì bắt gặp vài người đi ra từ một căn phòng khác. Họ đang chào tạm biệt lẫn nhau, giống như vừa kết thúc một bữa tiệc bàn bạc thương vụ.

Người có vóc dáng cao ráo và trẻ tuổi nhất chính là Đàm Tông Minh, anh đang mặc một bộ đồ màu xám đậm. Bỗng dưng cậu lại thấy anh mang theo vài phần lạnh lẽo tựa như kim loại vậy.

Triệu Khải Bình đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích chút nào.

Chắc chắn Đàm Tông Minh đã nhìn thấy cậu rồi. Nhưng anh cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại tiếp tục đi về phía cầu thang đưa tiễn mấy người kia.

Ngay khi Triệu Khải Bình cho rằng Đàm Tông Minh sẽ giả vờ không quen biết cậu rồi kết thúc lần gặp gỡ tình cờ này, đột nhiên Đàm Tông Minh xoay đầu lại chăm chú nhìn cậu.

"Tiểu Triệu tiên sinh, đã đến tận đây rồi, có muốn lên trên kia xem thử không?"

Đến khi Triệu Khải Bình định thần trở lại, cậu và Đàm Tông Minh đã đứng trong thang máy có bốn mặt đều là gương. Tốc độ thang máy đi lên rất nhanh, cảm giác mất đi trọng lực khiến Triệu Khải Bình choáng váng trong thoáng chốc.

Cậu nhìn vào hai bóng người trong tấm gương trước mặt. Không cần phải nói, Đàm Tông Minh đang mặc bộ vest trang trọng chỉnh tề. Còn cậu lại ăn mặc giống như một học sinh trung học vậy. Ấy vậy mà sự tương phản này lại tạo nên sự cách biệt tuổi tác tràn đầy cảm giác cấm kỵ, vừa tuyệt đẹp vừa nguy hiểm.

Triệu Khải Bình tiếp tục suy nghĩ giống như đang nằm mơ vậy. Hai tháng trước, cậu đã bị người đàn ông này giày vò từ trong ra ngoài không biết bao nhiêu lần... Thế là gương mặt cậu lập tức nóng bừng lên.

Trong đầu cậu hỗn loạn đến thế, nhưng cũng không hề làm lỡ việc cậu lắng nghe Đàm Tông Minh gọi điện thoại: "Đã tiễn khách đi hết chưa? Cậu không cần lên đây nữa, cũng không cần sắp xếp xe. Lát nữa tôi sẽ tự đi về." Đầu bên kia điện thoại chắc hẳn là thư ký của anh.

--

Cuối tuần, Thịnh Huyên không có một bóng người.

Thư ký cũng bị Đàm Tông Minh đuổi đi.

Triệu Khải Bình bám theo bước chân Đàm Tông Minh, tiến vào một căn phòng làm việc rộng rãi sáng sủa có tầm nhìn thoáng đãng. Cánh cửa ken két đóng lại.

Hương thơm vấn vít trên người Đàm Tông Minh ập đến từ đằng sau. Triệu Khải Bình dừng chân lại, không hề né tránh.

Có một bàn tay lần mò đến tai phải của cậu rồi xoa nắn nó.

Triệu Khải Bình nghe thấy Đàm Tông Minh thấp giọng hỏi: "Tôi nhớ trên danh thiếp đưa cho cậu có phương thức liên lạc của tôi. Nếu đã đến đây rồi, tại sao không gọi cho tôi?"

Vốn dĩ Triệu Khải Bình nên trả lời là "Tôi chỉ đến làm chút việc, hoàn toàn chỉ là trùng hợp mà thôi". Thế nhưng cậu lại nghe thấy bản thân nói: "Tôi vừa bị anh bắt được rồi này."

Tay Đàm Tông Minh không ngừng sờ soạng bên tai Triệu Khải Bình, rồi lại trượt xuống cổ cậu, dùng ngón trỏ và ngón giữa thưởng thức yết hầu nhô lên.

