TruyenHHH.com

[ĐAM - HOÀN] TRĂM TỶ VÕNG HỒNG THIÊN SƯ - Hoà Cửu Cửu

Chương 156 + 157 + 158

ahappybookaholic

CHƯƠNG 156

Trợ lý Thân báo cáo rõ ý định của Nam đổng và Nam phu nhân xong, lập tức có cảm giác đang ở trên đoạn đầu đài. Phản đối Nam tổng và Lục đại sự hẹn hò? Nếu không phải đối phương là cha mẹ Nam tổng, hắn thật sự cảm thấy đối phương không còn sống được lâu cho lắm nên muốn tìm cách chết kích thích nhất. Ngay cả hắn khi nghe tin tức này cũng cảm thấy vô cùng không vui. Tuy nói nhiều năm thân tình như vậy, thỉnh thoảng Nam đổng và Nam phu nhân sẽ hỏi thăm một chút về ăn mặc ở đi lại của Nam tổng, sẽ tặng biệt thự, máy báy, quà tặng đắt tiền như vậy, nhưng nếu thật lòng quan tâm thì vì sao không tự mình thăm hỏi, một hai phải thông qua hắn? Rốt cuộc là quan tâm hay là khống chế? Quà tặng như biệt thự, máy bay lại càng buồn cười, trên đời chỉ cần là đồ vật mua được bằng tiền, cái nào Nam tổng mua không được, còn cần bọn họ tặng rồi để đó làm màu? Trợ lý Thân thật sự không thể lý giải được tình thân như vậy, đặc biệt với người được mẹ cưng chiều từ nhỏ như hắn càng không lý giải được.

Hắn đứng bên cạnh Nam Thừa Phong im lặng, ngưng thần nín thở, cố gắng thu nhỏ lại độ tồn tại của bản thân, an tĩnh chờ chỉ thị của Nam tổng. Hắn đợi, lại lặng lẽ nâng mắt lên đánh giá sắc mặt Nam Thừa Phong, lại thấy trên gương mặt lạnh nhạt của Nam Thừa Phong hiện lên một nụ cười khinh thường.

"Phản đối à." Nam Thừa Phong nhẹ nhàng thả ra một câu, trợ lý Thân lập tức yên tâm. Trước đó hắn lo lắng Nam tổng sẽ bị khó chịu vì cách làm của cha mẹ, nhưng hiện tại xem ra ngài ấy cũng không để trong lòng, cảm giác tự nhiên cũng thoải mái hơn nhiều.

"Thừa Phong." Trợ lý Thân cúi đầu nhìn người đi tới, sùng kính từ tận đáy lòng gật đầu chào, lui lại một khoảng xa, nhường lại không gian cho hai người.

Không khí xung quanh Nam Thừa Phong vốn trầm thấp chớp mắt trở nên tươi đẹp, cúi đầu ôn hoà nói, "Chỉ Chỉ, làm sao vậy?"

"Các anh đang nói cái gì?" Lục Chỉ quan tâm hỏi.

Nam Thừa Phong còn chưa mở miệng, cậu đã đưa tay đặt lên môi hắn. "Nhưng không cho phép giấu em, lừa em, gạt em, em muốn nghe anh nói thật. Anh mà giấu em, em liền đi tra xét suy nghĩ của trợ lý Thân."

Nam Thừa Phong bất đắc dĩ cười, "Được, tôi biết, bó tay với em."

"Hơn nữa, sao tôi nỡ lừa em được." Nam Thừa Phong nói.

Lục Chỉ tin tưởng tuyệt đối lời này của hắn, hơi cảm thấy lời vừa nãy của mình có vẻ không đúng lắm, thu tay lại cười nói, "Dạ, em tin anh, vừa rồi em giỡn thôi."

Nam Thừa Phong nắm tay Lục Chỉ đi đến ban công thưởng thức cảnh đêm.

"Trợ lý Thân mới nói với anh, cha mẹ anh goij anh về nhà một chuyến."

Nghe hắn nhắc đến cha mẹ, Lục Chỉ rũ mắt, nhưng vẫn cười nói, "Vậy anh về à?"

"Em biết bọn họ kêu tôi về vì sao không?" Nam Thừa Phong quay đầu nhìn Lục Chỉ. Ánh đèn neon ban đêm làm tròng mắt hắn càng thêm tăm tối.

Nghe hắn nói vậy, Lục Chỉ ghé lại gần hắn, dán lên người hắn, ôm eo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, "Bất luận là cái gì, đều sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, đúng không?"

Nam Thừa Phong cảm nhận được áo sơ mi của hawsn bị siết thật chặt từ phía sau, hắn biết Lục Chỉ khẩn trương. Hắn lập tức đau lòng, ôm chầm cậu vào lòng, cúi đầu hôn cậu. "Đương nhiên."

Cái tay sau lưng hắn lập tức thả lỏng, "Vậy là tốt rồi."

"Bất kể bọn họ nói cái gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta." Nam Thừa Phong từng câu từng chữ hứa hẹn với Lục Chỉ.

"Dạ." Lục Chỉ nhón chân mổ nhẹ lên môi hắn, ngay lúc cậu dứt ra, môi Nam Thừa Phong đuổi theo môi cậu, hắn ấn cậu lên lan can ôn nhu hôn xuống.

Dáng người hắn bao trùm hoàn toàn Lục Chỉ nhỏ nhắn trong lòng, tự như hắn hoàn toàn có được Lục Chỉ. Nam Thừa Phong hôn vừa ôn nhu lại vừa nghiêm túc, trằn trọc quyến luyến, chóp mũi hai người chạm nhau, giống như hai trái tim cùng chung nhịp đập, nẩy tưng tưng vang dội. Suối phun nước dưới sân khách sạn đồng loạt phun nước cao tận trời, bọt nước hoà cùng ánh đèn lấp lánh. Cổ họng Nam Thừa Phong hơi giật giật, hắn ôm trọn gương mặt của Lục Chỉ, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay lưu luyến không rời, không muốn rời khỏi làn da non mềm của cậu, một tay khác ôm eo cậu, hơi niết kéo sát lại hắn. Lúc hắn muốn buông Lục Chỉ ra, Lục Chỉ bỗng nhiên đưa tay ôm cổ hắn, giữ mặt hắn ở vị trí cũ, chỉ cách mặt cậu trong gang tấc. Lục Chỉ nhắm mắt lại, còn thở dốc nhẹ, tần suất hô hấp nhè nhẹ chầm chậm này phảng phất □□ mỹ diệu nhất, làm đôi mắt Nam Thừa Phong càng ngày càng mê ly.

"Em đi với anh." Lục Chỉ bỗng nhiên mở miệng.

Nam Thừa Phong ngẩn ra, ánh mắt lập tức bừng sáng, "Chỉ Chỉ?"

Lục Chỉ bình ổn hít thở, ngẩng đầu nhìn hắn cười, "Em đi với anh gặp cha mẹ anh, có được không?"

Nam Thừa Phong không ngờ cậu sẽ nói như vậy, cậu thông minh đặc biệt như vậy, đoán được cha mẹ hắn tính chia rẽ bọn họ. Hắn trầm mặc một lát, kỳ thật hắn đoán được cha mẹ sẽ phản đối, nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ quan tâm suy nghĩ của bọn họ. Hắn sờ sờ tóc Lục Chỉ, hắn không quan tâm người nhà nghĩ thế nào về tình yêu của hắn, nhưng hắn không muốn thấy tâm tình Lục Chỉ bị ảnh hưởng vì sự phản đối của bọn họ. Tuyệt không thể chấp nhận bọn họ tỏ thái độ với Lục Chỉ dù chỉ một chút. Hắn vẫn luôn tính chờ người nhà và sư môn của Lục Chỉ đồng ý rồi sẽ tiến hành tổ chức hôn lễ. Còn người nhà hắn, lúc tổ chức hôn lễ thông báo một chút là được. Tới cũng được, không tới cũng được, hắn không để tâm. Dù sao chỉ cần người hắn yêu ở bên hắn, vậy là đủ.

"Bọn họ là người nhà anh, lời chúc phúc của bọn họ quan trọng." Lục Chỉ ôn nhu khuyên nhủ.

Cậu biết Nam Thừa Phong là người nặng tình cảm nhất, vẫn cần sự chúc phúc của gia đình. Sở dĩ lạnh nhạt như bây giờ chẳng qua là vì thất vọng quá lâu dẫn đến chết lặng. Hôm cậu và Nam Thừa Phong xác định ở bên nhau đã hứa rằng cậu sẽ yêu hắn, bảo vệ hắn, làm hắn vui vẻ, cho nên cậu muốn đứng ra giải quyết chuyện này.

"Tin em." Nhìn ra được sự do dự của Nam Thừa Phong, Lục Chỉ hôn hắn một cái, nghiêm túc nói.

Nam Thừa Phong cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh sáng như sao của cậu, chớp mặt như lạc giữa ngân hà. Lúc này, bất luận cậu nói cái gì, hắn cũng không có sự lựa chọn, cũng không thể từ chối. Nam Thừa Phong gật đầu.

"Oh yeah!" Lục Chỉ cao hứng phất phất tay.

Nam Thừa Phong ôm cậu vào lòng, thở dài. "Đồng ý với anh, nếu bọn họ làm em có chút xíu xiu không thoải mái, nhất định phải nói với anh, anh lập tức dẫn em đi."

"Được, em đồng ý với anh." Lục Chỉ cười, "Anh tốt nhất."

Nam Thừa Phong cười, ôm chặt cậu, "Anh có em là đủ rồi, thật sự ..."

Lục Chỉ thu hồi nụ cười, nhẹ nhàng xoa xoa lưng hắn như vuốt ve bảo vật trân quý nhất. "Em cũng vậy."

Ninh Tước nhìn hai người rúc sát vào nhau trên ban công, lại nhìn ánh mắt hâm mộ của Cửu gia, xoa xoa tóc hắn.

"Bọn họ thật hạnh phúc."

"Ừ." Cửu gia nhịn không được, bĩu môi, nhưng nghiêm túc gật đầu, "Khá tốt, Chỉ Chỉ thật sự thích hắn."

"Nam Thừa Phong cũng vậy." Ninh Tước nói.

"Ừ, tôi biết." Cửu gia quay đầu, "Bằng không nhất định tôi sẽ không lùi lại."

Ninh Tước cẩn thận nhìn hắn, thấp giọng hỏi, "Thật sự rút lui sao?"

"Đương nhiên, anh ngốc không đấy, nếu tôi không rút lui, sẽ phải luôn chịu đựng cảnh bọn họ anh anh em em trước mặt tôi à." Cửu gia nghiêng đầu liếc hắn một cái. Nhưng cái liếc mắt này của Cửu gia lại không như mọi khi, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc như vậy của Ninh Tước.

"Làm sao vậy?" Cửu gia mờ mịt nhìn hắn.

Ninh Tước nuốt nuốt nước miếng, hít một hơi thật sâu, đưa tay nắm lấy tay hắn. "Vậy em có thể cho tôi một cơ hội không?"

Cửu gia giật mình, có vẻ chưa nhận ra hắn đang tỏ tình. Sau đó, sắc mặt biến đổi, mím môi, cúi đầu nhìn bàn tay hắn nắm lấy tay mình. Ninh Tước gắt gao nhìn chằm chằm mặt Cửu gia, đây là lần đầu tiên hắn khẩn trương như vậy.

Rốt cuộc, hắn cũng chờ được Cửu gia mở miệng, vẻ mặt vi diệu nhìn hắn: "Anh ăn xong tôm hùm đất, chưa lau sạch dầu đã bôi đầy lên tay tôi ......"

