TruyenHHH.com

Dam My Abo Edit On Going Quan Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Da Khoc

Thời Tễ mới vừa đi ra phòng thẩm vấn, liền nhìn thấy nữ bác sĩ đang chờ anh ở ngay cửa.

"Quan chỉ huy, chào ngài."

Nữ bác sĩ cung kính ôn hòa chào hỏi anh, "Tôi là Tiểu Mỹ, bác sĩ của bệnh viện trung tâm nghiên cứu Thiên Thủy Tinh, phụ trách nghiên cứu, phát minh và điều chế thuốc ức chế."

Thời Tễ hiện tại đích xác cần thuốc ức chế.

Anh gật đầu: "Làm phiền cô đưa đến phòng tôi là được."

Nữ bác sĩ mỉm cười lắc đầu nói: "Vì thể chất đặc biệt của ngài, cần phải điều chế thuốc ức chế chuyên biệt, cho nên tôi đặc biệt mời ngài cùng đến bệnh viện trung tâm."

Thời Tễ khẽ nhíu mày, tiện đà bình tĩnh hỏi, "Đi làm cái gì?"

Nữ bác sĩ tươi cười ôn hòa, "Lấy máu."

Thời Tễ: "......"

Thân là tổng quan chỉ huy của tám đại tinh hệ, thủ lĩnh tâm phúc của Hoàng đế Bệ Hạ, thuốc ức chế mà quan chỉ huy sử dụng ở Tinh hệ thứ 8 nhất định không được phép có sai sót.

Tuy nhiên, Tiểu Mỹ là bác sĩ cũng biết.

Di truyền mang đặc tính của tộc mèo, thông thường sẽ cực kỳ nhạy cảm với đau đớn.

Cô nhìn quan chỉ huy vẫn bất động, trong lòng có một phỏng đoán mơ hồ:

Chẳng lẽ quan chỉ huy sợ tiêm kim lấy máu sao?

Cô thử mở lời: "Ngài đang do dự......"

"Tôi không có do dự."

Thời Tễ nhanh chóng, bình tĩnh ngắt lời cô, "Bây giờ có thể đi được rồi."

Nữ bác sĩ gật đầu dẫn đường cho anh.

"Quan chỉ huy, chờ em đi với."

Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói kiêu ngạo của cậu thiếu niên.

Thời Tễ khẽ nhíu mày quay đầu lại, nhìn thấy cậu thiếu niên đồ đen tóc bạc đang tươi cười rạng rỡ chạy về phía anh.

Cậu còn cố ý diễn kịch vụng về vướng vào không khí, có ý đồ đâm sầm vào anh.

Nữ bác sĩ đang định ra tay ngăn cản, Thời Tễ đã thản nhiên lên tiếng, "Cậu đụng phải thử xem?"

"!"

Cậu thiếu niên tóc bạc phanh gấp tại chỗ.

Dừng lại cách anh không quá nửa mét.

Trong không khí tràn ngập hơi thở gió biển mát lạnh, không rõ nguồn gốc bao bọc lấy anh.

Sóng biển ẩm ướt cố tình xôn xao, lướt qua làn da trắng nõn mẫn cảm sau tai anh.

Thời Tễ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng lựa chọn lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách quá mức gần gũi này.

"Có việc?" Anh hỏi.

Tạ Chước không hề khách khí tiến lên một bước, gật đầu, "Có ạ."

Thời Tễ trầm mặc hai giây, nghiêng mắt nói với nữ bác sĩ: "Đợi tôi trên xe."

Nữ bác sĩ đành phải tiếc nuối thu lại ánh mắt tò mò, đi đến chiếc xe y tế đậu ven đường.

Thời Tễ thần sắc tự nhiên, "Nói đi."

Anh phỏng đoán đại khái là về chuyện cơ giáp 3S.

Cậu thiếu niên tóc bạc cao lớn đứng trước mặt anh, bỗng nhiên cúi thấp mắt, như một chú chó con ngửi ngửi bên gáy anh, nghi hoặc hỏi, "Ngài tiêm thuốc ức chế rồi à, không còn mùi sữa nữa."

Sắc mặt Thời Tễ bỗng nhiên biến đổi.

