Dam Mi Edit Omega Han Thich Biet Doc Suy Nghi
Chương 5: Tôi cũng thích vị dâu tây nữa
“Ấu trĩ? Mày không cảm thấy chọc cậu ấy rất vui à?”
Ý cười bên môi Phong Dã chưa biến mất, tay chống trên bệ cửa sổ, mang theo tinh thần phấn chấn và nhiệt huyết thiếu niên.
Thượng Quan Nghị: “......” Tôi có một câu thô tục không biết có nên nói hay không.
Ngày thường lớp trưởng luôn lạnh lùng, một bộ dáng vô cầu vô dục, mang đầy khí chất lạnh lùng. Tuy rằng dáng vẻ tức giận vừa rồi đúng là khiến người ta cảm thấy thú vị, còn có hơi vui vẻ, nhưng Thượng Quan Nghị càng hả dạ hơn khi thấy Lạc Uẩn tức giận. Dù sao một nửa số bản kiểm điểm mà cậu ta cống nạp lên đều là từ công lao vất vả của Lạc Uẩn.
“Này, từ khi nào mà mày có quan hệ lén lút với lớp trưởng sau lưng tao đấy?”
Cậu ta và Phong Dã có cùng một nhận thức, đó là: Tình hữu nghị giữa Alpha rất đơn giản. Pheromone của ai mạnh hơn, nắm đấm cứng hơn thì lời người đó nói đều đúng. Huống chi Phong Dã còn có quan hệ họ hàng với trường học. Chính bởi vì vậy nên bọn họ nghịch một chút, số lần trốn học cũng nhiều một chút nhưng lại không bị trường học phạt nặng, nhất thời càng khẳng định địa vị và thế lực phía sau của Phong Dã.
Phong Dã nhướng mày, giọng nói mang theo ý cười biếng nhác: “Muốn biết à?”
Thượng Quan Nghị điên cuồng gật đầu: “Muốn.”
“Vậy mày nghĩ tiếp đi, đây là bí mật giữa tao và cậu ấy.” Phong Dã khom lưng cầm lấy quả bóng rổ bên cạnh ghế ngồi ném cho Thượng Quan Nghị.
“Mày là bạn tao hay là bạn cậu ta đó?” Thượng Quan Nghị ôm bóng rổ, bĩu môi, lại cảm thấy có chút ấm ức: “Quả nhiên Alpha đều giống nhau, có vợ thì quên hết anh em.”
Môn thể dục của lớp 2 và lớp 3 cùng một giáo viên.
Tới sân thể dục, Thượng Quan Nghị tiện tay ném bóng rổ vào bên cạnh bồn hoa. Học sinh hai lớp tập cùng nhau, thấp đứng trước, Phong Dã và Thượng Quan Nghị đứng hàng cuối cùng.
Giáo viên thể dục đếm nhịp, lắc lư xung quanh học sinh. Từ tư thế tập thể dục đều có thể nhìn ra được ai là học sinh tốt, ai là những kẻ cúng đầu nghịch ngợm không an phận.
Chẳng hạn như bạn học đẹp trai mặc áo khoác dê đứng giữa sân thể dục phía trước đó.
Thân hình cao, quần tây mặc trên người cậu có hơi rộng, tư thế chính xác. Động tác thể dục đơn giản, nhìn ấu trĩ, nhưng một khi tập được thì chính là cảnh đẹp ý vui.
Lại xem mấy cái tư thế rề rà phía sau, đám Alpha như không có xương vậy, làm người ta nhìn phát ghét.
Nhưng mà giáo viên thể dục không nói gì, thầy biết thể thao ở mức cường độ thấp không có sức hấp dẫn với Alpha, đoán chừng chờ thầy nói giải tán là chạy đi chơi bóng rổ liền.
Lúc giáo viên thể dục nhìn Lạc Uẩn, Phong Dã cũng đang nhìn cậu.
Hắn rất thích vị trí như thế này, chỉ cần nhìn lên là thấy ngay được người hắn yêu thầm. Từ tóc mềm xoã tung, dọc theo cần cổ mảnh khảnh, ánh mắt thẳng xuống đi ngang qua sống lưng thẳng tắp.
Đúng lúc phải làm động tác duỗi thân, Lạc Uẩn nâng hai tay lên đỉnh đầu, áo sơ mi và áo khoác bị kéo lên một góc, lộ ra vòng eo thon mảnh khảnh, mảng sau eo giống như dương chi bạch ngọc, trắng thuần.
“......”
Tay Lạc Uẩn dừng lại, cúi đầu nhìn eo mình. Không thể cho cậu một cái nút dừng nghe lại suy nghĩ của Phong Dã được ư?
“Động tác tiếp theo, cúi người sờ mắt cá chân.” Giáo viên thể dục lười biếng nói, giọng hoà vào ánh mặt trời ấm áp.
Lạc Uẩn duỗi thẳng hai tay như bình thường, đột nhiên cảm giác xấu hổ xẹt qua đầu cậu.
Khi cậu khom lưng không thể không nâng mông lên.
Phong Dã chắc không đến mức biến thái mà nhìn chằm chằm đâu nhỉ?
Khi thực hiện động tác, lực chú ý của Lạc Uẩn liền bay đi, lúc tay cậu sờ đến mắt cá chân bên trái, quả nhiên lại nghe thấy suy nghĩ Phong Dã—
[ Mắt cá chân của vợ nhìn thật nhỏ, cảm giác như một tay mình cũng có thể cầm hết được ]
Còn tốt, không biến thái như trong tưởng tượng của cậu.
Không, không đúng, trọng điểm của cậu vì thế mà lệch mất!
Nếu như Phong Dã giáp mặt nói với cậu, cậu còn có thể mắng lại, nhưng hiện tại đối phương chỉ là nghĩ trong lòng.
A a a a a!
Thật phiền phức!
Tóm lại cậu không thể nói trước mặt Phong Dã: “Tôi có thể nghe thấy cậu nghĩ cái gì về tôi, đừng có thầm thương trộm nhớ tôi nữa.”
Lúc đó Phong Dã sẽ cười mờ ám, lập tức nói thẳng: “Vậy chắc là cậu biết tôi thích cậu rồi, cậu có chấp nhận hay không?”
