TruyenHHH.com

[đam/H văn /np] (Q1) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính

🌨️[THƯỢNG TƯỚNG CAO LÃNH].6

AndrewPastel

Chương 6

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Máy nướng bánh mì kêu "ding" một tiếng, đưa ra hai miếng bánh với lớp vỏ vàng ươm, mùi thơm nóng hổi lập tức tràn ngập khắp gian bếp.

Đằng này, đầu bếp lừng danh của Đế Quốc đang run lẩy bẩy chỉ huy một người đàn ông cao lớn, cường tráng ... chiên trứng ốp la.

"Bộp ..." Lòng đỏ trứng lại vỡ ra trong chảo, người đàn ông thu lại thìa, lạnh lùng nhìn đầu bếp.

Khuôn mặt bầu bĩnh của đầu bếp Fett xoắn lại, suýt chút nữa òa khóc: "Ôi chao, Hoàng tử điện hạ, đôi tay kia của người là để ra trận giết địch, hà tất phải khó xử ông già tôi như thế đâu?"

Angelo cau mày, nghe ra ám chỉ của ông Fett, bất mãn nói: "Ta nướng bánh mì cũng tốt, làm sao chiên trứng lại lao lực đến thế. Ông Fett, là ông dạy không đúng."

Là đầu bếp nổi tiếng của nhà hàng lớn nhất đế quốc, ông Fett suýt chút nữa lên tăng xông ngất xỉu, có trời chứng giám ông đã nắm lấy vai của Tam hoàng tử bắt hắn căng hai mắt ra nhìn kỹ thế nào! Nhìn mấy chiếc lò nướng bánh mì hỏng luôn đấy đi, nhìn một rổ to đồ ăn nấu thất bại đi, nếu là người khác, ông Fett hẳn sẽ chửi um lên, nhưng đối mặt với Angelo ...

Thần minh phù hộ, cho vàng ông cũng dám làm như vậy.

Trước sự tức giận không dám nói của ông Fett, Angelo mặc kệ, giơ chiếc thìa lên, dùng sức mạnh như đang cầm kiếm chém người chém vào vỏ trứng thả xuống chảo.

Trong khi dầu nóng và trứng kêu gào "Ahhhh, đừng chạm vào tôi, sự trong trắng của tôi không còn nữa a a a a", thiết bị liên lạc đặt trong bếp từ từ ngưng tụ thành hình chiếu ảo của một người giữa không trung.

Phụ tá liếc nhìn tình hình trong phòng bếp, âm thầm nuốt nước bọt, mấy ngày này toàn bộ quản lý cấp cao của đế quốc đều biết Tam hoàng tử điên cuồng gần đây tâm trạng rất tốt, thậm chí còn tu thân dưỡng tính, đam mê nấu ăn.

Khi tin đồn mới xuất hiện, độ đáng sợ của nó có thể so sánh với mấy bộ phim kinh dị nhất thiên hà. Những cấp cao hàng đầu của đế quốc lo lắng đến mức ngủ không ngon, sợ Tam hoàng tử đang âm mưu cái gì kinh hoàng đằng sau. Nhưng sau một thời gian vẫn không thấy cái gì xảy ra, các gia tộc lớn và lãnh đạo cấp cao của đế quốc vui mừng đến điên, quyên góp một khoản tiền lớn để thờ thần cúng phật, chắp tay xin thần linh phù hộ Tam Hoàng tử tiếp tục theo đuổi sở thích!! Chỉ cần hắn đừng không phân biệt địch ta mà xiên hết cả lũ thì đam mê làm cái gì cũng được.

"Điện hạ." Phụ tá cung kính cúi đầu, nghĩ thầm những người hy vọng tam hoàng tử tu tâm dưỡng tính sẽ thất vọng lắm đây: "Về phía Đại hoàng tử, người của chúng ta đã nghe theo chỉ thị của ngài. Khi ngài mất tích, Nhị hoàng tử đi trước một bước, liên hợp một ít quan viên muốn tấn công quân đoàn, tuy rằng không thành công, nhưng lại thành cái gai trong lòng các hoàng tử khác."

