Dam Dang Hoan
Người đàn bà kia? Lưu Yến phải mất một lúc mới đem được mấy lời của bọn họ xử lý xong, từ từ hoàn hồn, tuy đã biết mình sớm hay muộn cũng sẽ bị người đàn bà vứt bỏ, trong lòng vẫn là cảm thấy đau xót.Khó trách mấy ngày nay Diễm cùng Nho ở đây đều không có gặp bà về nhà, hơn nữa cũng không thấy nói mấy lời châm chọc mình dẫn đàn ông về. Thì ra bà không cần tôi, vẫn vứt lại tôi ở đây.Tuyệt vọng tràn ngập trong Lưu Yến. "Ê! Mày phát ngốc cái gì! Không gọi mụ đi ra thì mở cửa để bọn tao đi vào! Nhìn mày bộ dạng dâm đãng thế này chắc chắn là con của mụ, mở cửa ra để ca ca bọn tao hảo hảo yêu thương mày nha! Hắc hắc!"Gã đàn ông cầm đầu thấy Lưu Yến chỉ mặc một cái áo ngủ rộng thùng thình, vết tích còn lưu lại ở hai chân lộ ra là không thể nghi ngờ, sắc tâm liền trỗi dậy. Lưu Yến hoảng sợ trừng mắt nhìn những khuôn mặt ngoài cửa — một đám người dâm đãng, sợ hãi run rẩy hai chân, cũng không quay đầu lại chạy một mạch về trong phòng. "Ê! Mở cửa a!"Đóng kín cửa phòng, Lưu Yến kinh hoảng đẩy toàn bộ đồ đạc đè lên cánh cửa phòng ngủ. Nghe thanh âm cửa sắt đang bị đạp phá ngoài phòng, Lưu Yến hoảng sợ lui người vào góc phòng vẫn còn chút ánh sáng. Thời tiết mấy ngày này thật nóng, nhưng hơi nóng cũng không thể nào sưởi ấm cái thân thể toàn mồ hôi lạnh của hắn. Bà không cần tôi, tại sao???Ngay cả phải đi, cũng không nói với tôi một tiếng? Rốt cuộc tôi có phải do bà sinh ra hay không? Thân thể dâm đãng này không phải cũng của bà ban cho sao?? Tại sao? Bà có thể không cần? Có thể không quan tâm?Có tôi vốn không nên sống ở trên đời này hay không?Lúc này Lưu Yến rốt cuộc nhịn không được nước mắt, bắt đầu một giọt lại một giọt chảy xuống.Thân mình không còn cách nào chịu nổi đau đớn, liên tiếp run rẩy. Rồi nghe thấy thanh âm cánh cửa sắt ngoài phòng rốt cuộc bị đánh sập, một đám người bắt đầu tấn công vào cánh cửa phòng ngủ. Bắt đầu đập không ngừng vào cánh cửa mỏng manh kia. Đây là thứ bà để lại cho tôi? Để cho tôi bị một đám đàn ông lật đi lật lại. Làm tác dụng duy nhất của cái thân thể mà bà ban cho tôi, có phải hay không?Tôi chưa bao giờ cảm thấy được cái thân thể này có cái gì tốt, bà biết không?Khi tôi lần đầu tiên bị đàn ông đè, thân thể hưng phấn mà không ngừng được, nhưng tôi khóc thê thảm đến thế nào, bà biết không?Tôi thật hận cái thân thể ghê tởm này, tại sao bà lại cho tôi cái thân thể như vậy. Tại sao, bà không yêu thương tôi, mà là dùng thân thể tôi đi câu dẫn đàn ông, lừa tiền của đàn ông sao?Bà không thương tôi, tại sao?Nước mắt, dính ướt cả khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Yến, cậu chậm rãi đứng lên.Đôi chân thon dài trắng nõn bước lên trên thành ban công, nghênh diện ánh sáng rực rỡ chiếu lên thân thể run rẩy không ngừng của cậu.Đôi mắt tuyệt vọng vì ánh dương quá chói mắt liền nheo nheo lại. Lại thấy trên đường có hình bóng của hai người mà cậu tưởng nhớ.Nho... Diễm..."Đáng chết! Đều tại mày, mua thuốc cũng biết đường giấu đi, để cho thầy giáo nhìn thấy. Còn tha tao xuống cùng mày! Hiện tại toàn trường đã cho tao với mày là một đôi rồi sôi nổi bịa chuyện!! Mày xem mày... chết tiệt!!"Lam Diễm cắn chặt răng căm tức mà nói. "Aish! Mày nghĩ rằng tao tốt hơn mày sao? Anh em đều hỏi tao tự nhiên lại đi câu dẫn đối thủ một mất một còn, giả làm anh em tốt đi quyến rũ sao!! Vãi loằn!! Mày là cùng lắm là cái giẻ rách, tao có chơi heo mẹ cũng không muốn chơi ngươi!"Trả miếng cho hắn, Nhan Nho ngoan độc nói. "Mày!! Đồ vô lại nhà mày, ta chỉ cần có tiểu Yến là đủ rồi, mày cứ cùng với heo mẹ nhà mày mà vui vẻ đi! Ha ha!!""