Nghĩ đến đây, cả người Lạc Uẩn đều không tự nhiên, bực bội lắc đầu, cọng tóc lắc theo bảy tám hướng.
[ A a a a, vợ lắc đầu cũng thật đáng yêu. ]
Lạc Uẩn: “......”
Tay cậu cứng rồi!
Trước khi giải tán, giáo viên đứng phía trước tuyên bố: “Tuần sau phải kiểm tra thể dục, bình thường ai không giỏi vận động thì nên chuẩn bị trước, đừng để đến lúc đó lưới cũng không qua được đấy nha.”
Một đám học sinh than ngắn thở dài, tâm trạng vui sướng khi được giải tán biến mất hơn một nửa.
***
Trong khuôn viên trường phổ thông Số I có một tiệm trà sữa, cấp 2 và cấp 3 cùng dùng chung. Một số học sinh thêm phương thức liên lạc với tiệm trà sữa để có thể đặt trước. Nếu không trong giờ cao điểm thì tiệm còn kiêm luôn việc giao hàng.
Thượng Quan Nghị nhìn thoáng qua Phong Dã đưa cho tiệm trà sữa mấy trăm tệ.
*100 tệ =347.684,45 Đồng
“Mày tính tiền tháng à?”
“Không, không phải đã nói mời lớp trưởng uống trà sữa à?”
“Có cần nhiều tiền như này không?”
“Mời cả lớp thì tiền vẫn phải có.”
Thượng Quan Nghị khựng lại, đầu óc xoay một cái liền hiểu. Hoá ra đây là ngoài miệng nói theo đuổi người ta, thực tế mời uống trà sữa còn phải mời cả lớp chỉ vì cốt truyện tình yêu mất não cũ kĩ là mời lớp trưởng uống trà sữa.
Cậu ta cảm thấy trái tim bé bỏng coi Phong Dã thành đại ca bị tổn thương lần nữa. Thượng Quan Nghị mặt dày nói: “Tao muốn cái đắt nhất kia.”
Phong Dã ừ một tiếng, nhặt bóng trong bồn hoa lên đặt trên đầu ngón tay xoay xoay vài vòng, lại phát hiện Lạc Uẩn đã rời khỏi sân thể dục.
Hình như không định ở lại.
Hắn còn định biểu diễn vài đường bóng đẹp nữa đó.
Phong Dã: “Bọn họ chuẩn bị về lớp à?”
Thượng Quan Nghị lắc đầu: “Không biết, để tao hỏi Tô Nùng.”
Nhấn mở tin nhắn WeChat, Thượng Quan Nghị đã biết chuyện gì xảy ra: “Bọn họ muốn đi sân vận động đánh bóng chuyền, chúng ta cũng nên chơi phần mình thôi.”
Một số Alpha khác trong lớp xúm lại đây, Phong Dã quay đầu nói với bọn họ: “Đi sân vận động.”
Những nam sinh khác khó hiểu—
“Sân bóng có ai đâu? Sao lại muốn đi sân vận động?”
“Anh Dã, đánh ở bên này đi, đi qua đi lại tốn thời lắm.”
Giọng Phong Dã lạnh nhạt: “Muốn đi thì đi, không đi thì bọn mày tự đánh ở bên này.”
Câu nói kia vừa thốt ra, cả đám Alpha chỉ đành lết cái thân lười nhác cùng nhau đi qua bên đó.
Nhận được ánh mắt cầu cứu của bọn họ, Thượng Quan Nghị lại bất đắc dĩ xoè tay chấm hỏi.
Cậu ta bước lên trước vài bước đến kề bên tai Phong Dã, nhỏ giọng nói: “Anh Dã, thân làm anh em tốt nhất của mày, tao phải cho mày một lời khuyên mới được.”
Ngón tay Phong Dã làm bóng rổ xoay vòng vòng, không có dấu hiệu dừng lại: “Có rắm mau thả.”
Thượng Quan Nghị nghẹn lại, tự an ủi mình đừng tức với người có não đang yêu, “Đừng làm chó liếm, liếm đến cuối cũng chỉ còn hai bàn tay trắng.”
*Chó liếm: thuật ngữ chỉ hành động nịnh hót, lấy lòng.
Sau đó cậu ta bị Phong Dã đá một cái vào khủy chân.
Thượng Quan Nghị cảm thấy đã cứu được anh Dã rồi, ít nhất là khi nghe thấy từ chó liếm còn biết tức giận. Cậu ta đang định thao thao bất tuyệt khuyên anh nhà mình người đang lạc đường phải biết quay đầu là bờ.
Nào biết Phong Dã nhếch môi, nói: “Không phải nói liếm đến cuối thì cái gì cần có cũng đều có sao?”
“......” Thượng Quan Nghị cảm thấy cạn lời luôn, hoá ra là vì cái này mà tức giận. Cậu ta bày ra cái mặt nhìn thấu hồng trần: “Mày hết thuốc chữa rồi.”
**
Bên này, Lạc Uẩn còn chuyền được mấy phát bóng đã nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ ngoài cửa.
Lâm Khả bên kia lưới đối diện cậu nhìn thấy Phong Dã đến, mắt sáng lên, quên luôn chuyện tiếp bóng, bóng chuyền kẻ sọc xanh trắng vụt cái lăn trên đất.
Không phải Lạc Uẩn sinh ảo giác, mà từ khi Phong Dã tới cách vách chơi bóng rổ, động tác của Lâm Khả ở bên này càng ngày càng nghiêm túc.
Sân vận động không chỉ có lớp 2, lớp 3 mà còn có học sinh thể dục.
Đám học sinh xúm lại xem học sinh thể dục chơi bóng rổ cũng chầm chậm chạy qua chỗ Phong Dã.
Đánh bóng chuyền mệt, Lạc Uẩn ngồi trên hàng ghế thở dốc, nghỉ ngơi chốc lát.
Bên kia lưới truyền đến tiếng hò hét.
Cậu ngước mắt lên nhìn. Vóc dáng của Phong Dã cao, mặt mày lạnh lùng, sắc sảo. Cánh tay khi thực hiện động tác bóng rổ lộ rõ đường cong cơ bắp, tóc đen rối loạn mang theo sự dã tính. Dù bề ngoài là học sinh cấp ba nhưng vẫn không giấu được khí chất sắc bén của Alpha, mỗi một động tác tránh né đều trôi chảy, xuất sắc và nổi bật.