Hô hấp Ninh Tước cứng lại, sắc mặt nháy mắt tối sầm. "Thật xin lỗi, quên mất em có thói ở sạch." Ninh Tước lấy khăn ướt lau lau tay, tức giận trừng mắt nhìn tôm hùm đất trước mặt. Ngẫm lại cũng đều do Cửu gia, bởi vì Cửu gia nói tôm hùm đất ăn ngon, còn cố ý kêu người mua một đống mang đến khách sạn. Hắn thử một con, không nhịn được liền ăn thêm. Bầu không khí mới nãy vừa đúng, không ngờ lại bị hắn phá huỳ.

Cửu gia nhìn hắn một cái, chớp chớp mắt. "Khoan đã, anh vừa mới tỏ tình với tôi?"

Đúng là tức chết Ninh Tước, hắn trừng mắt liếc Cửu gia một cái, "Không thì sao? Diễn kịch à, ở đây cũng không có khán giả."

Cửu gia giật mình.

Ninh Tước lắc lắc đầu.

Cửu gia kéo tay áo hắn, "Thật á? Anh thích tôi lúc nào vậy?"

Tim Ninh Tước nhảy vọt, nhìn Cửu gia đang nắm chặt tay áo mình, khoé miệng giật giật, lại không dám vui mừng quá sớm, rốt cuộc hắn từng trải nghiệm vài lần suy sụp tâm tình vì cung phản xạ dài thòng lòng của Cửu gia rồi.

"Tôi nói như vậy nhiều lần rồi, sao giờ lại hỏi tôi vấn đề này?" Ninh Tước tỏ vẻ bất mãn, kỳ thật tim đã sớm vọt lên tận cổ, cẩn thận đánh giá thần sắc Cửu gia.

"Tôi cho rằng anh đang đùa tôi." Cắp mắt phượng thon dài xinh đẹp của Cửu gia bỗng chốc mở lớn, trừng đến độ mất luôn form mắt phượng. "Tôi đâu biết là anh nghiêm túc?"

Ninh Tước tức giận muốn chết, giọng lạnh ngắt: "Hỏi đi hỏi lại vấn đề ngu xuẩn này, tôi làm em tại chỗ bây giờ."

Cửu gia hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ninh Tước tức giận như vậy, nhưng hắn vẫn không phục hừ một tiếng, "Sợ anh chắc."

"Em đương nhiên không sợ." Ninh Tước quay đầu, bực mình uống ly rượu. "Sợ chính là tôi, người yêu trước là người thua cuộc. Trước mặt em, tôi vĩnh viễn không thắng được, em sợ tôi làm gì chứ."

Lỗ tai Cửu gia đỏ bừng, bỗng nhiên nói không nên lời, hắn cảm giác mặt nóng phát hoảng, nhíu nhíu mày, cúi đầu cầm đồ uống ướp lạnh uống một ngụm.

Hai người trầm mặc một lúc lâu.

Cửu gia tiến lại trước mặt Ninh Tước đang uống rượu giải sầu, "Khi nào vậy?"

"Chắc là lần đầu tiên gặp em." Ninh Tước giả bộ thản nhiên, nhưng lại lén liếc trộm sắc mặt của Cửu gia,

"Sớm vậy á! Vì sao?" Cửu gia kinh ngạc. Hắn nhớ không lầm thì lần đầu tiên gặp mặt bọn họ còn đánh nhau mà.

Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Cửu gia, Ninh Tước tà tà liếc hắn một cái, "Đó là tôi đơn phương bị em đánh."

Hắn uống ngụm rượu, "Nào phải không đâu, dù sao tôi cũng không nỡ đánh em." Hắn nói xong còn trừng mắt liếc Cửu gia một cái, "Em cũng chỉ có thể ỷ vào tôi không nỡ đánh em."

"Hừ, anh đánh không lại tôi." Cửu gia không phục.

Ninh Tước hơi nhướng mày, "Ha? Lần đó đấu Judo, ai thua bị tôi đè trên nền hôn vậy?"

Lúc ấy Cửu gia chỉ tưởng Ninh Tước trêu đùa hắn, hiện tại phát hiện thế mà hắn lại mang loại tâm tư này, lỗ tai càng đỏ thêm. "Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, được chưa." Ngoài miệng quật cường, trong lòng lại cẩn thận suy nghĩ, lại phát hiện quả thật Ninh Tước đã cố tình này kia với hắn nhiều như vậy. Nếu là người khác làm vậy, nhất định hắn sẽ tức giận ném ngay vào bể xi măng, nhưng nghĩ đến tâm tư của Ninh Tước, hắn chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh.

Đối mặt với Cửu gia quật cường, Ninh Tước không nói gì nữa, tiếp tục uống rượu. Hắn nhìn Cửu gia đang buồn rầu, rốt cuộc cũng không đành lòng, thả ly rượu vang xuống.

"Đừng nghĩ nhiều, cứ nghe theo trái tim của em, em không muốn, tôi sẽ không cưỡng ép em."

"Ai sợ anh chứ." Cửu gia trừng hắn một cái, trong lòng lại thả lỏng hơn.

"Dù sao chúng ta có rất nhiều thời gian." Ninh Tước cười tà tà, mị hoặc 10 phần, "Chúng ta có thời gian cả đời, tôi có đủ kiên nhẫn biến em thành người Ninh gia chúng tôi."

Cửu gia hít một hơi thật sâu, lúc này đến gương mặt cũng không chịu thua kém mà đỏ lên. "Anh, anh, anh sao nói mấy lời buồn nôn đó thuận miệng quá vậy."

Lúc này Ninh Tước cũng hừ một tiếng, trong ngữ khí bất mãn lộ ra sủng nịch bất đắc dĩ, "Còn không phải chỉ có đối với em mới vậy à."

Cửu gia nắm thả nắm tay, chết tiệt, không f*cking nói nổi.

Ninh Tước liếc thấy lỗ tai đỏ như máu của Cửu gia, khoé miệng hơi cong, tương lai còn dài, từ từ tới, hắn không vội.

*****

Trợ lý Thân vốn tưởng rằng báo chuyện này với Nam Thừa Phong là xong chuyện. Với sự hiểu biết của hắn về Nam tổng, ngài ấy cơ bản sẽ không để ý người khác nói gì, chỉ khoá chặt Lục đại sư trong ngực mình. Hắn còn rất hào hứng nhắn tin phỉ nhổ với anh chồng, mình thì đứng trên ban công nhìn hai người Ninh Tước Cửu gia ve vãn đánh yêu khanh khanh ta ta tú ân ái cả đêm, rất không vui, lát về nhà muốn được anh chồng dỗ dành cho tốt mới chịu. Kết quả, Nam Thừa Phong thế mà lại bảo hắn lái xe chở Nam Thừa Phong và Lục đại sư đến nhà ba mẹ.

Lúc trợ lý Thân chở hai người đến biệt thự Nam thị, tâm tình khá thấp thỏm, rõ ràng không phải hắn gặp người lớn, nhưng hắn lại tự nhiên thấy thấp thỏm lo lắng không thôi.

"Trợ lý Thân, không còn sớm nữa, anh về nhà trước đi." Lục Chỉ nói, Nam Thừa Phong cũng gật đầu.

Trợ lý Thân khó xử, Nam đổng và Nam phu nhân cũng không phải người bình thường, thái độ của bọn họ hiển nhiên là kiên quyết phản đối. Dù sao lấy thái độ kia của Nam tổng, không ai có thể dao động được, hắn không hiểu hà tất gì Lục đại sư lại đi trực diện bức tường này.

"Yên tâm đi."

Môi trợ lý Thân giật giật.

"Về ngủ đi, đây là nhiệm vụ." Nam Thừa Phong nói.

Trợ lý Thân sửng sốt, chỉ có thể gật đầu nói, "Vâng, Nam tổng."

Sau khi trợ lý Thân rời đi, Nam Thừa Phong nắm tay Lục Chỉ, nhìn cậu, "Đi vào thôi."

Nam Thừa Phong thấy cậu tươi cười, gật đầu, dẫn cậu đi vào Nam gia. Bởi vì đã thông báo trước cho bên này, lúc di vào đại sảnh, không chỉ có Nam đổng và Nam phu nhân ăn mặc sang trọng ngồi giữa đại sảnh, ngay cả chị gái Nam Thừa Phong – Nam Tô cũng có mặt. Lục Chỉ nhìn nhóm người Nam đổng ngoại hình chỉnh chu cùng dáng ngồi cử chỉ và cách bày biện trong đại sảnh, biết bọn họ là loại cực kỳ chú ý quy củ ngoài mặt của giới hào môn quý tộc.

"Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư, thiếu gia đã về." Quản gia cung kính báo.

Nam đổng gật đầu, mở đồng hồ quả quýt kẹp trên ngực nhìn thoáng qua, lại đóng lại. Ông ngẩng đầu nhìn về phía cửa biệt thự, nhìn thấy bóng dáng Nam Thừa Phong xuất hiện, lại thu hồi tầm mắt, sắc mặt càng thêm uy nghiêm. Nam Tô đứng lên.

Nam Thừa Phong dẫn Lục Chỉ đi đến trước mặt bọn họ, nhàn nhạt nói một tiếng chào hỏi không hề có chút tình cảm, "Phụ thân, mẫu thân, chị."

Nam đổng và Nam phu nhân hơi gật đầu, Nam Tô lên tiếng, "Em trai, em về rồi."

Nam Thừa Phong gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt nói, "Đây là bạn trai con, Lục Chỉ."

"Chào bá phụ, chào bá mẫu, chào chị hai." Lục Chỉ mỉm cười nói.

Nam đổng ngẩng đầu đánh giá Lục Chỉ, thần sắc không lộ ra suy nghĩ, giữ lễ cười, đưa tay, "Lục tiên sinh, mời ngồi."

Nam phu nhân cũng mỉm cười, tuy rằng khéo léo nhưng lại làm người cảm thấy không có chút tình cảm nào, "Xin chào Lục tiên sinh."

Nam Tô cũng lễ phép đáp lại.

Thấy ánh mắt bọn họ ngập tràn tìm tòi nghiên cứu, Lục Chỉ cười tủm tỉm kéo Nam Thừa Phong ngồi xuống sô pha đối diện.

Nam đổng cười với Lục Chỉ, sau đó nhìn sang Nam Thừa Phong: "Ăn tối chưa?"

"Ăn rồi." Nam Thừa Phong trả lời cực kỳ lãnh đạm.

Làm hào môn đỉnh cấp, cử chỉ của Nam đổng, Nam phu nhân và Nam Tô mười phần khéo léo, nhất cử nhất động đều sang quý, trước sau mỉm cười đối phó với cậu, mời cậu uống trà ăn điểm tâm, cũng không có gây khó khăn gì cho Lục Chỉ. Bọn họ chỉ tập trung hỏi thăm một ít vấn đề liên quan đến công việc và sinh hoạt của Nam Thừa Phong, lại không hỏi Lục Chỉ bất kỳ vấn đề gì, hiển nhiên không có ý tìm hiểu cậu, đây tự nhiên cũng trần trụi biểu đạt ý tứ chướng mắt và không chấp nhận cậu.

Nam đổng và Nam phu nhân quả thật như cậu nghĩ, cũng không tính hỏi cậu bất kỳ vấn đề gì, bởi vì trong mắt họ, nhưng lời này đều chẳng có ý nghĩa gì. Mặc dù ấn tượng đầu tiên của họ với Lục Chỉ không kém, rất tán thưởng khí chất và ngoại hình của cậu, cũng để ý tới khí độ và cử chỉ của cậu có thể xuất thân bất phàm, nhưng có thế nào thì cậu vẫn là nam. Bọn họ cơ bản không có khả năng đồng ý chuyện hai người bên nhau.

