[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính
🎧[STREAMER GIỌNG HAY].17
Chương 17Chuyển ngữ: Andrew Pastel "Du Tử Chanh, cậu bị điên hả? Đấu giao hữu cũng làm mình làm mẩy được!"Trong văn phòng quản lý của Vân Đậu Live, quản lý trung niên ngày càng khó chịu hơn, chỉ vào người ngồi trên ghế, không mắng ra chắc phải tức chết.Ông ta xoa xoa huyệt thái dương giật thình thịch, suy nghĩ một chút, sau đó cười lạnh nói: "Tôi kêu cậu luyện trò chơi, cậu cũng không nghe lời, bây giờ thì hay rồi, đến một người qua đường cũng không kéo thành fan được, còn số lượng người hâm mộ thì giảm đi gấp đôi!! Du Tử Chanh Du Tử Chanh, cậu thật sự biết làm tôi nở mày nở mặt đó.""Anh Lý, em. . . Ta không phải cố ý," Du Tử Chanh giỏi nhất làm ra vẻ bị oan, dáng vẻ tự trách, cộng thêm khuôn mặt quá mức thanh tú, khiến người ta không đành lòng trách phạt khi mắc lỗi.Cơn giận của người quản lý trung niên đã giảm đi một nửa, nhưng vẫn còn tức giận, ông ta nói thẳng với Du Tử Chanh: "Tôi nói thật với cậu, hợp đồng giữa anh và Vân Đậu sắp hết hạn. Tôi nghĩ có thể đưa cậu tiến xa hơn sau khi trận đấu giao hữu. Bây giờ không chắc cậu có còn giữ được đãi ngộ không nữa.""Bây giờ cậu chỉ có thể cố ganh đua thôi, nếu không, sau này chờ Một Hộp Kẹo Dẻo đuổi kịp, vượt qua cậu trở thành streamer lớn, lúc đó bao nhiêu tài nguyên công ty đều dành cho cậu ta, cậu sẽ bị mờ nhạt trong biển người.""...Tôi nhớ trước đây không lâu, có tin đồn rằng chủ tịch Hạ mắc chứng mất ngủ, ngài ấy là ông chủ Y trong phòng stream của Một Hộp Kẻo Dẻo ."Quản lý càng nghĩ càng thấy hay: "...Hai người cũng giông giống nhau mà nhỉ? Cả hai đều là streamer kể chuyện. Sao cậu ta thành công còn cậu thì không?"Đôi mắt Du Tử Chanh khẽ lóe lên.......Trợ lý Cao gần đây bận đến điên, không có thời gian đọc tiểu thuyết máu chó, ôm tài liệu tiếc nuối bước vào cửa, vừa thốt ra hai chữ "Chủ tịch..." liền bị người đàn ông hắng giọng cắt ngang.Trợ lý đặc biệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, theo bản năng thấp giọng nói, phía sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ chắc chắn, chủ tịch mặc âu phục, đi giày da, còn có một thiếu niên đang ngồi trên đùi hắn....Trợ lý Cao rất quen thuộc thiếu niên này. Cậu là streamer nhỏ của Vân Đậu tên là Một Hộp Kẹo Dẻo. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo len màu trắng sữa, tựa cằm lên vai một người đàn ông trưởng thành, mở chân ngồi trên đùi hắn.Còn chủ tịch Hạ thì vững chãi ôm lấy cậu, tay phải viết viết còn tay trái nhẹ nhàng bóp gáy cậu, biểu hiện sự chiếm hữu như sói. Thiếu niên dụi dụi lung tung vào cổ hắn, hơi cả giận lầm bầm, hắn chỉ biết cong môi thỏa mãn."..."Trợ lý Cao dần trở thành 'chấn bé đù', à rồi, anh ta quên mất, gần đây tuy rằng không đọc tiểu thuyết cẩu huyết, nhưng tình yêu trong tiểu thuyết ngôn tình luôn bủa vây xung quanh...còn tìm anh ta đút cơm chó, không phải đút bình thường, mà là đuổi theo sau nhét thìa vào miệng, cho anh ta ăn dọng ngập mồm.Nhưng ... hình ảnh trước mặt nhìn thì có vẻ ấm áp, nhưng thực tế, lại là người ta không đếm xỉa chủ tịch Hạ, chỉ chăm chăm trò chuyện với streamer khác trong điện thoại, trong hai ngày đó, cả công ty rơi vào không khó âm trầm. Các giám đốc phòng kế hoạch, đều rất cẩn thận vì sợ bị ném về.Lúc trước còn âm u như bão, bây giờ lại sau cơn mưa trời lại nắng, hơi lạ.Trợ lý Cao tự nhiên hiểu cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, anh ta đi tới, trầm giọng nói: "Chủ tịch... đến giờ đi họp rồi."Hạ Bác Duyên đặt cây bút trong tay xuống, gật đầu với cậu, nhẹ nhàng xoa gáy thiếu niên, dỗ cậu dậy trước.Thiếu niên có chút khó chịu khi bị đánh thức, không vui lèm bèm một hồi, bị hắn giục mãi liền cắn cổ hắn, khiến hắn bật cười nhẹ, mặt mày dịu dàng động lòng người."Cục cưng dậy đi..."Đường Đường vùi đầu vào hõm cổ hắn, cau mày cọ cọ, cọ được nửa chừng, người dần trở nên cứng ngắc.Hình như có điều gì đó không ổn, cậu ngơ ngác mở mắt ra, nhìn rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình.Cậu sững người một lúc."??"Cậu nhớ mình đang ngủ ngon lành trên sô pha, quản lý bảo cậu ký hợp đồng mới, sau khi ký xong dã bị cẩu nam nhân tìm đến, Hạ Bác Duyên không ép buộc cậu làm gì, sau khi xin lỗi còn chuẩn bị đồ ăn cho cậu, còn cụp mắt xuống năn nỉ cậu ở cạnh hắn một buổi chiều.Đường Đường nhìn đồ ăn, mới nhớ tới mình đã ăn của người ta nhiều như vậy, khi còn chưa ký hợp đồng, nhờ ông chủ Y tặng quà mà nổi tiếng.Thế là cậu nhẹ nhàng đồng ý, ăn xong nằm chơi ở văn phòng không biết vì sao lại bị hắn ôm, lại còn... ngủ hơi bị ngon?Cậu thật kỳ lạ.Đường Đường vội vàng rời khỏi đùi hắn, suýt nữa thì ngã xuống, nhưng được Hạ Bác Duyên đỡ lấy, nhỏ giọng nói cậu không cẩn thận gì cả.Hai người thủ thỉ với nhau, thiếu niên thì tỏ ra hung dữ, trong khi người đàn ông trưởng thành xin lỗi luôn miệng, hét cả tấn thức ăn cho chó vào miệng trợ lý Cao.Trợ lý Cao đứng một bên, nhìn chằm chằm vào mũi giày da, giả câm giả điếc một lúc mới đi theo chủ tịch mở họp, nhưng ai mà ngờ vừa đi được mấy bước đã đụng phải một người. "A!!"Một cốc ca cao nóng đập vào ngực người đàn ông, vải áo vest đen trong nháy mắt thấm đẫm hương thơm ca cao, thiếu niên thanh tú thuần khiết lộ ra vẻ mặt đáng thương, vội vàng đưa tay lau đi.Thanh âm của cậu ta giống như kẹo bông gòn, mềm mại sũng nước nhưng không phải cố tình, làm cho người mệt mỏi nghe rất thoải mái."Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em..."Hạ Bác Duyên sắc mặt âm trầm né tránh tay của cậu ta, lồng ngực dưới tây trjng phập phồng, giống như bị khung cảnh cùng hình ảnh quen thuộc làm cho ngộp thở. Hắn cố duy trì phong thái của chủ tịch, hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được nói: "Lần sau đổi người mà tông." Đừng cứ lúc nào cũng tông vào hắn!Không biết bộ vest của chủ tịch đã bị hất nước bao nhiêu lần, hắn không hiểu tại sao có người cho rằng đổ cà phê lên người hắn là có thể thu hút sự chú ý của hắn, chắc là chú ý để bị sa thải, Hạ Bác Duyên nghĩ thầm.Nói xong hắn phớt lờ thiếu niên đang cắn môi như đã phải chịu vũ nhục quay lại phòng khách , hắn mà nhìn thêm nữa sẽ ngạt thở mất. Hắn thay quần áo xong, vùi vào cổ Đường Đường, hít một hơi sâu không khí trong lành.Sau đó hắn lại vô duyên vô cớ bị móng cừu đạp cho một phát."Rầm—"...Du Tử Chanh bị cảnh cáo, mấy đại diện thương hiệu của cậu ta trước đó bị cấp trên hủy bỏ, kết hợp với những gì cậu ta làm hôm nay, là ai làm đã rõ mười mươi. Cậu ta tức muốn hộc máu: "Sao nói Hạ Bác Duyên thích tính cách ngốc nghếch nhất mà?"Quản lý trung niên đang đau đầu, cái đó mà gọi là ngốc