Rất ít người biết Lạc Uẩn chơi được bóng rổ. Chẳng qua Alpha thích chơi với Alpha hơn. Phần lớn Alpha đều không chơi với Omega và Beta bởi vì cơ thể bọn họ cường tráng, đôi khi trong lúc đối kháng không biết nặng nhẹ sẽ làm đối phương bị thương, vậy nên cũng chỉ chơi với Alpha là nhiều.
Ba người đối diện đều không ngăn được Phong Dã, động tác của hắn linh hoạt, làm động tác giả phá tường phòng thủ, lui ra sau giơ tay lên, bóng chuẩn xác lọt vào trong rổ. Bóng kẻ sọc xanh đỏ hoà với màu lưới lay động, tiếng hoan hô lại vang lên một lần nữa.
“A a a a, thật đẹp trai!” Lâm Khả ngồi ở chỗ nghỉ ngơi kích động ôm lấy tay Lạc Uẩn, dùng sức lắc lắc.
Trong biển người, Phong Dã đột nhiên nhìn về bên này.
Ánh mắt trong không trung đan vào nhau, cọ xát ra tia lửa. Đối phương nhanh chóng nghiêng đầu, chạy lên ăn mừng cùng với đồng đội.
“Có phải cậu ấy vừa nhìn tôi không a a a!” Mặt Lâm Khả đỏ lên, lộ vẻ ngây ngô, mông lung rất sống động.
Tô Nùng phụ họa: “Hình như thật sự nhìn chúng ta đó.”
Lạc Uẩn mím môi không nói chuyện. Nếu là trước kia, cậu sẽ không chú ý tới chi tiết này.
“Nhìn cả ngày cũng không thấy Phong Dã ở gần Omega nào.” Lâm Khả đột nhiên nói, “Chắc không phải Thượng Quan Nghị nói bậy chứ?”
Cậu ta không phát hiện cơ thể Lạc Uẩn hơi cứng lại, ánh mắt cũng hơi mất tự nhiên. Lâm Khả chỉ lo nói chuyện của mình: “Anh Lạc này, bình thường cậu có thấy Phong Dã tiếp xúc với Omega nào đặc biệt nhiều hay không?”
Lạc Uẩn xấu hổ đến mức ngón tay cuộn tròn, hàm hồ đáp lại: “Không có đâu.”
Lâm Khả lại quay đầu hỏi Tô Nùng: “Đệt, không phải là cậu đó chứ? Trước kia trong nhóm rất nhiều người đều ngưỡng mộ cậu gần quan được lộc mà!”
Tô Nùng cười tươi: “Làm sao có thể chứ, nếu tôi với cậu ấy có gì đó thật thì việc đầu tiên tôi làm sẽ là khoe vào trong nhóm đấy.”
Lâm Khả thở ra: “Vậy thì tốt rồi, nhưng mà tôi cũng phải nhìn thêm, rốt cuộc là Omega nào ở trong tối trêu chọc quyến rũ cậu ấy.”
Lạc Uẩn như bị nói trúng tim đen, chột dạ sờ chóp mũi.
May mà cậu không phải Omega.
Lại nói, là Phong Dã thích đơn phương, không có liên quan gì đến cậu.
“Tôi đi vệ sinh.” Lạc Uẩn đứng dậy phủi sạch bụi trên quần áo .
Còn chưa kịp đẩy cửa vào, bên trong đã có tiếng da thịt cọ xát truyền ra qua khe cửa, loáng thoáng mang theo âm thanh không khống chế được mà thốt ra khỏi miệng.
Lạc Uẩn chần chờ vài giây, từ từ mở cửa đi vào.
ABO là giới tính thứ hai đặc thù, nhà trường chia phòng vệ sinh theo nam nữ, vì tính riêng tư lại dùng ngăn để chia.
Người gây chuyện cũng không cẩn thận lựa chọn chỗ vắng mà trực tiếp dồn người bị hại đến góc, mặt trời xuyên qua cửa sổ bên trên chiếu vào.
Người ra tay cao to, mặc đồng phục, chắc là người lớp thể dục.
Bọn họ đánh một Alpha khác.
Không khí đọng lại, Alpha bị đánh hình như cảm thấy mất mặt, vùi đầu thấp hơn.
“Nhìn cái gì mà nhìn, muốn làm anh hùng cứu A à?” Một nam sinh trong đó nói.
Lạc Uẩn bình tĩnh nhìn bọn họ vài giây, kéo cửa phòng gần nhất đi vào, tiếng đấm đá bên ngoài lại dần vang lên lần nữa.
Gen Alpha ở một mức độ nhất định quyết định tính cách của họ, là cuồng vọng, hiếu chiến, thô bạo. Rất nhiều Alpha không được trấn an trong kỳ mẫn cảm, tình huống nghiêm trọng sẽ xảy ra bạo động.
Lạc Uẩn đi vệ sinh xong rồi ra ngoài, việc đánh người vẫn còn tiếp tục.
“Hai tuần nữa các cậu phải tham gia khảo hạch thành phố đúng không?” Giọng Lạc Uẩn lạnh nhạt, không gợn sóng nhưng lại làm nam sinh đang đánh người dừng động tác.
“Thì sao? Mày muốn nói cái gì?” Tên cầm đầu bỏ cổ áo người bị đánh ra, dần đi tới gần Lạc Uẩn.
Ánh mắt đối phương âm trầm, cảm giác nóng nảy trong kỳ mẫn cảm tràn đầy ngực, pheromone bạo động trôi nổi trong không khí.
Vị rượu cay chui vào mũi Lạc Uẩn, là hương vị chất dẫn dụ.
Vì sao cậu lại ngửi được mùi chất dẫn dụ?
Thu hồi suy nghĩ, Lạc Uẩn đứng thẳng tắp, không mặn không nhạt nói: “Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở ba người, lỗi vi phạm nặng bị ghi lại sẽ không thể tham gia khảo hạch, lúc đó ảnh hưởng—“
“Mày uy hiếp bố à?” Alpha cầm đầu không còn lý trí, dòng máu thô bạo tràn lên, hắn một phen nắm lấy cổ áo Lạc Uẩn, nắm đấm rất nhanh sẽ chạm tới.
