TruyenHHH.com

[đam/H văn /np] (Q1) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính

🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].9

AndrewPastel

Chương 9

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Sau khi ăn trưa xong, Đường chủ tịch đến trụ sở làm việc, quản gia già cũng dẫn Lý Nhạc Dật đi mua loại màu tốt nhất cho thiếu gia, bây giờ cả Đường gia chỉ còn lại hai vị chủ nhân.

Đường Đường ôm gối cà rốt mềm mại, dựa vào lan can ban công nhìn ra bên ngoài, phát hiện hôm nay trời rất nắng, hoa hồng trong vườn đỏ như lửa, hết chùm này đến chùm khác, cậu do dự hồi lâu, cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ vẽ phác thảo thực vật, cậu lê dép trở về phòng mình.

"Rầm..."

Cánh cửa đóng lại, hoàng tử bé mang bảng vẽ của mình ra vườn để vẽ những bông hồng nhỏ.

......

Hoa viên nhà Đường có diện tích lớn, thực vật xanh tươi được người làm vườn cắt tỉa tỉ mỉ, hơi nước từ đài phun nước mang đến cho không khí một chút sảng khoái thanh mát.

Nắng chiều ấm áp không kiêu ngạo cũng không nóng nảy chiếu lên người thiếu niên xinh đẹp, rắc lên mái tóc đen mềm mại ánh vàng nhàn nhạt, gió thoảng hương hoa hồng thoang thoảng, cành hoa khẽ rung rinh, trên mặt tấm vải trắng trước mặt cậu đã nở một bụi hồng lên như lửa.

Đường Đường ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, tay cầm bảng màu và cọ vẽ, kiên nhẫn thêm vài nét vẽ duyên dáng cho tác phẩm gần như hoàn hảo này, khi mọi thứ hoàn thành, cậu ngả người ra xa một chút, nhìn tấm toan mỏng với những màu sắc phối hợp với nhau tươi sáng sống động, vừa lòng thở ra.

Không hề công khai tự mãn, thiếu niên vẫn luôn im lặng và khép mình.

Cậu giống như rất mong manh... có thể chạm đến trái tim của mọi người... một hoàng tử bé trong sạch đến mức người ta không muốn làm tổn thương dù chỉ một chút.

Trong nhà kính trồng hoa cách đó không xa, Đường Ngộ An đang ưu nhã ngồi trên chiếc ghế tựa mây, trên tay cầm một cuốn tâm lý học đang mở, dùng đôi mắt nâu ấm áp quan sát từng cử động của cháu ngoan, trên chiếc bàn tròn bằng gỗ bên phải màu nâu đỏ là một tách trà đen tỏa ra hương thơm.

Vài hầu gái mặc đồng phục đen trắng từ trong nhà kính đi ra, lén lút ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của tam gia mà khẽ đỏ mặt.

Một người hầu trẻ tuổi lấy hết can đảm lên tiếng trước: "Tam gia, chuyện ngài ra lệnh đã được thực hiện."

Đường Ngộ An hơi hoàn hồn, dời tầm mắt khỏi cháu trai nhỏ, khẽ gật đầu với họ, giọng nói trong trẻo ôn nhu nói: "Cám ơn."

Đám người hầu tim đập thình thịch, lại liếc trộm Đường Ngộ An, thấy y không có mệnh lệnh gì khác mới cực kỳ miễn cưỡng rút lui.

Khi họ đi xa, Đường Ngộ An đặt sách xuống, đứng dậy đi tới sau lưng Đường Đường, ngửi mùi thơm trên cơ thể hấp dẫn của thiếu niên, nhẹ giọng hỏi: "Đường Đường có khát nước không? Có muốn uống chút nước với chú ba không?"

Thiếu niên đang tập trung xem xét tác phẩm, bị người đàn ông phía sau đột nhiên cất tiếng nói làm cho giật mình, quay đầu lại như một con mèo xù lông, ánh mắt cảnh giác bắt gặp một đôi mắt ôn nhu.

Đường Ngộ An đứng ở phía sau cậu, hơi cúi đầu, đôi mắt nâu tràn ngập ý cười, khóe môi hơi cong lên, lại thêm dung mạo tuấn tú như gió xuân, rất dễ khơi dậy sự hảo cảm của những người xung quanh.