Angelo hừ cười: "Không đoàn kết chút nào".

Mặc dù Tam hoàng tử Angelo hành động điên rồ nhưng hắn rất có năng lực, vài lần trùng tộc xâm lược, chính hắn là người lật ngược tình thế, không để lãnh thổ thất thủ, dân chúng mất nhà mất cửa. Uy tín của hắn trong quân đội còn lớn hơn cả lão hoàng đế, mấy con cháu hoàng tộc cũng biết nếu không tiêu diệt Angelo, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội, cho nên chỉ có thể cấu kết với nhau làm việc xấu.

Tuy nhiên ... , dù những người cùng mục đích có hợp lực đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ vì bản thân mình trước, giống như Nhị hoàng tử lần này, ai mà ngờ được cậu em trai luôn nghe lời anh mình suýt chút nữa soán ngôi thủ lĩnh quân đoàn?

Angelo đặt những quả trứng rán thành một hàng ngay ngắn vào đĩa. Trên khay, sữa bò ấm nóng, những lát bánh mì với lớp vỏ vàng ruộm, cộng với bát cháo hải sản mà ông Fett không thể chịu nổi phải tự xuống bếp làm.

Angelo càng nhìn càng thấy hài lòng, ngâm nga bưng khay bước lên lầu, đi được vài bước thì quay lại như vừa nhớ ra điều gì đó: "À, nhân tiện ... nhớ gửi chỗ thức ăn còn lại nhà tù thiên hà." Nói xong, Angelo tự cảm thán mình đúng là một người rộng lượng bao dung, vui vẻ đi đến chỗ Thượng tướng.

Phụ tá liếc nhìn rổ đồ ăn đen thùi lùi, tự hỏi: "Điện hạ... định hạ độc phạm nhân?"

Ông Fett tháo mũ đầu bếp xuống, chắp tay hết sức thành tâm nói, "Cầu Chúa phù hộ cho họ."

...

Đôi dép dẫm lên thảm không phát ra tiếng động gì. Angelo dạo này càng ngày càng cảm thấy thoải mái cả thể xác và tinh thần, tay cầm khay tay kia mở cửa——

Một cẳng chân xé gió quét nhanh qua mặt, mạnh dường như muốn đá chết Angelo. Hắn giữ vững khay đồ ăn, đã tập mãi thành quen mà nghiêng người tránh cú đá.

Cú đá không trúng đích, người tới liền giáng thêm một cú đấm, gió quét qua mặt Angelo đáp xuống cánh cửa. "Rầm——" Tấm cửa nứt ra, vụn gỗ rào rào rơi xuống.

Angelo hít hà, đau lòng nói, "Em bé, đau không ..."

Đường Đường không muốn nói chuyện với hắn, vẫn lạnh mặt tấn công. Toàn thân thượng tướng trần trụi, làn da trắng lạnh chi chít dấu hôn, dấu răng trên cơ ngực lộ rõ, hai đầu vú cũng sưng phồng lên, cực kỳ khiêu gợi.

Angelo giữ vững cái khay, lùi lại hai bước, tránh được hai chân có thể đá nứt sọ người, sữa bò trong thủy tinh lắc lư sóng trắng, hắn duỗi tay, nhanh như chớp dùng tay kia bắt lấy cổ chân trắng nõn.

Thượng tướng cao gầy bị hắn trần trụi nắm lấy cổ chân, nhìn dọc theo chân dài trong tay, thứ giữa hai chân hồng phấn mềm nhũn, lỗ hậu sưng đỏ lờ mờ ẩn hiện giữa khe mông.

Dưới ánh mắt hờ hững của Đường Đường, Angelo cúi đầu, dùng đôi môi ấm áp hôn lên phần xương nhô lên ở mắt cá chân, thở dài: "Đừng phá nữa, ăn cơm xong rồi ta cho em đánh." Giọng nói như đang dỗ dành đứa trẻ nhỏ không nghe lời.

Trẻ nhỏ Đường nhíu mày, "Buông ra."