Lạc Uẩn duỗi tay cản lại, bên mái thổi qua một làn gió, hương bạch tùng bao lấy vị bạc hà quét qua.
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng hét thật lớn.
Lại mở mắt, Alpha vừa rồi bị đá bay hơn năm mét.
“Mày dám đánh ai hả? Người của bố mà cậu cũng dám đánh?” Tiếng Phong Dã trầm thấp, không nhanh không chậm mà thu chân.
Lạc Uẩn không biết người đó xuất hiện từ khi nào: “......”
Alpha bị một chân đá bay che bụng, ngồi một lúc cũng không bớt đau. Ngoại trừ phần bụng bị đau khó chịu, đại não của hắn giống như có đao đâm loạn xạ. Đó là cách khống chế cơ bản của pheromone. Gen quyết định sự áp chế tuyệt đối, mỗi Alpha sinh ra đã không giống nhau.
Lạc Uẩn không biết vì sao cậu có thể ngửi thấy chất dẫn dụ được thả ra, nhưng lại nhanh chóng biến mất, cậu chỉ ngửi được mùi thuốc sát trùng quen thuộc trong phòng vệ sinh.
Sắc mặt hai Alpha vừa đánh người và Alpha bị đánh đều không dễ coi lắm.
Lạc Uẩn không hiểu, nhưng họ biết Phong Dã đang dùng pheromone công kích nên lập tức thả chất dẫn dụ phòng vệ.
“Người của mày?” Alpha bị đá lau vết máu ở khoé miệng, không hề che giấu ý cười đểu trong mắt, nhìn chằm chằm Lạc Uẩn.
“Làm sao? Chẳng lẽ là của mày?” Phong Dã chậc một tiếng, đôi mắt đen nhánh hiện lên sự mất kiên nhẫn, giọng nói vô cùng khinh thường: “Còn là ba đánh một, cần mặt mũi không? Chó má đến mức ỷ đông hiếp yếu à? Không phế vật đến mức một chọi một cũng không thắng được đó chứ?”
“Mẹ mày—“ Nam sinh kia muốn đứng dậy đánh lại lại bị hai đồng bạn ôm chặt.
“Anh, bỏ đi, đó là Phong Dã.”
“Nhà cậu ta......”
Còn chưa dứt lời nhưng người ở đây đều hiểu. Học sinh thể dục sắp khảo hạch, hiệu trưởng là cậu của Phong Dã, nếu làm lớn chuyện thì chắc không phải chuyện gì tốt. Alpha cầm đầu trừng mắt nhìn La Hạng Vũ ngồi dưới đất: “Lần này cho là mày gặp may mắn”
“Cảm ơn.” Nam sinh ngồi xổm trong góc đứng lên. La Hạng Vũ biết Lạc Uẩn, ngày nào cũng có thể nhìn thấy ảnh chụp của cậu trên bảng vàng danh dự của trường, “Tôi là La Hạng Vũ lớp 11-10, nếu không phải cậu lên tiếng –“
Lạc Uẩn rũ mắt cắt ngang cậu ta, giọng lạnh nhạt: “Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn Phong Dã đi.”
La Hạng Vũ cười ngượng ngùng với Phong Dã: “Cậu thật sự là người tốt.”
Phong Dã xùy một tiếng, đây là lần đầu tiên hắn nhận được thẻ người tốt, trông rất buồn cười.
[ Nếu không phải vợ tôi muốn xen vào thì ai thèm quản cậu chứ ]
Hắn xoay người kéo ống tay áo của Lạc Uẩn: “Đi thôi, trà sữa nhận tội với cậu lạnh mất rồi.”
Lạc Uẩn liếc nhìn tay Phong Dã, gân xanh trên mu bàn tay rõ ràng, đốt ngón tay rất dài. Cậu dời mắt, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Cậu nghĩ, rốt cuộc Phong Dã thích cậu từ khi nào?
Đối với chuyện này, cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
***
Trở lại sân, liếc mắt nhìn thoáng qua. Học sinh lớp 3 mỗi người một ly trà sữa, còn lại cho học sinh lớp 2. Phong Dã chọn phần lớn là trà trái cây và trà sữa truyền thống.
Phong Dã cầm ly trà sữa dâu tây đại phúc qua đây: “Cái này cho cậu.”
Đối diện với đôi mắt sáng trong của Lạc Uẩn, mặt Phong Dã hơi nóng: “Lần trước, lúc tan học tôi thấy cậu cầm cốc ra khỏi tiệm.”
[ Chắc hẳn là thích vị dâu tây ]
“Ừm, cảm ơn.” Lạc Uẩn cầm lấy cốc trà sữa, sự ấm áp xuyên qua vỏ ly truyền tới lòng bàn tay. Thượng Quan Nghị bên kia gọi, Phong Dã liền xoay người đi mất.
Về lại chỗ ngồi, Tô Nùng hỏi cậu: “Vừa rồi cậu làm gì mà đi lâu vậy?”
Lạc Uẩn: “Không có gì, gặp chút chuyện nên mất nhiều thời gian hơn một chút.”
Lâm Khả ngạc nhiên phát hiện ly trên tay Lạc Uẩn và trên tay bọn họ không giống nhau. Cậu ta cũng nhận được trà sữa, nhưng thích vị dâu tây nên nói: “Anh Lạc, tôi có thể đổi ly với cậu không? Ly này tôi còn chưa mở, vị quả trà nhạt quá.”
“Nhưng mà nếu cậu cũng thích vị trà sữa thì thôi.” Cậu ta bổ sung.
Lạc Uẩn nắm chặt cốc trà sữa trong tay. Thật ra cậu không thích vị dâu tây, lần trước tan học chỉ là mua cho em gái.
Dư quang đặt ở trên người nam sinh đối diện bên kia lưới bóng chuyền.
Lạc Uẩn: “Tôi uống cái này thôi, tôi cũng thích vị dâu tây nữa.”
***
Lời của tác giả:
Sửa lại một chút: Trước đó viết Uẩn Uẩn nhắm mắt theo bản năng nhưng lại không hợp lý.
Cậu là Beta, có năng lực đánh trả. Bình thường cậu quản lý kỷ luật nên mới nhịn không được mà lên tiếng.