Sau khi Nam đổng và Nam phu nhân hỏi Nam Thừa Phong mấy vấn đề liền im lặng không nói nữa.

Lúc này, Nam Tô mở miệng: "Lục tiên sinh, lần đầu tiên cậu tới Nam gia, tôi đưa cậu đi tham quan xung quanh được không?" Nhất cử nhất động của cô đều hoàn mỹ xứng với hai chữ thục nữ, vừa nhìn liền biết là một thiên kim đại tiểu thư cao quý.

Lục Chỉ như một thân sĩ, mỉm cười đáp lại, "Cảm ơn ý tốt của tiểu thư, từ chối thì bất kính rồi."

Cậu đứng lên gật đầu chào Nam đổng và Nam phu nhân, thấy hai người mỉm cười đáp lại, vỗ vỗ vai Nam Thừa Phong, xoay người rời đi cùng Nam Tô.

Nam đổng liếc thấy Lục Chỉ rời khỏi đại sảnh, sắc mặt lập tức nghiêm túc lên, Nam phu nhân cũng lộ ra vẻ chán ghét.

"Hiện tại chỉ còn lại 2 chúng ta." Nam đổng nói, "Ta biết mục đích đêm nay của con, con cũng nên nhìn ra được thái độ của ta và mẫu thân con."

"Một khi đã như vậy, ta cũng không quanh co lòng vòng nữa, cậu ta là nam, chúng ta không thể đồng ý hai người ở bên nhau."

"Đúng vậy, ta và phụ thân con đồng quan điểm, Nam gia chúng ta là danh môn quý tộc, không thể xuất hiện bất kỳ gièm pha gì." Nam phu nhân nói.

"Gièm pha?" Giọng Nam Thừa Phong âm lãnh.

Nam đổng nhíu mày, ngón tay Nam phu nhân siết chặt.

Nam đổng nhìn Nam phu nhân, ho nhẹ hai tiếng, "Có thể mẫu thân con dùng từ chưa chính xác, nhưng ý tứ hẳn con đã hiểu, bên ngoài có thoải mái với vấn đề đồng tính luyến ái này thế nào, nhưng Nam gia chúng ta rất truyền thống, không thể tiếp thu chuyện như vậy."

Ông nói xong nhìn sang Nam Thừa Phong vẫn sắc mặt lạnh nhạt, nhíu mày. "Ta biết con nhất thời không thể tiếp nhận, đồng quan điểm với chúng ta, nhưng về sau con sẽ hiểu, Nam gia nếu muốn giữ được địa vị lâu dài, không thể thiếu thanh danh."

"Nghe mẫu thân khuyên một câu, vì thanh danh và tương lai của Nam gia, cũng vì thanh danh và tương lai của con, chia tay với cậu ta đi." Hiển nhiên Nam phu nhân vẫn kiêng kị Nam Thừa Phong như cũ, ngữ khí lúc này cũng cẩn thận hơn.

Nam Thừa Phong hơi nâng cằm nhìn về phía hai người, ánh mắt có vẻ tìm tòi nghiên cứu làm Nam đổng và Nam phu nhân trở nên trầm mặc. "Nam gia có được địa vị ngày hôm nay, là bởi vì thanh danh, hay là vì con, hai người hẳn hiểu rất rõ."

"Đúng vậy, phụ thân thừa nhận, là con đưa Nam gia lên địa vị này, nhưng con cũng không thể phủ nhận có cơ nghiệp trăm năm của Nam gia làm cơ sở, con mới có thể phát huy được đến trình độ này." Nam đổng hít một hơi sâu, ngữ khí nhu hoà hơn. "Nhưng cũng chính vì như thế, nhất cử nhất động của con càng đại biểu cho Nam gia, chuyện tình cảm của con cũng nên càng được lựa chọn cẩn thận hơn."

Nam Thừa Phong ngã người dựa vào sô pha, Nam đổng và Nam phu nhân nhìn không ra thái độ của hắn là có ý gì.

"Nếu con có thể đưa Nam gia đến vị trí này, đương nhiên cũng có thể nâng Nam gia lên cao hơn, hoặc là trực tiếp huỷ hoại tất cả." Nam Thừa Phong không thèm để ý nói, "Hai người hẳn biết, từ trước đến nay con muốn làm cái gì, thì sẽ làm cái đó, cũng nhất định có thể làm được."

"Hai người quản được sao?"

Vấn đề này phảng phất như dộng thẳng một đấm vào người đối diện, làm Nam đổng và Nam phu nhân lập tức tim đập nhanh hơn, lửa giận công tâm, bởi vì bọn họ hiểu rất rõ, quả thật bọn họ quản không được.

"Ngươi!" Cuối cùng Nam đổng cũng tức giận, "Ngươi thế nào lại vô phép vô tắc, nhìn lại thân phận và gia thế của ngươi đi, ngươi như vậy có đúng không!"

"Thừa Phong, không cần chấp mê bất ngộ, con là trụ cột của Nam gia, phải biết suy nghĩ cho Nam gia." Nam phu nhân khuyên nhủ.

"Hừ." Nam Thừa Phong lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm nhìn sang.

Bên kia, Nam Tô đưa Lục Chỉ đi dạo một vòng ngoài hoa viên sáng rực. Nam Tô là một tiểu thư khuê các không nhiều lời, ngoại trừ đúng lễ nghi, một câu dư thừa khác cũng không nói, càng không nhắc dù chỉ một chữ liên quan đến chuyện cậu và Nam Thừa Phong.

Đi đến ngoài sảnh lớn, Lục Chỉ nhìn Nam Tô cười cười, "Nam tiểu thư."

"Vâng?" Nam Tô lấy lại tinh thần nhìn cậu mỉm cười.

"Gần đây có phải chuyện tình cảm có hơi quá nhiều, nhiều đến mức chị cảm thấy phiền não, không biết nên chọn ai?" Lục Chỉ cười hỏi.

Chiếc mặt nạ vốn hoàn mỹ không chê vào đâu được của Nam Tô từ từ nứt toạc, cô kinh ngạc cười, "Xin hỏi làm sao Lục tiên sinh biết?"

Lục Chỉ không trả lời câu hỏi này của cô, từ từ đi giữa những bông hoa, ra vẻ cao thâm.

"Thần côn bên cạnh ông nội chị từng nói mạng chị chú định có một đại kiếp nạn, vượt qua thì bình an vô sự, không qua được thì chính là đường chết, mà kiếp nạn này chính là chịu thay em trai chị, có đúng không?"

"Lúc nhỏ chị bị đuối nước, cấp hai bị tai nạn xe cộ, cấp ba vì người khác đố kỵ suýt chút nữa bị đẩy té xuống lầu, lên đại học bị cướp giữa đường, đều là em trai chị cứu chị, nhưng chị chưa bao giờ cảm kích, bởi vì chị tin vào lời ông nội chị nói, có đúng không?"

Nam Tô chau mày, cắn cắn môi, "Là em tôi nói cho cậu biết?"

"Vậy nói chuyện không ai biết, ngay cả em trai chị cũng không biết đi." Lục Chỉ xoay người nhìn cô, mỉm cười, "Chị không muốn gả cho người môn đăng hộ đối do phụ thân chị sắp xếp, bị đàn anh ở đại học dây dưa không thoát được, dù bị tiền bối có tiếng trong giới mỹ thuật quấy rầy cũng không dám nói với người nhà, nhưng ai chị cũng không thích, chị thích bạn của phụ thân chị, còn mang thai con người đó, lại không biết nên nói với người nhà thế nào."

Nam Tô hít sâu một hơi, vẻ mặt không dám tin, "Cậu, sao cậu biết được ......" Thiếu chút nữa cô đã đứng không vững, đây quả thật là chuyện không có bất kỳ ai biết được. Cô sợ Nam Thừa Phong biết, còn cố ý giấu hắn.

Lục Chỉ mỉm cười, "Nếu tôi nói, tôi là thiên sư, chị sẽ tin sao?"

"Thiên sư? Cậu là thiên sư?" Nam Tô khiếp sợ nói.

Lục Chỉ gật đầu, "Tôi nhìn tướng mạo của chị có đào hoa kiếp, còn liên luỵ đến mạng người, tính toán cẩn thận liền biết được chuyện của chị."

"Cậu thật sự là ...!" Nam Tô nín thở.

"Đúng vậy." Vẻ mặt Lục Chỉ nghiêm túc, "Chị tin sao?"

Nam Tô đứng hình, từ từ gật đầu. Cô không tin cũng phải tin, rốt cuộc chỉ có cô biết rõ chuyện của mình như vậy, không ai có thể biết được.

"Tôi đây muốn nói cho chị, một kiếp chú định trong mạng của chị không phải vì em trai chị, không cần tin lời gièm pha, mạng của chị cơ bản không có một kiếp này, kiếp nạn của chị đều bởi vì nội đấu trong Nam gia các người."

Cậu nói xong, liếc nhìn Nam Tô một cái, "Hẳn chị cũng biết một ít nhỉ."

Sắc mặt Nam Tô trắng nhợt, từ từ gật đầu, "Sau khi lớn lên cũng hiểu được một ít."

"Em trai chị bảo vệ chị, không chỉ không nhận được sự biết ơn của chị, ngược lại còn bị hiểu lầm, nếu tôi là anh ấy, tôi sẽ không nhận người chị gái như này." Lục Chỉ nói không chút lưu tình, làm Nam Tô hổ thẹn khó thở.

"Tôi ......" Nam Tô đỏ mắt, "Tôi rất có lỗi với em ấy."

"Chị nói đúng, chị thật sự rất có lỗi với anh ấy." Lục Chỉ lạnh lùng nói.

Nam Tô cắn cắn môi không dám nói nữa, cô có thể nghe ra được, cậu đang bất bình thay em trai mình, cô cũng quả thật cảm thấy có lỗi với em trai.

"Tôi sai rồi." Nam Tô thở một hơi thật dài.

"Lời này chị nên trực tiếp nói với em trai chị thì tốt hơn."

Cậu nói chuyện không chút lưu tình làm Nam Tô càng thêm hổ thẹn, cô đỏ mặt, "Vâng, đại sư."

Không khí chớp mắt trầm lặng, trong lòng Nam Tô rối bời, không nói ra được lời nào, qua một lúc lâu, cô mới bình tĩnh lại. Tuy rằng ngoại hình của Lục Chỉ không có mấy sức thuyết phục, nhưng lời nói ra, đặc biệt là khí thế kia, thật sự hoàn toàn không cách nào hoài nghi. Nhưng cô cực kỳ khiếp sợ, cô thậm chí không biết sự chấn động này là bởi vì thân phận Lục Chỉ, hay là bởi vì Nam Thừa Phong lại hẹn hò với một thiên sư.

"Vậy xin hỏi Lục tiên sinh, nếu ngài là thiên sư, vậy có quen một người không?" Nam Tô có rất nhiều vấn đề muốn được giải đáp.

"Người nào?" Lục Chỉ hỏi.

"Một vị thiên sư tôi sùng kính nhất." Nam Tô nghiêm túc nói, "Tiểu thần tiên."

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 157

Nam Tô nói xong, mong chờ nhìn Lục Chỉ, thấy mặt cậu không biểu cảm, thầm hoảng hốt. "Không phải tôi không tin năng lực đại sư, chỉ là ...... Cậu nói cậu là thiên sư, tôi liền muốn hỏi thêm không biết cậu có quen biết tiểu thần tiên nổi danh gần đây không, bởi vì ......"

