TruyenHHH.com

[đam/H văn /np] (Q1) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính

🎵️[QUẢN LÝ NHÃ NHẶN].4

AndrewPastel

Chương 4

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chiều hôm sau.

Chiếc kính gọng bạc đặt trên bàn cạnh giường, ánh nắng lọt vào qua khe hở trên rèm. Người thanh niên trên giường ngủ không yên ổn. Bờ vai lộ ra hằn một dấu răng, thậm chí môi cũng bị cắn trầy vài mảng da.

Tiếng di động réo rắt đánh thức thanh niên ngủ trằn trọc trên giường lớn, Đường Đường vừa tỉnh dậy hoàn toàn mông lung, ánh mắt ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

"Mẹ nó súc sinh..."

Vào lúc này, cuối cùng, Đường ảnh đế cũng trải nghiệm cảm giác búp bê vải rách nát trong tiểu thuyết là như thế nào.

Đúng ... chính xác,chính là cảm giác như bị liệt cả nửa người dưới.

Tuổi trẻ thực sự quá sung sức! Quá tốt!

Cảm thán thì cảm thán, diễn phải diễn cho nghiêm túc, Đường ảnh đế cầm kịch bản nơm nớp lo sợ bị xoạc, miệng còn phải la 'không muốn không muốn đâu' cảm thấy thật khó diễn.

Thực sự khó...

...

Đường Đường chậm rãi tẩy não chính mình ... Nếu không phải trên người đau đớn không thể tả nổi, cậu suýt chút nữa đã cho rằng tối hôm qua chỉ là một giấc mộng nực cười.

Thật tiếc ... những vết răng lốm đốm trên cơ thể là thật, và cảm giác dị vật đằng sau cũng là thật.

Là một tên top hàng thật giá thật lại bị thông!! Cho dù Đường Đường tính tình tốt như thế nào, giờ nằm ở trên giường cũng tức đám sói con đến đau thận.

Tiếng điện thoại réo rắt cắt ngang dòng suy nghĩ, Đường Đường nhéo nhéo sống mũi, đứng dậy trả lời cuộc gọi.

"Alo."

Câu nói này khiến người đầu dây bên kia giật mình.

"Vãi hàng cậu là ai vậy?" Nhà sản xuất Phùng Triết Mậu kinh ngạc liếc nhìn màn hình, chắc chắn mình không gọi sai mới tiếp tục nói với bạn tốt đột nhiên bị biến dị giọng nói: "Sao giọng cậu hôm nay nghe lạ thế? "

Anh ta đoán: "Tối qua hát karaoke à?"

... Đúng là "hát" suốt đêm!

Đường Đường bị đâm một nhát dao, giọng nguy hiểm: "Phùng Triết Mậu, tôi đề nghị cậu nói chuyện nghiêm túc."

Người đàn ông bên kia điện thoại nhún vai: "Hê hê ... Có chuyện tốt mới tìm cậu đấy."

"Nghe nói gần đây cậu dẫn dắt một nhóm nhạc nam mới, vừa lúc ông nội ta đây đang chuẩn bị một chương trình thực tế, nội dung về cuộc sống hàng ngày của người nổi tiếng cùng quản lý. Thế nào, tham gia không?"

Phùng Triết Mậu mặc dù không khiêm tốn, nhưng ánh mắt rất tinh, chương trình tạp kỹ thực sự rất tốt, nếu mà ngày thường Đường Đường luôn đồng ý, nhưng hôm nay ...

Cậu nghiến răng nghiến lợi nhủ thầm tôi đâu có ti tiện đến thế! Ba tên cầm thú ka thích đi đâu thì đi, anh đây không hầu nữa.

"Không đi."

"Haha, tôi biết là cậu chắc chắn ... hả ??? Cậu nói cái gì?!"

Phùng Triết Mậu sốc tận óc, giọng cao lên một quãng tám: "Đường Đường, là Đường Đường phải không? Tôi- chính - là Phùng.Triết.Mậu! Chương trình của tôi đích thân mời một nhóm nhạc nam mới cóng còn chưa debut, có thể không nổi tiếng tham gia mà cậu lại dám từ chối?!"

Đường Đường đeo kính vào, thở dài: "Chuyện này tôi sẽ giải thích với cậu sau. Tôi còn có chuyện phải làm. Hôm nào gặp lại."

