TruyenHHH.com

[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính

🌺[CON RỂ MÙ LÒA].10

AndrewPastel

Chương 10

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Liễu Khê tối hôm qua ngủ say mệt mỏi, tỉnh lại vẫn cảm thấy mê muội, cau mày chuyển động thân thể, trong lúc vô ý nhìn thấy Đường Đường nằm nghiêng ở trên giường đắp chăn, kiên định mở to hai mắt, sắc mặt hồng hào hơi chút bất thường.

"Anh sao vậy?" Cậu ta thản nhiên hỏi, cũng không để ý lắm, không biết dưới lớp quần áo của chồng cậu ta có bao nhiêu dấu vết ái dục, tối qua đã ngoại tình với cha mình bao lâu mới nghỉ.

Thanh niên hòa nhã bị thanh âm làm cho tỉnh lại, mặt như lửa đốt, cụp mắt ho nhẹ một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn: "Anh bị cảm."

Liễu Khê thật sự không để ý tới cậu, tùy ý "ờ" một tiếng, sau đó vén chăn xuống giường, xỏ giày vào phòng tắm tắm rửa.

Một lúc sau... Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Đường Đường lăn qua trong chăn nằm úp sấp ở trên giường, hơi hơi co rút lỗ hậu, cẩn thận xác định những thứ trong cơ thể còn sót lại cả đêm.

Thứ đó cắm vào rất sâu, là một vật hình trụ to, giống như... giống như cái kia của Liễu Phùng Bạch, cả đêm vẫn chưa rút ra, tinh dịch nhớp nháp dính trên thịt ruột chín rục, khi vặn vẹo sẽ khơi dậy khoái cảm liên tục khiến người đỏ mặt vô cớ.

Con rể nắm chặt chăn bông, xấu hổ mặt đỏ bừng, trong mắt mắt hiện lên một chút xuân sắc, cả người trở nên hoạt bát, cậu nhẫn nhịn chịu đựng, lại nhịn không được mắng: "Đồ khốn."

............

Nhà ăn ở tầng dưới.

Liễu Phùng Bạch đang ngồi uống trà ở ghế chính, nghe thấy tiếng cầu thang, ngẩng đầu nhìn thì thấy Liễu Khê đang dìu Đường Đường xuống lầu, vị thiếu gia được nuông chiều và cậu thanh niên ôn nhu kia xem ra rất xứng đôi, nhưng Nhị gia thấy vô cùng chói mắt.

Trong miệng trà có vị đắng, có chút chua chua khó hiểu, y chậm rãi nghĩ tới, ngày hôm qua nên bỏ thêm một ít thuốc ngủ vào nước trái cây.

"Bố," Liễu Khê dìu Đường Đường xuống lầu, thấy Liễu Phùng Bạch đã đi xuống, lập tức quên mất chồng mình bị mù, sải bước đến ngồi bên cạnh Liễu Phùng Bạch, cười với y: "Hôm nay bố có đến công ty không? "

Tối hôm qua Liễu Phùng Bạch rót cho Liễu Khê một cốc nước trái cây, nói chuyện với cậu ta rất vui vẻ, cho nên hôm nay tâm tình của cậu ta cũng rất tốt.

...Người con trai không bao giờ ngờ rằng đây chỉ là công việc chuẩn bị của bố mình để ngoại tình với chồng mình, đề phòng cậu ta ngáng đường mới làm công tác chuẩn bị.

Trên ghế chính, Liễu Phùng Bạch mặc một bộ Đường trang tiên hạc, trên cổ tay đeo hạt gỗ, hơi ấm trưởng thành trên cơ thể khiến Liễu Khê nhớ nhung nhiều năm, thậm chí còn tìm người na ná như thế thay thế làm chồng.

Cậu ta nghiêng đầu nhìn bố mình, suy nghĩ dần dần trôi đi, mãi cho đến khi Liễu Phùng Bạch cầm chén trà lên, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, mới đáp lại lời của, làm đứa con trai mang tà niệm chợt tỉnh lại.

Đúng lúc này, Đường Đường chống gậy đi từ cầu thang vào phòng bếp, sờ soạng tìm cái ghế đẩu ngồi xuống, không biết vì sao khi ngồi xuống, thân thể hơi cứng đờ, tựa hồ đang chịu đựng cái gì.