Hơn nữa trong sân thể dục đều là người, cho dù đánh thật mọi người cũng sẽ giúp cậu.
“Ấu trĩ? Mày không cảm thấy chọc cậu ấy rất vui à?”
Ý cười bên môi Phong Dã chưa biến mất, tay chống trên bệ cửa sổ, mang theo tinh thần phấn chấn và nhiệt huyết thiếu niên.
Thượng Quan Nghị: “......” Tôi có một câu thô tục không biết có nên nói hay không.
Ngày thường lớp trưởng luôn lạnh lùng, một bộ dáng vô cầu vô dục, mang đầy khí chất lạnh lùng. Tuy rằng dáng vẻ tức giận vừa rồi đúng là khiến người ta cảm thấy thú vị, còn có hơi vui vẻ, nhưng Thượng Quan Nghị càng hả dạ hơn khi thấy Lạc Uẩn tức giận. Dù sao một nửa số bản kiểm điểm mà cậu ta cống nạp lên đều là từ công lao vất vả của Lạc Uẩn.
“Này, từ khi nào mà mày có quan hệ lén lút với lớp trưởng sau lưng tao đấy?”
Cậu ta và Phong Dã có cùng một nhận thức, đó là: Tình hữu nghị giữa Alpha rất đơn giản. Pheromone của ai mạnh hơn, nắm đấm cứng hơn thì lời người đó nói đều đúng. Huống chi Phong Dã còn có quan hệ họ hàng với trường học. Chính bởi vì vậy nên bọn họ nghịch một chút, số lần trốn học cũng nhiều một chút nhưng lại không bị trường học phạt nặng, nhất thời càng khẳng định địa vị và thế lực phía sau của Phong Dã.
Phong Dã nhướng mày, giọng nói mang theo ý cười biếng nhác: “Muốn biết à?”
Thượng Quan Nghị điên cuồng gật đầu: “Muốn.”
“Vậy mày nghĩ tiếp đi, đây là bí mật giữa tao và cậu ấy.” Phong Dã khom lưng cầm lấy quả bóng rổ bên cạnh ghế ngồi ném cho Thượng Quan Nghị.
“Mày là bạn tao hay là bạn cậu ta đó?” Thượng Quan Nghị ôm bóng rổ, bĩu môi, lại cảm thấy có chút ấm ức: “Quả nhiên Alpha đều giống nhau, có vợ thì quên hết anh em.”
Môn thể dục của lớp 2 và lớp 3 cùng một giáo viên.
Tới sân thể dục, Thượng Quan Nghị tiện tay ném bóng rổ vào bên cạnh bồn hoa. Học sinh hai lớp tập cùng nhau, thấp đứng trước, Phong Dã và Thượng Quan Nghị đứng hàng cuối cùng.
Giáo viên thể dục đếm nhịp, lắc lư xung quanh học sinh. Từ tư thế tập thể dục đều có thể nhìn ra được ai là học sinh tốt, ai là những kẻ cúng đầu nghịch ngợm không an phận.
Chẳng hạn như bạn học đẹp trai mặc áo khoác dê đứng giữa sân thể dục phía trước đó.
Thân hình cao, quần tây mặc trên người cậu có hơi rộng, tư thế chính xác. Động tác thể dục đơn giản, nhìn ấu trĩ, nhưng một khi tập được thì chính là cảnh đẹp ý vui.
Lại xem mấy cái tư thế rề rà phía sau, đám Alpha như không có xương vậy, làm người ta nhìn phát ghét.
Nhưng mà giáo viên thể dục không nói gì, thầy biết thể thao ở mức cường độ thấp không có sức hấp dẫn với Alpha, đoán chừng chờ thầy nói giải tán là chạy đi chơi bóng rổ liền.
Lúc giáo viên thể dục nhìn Lạc Uẩn, Phong Dã cũng đang nhìn cậu.
Hắn rất thích vị trí như thế này, chỉ cần nhìn lên là thấy ngay được người hắn yêu thầm. Từ tóc mềm xoã tung, dọc theo cần cổ mảnh khảnh, ánh mắt thẳng xuống đi ngang qua sống lưng thẳng tắp.
Đúng lúc phải làm động tác duỗi thân, Lạc Uẩn nâng hai tay lên đỉnh đầu, áo sơ mi và áo khoác bị kéo lên một góc, lộ ra vòng eo thon mảnh khảnh, mảng sau eo giống như dương chi bạch ngọc, trắng thuần.
“......”
Tay Lạc Uẩn dừng lại, cúi đầu nhìn eo mình. Không thể cho cậu một cái nút dừng nghe lại suy nghĩ của Phong Dã được ư?
“Động tác tiếp theo, cúi người sờ mắt cá chân.” Giáo viên thể dục lười biếng nói, giọng hoà vào ánh mặt trời ấm áp.
Lạc Uẩn duỗi thẳng hai tay như bình thường, đột nhiên cảm giác xấu hổ xẹt qua đầu cậu.
Khi cậu khom lưng không thể không nâng mông lên.
Phong Dã chắc không đến mức biến thái mà nhìn chằm chằm đâu nhỉ?
Khi thực hiện động tác, lực chú ý của Lạc Uẩn liền bay đi, lúc tay cậu sờ đến mắt cá chân bên trái, quả nhiên lại nghe thấy suy nghĩ Phong Dã—
[ Mắt cá chân của vợ nhìn thật nhỏ, cảm giác như một tay mình cũng có thể cầm hết được ]
Còn tốt, không biến thái như trong tưởng tượng của cậu.
Không, không đúng, trọng điểm của cậu vì thế mà lệch mất!
Nếu như Phong Dã giáp mặt nói với cậu, cậu còn có thể mắng lại, nhưng hiện tại đối phương chỉ là nghĩ trong lòng.
A a a a a!
Thật phiền phức!
Tóm lại cậu không thể nói trước mặt Phong Dã: “Tôi có thể nghe thấy cậu nghĩ cái gì về tôi, đừng có thầm thương trộm nhớ tôi nữa.”
Lúc đó Phong Dã sẽ cười mờ ám, lập tức nói thẳng: “Vậy chắc là cậu biết tôi thích cậu rồi, cậu có chấp nhận hay không?”
Nghĩ đến đây, cả người Lạc Uẩn đều không tự nhiên, bực bội lắc đầu, cọng tóc lắc theo bảy tám hướng.