Anh áp sát lồng ngực vào sống lưng Triệu Khải Bình, khẽ thì thầm vào bên tai cậu: "Làm sao có thể dùng từ "bắt" cho mỹ nhân được."

Triệu Khải Bình giật nảy mình, tai phải của cậu vô cùng nhạy cảm. Mỗi lần đi cắt tóc, cứ cắt đến chỗ này là bên eo cậu lại nổi hết cả da gà lên, vất vả lắm mới kiềm chế được.

Thế nhưng hiện tại chỉ có Đàm Tông Minh ở cạnh, cậu tùy tiện phát ra một tiếng rên rỉ.

"Buổi chiều hôm nay không có việc gì khác đúng không?" Xuất phát từ thói quen lịch thiệp, Đàm Tông Minh hỏi cậu một câu.

Triệu Khải Bình quay đầu lại, đôi mắt cong lên nhìn thẳng vào Đàm Tông Minh. Sau đó, cậu lắc đầu rồi rủ mắt xuống.

Đây là một lời mời vô cùng thành tâm.

Đàm Tông Minh càng ôm chặt lấy Triệu Khải Bình hơn. Một tay của anh luồn vào trong áo cậu bắt đầu sờ soạng từ dưới rốn lên phía trên khiến cậu khẽ run rẩy.

"Hai tháng vừa rồi không tìm ai khác?"

"... Không."

Đáng lẽ ra câu hỏi này đã khiến cả hai mất hứng, nhưng Triệu Khải Bình vừa trả lời vừa bị khơi gợi kích thích. Cậu không ham muốn tình dục đến như vậy, cũng không có thói quen lăng nhăng bên ngoài, Triệu Khải Bình lại thường xuyên bận rộn với công việc. Cũng chỉ là hai tháng thôi mà, cậu có thể tự thỏa mãn được thì tại sao phải tìm đến người khác? Đàm Tông Minh cố tình hỏi để cậu phủ nhận, điều đó đang tạo ra ảo tưởng tựa như cậu không thể thiếu Đàm Tông Minh, thậm chí còn đặc biệt giữ lại thứ gì đó vì Đàm Tông Minh.

Tựa như cậu thuộc về anh vậy, người khác không thể chạm vào.

Đàm Tông Minh vân vê đầu ngực của Triệu Khải Bình, xoa nắn miếng thịt kia đến tận khi nó cứng lại. Triệu Khải Bình rên rỉ thành tiếng, ngửa đầu về phía sau, tựa vào vai trái của Đàm Tông Minh.

Triệu Khải Bình nghe thấy anh nói: "Có người khác hay không cũng chẳng sao cả. Mỗi một lần cậu cong mông lên sẽ cảm thấy người phía sau chính là tôi. Mỗi một lần cậu bị thao sẽ cảm thấy tôi vẫn đang ở bên trong cậu..."

Trên mặt Triệu Khải Bình hiện lên một tầng sương ửng đỏ vì động tình.

"Dù cho người khác là ai, đã làm cậu bao nhiêu lần, đều chỉ đang nhắc nhở cậu đừng quên dấu vết tôi đã để lại cho cậu." Thấy Triệu Khải Bình thích thú, Đàm Tông Minh cố tình nói ra những lời này để khiến cậu thẹn thùng. Anh vừa nói vừa dùng hạ thân cứng rắn húc vào phía dưới cậu.

Triệu Khải Bình nhẹ nhàng bật ra tiếng rên rỉ cầu hoan. Cậu biết rằng thứ quan niệm trinh tiết vớ vẩn này đáng lẽ phải bị loại bỏ từ hàng trăm năm trước. Thế nhưng cậu không kiềm chế được cảm giác nhục nhã, thậm chí còn muốn trở nên phóng đãng hơn chỉ vì vài câu sỉ nhục này.

Vì vậy, Triệu Khải Bình nhắm mắt lại, đôi môi hé mở, mong chờ đầu lưỡi hung hăng ngang ngược của Đàm Tông Minh tiến vào.