Đài phun nước dâng trào bọt sóng, tiếng nước chảy mềm mại vui tai, gió nhẹ thổi qua, bụi hoa hồng trước mắt nhẹ nhàng đung đưa.

Con mèo xù lông dần dần rút móng vuốt, di chuyển thân thể, tựa hồ muốn tránh xa người đàn ông, nhưng dù sao cũng ở ngoài nắng lâu rồi, không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến Đường Đường lại cảm thấy miệng khô khốc, nhịn không được liếm liếm môi, rung rinh trước lời mời đi uống nước của chú ba.

Đường Ngộ An cụp mắt xuống, ánh mắt quét qua cái lưỡi thè ra và đôi môi ướt đẫm nước bọt của thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Bên ngoài trời nắng, Đường Đường muốn vẽ hoa hồng... có thể đến nhà kính bên cạnh đi, bên trong có loại nước trái cây yêu thích của cháu đấy." Người đàn ông nhẹ nhàng dụ dỗ: "Nhân tiện, chú ba cũng nhờ người chuẩn bị một chiếc bánh dâu tây."

Mặt liệt nhỏ nuốt nước miếng: đã bắt đầu rung rinh.

Cậu phồng khuôn mặt xinh đẹp, đặt cọ vẽ xuống dợm bước về phía nhà kính mà chú mình nói, sau đó đột nhiên dừng lại, liếc nhìn Đường Ngộ An và chỉ vào dụng cụ vẽ tranh của mình.

Đường Ngộ An cười khẽ: "Được, chú ba lấy cho cháu." Y thu dọn dụng cụ vẽ tranh ngay ngắn, cầm bảng vẽ lên.

Đường Đường hài lòng nhếch lên khóe môi, sau đó nhẹ đè xuống, tiếp tục đi về phía nhà kính.

Nhà Đường chiếm diện tích rất lớn, nhà kính trồng hoa trồng nhiều loại thực vật quý hiếm, vừa bước vào đã có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp nhưng không quá nóng, rất thích hợp với những loài hoa mỏng manh này.

Nhà kính trồng hoa được bao quanh bởi lớp kính trong suốt, bên trong có rất nhiều loại hoa nhưng không lộn xộn, màu sắc hài hòa khiến người ta thoạt nhìn cảm thấy dễ chịu, các vách ngăn xung quanh còn được trang trí bằng hoa hồng leo tường, màu trắng và hồng đan xen cành lá xanh mướt, lộng lẫy như trong truyện cổ tích.

Hệ thống thông gió vận hành êm ả, mấy ly nước hoa quả mát lạnh được đặt trên chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ, là thức uống sảng khoái nhất trong thời tiết này. Đĩa bánh dâu hình tròn được khảm viền bạc sáng loáng, trên viền còn được đầu bếp điểm xuyết một ít mứt đỏ, chiếc ghế dài bên cạnh chiếc bàn tròn được đặt một chiếc gối củ cải, một chiếc giường treo màu trắng dài hai mét được treo lơ lửng, trên đó có rải rác những cánh hoa hồng đỏ và rất nhiều nụ hoa.

Thay vì gọi nó là một khu vườn, có lẽ nên gọi nó là một khu vực nghỉ ngơi sang trọng.

Đôi mắt đen láy của Đường Đường sáng lên, hiển nhiên rất hài lòng với cảnh vật xung quanh, muốn vẽ tiếp nhưng miệng vẫn khô khốc.

"Đường Đường," Đường Ngộ An đặt dụng cụ vẽ và bảng vẽ xuống, đi tới nắm tay Đường Đường, kéo cậu đến bồn rửa mặt bên cạnh tẩy sạch vết vẽ, nhẹ nhàng nói: "Rửa mặt rồi ăn."

Tiếng nước chảy ào ào lọt vào tai, hơi nước mát lạnh rửa sạch hai đôi tay một lớn một nhỏ, mặt liệt nhỏ bị chú nắm tay, đặt vòi nước xuống rửa sạch, cậu giả vờ như không biết, cụp mắt xuống nhìn ông chú đang cố tình siết chặt các khớp ngón tay của mình từng li từng tí, khẽ cong môi, lẩm bẩm trong lòng.