[ A a a a, vợ lắc đầu cũng thật đáng yêu. ]
Lạc Uẩn: “......”
Tay cậu cứng rồi!
Trước khi giải tán, giáo viên đứng phía trước tuyên bố: “Tuần sau phải kiểm tra thể dục, bình thường ai không giỏi vận động thì nên chuẩn bị trước, đừng để đến lúc đó lưới cũng không qua được đấy nha.”
Một đám học sinh than ngắn thở dài, tâm trạng vui sướng khi được giải tán biến mất hơn một nửa.
***
Trong khuôn viên trường phổ thông Số I có một tiệm trà sữa, cấp 2 và cấp 3 cùng dùng chung. Một số học sinh thêm phương thức liên lạc với tiệm trà sữa để có thể đặt trước. Nếu không trong giờ cao điểm thì tiệm còn kiêm luôn việc giao hàng.
Thượng Quan Nghị nhìn thoáng qua Phong Dã đưa cho tiệm trà sữa mấy trăm tệ.
*100 tệ =347.684,45 Đồng
“Mày tính tiền tháng à?”
“Không, không phải đã nói mời lớp trưởng uống trà sữa à?”
“Có cần nhiều tiền như này không?”
“Mời cả lớp thì tiền vẫn phải có.”
Thượng Quan Nghị khựng lại, đầu óc xoay một cái liền hiểu. Hoá ra đây là ngoài miệng nói theo đuổi người ta, thực tế mời uống trà sữa còn phải mời cả lớp chỉ vì cốt truyện tình yêu mất não cũ kĩ là mời lớp trưởng uống trà sữa.
Cậu ta cảm thấy trái tim bé bỏng coi Phong Dã thành đại ca bị tổn thương lần nữa. Thượng Quan Nghị mặt dày nói: “Tao muốn cái đắt nhất kia.”
Phong Dã ừ một tiếng, nhặt bóng trong bồn hoa lên đặt trên đầu ngón tay xoay xoay vài vòng, lại phát hiện Lạc Uẩn đã rời khỏi sân thể dục.
Hình như không định ở lại.
Hắn còn định biểu diễn vài đường bóng đẹp nữa đó.
Phong Dã: “Bọn họ chuẩn bị về lớp à?”
Thượng Quan Nghị lắc đầu: “Không biết, để tao hỏi Tô Nùng.”
Nhấn mở tin nhắn WeChat, Thượng Quan Nghị đã biết chuyện gì xảy ra: “Bọn họ muốn đi sân vận động đánh bóng chuyền, chúng ta cũng nên chơi phần mình thôi.”
Một số Alpha khác trong lớp xúm lại đây, Phong Dã quay đầu nói với bọn họ: “Đi sân vận động.”
Những nam sinh khác khó hiểu—
“Sân bóng có ai đâu? Sao lại muốn đi sân vận động?”
“Anh Dã, đánh ở bên này đi, đi qua đi lại tốn thời lắm.”
Giọng Phong Dã lạnh nhạt: “Muốn đi thì đi, không đi thì bọn mày tự đánh ở bên này.”
Câu nói kia vừa thốt ra, cả đám Alpha chỉ đành lết cái thân lười nhác cùng nhau đi qua bên đó.
Nhận được ánh mắt cầu cứu của bọn họ, Thượng Quan Nghị lại bất đắc dĩ xoè tay chấm hỏi.
Cậu ta bước lên trước vài bước đến kề bên tai Phong Dã, nhỏ giọng nói: “Anh Dã, thân làm anh em tốt nhất của mày, tao phải cho mày một lời khuyên mới được.”
Ngón tay Phong Dã làm bóng rổ xoay vòng vòng, không có dấu hiệu dừng lại: “Có rắm mau thả.”
Thượng Quan Nghị nghẹn lại, tự an ủi mình đừng tức với người có não đang yêu, “Đừng làm chó liếm, liếm đến cuối cũng chỉ còn hai bàn tay trắng.”
*Chó liếm: thuật ngữ chỉ hành động nịnh hót, lấy lòng.
Sau đó cậu ta bị Phong Dã đá một cái vào khủy chân.
Thượng Quan Nghị cảm thấy đã cứu được anh Dã rồi, ít nhất là khi nghe thấy từ chó liếm còn biết tức giận. Cậu ta đang định thao thao bất tuyệt khuyên anh nhà mình người đang lạc đường phải biết quay đầu là bờ.
Nào biết Phong Dã nhếch môi, nói: “Không phải nói liếm đến cuối thì cái gì cần có cũng đều có sao?”
“......” Thượng Quan Nghị cảm thấy cạn lời luôn, hoá ra là vì cái này mà tức giận. Cậu ta bày ra cái mặt nhìn thấu hồng trần: “Mày hết thuốc chữa rồi.”
**
Bên này, Lạc Uẩn còn chuyền được mấy phát bóng đã nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ ngoài cửa.
Lâm Khả bên kia lưới đối diện cậu nhìn thấy Phong Dã đến, mắt sáng lên, quên luôn chuyện tiếp bóng, bóng chuyền kẻ sọc xanh trắng vụt cái lăn trên đất.
Không phải Lạc Uẩn sinh ảo giác, mà từ khi Phong Dã tới cách vách chơi bóng rổ, động tác của Lâm Khả ở bên này càng ngày càng nghiêm túc.
Sân vận động không chỉ có lớp 2, lớp 3 mà còn có học sinh thể dục.
Đám học sinh xúm lại xem học sinh thể dục chơi bóng rổ cũng chầm chậm chạy qua chỗ Phong Dã.
Đánh bóng chuyền mệt, Lạc Uẩn ngồi trên hàng ghế thở dốc, nghỉ ngơi chốc lát.
Bên kia lưới truyền đến tiếng hò hét.
Cậu ngước mắt lên nhìn. Vóc dáng của Phong Dã cao, mặt mày lạnh lùng, sắc sảo. Cánh tay khi thực hiện động tác bóng rổ lộ rõ đường cong cơ bắp, tóc đen rối loạn mang theo sự dã tính. Dù bề ngoài là học sinh cấp ba nhưng vẫn không giấu được khí chất sắc bén của Alpha, mỗi một động tác tránh né đều trôi chảy, xuất sắc và nổi bật.
