TruyenHHH.com

(đam) Lựa Chọn

Thứ tình yêu mà ngươi nói...

SaiSantarou

Không liên quan đến UIC. Vẫn là đăng ở đây dễ lưu.

__&__&__

"Ly hôn đi, Đa Sa"

Buổi tiệc trà trở nên thật áp lực chỉ bởi một câu của Tiêu Tự. Đa Sa bên này khi nghe thấy câu nói ấy, cánh tay đang cầm ly trà hơi khựng một chút, sau đó anh đặt ly trở lại bàn. Trên khuôn mặt Đa Sa hoàn toàn không có sự kinh ngạc. Anh nhìn đến vị phụ nhân đang xấu hổ né tránh anh, lại nhìn đến người nam nhân kiêu ngạo lạnh lùng vừa lên tiếng, từ đầu đến cuối, Đa Sa không hề cho cậu trai bên cạnh Tiêu Tự một ánh mắt nào

"Tôi nghĩ bản thân có quyền để hỏi lý do."

Câu nói của Đa Sa như một câu chuyện cười nhạt nhẽo. Cậu trai bên cạnh Tiêu Tự nở nụ cười khinh miệt, mà Tiêu Tự cũng châm chọc mà lên tiếng "Tôi vốn dĩ chưa từng có cảm giác với anh. Hôn sự của tôi và anh là do ông sắp đặt. Bây giờ không đã không còn, hôn sự này cũng không cần giữ nữa." Nói xong, Tiêu Tự liền mang đơn ly hôn cùng một số giấy tờ bày ra trước mặt Đa Sa, vẫn lạnh giọng "Tất nhiên tôi chẳng phải tên khốn, tôi sẽ không để anh chịu thiệt. Số tiền này cũng như vài mẫu đất tốt tôi dùng nó làm quà bồi thường, hoặc nếu anh muốn gì thì có thể nói thẳng ra. Chỉ mong anh hiểu chuyện mà chấm dứt câu chuyện nực cười này."

Dù rằng bản thân đang bị châm chọc, Đa Sa từ đầu đến cuối vẫn lặng lẽ nghe hết những lời của Tiêu Tự. Đến khi xác định Tiêu Tự đã nói xong những điều y muốn, Đa Sa lúc này mới lên tiếng "Cậu ly hôn là vì Hạ thiếu? Cậu muốn ở bên cậu ta cả đời sao?"

Hạ Hòa bị phớt lờ từ nãy đã vô cùng không vui, giờ nghe câu hỏi của Đa Sa liền lên tiếng "Đương nhiên - " Nhưng không để cậu ta nói hết, Đa Sa đã ngắt lời cậu ta, anh thủy chung vẫn nhìn đến Tiêu Tự "Cậu không thể tự mình trả lời tôi sao?"

Nhìn đến ánh mắt phẳng lặng của Đa Sa, Tiêu Tự không hiểu sao cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh ta dời đường nhìn, vô cùng yêu thương mà nhìn đến người trong lòng mình.

Chẳng cần đáp lời, chỉ cần hành động cũng đủ để Đa Sa hiểu được. Anh cũng không hỏi đến chuyện này, mà nhấc các giấy tờ tài sản lên nhìn qua một lần. Như không tìm thấy thứ mình cần, Đa Sa lại lên tiếng "Về phần cổ phần mà ông đã cho, tôi-"

Lời này của Đa Sa như dẫm vào chân của Hạ Hòa, cậu ta nhảy cẩn lên, dùng lời lẽ không được hay ho mà chỉ trích Đa Sa. Mà Đa Sa bên này bị cắt lời cũng không nổi giận, mà anh lại tiếp tục im lặng chờ Hạ Hòa nói xong. Có thể là do sự im lặng của Đa Sa làm Hạ Hòa cậu ta cảm thấy mất mặt, cậu ta ngồi xuống, ôm chầm lấy Tiêu Tự mà giả chết.

Nhìn đến trò hề của Hạ Hòa, Đa Sa cũng chẳng cười hay khinh miệt, anh chỉ nói tiếp lời mình cần nói

"Số cổ phần mà ông đã cho, tôi sẽ trả lại Tiêu gia toàn bộ. Các tài sản mà cậu cho tôi ở đây tôi cũng không cần, cậu có thể giữ lại. Đổi lại, tôi muốn cậu đồng ý một yêu cầu của tôi."

