TruyenHHH.com

[đam/H văn /np] (Q1) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính

🐶[CHÓ SĂN NHỎ].16

AndrewPastel

Chương 16

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Hai ngày sau, sân huấn luyện của lực lượng đặc biệt và những huấn luận viên khắc nghiệt nhất đã được chuẩn bị cho những thiếu gia chưa từng trải qua những đau khổ của trần đời này.

Bầu không khí bên trong xe quân dụng uể oải yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe lăn trên con đường rải sỏi bên ngoài, chiếc xe lắc lư, đám con nhà quan binh bên ngoài hống hách giờ đều mặc quân phục rằn ri chia thành hai bên.

Nhóm Vương Minh ở bên trái, nhóm Hồng Thâm ở bên phải, thỉnh thoảng nhìn nhau đầy chán ghét, quay đầu phớt lờ nhau.

Trong góc xe, Kha Gia Ngôn mặc một bộ đồng phục rằn ri rẻ tiền, chậm rãi ngẩng đầu lên, nét dịu dàng trên khuôn mặt đã biến mất từ ​​lâu, chỉ còn tràn đầy vẻ u ám.

Mấy ngày nay anh ta thật sự không được êm xuôi, hôm đó anh ta quá ngu ngốc quay video Đường Đường uống rượu đánh người, bị rất nhiều người nhìn thấy, đám con nhà quan binh kia rõ ràng mấy ngày nay xa lánh anh ta rất nhiều, cũng không còn thấy tiếc cho anh ta như trước.

Vẻ đẹp tao nhã và sự lãnh đạm tốn bao nhiêu công sức đắp nặn ra, nhưng hơn một nửa tính cách vầng trăng sáng đã sụp đổ.

Kha Gia Ngôn co ro trong một góc, sự u ám và oán hận càng lúc càng nặng, anh ta hận chết Hồng Thâm chuốc rượu mình, và Đường Đường được anh em nhà Giang thiên vị bất chấp đúng sai, mọi thứ của anh ta đều bị hủy hoại bởi hai người này!

Căn cứ huấn luyện.

Cùng lúc đó, Đường Đường cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh điện tử thiếu vắng từ ​​lâu của hệ thống.

[Ding——Kỹ năng bị động kích hoạt (Hừm,luôn có điêu dân muốn hại trẫm! )]

[Ác ý của Kha Gia Ngôn đã đạt đến giá trị 'giết người, đang rút trừng phạt ...]

[Rút trừng phạt thành công, "Từ trên trời rơi xuống... Chị Hồng!" (chưa sử dụng)]

......

Vì Đường Đường đã sống trong căn cứ huấn luyện nên cậu không đi cùng họ, khi chiếc xe tải chở một nhóm thiếu gia băng qua đường đá xanh lái vào căn cứ huấn luyện, những người này mới ấm ức bước xuống xe.

Nhóm Vương Minh nhảy ra khỏi xe tải, thấy Đường Đường uể oải đứng cạnh chú hai nhà Giang, nhìn thấy gương mặt bí xị và kiểu tóc đội mũ bảo hiểm của cậu mà hai mắt sáng rỡ.

"Anh Đường, anh cũng cắt tóc à!"

"Chu choa, đẹp trai thế..."

"Đệt, con người không thể so sánh với nhau được. Sao em cắt tóc trông cứ như tù nhân trong trại lao động còn anh thì ngon lành vậy?"

"Này anh Đường, thợ Tony cắt cho anh à, anh giới thiệu cho bạn bè được không?"

Nghe mấy đứa đàn em trầm trồ có vẻ thật chứ không phải kháy, vẻ mặt như cái mền của Đường Đường mới giãn ra một chút, cậu liếc nhìn ông chú lưu manh quân nhân thô lỗ đẹp trai bên cạnh, câng câng nói.

"À, Tony Giang cắt đấy."

"..."

Vốn dĩ bọn họ còn đang quây quần chọc ghẹo Đường Đường, nhưng đám con nhà quan binh đang huyên thuyên lập tức im như thóc, kinh hãi giương mắt nhìn Tony Giang.