Nam Tô nói có hơi ngượng ngùng, "Tôi xem chương trình, rất thích ngài ấy, đáng tiếc ngài ấy vẫn luôn dùng hình chibi thay thế, không thấy được người thật như thế nào, cũng không điều tra được ngài ấy ở đâu, không có duyên gặp mặt nên vẫn luôn cảm thấy rất đáng tiếc."

"Vừa rồi nghe Lục tiên sinh nói là thiên sư, phong thuỷ sư rất nhiều nhưng thiên sư lại ít, nên muốn hỏi xem Lục tiên sinh có quen tiểu thần tiên không." Nam Tô có thể nói được lời này, hiển nhiên cũng có hiểu biết nhất định về giới phong thuỷ.

"Tôi biết." Lục Chỉ nói.

"Thật sự?!" Nam Tô kinh hỉ, "Vậy có thể nhờ Lục tiên sinh giới thiệu cho tôi gặp tiểu thần tiên?"

Lục Chỉ nhìn cô một cái, chỉ một ánh mắt cũng khiến hô hấp Nam Tô ngừng lại. Cô thầm suy nghĩ, vốn thấy Lục Chỉ lớn lên xinh đẹp mềm mại, còn tưởng Nam Thừa Phong thích cậu vì vẻ đáng yêu. Hiện tại ở trước mặt cậu lại hoàn toàn không dám nhìn thẳng mắt, hoàn toàn dưới cơ cậu. Trong lòng Nam Tô hiểu rõ, cô biết mà, người em trai không bình thường kia của cô sao có thể coi trọng một người bình thường chứ ......

"Chị muốn gặp tiểu thần tiên, là có chuyện gì sao?"

Nam Tô nghe cậu nói thì hồi thần, nghe thấy ngữ khí của cậu có vẻ có hy vọng, vội vàng muốn trả lời lại bị Lục Chỉ cắt ngang. "Nếu chỉ nói vì muốn gặp mặt vậy thì đừng nói, trước mặt tôi vẫn nên nói thật."

Nam Tô lập tức cắn môi trên, cảm giác cô mới cảm nhận được, hiện tại càng thêm chắc chắn, vị Lục thiên sư này tiểu lý tàng đao, không có cảm tình với cô. Nhưng tuy rằng cô biết cậu không có cảm tình với mình, lại không dám so đo, dù sao người khi đứng trước người cường đại hơn mình, mặt bằng chung đều cảm thấy thầm sợ hãi.

"Chị muốn giải quyết chuyện chị và bạn của phụ thân chị, muốn biết làm sao giải được kiếp đào hoa."

Nam Tô đã không còn gì để nói, trước mặt Lục Chỉ cô đến đầu cũng không dám ngẩng. Muốn để cô, một đại tiểu thư hào môn đỉnh cấp, ngoại trừ trước mặt người nhà, đi đến nơi nào cũng ăn trên ngồi trước, có bao giờ bị chèn ép quá mức như vậy. Ngay phút giây này, thậm chí cô còn có cảm giác giống y như lúc mặt đối mặt với Nam Thừa Phong, một loại kính sợ hít thở không thông.

"Đúng vậy, cậu nói rất đúng." Nam Tô không hề giấu giếm, "Vậy cậu có ......."

"Tôi chính là tiểu thần tiên." Lục Chỉ không nhiều lời vô nghĩa với cô, trực tiếp nói cho xong.

Nam Tô chớp chớp mắt, hả? Hệ hô hấp đình công, cô giống như bị điện giật, bừng tỉnh.

"Cái gì?" Nam Tô kinh hãi, "Cậu là tiểu thần tiên?"

Lục Chỉ gật đầu, cười với cô, thu hồi khí thế, lấy di động ra đưa hình chụp chung của mình với nhóm người Mộ Ly, Phong Thương Hải cho cô xem.

"Trời ơi! Là thật! Bức ảnh này tôi từng thấy trên Weibo, lúc ấy tôi còn tiếc vì sao tiểu thân tiên không lộ mặt!" Nam Tô kích động, hơi run run cầm di động.

"Tôi vốn không muốn nổi tiếng, tham gia chương trình chủ yếu vì hỗ trợ người tài, bất quá, sau này phát hiện người xem có thể hỗ trợ tôi tu luyện, tập mới nhất của chương trình, hẳn có thể thấy được hình ảnh của tôi." Lục Chỉ cất điện thoại, kết quả còn chưa đút vào túi, hai tay cậu đã bị Nam Tô nắm chặt lấy.

"Tiểu thần tiên! Cuối cùng tôi cũng gặp được ngài!"

Có lẽ Nam Tô kích động quá mức vì cuối cùng cũng gặp được tiểu thần tiên hâm mộ đã lâu, lúc nói câu này âm thanh cực lớn, truyền tới tận phía trong đại sảnh, đánh vỡ bầu không khí nặng nề giương cung bạt kiếm trong đó.

"Hửm?" Nam đổng và Nam phu nhân nhíu mày, đại tiểu thư hào môn mà lại hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì.

"Nam Tô làm sao vậy?" Nam phu nhân nhìn quản gia.

Quản gia thấy sắc mặt Nam đổng và Nam phu nhân nghiêm túc, biết đại tiểu thư làm ồn khiến họ không hài lòng. Chuyện này cũng khó trách, trong nhà bình thường đều không có chút tiếng ồn, nghe nhạc hay xem phim đều xem trong phòng chiếu phim, nói chuyện đều chậm rãi nhẹ nhàng, thể hiện mười phần khí độ tôn quý của hào môn. Đại tiểu thư vốn không nói bao nhiêu câu, bỗng nhiên giờ kêu to một tiếng, khiến bọn họ đều kinh ngạc không thôi, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"A, lão gia, phu nhân, tôi đi xem có chuyện gì."

Quản gia còn chưa nói xong, lại thấy cửa nối giữa đại sảnh và sân bỗng nhiên bị mở ra, Nam Tô hoang mang rối loạn chạy vọt vào.

"Làm sao vậy?" Lúc này, Nam đổng đã rất không vui.

"Sao lại thất thố như vậy." Nam phu nhân nhìn Nam đổng, ra vẻ trách cứ nhìn Nam Tô.

"Không phải, phụ thân, mẫu thân, con gặp được tiểu thần tiên." Nam Tô kích động nói.

Nam đổng và Nam phu nhân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn cô, "Ai?"

"Tiểu thần tiên? Là tiểu thần tiên đặc biệt lợi hại trong chương trình kia, phụ thân không phải còn nói đã từng gặp qua sư huynh ngài ấy sao." Nam Tô nói.

Nam đổng trừng lớn mắt, kinh ngạc nói, "Con gặp người đó?"

Nam phu nhân cũng hào hừng hơn, nắm lấy tay cô, "Tiểu thần tiên? Ở đâu?"

Nam Tô lập tức quay đầu chỉ vào Lục Chỉ đang từ từ đi vào. Nam đổng và Nam phu nhân đứng lên, thấy cậu chắp tay sau lưng, tuy rằng vẫn ngoại hình đáng yêu như cũ, lại mang theo vài phần khí độ khiến người không thể xem thường.

"Lục tiên sinh chính là tiểu thần tiên." Nam Tô nói.

"Cái gì?" Nam đổng và Nam phu nhân trăm miệng một lời, "Cậu ta là tiểu thần tiên?"

Nam Thừa Phong thấy Lục Chỉ, gương mặt vẫn luôn âm trầm khiến người không dám tới gần rốt cuộc cũng hoà hoãn lại, lộ ra nụ cười. Lục Chỉ đi đến gần, dừng bước, lấy điện thoại đưa cho Nam đổng. Nam đổng và Nam phu nhân nhìn thấy tấm ảnh chụp chung kia càng kinh ngạc, chỉ là phong thái nhiều năm giúp bọn họ không quá thất thố.

"Thật sự là cậu." Đôi mắt Nam phu nhân sáng bừng, ngữ khí cũng cao hơn chút.

Nam đổng cũng lộ vẻ tươi cười, "Vậy xin hỏi cậu có một sư huynh gọi là Mông Thần?"

Lục Chỉ cười, "Mông Thần là đại sư huynh của tôi."

Đôi mắt Nam đổng càng sáng bừng, "Thì ra ngài ấy là đại sư huynh của tiểu thần tiên? Đại sư quả nhiên là người của Tiêu Dao Phái."

"Đúng vậy, tôi là đệ tử thứ năm của chưởng môn Tiêu Dao Phái." Lục Chỉ nói.

Nam đổng và Nam phu nhân vừa nghe, ánh mắt càng thêm cung kính, thần sắc một bộ "Thất kính."

"Lục đại sư, mời ngồi." Thái độ Nam đổng đối với Lục Chỉ trước sau như hai người khác nhau, Nam phu nhân cũng không lộ ra nụ cười mang mặt nạ, mà giống như một tín đồ thành kính nhìn Lục Chỉ.

"Nhiều năm về trước, trong một hội nghị kinh tế quốc tế, tôi có duyên gặp được Mông đại sư, không ngờ hôm nay lại có thể được gặp tiểu sư đệ của ngài ấy." Nam đổng nói, sợ tiếp đãi không chu toàn, còn kêu quản gia đi pha loại trà tốt nhất đến.

Nam Thừa Phong kéo Lục Chỉ ngồi xuống, không hề có chút dao động với sự biến đổi thái độ của ba mẹ, hắn chỉ chú ý Lục Chỉ, sờ trán cậu, thấy không có mồ hôi, thấy cậu không bị hơi nóng còn sót lại trong hoa viên ảnh hưởng mới yên tâm.

Nam đổng nhìn hai người, cười cười, nói với Nam Thừa Phong, "Sao con không nói sớm Lục tiên sinh là tiểu thần tiên? Biết ta và mẫu thân con hết lòng tin tưởng đại sư Tiêu Dao Phái nhưng vẫn vô duyên không gặp được. Con hẹn hò với đệ tử Tiêu Dao Phái thế mà không nói cho chúng ta biết."

Nam Thừa Phong nắm lấy tay Lục Chỉ, nhàn nhạt nói, "Con yêu chính là con người em ấy, cũng không phải là thân phận hay sư môn, vậy vì sao phải nói."

Ý cưởi trên mặt Lục Chỉ không tăng không giảm, nắm thật chặt tay Nam Thừa Phong, rất hài lòng với câu trả lời của hắn.

Nam đổng bị hắn làm xấu mặt, nhất thời không vui, nhưng thấy có Lục Chỉ ở đây nên không tiện phát tác, cười cười, "Các con còn trẻ thường thích lãng mạn."

Nam phu nhân hỏi Lục Chỉ, "Tiểu thần tiên, xin hỏi cậu đã học tập ở Tiêu Dao Phái bao lâu? Tôi xem chương trình thấy cái gì cậu cũng giải quyết được, thật sự vô cùng lợi hại."

"Thiên tư tôi tạm được, 5 tuổi được sư phụ phát hiện, bắt đầu gia nhập sư môn." Lục Chỉ cười nói, "Cái gì cũng học một tí, rất tạp học."

Nam phu nhân cười, "Sớm như vậy đã theo đại sư học tập, thảo nào năng lực mạnh như vậy, còn xin hỏi trong nhà tiểu thần tiên làm gì? Cậu vừa tiến vào tôi liền nhận ra được hành động cử chỉ của cậu không giống xuất thân gia đình bình thường?"

"Cũng không phải là danh môn quý tộc gì, ba mẹ bất quá chỉ là thương nhân kinh doanh ở Châu Âu." Lục Chỉ nói.

"Châu Âu? Họ Lục?" Nam đổng chau mày nghĩ, bỗng nhiên sửng sốt, "Chẳng lẽ phụ thân cậu là Lục Hựu Đường?"