Lời này vừa nói ra liền làm những người ở đây sững sờ. Tất cả mọi người đều cho rằng Đa Sa cố gắng lấy lồng Tiêu lão gia tử là vì muốn số cổ phần của ông. Nhưng lúc này anh lại bảo không cần, nó khác hoàn toàn với suy tính của họ. Trong nhất thời, mấy người trong phòng chỉ biết nhìn nhau mà không nói được câu nào. Cho đến khi Tiêu Tự, người vẫn giữ được tỉnh táo lên tiếng

"Đa Sa, ngay cả tiền anh cũng không cần, vậy anh cần gì?"

"Hôn lễ của cậu và Hạ Hòa, tôi muốn là người chịu trách nhiệm toàn bộ."

Sau khi dứt lời thì Đa Sa tỏ thái độ không muốn tiếp tục bàn nữa. Anh đổ trà đã ngụi lạnh trong ly ra ngoài, lại lấy cho bản thân một ly trà nóng hổi khác, tiếp tục im lặng thưởng thức.

Ở bên này, mặc kệ cho Hạ Hòa phản đối, Tiêu Tự cùng Tiêu mẫu nhìn nhau, rồi lên tiếng đồng ý yêu cầu của Đa Sa. Mối quan hệ của họ cứ vậy bị cắt đứt. Hơn nữa vì để tránh việc Tiêu gia chủ biết chuyện mà trở về, Tiêu Tự quyết định tổ chức hôn lễ sớm nhất có thể.

Đó thật sự là một câu chuyện cười. Tiêu tổng ly hôn vợ mình, lại trong cùng ngày thông báo sẽ kết hôn với người khác. Tuy rằng hôn lễ được thông báo rất gấp, nhưng người đến dự không ít đi bao nhiêu. Lại nói, hôn lễ này thật sự được chuẩn bị vô cùng kỹ càng. Từ sính lễ, trang trí, thức ăn, quà cho khách,... đều được chuẩn bị đâu vào đấy làm cho đám khách quan phải thán phục với tài xử lý của "người vợ cũ" này. Tất nhiên, vẫn có nhiều lời châm chọc anh ta. Rõ ràng bị vứt bỏ, ấy thế mà lại vẫn mặt dày mà tổ chức hôn sự cho chồng cũ, thật không biết nên nói thế nào.

Đa Sa đứng ở một gốc lễ đường, trên người là bộ phục trang khá cũ. Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng mà nhìn vào sảnh cưới sa hoa được một tay anh chuẩn bị. Những lời châm chọc, chế giễu hay thương hại của đám người kia Đa Sa đều nghe vào tai, nhưng nó chẳng thể nào tạo ra một tí gợn sóng nào trong đôi mắt của anh cả. Cho đến khi một người đến gần anh, than thở vì Tiêu Tự vứt bỏ anh, hỏi cảm giác của anh, Đa Sa lúc này mới có chút giận mà lên tiếng mà nói "Vu Văn, cậu là bạn của Tiêu Tự, cậu đáng ra nên đứng về phía cậu ấy, chứ không phải trách móc cậu ấy."

"Nhưng chính cậu ta làm tổn thương anh mà? Đa Sa, chính bởi vì tôi là bạn cậu ta nên tôi mới nói những lời này. Được rồi, không nói chuyện của cậu ta nữa, vậy nói về anh đi. Đa Sa, anh dự định sẽ đi đâu? Nếu không có chỗ ở, anh tạm đến nhà tôi đi, khi nào tìm được thì dọn ra cũng không muộn."

Ngay sau lời Vu Văn, tiếng nhạc trong sảnh cưới vang lên. Mọi người đổ dồn mắt về đôi phu phu bên trên bục. Nụ cười của họ thật hạnh phúc. Đa Sa nhìn vào khuôn mặt đang rạng rỡ của Tiêu Tự, không hiểu sao trong thâm tâm có chút phiền muộn. Anh quay người, rời khỏi. Lúc ngang qua Vu Văn anh vẫn không quên đáp lời

"Cảm ơn cậu, nhưng không cần thiết. Tôi sẽ trở về lại nơi mọi thứ bắt đầu."

Mà Vu Văn khi nghe thấy lời này liền nhìn anh, biết rõ không thể giữ Đa Sa lại nên cậu ta chỉ có thể tự nói với mình.

"Nhưng anh cũng không nói nơi đó là đâu? Làm sao tôi có thể tìm anh được."