Khóe miệng Giang Hình nghe vậy giật giật, nhướng mày nhìn sang, đám con nhà quan binh vút một tiếng một cái nhìn đi chỗ khác.

U là trời.... hú hồn chim én.

Giang Hình cảm thấy buồn cười, lại nhìn sư tử nhỏ đã có màu tóc và kiểu tóc khác, nghĩ đến bộ tóc màu vàng nhạt kia, cũng hơi hơi tiếc.

Sư tử nhỏ lông vàng thật sự rất xinh đẹp.

Tuy cắt tóc không xấu, nhưng khác hẳn với vẻ đẹp hoang dã phóng túng năm xưa, Đường Đường cắt tóc gương mặt càng sắc bén hơn, hung hăng hơn.

Quân đội có quy định tóc tai, quả đầu vàng nhạt ban đầu của Đường Đường chắc chắn không đạt tiêu chuẩn, vì vậy Giang Hình đưa cậu đến tiệm cắt tóc ngày hôm qua, nhưng không ngờ thợ Tony làm tóc cho Đường Đường là một bot. Nhuộm tóc xong nhãi ranh với cái đầu còn quấn trong bọc nhựa hớt hải chạy ra nói muốn đổi tiệm cắt tóc khác.

Giang Hình ban đầu vẫn còn bối rối, nhưng khi thấy thợ cắt tóc Tony uốn éo vén rèm của buồng gội đầu liếm môi với nhãi ranh, hai chú cháu mặt xanh như tàu lá ngay tại chỗ.

Chú Giang tức giận kéo cổ tay nhãi ranh một mạch rời khỏi cửa hàng gian dâm này!

Cuối cùng cũng không đổi chỗ, về đến nhà, Giang Hình gội đầu cho Đường Đường và cắt tóc bằng kỹ năng kinh nghiệm bằng 0 của mình, Đường Đường thì chắc là bị Tony làm cho sợ đến sang chấn tâm lý nên thậm chí còn nghi ngờ kỹ năng cắt tóc của ông chú mình, thế là ... kiểu tóc được tạo ra có thể được mô tả bằng năm từ.

Fail con mẹ nó lòi.

Đường Đường soi gương xong suýt chút nữa đấm chết Giang Hình, cha cậu cũng sợ con trai lỡ tay đấm chết em trai mình nên ôm ngang eo kéo về, cậu bị nhấc bổng lên cũng không ngừng, hung hăng vừa mắng vừa đánh cắn chú mình mấy phát đến Giang Hình suýt phải khăn gói bỏ nhà ra đi.

Thật ra, kiểu tóc Giang Hình cắt cũng không đến nỗi xấu xí, nhờ gương mặt của cậu gánh còng lưng nên chỉ có vẻ lộn xộn, trông khá ổn với sự hoạt bát khoa trương của sư tử nhỏ.

Đường Đường ngậm cục tức cả đêm hôm qua, cứ nhớ đến là lại muốn đấm chú mình, bất kể Giang Hình có dỗ dành như thế nào, giả đáng thương thế nào đều vô dụng, mãi đến hôm nay nghe mọi người khen ngợi, cậu mới hòa hoãn lại chút ít.

Chờ đám con nhà quan binh xuống xe, Giang Hình vỗ lưng Đường Đường bảo cậu cũng qua đó, sau đó nói: "Nghiêm."

Đám con nhà quan binh không dám không nghe, vài sĩ quan bên cạnh họ cũng đi tới, đều là thành viên chính thức của đại đội Giang Hình, một đám binh lính lưu manh, rất không có thiện ý thấy những con gà con này .

"Ui, mấy thiếu gia da thịt non mềm thế."

"Còn chẳng phải à? Cũng không biết.. Mấy bông hoa trong nhà kính này có thể ở trong quân đội được bao lâu? Có khi nửa ngày đã khóc chạy về mách mẹ đấy."

Binh lính lưu manh nói chuyện không hề cả nể, nói xong liền cười lớn, các thiếu gia tức giận đến đỏ mặt tía tai, ước gì có thể xông vào đánh họ một trận, nhưng có Giang Hình ở đây họ lại không dám.

