TruyenHHH.com

Dam Lua Chon

"Anh trai, đi cùng với tôi đi?"

Ngồi trên chiếc siêu xe, cậu thanh niên đang ôm tay lái, nở nụ cười hề hề với người đàn ông đang đứng bên đường. Giọng cậu ta trong trẻo, nhưng lời nói ra lại khiến người đàng ông bên ngoài không tìm được lý do để chối từ.

"Anh trai cho tôi 11 tháng của anh đi, sau đó tôi giúp anh giải quyết tất cả phiền muộn mà anh đang gặp phải. Anh hiện tại đang cần một sự trợ giúp, mà tôi lại cần một người bên cạnh. Đó là giao dịch hoàn toàn có lợi với anh, anh trai chắc sẽ không từ chối chứ?"

Sau đó, cậu ta thật sự làm được những điều mình nói. Họ cùng nhau ký một hợp đồng không cân xứng. Cậu ta chỉ yêu cầu người đàn ông ở bên cạnh, ngược lại, cậu ta chấp thuận mọi yêu cầu của y.

11 tháng không nhanh cũng không chậm. Cậu ta giúp người đàn ông đó trả hết số nợ khổng lồ, mở đường giúp công ty của người đàn ông đó phát triển. Cứ như, chỉ cần cậu ta muốn, cả thế giới liền hiển nhiên mà đưa đến cho cậu ta. Ngược lại, cậu ta cũng đã rất vui sướng khi người đàn ông đồng ý ở bên cạnh mình. Họ cùng nhau ăn uống tại các hàng quán lớn nhỏ, cùng nhau mua sắm, cùng nhau đi chơi các trò chơi tại công viên, cùng nhau đi du lịch ở các tinh cầu. Nhưng mà, có một điều lạ là, tuy rằng đi khắp nơi, cũng mua rất nhiều đồ, nhưng cậu ta lại không mua gì cho mình cả. Tất cả những thứ cậu ta mua đều là cho người đàn ông kia, hoặc những món quà trang trí không đáng nhắc đến.

Nhưng, người đàn ông đó lại chưa hề cảm thấy vui vẻ. Anh ta luôn cảm thấy bản thân đang bị cậu thanh niên bao dưỡng. Cảm giá đó đánh thẳng lên cái tôi của anh ta. Tuy rằng theo thỏa thuận cả 2 chưa từng làm ra những hành động thân mật quá phận, nhưng điều đó cũng không làm vơi đi sự chán ghét của anh đối với cậu. Hơn nữa, anh ta đã có người trong lòng và người đó vì giao dịch này mà tạm rời xa anh ta. Điều đó càng làm anh ta không thể nào thích cậu được.

------

Vào một ngày đẹp trời, tại một quán đồ ngọt nọ, một cậu thanh niên đang hào hứng nếm thử món mới của quán. Trước mặt cậu là một người đàn ông với vẻ ngoài anh tuấn, người đàn ông này, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn khí thế có khí thế, có điều, nếu như mái tóc anh ta không loạn như tổ quạ thì chắc sẽ trong đẹp mắt hơn.

Nâng gương chỉnh sửa lại máy tóc rối bời, người đàn ông lịch lãm cuối cùng cũng lên tiếng.

"Hôm nay là ngày cuối nhỉ? Lia à, tôi đến để nghe yêu cầu cuối cùng của cậu. Chiến Sư tôn kính, cậu muốn Đế Quốc làm gì cho cậu?"

Nghe thấy lời của người đàn ông đối diện, cậu thanh niên Lia lúc này mới đặt chiếc thìa xuống bàn, cậu ta vẫn nở nụ cười hề hề, nhìn như chẳng có điều gì có thể làm nụ cười của cậu ta mất đi vậy.

"Ngài Viska, đây là yêu cầu cuối cùng của tôi với tư cách là Lia. Khi tôi trở lại, xin hãy xóa bỏ những thứ không cần thiết. Chà, anh đang làm vẻ mặt gì đấy? Chẳng lẽ anh không hiểu ý tôi sao? Chậc chậc, ý tôi là, khi tôi trở lại, xin hãy xóa bỏ ý thức này, chỉ giữ lại ký ức Gene. Sở Trưởng có thể làm được điều đó mà, đúng không?"

