TruyenHHH.com

Dam My Ai Nhan Chay Tron Sang Kiep Sau

"Nhóc con, ngươi tỉnh rồi sao?" Bên đốm lửa hồng cháy rực phát lên giọng nam nhân trầm trầm.

"A..các vị..?" Khuyết Thuần Vu nhìn xuống cơ thể đang được phủ một cái ngoại bào cỡ lớn mềm mại được thêu họa tiết tinh xảo, nhìn một chút liền biết là kẻ có tiền.

"Thật xin lỗi, ban nãy có chút tự tiện động vào người các hạ, chỉ là ban nãy thấy ngươi có vẻ ngất xỉu trong nước nên ra tay vớt lên-" Một giọng nam nhân trẻ tuổi chứa đầy năng lượng thốt ra, chưa dứt câu liền phát ra một tiếng "bốp".

"Hồ ngôn loạn ngữ, ăn nói cho đàng hoàng, Ngũ Sa."

"Vâng, sư thúc.." Ngũ Sa xoa xoa đầu, mặt cười hì hì lấy lòng vị sư thúc.

"Ra là vậy.." Khuyết Thuần Vu sờ lướt qua ngoại bào cỡ lớn, cảm giác mềm mại tinh nghệ của vải thượng hạng lan rần qua từng đầu ngón tay, khiến y muốn sờ mãi không ngừng.

"Đa tạ hai vị đại nhân ra tay cứu người, quả thật lúc đó tiểu dân có chút ngất đi." Y chấp tay thi lễ, lại bồi thêm câu hỏi: " Xin hỏi hai vị có thấy đồ của tiểu dân..?"

"Nó ngay bên cạnh ngươi." Vị sư thúc mắt ngâm trầm nhìn y, toàn thân bí bí ẩn ẩn đánh giá.

"Làm phiền một chút." Y nhặt đồ của mình rồi ra một góc khuất mà thay, trên người còn kéo theo cái ngoại bào cỡ lớn kia không buông.

Ngũ Sa mắt dõi theo Khuyết Thuần Vu, nhìn cái dáng dấp tí tẹo kéo lê cái ngoại bào thật có chút mắc cười. Hắn lại quay sang thì thầm với sư thúc:

"Sư thúc, người nói xem, xưng hô của thằng nhóc vừa nãy không phải là quá tinh ý rồi sao?" Ngũ Sa miệng cười ranh mãnh, mắt đều hiện hai chữ tò mò to tướng.

"Một thiếu niên ở khu vực cận biên giới Huyết Thâm Tử lâm, ngươi nói là tinh ý hay là đang sinh lòng cảnh giác đây hả Ngũ Sa?" Vị sư thúc khép hờ hai mắt, tay thoăng thoắt lật qua lật lại mấy miếng thịt lợn to được cắt miếng.

"Con không biết..chỉ thấy thằng nhóc có chút thú vị. Cơ thể thì không có nội lực, thẳng ra là một phế nhân, vậy mà nhìn từ trên xuống dưới, con còn tưởng mình đã bắt nhầm một kẻ giả heo ăn thịt hổ."

Ngũ Sa hắn nói đúng, Khuyết Thuần Vu quả thực là một phế nhân không thể tu luyện võ công hay nội công. Nhưng cơ thể y là luyện tập từ lâu dẫn đến hình thành các cơ săn chắc, một chưởng đánh ra đủ khiến người thường bị thương nặng.

Chỉ tiếc Khuyết Thuần Vu trời sinh thân thể yếu ớt, không thể kéo dài, lại là phế nhân bẩm sinh, càng là loại yếu đến thiên địa bất dung, chỉ có thể xuống mồ.

"Thằng nhóc đó có linh trí sống rất cao, không phải khi con lén bắt mạch của nó đã nhận ra rồi sao?" Sư thúc cầm một vò rượu lớn đưa cho Ngũ Sa, lại lấy cho mình một vò khác.

"Úi, bị bắt bài hi hi hi." Ngũ Sa cười đến đần mặt, quả nhiên là sư thúc, một chút cũng không qua mắt được.

"Nhóc con, ngươi nghe xong rồi thì có thể đến đây chưa?" Sư thúc mắt nhắm mắt mở uống ngụm rượu lớn, liếc nhìn về thân cây xa xa phía trước.

Khuyết Thuần Vu bước ra, y đi về phía hai người kia, lòng có chút hơi động.

"Đại nhân thật tinh mắt, xa như vậy vẫn có thể thấy tiểu dân." Y nhẹ cuối người, đưa ra phía trước cái ngoại bào cỡ lớn đã được gấp gọn gàng đẹp đẽ.

Đợi một lúc, hai người kia một tiếng cũng không nói, y cũng im miệng.

Tiếng củi lửa lách tách giòn tan, hơi nóng lửa hồng tản ra xung quanh, y tay có chút mỏi, lưng hơi cong muốn thẳng mà run nhè nhẹ.

Khuyết Thuần Vu là tầng lớp thấp, là một kẻ sống ở khu vực biên giới, càng thấp hơn nữa là..

Y biết bản thân không thể đắc tội hai kẻ này. Đến đây mà còn mặc loại y phục đắt tiền chỉ có thể là gia thuộc dạng nhận nhiệm vụ quan trọng gì đó đi thi hành.

Mắt hổ phách nhắm lại, che đi sầm uất tối tăm nơi đáy mắt, nhằm giấu đi ý nghĩ thật sự sâu hút tận tâm can.