Đừng có mà tự suy diễn, tiểu Yến là của tao!!""Mày mơ giữa ban ngày à thằng mặt lợn! Tiểu Yến quen tao trước, mày là mày chen chân vô vợ chồng son tụi tao hiểu chưa?!!」 "Cừi ỉa ! Mày nghĩ tiểu Yến với mày mà có quan hệ sao? Tao mới là ───"Mới nói được nửa cậu, Nhan Nho không khỏi trừng to mắt, nhìn lên ban công của nhà tiểu Yến trên lầu... chạm vào mắt là một thân ảnh quen thuộc, kinh ngạc không nói được gì. "Ê! Mày sao vậy?? Nhìn thấy gì hẻn?"Lam Diễm theo ánh mắt của gã nhìn lên, nhưng kinh ngạc đến mức không nói được gì. Kia... Kia không phải tiểu Yến sao?? "Má, gì vậy! Tiểu Yến sao lại đi tự tử??''Nhan Nho hoàn lại hồn từ trong kinh hách, nhanh chóng chạy băng băng đến bên dưới ban công của Yến gia, Lam Diễm đồng thời theo sát đằng sau gã. "Tiểu Yến! Em sao vật?? Đừng nghĩ quẩn nha!! Có việc gì anh cũng giúp em giải quyết, bằng không còn có cái tên đầu heo này mà! Đừng quên tụi anh mà!!"Lam Diễm ngẩng đầu lớn tiếng gọi to, hy vọng lúc này Lưu Yến ở bên trên có thể nghe thấy. "Đúng vậy! Tiểu Yến, chúng tôi lập tức đi lên, em đừng xằng bậy a!! Ai ya aizzz!!"Nhan Nho cũng kêu to lên thu hút sự chú ý của người trên ban công kia. Bọn họ...... Hai mắt vô thần, bắt đầu có một chút ánh sáng. Đúng vậy! Tôi còn có bọn họ mà?? Bà không cần tôi. Nhưng tôi còn có bọn họ nha?? Tôi quyết định trở thành của bọn họ, thế có được hay không?? Đôi môi phấn bạch, bỗng nhiên gợi lên một cái mỉm cười, hơn nữa ── cao thấp mà chuyển động mấp máy. "Gì! Tiểu Yến, có phải muốn nói cái gì với tụi anh không?"Lam Diễm tinh mắt liền nhìn ra phản ứng của Lưu Yến. "A? Hình như là, chính là ── Oái! Tiểu Yến không nên nhảy!!"Người trên ban công, đột nhiên nhảy xuống...... làm cho hai kẻ ở bên dưới căn bản đến thời gian chuẩn bị cũng không có "Ê! Tiếp hảo!! Nhanh tiếp cho chuẩn vào!!""Bên phải! Mày nhích qua bên phải một chút coi!!""A a a a!!"Sau một hồi kích động hỗn loạn gào thét... là thanh âm thê thảm của hai thằng nhóc ác. "Chết tiệt dickhead!! Mày nằm lên chân tao rồi!" "Con mẹ nó!! Mày còn không phải đè lên tay của tao sao! Còn nói cái gì!!"Sau đó tiếng cười ngọt ngào lại một lần nữa vang lên. "Các anh đã trở lại!!"Vừa vào cửa, Lam Diễm liền thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều như được hồi sinh, khuôn mặt xinh đẹp của người đẹp, thanh âm ngọt ngào cùng nụ cười mê hoặc. "Ác! Tiểu Yến...... Anh nhớ em chết mất!!"Ôm lấy người trong lòng, Lam Diễm đem đôi môi áp lên cái miệng nhỏ nhắn khiến cho hắn nhớ đến điên đảo kia, thỏa mãn khát vọng của cả ngày. "Ưm...... Chờ, chờ một chút."Thật vất vả đem miệng mình thoát ra khỏi đôi môi của sắc lang kia, Lưu Yến thở gấp gáp khôi phục khuôn mặt đỏ bừng kia:"Anh đi ăn cơm đã! Mà tối vẫn có thể làm tiếp mà.""A ── OK! OK! Mình đương nhiên phải làm... Thiệt nhiều thứ đó nha!!"