"Tôi thật sự không hiểu ý cậu, Chiến Sư Lia." - Vị Sở Trưởng Viska cào cào mái tóc, cực kỳ đắng đo mà đáp lời - "Tính đến hiện nay, cậu là Chiến Sư duy nhất có thể tự hình thành tính cánh riêng biệt. Cậu chắc cũng rõ vì sao Đế Quốc lại xem trọng cậu như vậy. Nhưng giờ đây cậu lại bảo tôi xóa bỏ đi ý thức của cậu, chẳng khác nào bảo chúng tôi đạp đổ toàn bộ công trình nghiên cứu. Chiến Sư Lia, cậu cho rằng Đế Quốc có thể đồng ý yêu cầu này sao?"

"Tôi tin rằng Đế Quốc sẽ đồng ý thôi."

Khác với sự bối rối của vị Sở Trưởng Viska, cậu thanh niên Lia lại rất điềm nhiên mà trả lời

"Đế Quốc cần một Chiến Sư đủ năng lực, và tôi là Chiến Sư ấy. Hơn nữa, tôi cũng không định trở thành một con rối đâu. Tôi chỉ là muốn... muốn được hình thành tính cách một lần nữa mà thôi. Như một con người, khi họ chết đi, có nghĩa là đời này của họ đã không còn. Họ sẽ lại được sinh ra với thân phận khác, họ sẽ có tính cách khác, ký ức khác. Và tôi, cũng chỉ muốn được như họ."

Câu nói của cậu thanh niên Lia làm vị Sở Trưởng yên lặng. Trong nhất thời, cả hai chẳng thể nói ra điều gì. Cậu thanh niên Lia thì tiếp tục ăn những món đồ ngọt đầy màu sắc của mình, còn vị Sở Trưởng thì chìm vào suy nghĩ riêng. Cho đến khi Lia ăn đến cái bánh thứ 3, thì vị Sở Trưởng mới lần nữa lên tiếng.

"Tôi đồng ý với yêu cầu của cậu, Chiến Sư Lia. Nhưng cậu cũng phải biết rằng, một khi cậu xóa bỏ ý thức thì cậu cần phải ở lại Sở Nghiên Cứu để được giám sát. Khác với các Chiến Sư khác, vì ký ức Gene của cậu rất mạnh, nên cậu sẽ được trở lại với hình dạng của một thanh niên. Điều đó có nghĩa là, cậu chỉ có thời gian 36 tháng để một lần nữa tạo lập một nhân cách riêng biệt cho mình. 36 tháng, bao gồm 25 tháng ở khu Huấn Luyện cùng 11 tháng tự do, cậu thật sự cho rằng có đủ thời gian ư?"

"Anh sai rồi, Sở Trưởng." Cậu thanh niên Lia đặt chiếc thìa nhỏ xuống, cậu lấy tay xoa bụng, thật sự thỏa mãn nha "Sao tôi lại chỉ có 36 tháng được chứ? Ngoài 36 tháng, tôi vẫn còn thời hạn 5 năm ở Chiến Đô mà? Hơn nữa, tôi vẫn còn rất nhiều lần. Chỉ cần tôi lại không yêu cầu như hôm nay, thì tôi vẫn còn rất nhiều thời gian. Sở Trưởng Viska, anh yên tâm. Trước khi anh chết, tôi nhất định sẽ để anh thấy một Lia hoàn toàn khác biệt."

Câu nói đùa nhạt cuối cùng của Lia vậy mà lại giúp cả hai được thoải mái hơn. Viska mỉm cười, anh đứng khỏi ghế, đến trước Lia đang ngồi, dùng tư thế chuẩn mực của quân bộ Đế Quốc, Viska lên tiếng

"Vậy thì, cầu mong mọi điều may mắn sẽ đến với cậu, Chiến Sư tôn kính. Đại diện Đế Quốc, Viska tôi tại đây xin cảm ơn những cống hiến của cậu cho Đế Quốc. Sứ mệnh của cậu là phục vụ Đế Quốc, nhiệm vụ của Đế Quốc là thõa mãn cậu. Hẹn gặp lại, Chiến Sư tôn kính."
----

Chiến Sư là một tồn tại vượt khỏi phạm vi nhân loại. Các Chiến Sư được tạo ra bởi Sở Nghiên Cứu.