Rất ít người biết Lạc Uẩn chơi được bóng rổ. Chẳng qua Alpha thích chơi với Alpha hơn. Phần lớn Alpha đều không chơi với Omega và Beta bởi vì cơ thể bọn họ cường tráng, đôi khi trong lúc đối kháng không biết nặng nhẹ sẽ làm đối phương bị thương, vậy nên cũng chỉ chơi với Alpha là nhiều.
Ba người đối diện đều không ngăn được Phong Dã, động tác của hắn linh hoạt, làm động tác giả phá tường phòng thủ, lui ra sau giơ tay lên, bóng chuẩn xác lọt vào trong rổ. Bóng kẻ sọc xanh đỏ hoà với màu lưới lay động, tiếng hoan hô lại vang lên một lần nữa.
“A a a a, thật đẹp trai!” Lâm Khả ngồi ở chỗ nghỉ ngơi kích động ôm lấy tay Lạc Uẩn, dùng sức lắc lắc.
Trong biển người, Phong Dã đột nhiên nhìn về bên này.
Ánh mắt trong không trung đan vào nhau, cọ xát ra tia lửa. Đối phương nhanh chóng nghiêng đầu, chạy lên ăn mừng cùng với đồng đội.
“Có phải cậu ấy vừa nhìn tôi không a a a!” Mặt Lâm Khả đỏ lên, lộ vẻ ngây ngô, mông lung rất sống động.
Tô Nùng phụ họa: “Hình như thật sự nhìn chúng ta đó.”
Lạc Uẩn mím môi không nói chuyện. Nếu là trước kia, cậu sẽ không chú ý tới chi tiết này.
“Nhìn cả ngày cũng không thấy Phong Dã ở gần Omega nào.” Lâm Khả đột nhiên nói, “Chắc không phải Thượng Quan Nghị nói bậy chứ?”
Cậu ta không phát hiện cơ thể Lạc Uẩn hơi cứng lại, ánh mắt cũng hơi mất tự nhiên. Lâm Khả chỉ lo nói chuyện của mình: “Anh Lạc này, bình thường cậu có thấy Phong Dã tiếp xúc với Omega nào đặc biệt nhiều hay không?”
Lạc Uẩn xấu hổ đến mức ngón tay cuộn tròn, hàm hồ đáp lại: “Không có đâu.”
Lâm Khả lại quay đầu hỏi Tô Nùng: “Đệt, không phải là cậu đó chứ? Trước kia trong nhóm rất nhiều người đều ngưỡng mộ cậu gần quan được lộc mà!”
Tô Nùng cười tươi: “Làm sao có thể chứ, nếu tôi với cậu ấy có gì đó thật thì việc đầu tiên tôi làm sẽ là khoe vào trong nhóm đấy.”
Lâm Khả thở ra: “Vậy thì tốt rồi, nhưng mà tôi cũng phải nhìn thêm, rốt cuộc là Omega nào ở trong tối trêu chọc quyến rũ cậu ấy.”
Lạc Uẩn như bị nói trúng tim đen, chột dạ sờ chóp mũi.
May mà cậu không phải Omega.
Lại nói, là Phong Dã thích đơn phương, không có liên quan gì đến cậu.
“Tôi đi vệ sinh.” Lạc Uẩn đứng dậy phủi sạch bụi trên quần áo .
Còn chưa kịp đẩy cửa vào, bên trong đã có tiếng da thịt cọ xát truyền ra qua khe cửa, loáng thoáng mang theo âm thanh không khống chế được mà thốt ra khỏi miệng.
Lạc Uẩn chần chờ vài giây, từ từ mở cửa đi vào.
ABO là giới tính thứ hai đặc thù, nhà trường chia phòng vệ sinh theo nam nữ, vì tính riêng tư lại dùng ngăn để chia.
Người gây chuyện cũng không cẩn thận lựa chọn chỗ vắng mà trực tiếp dồn người bị hại đến góc, mặt trời xuyên qua cửa sổ bên trên chiếu vào.
Người ra tay cao to, mặc đồng phục, chắc là người lớp thể dục.
Bọn họ đánh một Alpha khác.
Không khí đọng lại, Alpha bị đánh hình như cảm thấy mất mặt, vùi đầu thấp hơn.
“Nhìn cái gì mà nhìn, muốn làm anh hùng cứu A à?” Một nam sinh trong đó nói.
Lạc Uẩn bình tĩnh nhìn bọn họ vài giây, kéo cửa phòng gần nhất đi vào, tiếng đấm đá bên ngoài lại dần vang lên lần nữa.
Gen Alpha ở một mức độ nhất định quyết định tính cách của họ, là cuồng vọng, hiếu chiến, thô bạo. Rất nhiều Alpha không được trấn an trong kỳ mẫn cảm, tình huống nghiêm trọng sẽ xảy ra bạo động.
Lạc Uẩn đi vệ sinh xong rồi ra ngoài, việc đánh người vẫn còn tiếp tục.
“Hai tuần nữa các cậu phải tham gia khảo hạch thành phố đúng không?” Giọng Lạc Uẩn lạnh nhạt, không gợn sóng nhưng lại làm nam sinh đang đánh người dừng động tác.
“Thì sao? Mày muốn nói cái gì?” Tên cầm đầu bỏ cổ áo người bị đánh ra, dần đi tới gần Lạc Uẩn.
Ánh mắt đối phương âm trầm, cảm giác nóng nảy trong kỳ mẫn cảm tràn đầy ngực, pheromone bạo động trôi nổi trong không khí.
Vị rượu cay chui vào mũi Lạc Uẩn, là hương vị chất dẫn dụ.
Vì sao cậu lại ngửi được mùi chất dẫn dụ?
Thu hồi suy nghĩ, Lạc Uẩn đứng thẳng tắp, không mặn không nhạt nói: “Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở ba người, lỗi vi phạm nặng bị ghi lại sẽ không thể tham gia khảo hạch, lúc đó ảnh hưởng—“
“Mày uy hiếp bố à?” Alpha cầm đầu không còn lý trí, dòng máu thô bạo tràn lên, hắn một phen nắm lấy cổ áo Lạc Uẩn, nắm đấm rất nhanh sẽ chạm tới.
