TruyenHHH.com

(đam) Lựa Chọn

Vô vọng, thay đổi rồi.

SaiSantarou

Cảm giác yêu một người là như thế nào?

Cảm giác người mình yêu biết mình yêu người đó là như thế nào?

Cảm giác bị người mình yêu đùa giỡn là như thế nào?

Đau!
Nó đau lắm!
Nó đau đến mức tê dại!

____
"Tôi yêu cậu".

Bước một bước đầu tiên vào thứ tình cảm trái luân lý, hắn nhận được sự chán ghét cùng chăm chọc của người mà hắn yêu.

"Cậu yêu tôi sao? Tởm thật đấy."

Tởm thật đấy. Thứ tình cảm ấy, tởm thật đấy. Nó tởm như chính bản thân hắn vậy.

Hắn biết rõ, người đó không hề yêu hắn, thậm chí là chán ghét hắn. Nhưng, chỉ cần y lên tiếng, hắn sẽ làm tất cả mọi thứ mà y yêu cầu.

Thật hèn mọn!

Thứ tình yêu ấy, không biết từ khi nào lại trở nên hèn mọn như vậy. Cho dù hiểu rõ, đối với y, hắn chỉ là một món đồ chơi bỏ đi, nhưng hắn vẫn hèn mọn mà cầu xin y rủ lòng thương hại mà ban cho hắn một ánh mắt.

"Chẳng phải cậu yêu tôi sao? Vậy cậu giúp tôi tìm nó lên, được chứ? "

Những âm thanh cười cợt, những lời nói chói tai, một cái đẩy nhẹ nhàng từ y, hắn rơi xuống. Hắn rơi xuống khỏi cây cầu, cả người bị nhấn chìm trong dòng nước lạnh băng. Cơ thể hắn căng chặt, đôi mắt mở lớn. Hắn ngưng thở, hắn không dám có một động tác nào. Hắn, sợ nước.

Nhưng, dù hắn sợ hãi đến thế nào đi nữa, trong đầu hắn vẫn lẫn quẫn ánh mắt của y. Trên cơ thể của hắn, vẫn còn sự ấm áp khi y chạm nhẹ vào. Đã bao lâu rồi, y mới chạm vào hắn, hắn cũng không nhớ nữa. Có lẽ đã từ rất lâu, rất lâu về trước.

Trước đây, khi thứ tình yêu kinh tởm và hèn mọn này chưa xuất hiện, hắn đã luôn cùng y làm bạn. Sự thân thiết, sự cười đùa, những giọt nước mắt hay sự sợ hãi khi bị rơi xuống nước, đôi tay hắn vẫn luôn được y cầm lấy. Có lẽ, bởi vì hơi ấm từ đôi tay ấy, hắn yêu y, người bạn thuở nhỏ của hắn.

Đôi tai trở nên ù đi, hắn thở một hơi ngắn, dòng nước tràn vào cổ họng, nghẹn lại, đau đớn. Cơ thể lỏng lẻo mất sức. Đôi mắt cay xè nhắm chặt.

Y, biết hắn sợ nước. Y, biết hắn sẽ chết khi rơi xuống nước. Nhưng y lại dùng đôi tay ấm áp ấy, đẩy hắn vào dòng nước. Sự chán ghét của y đối với hắn đã lớn đến mức, y quên đi tất cả điều đó. Hay phải chăng, là do y cố tình phớt lờ nó đi? Là do y... muốn hắn chết quách đi cho rồi?

"Đừng sợ, sau này cậu mà rơi xuống nước, tớ sẽ nắm chặt tay cậu, kéo cậu lên".