"Bá phụ nói rất đúng, đó là baba tôi." Lục Chỉ nói.

"Ha?" Nam đổng cười càng sâu, "Vậy chính là hào môn danh giá."

Nam phu nhân vừa nghe lại càng thêm vui mừng khôn siết. Toàn bộ quá trình Nam Tô đều mê man, nhìn chằm chằm Lục Chỉ, muốn nói lại không biết nên nói gì, tưởng tượng đến việc em trai ở bên tiểu thần tiên, tiểu thần tiên trở thành người nhà mình liền cảm thấy đặc biệt vui mừng. Nam đổng và Nam phu nhân lại hỏi Lục Chỉ thêm vài câu về sư môn, càng hỏi càng có ý thăm dò xem có thể tính vận thế cho họ hay không. Lục Chỉ trả lời từng người một làm hai người càng thêm vừa lòng.

Chờ Nam đổng và Nam phu nhân cảm thấy mỹ mãn, không hỏi thêm nhiều nữa, Luc Chỉ mới mở miệng, "Bá phụ, bá mẫu."

Nam đổng và Nam phu nhân thấy cậu có chuyện muốn nói, lập tức ngồi ngay thẳng, "Có chuyện gì, xin cứ việc nói."

"Hai vị hỏi chuyện gia đình cháu lâu như vậy, vậy xin hỏi có đồng ý giao Thừa Phong cho cháu chăm sóc không?" Ngữ khí Lục Chỉ nghiêm túc, pha lẫn vài phần khí phách, "Nhất sinh nhất thế."

Nam đổng và Nam phu nhân vừa nghe cảm thấy rất vui mừng. Tình cảm hai người sâu đậm, không chỉ Nam Thừa Phong yêu Lục Chỉ, Lục Chỉ cũng thích Nam Thừa Phong không ít. Vốn bọn họ tuyệt đối không bao giờ đồng ý chuyện Nam Thừa Phong ở bên một người đàn ông, nhưng nguyên nhân chính không phải bởi vì Lục Chỉ là nam, mà bởi vì Nam Thừa Phong ở bên một người cùng giới sẽ ảnh hưởng thanh danh Nam gia.

Nhưng hiện tại Lục Chỉ lại là tiểu thần tiên, tình huống liền hoàn toàn khác biệt. Bọn họ không cần biết tiểu thần tiên trên mạng nổi thế nào, nổi cỡ những danh nhân siêu sao này kia, bọn họ để ý chính là năng lực và địa vị của cậu trong giới thượng lưu và trong lòng những nhân vật lớn khác. Nếu cậu thành người Nam gia bọn họ, Nam gia và Tiêu Dao Phái liên hôn, vậy sẽ khiến biết bao người hâm mộ, càng nâng cao địa vị Nam gia. Đối với bọn họ mà nói, tiểu thần tiên so với mấy tiểu thư danh môn kia còn tốt hơn, rốt cuộc những thiên kim đó nào có năng lực và địa vị như cậu, Nam đổng và Nam phu nhân tuyệt không nghi ngờ.

"Được, Thừa Phong nhiều năm như vậy vẫn luôn không yêu đương, làm ta và mẫu thân nó rất lo lắng, hiện tại nghe nó nói chuyện tình cảm, thích một người, đặc biệt lại chính là tiểu thần tiên, chúng tôi rất yên tâm."

Nam phu nhân cũng nói, "Đúng vậy, chúng tôi rất hài lòng."

Lục Chỉ cười cười, "Cảm ơn bá phụ bá mẫu."

Cậu trở tay nắm lấy tay Nam Thừa Phong, "Ngay từ đầu hai vị đã không đồng ý, hiện tại lại đồng ý là bởi vì địa vị, thanh danh hay là năng lực của cháu?"

Nam đổng và Nam phu nhân ngẩn ra, không ngờ cậu thế mà nói toạc suy tính của họ ra. Trước đó thấy cậu lễ phép khéo léo, không khí phách trầm ổn thì cũng khí độ phi phàm, nhưng không ngờ cậu lại còn có một mặt nói thẳng không cố kỵ như vậy. Cậu nói thẳng bất thình lình như vậy làm hai người có chút không đỡ được.

Không đợi hai người họ trả lời, Lục Chỉ lại nói tiếp, "Nói cho cùng cái quan trọng là thân phận, địa vị, thanh danh còn có năng lực của cháu mà không phải là con người cháu."

"Cũng không phải là tình cảm và cảm xúc của con trai hai vị."

Nam đổng và Nam phu nhân như bị người tát trực tiếp một cái, chợt kinh ngạc đến ngây người không nói nên lời. Nam Tô bấm bấm lòng bàn tay, hiểu rõ cậu đang bất bình thay em trai mình. Lục đại sư này nhìn dễ chịu, kỳ thật lại là một người không dễ chọc, cực kỳ bênh vực người mình. Nam đổng và Nam phu nhân liếc nhau, thấy trong mắt đối phương đều có hút khó xử và bất mãn.

Lục Chỉ cười, "Hôm nay cháu tới, một mà muốn xin hai vị giao con trai cho cháu, còn mặt khác cũng là có đôi lời muốn nói."

"Cháu không biết hai vị đối xử với Thừa Phong thế nào, vì sao không đặt tình cảm của anh ấy lên vị trí đầu tiên."

"Nhưng với cháu mà nói, không có gì quan trọng hơn Thừa Phong, cháu để ý tình cảm của anh ấy, cảm nhận của anh ấy, cháu chưa bao giờ quan tâm anh ấy là ai, thân phận gì, địa vị, thanh danh và năng lực như thế nào."

"Cháu thích Nam Thừa Phong, thích anh ấy, đây là lý do quan trọng nhất cháu có mặt ở đây hôm nay."

Nam đổng và Nam phu nhân vốn còn cảm thấy có chút bất mãn, nhưng không muốn xé rách mặt nên không nói gì. Nhưng bọn họ càng nghe Lục Chỉ nói, càng cảm thấy đờ đẫn, trong lòng ẩn ẩn một chút ngượng ngùng. Giống như chuyện bọn họ không muốn nhắc đến, không muốn bị hiểu nhầm, bị vạch thẳng trước mặt mọi người, nan kham không thôi. Càng quan trọng là những lời này khiến bọn họ cảm thấy có chút áy náy, phải nói là bao nhiêu năm qua bọn họ cũng không cảm thấy áy náy chút nào. Hai người hơi cúi đầu.

Trong đại sảnh an tĩnh, bọn họ không nói, Lục Chỉ cũng không nói lời nào. Nam Thừa Phong nhìn Lục Chỉ thật lâu, Nam Tô nhìn hắn, thấy hắn tươi cười, có loại cảm giác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Trước nay cô chưa từng thấy em trai ruột thịt của mình cười vui vẻ như vậy bao giờ. Thậm chí, đến tươi cười bình thường cũng là xa xỉ phẩm. Nghĩ đến những lời Lục Chỉ vừa nói, Nam Tô lập tức đỏ mắt, từ tận đáy lòng cô cảm thấy bản thân đặc biệt có lỗi với Nam Thừa Phong, giống như lời của tiểu thần tiên, cô không xứng làm chị gái.

"Cậu đang trách chúng tôi có lỗi với con trai của chúng tôi." Nam đổng chậm rãi nói.

"Đúng vậy." Lục Chỉ nói thẳng không cố kỵ, "Tôi trách các vị làm lòng anh ấy nguội lạnh."

Lời nói của cậu càng làm Nam đổng và Nam phu nhân cảm thấy nan kham, thậm chí không thể ngẩng đầu nhìn Nam Thừa Phong.

"Cậu ... không sợ sao ......" Nam phu nhân do dự hỏi một câu, bà nói thật nhẹ thật yếu, nếu không phải trong sảnh quá mức an tĩnh, sợ là không ai có thể nghe thấy.

"Sợ?" Lục Chỉ hỏi lại, trong giọng nói thậm chí còn có tia ý cười. "Thừa Phong đối xử với cháu tốt như vậy, vì sao cháu phải sợ?"

Lời này của cậu làm Nam phu nhân nói không nên lời.

"Ở nhà cháu có ba mẹ và ba anh trai, ở sư môn có sư phụ và bốn sư huynh, từ nhỏ cháu luôn là nhỏ nhất, dù trong nhà hay ở sư môn đều vô cùng được cưng chiều."

"Mọi người nâng cháu như trứng, quan tâm sức khoẻ cháu, quan tâm cảm xúc của cháu, càng quan tâm không biết cháu có vui vẻ hay không."

"Trong mắt bọn họ, chỉ cần cháu vui vẻ, cao hứng, sống tốt, mọi người liền hài lòng, những gì khác cũng không thể đánh đồng với cháu."

Lục Chỉ vừa nói vừa cười, như đang tán gẫu một đề tài ấm áp.

"Vốn cháu cho rằng đây là thân tình người bình thường đều có được, quen biết Thừa Phong, cháu mới biết thì ra không phải như vậy."

"Vì sao anh ấy không thích nói chuyện, vì sao lãnh khốc vô tình, anh ấy thật sự không có tình cảm sao? Nếu là như vậy, vì sao anh ấy vẫn luôn cứu các vị, giúp các vị chứ? Chỉ bởi vì các vị là người nhà trên danh nghĩa của anh ấy?"

"Nếu cách làm của anh ấy khiến cháu không vừa ý, cháu sẽ cùng thương lượng với anh ấy, anh ấy rất tốt với cháu, sẽ giải thích cho cháu lý do vì sao anh ấy làm như vậy, nếu anh ấy làm đúng, cháu sẽ thấu hiểu cho anh ấy."

"Anh ấy là người yêu của cháu, có tình cảm sâu đậm với cháu, bất kể thế nào cháu cũng không né tránh anh ấy như tránh mãnh thú đại hồng thuỷ."

"Có đôi khi, nghĩ đến khi còn nhỏ anh ấy không có ai ăn cơm cùng, trong khi còn nhỏ cháu ăn cơm đều là baba mama tự nấu, đích thân đút tận miệng cho cháu, cháu liền cảm thấy đau lòng không chịu nổi."

Lục Chỉ cười nhìn hai người, "Bá phụ, bá mẫu, hai vị chưa từng đau lòng sao?"

Nam đổng, Nam phu nhân và Nam Tô quay mặt đi, chỉ cảm thấy trên mặt càng hổ thẹn, lời cậu nói như dao cắt vào tim, hổ thẹn khó giải bày.

"Dù sao trong mắt cháu, anh ấy là người nặng tình cảm nhất, anh ấy tốt với cháu, cháu đều nhìn thấy trong mắt ghi tạc trong lòng, cũng thề sẽ đối xử với anh ấy tốt hơn, đây là tình cảm của chúng cháu."

Nam Thừa Phong nhìn Lục Chỉ không chớp mắt, ánh mắt lập loè, có cảm động, nhưng phần nhiều là thâm tình. Đây là người hắn nhất kiến chung tình, là may mắn nhất đời này của hắn, hắn tuyệt không hối hận, và lựa chọn đúng đắn nhất của hắn.

Tuy rằng nhìn thấy Nam đổng và Nam phu nhân cũng đã đủ áy náy, nhưng Lục Chỉ vẫn chưa định kết thúc đề tài này, buông tha bọn họ dễ dàng như vậy.

Cậu lại cười nói, "Cháu nghĩ, nếu sau này cháu và Thừa Phong có con, thế nào cũng phải để con trải qua thời thơ ấu như của cháu, tuyệt đối không thể tái diễn sinh hoạt của anh ấy khi đó, nếu không, thân làm phụ mẫu như chúng cháu quá nhẫn tâm rồi."