Đàm Tông Minh đặt một nụ hôn lên đó, vừa hút chặt vừa cắn xé.

Anh đưa một tay cởi cúc quần của mình trước, sau đó lột bỏ chiếc quần của Triệu Khải Bình.

Triệu Khải Bình mặc một chiếc quần lót ống rộng màu trắng, vừa khéo siết chặt lấy hai cánh mông đẫy đà. Ngọc hành cứng rắn của cậu được bao bọc bên trong đang lắc lư từ bên này sang bên kia, giống như đang giãy giụa vậy.

Đàm Tông Minh giải thoát cho tính khí không an phận kia. Anh đánh vào mông Triệu Khải Bình vài cái rồi dùng ngón tay xoa nhẹ nơi da thịt bị in hằn bởi chun quần. Người trong lòng thoải mái cau mày thở dốc, đung đưa vòng eo, cặp mông gợi cảm cách một lớp quần lót cọ vào dưới háng anh.

Đàm Tông Minh dẫn Triệu Khải Bình đi về phía sô pha, dỗ dành cậu vịn hai tay lên thành ghế.

"Chỗ này của tôi không có bao cao su, chơi tạm nhé?"

Bỗng nhiên Triệu Khải Bình bừng tỉnh lại, trong phút chốc vô số dòng chữ vụt qua đầu cậu. Vốn dĩ cậu tưởng rằng Đàm Tông Minh rất ga lăng, ít ra cũng nên chú trọng đến vấn đề vệ sinh khi quan hệ. Cho dù anh muốn làm một cách trần trụi, cậu cũng có thể hiểu được. Nhưng ít nhất cũng nên nói một tiếng trước khi chọc ghẹo người ta đến mức này, để cho người ta còn có cơ hội từ chối. Trưng cầu ý kiến thế này chỉ mang ý nghĩa tượng trưng mà thôi, nghe giống hệt như nước cờ của mấy tên tra nam cặn bã. Triệu Khải Bình đúng thật là không có tiết tháo, nhưng cũng là không có tiết tháo một cách thẳng thắn. Thứ cậu căm ghét nhất là mấy kẻ ngụy quân tử giả tình giả nghĩa.

Vừa nghĩ đến đây cậu đã định nhấc lưng đứng dậy, nhưng cậu không ngờ rằng Đàm Tông Minh không hề lột bỏ quần lót của cậu. Anh đỡ vào hông Triệu Khải Bình, cắm cự vật nóng như lửa vào khe hở giữa hai chân cậu.

Đàm Tông Minh vỗ một cái không nặng không nhẹ vào mông cậu, yêu cầu nói: "Kẹp chặt một chút."

Một giây sau, Triệu Khải Bình đã thuận theo khép chặt hai chân, hạ thấp eo xuống nằm bò trên ghế sô pha.

Triệu Khải Bình biết mình đã hiểu lầm Đàm Tông Minh, trong lòng lăn tăn một gợn sóng hổ thẹn và cả chút thích thú không thể giải thích được.

Chẳng biết có phải là vì lý do này hay không, nhưng khi bị cự vật căng cứng của Đàm Tông Minh xuyên qua lớp vải cọ xát vào đáy chậu, Triệu Khải Bình lại có thể cảm nhận được sự tê dại vô cùng dễ chịu.

Đàm Tông Minh thở dốc nặng nề, hiển nhiên là anh đang hưởng thụ dạng giao hợp mô phỏng thế này. Đàm Tông Minh cũng không quên nắm lấy ngọc hành của Triệu Khải Bình đang lắc lư trong không trung, chơi đùa với nó bằng đủ loại trò vui.

Triệu Khải Bình cảm thấy phần đùi bị cọ xát đến mức nóng hừng hực. Cậu cúi đầu xuống nhìn thì thấy đỉnh quy đầu của Đàm Tông Minh đã chuyển sang màu hồng, ngoài ra còn có một dòng chất lỏng trong suốt tràn ra theo động tác cắm rút vào chân cậu, trông cực kỳ dâm mỹ.