Liễu Khê vừa thấy liền lập tức nhíu mày, chán ghét quay đầu nhìn Liễu Phùng Bạch đang ngồi trên ghế chính, thầm nghĩ Đường Đường vốn dĩ chỉ có khí chất giống, sau khi bị mù mắt thì lại giống như phế phẩm kém chất lượng.

Làm cậu ta khó chịu.

Suy nghĩ của cậu ta vừa mới trôi đi... lại nghe thấy Liễu Phùng Bạch khẽ cười một tiếng, ngay cả Liễu Khê cũng có thể nghe được cảm xúc vui sướng trong đó, Đường Đường tự nhiên cũng nghe thấy, thân thể lúc này càng thêm cứng đờ.

"Đường Đường, không khỏe à?"

Liễu Phùng Bạch ân cần hỏi.

Đường Đường sững sờ trong bóng tối, nhưng thính giác của cậu rất tốt, giọng nói ấm áp và quan tâm của Liễu Phùng Bạch xen lẫn sự trêu chọc mà chỉ hai người họ mới hiểu được.

Thực sự ... không biết xấu hổ.

Không biết người đàn ông này có cố tình làm cái thứ kia theo tỉ lệ 1: 1 hay không. Chiều dài của cây gậy mát xa này thật khủng khiếp, khi cậu ngồi xuống nó cắm thẳng vào sâu trong trực tràng, một cảm giác sung sướng râm ran chạy dọc cơ thể, làm cho chân của Đường Đường có chút run rẩy.

Mấu chốt là... cậu vẫn không lấy ra được.

Để tránh cho Liễu Khê phát hiện manh mối, cậu chỉ có thể nín thở, khàn giọng trả lời Liễu Phùng Bạch: "Bị cảm ạ."

"A, bị cảm." Nhị gia mang theo ý cười trong giọng nói , "Chờ đã, để phòng bếp hâm nóng một chén sữa, uống thêm sữa nóng, bệnh sẽ nhanh khỏi hơn."

Nghe được ý tứ trong lời nói, lỗ tai Đường Đường lại đỏ lên, học thần luôn bình tĩnh lộ ra vẻ xấu hổ, theo bản năng thắt chặt ruột đầy "sữa", thật muốn phủi tay bỏ đi, nhưng tiếc là bây giờ vẫn chưa thể làm được.

Liễu Phùng Bạch vui sướng chọc ghẹo người mình yêu như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới biện pháp theo đuổi nào, chỉ chọc tức bạn nhỏ đỏ mặt xấu hổ muốn cắn người, đúng là lưu manh quen thói.

Hai người hỏi một câu trả lời một câu, bầu không khí rất kỳ quái, trong mắt Liễu Khê hiện lên một tia ghen tị, bất mãn cắt ngang cuộc nói chuyện, muốn ngăn cản Liễu Phùng Bạch nói chuyện với Đường Đường.

Không bị ai làm phiền Đường Đường cảm thấy an tâm, cậu nhẹ nhõm cúi đầu, cẩn thận sờ bát trên bàn, bắt đầu cầm thìa ăn.

......

"Đường Đường, thầy thiếu một phiên dịch viên tiếng Pháp, muốn nhờ em giúp đỡ." Vị giáo sư già hơn năm mươi tuổi nhìn sinh viên ông tự hào nhất bằng ánh mắt yêu thương.

Học trò của ông đáng lẽ là thiên chi kiêu tử, nhưng ý trời trêu người.... trong ánh mắt kiên định năm xưa lại không có tiêu cự gì, giáo sư già không khỏi vô cùng đau lòng.

Hương thơm thoang thoảng từ lư hương trong phòng trà, trên khay nghiên mực, những tách trà bằng gốm ngọc bích được khắc họa những hoa văn cổ điển nho nhã, bên trong là trà lá.

Trước khi Nhị gia đến công ty đã tranh thủ đến phòng trà, tự mình dùng trà nghệ chiêu đãi các giáo sư, người ta hay nói "nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ", Liễu Phùng Bạch tuy chưa đến 40, nhưng luận từ Đường Đường Liễu Khê, y lại cùng thâm niên với các giáo sư.