Nói xong, cậu phớt lờ Phùng Triết Mậu alo alo liên tục, nhanh chóng cúp điện thoại, ôm eo từng chút một nhích ra khỏi giường.

...

Ở tầng dưới, ba con sói đang la hét xung quanh một con ba ba.

"Đờ cờ mờ Thích Yến, giữ chặt nó đi"

"Cái đầu cái đầu."

"Hai người, nhanh lên, anh mình một lát nữa sẽ tỉnh lại."

"A! Cắn, cắn, a ... sao nó còn cắn được!"

Tần Dữ cầm con dao nghiên cứu hồi lâu, nóng nảy nói: "Đến trưa luôn rồi ... Đã bảo đưa cho đầu bếp đi ... Cứ đợi chút nữa nó mệt thì chết thôi."

Thích Yến một tay ấn vào vỏ, ân ẩn lộ ra vẻ chán ghét: "Vậy không có thành ý."

Mạnh Trần tức run lên: "Hai anh còn ở đó nói tào lao!! Nó đang cắn tay tôi đây này!!"

"Chứ biết sao nữa giờ? Giờ chém dao xuống lỡ bay luôn ngón tay của mi thì sao."

"..." Ngài quản lý vất vả lắm mới chậm rì lết được xuống lần, chuẩn bị tính sổ với ba con sói con, "..."

Đường Đường nhắm mắt đau đầu đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, Thích Yến đeo khẩu trang kín mít, bàn tay xỏ găng nhựa ấn mai rùa như núi ngũ hành đè Tôn Ngộ Không, Tần Dữ cau mày, cầm dao bếp sắc bén tiến thoái lưỡng nan, Mạnh Thần Dật là thảm nhất, bị ba ba cắn ngón tay, cụp đuôi chó hét ồn ào.

Mạnh Thần Dật đang héo úa là người đầu tiên phát hiện ra anh quản lý đã đến. Mắt hắn sáng ngời, hét lên đầy phấn khích.

Con chó lớn tru lên: "Anh ơi, anh ơi, cứu em với ..."

Ngài quản lý mặt lạnh te ném con ba ba vào bể nước, một lúc sau, con ba ba tự há miệng ra, Đường Đường nhanh chóng cứu lấy ngón tay sưng tấy như củ cải của Mạnh Thần Dật.

"Hu hu hu anh ơi, anh thật tốt, ơn cứu mạng không gì trả nổi, em lấy thân báo đáp nhé." Mạnh Thần Dật giả khóc, còn rất hoang tưởng đề nghị.

Thích Yến và Tần Dữ cũng lén lút nhìn cậu như mấy đứa trẻ vừa làm sai chuyện.

"..." Đường Đường không lên tiếng, cầm hộp thuốc đến chữa trị vết thương cho Mạnh Thần Dật, sau đó ôm eo tự làm bữa ăn cho chính mình.

Phòng bếp đầy hương thơm, nhưng cậu rất keo kiệt, không nấu dư lấy một chút, chỉ hầm con ba ba, ăn rất ngon trước mặt ba con sói con đang thèm thuồng nhìn chằm chằm.

Đường Đường đặt bát xuống, quét qua ba người đang ấm ức, mặt lạnh nói: "Hôm nay anh đến công ty lấy hợp đồng. Sau khi chấm dứt hợp đồng, Chủ tịch Tống gia sẽ thu xếp một quản lý giỏi hơn tôi dẫn các cậu debut."

Khuôn mặt của bầy sói con đột nhiên biến thành đen.

Anh à ...Ý là không cần bọn em nữa phải không?

Ôi, tưởng bở!

Bầu không khí im lặng vài giây, Thích Yến đột nhiên bật cười, đôi mắt hồ ly hơi cong lên, nhẹ giọng nói: "Anh à, sợ là không được đâu."

Mạnh Thần Dật nhe răng nanh đi tới, mỉm cười: "Anh ơi, đừng nhẫn tâm như vậy ... Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, anh ngày hôm qua bắn nhiều lần như vậy, nước dâm thấm ướt cả hai cái khăn trải giường. Giữa chúng ta ... Có rất nhiều ân đấy. "

Đường Đường sắc mặt càng ngày càng xấu, sau đó Tần Dữ mở laptop lên, phát đoạn video cậu bị địt đến mức không tự chủ được mà la hét dâm đãng.