Đưa tay trao cặp táp đi làm cho Lưu Yến, Lam Diễm tâm tình khoái trá thưởng thức không khí gia đình ấm áp. Từ sau ngày đó tiếp được tiểu Yến nhảy lầu...... Hai người bọn họ liền đoán rằng tiểu Yến làm như vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Thế là, bọn họ trước hết đem tiểu Yến vào khách sạn, cẩn thận hỏi han sự tình xong liền quyết định sẽ chăm lo cho cuộc sống tiểu Yến từ này về sau. Hùn vốn mua một ngôi nhà cho tiểu Yến ở, hơn nữa cũng bắt đầu cuộc sống ba người ở chung. Đến bây giờ đã là 5 năm. Nhan Nho mở một quán bar, sinh ý không tồi còn phát triển mấy chi nhánh. Mà hắn trở thành quản lý phòng thiết kế sản phẩm của một công ty, còn tiểu Yến bởi vì từ nhỏ đã ở một mình, trở thành phu nhân kiêm quản gia của họ. Buổi tối hai người trước đây đều tranh nhau ai lên trước, đến bây giờ thì cùng nhau chia ra hưởng thân thể mê người của tiểu Yến. Xem ra thật đúng là hai công một thụ rồi!! Hừ! Bất quá Hôm nay con heo kia khuya mới trở về, hôm nay lại có thể một người độc hưởng tiểu Yến ha ha!!Nghĩ đến đây, Lam Diễm không khỏi cười ra tiếng, đi vào nhà ăn. Cũng không bao lâu, hắn lại nghe thấy thanh âm không mong muốn nhất kia vang lên! "Anh đã về rồi!!"Nhan Nho rất nhanh cỡi giầy, chạy vào nhà ăn, xem nhẹ Lam Diễm đang ngồi trên ghế mà trừng gã, tiến ngay đến bên Lưu Yến còn đang dọn cơm kia, tặng ngay một nụ hôn nóng bỏng. "Úi! Úi"Nhìn không được gã cùng tiểu Yến hôn đến chướng mắt , Lam Diễm ra tay cứu tiểu Yến ra."Dickhead! Mày không phải đến khuya mới về sao!!"Đáng chết! Đêm hoàn hảo của tao lại phải chia với thằng cha này rồi!! "Aida cái này phải trách tao có một đám anh em số dzách tuyệt vãi loằn giúp tao xử lý chuyện trong quán. Thật sự là làm tao cảm động hết sức hohoho!!!!"Nhan Nho cảm động giả vờ làm ra hành động lau mắt. "Mắc ói! Biết vậy đã chẳng gọi cho mày!!"Ngoan trừng nhìn nam nhân đang tự nhiên ngồi xuống đối diện mình, Lam Diễm không giấu giếm nói ra lời trong lòng. "Hắc hắc! Tao sẽ không cho mày độc chiếm tiểu Yến đâu!"Nhan Nho khoái hoạt cười trộm không ngừng, nhận lấy bát cơm tiểu Yến đưa cho. Con lợn chết tiệt!!!!"Mỗi ngày đều phải nhìn mày ra vào trong người tiểu Yến. Thật sự bẩn mắt tao!"Lam Diễm thông minh xuống tay đúng chỗ người kia để ý nhất "A! Mày cũng không trần truồng chắc, cũng không phải chỉ có mày chịu bẩn mắt á!!Nhan Nho khịt mũi lầm bầm nói. "Khụ! Hai người có thể vừa dùng cơm mà nói mấy loại chuyện này sao?"Lưu Yến thấy câu chuyện dừng không được, liền nói vào một câu Trên thực tế... cũng chỉ có tôi có thể khiến cho hai người đàn ông vốn nhìn nhau đầy hằn thù bao nhiêu năm này ở chung dưới một mái nhà, tự động đình chỉ ác ngôn ác ngữ với đối phương. "Thiệt là... Đã lâu như thế rồi còn thích cãi nhau như thế. Có đôi khi em thật muốn thu hồi lời em nói lúc ấy."Không biết là thật sự ai thán hay là muốn dọa bọn họ , Lưu Yến lộ ra một bộ dáng hối hận. Nghe thấy Lưu Yến nói xong, hai người không khỏi xoay lại "Muốn nghe lại không??"Lưu Yến đối với hai tên trung khuyển bên cạnh đột nhiên biến thành bộ dáng chó con, lộ ra nụ cười ngọt ngào. Hai người không hẹn mà cùng gật gật đầu, đến khi phát hiện đối phương cũng có hành động y như mình, lại đồng thời xuất hiện phản ứng, lập tức lại ngoan trừng mà nhìn nhau. "A! Ăn xong sẽ nói với các anh!!"Mang theo nụ cười hạnh phúc, Lưu Yến đứng dậy đi đến bên bếp lấy thêm canh nóng. Bên tai vang lên tiếng hai đôi đũa bắt đầu giao chiến, lại là một nét cười ngọt ngào thoáng qua. Nhớ tới lời mình nói trước khi nhảy xuống, Lưu Yến cảm thấy...... Thật sự không phải là một quyết định sai lầm.『 Thân thể dâm đãng này của em, cho các anh ───』
========== Hoàn========
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com