Người đàn ông này nho nhã dịu dàng, khiến các vị giáo sư có hảo cảm với y, huống chi nhị gia còn có ý lấy lòng, y nói chuyện vừa phải, cũng không làm cho các giáo sư cảm thấy không có gì không ổn, còn thân thiết như sắp làm anh em kết nghĩa với y, chỉ là họ vẫn hơi sợ Phù Triết Mậu.

Sau khi pha trà, Liễu Phùng Bạch rất sáng suốt để lại không gian cho các giáo viên và người học trò chuyện tâm tình, nói đã đến lúc mình phải đến công ty rồi chào tạm biệt với các giáo sư. Y vốn có vẻ ngoài nho nhã, phong cách quý ông, làm người giao tiếp cùng thoải mái cả về tinh thần và thể xác.

Nếu như sự ưu ái có thể được thuyết minh bằng giọng nói, Đường Đường chắc chắn có thể nghe được mấy câu như hảo cảm với Liễu Phùng Bạch +1...+1...+1...

Sau khi rời khỏi phòng trà, Phù Triết Mậu cố gắng chịu đựng, nhưng vẫn không thể kìm nén nổi đi về phía trước vài bước, hỏi Liễu Phùng Bạch ở phía trước, "Nhị gia, hôm nay ngài làm điều này ... vì Liễu thiếu gia?" Cũng không giống như vậy.

Liễu Phùng Bạch mỉm cười, y bước ra ngoài nói gì đó nhỏ nhẹ mà Phù Triết Mậu không hiểu: "Không, họ là trưởng bối của Đường Đường."

Phía sau......

Chậm một bước, thanh niên mù vốn định ra ngoài tiễn người, hiểu được ý tứ của Liễu Phùng Bạch, đứng nguyên tại chỗ, thần sắc phức tạp một lát, cầm gậy dẫn đường trở về, bình tĩnh trò chuyện với các giáo sư.

......

Nghe giáo sư nói, Đường Đường cong híp mắt cười, thanh âm ấm áp tràn đầy bất đắc dĩ: "Giáo sư, ngài là phiên dịch viên, học sinh khóa dưới ai cũng vội vàng chạy tới làm, đâu nhất thiết phải là em đâu ạ."

Giáo sư già giở trò lưu manh: "Vớ vẩn, chúng nó nói tiếng Anh còn kém, tôi chỉ muốn nghe trò nói."

Một nữ giáo sư khác bên cạnh cũng cười, bà tỉ mỉ, tóc hoa râm, là giáo viên nghiêm khắc nhất trường khiến học sinh run sợ, lúc này bà đang ngồi trên ghế gỗ, âu yếm nói với Đường Đường: "Đường Đường, nghe thầy Lý nói đi, coi như giúp các cô các thầy."

Vị giáo sư trêu chọc: "Ừ, coi như mấy lão già chúng ta xin trò không được sao?"

Đường Đường trong lòng nóng lên, cậu đương nhiên biết giáo sư đang nghĩ cái gì, cũng hiểu được các giáo sư quan tâm, yêu thương đến sinh viên của mình như thế nào.

Thanh niên hiền lành bị mù, nhưng kiêu ngạo không bị đánh gãy, khí chất được nhiều giáo sư yêu thích cũng không biến mất, nhẹ giọng nói: "Thầy à, em biết thầy lo lắng cho em, nhưng hiện tại em đi đứng bất tiện, không thể gây thêm phiền phức cho các thầy cô được."

Mọi người đều muốn đến cơ hội để nâng cao kiến ​​thức của mình, mặc dù các giáo sư có uy tín cao, nhưng Đường Đường không muốn mạo hiểm, cậu sợ rằng các giáo sư trong sạch cả đời nhưng sự cố này sẽ khiến các sinh viên khác cảm thấy họ thiên vị.

Cậu khẽ mỉm cười: "Em sắp chuyển sang tâm lý học, còn có thể phiên dịch tài liệu để duy trì kinh tế. Em sẽ không sa sút, các thầy cô yên tâm."

Cậu nói những lời này rất nghiêm túc, cậu đã tìm ra con đường, để các giáo sư già đang lo lắng nhẹ nhõm hơn, cởi mở trò chuyện với cậu.