Biến thái già.

Đường Ngộ An nghịch đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của cháu trai trong làn nước mát lạnh, thấy cháu trai có chút sốt sắng, mới miễn cưỡng buông tay ra, dùng khăn lông mới cẩn thận lau khô.

Thấy nước đã được lau sạch, nhóc vô tâm Đường Đường lập tức rút lại, đi tới bàn tròn, lấy một ly nước trái cây, dùng ống hút hút.

Đường Ngộ An dừng vài giây, sau đó cười tủm tỉm, vắt lại khăn lông, xoay người, đôi mắt nâu nhìn chằm chằm thiếu niên ngoan đang uống nước trái cây bên chiếc bàn tròn, ánh mắt dần rơi xuống đôi môi ngậm ống hút...

Ánh mắt y nóng đến mức sắp bốc cháy, Đường Đường đương nhiên có thể nhận ra, nhưng anh vẫn giả vờ như không biết uống nửa ly nước trái cây, sau đó ngồi trên ghế tựa, cầm lấy bánh dâu tây ăn.

Chiếc nĩa bạc đâm một miếng, miếng bánh ngậm vào đôi môi ẩm ướt, thiếu niên ăn rất ngọt ngào, một chút kem dính khóe môi còn bị chiếc lưỡi đỏ tươi mềm mại ngây thơ và gợi tình của cậu liếm đi.

Đường Ngộ An hai mắt tối sầm, yết hầu của y lăn lên lăn xuống, lấy ra điều khiển bấm một cái, cánh cửa phát ra một tiếng "cạch" khe khẽ, bây giờ y có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài từ cửa sổ kính, nhưng những người bên ngoài không thể nhìn thấy những gì bên trong.

Người đàn ông ném điều khiển đi, ưu nhã đi đến bên cạnh Đường Đường, hơi khom người xuống, ôn nhu dỗ dành: "Anh hai nói, Đường Đường của chúng ta có thể chữa bệnh đúng không?" Y hạ giọng rất trầm: "Thực ra... chú ba cũng bị bệnh."

"Nhờ Đường Đường... giúp chú hai điều trị được không?"

Đường Đường đang ăn bánh dừng lại một chút, ngẩng đầu liền nhìn thấy chú ba ôn nhu tuấn mỹ khẽ cau mày, giọng còn khàn hơn cả cha mình, không khỏi chớp chớp mắt, ngoài mặt giãy giụa, thầm nghĩ "Chú thật tốt bụng, chú ấy....chú ấy còn mời mình ăn bánh ngọt nữa", trong lòng thì vui như trẩy hội.

Trị, nhất định phải trị!!

Cậu đặt nửa chiếc bánh còn lại xuống, không dám ngẩng đầu nhìn chú, giọng vo ve như muỗi kêu: "Được... Được."

Đường Ngộ An nhếch môi bế cháu trai nhỏ lên, nghe cậu kêu lên một tiếng bất ngờ, sải bước đến bên chiếc giường treo hai mét rồi buông ra.

Đứa cháu nhỏ bị chú ném lên giường treo cực kỳ mềm mại, những cánh hoa đỏ rực bay lên rồi rơi xuống.

Đường Ngộ An nhìn đứa cháu trai bối rối, cởi thắt lưng trèo lên giường.

Không lâu sau, từng mảnh quần áo rơi vãi trên mặt đất, thắt lưng ném trên tấm thảm bên cạnh, trên chiếc giường hai thước, một đôi chú cháu thẳng thắn nhìn nhau.

"Ưm..."

Thiếu niên trắng trẻo non nớt không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, hơi hơi quay đầu lại, không nhìn người chú trước mặt mặc quần áo gầy gò cởi quần áo thì có thịt.

Đường Ngộ An cụp mắt xuống, đưa tay vuốt ve thân thể lấm tấm dấu yêu của thiếu niên, dừng ở đầu nhũ hồng hào, nhẹ nhàng vặn vẹo, nghe thấy cháu trai nhỏ thở gấp, sau đó lại đi xuống, lòng bàn tay nóng bỏng vuốt ve khuôn ngực, cái bụng dưới phẳng lì, cái rốn nhỏ nhắn đáng yêu rồi ôm lấy cậu nhỏ hơi sưng đỏ ở hạ bộ của thiếu niên.