nghếch hả? Thiểu năng trí tuệ thì có!Nhưng ... Nhưng thực sự không có cách nào tốt, họ đang đánh cược xem giọng nói của Du Tử Chanh có được Hạ Bác Duyên nhớ hay không, và họ có thể đã tính toán sai rồi.Chuyện cũng đã xảy ra, Du Tử Chanh chỉ có thể kìm nén sự bất bình, quan sát phòng phát sóng trực tiếp của Đường Đường. Kể từ khi Đường Đường lộ mặt, số lượng fan và sự nổi tiếng tăng vọt, lần nào stream Hạ Bác Duyên và Phàn Tử Tấn cũng thay phiên nhau gửi quà, chơi game cũng có Hướng Thương dẫn đi.Cậu ta không cam lòng, chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém, đừng nói chi là thua kém Đường Đường. Cậu ta bèn đến cơ quan phát thanh truyền hình cậy nhờ quan hệ, tham gia vào buổi thử vai nhân vật Thám Hoa Lang cùng bộ truyện, để đọc thêm một dòng thoại của Thừa tướng.Sau đó, cậu ta nhìn Phàn Tử Tấn với vẻ mặt hối lỗi, chỉ muốn nói rằng là do mình thích vai thừa tướng quá, vì hưng phấn nên nói sai, nhưng cuối cùng ... Phàn Tử Tấn phớt lờ cậu ta, bảo về nhà chờ đợi tin tức sau.Du Tử Chanh sững sờ, gượng cười, về đến nhà thì nổi điên đập phá đồ đạc khắp nơi, nhưng may mắn thay... cậu ta sẽ không mãi xui xẻo như vậy.......Sáng hôm sau.Đường Đường co ro trong chăn, bị tiếng chuông báo thức đánh thức, cậu dụi mắt định thần vài giây, liền nghe thấy nhắc nhở của kỹ năng.[Ding——phát hiện cảm xúc đã được kích hoạt, nhắc nhở nồng nhiệt rằng hai anti-fan đang lảng vảng gần cậu và trạng thái cảm xúc là——(ác ý)]"Nhanh thế......"Thiếu niên ngáp một cái, lúc chưa ngủ giọng nói có chút khàn khàn, thần sắc bình tĩnh không vội, tựa hồ đã đoán được chuyện gì xảy ra, sờ điện thoại mở Weibo, y như rằng có tên trong hot search."Streamer Vân Đậu Một hộp Kẹo Dẻo, không màng đến sự sống chết của cha ruột..." Cậu ôm chăn trở mình nằm nghiêng, lười biếng đọc: "Không tận đạo làm con. Ha... Nghe hay đấy."Cậu di chuyển ngón tay, bấm vào một đoạn video, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông trung niên, ông ta ăn mặc giản dị, mái tóc đen xen lẫn rất nhiều sợi bạc trắng, khóe mắt có vài nếp nhăn, trông có vẻ cuộc sống không suôn sẻ nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được sự điển trai khi còn trẻ.Ngoại hình của một người lương thiện tiêu chuẩn, lẽ ra khi còn trẻ hẳn phải ưa nhìn, nhưng đáng tiếc ông ta lại là một tên bạo lực gia đình cặn bã.Đây là cha của cậu, Đường Lương Tài.Người trong video lên tiếng, cầm micro hỏi ông ta: "Ông có chứng cứ gì chứng minh ông là cha của Một Hộp Kẹo Dẻo?"Đường Lương Tài nhìn camera, lúng túng lấy ra một cuốn sổ, đó là ảnh chụp của một gia đình ba người, đứa nhỏ vẫn rất giống khi trưởng thành: "Đây, đây là Đường Đường khi còn nhỏ, à. .. cậu gọi nó là gì nhỉ, Một Hộp Kẹo Dẻo."Ông ta lau nước mắt, bịa ra tiếng khóc của nạn nhân: "Tôi, tôi trước đây là tên tồi, lúc say rượu tôi có đánh mẹ nó mấy lần, nhưng... Nhưng, đó là do tôi thấy khó chịu, mẹ nó cắm sừng tôi, thậm chí ... ...có lần tan làm về nhà sớm còn bắt quả tang được họ!! Để không bị người ta xem trò cười, tôi...tôi chỉ có thể chịu đựng.""Sau đó, mẹ Đường Đường ôm nó đi rồi ly hôn với tôi. Tôi chỉ uống rượu say đánh bà ấy có vài lần, mà mọi người buộc tội tôi bạo hành gia đình. Nỗi đau trong lòng tôi không thể kể xiết. Tôi sống quá ấm ức nên đã sơ sót mà dây vào cờ bạc, vay trái vay phải khắp nơi, ở đồn công an ba năm nhưng tôi vẫn phải trả lại số tiền đã vay."Người đàn ông nước mắt giàn giụa, không có hình tượng gì cả: "Con trai tôi không màng mạng sống của tôi, tôi nuôi nó đến mười tuổi, chưa từng cho nó đói ngày nào, bây giờ nó đã khá giả, tôi chỉ muốn hỏi nó vay một số tiền trả nợ nó cũng không cho.""Cuộc sống của tôi bị hủy hoại hết bởi hai mẹ con họ!! Cuối cùng, con trai lại thấy chết không cứu..."Video đột nhiên bị tắt, Đường Đường vẻ mặt thờ ơ, từ khi Đường Lương Tài bịa đặt mẹ cậu ngoại tình, vẻ mặt cậu đã trở nên lạnh lùng, khi bấm vào bình luận, tất cả đều là sỉ nhục mẹ cậu.Lăng loàn, ghê tởm, không biết giữ đạo làm vợ, mẹ cậu ta là kẻ dơ bẩn đi ngoại tình, hồi đó sao không bị đánh chết đi, nhanh đi theo mẹ mình đi vân vân vũ vũ.Đường Lương Tài nhân mô cẩu dạng, trông cũng giống như một người đàn ông trung thực, mẹ cậu đã qua đời từ lâu và cũng không có nhiều bạn trước khi chết, Internet trông mặt mà bắt hình dong, còn có một số người đồng cảm với Đường Lương Tài, cho rằng ông ta bạo hành gia đình là đúng.Đường Đường nhìn từng người một, nhìn thấy những sứ giả công lý mặc thêm áo choàng, tấn công người khác khi không biết rõ sự thật, không hề nhận thức được họ xấu xí như thế nào.Cậu vừa lướt được nửa đường thì có người đá tung cửa chống trộm, trong tiếng "Bùm, bùm, bùm", người đàn ông chửi bới ác độc, đầy ngôn từ tục tĩu."Đường Đường, đi ra giải thích xem mẹ mày giật chồng ai! Con khốn đáng khinh.""Ha ha, mày được con đàn bà lăng loàn đẻ ra, nên mày cũng là thằng đĩ đực, tao... oa!! Buông ra!! Buông ra, mày là aiì!!"Giọng nam cao ngạo kia chỉ chửi rủa vài câu, liền biến thành tiếng thét chói tai, Đường Đường cố nén đỏ mắt, thầm nghĩ sau khi ra ngoài sẽ đánh hai tên khốn này một trận thế nào mà vẫn phù hợp nhân thiết.Sau một trận binh bốp rầm, cửa lại bị gõ, giọng nói của Phàn Tử Tấn từ ngoài cửa truyền vào."Đường Đường, mở cửa."Mặc bộ đồ ngủ nhung, Đường Đường đứng dậy khỏi giường, mặc áo khoác ngoài ra mở cửa.Cửa vừa mở ra, gió lạnh hoặc mùi nước hoa nam quen thuộc chậm rãi thổi vào, hành lang nhỏ hẹp bị hắt sơn tung tóe, trên đó viết những lời lẽ xúc phạm khiến Đường Đường càng thêm chua xót.Hướng Thương mặc một chiếc áo khoác độn màu xám, với đôi mắt hung dữ và đáng sợ, đôi ủng ngắn của hắn dẫm lên tay của người khác, chỉ ước gì có thể dẫm nát luôn cái móng chó này.Còn có một người gầy gò che miệng chảy máu, hai cái răng cửa trên mặt đất dính đầy bụi đất, run rẩy co rụt lại, một tên bắt nạt kẻ yếu điển hình.Giữa tiếng gào khóc của hai người, Hạ Bác Duyên đang nghe điện thoại, hắn mặc tây trang ba mảnh và áo khoác đen, nhìn Đường Đường một cái rồi nói với vệ sĩ có thể đến.Đường Đường yên lặng nhìn đi chỗ khác, khoác trên mình chiếc áo khoác dày cộp, cậu ngẩng đầu lên nhìn Phàn Tử Tấn, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng chưa từng có, hai mắt đỏ bừng, tựa hồ đang cố gắng hết sức chịu đựng ủy khuất, nhưng đáng tiếc hiệu quả cuối cùng lại không lớn.Phàn Tử Tấn không điềm tĩnh như Hạ Bác Duyên, cũng không ngỗ ngược như Hướng Thương, anh ta phong độ đến mức không ai bắt kịp, lại thua bởi một con cừu non.Nhìn cậu thiếu niên muốn khóc mà không biết khóc cùng ai, lòng hắn đau thắt không ngừng.