Vào vài trăm năm trước, Đế Quốc từng bị các chủng tộc ngoại tinh tấn công, rất nhiều tinh cầu bị nhiễm phóng xạ, thậm chí có nhiều tin cầu khoáng sản bị bỏ hoang. Phóng xạ ngoại tộc thật sự rất ác liệt, không có một thiết bị bảo hộ nào có thể hoàn toàn bảo vệ con người khỏi phóng xạ. Những người bình thường dưới phóng xạ chỉ có thể trụ được tối đa 3 tháng, những chiến sĩ tinh nhuệ của Đế Quốc tốt hơn một chút, có thể trụ được 10 tháng, nếu những chiến sĩ tinh nhuệ được trang bị thiết bị bảo hộ thì cũng chỉ trụ được tối đa 2 năm. Điều đó đồng nghĩa, nếu muốn khai thác tài nguyên ở những tinh cầu này, thì cứ 2 năm phải gửi đến những chiến sĩ tinh nhuệ cùng vô số trang bị .

Việc liên tục gửi chiến sĩ cùng trang bị quá hao tốn tiền của cũng như nhân số. Hơn nữa, không chỉ chịu phóng xạ, những tinh cầu này còn thường xuyên bị ngoại tộc đột kích. Đế Quốc không còn cách nào ngoài việc từ bỏ. Suốt một trăm năm, vì thiếu thốn tài nguyên mà nền kinh tế Đế Quốc bị suy giảm, nội chiến, ngoại chiến liên tiếp xảy ra. Tình trạng thê thảm của Đế Quốc kéo dài cho đến khi Sở Nghiên Cứu tìm ra Gene dị tộc trên chiếc phi thuyền ma trôi dạt gần khu vực phóng xạ. Thông qua nghiên cứu, Đế Quốc đã phát hiện Gene dị tộc có thể chịu được phóng xạ khoảng 5 năm mà không cần phải sử dụng đồ bảo hộ. Hơn thế, chỉ cần Gene gốc còn được lưu trữ, thì các Gene nhân bản sẽ liên tục gửi ký ức về Gene gốc. Cho dù các nhân bản chết đi, thì ký ức, năng lực của Gene sẽ chỉ phát triển chứ không mất đi. Cũng vì vậy mà các Chiến Sư ra đời.

Đế Quốc từng có tổng cộng 140 chiến sư, cứ mỗi 5 năm sẽ có 20 Chiến Sư đến khu vực phóng xạ làm nhiệm vụ. Vì cứ sau 5 năm, Gene nhân bản của các Chiến Sư sẽ bị hủy hoại, đồng nghĩa với cơ thể Chiến Sư bị phá hủy hoàn toàn. Thông tin từ Gene nhân bản sẽ được truyền về và lưu giữ tại Gene gốc. Mà Đế Quốc chỉ cần tiếp tục nhân bản Gene từ Gene gốc, liền có được một Chiến Sư có đầy đủ khả năng chiến đấu.

Thông thường, các Chiến Sư được nhân bản và tồn tại trong ống thực nghiệm. Họ thường mất 15 năm để thích nghi và dung hòa với ký ức từ Gene gốc. Sau 15 năm, các chiến sư sẽ được đưa ra khỏi ống thực nghiệm, được tiến hành huấn luyện để hoàn toàn dung hòa với ký ức Gene. Cuối cùng, vào năm 25 tuổi, các Chiến Sư sẽ được gửi đến Chiến Đô, nơi gọi chung của những tinh cầu phóng xạ.