Ngàn dặm băng giá ngưng kết, cơ hồ đóng băng cả thế giới.

Anh nheo đôi mắt lạnh nhạt lại, gằn từng chữ, "Cậu nói ai trên người có......"

Hai chữ đó khó có thể thốt ra, anh thậm chí không thể nói hết.

Tạ Chước bị dọa đến nuốt nước miếng, "Không, chỉ, chỉ có một chút thôi."

Pheromone của Thời Tễ rất độc đáo.

So với những Omega có hương thơm ngọt ngào mê người kia, Pheromone của anh là hoa trà trên núi tuyết, ngưng kết thành sương, cao quý không thể với tới.

Thế nhưng khi lại gần ngửi kỹ, lại ngửi thấy một mùi sữa khiến người ta mềm lòng tan chảy.

Tạ Chước khi đó ôm anh, chỉ muốn dâng cả trái tim mình cho anh.

Thời Tễ lạnh lùng liếc hắn, "Nhóc con, tôi hy vọng cậu có thể ý thức được một điều."

Tạ Chước nhìn gương mặt lạnh băng xinh đẹp của anh, chỉ cảm thấy khoảng cách quá gần, tim đập chết tiệt mà loạn xạ không kiểm soát.

Cậu mơ màng "a" một tiếng, "Cái gì?"

Thời Tễ đọc từng chữ không chút lưu tình, "Cậu đã thành niên, về sau không chịu sự bảo hộ của luật pháp bảo vệ vị thành niên nữa."

Ý ngoài lời chính là, tôi muốn giết cậu rất dễ dàng.

Cậu thử tái phạm cái sự vô liêm sỉ ấy xem?

Tạ Chước: "."

Mỹ nhân hung dữ thật.

"Thôi được rồi, thật ra em muốn hỏi......" Tạ Chước nói: "Ngài vì sao không thu hồi cơ giáp 3S của em?"

Cơ giáp 3S trong toàn bộ tám đại tinh hệ đều là vật hiếm có, thu hút vô số kẻ thèm muốn. Tổng quan chỉ huy Liên Bang chưa bao giờ là người làm việc thiên tư gian lận.

Hắn muốn biết vì sao mình lại được đặc xá.

Tạ Chước mắt mày nóng rực nhìn anh.

Thời Tễ lại lạnh nhạt đáp, "Tôi đâu phải chủ nhân của nó, vì sao cần thu hồi?"

"......"

Tạ Chước "ò" một tiếng, không nói được tâm tình gì.

Thời Tễ cuối cùng không thể nhịn được nữa, trên mặt hiện rõ vẻ lạnh lùng thiếu kiên nhẫn, cảnh cáo cậu thiếu niên, "Lùi ra sau chút, dựa sát như vậy cậu muốn tôi bị ép vào tường sao?"

"À à."

Tạ Chước lúc này mới phản ứng lại, cuối cùng cũng dịch ra sau.

Cậu thiếu niên dường như tâm trạng lại tốt lên, vẻ mặt kiêu ngạo, tóc bạc chói mắt vô cùng, cười rộ lên lộ ra chiếc răng nanh nhỏ trắng muốt hơi nhọn.

Thời Tễ quay mặt đi, "Nói xong thì cút đi, về sau không cần xuất hiện trước mặt tôi."

Có lẽ là vì đã bị Pheromone của cậu trấn an qua, Thời Tễ ngửi thấy hơi thở sóng biển ẩm ướt, liền cảm thấy không được thoải mái.

Nghe vậy, Tạ Chước tựa hồ sửng sốt.

Khoảnh khắc Thời Tễ sắp rời đi, cậu theo bản năng vươn tay bắt lấy cổ tay của anh. Đôi môi mỏng của cậu thiếu niên khẽ nhúc nhích, "Ngài...... không nhớ rõ em sao?"

Lòng bàn tay cậu thiếu niên trẻ tuổi nóng rực, truyền hơi nóng qua cổ tay trắng nõn như băng của anh.

Thời Tễ nhíu mày, thu tay về.

Không cảm xúc hỏi lại, "Tôi phải nhớ cậu sao?"

Tạ Chước nhìn anh không nói gì.