Angelo rất không biết xấu hổ: "Không--" Âm cuối còn kéo rất dài, bàn tay khô nóng từng chút một xoa xoa vùng da ở mắt cá chân, đôi mắt cười khẽ nhếch lên, nhìn thoáng qua dương vật Thượng tướng đang bị một cái vòng đỏ khóa lại, hơi thở biến nặng nề.

Cổ chân bị bàn tay của người đàn ông mân mê, da thịt nơi đó nóng ran, Đường Đường cố gắng kéo cái chân lại, nhưng tiếc là không thành công, thay vào đó lại ảnh hưởng đến lỗ hậu mẫn cảm sưng đỏ thê thảm. Thượng tướng run lên không ngừng, cổ họng tràn ra một âm thanh bóp nghẹt như rên lên vì đau đớn.

Angelo nghe thấy tiếng rên liền buông lỏng tay, vội vàng đặt khay lên bàn, đi tới dìu thượng tướng dậy, "Còn đau không? Ôi cưng, anh xin lỗi ..." Hắn chớp chớp mắt đáng thương, thoáng chốc đã biến từ sói đói thành một con chó bự vẫy đuôi hối lỗi.

Mỗi một động tác của Đường Đường đều có thể khuấy động cảm xúc của Angelo, động tác nhẹ nhàng và giọng điệu đáng thương, giống như một con sói tự đeo xiềng xích, tự nguyện thu lại răng nanh cúi đầu ngồi bên chân chủ nhân ... Và đương nhiên, con sói này sẽ luôn "ăn tươi nuốt sống" chủ nhân của nó mà thôi.

Đường Đường bị hắn đặt ở trên giường mềm mại, thấy Angelo đáng thương, liền vươn tay kéo chăn bông lên, cẩn thận che lại chính mình, con ngươi màu hổ phách có chút vặn vẹo.

Nhưng ngay khi Thượng tướng đang suy nghĩ về việc có nên thả lỏng một chút, thử nói chuyện đàng hoàng với hắn hay không, chó bự liền cất tiếng nói.

Chó bự: "Hôm qua có phải ta quá độc ác không? Tại lỗ của em yêu sướng quá ~ Khoang sinh sản cũng vừa chặt vừa nóng." Hắn nheo mắt mãn nguyện: "Làm ta chỉ ước không bao giờ rút ra."

Con chó bự không nghiêm túc được bao lâu, bắt đầu nói nhảm: "A ... vậy đi đường cũng có thể chịch, ăn cơm cũng có thể chịch, chịch mọi lúc mọi nơi ~"

"..." Đường Đường mặt không cảm xúc cho hắn một đấm, Angelo vẫn đang tưởng tượng lung tung không né tránh, toàn lực đánh thẳng vào một bên mặt của hắn. Người đàn ông mặt bị đánh sang một bên, má đỏ bừng một mảng, khóe miệng còn tươm máu.

Hương rượu đỏ lượn lờ như sương mù, hô hấp của Đường Đường có chút rối loạn, pheromone còn sót trong cơ thể bắt đầu không yên.

Angelo cụp mắt xuống, đầu ngón tay lướt qua vết máu, hắn nhìn khuôn mặt ửng hồng kia, khụt khịt mũi: "Em bé, ta đau quá à..."

Bị ảnh hưởng bởi "đánh dấu" mấy ngày nay, sắc mặt Đường Đường hơi đỏ lên, giọng nói trong trẻo cũng nhuốm màu tình dục: "Tam Hoàng tử, ta muốn ra ngoài."

Tính thời gian, đã một tháng kể từ khi cậu bị giam giữ, hôm nay là bữa tiệc ăn mừng thành công thu mua năng lượng sao Karen của tập đoàn Noah tổ chức.

Trước khi Đường Đường bất ngờ từ hôn, người đứng đầu gia tộc Harvey, tức là cha của Lohman mở quang não thuyết phục Thượng tướng Đường cả buổi cũng không làm cậu đổi ý được, vì thế ông ta chơi bài gửi tin nhắn nói mình đang ở hành tinh khác chưa về kịp, chờ gặp nhau vào ngày tiệc mừng của tập đoàn Noah trao đổi tiếp.