Đàm Tông Minh gia tăng lực độ, đâm thẳng từng đợt vào túi nang của Triệu Khải Bình, khiến cậu không nhịn được lớn tiếng rên rỉ.

"Tiểu Triệu tiên sinh, bị cắm vào giữa hai chân rất sướng đúng không?" Đàm Tông Minh thao cậu vừa chính xác vừa hung hãn. Anh không nói nhiều lắm, nhưng một khi đã mở miệng thì vừa trêu chọc vừa sỉ nhục cậu, mà giọng điệu thì vẫn rất nhẹ nhàng điềm đạm. Dường như Triệu Khải Bình có thể nghe ra ham muốn ngược đãi ẩn sâu trong đó.

Chẳng biết Triệu Khải Bình bị chạm vào dây thần kinh nào, cậu cứ liên tục thốt ra hai tiếng "sướng" rồi bị cuốn vào đợt cao trào không thể khống chế được.

Đàm Tông Minh dùng lòng bàn tay hứng trọn tinh dịch của Triệu Khải Bình, rồi tiếp tục động tác đâm rút.

Triệu Khải Bình tựa vào sô pha, ngây người nhìn đồ trang trí trong phòng làm việc của Đàm Tông Minh. Dư âm vẫn chưa qua đi, trước mắt cậu vẫn đang mơ hồ mịt mù, cả người lâng lâng say.

Trong chốc lát, Triệu Khải Bình cảm thấy Đàm Tông Minh va chạm kịch liệt vài cái rồi dừng lại. Sau đó, một cỗ tinh dịch thấm ướt đẫm quần lót của cậu, nhớp nháp đến mức dính khắp vùng da thịt giữa hai chân cậu.

Đàm Tông Minh cúi người xuống, cắn một cái lên vai trái Triệu Khải Bình.

"Tôi thực sự muốn nuốt trọn lấy em." Anh nói.

--

Triệu Khải Bình không thể ngờ được, "một ngày dạo chơi đến tòa nhà Thịnh Huyên" vào cuối tuần cứ thế làm hỏng một chiếc quần lót của cậu.

Đàm Tông Minh đã khôi phục vẻ nhã nhặn vốn có. Anh mặc quần áo chỉnh tề, gác chéo chân ngồi trên sô pha gọi điện cho tài xế, hoàn toàn không còn dáng vẻ cầm thú muốn ăn tươi nuốt sống cậu như ban nãy.

Giữa hai chân Triệu Khải Bình có thứ gì đó nhớp nháp chảy xuống, lại chầm chậm nguội đi.

Chẳng còn cách nào khác, cậu dứt khoát cởi bỏ chiếc quần lót ống rộng màu trắng, cứ thế mặc quần dài vào. Cảm giác trống trải này vừa thoải mái vừa kỳ cục.

Đàm Tông Minh dõi theo cậu, rõ ràng là không muốn thả người đi.

Dường như Triệu Khải Bình biết anh vẫn chưa đủ thỏa mãn. Cậu đi theo anh xuống lầu rồi lên xe của anh một cách tự nhiên, cũng không hỏi sắp đến nơi nào.

Đã hai tháng kể từ lần đầu tiên, Triệu Khải Bình lại được nhìn thấy căn biệt thự này, trong lòng dấy lên cảm giác thân thiết khó tả. Cậu nhớ lại ký ức sống động về làn gió đêm mát lạnh, chiếc giường êm ái và chai soda không đường trong căn biệt thự.

"Cứ ngồi tự nhiên, nghỉ ngơi một lúc đã. Tối nay cậu muốn ăn gì?" Đàm Tông Minh vừa nới lỏng cà vạt vừa hỏi Triệu Khải Bình.