Lục Chỉ nói tới đây, thu hồi ý cười, thở dài. "Thừa Phong cũng biết mong chờ kết bạn, anh ấy cũng từng vì mẫu thân sợ hãi anh ấy, chị gái hiểu lầm anh ấy, phụ thân kiêng kị anh ấy mà khó chịu, có đứa con nào không muốn sự ấm áp của hai chữ gia đình chứ."

"Chỉ là trên đời không có gì là hoàn hảo, chờ mong của anh ấy rơi vào hư không thành thất vọng, thất vọng lâu ngày liền biến thành vô tình."

Lục Chỉ nói, lắc lắc tay hắn, "Nhưng không sao, có cháu, cho dù trên đời không ai chịu yêu anh ấy, cháu cũng sẽ yêu anh ấy."

"Tuyệt đối, tuyệt đối, không để anh ấy lại thất vọng."

Nam Thừa Phong khẽ nhúc nhích môi, cầm tay cậu lên, hôn lên mu bàn tay cậu. "Anh cũng yêu em, yêu em nhất."

"Dạ!"

Hai người nhìn nhau cười, hết sức ngọt ngào. Nếu là trước khi Lục Chỉ lộ thân phận, có lẽ Nam đổng sẽ không nghe cậu nói xong những lời này, nhưng hiện tại sau khi ông và Nam phu nhân nghe xong lời Lục Chỉ, hối hận và áy náy ẩn sâu nhiều năm không muốn bị vạch trần sợ sẽ ào ạt đánh úp cuối cùng cũng vọt ra. Bọn họ cũng từng muốn yêu thương con trai, muốn sủng ái cậu. Chỉ là bọn họ là danh môn, quy củ trong nhà nhiều như vậy, nội đấu lại nghiêm trọng như vậy, bọn họ mất đi tinh lực trở thành ba mẹ đủ tư cách. Đặc biệt khi Nam Thừa Phong dù còn nhỏ lại làm ra những hành động nhổ cỏ tận gốc đã doạ bọn họ sợ. Bọn họ không có giống Lục Chỉ, nội tâm cường đại như vậy, nên không lựa chọn tin tưởng con trai, giống như lời Lục Chỉ nói, bọn họ thật sự mất tư cách.

"Thật xin lỗi."

Quản gia không thể tin được, đời này Nam đổng lại sẽ nói ra 3 chữ này. Ngay cả chính Nam đổng cũng không tin, nhưng sau khi nói ra, ông phát hiện cũng không khó như vậy.

"Do ba, ba thật xin lỗi con."

Nam Tô cay mũi, rơi nước mắt. "Thật xin lỗi, là chị tin vào lời đồn hiểu lầm em, thật xin lỗi, chị thật vô lương tâm, thật xin lỗi em."

Giống như một bức tượng sáp, Nam phu nhân có rất ít biểu cảm, lúc này thế nhưng cũng nhịn không được bật khóc. Bà không nói lời nào, nhưng trong lòng lại tràn đầy thống khổ. Bà là một người mẹ, thế nhưng lại sợ hãi con trai ruột của mình, còn bởi vì vậy mà xa cách con, biến con thành một người không có tình cảm. Bà không phải không biết mình có vấn đề, bà cũng hổ thẹn, chỉ là bà không cách nào bù đắp, thân là người lớn không chịu cúi đầu thừa nhận sai lầm trước người nhỏ, chỉ giấu áy náy đi, lỗi càng thêm lỗi. Hôm nay bị Lục Chỉ hung hăng xé mở, sự hổ thẹn này vỡ đê, khiến bà không thể khống chế cảm xúc của mình, chỉ cảm thấy nước mắt không dừng được, tim đau như cắt.

"Con chưa bao giờ muốn lời xin lỗi và sự áy náy của mọi người, con chỉ muốn được mọi người đối xử như người nhà bình thường, chỉ thế thôi." Nam Thừa Phong nhìn người nhà mình, ý cười đã tan hết, lại khôi phục vẻ lạnh nhạt trong quá khứ.

Nam đổng, Nam phu nhân cùng Nam Tô nghe thấy càng khó chịu không thôi.

"Bất quá, đó là chuyện đã qua." Nam Thừa Phong nhàn nhạt nói, "Con đã không còn quan tâm từ lâu rồi."

Nam đổng, Nam phu nhân và Nam Tô nghe thấy lời này, nghe được ngữ khí không chút để ý của hắn, lòng chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu, thậm chí thêm phần sợ hãi.

"Thừa Phong." Nam đổng gọi nhẹ một tiếng, "Con là không chịu tha thứ cho chúng ta sao?"

"Không phải con không chịu, là không cần." Nam Thừa Phong nói, quay đầu nhìn Lục Chỉ, lộ ra vẻ tươi cười, "Con có Chỉ Chỉ, cái gì cũng không cần nữa."

Tay hai người trước sau chưa từng tách ra. Nam Thừa Phong đối xử với Lục Chỉ tốt ra sao, bọn họ đều nhìn thấy từng chi tiết một, trong lòng đau đớn. Thì ra con trai cũng sẽ cười vui vẻ như vậy, cũng sẽ biết chăm sóc ôn nhu cẩn thận như vậy. Bọn họ vốn cũng có thể giống như Lục Chỉ, hoà thuận vui vẻ như người một nhà, nhưng với những chuyện bọn họ đã làm, bọn họ đã đánh mất cơ hội này. Lúc này, ngay cả mắt Nam đổng cũng đỏ hồng.

"Đúng, con không tha thứ cho chúng ta cũng đúng." Nam phu nhân cúi đầu áy náy, không dám nhìn Nam Thừa Phong, Nam Tô cũng như vậy.

"Vậy con còn nhận chúng ta là người nhà sao?" Nam đổng hỏi thật cẩn thận, lần này ông không bởi vì lợi ích, không vì địa vị, không vì gia tộc, chỉ bởi vì Nam Thừa Phong là con ông.

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 158

Nam Thừa Phong không nói, chỉ nhìn Lục Chỉ.

"Nhận chứ, nếu không hôm nay chúng cháu đã không tới rồi." Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn Nam đổng và Nam phu nhân, "Kỳ thật hôm nay cháu tới đây còn có chuyện quan trọng muốn nói với bá phụ và bá mẫu."

Nam đổng và Nam phu nhân nghe được, thoáng điều chỉnh lại cảm xúc, Lục Chỉ điều chỉnh tư thế càng thêm đoan chính, trịnh trọng mở miệng.

"Cháu muốn cầu hôn, cháu muốn được kết hôn với Thừa Phong, cháu hy vọng nhận được sự chúc phúc từ hai vị. Xin hãy giao Thừa Phong cho cháu, cháu nhất định sẽ đối xử với anh ấy tốt nhất, chăm sóc anh ấy, không để anh ấy chịu bất kỳ uỷ khuất gì."

Nam đổng và Nam phu nhân giật mình, theo bản năng gật đầu, bọn họ nào có mặt mũi phản đối, cũng không có mặt mũi vui mừng vì thân phận của Lục Chỉ. Lúc này bọn họ nghĩ chỉ cần Nam Thừa Phong không trách bọn họ là tốt rồi, nhiều năm như vậy, bọn họ cũng biết cách hành xử của mình không đúng, cũng từng cảm thấy có chút áy náy, nhưng thói quen cùng suy nghĩ bảo thủ khiến bọn họ không dám thừa nhận mình sai, dần dần, bọn họ đánh mất cơ hội được con trai tha thứ, con trai bọn họ có thể cả đời cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ. Nhưng so với không tha thứ, không xong chính là có thể trong lòng con bọn họ đã không còn bọn họ, hai chữ người nhà này với con mà nói, từ nay về sau chỉ đại biểu một mình Lục Chỉ, mà bọn họ, hữu danh vô thực.

Nghĩ vậy, Nam đổng, Nam phu nhân và Nam Tô cảm thấy áy náy, thống khổ, và bất an. Lúc này bọn họ mới phát hiện, nhiều năm như vậy bọn họ đã sớm tập thành thói quen phụ thuộc vào sự cường đại của Nam Thừa Phong, vậy mà ban đầu bọn họ lại muốn chia rẽ tình cảm của hắn, suy nghĩ đó buồn cười cỡ nào. Không có Nam Thừa Phong, Nam gia bọn họ nói gì mà địa vị hôm nay, càng đừng nhắc đến chuyện hắn đưa tiểu thần tiên vào Nam gia. Giờ phút này bọn họ rốt cuộc cũng cẩn thận suy nghĩ về những trả giá Nam Thừa Phong làm cho bọn họ, mà bọn họ lại làm tổn thương hắn. Chỉ là, nghĩ đi nghĩ lại trong lòng có hơi quái quái. Con trai bọn họ Nam Thừa Phong cao lớn uy nghiêm như vậy, một người cường thế bá đạo lại bị vị tiểu thân tiên mặt búng ra sữa cao còn chưa đến ngực coi như đại cô nương nói gả cho cậu, thật sự có hơi kỳ quái.

"Xin hãy chăm sóc tốt cho em trai tôi, cảm ơn tiểu thần tiên, cảm ơn!" Nam Tô đột nhiên đứng lên khom lưng cúi người với Lục Chỉ.

"Đúng vậy, cảm ơn cậu chăm sóc con trai tôi." Nam đổng gật đầu, "Ba và mẫu ... không, ba và mẹ con chúc phúc hai con, hôn lễ hai con cứ giao cho ba và mẹ con chuẩn bị."

Nam phu nhân đứng lên, đi đến trước mặt Nam Thừa Phong, khẩn trương nuốt nước miếng, đưa tay cầm lấy tay hắn, kỳ thật bà rất sợ Nam Thừa Phong sẽ từ chối, nhưng cũng may hắn không có, hắn vẫn còn chừa mặt mũi cho người làm mẹ như bà. Bà nắm lấy tay Nam Thừa Phong, rất ấm áp, một chút cũng không lạnh băng như bà tưởng tượng.

"Thật xin lỗi, mẹ thật xin lỗi con ......" Nam phu nhân nức nở nói, "Mẹ biết nói gì cũng không bù đắp được tổn thương đã gây ra cho con, nhưng từ nay về sau, mẹ nhất định cố gắng làm một người mẹ tốt."

Nam Thừa Phong hờ hững nhìn bà, không nói một lời, trong ánh mắt cũng không có chút dao động. Tim Nam phu nhân đau như dao cắt. Nam đổng, Nam Tô cũng hiểu, như bọn họ nghĩ, Nam Thừa Phong sẽ không tha thứ cho bọn họ, cũng sẽ không để ý bọn họ, bọn họ chỉ sợ phải dùng cả đời để bồi thường bù đắp cho hắn.

*****

Nam Thừa Phong dừng xe dưới bãi đậu xe, hắn vặn chìa khoá tắt máy xe. Nam phu nhân khóc thật lâu, nói hết mọi lời xin lỗi với hắn. Nam đổng và Nam Tô cũng muốn bù đắp cho hắn. Trước những chuyện này, nội tâm Nam Thừa Phong không chút dao động, hắn như cũ, như lời hắn nói, là không có cảm giác. Thái độ của hắn làm Nam đổng, Nam phu nhân và Nam Tô cả đời đều thẹn với hắn, nhưng hối hận thì cũng đã chậm rồi.

Nam Thừa Phong tắt máy xe lại không bước xuống, mà xoay người sang ôm chặt lấy Lục Chỉ, hít một hơi thật sâu, giống như chỉ có như vậy mới có thể tồn tại. "Không có em, anh biết làm sao bây giờ."