Trong quá khứ, nhân loại chưa từng xem Chiến Sư là con người, cũng chưa từng thử tiếp xúc với họ. Các Chiến Sư hoàn toàn bị cấy vào bộ não nhiệm vụ chiến đấu và khai thác, phục dịch Đế Quốc. Đó là thiết lập sơ khai từ Gene gốc mà con người đã đưa ra. Nhưng rồi vài chục năm trôi qua, Gene gốc đã bị lỗi. Các Chiến Sư tuy rằng vẫn phục dịch Đế Quốc, nhưng họ không biết vì sao lại làm vậy. Họ không tìm thấy lý do trong ký ức của mình. Họ cảm thấy việc bảo vệ Đế Quốc là vô nghĩa, vậy nên đã có rất nhiều Chiến Sư bạo loạn. Mà Đế Quốc, không thể không tiêu hủy phân nữa Gene gốc, thậm chí còn xóa bỏ rất nhiều ký ức bên trong Gene gốc.

Sau lần bạo động, một nghiên cứu sinh đã đưa ra đề nghị, Các Chiến Sư bạo loạn vì họ không tìm ra lý do để bảo vệ Đế Quốc, vậy thì cứ cho họ lý do là được. Cũng bắt đầu từ đó, 11 tháng tự do xuất hiện.

11 tháng tự do như tên gọi, là 11 tháng mà Chiến Sư được phép làm mọi điều mình muốn dưới sự giám sát của các Quản lí viên.

----

Lại nói về Lia bên này. Sau khi tạm biệt Viska, cậu ta lại tiếp tục dạo quanh các cửa hàng thức ăn nhanh. Đi theo cậu ta là hai người đàn ông mặc trang phục của vệ sĩ. Hai người này rất ít khi can thiệp vào hành vi của cậu ta, thỉnh thoảng mới mở miệng nhắc nhỡ lịch trình. Cũng như bây giờ, người đàn ông có cơ thể thiên gầy nhìn đồng hồ rồi lên tiếng

"Tiểu Chủ, thời gian không chênh lệch lắm. Có lẽ Hạ tiên sinh cũng đã đến điểm hẹn, người bây giờ cũng sẽ tiến đến đó hay là muốn đi thêm vài nơi?"

"Đã muộn thế rồi sao?" Lia nhìn sắc trời, quả thật ánh nắng đã tắt dần, đèn đường cũng đã được bật. Điều đó đồng nghĩa, đã đến lúc chấm dứt câu chuyện nực cười này.

"Đi thôi, chúng ta không nên để anh trai chờ lâu."

Dẫm lên những chiếc bóng trên đường, Lia lẫn vào dòng người. Ở thời khắc cuối cùng của sự tự do, Lia muốn cảm nhận thêm một chút về sự náo nhiệt cũng như sức sống của nhân loại. Vì sau đêm nay, Lia cũng như các Chiến Sư khác đều phải lên đường đến Chiến Đô, bắt đầu sứ mệnh của mình. Ở Chiến Đô, chỉ có khai thác và chiến đấu, không có giao tiếp hoặc bầu bạn.

Ở một bên khác, Hạ Hòa đang ngồi nhâm nhi một tách cà phê đắng chát. Tâm trạng hôm nay của anh ta vô cùng tốt. Dù sao thì, qua đêm nay, mối quan hệ "bao dưỡng" của anh ta và cậu trai kia sẽ kết thúc. Anh ta đã có được thứ anh ta muốn, giờ chỉ cần chấm dứt mối quan hệ nực cười này, thì cuộc sống của anh ta sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Hạ Hòa đã sắp xếp mọi lịch trình của mình. Sau khi kết thúc với cậu trai, anh ta sẽ đi đón người yêu của mình về. Họ sẽ có một hôn lễ, sẽ có những đứa con ngoan. Sau khi về già, anh ta sẽ quyên góp một nữa cổ phần của bản thân để làm từ thiện, một nửa còn lại anh ta sẽ để lại cho con cháu. Bản thân anh ta cùng vợ sẽ đi du lịch khắp nơi trên Đế Quốc, sẽ cùng thưởng thức món ăn đặc sản ở các tinh cầu. Ý nghĩ này nảy sinh trong thời gian cùng cậu trai đi khắp nơi, ăn nhiều món. Không thể phũ nhận, những nơi cậu trai đến đều có khung cảnh và thức ăn không chê vào đâu được.