Giang Hình hôm nay vẫn mặc quần áo huấn luyện, áo quân màu xanh kết hợp với quần rằn ri, cơ bắp săn chắc lộ rõ, đường nét uyển chuyển và hấp dẫn, giống như một nhà máy sản xuất hormone di động.

Hắn liếc nhìn những người này, dùng ánh mắt cảnh cáo họ một vừa hai phải thôi, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía đám con nhà quan binh trong đại viện quân khu, thản nhiên nói: "Còn không chịu thừa nhận à? Nhìn một đám gà yếu các cậu đi, nếu không thừa nhận thì đứng thẳng lên cho tôi! Kiên trì qua buổi huấn luyện hôm nay, bây giờ, 8 km địa hình, chạy tốt cho tôi!"

Lão Nham giơ súng lên bắn một phát lên trời, tiếng "đoàng" khiến các thiếu gia giật mình, anh ta hét lên: "Theo sát!"

Anh ta thu súng lại, dẫn một nhóm thiếu gia chạy về phía con đường rải sỏi của căn cứ huấn luyện, Đường Đường chạy theo trước, nhóm của cậu nhìn thấy cảnh này cũng chạy theo sau, bọn Hồng Thâm không muốn chạy chút nào, nhưng thấy vẻ mặt "không chạy bố mày cho ăn đấm" của Giang Hình, bọn chúng cũng không dám thách thức điểm mấu chốt của Diêm vương sống này.

Không còn cách nào khác ngoài việc đi theo. Một nhóm thiếu gia mặc đồng phục rằn ri xiêu vẹo chạy về phía trước, cả đội không xộc xệch nối đuôi nhau, Trần Lương đi xe máy giám sát phía sau họ.

Giang Hình nhàn nhã ngồi xuống ghế, lắng nghe cấp dưới bên cạnh nói về cuộc huấn luyện sắp tới, thản nhiên nói: "Chạy tám cây số xong để chúng nghỉ ngơi một chút, sau đó đi lội bùn."

Binh lính lưu manh vui mừng khôn xiết: "Đại ca, để đám thiếu gia da mềm thịt mềm suốt ngày xịt dầu thơm này vào vũng lầy, mà không bao lâu nữa là dùng bữa tối rồi. Như vậy được không?"

Người đàn ông kia mặc đồ huấn luyện, cao to như gấu, dùng cánh tay thúc vào người đang nói, cười xấu xa: "Tôi thấy không sao, người ta khó khăn lắm mới tới đây, chúng ta phải thết đãi cho thật tốt chứ."

Giang Hình ngả người ra sau nhìn đám nhãi ranh chạy xiêu chạy vẹo, đã lực bất tòng tâm, cũng không bắt bẻ những lời nói xấu của cấp dưới, mà chỉ thở dài trong lòng, nghĩ thầm tối nay chắc là lại bị sư tử nhỏ đánh.

Nhưng nghĩ đến đây, Giang đại giáo quan được người đời xưng tụng là Diêm vương sống lại trông chẳng có chút gì buồn rầu, khóe miệng cũng nhếch lên.

Giang Hình bây giờ không hy vọng nhiều, chỉ cần nhãi ranh này vẫn chịu mắng mỏ hắn, không thờ ơ bỏ qua hắn mà ân ái với phụ nữ khác, có bị đánh hắn cũng vui vẻ.

Trái tim hắn đã mỏng manh đến mức không thể chịu đựng nổi nhãi ranh đó đâm hắn một dao, rồi xát muối vào nó.

...

Không biết chạy bao lâu, đám con nhà quan binh lúc đầu cố lắm vẫn theo kịp, cuối đường mệt lả thở hồng hộc, bước chân nặng trĩu như đeo đá, từ từ không theo kịp lão Nham phía trước.

Chỉ có Đường Đường được ông cụ Giang nghiêm khắc đặt nền móng khi ông còn nhỏ và chơi thể thao mạo hiểm quanh năm mới theo kịp Lão Nham.