Tín vật gửi đi khi đính hôn rất quý quá, đó là sợi dây chuyền đá quý do mẹ Đường Đường truyền lại cho con dâu. Hai bên phải lấy về tín vật rồi thông báo ra công chúng mới được coi là chính thức từ hôn. Đường Đường đã trả ngay tín vật về cho nhà Harvey, nhưng ông Harvey cố tình kéo dài thời gian trả tín vật, chỉ cần vật gia truyền này còn nằm trong tay bọn họ, nhà họ Harvey vẫn còn là thông gia của nhà Đường.

Đường Đường mím môi, thở dốc chịu đựng tình dục cuồn cuộn dâng trào, nghĩ thầm Lohman không xứng với đồ của mẹ mình, cho nên dù thế nào cũng phải đi lấy lại sợi dây chuyền mới được.

Angelo không được dỗ dành "rất" không vui, đầu lưỡi bên trong đẩy một bên má phồng lên, cười cười: "Được rồi ~" Hắn cười như một ác ma sa đọa quyến rũ người, "Nhưng mà... em bé phải gắn vào vài thứ mới được đi ra ngoài. "

......

Liên Bang.

Thượng tướng Đường từ trong xe bay xuống, bộ quân phục màu xanh sẫm chỉnh tề ngay ngắn, vải vóc chất liệu tốt mặc lên dáng người hoàn hảo, khiến thượng tướng Đường càng thêm tuấn tú.

Trước cổng dinh thự người người ra vào, tiếng đàn piano êm dịu nhẹ nhàng vang lên, bữa tiệc chưa bắt đầu, nhưng siêu xe thì hết chiếc này đến chiếc khác chạy đến, thảm đỏ đắt tiền trải từ cửa vào tận bên trong, các nam thanh nữ tú mặc lễ phục và đầm váy dạ hội tụ tập nói chuyện.

Đường Đường hô hấp có chút hỗn loạn, cậu tiến lên một bước, ngay sau đó khoái cảm nổ tung, đồ vật ở sâu trong lỗ nhỏ dường như rung động phát ra tiếng ong ong, rên rỉ nửa mềm người, lại được Angelo phía sau ôm chặt lấy.

"Nhào vào vòng tay ta à?" Hơi thở của Angelo nóng rực, phả vào vành tai trắng nõn của cậu, khàn giọng nói: "Em bé, ta rất muốn đánh dấu em ở đây."

Không biết xấu hổ!

Đường Đường nghiến răng, tranh thủ không ai nhìn thấy đẩy Angelo ra, liếc xéo hắn một cái rồi chịu đựng khoái cảm quay cuồng trong cơ thể, vội vàng đi về phía sảnh tiệc.

Nhìn bóng lưng Thượng tướng tức giận thở phì phì, Angelo bật cười, hắn chậm rãi chỉnh lại cổ áo, chuẩn bị đuổi theo dỗ dành em bé của hắn.

Angelo nở một nụ cười trên môi, bộ đồ màu đỏ rượu khoác lên thân hình cường tráng của người đàn ông, cổ áo không đeo gì, còn mở vài nút áo, mang đầy vẻ phong trần lãng tử.

Lãng tử vừa đi được vài bước đã bị ai đó đâm sầm vào người.

"A..." Vị khách kêu lên, giọng điệu không hề nịnh nọt, có vẻ sợ hãi, nắm chặt cổ áo lui về phía sau vài bước, hương hoa hồng kiêu ngạo tràn ra, "Anh... sao anh lại đụng vào tôi?"

--

Hôm qua lỡ tay đăng luôn 2 chương 5-6 nên bảo hnay ko đăng nữa. Nhưng mà nhiều bạn đã có trước 2ch rồi nhưng lại ko chịu, đòi ngày nào cũng phải có chương thế là t khóa lại chương 6 này để đến đúng hnay thì lại đăng vậy ^^

À từ tuần này thứ 7 cn không lên chương mới  nữa nhé. 

./.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com