Trong lúc Hạ Hòa đang miên mang suy nghĩ về viển cảnh tốt đẹp trong tương lai, thì Lia cũng đến điểm hẹn. Không cần Hạ Hòa báo trước vị trí, cũng không cần nhân viên hướng dẫn, Lia vẫn có thể tìm đến vị trí của Hạ Hòa một cách chính xác. Nhìn cậu trai trước mặt, Hạ Hòa đột nhiên không nỡ nặng lời.

Thú thật thì, ngoại trừ việc bản thân tự nhận bị bao dưỡng ra, thì Lia chưa từng làm gì khiến Hạ Hòa chán ghét. Cậu luôn giữ đúng chuẩn mực trong mối quan hệ này, cậu cũng giữ đúng lời hứa mà đưa đến mọi sự hỗ trợ giúp Hạ Hòa phát triển. Cậu cũng chưa từng yêu cầu Hạ Hòa làm ra chuyện thương thiên hại lý hay quá phận nào. Từ đầu đến cuối, chỉ một mình Hạ Hòa là không vừa lòng mà thôi. Nhưng dù thế nào thì, lời nói chấm dứt Hạ Hòa cũng phải nói.

Rất tự nhiên gọi cho cậu một phần đồ ngọt, Hạ Hòa lúc này mới lên tiếng

"Cậu Lia, còn 5 tiếng nữa là chấm dứt lời hẹn 11 tháng. Không biết cậu còn định làm gì không? Nếu không, tôi nghĩ rằng chúng ta nên tạm biệt tại đây. Hoặc nếu cậu còn yêu cầu gì, xin hãy nói tôi biết, tôi sẽ hoàn thành thỏa thuận."

"Quả thật có một nơi tôi muốn cùng anh đến." Dùng chiếc thìa nhỏ trong tay, Lia buồn chán chọc vào chiếc bánh "Anh trai, anh đi với tôi đi. Để tôi ở cạnh anh thêm một chút."

Hạ Hòa nhìn cậu trai trước mặt, cuối cùng cũng không nói lời từ chối. Chờ Lia ăn xong chiếc bánh, Hạ Hòa theo chân Lia đến nơi cuối cùng mà cậu ấy nói.

Nơi này, có thể nói là cực kì đơn sơ. Đó là một khu nghèo ẩn khuất tại chủ tinh, từ chỗ họ đến đó mất khoảng 2 giờ. Hạ Hòa không nhớ rõ nơi này, nhưng anh ta biết bản thân từng đến đây. Thật ra là do cảm giác thôi, bởi vì những nơi mà họ đi qua đều mang cho Hạ Hòa cảm giác quen thuộc. Có lẽ, lúc nhỏ anh ta từng sống ở nơi này chăng? Thật ra, Hạ Hòa không nhớ rõ những chuyện lúc nhỏ. Không phải anh ta mất trí nhớ gì cả, chỉ là viễn cảnh lúc nhỏ quá cơ cực, Hạ Hòa không muốn nhớ đến, cho nên trong ký ức của anh ta, quá khứ luôn mờ nhạt.

Cuối cùng họ dừng chân tại một công viên nhỏ, gọi là công viên thôi, chứ thật ra đó chỉ là một khu đất, trồng vài cành cây, xung quanh không có nhà ở. Lia ngồi trên băng ghế, ngẩn đầu nhìn trời. Hạ Hòa cũng theo đó mà ngồi xuống.

Bầu trời ở chủ tinh thật sự rất đẹp. Bởi vì là tinh cầu duy nhất có thiết bị lọc tân tiến, nên hầu như không tìn thấy ô nhiễm ở nơi này. Trên trời treo đầy sao nhỏ, lấp la lấp lánh. Nhất thời, cả hai không nói gì cả, Lia chỉ im lặng nhìn bầu trời, mà Hạ Hòa thì nhắm mắt thoải mái lười biếng dưới những cơn gió cùng tiếng lá cây. Hạ Hòa nghĩ, bận rộn lâu rồi, thỉnh thoảng thả nhẹ hồn ở nơi yên tĩnh cũng không tệ.

Yên tĩnh thật lâu, Lia lúc này mới đột nhiên lên tiếng

"Anh trai, anh biết không. Tại Đế Quốc, có một nơi không thể nhìn thấy bầu trời, không có ánh trăng, càng không có các vì sao lắp lánh. Nơi đó chỉ có một tần sương mờ mịt. Chúng tôi rất thích chủ tinh, vì nơi này thật sự rất đẹp."