Vu Văn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đa Sa, không hiểu sao lại cảm thấy thật quen thuộc, như thể cậu ta đã nhìn thấy nó hàng trăm, hàng nghìn lần. Nhưng rõ ràng số lần Vu Văn và Đa Sa gặp nhau còn không thể đếm hết hai bàn tay, làm sao có thể có được cảm giác ấy?

Còn về Đa Sa bên này, anh vừa đi, vừa mờ mịt đặt tay lên ngực. Đa Sa không hiểu vì sao bản thân lại thấy đau như vậy. Rõ ràng anh đã thực hiện được lời hứa của mình, rõ ràng Tiêu Tự đang ở phía sau lưng anh mà nở nụ cười hạnh phúc... nhưng vì sao anh lại cảm thấy đau đơn như thể một lần nữa nhìn Tiêu Tự chết đi vậy?

------

Thật ra, Đa Sa không phải tên của anh, và anh cũng không thuộc về thời đại này.

Đa Sa là tên của một thiếu niên. Hắn rực rỡ như ánh mặt trời, thiên phú tốt, tính cách tốt, nhân duyên tốt. Những người gặp qua hắn một lần đều có thể xưng huynh gọi đệ.

Mà thiếu niên rực rỡ ấy cứ cố tình đeo bám một vị sư thúc đã vài trăm năm tuổi. Người khác cho rằng vị sư thúc ấy là một người lãnh thị vô tâm, nhưng thiếu niên Đa Sa lại nói rằng tâm vị sư thúc chỉ như là một mặt hồ phẳng lặng nhiều năm mà thôi. Mà mục tiêu của hắn là khoáy động mặt hồ yên ả ấy, giúp cho nó thêm nhiều màu sắc hơn.

Ngay từ lúc nhỏ, Đa Sa đã luôn chạy theo sau lưng sư thúc của mình, một câu "Sư thúc" hai câu "Sư thúc" kếu đến thuận miệng. Cho đến khi hắn ta trưởng thành, vị sư thúc mới nói với hắn ta rằng "Ta biết ngươi muốn gì, nhưng ta không thể đáp ứng ngươi được."

"Sư thúc, hóa ra người biết a. Ta còn tưởng người cái gì cũng không hiểu." Đa Sa nằm vật vờ trên chiếc giường trúc, nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tấp của nam nhân đang ngồi bên bàn trà. Tuy rằng ban đầu hắn ta theo chân Sư Thúc chỉ vì tính hiếu thắng không chịu thua nhất thời, nhưng không biết từ lúc nào đôi mắt hắn ta đã không thể rời khỏi bóng lưng ấy.

Với một người luôn dỗi theo y, Đa Sa biết rất rõ sư thúc của mình không vô tâm như vẻ bề ngoài. Tín cách y ôn hòa và dễ mềm lòng, cũng rất tôn trọng người khác. Sư Thúc của hắn sẽ không phán xét bất kì ai khi mới chỉ nhìn qua hành động của họ, người sẽ tìm hiểu, thay đổi suy nghĩ cho đến khi hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, lúc này mới quyết định là có đáng phạt hay không. Một người như vậy tốt, sao có thể không làm hắn động lòng?

"Ta cũng không phải kẻ ngốc, thậm chí là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra tình cảm của ngươi. 20 năm rồi, ngươi đi theo ta đã 20 năm, dù ta muốn giả vờ lờ đi cũng không được."

"Vậy vì sao người không thể đáp ứng ta? Là vì thân phận ư? Hay vì giới tính? Hoặc là nói... là vì Sư tôn?"

Nói ra câu cuối, Đa Sa liền thấy hối hận. Bất kỳ ai có một tí thông minh liền nhìn ra Sư Thúc và Tông Chủ không có mối quan hệ tình cảm nào. Sự dung túng và phục tùng của Sư thúc đối với Tông chủ thuần túy là thể hiện trách nhiệm. Trên dưới tông môn đều biết, Sư Thúc và Tông Chủ vốn cùng một thầy, sau này khi vị kia chết thì đã hy vọng Sư Thúc chăm sốc tốt vị sư đệ nhỏ tuổi kia mà thôi. Còn lý do hắn không nhịn được mà nói, chỉ đơn giản vì lòng ghen tị của mình.

"Ta và Tề Lạc hoàn toàn không có tình cảm nam nữ.  Cũng không phải do thân phận hoặc giới tính. Chỉ đơn giản là vì ta không có cảm giác như của ngươi. Cho dù ta ở bên ngươi, ngươi cũng chẳng thể nhận lại được gì."