Y cúi đầu lại gần, trên vật nhỏ mềm mại này ngửi thấy một chút mùi thuốc, hiển nhiên là hai người đàn ông kia chữa bệnh cho cậu, nếu không, không biết cậu sẽ khó chịu như thế nào.

Cổ họng hơi nghẹn lại, hơi thở nóng rực, Đường Ngộ An nhướng mi, nhìn đứa cháu ngoan ngoãn quay đầu đi, y khẽ hé môi, ngậm vật nhỏ mềm mại của thiếu niên vào trong khoang miệng nóng ẩm.

"A..."

Đường Đường uyển chuyển thở hổn hển, lập tức cả người rùng mình, muốn đẩy đầu chú ra, nhưng cố thế nào cũng không được.

"Chú... Chú...ưm..."

Đường Ngộ An không đáp, vẫn nuốt trọn lấy thằng nhỏ có chút mùi thuốc này, khẽ đè ép một cái, cháu ngoan thậm chí còn đổi giọng, hấp dẫn vô cùng..

Trong nhà kính, giường treo nhẹ nhàng đung đưa, thiếu niên trắng nõn non nớt nằm trên trên giường lớn trải đầy cánh hoa nụ hoa, nước mắt lưng tròng nhìn trần nhà, toàn thân run rẩy, rên rỉ nói: "Không, chú ơi."

Tiếng nước tsk tsk không ngừng vang lên, Đường Ngộ An dùng môi lưỡi bắt nạt thằng nhỏ đáng thương này, đầu lưỡi trêu chọc, rất nhanh liền mò vào cái lỗ nhỏ trên đầu nấm đã tràn ra chất lỏng.

Thiếu niên vừa khai bao ngày hôm qua sao có thể chịu được điều này? Không lâu sau cậu đã thẳng lưng, hét lên một tiếng ngắn ngủi, bắn hai dòng chất lỏng vào miệng chú mình.

"A..., Đường Đường... Đường Đường tiểu vào miệng chú."

Đường Đường mặt đỏ bừng nằm trên giường, xấu hổ rơi nước mắt, còn ngây thơ cho rằng chính mình "tiểu" vào miệng chú ba.

Chú ba dịu dàng nuốt hết tinh hoa trong miệng, nhổ ra vật nhỏ nửa mềm, thấp giọng cười, đuôi mắt cong cong: "Ừ, Đường Đường thật là hư, lại tè vào miệng chú." Y vỗ chân Đường Đường, nói: "Trẻ hư quỳ quay lưng về phía chú, chú phải phạt cháu."

Đường Đường khóc nức nở quỳ trên giường, vòng eo mảnh khảnh hơi hạ xuống, thân trên dán vào ga trải giường trải đầy hoa hồng, bóp nát cánh hoa đỏ rực như lửa, nhô cao cặp mông đầy đặn, phơi bày lỗ hoa nhỏ bị cha và anh họ cắm sưng ra trước mắt chú.

Cặp mông tròn trịa ửng đỏ, đầy dấu ngón tay, chưa kể giữa mông còn có lỗ hậu nhỏ ướt dầm dề, sưng tấy lên như một cái bao dương vật chín mọng, không hợp với khuôn mặt đơn thuần của thiếu niên.

Đường Ngộ An hai mắt tối sầm, ngón tay trắng của y sờ lên hoa thịt đỏ ửng của cháu ngoan, đầu ngón tay nhẹ chọc chọc, trên ngón tay chảy xuống một ít nước, dâm mỹ kinh người, chỉ một đêm đã bị đàn ông chơi chín.

"Ưm..."

Đường Đường tựa hồ cảm thấy có chút ngứa ngáy, khẽ lắc lắc mông, kỳ thật cậu hưng phấn kinh khủng, đang lắc lắc da thịt mềm mại dụ dỗ chú ba biến thái, tiếng thở hổn hển rất dụ người.