"Nhóc con, thẳng lưng lên." Sư thúc lên tiếng, quan sát hồi lâu vẫn là một mặt điềm nhiên không hoảng, có chút khí chất.

Khuyết Thuần Vu lưng thẳng đuột lại, tay hơi kéo về phía bụng. Sư thúc một bên nướng thịt, một bên cầm vò rượu nốc cạn. Làm hết tất thảy, lại nói:

"Ngươi giữ lấy cái đó đi, bọn ta sẽ quay lại lấy sau." Sư thúc khẽ đẩy một xiên thịt lợn nóng hổi về phía y, ý bảo cầm lấy mà ăn.

Khuyết Thuần Vu ăn nhịn uống tiếc, nay được mời một xiên thịt lợn cắt miếng bự đã bụng đói cồn cào, nhưng trong là thế, ngoài mặt vẫn im hơi lặng tiếng, tay không lay động, nhưng dạ dày thì có.

"Không ăn? Còn muốn ta bồi ngươi sao?" Sư thúc mặt liệt nhìn y, miệng nhai nhai miếng thịt vô tư vô lo.

Nhìn thì sư thúc thật, mặt mày nếp nhăn hiện rõ, tóc đen vấn sau đầu còn có vài sợi trắng, nguyên thân là một bộ xanh đậm phù vân, kiếm bó trong vải chặt chẽ không lộ ra ngoài. Nhìn cứ như hiệp khách giang hồ ngao du thiên hạ vậy.

"Ngươi không ăn hả? Vậy để ta-" Ngũ Sa miệng nói, tay đã từ từ vươn đến muốn thó đi miếng ăn miễn phí của Khuyết Thuần Vu.

"Đa tạ ý tốt của ngài, xiên thịt này tiểu dân xin nhận." Y chộp lấy xiên thịt, chút khách khí ban nãy cũng bay mất.

"Miếng ăn là miếng nhục đó ngươi không biết hả..?" Ngũ Sa trề môi lầm bầm, đáp lại hắn một cách tỉnh táo, Khuyết Thuần Vu mày lạnh mắt lạnh nói :

"Nhục có bằng việc được no không?"

"Tiểu dân ngày hai bữa đều không no, nhục nhã gì đó đối với tiểu dân..vẫn là để sau đi." Y không nhanh không chậm, trực tiếp lấy một xiên khác mà tự nhiên ăn.

Ngũ Sa và sư thúc ngơ luôn, thật sự còn tồn tại một kẻ như y sao?

Su thúc nhịn cười đến run rẩy, Ngũ Sa bên cạnh sớm đã không tiết chế, lập tức cười một tràng lớn, lăn trên đất mà ôm bụng cười.

Sau đó, hắn bị sư thúc đánh một vố ngồi im thin thít.

.

Có lẽ đôi phần hợp tính nhau, cả ba cũng thoải mái hạ bớt cảnh giác với đối phương.

Lúc này, tiếng kêu trời kêu đất của Tam Tử phát ra từ một hướng

"Khuyết Thuần Vu!! Khuyết Thuần Vu!! Ngươi trốn chỗ nào rồi!!!??"

"Ra đây cho ta!! Khuyết Thuần Vu!!!"

Một tràng liếng thoáng của Tam Tử làm Khuyết Thuần Vu câm lặng luôn. Hai người kia nhìn chằm chằm y, ánh mắt có chút tò mò.

"..." cho ta một chút thể diện đi Tam Tử?

Khuyết Thuần Vu đứng dậy thi lễ với sư thúc và Ngũ Sa:

"Hai vị, hẹn ngày tái ngộ." Nói xong liền lạnh lùng rời đi, trên tay vẫn cầm cái ngoại bào được gấp gọn trong lòng.

"Sớm ngày gặp lại."

.

Tam Tử chạy đôn chạy đáo khắp nơi, giọng gào đến bở hơi tai vẫn chẳng thấy bóng dáng người kia đâu.

Đến khi nhìn về hướng bờ sông có bóng người, hắn liền phi nước đại đến chỗ y.

"Thuần Vu!!!!"

"Ta sai rồi, người đừng có không nói không rằng liền tăm biến hơi mất chứ!!"

"Ngươi cả ngày chỉ biết hái hoa bắt bướm không chịu làm việc kiếm tiền, ta cả ngày ngoài trời làm lụng vất vả, ngươi thật sự vô tâm đến mức bỏ đi vậy sao?!"

Tam Tử hết gào liền quấy, miệng lải nhải không ngừng nghỉ, y sắp bị cái tên này bức thành kẻ điên rồi.

"Tam Tử, ngậm miệng một chút vẫn tốt hơn." Y lạnh nhạt nói, sắc âm hơi hạ.

Tam Tử sắp bùng nổ thì chú ý ngoại bào trong tay y, tò mò lại nổi lên mà hỏi:

"Ây Thuần Vu, áo này nhìn thật đẹp, ngươi lấy ở đâu ra vậy?"

"Ta nhận việc giữ đồ sáng giờ, chưa kịp giải thích người liền chặn họng, giờ lại còn hỏi?"

"Ách- ! Lỗi ta, lỗi ta ha ha."

Cả hai rảo bước về nhà, người nói người nghe, vẫn là y cách xa Tam Tử chút, hắn mãi vẫn không chịu xuống nước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com