Đa Sa nghe đến đây thì không thể nhàn nhã được nữa. Hắn tiến đến chỗ Sư Thúc của mình, ngồi ở phía đối diện, vô cùng nghiêm túc mà đáp rằng

"Lục Ly Sư thúc, người cũng không phải ta, làm sao biết bên cạnh người ta có vui hay không. Đối với ta, chỉ cần người đồng ý, dù rằng người không có tình cảm với ta, ta vẫn thấy hạnh phúc lắm rồi."

Nhìn sự kiên định của Đa Sa, Lục Ly mềm lòng mà thở dài. Y nói "Vậy Đa Sa, ta có thể làm gì?"

"Người chỉ cần làm những điều ta nói là được rồi."

Sau đấy, Lục Ly thật sự làm theo những gì Đa Sa muốn. Nhìn bề ngoài, bọn họ vô cùng ngọt ngào làm người khác phải ganh tỵ. Nhưng thực chất chỉ hai người bọn họ mới hiểu mối quan hệ này đầy rẫy những vấn đề. Lục Ly thật sự làm mọi điều mà Đa Sa muốn, nhưng cũng chỉ là làm theo mà thôi. Thậm chí y còn chẳng thể nào phân biệt được đâu là thứ Đa Sa thật sự cần. Mà Đa Sa, vì hiểu tính cách của Lục Ly nên chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhịn rồi nhịn. Cuối cùng Đa Sa thật sự không nhịn được nữa rồi.

"Ta sai rồi, Sư thúc. Người nói đúng. Ta thật sự chẳng cảm nhận được chút vui vẻ nào. Ta cho rằng chỉ cần người bên cạnh thì ta sẽ thấy hạnh phúc thôi. Nhưng ta sai rồi. Chỉ cần người bên cạnh thì không đủ. Ta muốn nhiều hơn, càng ngày càng muốn nhiều hơn. Nhưng khi người không thể đáp ứng được sự đòi hỏi của ta, nó làm ta thấy mệt mỏi"

Lục Ly ngừng việc trong tay, nhìn về phía Đa Sa. Nhìn thấy sự sầu não và buồn bã, Lục Ly lại hỏi "Vậy Đa Sa, ngươi dạy ta đi? Dạy ta cách yêu thương ngươi. Ta vì không hiểu thế nào là yêu thích mà ngươi nói, nên cũng không thể nào thể hiện nó với ngươi. Vậy ngươi dạy ta đi, ta sẽ học."

Vậy là, Đa Sa bắt đầu dạy Lục Ly cách để yêu thương một người, mà Lục Ly cũng thành thật học tập. Nhưng ở đời này làm gì có chuyện theo ý mình. Tay họa ập đến, Lục Ly đứng trước 2 sự lựa chọn, chọn đi cứu giúp Tông chủ Tề Lạc, bảo vệ Ẩn tông hay chọn đi tìm Đa Sa, bỏ mặc Ẩn Tông bị diệt?

Lục Ly chọn cứu Tề Lạc. Đó là nhiệm vụ cả đời của y. Sư tôn trước khi mất đã giao Tề Lạc cho y, còn liên tục nhấn mạnh phải bảo về đệ ấy. Nên Lục Ly chọn cứu Tề Lạc, hoàn thành di nguyện của Sư Tôn. Bất cứ sự lựa chọn nào cũng phải trả giá, y không thể cứu Đa Sa. Vết thương của Đa Sa quá nặng, hắn ta mất đi đôi mắt và bị nội thương nghiêm trọng. Lục Ly chỉ có thể đưa Đa Sa về tông môn, trở về nhà của họ mà thôi.

Đa Sa nằm trên chiếc giường tre mộc mạc, hắn ta nắm lấy tay của sư thúc mình, cũng không biết sư thúc của hắn lúc này đang có vẻ mặt gì. Là lo lắng chăng? Nếu thật sự là lo lắng, vậy hắn có chết cũng không quá đau lòng.

Nhìn nụ cười của Đa Sa, Lục Ly không hiểu sao hắn lại vui vẻ. Rõ ràng hắn đã không còn nhiều thời gian, nhưng tại sao hắn vẫn có thể cười tươi như vậy. "Nếu không hiểu thì nhất định phải hỏi", Đa Sa đã từng dạy y như thế. Vậy nên y đã hỏi. Mà Đa Sa lại chẳng trả lời câu hỏi của y, hắn hỏi

"Sư thúc, người hiện tại cảm thấy thế nào?"