Đường Ngộ An đương nhiên không biết chính là cháu trai mắc chứng tự kỷ đang dụ dỗ mình, yết hầu của y khẽ lăn lộn, hắn cầm lấy dương vật đỏ tím đang cương cứng đến mức chảy nước của mình, đẩy lên một cái.

"Phụt", quy đầu mở ra vách ruột ẩm ướt mềm mại như chẻ tre, ngay lập tức, các gân xanh bị thit ruột của thiếu niên thắt chặt đột nhiên phình ra.

"A!!!"

"Hưm..."

Hai chú cháu đồng thanh lên tiếng, một người run rẩy trợn mắt, người kia hô hấp loạn xạ, cơ bắp căng chặt.

Sau khi Đường Ngộ An đút vào trong cơ thể cháu trai nhỏ, không hề dừng lại lấy một giây, hai tay giữ lấy hai cái mông đầy đặn mập mạp, nhanh chóng cử động eo hông, dương vật lớn đâm vào thịt ruột, nước dâm bắn tung tóe ra ngoài,, quy đầu chọc mạnh vào ruột non đang sung huyết.

—— ưm ——-"

Đường Đường vùi mặt vào trong chăn thở hổn hển, nắm chặt ga trải giường, sống lưng kịch liệt run rẩy, bờ mông đầy đặn cũng run rẩy theo.

"Bên trong Đường Đường thật nóng..."

Đường Ngộ An chân thành cảm thán, dương vật to đầy gân guốc nhanh chóng ra vào trong lỗ dâm chín muồi của cháu trai nhỏ, thân thể dưới lòng bàn tay không chỉ nóng bỏng mà còn dễ chơi, ruột dâm vừa được bóc tem tối hôm qua rất giỏi nịnh nọt dương vật to, bú hết lớp này đến lớp khác, phê đến mức y muốn chết trên đứa nhỏ này.

Đột nhiên, ánh mắt quét qua nụ hoa hồng bên cạnh, Đường Ngộ An thở hổn hển rút cây thịt màu đỏ tím mướt nước ra, y nhìn cặp mông mũm mĩm của cháu ngoan, lỗ nhỏ của thiếu niên đóng mở, một lúc sau, nước dâm thủy chảy, như không tự chủ được, uốn lượn chảy dọc theo đùi cậu.

Người đàn ông khẽ cười, lấy một nụ hoa hồng mỏng manh nhét vào lỗ dâm chưa kịp đóng lại của cháu ngoan.

Đường Đường vùi mình vào trong chăn, khó chịu phát ra tiếng "ưm", hé cái miệng nhỏ thở hổn hển.

Cậu rất muốn hỏi chú mình đang làm gì, nhưng đáng tiếc vừa mở miệng lại lảng tránh, chỉ có khóe mắt đỏ hoe, thở hổn hển mặc cho người đàn ông nhét một nụ hoa hồng khác vào lỗ hậu của mình.

Cặp mông trắng nõn non nớt đỏ au, lỗ hậu nhỏ sưng đỏ chín mọng, hai nụ hoa hồng nhét vào, đường ruột căng cứng vặn vẹo như cự tuyệt, một chút chất lỏng đỏ bị ép ra, chảy xuống hậu môn đến hai quả trứng, xuống đến dương vật nhỏ màu đỏ hồng thì hòa cùng chất dịch trong suốt của tuyến tiền liệt, "tí tách..." nhòe nhoẹt trên tấm ga trải giường màu trắng.

Đường Ngộ An xem đến nghẹt thở, y nhét dương vật lớn vào gần như ngay lập tức, thọc mạnh vào nụ hoa, bóp nát thịt ruột quyến rũ.

"A a a a a...không, bụng...chú, ưm..a, chú...có... có cái gì đó cắm vào...cắm vào trong dạ dày, ư ư...."

Đứa cháu ngoan ngoãn sướng đến khóc lên, toàn thân run rẩy, nước bọt không tự chủ được chảy xuống, thân thể đung đưa, chiếc giường treo bên dưới đung đưa liên hồi, giống như một con thuyền tròng trành trôi dạt.

Đường Ngộ An bóp mạnh cặp mông đầy đặn, dương vật to nắc thật nhanh thật mạnh, thở dài sung sướng mà hung hãn đóng cọc!