Tần Dữ không nói gì về đoạn video, coi như cho cậu thưởng thức dáng vẻ cao trào của mình, chờ video kết thúc đột ngột,, hắn mới nói: "Anh à, anh quên hợp đồng của chúng ta rồi sao?"

Đường Đường sững người.

Công ty giải trí Sao Hôm thường bị các công ty khác chế giễu vì chuyện của Khương Khê, là bạn trai cũ mù quáng, Đường Đường cũng cảm thấy có lỗi nên sau khi tiếp xúc với ba vị thiếu gia vài ngày, nhận ra tiềm năng của họ, cậu đã đến công ty ký hợp đồng làm người đại diện với chủ tịch Tống.

Trong hai năm, nếu dẫn dắt nhóm thiếu gia nổi tiếng, thì cậu sẽ nhận được lợi ích khôn lường, như cổ phần của Công ty giải trí Sao Hôm.

Nhưng ngược lại, nếu Đường Đường phá vỡ hợp đồng giữa chừng, thì mọi thứ mà cậu dày công chăm chút bao nhiêu năm sẽ đổ sông đổ biển, lại còn phải mất rất nhiều tiền.

Đó là một canh bạc lớn ...

"..." Đường Đường đau cả thận, cậu run run cầm điện thoại, cố gắng đưa ba vị thiếu gia đến Đỉnh Kim Tự Tháp càng sớm càng tốt.

Tay run vô tình chạm phải vòng bạn bè, ngay khi định thoát ra cậu nhìn thấy nhà sản xuất nổi tiếng Phùng Triết Mậu đăng story.

Phùng Triết Mậu: Hôm nay người bạc bẽo tôi, ngày mai tôi làm người ngóc đầu không nổi @ Ai đó

Đường ai đó "..."

Cậu im lặng... im lặng mở giao diện trò chuyện với Phùng Triết Mậu, chậm rãi gõ chữ.

Đường Đường: Lão Phùng, cho tôi một vị trí trong chương trình mới.

Điện thoại của ngài quản lý rung lên chỉ một giây sau.

Phùng Triết Mậu: Hừ!

Đường Đường biết rõ tính của bạn mình, mở vòng bạn bè của anh ta ra, quả nhiên nhìn thấy ảnh chụp màn hình đoạn chat lúc nãy.

Phùng Triết Mậu: [túm trời cao] Tôi là ai? Tôi là Phùng Triết Mậu! Tôi mời ai đó lại còn mời không được? Hahahaha đùa.

[Thôi giải tán đi, Phùng Triết Mậu lại lên cơn điên đấy.]

......

Ngay cả khi miễn cưỡng, Đường Đường cũng phải tận chức tận trách. Buổi debut đến gần, cậu đã liên hệ với một số kênh truyền thông có uy tín để đưa tin trước khi nhóm ra mắt, cũng tung ra một vài video huấn luyện ngắn để thu hút người qua đường, sau đó giới thiệu các thành viên, sắp xếp mọi vấn đề, chờ đợi bầy sói con tung hoành trước khán giả trong buổi ra mắt.

Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi debut, Đường Đường khiêng đồ vào phòng huấn luyện, tim đập thật nhanh bởi tiếng hát, hai giáo viên dạy vũ đạo tốn rất nhiều tiền mới mời về được đang hướng dẫn ba nam sinh. Đàn sói con ướt sũng mồ hôi, quần áo dính chặt vào bắp thịt, họ như ba ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ như không hề biết mệt mỏi, mồ hôi nhỏ xuống tóc chảy vào mắt cũng không ngừng.

Tiếng nhạc kết thúc, họ mệt mỏi nằm trên mặt đất, đôi mắt hơi cay cay, như muốn vươn tay ra lau, nhưng lại mệt đến mức không nhấc nổi một ngón tay.

Đợi một lúc, Đường Đường đứng dậy, vội vàng đi tới lấy khăn ướt lau mặt cho họ, cũng không nói gì, chỉ để trước mặt bọn họ một cái túi.

Hai thầy trò nhìn đồng hồ, cũng đã muộn, vẻ mặt các nam sinh lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi.

