Daiyan Toi Bao Nuoi Em Cover
Dụ Ngôn sợ hãi đến mức nước mắt cũng vô thức chảy ra, nếu như hiện tại chạy, còn kịp không? Làm sao bây giờ! nàng cúi đầu nhìn Đới Manh đang ngồi xổm trước mặt, cô vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm hướng tiếng bước chân kia truyền tới."Đêm hôm như vậy còn lấy đâu ra phụ nữ, ông nên về sớm ngủ một giấc thì hơn.""Thì bên kia, ông nhìn thì biết."Nín thở một lúc, Dụ Ngôn sợ bản thân sắp chịu không nổi nữa.Đới Manh không phải chưa từng nghĩ tới tình huống xấu nhất, nếu như thực sự gặp chuyện không may, cô chỉ hi vọng bản thân có thể một mình đối phó hai tên kia, để Dụ Ngôn có thời gian chạy trốn, bản thân cô như vậy thực ra cũng không có gì uỷ khuất, tối đa cũng chỉ khó chịu một chút thôi, chỉ là cô không hy vọng nàng kia bị đàn ông làm bẩn.Trên đùi truyền đến cảm giác ấm áp, là bàn tay của Đới Manh, đang ở trên đùi nàng nhẹ nhàng vuốt ve, Dụ Ngôn cắn chặt răng, sợ bản thân không nhịn được mà phát ra tiếng động.Một trận gió thổi tới, đem váy ngắn của Dụ Ngôn thổi tung lên, xong đời rồi, nhất định sẽ bị phát hiện! Dụ Ngôn và Đới Manh tư tưởng đều trầm xuống."Khốn khiếp, cát bay hết vào mắt tôi rồi!""Vậy ông đi tiểu nhanh một chút, ở đây tối như vậy, làm sao có người giúp ông kiểm tra mắt được."Sau một trận tiếng nước chảy, hai tên đàn ông dần dần đi xa.Dụ Ngôn thở phào, trượt xuống phía dưới, cùng quỳ gối đối mặt với Đới Manh, nàng bị cô ôm vào lòng, bên tai là tiếng Đới Manh, nhẹ nhàng thoải mái, "Không có việc gì rồi, xem em bị hù đến sợ hãi kìa."Vừa trầm tĩnh lại được chốc lát, Dụ Ngôn lại bắt đầu rơi nước mắt, vừa khóc vừa kéo người cô, vừa rồi nàng cực kỳ sợ hãi, trong đầu suy nghĩ ra rất nhiều tình huống không tốt."Sợ cái gì, chỉ là hai tên đàn ông thôi, thừa lúc chị đối phó bọn họ, em nhanh một chút chuồn đi là tốt rồi ~" - Đới Manh buồn cười ôm vai nàng, vỗ về."Chị...chị làm sao đối phó bọn họ?" - Chẳng lẽ cô có công phu, phải không?"Dựa vào công phu trên giường a." - Nói ra lời này, Đới Manh tự nghĩ bản thân coi như là chẳng biết xấu hổ, hình như từ sau khi cùng Dụ Ngôn ở chung một chỗ, bản thân cô so với trước đây thuần khiết ra khá nhiều, cùng Dụ Ngôn nói vấn đề này hình như cũng không tốt lắm, "Haha, chị nói giỡn thôi."Dụ Ngôn kinh ngạc nhìn Đới Manh, nàng hoàn toàn hiểu được ý tưởng của cô, cố sức nắm vai cô, sau đó lại ôm cổ cô, càng khóc dữ dội hơn, "Chúng ta có thể cùng nhau chạy mà......""Đúng, đúng, cùng nhau chạy, cùng nhau chạy là có thể an toàn, đừng khóc , theo chị trở về thôi." - Đem Dụ Ngôn đỡ lên.Bởi vì một phen vừa nãy, hai người cũng chưa mần ăn được gì, trở về nhà Đới Manh. Dụ Ngôn ban ngày tinh thần khẩn trương vì thi cử, ban đêm lại bị doạ sợ như vậy, làm nàng có chút hoảng hốt, thất thần