Quy đầu kịch liệt xâm nhập khoang bụng, nghiền nát nụ hoa, thân cột căng mở trực tràng, tầng thịt mọng nước trong nháy mắt co quắp, dịch nhầy nóng bỏng bắn tung tóe, tưới khắp đầu khấc làm cả cây hàng sung sướng phồng lên gấp đôi.

Đường Đường hét lên: "A a a a a a a a!!!" Cậu co giật phun ra dòng nước ấm, thấm ướt chỗ giao hợp giữa hai người, cây gậy nhỏ còn chảy ra cả chất lỏng.

Đường Ngộ An rên lên một tiếng, cơ bắp trên cánh tay căng cứng, nổi gân xanh, y mặc kệ khúc ruột đang co giật vì cơn cực khoái, một lần nữa dồn sức, "phập" một cái thọc mở hang động thọt ruột chật hẹp.

Thọc ra đút vào thật nhanh... va chạm, nụ hoa rách nát, loạn xạ qua lại trong lỗ nhỏ mềm mại căng cứng, người chú cầm thú dùng dương vật to lớn của mình điên cuồng cưỡng hiếp lỗ dâm cháu trai, khoái cảm mãnh liệt tầng tầng lớp lớp khiến Đường Đường nghẹn ngào la hét ầm ĩ, linh hồn suýt bị ông chú nắc văng ra ngoài.

"Ngoan... Đường Đường... hừm... Sướng không? Chú làm cháu sướng không?"

Đường Ngộ An thở hổn hển, nhẹ giọng hỏi đứa cháu nhỏ ngây thơ: "Bị dương vật của chú ta địt có sướng không?', eo hông y đâm nhanh đến mức chỉ còn thấy bóng mờ.

"A...ưm.. ưm..."

Đứa cháu tự kỷ làm sao trả lời được lời y, chỉ biết ê a những tiếng dâm đãng, tấm thân mềm mại trắng nõn lốm đốm những dấu vết dục vọng, run lên bần bật, nước dâm cũng bị cây hàng đỏ tím cắm chảy ra ròng ròng.

Thấy cậu không trả lời, Đường Ngộ An khẽ thở dài, "Thằng nhóc hư..." Y ưỡn eo, "phụt" một tiếng cắm dương vật khổng lồ vào khoang bụng mềm mại ẩm ướt, quy đầu cắm vào trực tràng sưng tấy, tàn nhẫn kéo lê, đâm mạnh vào thành ruột đang co thắt.

"A a a a a không, đừng mà... đừng trị bệnh nữa... không ư,..."

Đường Đường bò ra khóc, ngón tay bóp nát cánh hoa màu đỏ, nước từ cánh hoa tràn ra, nhuộm đỏ ngón tay trắng nõn cùng ga trải giường dưới thân, nhưng sau một khắc, lại bị bàn tay to lớn của người đàn ông kiên quyết kéo lại, hung hăng đẩy về phía trước, dương vật to lớn đầy gân guốc nghiền nát lỗ dâm của cậu với nụ hoa hồng bên trong, cưỡng hiếp cái lỗ sung huyết mẫn cảm.

"Bé cưng đi đâu vậy?" Ông chú đổ đốn thở hổn hển, dương vật to hung hăng cưỡng hiếp lỗ dâm cháu ngoan, rút ​​ra vô số chất nhầy trong suốt lẫn với chất lỏng màu đỏ, giọng khàn khàn tuyên bố: "A, chú sắp ra.."

"Bé ngoan, sinh con cho chú đi."

"Đừng a a a a!!!"

Giữa tiếng khóc và tiếng la hét của thiếu niên, Đường Ngộ An phát ra một tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt, đũng quần của hắn bị đẩy mạnh về phía trước, cặp mông mập mạp bị xương mu bóp méo biến dạng, quy đầu to lớn căng rộng tâm lỗ đang co giật, phun ra một dòng tinh dịch đều đặn.

Khuôn mặt cháu trai ngoan ngoãn nhất thời vặn vẹo, hét lên một tiếng ngắn ngủi, phun lên phun xuống, bị tinh dịch nóng hổi của chú làm cho dở sống dở chết, cuối cùng không nhịn được, liều mạng túm lấy ga trải giường mà muốn bò ra ngoài.