Nữ giáo sư cầm chén lên nhấp một ngụm trà, hương trà từ trong miệng tỏa ra, ngửi lấy hương thơm thoang thoảng trong phòng trà, khen ngợi: "Dâng hương pha trà, ngài Liễu này rất hiền hòa, phong nhã."

Bà đặt tách trà xuống, mỉm cười nhìn học trò cưng, nếp nhăn nơi khóe mắt hiện rõ: "Ông ấy là phụ huynh biết nho biết lễ, nên cô cũng yên tâm cho trò."

Đường Đường sửng sốt một chút, không biết vì sao, cậu đột nhiên nhớ tới mấy câu Liễu Phùng Bạch nói lúc nãy, một tay còn đang bưng chén trà, nhiệt độ ấm áp của trà lan dần ra, dần... chậm rãi thẩm thấu vào da.

"À mà? Liễu Khê đi đâu rồi?"

Lúc này, một vị giáo sư nghi ngờ hỏi.

Đường Đường định thần lại cụp mắt xuống, nhấp một ngụm trà, người yêu thật sự làm tốt chuyện giữ thể diện ban đầu, sau đó tránh mặt, để cậu ở đây tiếp đón các giáo sư.

Thực sự rất mỉa mai.

............

Liễu Khê không muốn ở cùng những người già đó, đặc biệt là nữ giáo sư đời này không có con cái, luôn nghiêm khắc như một Diệt Tuyệt sư thái, lúc này cậu ta có lẽ đang lướt điện thoại trong phòng ngủ, dù sao cũng đã giữ mặt mũi lúc họ vào cửa rồi.

Liễu Khê nằm trên giường, vừa rung đùi vừa quẹt điện thoại, cho đến khi một đoạn video thu hút sự chú ý của cậu ta, không, nói chính xác là hai gương mặt quen thuộc trong đám đông trên video, khiến cậu ta sững sờ.

Những giọng nói ồn ào phát ra, một người đàn ông ngạo mạn tự giới thiệu mình và xúc phạm hai người, tên nhóc đập cửa xe hét lớn, thỉnh thoảng lại bị một số cư dân mạng mắng mỏ.

Đoạn video là về vụ thằng nhóc hư hỏng ở công viên ngày hôm qua, không biết cư dân mạng nào đã ghi lại, từ người con trai của bà dì xanh mặt xin lỗi cho đến khi 2 người kia rời đi, sau khi người con trai xin lỗi vô ích, anh ta hét vào điện thoại mắng mỏ bà dì, nói rằng người đàn ông đó chỉ cần nói một lời, anh ta có thể bị cho thôi việc với nợ nần chồng chất.

Nghe thấy kết quả này, bà dì ngang ngược trợn tròn mắt, "hức" một tiếng ngất đi.

Liễu Khê không còn quan tâm gia đình bị tẩy chay như thế nào, con trai mất việc như thế nào, cậu ta xem video Liễu Phùng Bạch kéo Đường Đường đi, hai mắt đỏ ngầu vì ghen tị.

Cậu ta yêu bố mình nhiều năm như vậy, bố vẫn luôn lạnh nhạt, Đường Đường là ai mà có thể được y nắm tay, được y che chở, đồ khốn! Tại sao Đường Đường không chết quách đi!

Năm đó khi nữ bác sĩ lấy trộm tinh trùng, Liễu Phùng Bạch vốn thờ ơ với vụ việc, còn bị ám ảnh nghiêm trọng về sự sạch sẽ, y tu thân dưỡng tính nhiều năm, chưa từng dan díu với bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào, điều này cũng khiến Liễu Khê tưởng rằng chỉ có thân là con trai ruột như cậu ta mới được y để trong lòng.

Vì vậy, khi ánh mắt của y trao cho người khác, Liễu Khê giống như mẹ của cậu ta khi đó, phát điên lên, xem đi xem lại video hai người nắm tay nhau, ghen tuông chửi rủa con chó cái! Chó cái!!

.........

Một giờ sau.

Đường Đường tiễn các giáo viên đi, nghe thấy tiếng động cơ đi xa, cậu định quay người trở về biệt thự, lại không biết..... Chậu hoa lớn trên đầu rất bấp bênh, lúc cậu bước đi qua, nó đột ngột rơi xuống.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com