Ở đâu đó trong khoảng không, hắn nghe thấy một giọng nói trẻ con. Đứa trẻ ấy, hướng hắn mà nói. Đứa trẻ ấy, cả người bẩn hề hề những lại nỡ nụ cười thật tươi hướng hắn mà nói. Đứa trẻ ấy, thân hình non nớt yếu ớt hướng hắn cam đoan sẽ nắm chặt tay hắn, kéo hắn khỏi dòng nước tối tâm lạnh lẽo. Đứa trẻ ấy, nay trưởng thành rồi. Đứa trẻ ấy, nay đã là một thanh niên anh tuấn mạnh mẽ. Đứa trẻ ấy, nay lại tự tay đẩy hắn vào dòng nước lạnh lẽo. Đứa trẻ ấy, đã không còn quan tâm đến sự tồn tại của hắn.

Vì sao vậy? Chỉ vì thứ tình cảm ấy sao? Có phải không? Chỉ vì hắn đã yêu đứa trẻ ấy, cho nên, đứa trẻ ấy mới không cần hắn nữa? Cho nên, đứa trẻ ấy mới chán ghét hắn? Cho nên.... Cho nên, hắn phải chết đi sao?

____
Hắn không chết!

Hắn cũng không rõ vì sao hắn không chết. Hắn chỉ biết, khi mở đôi mắt ra, hắn đã nằm trong phòng bệnh. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xông vào mũi hắn, hắn nghẹn lại, ho khan.

Ngoài sự sợ hãi với dòng nước, hắn còn có một nỗi ám ảnh với bệnh viện.

Năm đó, người thân của hắn, tất cả người thân của hắn, từng người, từng người ra đi tại một nơi phủ đầy sắc trắng cùng mùi thuốc khử trùng. Hắn không biết, vì sao mọi người đều chết cả rồi, nhưng hắn vẫn còn sống. Có đôi lúc hắn nghĩ, nếu khi ấy, hắn cũng chết cùng mọi người, thì có lẽ, hắn đã không phải hèn mọn mà sống như bây giờ.

Hắn co cơ thể lại, cố gắng nhét bản thân vào một góc. Tiếng lách cách khi sợ dây truyền máu bị rơi ra, tiếng máy móc vận hành, tiếng máy quạt quay vòng, mọi thứ, mọi âm thanh như thể hòa làm một. Những âm thanh bình dị ấy, như biến thành một thứ tạp âm chói tai, cứa thẳng vào linh hồn hắn.

Hắn run rẩy, hắn sợ hãi. Những giọt nước mắt không thể kìm nén mà rơi xuống.

Hắn sợ.
Hắn thật sự sợ.
Hắn vô cùng sợ.

Làm ơn. Ai đó làm ơn. Ai đó làm ơn hãy đưa hắn khỏi nơi này. Hắn không muốn. Hắn không muốn ở lại đây. Cho dù cơ thể có mục rửa thối nát. Hắn cũng không muốn ở lại nơi này.

Hắn muốn gào thét. Nhưng, hắn lại không biết phải gào thét với ai.

Hắn muốn khóc thật to để thể hiện sự sợ hãi. Nhưng đã không còn ai nghe hắn khóc.

Tất cả mọi thứ hắn có thể làm, chỉ là co cơ thể lại, im lặng kìm nén mọi âm thanh, im lặng rơi nước mắt.

____
Ba ngày, sau ba ngày chìm trong sự sợ hãi. Hắn cuối cùng cũng được ra khỏi đó.

Như thể một sự giải thoát, hắn chạy. Hắn bỏ chạy thật xa. Hắn bỏ lại tất cả mà chạy trốn.

Hắn.... cuối cùng cũng hiểu, hắn hiện tại và tương lai đã không còn ai để dựa dẫm. Hắn hiện tại và tương lai chỉ có thể một mình đối mặt với mọi thứ. Cái tình cảm vặn vẹo trái luân lý ấy mãi mãi vẫn không được đáp lại.

Nhưng. Hắn bỏ chạy, hắn phải chạy đến đâu bây giờ? Hắn có thể tự mình tồn tại sao? Một kẻ ngay cả kỷ năng sống cơ bản cũng không có có thể tự mình tồn tại sao? Một kẻ luôn dựa dẫm vào tình yêu hèn mọn có thể dứt ra sao?