"Không... ư..."

"Bé cưng đừng nhúc nhích..." Chú ba dịu dàng kéo cậu lại, lại đâm một cú tàn nhẫn, tinh dịch vẫn cuồn cuộn không ngừng phun vào trong lỗ dâm đang co giật, thấp giọng nói: "Ngoan, thụ thai đi."

"A a a a a a a!!!"

Đường Đường không còn sức để trốn thoát, vùi mình trong chăn không ngừng la hét, cơ thể kịch liệt run rẩy, trong lòng run lên, mắng chú ba là biến thái già, đã nhét đồ vào lỗ, lại còn... chỉ chơi trò thụ thai, xấu xa hu hu hu..

Giọt tinh dịch cuối cùng được rót vào lỗ dâm, Đường Ngộ An thở dài, lại hưởng thụ cảm giác trong ruột non mọng nước rồi mới chậm rãi rút dương vật dài dính đầy chất lỏng trắng đỏ của mình ra.

Một vệt chất lỏng màu trắng đỏ lập tức chảy ra từ lỗ hậu nhỏ không bị bịt kín, giống như máu trinh trộn lẫn với tinh dịch của đàn ông, thấm ướt cặp đùi trắng nõn đang run rẩy của thiếu niên.

Đường Ngộ An hai mắt tối sầm, cúi người lấy điện thoại di động từ dưới giường chụp một tấm, cặp mông to tròn múp míp của cháu trai nhỏ, từ trong lỗ dần dần uốn lượn xuống, dính đầy lên bắp đùi trắng muốt của cậu.

Đường Đường run bần bật, cuối cùng ngã quỵ xuống chiếc giường mềm mại.

Ông chú cầm thú chụp ảnh xong, chuyển điện thoại di động sang chế độ quay video, sau đó cầm dương vật to đã nhơ nhuốc thứ nước trắng đỏ của mình lên, ấn cái quy đầu to tròn đầy đặn vào cái lỗ đang hé mở của đứa cháu ngoan ngoãn, không vội vàng căng mở hậu môn đỏ chín, "phụt" một tiếng nghiền nát những nụ hoa hồng đã nát nhừ trong đường ruột, làm đến tận sâu.

"A..."

Thiếu niên vẫn đang thở hổn hển, lỗ dâm vừa cao trào lại bị dương vật lớn lấp đầy đến lún cán cậu lập tức kêu lên một tiếng.

"Không... chú, chú ơi..."

Cậu lắp bắp, tựa hồ muốn từ chối, nhưng ông chú cầm thú lại nhịn đã quá lâu, làm sao anh có thể buông miếng thịt đang ngậm trên miệng, không cho cậu cơ hội từ chối, y vừa cầm điện thoại quay lại vừa nắc mạnh vào lỗ dâm mọng nước, dương vật to thọc ra chất lỏng trắng đỏ, thật giống chú ruột y phá trinh đứa cháu ngoan đơn thuần.

"A... ư... ưm..."

Đường Đường thở hổn hển, giọng nói dụ dỗ người phạm tội, cậu sắp bị Đường Ngộ An giã chết, thân thể gầy yếu kịch liệt chúi về phía trước, suýt chút nữa khiến cậu văng ra khỏi giường treo, lúc này, chiếc điện thoại di động ném dưới gầm giường đột nhiên "ù ù" rung lên.

Người đàn ông đang đóng cọc nhanh chóng dừng lại, y bóp chặt cặp mông đang run rẩy, rút ​​dương vật to lớn đang rỉ nước ra, nhặt chiếc điện thoại di động bị rơi lên, là Đường Kiêu gọi video đến.

Đường Ngộ An hơi nhướng mày, vươn tay ôm eo Đường Đường, để hai người đối diện nhau, sau khi đưa điện thoại cho bé ngoan mắt đỏ hoe, ynhẹ nhàng lau đi nước mắt, sau đó cúi đầu xuống thì thầm vào tai cậu, "Nghe máy đi".

Y thẳng thân hình cao lớn thẳng tắp, nhặt cái chăn bừa bãi bị đạp xuống đất đắp lên thân thể lấm tấm hoa của Đường Đường, sau đó mở rộng hai chân của cháu ngoan, lại thô bạo địt cậu.