"Gì cũng được, giống với bữa ăn thường ngày của anh đi." Triệu Khải Bình đút hai tay vào túi quần, đi đến nơi trồng cây xanh ở vườn sau, ngẩng mặt lên phơi nắng.

Đàm Tông Minh: "Bình thường tôi hay ăn tối ở nhà hàng."

Triệu Khải Bình chợt hiểu ra. Phần lớn "bữa tối" của Đàm Tông Minh chắc hẳn là những bữa tiệc xã giao. Cậu quay đầu lại nhìn về phía anh, khóe miệng hơi cong lên, dường như ánh mắt đang chất chứa tiếc nuối và xót thương.

"Vậy thì... Cháo trắng và vài món ăn kèm cũng được."

Đàm Tông Minh sững sờ mất một lúc, lập tức ngước lên gật đầu với cậu, rồi xoay người về phòng gửi đi một tin nhắn.

Quả nhiên, bữa tối là cháo trắng và vài món ăn kèm. Đàm Tông Minh ngồi đối diện với Triệu Khải Bình, trên bàn ăn bày vài món nguội được làm từ đậu hũ, búp măng và đủ loại nấm. Mùi thơm của cháo trắng nóng hổi trong nồi xộc thẳng vào mũi.

Triệu Khải Bình không hề câu nệ, múc đầy một bát cháo nhỏ cho mình. Thấy Đàm Tông Minh vẫn chưa có ý định động đũa, cậu lại múc giúp anh một bát, hoàn toàn không có cảm giác đến nhà làm khách.

Đàm Tông Minh nhìn vào cháo trong chiếc bát đặt trước mặt, lại nhìn sang Triệu Khải Bình. Trên gương mặt anh thoáng qua một nụ cười, nhưng chỉ trong chốc lát rồi biến mất ngay lập tức.

Triệu Khải Bình đúng thật là đói rồi, ăn cháo cũng rất nghiêm túc, một lát sau mới ngẩng đầu lên hỏi: "Đây là... hàu à?"

"Ừ." Đàm Tông Minh bình thản đáp lời.

Triệu Khải Bình nhướng mày, rồi gật đầu bật cười. "Cũng đúng, bồi bổ thật tốt."

Đàm Tông Minh phì cười, sau đó anh chợt nhận ra. Đối với anh mà nói, đã rất lâu rồi anh chưa được ngồi yên tĩnh ở nhà, ăn bữa cơm thường nhật với một người khác như thế này.

Hai người đã ngầm hiểu rõ tiết mục đêm khuya sau bữa ăn tối.

Triệu Khải Bình xếp bát đũa đã dùng vào trong máy rửa bát, xoay người lại nói với Đàm Tông Minh vẫn đang ở trong phòng ăn: "Tôi đi tắm đây."

Vốn dĩ Đàm Tông Minh đang ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của cậu, giờ mới định thần lại rồi đáp lời: "Được."

"Vòi xịt dùng một lần và áo tắm... ở trong ngăn chứa đồ dưới bồn rửa tay à?"

"Hả? Ừ."

Đàm Tông Minh đang thất thần, Triệu Khải Bình nhìn ra được nhưng cũng không hỏi nhiều, xoay người đi thẳng lên tầng.

Đôi chân trần của Triệu Khải Bình đang giẫm lên từng bậc thang, tao nhã hệt như một chú mèo vậy. Đàm Tông Minh trông thấy nhưng không hề dấy lên ham muốn chiếm hữu và chinh phục giống như lần đầu tiên.

Anh dùng ánh mắt đầy ẩn ý vọng nhìn những bậc thang đã trống rỗng, nảy sinh lòng hiếu kỳ khác thường đối với chàng trai trẻ này.

Đương nhiên đã có người giúp anh điều tra Triệu Khải Bình: Xuất thân từ gia đình trung lưu, bố mẹ đều là phần tử trí thức, từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc, lại được chuyên tâm học tập ở một trường đại học Y hàng đầu trong nước, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ thì làm việc tại bệnh viện hạng ba nổi tiếng toàn quốc.