Trong số những con mèo ốm sắp chết, xuất hiện một con sư tử con với những bước đi mạnh mẽ, thiếu niên mặc đồ rằn ri cũng không thể ngăn được sự kiêu ngạo của mình, ngược lại càng thêm vẻ quyết tâm, bám theo một bước cũng không rời, làm các huấn luyện viên nhìn theo đều không khỏi ngạc nhiên.

"Ui, người trẻ tuổi này không tệ nha."

"Tôi nhìn quen quen. Đây là cháu trai của đội trưởng nhà mình phải không? Hình như mang họ của vợ chỉ huy cũ, tên Đường Đường."

"Ha ha, người nhà của chúng ta. Thái tử nhỏ hơi thở rất ổn định, cũng có chút thú vị đấy."

Giang Hình ngửa người ra sau, ánh mắt phóng ra thật xa, từ xa rơi vào Đường Đường, cười như là những người này đang tự khen mình, khiêm tốn xen lẫn khoe khoang: "Cũng tạm thôi, thằng nhóc này trước đây đã từng vào quân đội, chiến đấu và súng đạn cũng biết chút ít, thể lực cũng khá, lúc đó mới mười sáu mười bảy tuổi, lâu rồi không tập luyện, nhưng so với tân binh mới vào cách đây vài tháng thì tốt hơn nhiều."

Mấy cấp dưới xì-chây không nhận ra Giang Hình khoe khoang, chỉ biết thở dài cảm thán gien nhà này tốt ghê, đương nhiên cũng không phải không có người thầm nhủ trong lòng chỉ chạy 8 cây số thôi mà, nhìn ra được cái gì, nhưng sau giờ nghỉ, đến mục huấn luyện vác khúc gỗ trong bùn thực sự khiến họ chậc lưỡi.

Đầm lầy của căn cứ huấn luyện bốc mùi hôi thối, mấy thiếu gia sống dở chết dở này suýt nữa ói hết bữa ăn tối ra, cả đám sống chết không chịu đi xuống, nhưng Đường Đường tuy sa sầm khuôn mặt đẹp trai vẻ như không muốn vẫn tuân theo mệnh lệnh.

Vừa rồi sau khi chạy tám km ngược nắng, thậm chí một số thành viên thích tập thể dục cũng nằm liệt trên mặt đất vì khó chịu, cậu trông như vẫn còn sức lực, các huấn luyện viên không thể không cảm thán, tiểu thái tử đúng là kế thừa gia tộc, là thiên tài trời sinh không nhập ngũ thì tiếc quá.

............

Đường Đường đứng một mình trong vũng lầy, khuôn mặt tuấn tú đen như đít nồi, vô cùng chán ghét thứ quấn quanh chân nhớp nháp và ướt át, liếc nhìn Giang Hình và nói với chú mình: "Ông chết rồi."

Chết ngay tối nay!

Giang Hình ho khan, dời tầm mắt nhìn con đường rải sỏi, cuối cùng không thể nhịn được cười.

Bên bãi lầy.

Vương Minh thấy Đường Đường đi vào, cậu ta cũng nhắm mắt nghiến răng nhảy vào, nói không thể để đám Hồng Thâm xem thường.

Cũng có vài con nhà quan binh cũng nghĩ như vậy, hét lên thúi quá sau đó thấy chết không sờn mà nhảy xuống.

Kha Gia Ngôn thể chất kém, không thể so sánh với mấy con nhà binh thích đánh nhau mọi lúc mọi nơi, anh ta chỉ chạy tám cây số đã mất nửa cái mạng, còn nôn mửa vài trận.

Nhưng mặc kệ anh ta có nôn ra bao nhiêu, các quân quản cũng chỉ tàn nhẫn cho anh ta nghỉ ngơi mười phút rồi tiếp tục chạy, cố lắm mới kiên trì đến bây giờ, hiện tại sắc mặt tái nhợt tái nhợt, không hề muốn đi vào vũng bùn ghê tởm chút nào cả.

Vốn dĩ đang định dựa vào đám con nhà quan binh để cùng nhau chống lại và khiến Giang Hình từ bỏ hạng mục này, nhưng nhóm của Đường Đường kia lại nhảy, còn băng nhóm của Hồng Thâm thì đen mặt đứng im.