Đới Manh thấy nàng hai má hồng hồng, có chút không bình thường, liền đưa tay đặt lên trán nàng, đúng là có chút muốn bỏng tay, "Vẫn còn nóng rần như này, em bị hù sợ đến vậy sao?"Dụ Ngôn nằm xuống sofa, nàng tự dùng hai tay sờ sờ khuôn mặt và cái cổ, xác thực có chút phát nhiệt, "Có thể là...""Trên đời này không có gì không vượt qua được, cho nên em cũng không cần sợ cái gì." - Đới Manh hôn tay nàng, lúc này mới thấy trên tay nàng có vết cắn, hẳn là do lúc nãy tự dùng tay bịt miệng, "Tại sao tự cắn a?""Không có việc gì, lúc đó em rất sợ, sợ bản thân phát ra tiếng động..." - Bàn tay bị Đới Manh ôn nhu cầm nắm, thấy cô nhíu mày, vẻ mặt yêu thương kiểm tra vết thương, Dụ Ngôn nở nụ cười, trong lòng mềm nhũn, hạnh phúc và hài lòng.Đới Manh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vết thương của nàng, sau đó cười vỗ vỗ nàng, "Chờ em khỏi, chúng ta lại tiếp tục làm những chuyện không thể cho người khác nhìn tiếp nha~"Mặt Dụ Ngôn càng đỏ hơn, nàng gật đầu, giọng nói nhỏ đến mức Đới Manh ngồi gần cũng sắp nghe không rõ.Ai mà biết, trận bệnh này tới có chút thật lợi hại, cứ sắp hồi phục lại tái diễn, Dụ Ngôn lăn qua lăn lại gần một tháng mới khỏi hẳn, nàng chính là cả tháng ấy đi tới đi lui trong bệnh viện, không thì cũng nằm bẹp ở nhà . Trước đây vốn nghĩ muốn cùng Đới Manh đi du lịch một chuyến, cũng vì vậy mà phải phá bỏ kế hoạch.Đới Manh vẫn lo lắng cho thân thể của Dụ Ngôn, cũng sẽ không thể nào cùng nàng lăn qua lăn lại, ngược lại cô còn bận rộn chạy đến bệnh viện hầu hạ Dụ Ngôn, kết quả nàng hết bệnh, Đới Manh lại bị cảm."Xin lỗi... Chiếu cố em lâu như vậy, hiện tại lại thành chị bị cảm." - Mắt thấy sắp tới ngày khai giảng, Dụ Ngôn cảm thấy thật hổ thẹn.Đới Manh khịt mũi, tiếng nói đặc biệt khàn khàn, "Không có việc gì, chị của em cũng sắp khoẻ lại rồi, chị mua vé ngày mai bay, tống em vào trường học.""Ngày mai? Có phải quá sớm không?" - Này so với dự báo nhập học, muốn sớm hơn gần chục ngày.Đới Manh buồn buồn, nhíu mày, "Em không muốn cùng chị đi chơi a?"Dụ Ngôn rất hiểu suy nghĩ của cô, cúi đầu nói rằng, "Thế nhưng chị cảm mạo còn không chưa khỏi.""Em thi vào một trường xa như vậy, chị nghĩ sau này muốn thấy em cũng khó khăn, bằng không, hay là chị cũng dọn về đó ở luôn nhỉ?" - Trước đây, tuy rằng nghĩ chỉ cần mua vé là bay tới được liền, cực kỳ đơn giản, thế nhưng hiện tại vừa nghĩ đến, muốn nhìn nàng này một lúc là liền phải ngồi máy bay hơn 5 giờ đồng hồ, khiến Đới Manh muốn đau đầu.Dụ Ngôn nháy mắt mấy cái, có vài phần buồn bã, "Lúc trước không phải chị kêu em chọn một trường xa chút sao, hiện tại lại ngại xa...""Chị mặc kệ, bằng không em đừng đi đại học nữa, chị giúp em liên hệ với trung tâm tư vấn du học." - Đới Manh làm bộ như nữ sinh ngây thơ, ôm thắt lưng Dụ Ngôn.Dụ Ngôn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn cô, "Kia không phải còn xa hơn a?""Cũng đúng, chết tiệt!" - Đới Manh chửi bới một tiếng, cô thực sự hối hận rồi, giá mà lúc trước kêu Dụ Ngôn ở nhà để cô nuôi thì thật tốt, dù sao nàng cũng rất nghe lời cô.Tuy rằng không mấy tình nguyện, nhưng Đới Manh vẫn đúng hạn liền cùng Dụ Ngôn leo lên máy bay, Dụ Ngôn nghĩ bản thân sắp phải đối mặt với một thành thị không quen thuộc, trong lòng có chút thấp thỏm.Ngồi trên máy bay, Đới Manh nắm tay Dụ Ngôn, tựa đầu vào vai nàng, lợi dụng chiếc ba lô che khuất đùi nàng, ngón tay không an phận bắt đầu tác oai tác quái, Dụ Ngôn mở to hai mắt nhìn cô, người này thế nào luôn luôn thích chơi mấy trò biến thái đau tim ở nơi công cộng, trái tim nàng thật sự chịu không nổi nữa rồi!May là khoang hạng nhất, cũng ít người, lại không có người chú ý động tác của các nàng, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy hai phụ nữ đang dựa vào nhau để nghỉ ngơi mà thôi.Nhìn nữ tiếp viên từ bên người Đới Manh ghé qua, cô ta cười hỏi Dụ Ngôn muốn uống gì không, nàng đỏ mặt lắc đầu, "Không cần, cảm ơn chị." - Nữ tiếp viên kia mỉm cười gật đầu, cảm khái nhận xét, thật đúng là một nàng ngượng ngùng.Thế nhưng chỉ có Dụ Ngôn biết, tại nơi mọi người không nhìn thấy, đang có một kẻ hiểm ác hoành hành, tay cô càng ngày càng quá phận, nàng lại không dám nhiều lời, rất sợ bản thân không kiềm chế được rên ra tiếng, hai tay chăm chú ôm ba lô vào trong lòng, nhẫn nại khổ cực vô cùng, còn có mấy nữ tiếp viên lại liên tục đi tới hỏi han, làm cho nàng khẩn trương trên mặt càng lúc càng hồng.Đới Manh hơi mở mắt ra nhìn Dụ Ngôn, sau đó lại cười vùi đầu vào vai nàng, nhỏ giọng bên tai nàng nói "Em nhắm mắt giả bộ ngủ, các nàng sẽ không quấy rối em nữa a.""Chị...đây là trên máy bay a... xung quanh còn có nhiều người như vậy." - Dụ Ngôn từ từ nhắm chặt hai mắt, giống như là muốn bịt tai trộm chuông, chỉ cần bản thân nàng không nhìn thấy, sẽ không phải xấu hổ đi."Rõ ràng là em rất thích như vậy nha." - Ngón tay Đới Manh ở bên trong nàng, có thể cảm nhận được khát vọng của nàng, đúng là so với Dụ Ngôn, thì thân thể này thành thật hơn rất nhiều, Đới Manh còn sợ quần short của nàng sẽ bị ướt đẫm.Cho dù Dụ Ngôn có cật lực áp chế bản thân, nhưng vẫn không thể chống lại những khoái cảm đâm kích kia, bên tai có thể nghe được tiếng nói chuyện phiếm của những người ngồi hàng ghế sau, tiếp viên thì liên tục đến hỏi han, trong loa là tiếng thông báo sắp hạ cánh, tất cả dồn dập làm cho Dụ Ngôn cảm thấy khẩn trương."Máy bay sắp hạ cánh, kính mong quý khách thắt dây an toàn." - Các tiếp viên hàng không đi kiểm tra từng người, từng bước một, càng ngày càng gần, tim Dụ Ngôn càng lúc càng muốn vọt ra ngoài.