Thuận buồm xuôi gió, không có gì đặc sắc - Nếu như Đàm Tông Minh chưa gặp Triệu Khải Bình, anh sẽ tổng kết bằng ngôn từ sắc bén như vậy.

Thế nhưng anh lại có những lần tiếp xúc ngắn ngủi mà sâu sắc với Triệu Khải Bình, khiến anh gạt bỏ hoàn toàn lời phán xét "không có gì đặc sắc". Nhưng anh cũng không kết luận đơn giản bằng từ "thông minh thú vị".

Triệu Khải Bình thích chơi đùa, nhưng lại biết tiết chế. Cậu không có tiết tháo đến mức có thể dùng từ "đê tiện", nhưng lại vô cùng bình thản. Cậu nhạy bén và biết giữ chừng mực, nhưng lại không gò bó bản thân.

Đàm Tông Minh đã nhìn thấu được rất nhiều người. Trong lòng anh, đại đa số những người anh đã gặp đều có thể phân loại rồi dán một cái nhãn cho qua chuyện. Phần lớn những mối quan hệ xã giao hời hợt giữa người với người cũng chỉ đến thế mà thôi. Cũng giống như Đàm Tông Minh biết rằng, trong lòng mọi người sẽ gán cho mình một cái mác dạng như "bá đạo tổng tài", rồi xếp vào loại người "không dễ chọc". Thế nhưng, ngay cả đối với những người mà anh vô cùng thấu hiểu, tính cách cũng sẽ phát triển theo một hướng nhất định nào đó, giống như một sự hài hòa cần thiết của bản thân.

Thế nhưng Triệu Khải Bình lại thiếu đi sự hài hòa này, cậu đang cố gắng đi ngược lại hướng phát triển của mình. Nếu như không phải có chấp niệm bị kiềm nén, thì chính là sự phóng khoáng đến tột cùng. Nhưng bất luận là loại nào, tất cả đều không phù hợp với độ tuổi và những việc cậu đã từng trải qua.

Vì vậy, Đàm Tông Minh không thể phủ nhận rằng trên người Triệu Khải Bình có một vẻ đẹp được đúc kết từ sự mâu thuẫn và phức tạp.

Ngay khi Đàm Tông Minh nghĩ đến việc hút một điếu thuốc thì tiếng nước chảy mơ hồ trên tầng đã ngừng lại. Anh định thần lại rồi bước vào phòng tắm ở tầng dưới.

--

Có vẻ như Triệu Khải Bình đã đợi một lúc lâu rồi. Khi Đàm Tông Minh lên tầng, anh trông thấy cậu đang mặc đồ tắm, tựa người vào kệ sách đọc cuốn "Dạ Hành Ký".

Bìa sách mang màu xanh lam yêu kiều phóng đãng, tôn lên làn da trắng nõn của Triệu Khải Bình.

"Cậu thích Vương Tiểu Ba à?" Đàm Tông Minh không hề kinh ngạc.

Triệu Khải Bình lắc đầu. "Trước đây tôi từng đọc qua, nhưng không hiểu được. Đối với những thứ mà bản thân không hiểu được thì không xứng đáng nói thích nó."

Lời khiêm tốn của cậu tựa như đang châm vào da thịt Đàm Tông Minh. Anh đứng trước mặt cậu. "Vậy thì làm sao có thể đánh giá được là hiểu hay không hiểu?"

Triệu Khải Bình cười. "Tôi cũng không biết nữa."

Không hiểu tại sao, bỗng nhiên Đàm Tông Minh lại nảy sinh hứng thú muốn nói chuyện vu vơ. Anh cầm lấy cuốn sách từ trong tay Triệu Khải Bình, liếc mắt nhìn rồi hỏi: "Cậu thấy mối quan hệ giữa bọn họ được coi là nhục dục hay ái dục?"