Đàn sói con nằm trên mặt đất thở dốc, vừa đói vừa khát vừa khó chịu.

Người quản lý đẩy túi, sau đó đứng dậy, lấy nước trái cây và khăn lông, dùng danh nghĩa các thiếu gia đưa cho hai giáo viên dạy nhảy chân thành cảm ơn, nói rằng bọn nhỏ không qua đào tạo chính quy, làm hai giáo viên phải vất vả, sau đó còn tự tiễn họ ra ngoài cổng, còn hoàn trả mọi chi phí đi lại.

Vẻ mệt mỏi trên gương mặt của hai giáo viên nhảy nổi tiếng khẽ giãn ra, thoải mái lên xe thương vụ, tán gẫu trên trời dưới đất

Thế mạnh lớn nhất của Đường Đường chính là kỹ năng giao tiếp, có thể âm thầm thu hẹp khoảng cách với mọi người, đưa tặng những món quà khi mọi người cảm thấy thoải mái.

Trở lại phòng huấn luyện, dàn sói con đã lau sơ mồ hôi bằng khăn giấy ướt, thay quần áo trong túi xách, lúc này mới cầm hộp cơm lên ăn ngon lành.

"Từ từ ăn đi," Đường Đường mở nắp nước trái cây đặt bên cạnh họ: "Hôm nay không luyện tập, về nhà đừng nghĩ ngợi gì, ngủ một giấc thật ngon, điều chỉnh trạng thái để ngày mai diễn debut."

Đàn sói con ăn bữa trưa tình yêu của anh trai, uống xong nước trái cây, mới cảm thấy cuộc sống mỹ mãn.

Đường Đường dọn dẹp rác, đang định đem đi thì nghe thấy Tần Dữ từ phía sau gọi mình.

"Anh ơi"

"Cái gì?" Đường Đường đẩy chiếc kính bị trễ, cúi người nhặt túi đóng gói trên mặt đất lên, không chút suy nghĩ trả lời.

"Mông của anh tròn quá ~" Giọng điệu hắn lười biếng, giống như một tên lưu manh chuyên đi quấy rối gái nhà lành.

Động tác của Đường Đường sững lại, nhanh chóng đứng thẳng người lên, mím môi trừng mắt liếc Tần Dữ, không để ý đến cặp kính gọng bạc trễ xuống sống mũi.

Ánh mắt này khiến Tần Dữ hít thở không thông, trong mắt hiện lên dục vọng mờ mịt, từng li từng tí nhìn quản lý.

Thiếu niên to xác làm nũng với cậu: "Anh ơi, cho chúng em chơi một chút, được không?"

Đường Đường tái nhợt, cậu chú ý tới kia hai con sói khác cũng ngẩng đầu, ánh mắt trần trụi, nóng lòng muốn được thử.

... Giống như trở lại cái đêm bị họ cưỡng hiếp, khoái cảm xa lạ càn quét toàn thân, muốn bắn cũng không còn gì để bắn, ngay cả nước tiểu cũng bị ép sạch sẽ, khoái cảm cao trào kinh khủng đến mức Đường Đường tưởng mình đã chết một lần.

Chiếc gương lớn gắn trên tường phản chiếu khuôn mặt hoảng hốt của ngài quản lý, cậu lùi lại một bước, ánh mắt lóe lên sau thấu kính, nhìn về phía cánh cửa cách đó không xa.

Mạnh Thần Dật đứng dậy, Đường Đường hô hấp hỗn loạn, không rảnh lo đến chuyện khác, nhanh chóng xoay người bỏ chạy!

Cậu phóng vài bước về phía cửa, đôi tay thon dài đặt lên nắm cửa, nhưng nhấn một cái—

Cửa đã khóa không hề nhúc nhích, cậu cứng ngắc nhìn lại, Thích Yến ngồi trên sàn nhà lắc điện thoại nhìn cậu, hai chữ "đã khóa" to trên màn hình chói lọi phản chiếu trong mắt.

"Cửa khóa rồi." Ánh mắt Thích Yến phản chiếu ra tình dục: "Vậy nên anh à, ảnh nên ngoan ngoãn ở lại đây..."

Hắn nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ... Nhanh lắm, chúng em không chơi lâu đâu."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com