Lục Chỉ cũng ôm chặt lấy cổ hắn, "Vậy anh phải thật yêu thương em đó nha."

Nam Thừa Phong cười cười, ôn nhu quấn quấn sợi tóc sau ót cậu, "Ừ, anh yêu em."

Đây là lời hứa hẹn cùng tình cảm nặng nhất của hắn, lại không thể biểu đạt chút xíu tình cảm nội tâm của hắn. Hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên cổ, lên xương quai xanh, ôm mặt cậu bằng 2 tay, từ từ hôn lên môi. Hắn hôn rất ôn nhu, Lục Chỉ nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận, tim đập dần dần nhanh hơn, nhưng phần lớn vẫn là sung sướng.

"Chỉ Chỉ ......" Nam Thừa Phong nuốt nuốt nước bọt, tình ý triền miên tràn ra, "Đêm nay, có thể không ......"

"Cái gì?" Lục Chỉ không hiểu.

Tim Nam Thừa Phong đập như muốn đình công, hắn nghĩ tới nhiều lần bọn họ phát sinh tình huống tương tự, nhưng thật sự khi tiến thêm bước nữa, hắn phát hiện bản thân thế mà sẽ khẩn trương.

"Ngủ." Khi Nam Thừa Phong nói chữ này, tay ôm siết chặt eo Lục Chỉ.

Lục Chỉ gật gật đầu.

Nam Thừa Phong vui sướng.

"Chúng ta không phải mỗi ngày đều ngủ cùng nhau sao?"

"......" Nam Thừa Phong dở khóc dở cười.

"Không phải ý này, là ......" Nam Thừa Phong cẩn thận suy nghĩ cách nói sao để Lục Chỉ hiểu được.

"Đó là gì?" Lục Chỉ không hiểu, chớp chớp mắt.

"Chính là ...... Song tu." Nam Thừa Phong nói.

Phong thuỷ sư chú ý tu hành, hẳn là có cách nói song tu nhỉ?

"Song tu?" Lục Chỉ càng thêm khó hiểu, "Thừa Phong, anh muốn học phong thủy à?"

"...... Không có." Nam Thừa Phong nói.

"Ha ha, em cũng thấy như vậy, Thừa Phong đã đủ cường đại rồi, không cần học phong thuỷ đâu, dù sao ai cũng không thể làm gì được anh."

Lục Chỉ nói còn lộ ra ánh mắt sùng bái, biểu tình "Nhìn người của tôi mạnh thế nào này."

Nam Thừa Phong thật sự dở khóc dở cười, không thể không nói, ở phương diện nào đó Chỉ Chỉ của hắn cũng suy nghĩ đơn thuần như hắn.

Hắn dựa sát mặt Lục Chỉ, vuốt ve cậu. "Chỉ Chỉ, tình cảm của chúng ta rất sâu đúng không?"

"Đúng!" Lục Chỉ gật đầu như trống bỏi.

"Anh muốn có em, em muốn có anh sao?"

"Đương nhiên." Lục Chỉ ôm hắn, "Thừa Phong là của em."

Nam Thừa Phong thoả mãn cười, "Khi hai người có tình cảm sâu đến mức muốn có được đối phương, không chỉ là mặt tâm hồn, còn là mặt thân thể ......" Hắn nói tới đó, bỗng nở nụ cười, bỗng nhiên có loại cảm giác đang lừa gạt thiếu niên vô tri.

Hắn sờ tóc cậu, cười khẽ, "Chỉ Chỉ vẫn không hiểu? Không sao, sau này từ từ anh dạy em."

Dù sao từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường đơn thuần như vậy, không tiếp xúc với người phức tạp, không rành thế sự cũng là bình thường. Nam Thừa Phong cảm thấy dù sao đã thích cậu không chịu được, hiện tại chẳng qua càng thích thêm hơn thôi. Hắn sờ sờ cằm Lục Chỉ, tương lai rất dài, hắn rất chờ mong.

Mắt Lục Chỉ sáng lên, "A, em hiểu rồi, Thừa Phong đang nói làm tình đúng không?"

Nam Thừa Phong: ???

"Em hiểu?"

"Hiểu a, cấp ba em có học môn sinh lý mà." Lục Chỉ cười nói.

Nam Thừa Phong: ...... Sao hắn quên bén cái mục này.

Lục Chỉ ôm cổ hắn, cười haha, "Thì ra Thừa Phong nói song tu là chỉ ý này, cũng khó cho anh nghĩ ra được từ này."

Nam Thừa Phong bắt đắc dĩ cười, Lục Chỉ có đôi khi giống trẻ con, có đôi khi cái gì cũng hiểu rõ. Hắn cười nhẹ nhàng, bỗng nhiên cơ thể đờ ra, Lục Chỉ đang nhẹ nhàng cắn lỗ tai hắn. Tim Nam Thừa Phong đột nhiên tăng tốc, nhiệt độ cơ thể vừa mới bình ổn xuống lại lần nữa vọt lên.

"Chỉ Chỉ, em đang làm gì vậy?" Hắn khàn giọng nói, cố gắng kiềm chế xúc động.

"Khiêu khích anh a." Lục Chỉ mở to đôi mắt thiên chân vô tà nói như vậy làm Nam Thừa Phong cơ hồ hết đường chống đỡ.

"Ninh Tước nói như vậy anh sẽ rất vui, anh vui không?" Lục Chỉ sợ không có hiệu quả, còn cắn vành tai hắn, sau đó lại hỏi với vẻ mặt nghiêm túc, "Vui không? Vui không?"

Hô hấp Nam Thừa Phong đình trệ, gân xanh trên trán giật giật.

"Ninh Tước dạy em?"

"Dạ, đúng vậy." Lục Chỉ dẩu dẩu miệng, "Sao nhìn có vẻ không hiệu quả nhỉ?"

"Cái gì?" Nam Thừa Phong nói.

"Ninh Tước nói em làm như vậy anh sẽ rất vui, sẽ nằm xuống trở thành người của em, sao anh không nằm xuống, em phải làm sao đây?" Cậu vừa nói vừa ra vẻ buồn rầu, lại không phát hiện sắc mặt Nam Thừa Phong càng ngày càng đen.

Hắn hít một hơi thật sâu, nỗ lực nhịn xuống xúc động muốn xé Ninh Tước như xé cánh hoa, ôn nhu nói, "Cậu ta dạy sai rồi, như vậy không đúng."

"Vậy làm sao anh mới trở thành người của em được." Nam Thừa Phong bị cậu chọc bật cười. Muốn nói Lục Chỉ không hiểu thì cậu lại biết biến thành Nam Thừa Phong thành người của cậu mà không phải là cậu trở thành người của Nam Thừa Phong. Cậu nhưng thật rõ ràng thứ tự này.

"Anh dạy em." Nam Thừa Phong hơi cong miệng, đặt hai tay cậu ôm cổ hắn, treo hai chân cậu vòng qua eo hắn, ôm chặt lấy cậu, cúi đầu hôn môi cậu, "Làm như vậy."

Hai người hôn từ trong xe hôn đến trong thang máy, Lục Chỉ ôm chặt lấy Nam Thừa Phong, Nam Thừa Phong cũng ôm chặt hắn, mãi đến khi cửa thang máy mở ra, bọn họ mở cửa đi vào nhà. Nam Thừa Phong biết trong nhà không có người, Ninh Tước bận theo đuổi Cửu gia, đêm nay hẳn sẽ nghĩ cách ăn vạ ở nhà hắn. Trăng đêm nay thật tròn, là một ngày lành. Nam Thừa Phong đi vào nhà, đèn trong nhà đều là đèn cảm ứng, vì thế căn nhà sáng trưng. Hắn ôm Lục Chỉ đi từ huyền quan vào phòng khách đi hướng lên tầng hai. Đây là lần đầu tiên của hai người, vô cùng quan trọng.

"Khụ khụ."

Nam Thừa Phong và Lục Chỉ hôn đến bất phân thắng bại, nghe thấy tiếng ho nhẹ lập tức tách ra.

"Bé dễ thương, Nam Thừa Phong, hai người về rồi."

Vừa nghe liền nhận ra là giọng Ninh Tước, hai người quay đầu nhìn hắn.

Lục Chỉ khó hiểu nói, "Không phải anh nói đêm nay không về mà ở ......"

Lục Chỉ lắp bắp không tròn câu, bởi vì cậu nhìn thấy bên cạnh Ninh Tước xuất hiện một người ngoài dự tính. "Đại sư huynh?!"

Mông Thần để chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cậu, "Chỉ Chỉ, đã lâu không gặp."

Nam Thừa Phong thấy sắc mặt Lục Chỉ cứng đờ, hiểu vấn đề, thả Lục Chỉ xuống, dắt cậu đi đến bên sô pha, cười với Mông Thần. "Xin chào, đại sư huynh."

Mông Thần gật đầu, "Xin chào, Nam tổng."

Mông Thần là đại đệ tử Tiêu Dao Phái, lớn hơn Nam Thừa Phong 1 tuổi, khí tràng không thua kém hắn chút xíu nào, ít đi phần lãnh khốc, nhiều thêm phần uy nghiêm. Lúc này Ninh Tước ngồi cách Mông Thần rất xa bởi vì người này vừa thấy liền biết không dễ chọc. Ngoại hình Mông Thần anh tuấn, nhưng so với Nam Thừa Phong tuấn mỹ, Ninh Tước mị hoặc, sự tuấn lãng của Mông Thần lại càng trội hơn.

Nam Thừa Phong mỉm cười kéo Lục Chỉ ngồi xuống. Ninh Tước nhìn Lục Chỉ, nhướng mày. Bé dễ thương thế mà lại lộ ra dáng vẻ "Bé nhỏ yếu, đáng thương, và vô tội." Đây là khí tràng cường đại thường có của tiểu thần tiên sao?

"Đại sư huynh, sao huynh lại tới đây?" Trong cặp mắt to tròn của Lục Chỉ tràn ngập vẻ ngoan ngoãn.

Thần sắc Mông Thần bình tĩnh, lại không giận tự uy. "Lâu rồi không gặp đệ, huynh đến xem đệ sống thế nào."

"Đệ khoẻ lắm." Lục Chỉ mềm mại nói. Tuy rằng bình thường cậu nói chuyện rất mềm nhưng bây giờ còn mềm mụp hơn ngày thường.

Mông Thần gật đầu, không nói nữa.

"Đại sư huynh khoẻ không ạ?"

"Rất khoẻ." Mông Thần gật đầu.

"Vậy là tốt rồi." Lục Chỉ lo lắng nhìn hắn một cái.

Chuyện cậu và Nam Thừa Phong, hiển nhiên đại sư huynh đã thấy, không biết huynh ấy sẽ nghĩ thế nào? Có phản đối không? Nói thật thì nhị sư huynh, tam sư huynh, cả tứ sư huynh đều rất dễ đối phó, dễ nói chuyện; Lục Chỉ chỉ sợ duy nhất đại sư huynh. Tuy rằng lúc nhỏ là đại sư huynh nuôi nấng cậu, nhưng huynh ấy cũng là người quản thúc cậu khủng nhất, cũng chỉ có huynh ấy là quản lý được Lục Chỉ. Một khi huynh ấy phản đối, chuyện liền không dễ giải quyết. Huynh ấy càng trầm mặc như vậy càng khiến người thêm lo lắng.

"Đại sư huynh đến Hoa Quốc khi nào, sao không nói với Chỉ Chỉ, chúng tôi sẽ cùng nhau ra đón anh." Nam Thừa Phong nói.

"Khách khí rồi, công việc Nam tổng bận rộn, không dám quấy rầy." Mông Thần nói.