Lạc Uẩn duỗi tay cản lại, bên mái thổi qua một làn gió, hương bạch tùng bao lấy vị bạc hà quét qua.
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng hét thật lớn.
Lại mở mắt, Alpha vừa rồi bị đá bay hơn năm mét.
“Mày dám đánh ai hả? Người của bố mà cậu cũng dám đánh?” Tiếng Phong Dã trầm thấp, không nhanh không chậm mà thu chân.
Lạc Uẩn không biết người đó xuất hiện từ khi nào: “......”
Alpha bị một chân đá bay che bụng, ngồi một lúc cũng không bớt đau. Ngoại trừ phần bụng bị đau khó chịu, đại não của hắn giống như có đao đâm loạn xạ. Đó là cách khống chế cơ bản của pheromone. Gen quyết định sự áp chế tuyệt đối, mỗi Alpha sinh ra đã không giống nhau.
Lạc Uẩn không biết vì sao cậu có thể ngửi thấy chất dẫn dụ được thả ra, nhưng lại nhanh chóng biến mất, cậu chỉ ngửi được mùi thuốc sát trùng quen thuộc trong phòng vệ sinh.
Sắc mặt hai Alpha vừa đánh người và Alpha bị đánh đều không dễ coi lắm.
Lạc Uẩn không hiểu, nhưng họ biết Phong Dã đang dùng pheromone công kích nên lập tức thả chất dẫn dụ phòng vệ.
“Người của mày?” Alpha bị đá lau vết máu ở khoé miệng, không hề che giấu ý cười đểu trong mắt, nhìn chằm chằm Lạc Uẩn.
“Làm sao? Chẳng lẽ là của mày?” Phong Dã chậc một tiếng, đôi mắt đen nhánh hiện lên sự mất kiên nhẫn, giọng nói vô cùng khinh thường: “Còn là ba đánh một, cần mặt mũi không? Chó má đến mức ỷ đông hiếp yếu à? Không phế vật đến mức một chọi một cũng không thắng được đó chứ?”
“Mẹ mày—“ Nam sinh kia muốn đứng dậy đánh lại lại bị hai đồng bạn ôm chặt.
“Anh, bỏ đi, đó là Phong Dã.”
“Nhà cậu ta......”
Còn chưa dứt lời nhưng người ở đây đều hiểu. Học sinh thể dục sắp khảo hạch, hiệu trưởng là cậu của Phong Dã, nếu làm lớn chuyện thì chắc không phải chuyện gì tốt. Alpha cầm đầu trừng mắt nhìn La Hạng Vũ ngồi dưới đất: “Lần này cho là mày gặp may mắn”
“Cảm ơn.” Nam sinh ngồi xổm trong góc đứng lên. La Hạng Vũ biết Lạc Uẩn, ngày nào cũng có thể nhìn thấy ảnh chụp của cậu trên bảng vàng danh dự của trường, “Tôi là La Hạng Vũ lớp 11-10, nếu không phải cậu lên tiếng –“
Lạc Uẩn rũ mắt cắt ngang cậu ta, giọng lạnh nhạt: “Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn Phong Dã đi.”
La Hạng Vũ cười ngượng ngùng với Phong Dã: “Cậu thật sự là người tốt.”
Phong Dã xùy một tiếng, đây là lần đầu tiên hắn nhận được thẻ người tốt, trông rất buồn cười.
[ Nếu không phải vợ tôi muốn xen vào thì ai thèm quản cậu chứ ]
Hắn xoay người kéo ống tay áo của Lạc Uẩn: “Đi thôi, trà sữa nhận tội với cậu lạnh mất rồi.”
Lạc Uẩn liếc nhìn tay Phong Dã, gân xanh trên mu bàn tay rõ ràng, đốt ngón tay rất dài. Cậu dời mắt, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Cậu nghĩ, rốt cuộc Phong Dã thích cậu từ khi nào?
Đối với chuyện này, cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
***
Trở lại sân, liếc mắt nhìn thoáng qua. Học sinh lớp 3 mỗi người một ly trà sữa, còn lại cho học sinh lớp 2. Phong Dã chọn phần lớn là trà trái cây và trà sữa truyền thống.
Phong Dã cầm ly trà sữa dâu tây đại phúc qua đây: “Cái này cho cậu.”
Đối diện với đôi mắt sáng trong của Lạc Uẩn, mặt Phong Dã hơi nóng: “Lần trước, lúc tan học tôi thấy cậu cầm cốc ra khỏi tiệm.”
[ Chắc hẳn là thích vị dâu tây ]
“Ừm, cảm ơn.” Lạc Uẩn cầm lấy cốc trà sữa, sự ấm áp xuyên qua vỏ ly truyền tới lòng bàn tay. Thượng Quan Nghị bên kia gọi, Phong Dã liền xoay người đi mất.
Về lại chỗ ngồi, Tô Nùng hỏi cậu: “Vừa rồi cậu làm gì mà đi lâu vậy?”
Lạc Uẩn: “Không có gì, gặp chút chuyện nên mất nhiều thời gian hơn một chút.”
Lâm Khả ngạc nhiên phát hiện ly trên tay Lạc Uẩn và trên tay bọn họ không giống nhau. Cậu ta cũng nhận được trà sữa, nhưng thích vị dâu tây nên nói: “Anh Lạc, tôi có thể đổi ly với cậu không? Ly này tôi còn chưa mở, vị quả trà nhạt quá.”
“Nhưng mà nếu cậu cũng thích vị trà sữa thì thôi.” Cậu ta bổ sung.
Lạc Uẩn nắm chặt cốc trà sữa trong tay. Thật ra cậu không thích vị dâu tây, lần trước tan học chỉ là mua cho em gái.
Dư quang đặt ở trên người nam sinh đối diện bên kia lưới bóng chuyền.
Lạc Uẩn: “Tôi uống cái này thôi, tôi cũng thích vị dâu tây nữa.”
***
Lời của tác giả:
Sửa lại một chút: Trước đó viết Uẩn Uẩn nhắm mắt theo bản năng nhưng lại không hợp lý.
Cậu là Beta, có năng lực đánh trả. Bình thường cậu quản lý kỷ luật nên mới nhịn không được mà lên tiếng.
Hơn nữa trong sân thể dục đều là người, cho dù đánh thật mọi người cũng sẽ giúp cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com