Đới Manh thấy nàng hai má hồng hồng, có chút không bình thường, liền đưa tay đặt lên trán nàng, đúng là có chút muốn bỏng tay, "Vẫn còn nóng rần như này, em bị hù sợ đến vậy sao?"Dụ Ngôn nằm xuống sofa, nàng tự dùng hai tay sờ sờ khuôn mặt và cái cổ, xác thực có chút phát nhiệt, "Có thể là...""Trên đời này không có gì không vượt qua được, cho nên em cũng không cần sợ cái gì." - Đới Manh hôn tay nàng, lúc này mới thấy trên tay nàng có vết cắn, hẳn là do lúc nãy tự dùng tay bịt miệng, "Tại sao tự cắn a?""Không có việc gì, lúc đó em rất sợ, sợ bản thân phát ra tiếng động..." - Bàn tay bị Đới Manh ôn nhu cầm nắm, thấy cô nhíu mày, vẻ mặt yêu thương kiểm tra vết thương, Dụ Ngôn nở nụ cười, trong lòng mềm nhũn, hạnh phúc và hài lòng.Đới Manh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vết thương của nàng, sau đó cười vỗ vỗ nàng, "Chờ em khỏi, chúng ta lại tiếp tục làm những chuyện không thể cho người khác nhìn tiếp nha~"Mặt Dụ Ngôn càng đỏ hơn, nàng gật đầu, giọng nói nhỏ đến mức Đới Manh ngồi gần cũng sắp nghe không rõ.Ai mà biết, trận bệnh này tới có chút thật lợi hại, cứ sắp hồi phục lại tái diễn, Dụ Ngôn lăn qua lăn lại gần một tháng mới khỏi hẳn, nàng chính là cả tháng ấy đi tới đi lui trong bệnh viện, không thì cũng nằm bẹp ở nhà . Trước đây vốn nghĩ muốn cùng Đới Manh đi du lịch một chuyến, cũng vì vậy mà phải phá bỏ kế hoạch.Đới Manh vẫn lo lắng cho thân thể của Dụ Ngôn, cũng sẽ không thể nào cùng nàng lăn qua lăn lại, ngược lại cô còn bận rộn chạy đến bệnh viện hầu hạ Dụ Ngôn, kết quả nàng hết bệnh, Đới Manh lại bị cảm."Xin lỗi... Chiếu cố em lâu như vậy, hiện tại lại thành chị bị cảm." - Mắt thấy sắp tới ngày khai giảng, Dụ Ngôn cảm thấy thật hổ thẹn.Đới Manh khịt mũi, tiếng nói đặc biệt khàn khàn, "Không có việc gì, chị của em cũng sắp khoẻ lại rồi, chị mua vé ngày mai bay, tống em vào trường học.""Ngày mai? Có phải quá sớm không?" - Này so với dự báo nhập học, muốn sớm hơn gần chục ngày.Đới Manh buồn buồn, nhíu mày, "Em không muốn cùng chị đi chơi a?"Dụ Ngôn rất hiểu suy nghĩ của cô, cúi đầu nói rằng, "Thế nhưng chị cảm mạo còn không chưa khỏi.""Em thi vào một trường xa như vậy, chị nghĩ sau này muốn thấy em cũng khó khăn, bằng không, hay là chị cũng dọn về đó ở luôn nhỉ?" - Trước đây, tuy rằng nghĩ chỉ cần mua vé là bay tới được liền, cực kỳ đơn giản, thế nhưng hiện tại vừa nghĩ đến, muốn nhìn nàng này một lúc là liền phải ngồi máy bay hơn 5 giờ đồng hồ, khiến Đới Manh muốn đau đầu.Dụ Ngôn nháy mắt mấy cái, có vài phần buồn bã, "Lúc trước không phải chị kêu em chọn một trường xa chút sao, hiện tại lại ngại xa...""Chị mặc kệ, bằng không em đừng đi đại học nữa, chị giúp em liên hệ với trung tâm tư vấn du học." - Đới Manh làm bộ như nữ sinh ngây thơ, ôm thắt lưng Dụ Ngôn.Dụ Ngôn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn cô, "Kia không phải còn xa hơn a?""Cũng đúng, chết tiệt!" - Đới Manh chửi bới một tiếng, cô thực sự hối hận rồi, giá mà lúc trước kêu Dụ Ngôn ở nhà để cô nuôi thì thật tốt, dù sao nàng cũng rất nghe lời cô.Tuy rằng không mấy tình nguyện, nhưng Đới Manh vẫn đúng hạn liền cùng Dụ Ngôn leo lên máy bay, Dụ Ngôn nghĩ bản thân sắp phải đối mặt với một thành thị không quen thuộc, trong lòng có chút thấp thỏm.Ngồi trên máy bay, Đới Manh nắm tay Dụ Ngôn, tựa đầu vào vai nàng, lợi dụng chiếc ba lô che khuất đùi nàng, ngón tay không an phận bắt đầu tác oai tác quái, Dụ Ngôn mở to hai mắt nhìn cô, người này thế nào luôn luôn thích chơi mấy trò biến thái đau tim ở nơi công cộng, trái tim nàng thật sự chịu không nổi nữa rồi!May là khoang hạng nhất, cũng ít người, lại không có người chú ý động tác của các nàng, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy hai phụ nữ đang dựa vào nhau để nghỉ ngơi mà thôi.Nhìn nữ tiếp viên từ bên người Đới Manh ghé qua, cô ta cười hỏi Dụ Ngôn muốn uống gì không, nàng đỏ mặt lắc đầu, "Không cần, cảm ơn chị." - Nữ tiếp viên kia mỉm cười gật đầu, cảm khái nhận xét, thật đúng là một nàng ngượng ngùng.Thế nhưng chỉ có Dụ Ngôn biết, tại nơi mọi người không nhìn thấy, đang có một kẻ hiểm ác hoành hành, tay cô càng ngày càng quá phận, nàng lại không dám nhiều lời, rất sợ bản thân không kiềm chế được rên ra tiếng, hai tay chăm chú ôm ba lô vào trong lòng, nhẫn nại khổ cực vô cùng, còn có mấy nữ tiếp viên lại liên tục đi tới hỏi han, làm cho nàng khẩn trương trên mặt càng lúc càng hồng.Đới Manh hơi mở mắt ra nhìn Dụ Ngôn, sau đó lại cười vùi đầu vào vai nàng, nhỏ giọng bên tai nàng nói "Em nhắm mắt giả bộ ngủ, các nàng sẽ không quấy rối em nữa a.""Chị...đây là trên máy bay a... xung quanh còn có nhiều người như vậy." - Dụ Ngôn từ từ nhắm chặt hai mắt, giống như là muốn bịt tai trộm chuông, chỉ cần bản thân nàng không nhìn thấy, sẽ không phải xấu hổ đi."Rõ ràng là em rất thích như vậy nha." - Ngón tay Đới Manh ở bên trong nàng, có thể cảm nhận được khát vọng của nàng, đúng là so với Dụ Ngôn, thì thân thể này thành thật hơn rất nhiều, Đới Manh còn sợ quần short của nàng sẽ bị ướt đẫm.Cho dù Dụ Ngôn có cật lực áp chế bản thân, nhưng vẫn không thể chống lại những khoái cảm đâm kích kia, bên tai có thể nghe được tiếng nói chuyện phiếm của những người ngồi hàng ghế sau, tiếp viên thì liên tục đến hỏi han, trong loa là tiếng thông báo sắp hạ cánh, tất cả dồn dập làm cho Dụ Ngôn cảm thấy khẩn trương."Máy bay sắp hạ cánh, kính mong quý khách thắt dây an toàn." - Các tiếp viên hàng không đi kiểm tra từng người, từng bước một, càng ngày càng gần, tim Dụ Ngôn càng lúc càng muốn vọt ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com