Thời Tễ mặt không đổi sắc cài nút áo ở cổ tay áo, thần sắc đạm mạc lịch sự tao nhã, "Để tôi nhắc nhở, nhóc con Alpha vô phép tắc, lỗ mãng không giới hạn."

"Nếu tôi đã từng gặp cậu trước đây, e rằng cậu đã sớm chết mấy trăm lần rồi."

Nói xong, Thời Tễ liền rời đi không quay đầu lại.

Chiều tà nghiêng bóng, cậu thiếu niên tóc bạc một tay cắm túi đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng thanh lãnh của anh rời đi, cho đến khi biến mất.

Nhẹ giọng lẩm bẩm, "Hung dữ quá nha quan chỉ huy~"

Rất lâu sau, cậu thu hồi tầm mắt, lại không nhịn được khẽ cười, "Hung dữ, em cũng thích."

"Được rồi, ngài ấn nhẹ thôi."

Nữ bác sĩ dùng tăm bông nhẹ nhàng ấn vào vết thương nhỏ ở đầu ngón tay Thời Tễ.

Sau đó đưa mẫu máu đã thu thập vào phòng nghiên cứu.

Khi đi ra, cô thấy quan chỉ huy vẫn bất động ngồi ở đó, góc nghiêng khuôn mặt đẹp đẽ thanh lãnh, dường như việc lấy máu không ảnh hưởng gì đến anh.

"Báo cáo cho thấy, ngài hiện tại đang ở giai đoạn tiền phân hóa lần thứ hai, kỳ phát tình cũng không mãnh liệt."

Thời Tễ nâng đôi mắt nhạt và mỏng lên, "Cũng không mãnh liệt?"

Nữ bác sĩ có chút chột dạ, "Tình huống ban ngày không giống lắm, lúc đó ngài vừa mới phân hóa, Alpha ở hiện trường lại quá nhiều, nên mới bị chấn động toàn thân đau đớn."

Thời Tễ nhíu mày không nói.

"Đến khi kỳ phát tình chính thức diễn ra sau nửa tháng nữa, ngài sẽ......"

Nữ bác sĩ dường như cũng không thể nói những từ ngữ không đứng đắn đó với một quan chỉ huy quyền cao chức trọng.

"Rất khó chịu."

Cô chỉ có thể cố nặn ra một câu như vậy.

Thời Tễ nhíu mày sâu hơn, "Sau đó thì sao?"

"Đến lúc đó, thuốc ức chế thông thường rất có khả năng sẽ mất hiệu lực." Nữ bác sĩ nói.

"Hơn nữa, thể chất của ngài khá đặc biệt, tôi đề nghị, ngài tốt nhất nên xem xét những Alpha phù hợp ở bên cạnh mình."

Việc tiêm thuốc ức chế vốn dĩ đã đau đớn, hơn nữa bản thân quan chỉ huy lại rất sợ đau.

Nữ bác sĩ sở dĩ đưa ra kết luận này là bởi vì ——

Vết thương nhỏ ở đầu ngón tay khi lấy máu như thế này, đặt ở toàn bộ Tinh hệ thứ 8, đa số mọi người sẽ bỏ qua, thậm chí cả những bé Omega đáng yêu yếu ớt cũng vậy.

Thời Tễ: "......"

Anh mặt không biểu cảm ném tăm bông ở đầu ngón tay vào thùng rác.

Nữ bác sĩ nén cười, ôn nhu nói, "Việc tiêm thuốc ức chế lâu dài cũng sẽ gây tổn thương cho cơ thể, cho nên cho dù là trong kỳ phát tình, ngài cũng có thể mượn một chút Pheromone của Alpha để trấn an."

Thời Tễ tầm mắt dừng lại ở vết thương hơi đỏ trên đầu ngón tay, yết hầu nhợt nhạt khẽ chuyển động, rồi lại bất động thanh sắc dời đi ánh mắt.

Anh lạnh nhạt nói: "Có thể, nhưng không cần thiết."

Nữ bác sĩ nhìn khuôn mặt nghiêng thanh lãnh như núi cao tuyết trắng của anh, hàng mi dài phủ một tầng bóng mờ màu xám nhạt.

Cô không tiếng động thở dài: Đúng là quan chỉ huy cả đời muốn mạnh mẽ mà.

---------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com