Nam Thừa Phong gật đầu. Bầu không khí lại lần nữa lâm vào trầm mặc, đừng nói Lục Chỉ khẩn trương không thôi, Ninh Tước ngồi một bên cũng cảm giác được một đợt hít thở không thông.

"Chỉ Chỉ." Cuối cùng, Mông Thần đã mở miệng.

"Dạ?" Lục Chỉ ngồi trên sô pha, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Đại sư huynh đã lâu không gặp đệ, muốn tâm sự riêng với đệ."

"Dạ?" Mặt Lục Chỉ giật giật, "Tâm sự riêng ạ ......"

Nam Thừa Phong đang muốn mở miệng, Mông Thần lại nói, "Huynh thấy phong cảnh ban công nhà Nam tổng rất tốt, Chỉ Chỉ, chúng ta ra đó ngồi."

Mông Thần nói rồi đứng lên, gật đầu với Nam Thừa Phong và Ninh Tước, sau đó xoay người đi đến ban công. Lục Chỉ vẻ mặt đau khổ lưu luyến không rời, thả tay Nam Thừa Phong ra, hít hít mũi đi theo qua.

Mông Thần vừa đi, Ninh Tước ngồi thật xa lập tức nhích lại gần, vỗ Nam Thừa Phong, "Mới vừa đi hai anh vợ, lại tới thêm một người, cậu đúng là không dễ dàng."

Nam Tước thở dài, "Tôi thật may mắn mà, Cửu caca nhà chúng tôi là con một, cũng không có thân thích gì."

"Hơn nữa, tôi thấy đại sư huynh này, so với Cao Triệt và Hứa Bán Vân khó nhai hơn rất nhiều." Ninh Tước ôm ngực, "Tôi thấy hắn mà không dám hít thở, mức độ khủng bố không thua gì cậu đâu."

Nam Thừa Phong tà tà liếc hắn một cái, Ninh Tước lập tức kéo fermeture (zipper) miệng.

"Sao cậu ở nhà?" Nam Thừa Phong hỏi.

"Đừng nói nữa, vốn dĩ muốn đêm nay tóm được Cửu gia, kết quả bị em ấy nhìn thấu ý đồ, liền bị ném ra ngoài." Ninh Tước nói xong, khó chịu nhìn Nam Thừa Phong, thấy hắn không biểu tình, nheo nheo mắt, "Cậu không nói gì an ủi anh em mình à?"

Nam Thừa Phong gật đầu, nhàn nhạt nói, "Không ngoài dự kiến."

"Cậu! Cậu thật vô tình." Ninh Tước trừng mắt liếc hắn một cái, lắc lắc đầu, nhìn ra hướng ban công, "Nếu lo lắng sao không đi qua xem?"

Nam Thừa Phong hơi rũ mắt, sau đó đứng lên đi về hướng ban công. Mắt Ninh Tước sáng rực lên, đi qua xem kịch vui. Xuyên qua cửa kính ban công, chỉ nhìn thấy Lục Chỉ ngoan ngoãn ngồi đối diện Mông Thần, Mông Thần có vẻ đang cúi đầu đang nói gì đó, thật sự rất sát Lục Chỉ. Sau đó liền thấy Lục Chỉ gật gật đầu, Mông Thần đưa tay sờ sờ tóc cậu. Tuy rằng hắn vẫn không có biểu tình gì như cũ nhưng sự ôn nhu trong ánh mắt vẫn rành rành, bất kỳ ai chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra sự sủng ái của hắn dành cho Lục Chỉ. Ninh Tước nhìn kiểu nào cũng cảm thấy hai người có hơi thân mật, đặc biệt là hành động ôn nhu sờ tóc bé dễ thương, rất giống Nam Thừa Phong.

"A? Cậu nói đại sư huynh này sẽ không thích Chỉ Chỉ nhà cậu đâu nhỉ?" Ninh Tước bỗng nhiên nói.

Nam Thừa Phong nheo mắt.

"Cậu nhìn anh ta xem, rất gần gũi với bé dễ thương." Ninh Tước sờ sờ cằm.

Nam Thừa Phong vẫn không nói gì như cũ.

Ninh Tước cân nhắc, "Chúng ta hình như vẫn luôn xem nhẹ, bọn họ chỉ là sư huynh đệ, không có quan hệ huyết thống, hắn thích Chỉ Chỉ cũng không có vấn đề gì."

Hắn vừa dứt lời, liền rõ ràng cảm giác được khí tràng xung quanh Nam Thừa Phong lạnh xuống. Ninh Tước run run mi, cẩn thận nhìn hắn một cái, thông minh không nói thêm gì chọc giận hắn. Nam Thừa Phong lại nhìn hai người, xoay người trở vào phòng khách ngồi xuống sô pha. Ninh Tước đi theo hắn. Sau khi hai người rời khỏi, cửa ban công mở ra, Mông Thần và Lục Chỉ cùng đi đến sô pha.

Nam Thừa Phong đứng lên, Ninh Tước cũng đứng lên.

"Nam tổng, xin hỏi phòng Chỉ Chỉ ở đâu?" Mông Thần hỏi.

Nam Thừa Phong khẽ cười, "Nhà tôi không có phòng cho khách, Chỉ Chỉ vẫn luôn ngủ cùng tôi trong phòng ngủ chính."

Hắn vừa dứt lời, Ninh Tước liền cảm giác được sắc mặt Mông Thần lập tức trầm xuống. Khi cho rằng xung đột kịch liệt sẽ bùng nổ, lại thấy Mông Thần gật đầu. "Chỉ Chỉ, đi khách sạn với huynh."

Lục Chỉ vừa nghe, lập tức nhìn Nam Thừa Phong. Nam Thừa Phong sầm mặt.

Mông Thần nói, "Không muốn đưa sư huynh về khách sạn"

"Đưa? Dạ, được được." Lục Chỉ lập tức đồng ý.

Sắc mặt Nam Thừa Phong hơi hoãn lại, "Tôi đưa hai người đi."

Ngoài dự đoán của Ninh Tước, Mông Thần không từ chối.

Vì thế, một đoàn 4 người ngồi trong xe Nam Thừa Phong đi về hướng khách sạn. Còn vì sao lại là 4 người, là bởi vì Ninh Tước cũng đi theo. Hắn thật vất vả làm thần trợ công cho tình yêu của anh em hắn đến lúc sắp đơm hoa kết quả, lúc này lại nhảy ra một tình địch đỉnh cấp khả nghi, thể nào hắn cũng phải theo hỗ trợ. Trên đường đi, Mông Thần và Nam Thừa Phong thi thoảng hàn huyên vài câu về sự nghiệp của nhau, sau đó lại lâm vào trầm mặc triền miên. Ninh Tước cảm thấy xấu hổ muốn xỉu, hắn cười cười, ý đồ hoà hoãn lại bầu không khí.

"Còn chưa hỏi đại sư huynh đã kết hôn chưa?"

Mông Thần nói, "Trước mắt tôi còn độc thân."

"Ah, ha ha, không định tìm một người sao?" Ninh Tước cười hỏi.

"Cảm ơn quan tâm, không có." Mông Thần nói.

"Vậy à, ha ha." Ninh Tước cười khan vài tiếng, không biết tiếp theo nên hỏi gì mới tốt. Ở chung với đại sư huynh lâu như vậy, hắn vậy mà thật không biết dùng phương thức gì để ở chung với hắn.

Thật vất vả mới đến khách sạn, xuống xe, Ninh Tước hít một hơi không khí tươi mát, nghĩ đại sư huynh nên lên lầu đi ngủ rồi nhỉ? Kết quả, Mông Thần lại kêu Lục Chỉ lên phòng, Nam Thừa Phong và Ninh Tước đương nhiên cũng đi theo. Mông Thần không phản đối gì, gật đầu dẫn tất cả lên.

"Mời hai người ngồi." Mông Thần nói với Nam Thừa Phong và Ninh Tước. "Chỉ Chỉ vào phòng huynh."

Phòng? Mắt Ninh Tước trừng lớn.

"Không sao." Lục Chỉ cười với hắn, sau đó đi theo Mông Thần vào phòng.

Ninh Tước thấy hai người đóng cửa lại, nhất thời tiến lên ghé sát cửa phòng nghe ngóng động tĩnh. Nam Thừa Phong đứng tại chỗ sắc mặt bất biến, làm người không nhìn ra được suy nghĩ.

"Kỳ quái, sao không có động tĩnh gì? Cửa khách sạn này cách âm tốt vậy à?" Ninh Tước khó hiểu hỏi.

Nam Thừa Phong giật giật mi mắt, đi đến ngồi xuống sô pha, ngón tay khẽ nhúc nhích đã bán đứng hắn, hắn khẩn trương. Hai người cứ như vậy, một người áp sát cửa nghe lén, một người ngồi trên sô pha trầm tư.

"Cũng được nửa tiếng, nói gì mà lâu dữ vậy?" Ninh Tước vội la lên, "Tôi đoán nhất định đại sư huynh đang khuyên bé dễ thương rời khỏi cậu."

Nam Thừa Phong đột nhiên chau mày.

Ninh Tước cân nhắc nói, "Nếu đại sư huynh này thật sự thích bé dễ thương, cậu nghĩ xem hắn biết quan hệ giữa cậu và bé dễ thương thì sẽ làm gì?"

"Là một nhà tâm lý học, đứng ở góc độ đại sư huynh phân tích, nhãi con tự nuôi lớn bị người khác cướp mất, nhất định phải tìm cách cướp về."

"Một người đàn ông cường thế như hắn khinh thường nhiều lời nói bậy nửa chữ về tình địch, điều này hẳn cậu có thể hiểu, hắn không phải loại người này, cho nên chỉ còn nhất định phương án này."

Nam Thừa Phong híp mắt.

"Bước một, tôi tuyệt đối sẽ không hỏi dù chỉ nửa câu về chuyện tình cảm, coi như nó không hề tồn tại."

Ninh Tước sờ sờ cằm, "A? Hình như đại sư huynh chưa từng hỏi chuyện yêu đương của hai người."

Sắc mặt Nam Thừa Phong tối sầm.

"Bước thứ hai chính là dùng tình cảm làm lý, ôn chuyện vui vẻ với nhãi con, lôi kéo tình cảm cũ."

"A? Mới vừa rồi ở ngoài ban công hắn và bé dễ thương vừa nói vừa cười, có phải đang ôn chuyện không?"

Mày Nam Thừa Phong nhảy dựng.

"Bước thứ ba, nghĩ cách ở chung với nhãi con, nói cho nhãi con tình cảm của mình với cậu ấy bao năm qua, nói tôi thích cậu ấy như thế nào, lại vì sao cẩn thận vì lo lắng cho cậu ấy mà không để cậu ấy biết, để cậu ấy chuyển tôi vào phạm vi suy xét lựa chọn."

Ninh Tước nói đến đây, hít vào một hơi, "Cậu xem hiện tại có phải bọn họ đang ở riêng không?"

Gân trán Nam Thừa Phong rung rung.

"Hỏng chuyện rồi." Ninh Tước vỗ Nam Thừa Phong, lo lắng sốt ruột nói, "Dù sao thời gian tình cảm của hắn nhiều hơn cậu, ưu thế này cậu không thể so được, hắn chỉ cần cảm hoá trái tim bé dễ thương, làm cậu ấy chuyển hoá tình thân thành tình yêu là được."

"Quá nguy hiểm, quá nguy hiểm." Ninh Tước chặc lưỡi nói.

Ninh Tước càng nói, sắc mặt Nam Thừa Phong có khó nhìn, hắn quay đầu nhìn cửa phòng, hơi hơi siết nắm tay.

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com