"Ưm..."

Vị trí từ cổ xuống bụng của Đường Đường đều bị che mất, cậu bối rối cầm điện thoại, đôi chân thon dài vô thức vòng qua eo chú ba, dưới sự lắc lư dữ dội, cậu vô tình bấm nhận video.

Khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo của Đường Kiêu trong nháy mắt xuất hiện trên màn hình, hắn nhìn em họ nhỏ mắt đỏ hoe vẫn còn trùm chăn trên màn hình điện thoại, còn tưởng rằng cậu đang ngủ trưa nên nhẹ giọng hỏi: " Bé cưng có nhớ anh không..."

Người chú tồi nghiền nát tâm lỗ nhạy cảm của cậu, bé ngoan không biết gì toàn thân run rẩy, "ưm" một tiếng thở hổn hển, chớp chớp mắt, ấm ức nói: "Chú... chú..."

Đường Kiêu trên màn hình có chút kỳ quái: "Chú ba làm gì vậy?"

Đường Ngộ An yên lặng cười cười, hai tay đút vào trong chăn, chộp lấy hai cánh mông đầy đặn, dùng sức mà địt, thoải mái thở dài.

"A..." Đường Đường hai chân quấn quanh eo Đường Ngộ An, sướng đến ngón chân co quắp, khóc nức nở kêu: "Chú... chú, chú bắt nạt ưm. .. bắt nạt Đường Đường ư..."

Lời vừa dứt, tốc độ xâm nhập của Đường Ngộ An đột nhiên tăng nhanh, gân xanh hung ác nổi xung quanh dương vật của y mãnh liệt cọ sát vào ruột non và nụ hoa đã dập nát, quy đầu hung hăng giao cấu với trực tràng, nụ hoa bị nghiền nát vắt kiệt nước, các lớp thành ruột co giật dữ dội, tiếng dập bạch bạch bạch không thể ngừng lại được nữa!

"Aa a a không, đừng đâm... chú... đừng đâm mông Đường Đường nữa!!"

Đường Đường run rẩy kêu lên một tiếng, cầm điện thoại không nổi nữa, ném thẳng xuống bên gối.

Bây giờ, ngay cả khi Đường Kiêu là một tên thiểu năng trí tuệ cũng biết chú ba đang làm gì, người đàn ông trong video sắc mặt cực kỳ xấu xí, trước khi ra ngoài hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen, cúc áo không cài kỹ, bộ ngực màu lúa mì phập phồng dữ dội, giọng nói chứa đựng sự tức giận.

"Đường Ngộ An!!!"

Nhưng trả lời hắn chỉ có những tiếng da thịt vỗ vào nhau và tiếng khóc không thể chịu đựng được của em họ, đáng thương và quyến rũ, khiến hắn giận tím người, nhưng cơ thể hắn vẫn thật thà có phản ứng.

Bên kia.

Đường Kiêu đá văng cái bàn trước mặt, cũng may trong văn phòng chỉ có một mình hắn, có người muốn vào, lại bị người đàn ông rống to "Cút ra!!" Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hình ảnh dâm đãng đong đưa trên màn hình điện thoại, gằn từng chữ: "Đường! Ngộ! An!!"

Màn hình lại rung lên, lần này là chú ba khốn nạn, khuôn mặt gần như dán chặt vào em họ nhỏ thanh tú mềm mại, Đường Kiêu chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong màn hình Đường Ngộ An cúi đầu hôn lên đôi môi hơi hé mở thở hổn hển của em họ nhỏ.

Nụ hôn quá sâu khiến mắt em họ nhỏ mờ mịt, nước bọt không tự chủ được chảy xuống, cậu ngoan ngoãn nghiêng đầu mặc cho lưỡi của chú ba tùy ý càn quấy ngoáy ngoáy trong miệng mình.

Đường Kiêu hai mắt đỏ bừng vì tức giận, không biết qua bao lâu Đường Ngộ An mới buông khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng của em họ ra, đôi mắt nâu thỏa mãn liếc nhìn hắn một cái.

Giọng nói dịu dàng khàn khàn, mang theo sự hòa hoãn bất đắc dĩ: "Chú đây."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com