Lia nói xong liền im lặng. Hạ Hòa cũng không biết nên đáp thế nào. Rõ ràng, Lia không nói với anh ta, cậu ta chỉ là đang tự cảm thán mà thôi.

Hạ Hòa giơ tay, mượn ánh sáng của mặt trăng, anh ta nhìn thời gian từ chiếc đồng hồ. Chỉ còn 5 phút nữa là qua 0:00, đã đến lúc nói lời tạm biệt. Hạ Hòa nhìn Lia vẫn ngồi ngẫn ngơ, anh ta không thể không chủ động lên tiếng.

"Lia, thời gian quan cảm ơn cậu. Đến lúc tôi phải đi rồi. Sau này nếu gặp lại, tôi hy vọng chúng ta vẫn sẽ là bạn."

Hạ Hòa nhìn Lia, câu nói muốn làm bạn là sự thật. Anh ta bài xích mối quan hệ trong 11 tháng qua, nhưng anh ta thật sự muốn làm bạn với một người tươi sáng như Lia. Ở Lia, anh ta chưa từng nhìn thấy sự dơ bẩn cùng mưu mô. Lia như một mảnh trăng sáng giữa trời đêm vậy. Dù xung quanh cậu là những thứ dơ bẩn và đen tối, thì cậu vẫn đơn thuần và tỏa sáng như lúc ban đầu. Mà Lia, khi nghe thấy câu nói của Hạ Hòa thì cũng thu hồi suy nghĩ. Cậu ta hướng đến Hạ Hòa, nỡ một nụ cười tươi tắn, giọng cậu ta trong trẻo như thuở ban đầu, cậu ta nói

"Hẹn gặp lại, anh trai."

Sau câu nói của Lia, Hạ Hòa quay trở về cuộc sống của mình. Anh ta đã làm được những điều mà bản thân anh ta muốn. Nhưng trong suốt thời gian ấy, anh ta lại chẳng thể gặp lại Lia lần nào. Lia đột nhiên xuất hiện, sau đó biến mất chẳng còn một dấu vết nào. Dù anh ta dùng mọi thứ mình có vẫn chẳng thể nghe ngóng được tin tức của Lia.

Đôi khi, anh ta sẽ tưởng nhớ một chút về Lia. Cậu trai ấy xuất hiện lúc anh ta khó khăn nhất, sau đó chiếm dụng lấy 11 tháng của anh ta, cuối cùng lại biến mất khi anh ta đã có được mọi thứ.

Mối quan hệ của họ, sự liên kết của họ, bắt đầu bằng một tiếng "Anh trai" và cũng kết thúc cũng bằng một tiếng "Anh trai" này.

____
Rất lâu trước đây, tại một khu nghèo ẩn khấu ở chủ tinh, có một cậu bé cả người bẩn hề hề. Cậu bé đưa tay về một vị Chiến Sư cô độc, bằng giọng non nớt của mình, cậu bé đã đem một vị Chiến Sư vô cảm biến thành một Chiến Sư cầu mong hiểu được cảm xúc và tự hình thành nhân cách.

"Anh trai, nếu anh không có nơi để về, thì theo em đi. Nhà em tuy khó khăn, nhưng vẫn có đủ chỗ cho một người"

____End___

14:14 09/02/2023 - 17:10 27/02/2023

Sau phần này, có thể sẽ có một phần ngoại. Đại loại là viết về Hạ Hòa tìm kiếm và nhận ra thân phận Chiến Sư của Lia. Và rồi, ở cuối cuộc đời của mình, Hạ Hoà cuối cùng cũng không thể nào một lần nữa nghe được tiếng "Anh trai" từ Lia. Lia mà anh ta biết đã không còn. Người trước mặt anh ta bây giờ, là một Chiến Sư không có nhân cách, không có lý trí, không có suy nghĩ, không có tình cảm và tâm tư. Cậu ta là một Chiến Sư, phục dịch Đế Quốc là sứ mệnh và lý do duy nhất cậu ta tồn tại. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com