Lục Ly giơ tay đặt vào phần ngực đang cực kỳ đau nhứt, y đáp "Ta cảm thấy rất đau khổ, như thể có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn ta vậy. Nhưng ta không nhớ bản thân bị thương."

Nghe tới đây, nụ cười của Đa Sa càng tươi hơn. Lục Ly lại nghe hắn nói "Vậy sư thúc thử nghĩ xem, nếu người nằm ở đây không phải ta mà là Sư tôn, thì người có cảm thấy như vậy nữa không? Người sẽ ngồi bên mà chăm sóc như thế này sao?"

Lục Ly nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu mà nói rằng "Không có. Nếu Tề Lạc là người bị thương, ta sẽ ttự trách bản thân vô dụng, sau đó sẽ thay y sắp xếp chuyện tông môn, để y có thể đi mà không phải vướng bận. Sau khi hoàn thành ta sẽ xuống cửu tuyền mà tạ tội với đệ ấy."

"Vậy nếu ta chết thì sao?"

"Ta sẽ không để ngươi chết." Lục Ly không kịp nghĩ ngợi đã lập tức trả lời. Y thật sự không muốn nhìn thấy Đa Sa chết. Không muốn!

Mà Đa Sa bên này nghe đến đây lại bật cười khanh khách. Nhưng bởi vì cười mà vết thương bị động đến phải kho khang liên tục. Đến khi lấy lại hơi rồi, Đa Sa mới đắc ý mà nói "Sư Thúc, ngươi động tâm a. Ngươi cuối cùng cũng yêu ta. Bởi vì ngươi yêu ta nên mới thấy đau, bởi vì yêu ta nên mới không muốn ta chết. Sư thúc, ta thành công dạy ngươi yêu ta rồi."

Lục Ly ngơ người khi nghe mấy lời của Đa Sa, y nhìn đôi bàn tay đang run rẫy của mình, y hỏi " Vậy ra đây là tình yêu mà ngươi vẫn luôn nói sao? Đa Sa... tình yêu mà ngươi muốn, nó đau đớn thật đấy."

"Không phải, sư thúc. Tình yêu có rất nhiều mùi vị" Đa Sa đùa nghịch với các ngón tay của Lục Ly, giọng hắn rất nhẹ, như yêu thương, như hoài niệm "Tình yêu có vui, có buồn, có tức giận, có bi thương, có hạnh phúc cũng nhu có đau đớn khi chia ly. Nó có rất nhiều, chỉ là trùng hợp người lại cảm nhận được sự đau đơn mà thôi. Sư Thúc, người đồng ý với ta một chuyện được không? Người nhất định phải đợi ta, phải tìm được chuyển kiếp của ta, mà ta nhất định sẽ không uống canh Mạnh Bà, nhất định sẽ nhớ người. Đến lúc đó, người lại ở bên cạnh ta, làm cho ta hạnh phúc. Mà ta, nhất định sẽ dạy người những mùi vị còn lại của tình yêu, có được không?"

Giọng Đa Sa một lúc nhỏ dần, khí lực cuối cùng của hắn bị rút mất. Trước khi hoàn toàn mất đinh sinh mệnh, Đa Sa dường như đã nghe thấy câu trả lời mà mình cần

"Được, ta nhất định sẽ tìm ngươi, Đa Sa."

-------

Cuối cùng thì Lục Ly cũng thực hiện được lời hứa của mình. Dù rằng Đa Sa đã quên y, nhưng y vẫn tìm được Đa Sa, vẫn bên cạnh hắn, vẫn nhìn hắn hắn hạnh phúc. Nhưng Lục Ly vẫn chẳng thể cảm nhận được những thứ mà Đa Sa đã nói. Thứ duy nhất hắn cảm nhận được vẫn là sự đau đơn mà thôi.

"Đa Sa, thứ tình yêu mà ngươi nói thật sự vô cùng đau đớn. Ta mệt rồi. Ta không muốn học nữa, càng không muốn tin vào lời của ngươi nữa. Ngươi vẫn cứ hưởng thụ tình yêu mà ngươi nói đi, còn ta vẫn sẽ yên bình mà sống một đời của mình.

___End___
17:14 ngày 12/07/2023

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com