Kha Gia Ngôn trong lòng bực bội mắng những người nhảy xuống, trước nay anh ta chưa từng tập luyện cường độ cao như vậy, hiện tại tim đập nhanh hơn, hai chân mềm nhũn như bún, mùi vũng lầy khiến anh ta buồn nôn, anh ta đành cắn răng giơ tay: "Báo cáo."

Giang Hình nhìn qua, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, sau đó mới nhớ tới đây là con nhà ai: "Nói."

Kha Gia Ngôn mặc một bộ quân phục rằn ri rẻ tiền và thô kệch, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng vì nắng, đôi môi tái nhợt như mắc bệnh hiểm nghèo, anh ta nhìn Giang Hình với vẻ mặt đáng thương, đau khổ nói: "Báo cáo huấn luyện viên, tôi... tôi có vẻ bị say nắng."

Trong vũng lầy, nhìn thấy ánh mắt Kha Gia Ngôn ánh mắt, Đường Đường dần dần nhíu mày nhìn về phía Giang Hình, nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh một tiếng.

Hay quá nhỉ, nếu như dám ở trước mặt cậu cấu kết làm bậy, buổi tối cậu cắt luôn công cụ gây án của hắn ! Cậu nghiến răng, nghĩ thầm.

Giang Hình đột nhiên cảm thấy đũng quần phát lạnh, hắn bị oan chết rồi, Giang giáo quan chỉ thích Đường Đường, hơi nữa với thần kinh thô của thẳng nam này hắn còn ăn cay trước mặt sư tử nhỏ sau khi làm, làm sao biết mình đã bị sư tử nhỏ đội cái nồi đi ăn mảnh? Chưa kể đến việc hắn không nhìn ra chút gì mờ ám trong giọng điệu và cử chỉ của Kha Gia Ngôn.

Nghe thấy lời nói khó khăn của Kha Gia Ngôn, hắn cũng nhàn nhã dựa vào ghế cười nói: "Bị say nắng à? Được thôi." Hắn quay đầu nhìn Trần Lương: "Trần Lương, đi giải nhiệt cho Kha đại thiếu gia."

"Đến ngay!"

Trần Lương cười bước tới.

Kha Gia Ngôn vui mừng khôn xiết, cho rằng mình cuối cùng đã thu hút được sự chú ý của Giang Hình, nhưng không ngờ rằng ngay giây tiếp theo, anh đã bị súng nước áp suất cao đẩy thẳng vào vũng lầy, nước bùn bắn tung tóe, còn bất hạnh bị sặc vào đầy mồm.

Chờ đến lúc anh ta cố gắng ho sù sụ đứng dậy khỏi bùn đã không còn giống một con người, khuôn mặt và mái tóc của anh ta dính đầy bùn bẩn.

"Phì..."

Vương Minh không nhịn được nở nụ cười, sợ bị phát hiện vội vàng lấy tay che miệng quay lưng lại, bả vai run lên, hiển nhiên là đang cười trộm.

Kha Gia Ngôn bị bao trùm bởi mùi hôi thối, nôn mửa vài lần, anh lau nước mắt và nhìn Giang Hình đang cong môi ngồi trên ghế, đầy vẻ không thể tin được.

Sự thiên vị của Giang Hình đều cho sư tử nhỏ, không có thêm thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Hắn ngồi dưới một chiếc ô, trên bàn có nước trái cây và dưa hấu, cao lớn đẹp trai, những đường cơ bắp cuồn cuộn dưới chiếc áo màu xanh quân đội rất bắt mắt, chắc chắn là sức hấp dẫn giới tính của những người đàn ông trưởng thành, không có lúc nào không tỏa ra hoocmon, bây giờ đang nhếch môi cười, còn mang theo chút lưu manh: "Mát không?"

Lão Nham vui như điên: "Bây giờ là buổi chiều, thời điểm nóng nhất đã qua rồi, tiết kiệm sức lực đừng giở trò, mấy chiêu này các anh dùng nát rồi."