Đưa tay chạm vào sườn mặt của Đường Đường, hắn cúi xuống hôn lên đuôi mắt cậu, giọng dỗ dành vô cùng mềm mại khiến Đường Đường cay cả mắt."...Em bé đáng thương, bị oan rồi, đi thôi, anh đưa em về nhà."Đường Đường mũi đau nhức, bối rối không biết làm sao, vùi đầu vào trong ngực Phàn Tử Tấn run rẩy thổn thức, áo sơ mi cũng dần dần thấm đẫm nước mắt.Phàn Tử Tấn ôm lấy cậu, vuốt lưng cậu an ủi, trong hành lang nhất thời không ai nói chuyện, chỉ có hai tên xấu xa kêu lên thống khổ. Vài giây sau, Hạ Bác Duyên đặt điện thoại xuống, vuốt ve mái đầu bù xù của Đường Đường, trầm giọng nói: "Đường Đường, chúng ta đi thôi."Đường Đường không kìm được nước mắt, vùi vào trong lòng Phàn Tử Tấn, thở hổn hển mấy hơi mới ngẩng đầu lên lau nước mắt, đá mạnh vào người hai người khiến họ rên rỉ.Mái tóc đen ngoan ngoãn hơi rối, được bọc trong một chiếc áo khoác nặng nề, rõ ràng còn nhỏ như vậy, tức giận đến khóc rống lên, còn mắng bọn họ: "Các người, các người không xứng gọi mẹ tôi, đồ rác rưởi, đồ rác rưởi. ."Hai anti-fan bị đá đau đến mức muốn chửi bới chửi bới, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị Hướng Thương dùng vũ lực khống chế.......Họ đội mũ cho Đường Đường, giữ cậu an toàn ở giữa, các vệ sĩ lạnh mặt ngăn cản các phóng viên đến bên ngoài sau khi biết tin.Loại tin tức bất hiếu này đang gây chú ý nhất ở Trung Quốc, hơn nữa, đằng sau đó là người mẹ giật chồng người ta, và thân phận của cậu con trai là một streamer tiềm năng, ngay lập tức thu hút sự chú ý cao nhất của xã hội.Không biết bao nhiêu phóng viên đã đến đây, còn những người qua đường cho là chính nghĩa thì ném trứng vào người họ, hớn hở hét lên: "Đi chết đi đồ tạp chủng!!!"Khung cảnh lúc đó vô cùng hỗn loạn, mấy người đàn ông ném trứng vào người, họ bảo vệ thiếu niên rất kỹ, che chắn cậu cho đến khi cậu lên xe.Xung quanh đông nghịt người, Đường Đường chỉ cảm thấy một trận ầm ĩ, có người đang nắm tay cậu, dẫn cậu chạy trốn khỏi những quái vật hình người kia, thân hình cao lớn đang che chở cho cậu khỏi mưa gió, hình như cậu không còn cô độc nữa.Một số xe cảnh sát đã đến, chặn những người đó không cho họ đi, vừa xuống xe đã bắt đầu bắt giữ những kẻ gây rối, những người này bị bắt thì bắt đầu sợ hãi , liên tục la hét rằng pháp luật không thể trừng phạt họ, họ chỉ đang làm việc chính nghĩa mà thôi.Hạ Bác Duyên ngồi trong ghế phụ, lắng nghe tiếng la hét kiêu ngạo bên ngoài, gỡ những mảnh trứng trên tóc ra, vẻ mặt u ám nghĩ, pháp luật không trừng phạt sao?Thế thì hắn sẽ trị họ....Tiếng nước từ phòng tắm truyền ra, thỉnh thoảng còn có tiếng trách mắng của Hướng Thương vang vọng bên trong: "Đám người lãng phí lương thực"Nước chảy một hồi, hắn lại cả giận nói: "Mẹ kiếp, sao lại biến thành canh trứng thế này!"Ba người đàn ông đều đi tắm rửa, Đường Đường không bị trứng đập vào người, chỉ ngồi trên băng ghế ở bên ngoài nhỏ chờ bọn họ đi ra. Cửa phòng dành cho khách mà Hướng Thương bước vào không đóng, thực sự không biết nên buồn hay nên cười.Đường Đường không ngốc, cũng hiểu đây là đám đàn ông trêu chọc mình, trái tim tựa hồ bị chọc thật kỹ, người đàn ông này đang khuyên bảo cậu đừng buồn, cậu thở ra một hơi, gõ chữ cuối cùng, đăng Weibo làm rõ.-Chương trình bão chương đến đây là hết, hẹn gặp các bạn tuần sau *đấm đấm lưng*./.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com