"Đều không phải." Dường như Triệu Khải Bình đã mất đi kiên nhẫn nói mấy câu chào hỏi dạo đầu với Đàm Tông Minh. Cậu vừa đáp lời vừa tùy tiện cởi bỏ thắt lưng áo tắm.

Bộ ngực, rốn và bụng dưới vốn dĩ được che kín sau lớp áo, giờ đây đã trần trụi trước mắt Đàm Tông Minh.

Triệu Khải Bình duỗi một chân ra, nhẹ nhàng cọ vào mu bàn chân Đàm Tông Minh.

Đợi đến khi ánh mắt Đàm Tông Minh lướt từ phía dưới lên đến cằm cậu, cậu càng tỏ ra mong đợi hơn liếm cánh môi.

Đàm Tông Minh cảm thấy, thật sự đủ rồi.

Anh nhét cuốn sách vào trong lòng Triệu Khải Bình với vẻ mặt "cậu muốn đọc thì đọc, tôi không đọc nữa đâu". Sau đó, anh vươn tay nắm lấy hai vạt áo tắm rộng mở của Triệu Khải Bình, đưa người đến bên giường.

Triệu Khải Bình đã được toại nguyện, cậu đặt mông ngồi xuống bên mép giường. Sau khi cuốn sách trong tay hoàn thành nhiệm vụ mở màn thì bị cậu quẳng sang bên gối.

Chàng trai trẻ cười gian tà, đôi chân đẩy người lui về phía sau, hai đầu gối mở rộng, cảnh tượng ở giữa được phơi bày trọn vẹn. Cậu đang dụ dỗ Đàm Tông Minh trèo lên bằng cách linh hoạt cựa quậy cơ thể, uyển chuyển lắc lư vòng eo.

Đàm Tông Minh lật người cậu lại, nâng hai bên đầu gối lên cao, khí thế bừng bừng đè xuống, khàn giọng nói: "Lần này tôi muốn cậu được nhìn tận mắt."

Động tác của Đàm Tông Minh rất nhanh, Triệu Khải Bình gần như không phản ứng kịp.

Cậu cảm thấy bản thân đang lõa lồ, cơ thể bị uốn cong, đè lên, mở rộng, không giữ lại được chút nào.

Cậu nhìn thấy Đàm Tông Minh nhắm mắt lại, men theo cảm giác đâm vào trong cậu một cách vững vàng. Sau đó anh đột nhiên mở mắt, dùng ánh mắt vồ lấy cậu.

Chẳng biết xuất phát từ sợ hãi hay hưng phấn, Triệu Khải Bình cảm thấy hoảng sợ trong thoáng chốc. Một đợt tê dại đau đớn không thể khống chế được chạy thẳng từ vùng xương chậu lên đến bụng dưới.

Cậu phóng đãng hét lên một tiếng.

Có lẽ là do bầu không khí, có thể là do ánh mắt của Đàm Tông Minh, hoặc là do tiếng rên rỉ xa lạ phát ra từ trong cổ họng hay sức nặng đang đè trên người cậu. Tóm lại, dường như Triệu Khải Bình chợt nhận ra đối phương là một người đàn ông, là một động vật giống đực thuần túy không có địa vị xã hội.

Cậu đang giao hợp với anh.

Đến tận khi cậu co giật phóng thích theo từng đợt trừu sáp của Đàm Tông Minh, Triệu Khải Bình vẫn đang vùi mình trong cảm giác sa ngã vừa hoang đường vừa sung sướng đó.

Đàm Tông Minh vứt chiếc bao cao su đi, lấy khăn ướt lau chùi cho Triệu Khải Bình, hài lòng nhìn vào trạng thái thất thần của chàng trai này.

Triệu Khải Bình ngẩn ngơ nằm bò trên giường mặc cho anh điều khiển, ngón tay ẩm ướt lật mở cuốn sách đặt bên gối.

Rất lâu sau, Đàm Tông Minh nghe thấy cậu thì thầm một câu. "Không phải ái dục hay nhục dục, là cô đơn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com