Giang Hình không phủ nhận lời của Lão Nham, hắn làm huấn luyện viên nhiều năm như vậy, đã nhìn thấy rất nhiều mánh khóe, mấy đứa như thế chỉ thiếu đòn mà thôi. Hắn lại nhìn đám Hồng Thâm trên bời: "Sao, muốn tự xuống hay ông đây đạp xuống?"

Hồng Thâm không thể chịu đựng được nữa, gia đình hắn có mâu thuẫn với nhà họ Giang, ai biết Giang lão nhị có cố ý đì hắn hay không, hắn chẳng nói chẳng rằng định bỏ đi, nhưng đã bị Trần Lương kéo lại.

"Này, đi đâu đấy?"

Hồng Thâm ở trong đại viện luôn tác oai tác oái, ỷ gia thế của mình, ngay cả lính cần vụ cũng không dám khiêu khích, hiện tại lại bị một huấn luyện viên quèn không biết cấp bậc ngăn lại, mặt lập tức sa sầm, đẩy mạnh Trần Lương một cái, khinh thường mắng:

"Mẹ nó, dám cản đường tôi à? Anh chỉ là một tên lính hôi hám, có biết bố đây là ai không? Hả!"

Trần Lương không quan tâm hắn là thiếu gia nhà ai, đào tạo nhân tài cho bộ đội đặc chủng không dễ dàng, hơn nữa đội trưởng của họ là Giang Hình, cho dù cha hắn là ai cũng không thể nhúng tay vào kỷ cương quân đội.

Nghe thấy Giang Hình bảo anh ta không cần nương tay, anh ta không cho Hồng Thâm chút mặt mũi nào, đá hắn sang một bên, đáp vào vũng bùn bắn tung tóe nước bẩn. May là Đường Đường nhanh tay lẹ mắt tránh sang một bên, nếu không cậu sẽ giống như đám Vương Minh bị văng tứ tung lên người.

[Ding— "Từ trên trời rơi xuống... Chị Hồng!" (đã sử dụng)]

Đang trốn tránh thì nghe thấy hệ thống bô lô ba la, liền ngẩng đầu nhìn về phía đó, ôi chao... Kha Gia Ngôn suýt chút nữa bị chị Hồng từ trên trời rơi xuống đè chết, hai người quạt tay chân phành phạch trong bùn, những người xung quanh bị tạt một đống bùn, quạu lên lau mặt bắt đầu cãi nhau.

Bên kia cãi vã ầm ĩ, còn có những người nhân lúc Hồng Thâm không nhìn thấy trộm đánh lén hắn, Đường Đường mặt mũi sạch sẽ đứng ở nơi khói lửa chiến tranh không lan đến, khoanh tay xem trò vui.

U là trời, sảng khoái ngay lập tức.

Hồng Thâm bị đá mấy phát, đau đớn thốt ra những lời tục tĩu, vùng vẫy muốn trèo lên nhưng lại bị Trần Lương đạp xuống. Thấy Hồng Thâm ăn hành, cả bọn kia cũng không dám thách thức Giang Hình nữa, đành phải cố kìm nén tức giận và ấm ức nhảy xuống vũng lầy.

Lão Nham và nhóm bộ đội đặc chủng chính thức của anh ta mang theo một vài khúc gỗ nặng, giao cho mỗi đội rồi cười cười đứng lên.

Giang Hình cũng từ dưới chiếc ô che nắng lớn đi ra, đôi giày quân đội giẫm lên cát sỏi, âm thanh khiến đám con nhà quan binh chưa ăn qua khổ cực run sợ, ấm ức trù ẻo Diêm vương sống này sẽ ế vợ suốt đời!

Người đàn ông dừng lại, mặt trời sắp lặn, quầng sáng của mặt trời lặn bao phủ lấy hắn, người đàn ông quay lưng về phía ánh sáng ấm áp, người đàn ông cao lớn và đẹp trai nhìn xuống những người mặc quân phục rằn ri trong vũng lầy.

Vài giây sau, hắn ngồi xổm bên mép bãi bùn, nhìn đám nhóc cẳng chân bọc đầy bùn lầy, nhếch miệng cười nói: "Buổi huấn luyện địa ngục của các cậu bắt đầu rồi."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com