Không thể!
Hắn không thể!
Hắn thật sự không thể!

Mệt mỏi thật đấy. Tại một nơi hoàn toàn xa lạ, hắn cảm thấy thật mệt mỏi. Hắn cười. Hắn cười thật lớn, thật loạn. Hắn vì cái gì mà cười, hắn cũng không biết nữa. Hắn không biết. Hắn thật sự không biết. Chỉ là, hắn muốn cười. Nước mắt hắn, mặn chát. Nước mắt hắn, cạn rồi. Vậy nên, hắn không thể khóc được nữa. Vậy nên, hắn chỉ có thể cười.

Vô vọng thật. Cuộc sống của hắn, vô vọng thật. Từ khi gia đình hắn gặp nạn trên biển rồi lần lượt chết đi tại bệnh viện, từ khi hắn ngạo mạn cho rằng y sẽ luôn luôn ở bên hắn, từ khi hắn ngu xuẩn hướng y tỏ tình, từ khi hắn hèn mọn cầu xin sự thương cảm của y, cuộc đời hắn liền vô vọng.

_____
"Tiểu An, làm bạn cùng tớ nha!"

"Tiểu An, tớ không muốn ăn rau!"

"Tiểu An, sao con lại bắt nạt Hàn Han nữa rồi! "

"Tiểu An, hôm nay bố có mua quà cho con nè, con vui không?"

"Tiểu An, cậu cùng cô chú sẽ đi du lịch hả? Thích quá đi, tớ cũng muốn."

"Tiểu An, cẩn thận!"

"Tiểu An, Tiểu An, cậu không sao chứ? Cậu tỉnh lại đi."

"Tiểu An, cậu đừng khóc, tớ sẽ mãi mãi ở bên cậu, Tiểu An, cậu đừng khóc, đừng khóc mà.. "

"Tiểu An, cậu sợ nước hả?"

"Tiểu An, đừng sợ, sau này cậu mà rơi xuống nước, tớ sẽ nắm chặt tay cậu, kéo cậu lên".

"Tiểu An, cậu không sao chứ? Không đi bệnh viện, mình không đi bệnh viện nữa. Được chứ? Mình về nhà, được chứ? Cậu bỏ tớ ra đi. Mình về nhà, nha."

"Tiểu An"

"Tiểu An"

"Tiểu An! "

"Tiểu An, ba mẹ xin lỗi vì đã bỏ rơi con một mình tại nhân thế. Nhưng Tiểu An. Con phải mạnh mẽ hơn. Ba mẹ chắc chắn rằng, con có thể làm được. Tiểu An, đừng từ bỏ, có được không? Tiểu An, hãy mở mắt ra và bắt đầu lại mọi thứ. Ba mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con. Ba mẹ mãi mãi yêu con"
____
Ở một góc khuất tại một vùng quê yên tĩnh, một thanh niên dần mở đôi mắt. Cả người cậu ướt nhẹp bởi sương sớm. Đôi mắt cậu đỏ hoe không một giọt lệ. Cậu im lặng ngước nhìn những tia sáng len lói trên bầu trời đen mịt.

"A. Vô vọng thật. Nhưng, dù có vô vọng hơn nữa, cũng phải cố gắng vượt qua. Ba, mẹ. Tiểu An thật vô vọng. Nhưng Tiểu An sẽ không từ bỏ nữa. Mệt mỏi thật, nhưng Tiểu An vẫn sẽ đứng đấy. Bởi vì Tiểu An là con ba mẹ, bởi vì Tiểu An là Mộ Dung An"

Cuối cùng, sau bao nhiêu ngày yếu đuối đầy vô vọng, một Tiểu An đầy mạnh mẽ cũng trở lại. Chỉ là, Tiểu An ấy đã mất đi sự dương quang lấp lánh của quá khứ, thay vào đó là sự mạnh mẽ đầy lạnh lẽo....

_____END_____
08/09/2019

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com