Daily Life Of The Snakes And May Included Lions
Dạo gần đây, Septimus Weasley có những giấc mơ rất lạ. Tất nhiên là với bạn của cậu ta, bất kì giấc mơ nào của cậu con trai út nhà Weasley đều lạ cả.Sáng sớm ở Đại sảnh đường, như mọi lần, lúc bắt đầu kể cho tụi bạn về giấc mơ mới nhất, Septimus vừa ăn vừa nói:"Thề với mấy bồ, bao nhiêu năm có giấc mộng tiên tri mà chưa bao giờ mình thấy nó thật như vậy cả. Như kiểu...mình tham gia vào giấc mơ đó vậy."Eileen Prince chọc cái dĩa của mình vào đám khoai tây nghiền không ngừng, mặt mày chán chường:"Mình hiểu ý bồ, Septy. Nhưng bồ có thể nuốt rồi hẵng nói không?"Septimus nuốt ực một cái, Tom Riddle còn ở bên cạnh tri kỉ đưa cho cậu ta một cốc nước bí rợ. Septimus lầm bầm lời cảm ơn trước khi một ngụm uống hết cả cốc.Cậu quý tử gia tộc Malfoy nhăn mày:"Ôi Septy, bồ làm như bồ bị bỏ đói mấy ngày liền ấy. Trong khi sự thực là bồ vừa tọng nguyên nửa con gà tây vào tối qua.""Im đi Abraxas, bồ không thể hiểu được sau khi tiên tri xong mình sẽ đói đến chừng nào đâu. Với cả nói là nửa con gà tây, nhưng thề với Merlin con gà đó ít thịt lắm."Lần này thì hai đứa bạn cậu ta nhìn lên, giọng của Eileen không chắc lắm:"Mình ăn hết cái đùi gà thôi mà mình đã chẳng thể ăn được gì nữa rồi. Bồ ổn không đấy Septy?""Mình ổn, nhưng đó không phải là vấn đề mình đang muốn nói!"Eileen quay mặt đi:"Mình tưởng chúng ta đã xong vấn đề đó rồi chứ?""Chúng ta thậm chí còn chưa bắt đầu, Eil. Điều duy nhất chúng ta nói được về chủ đề chỉ là mình nghĩ nó quá thật cho một giấc mộng, và sau đó hai bồ bắt đầu phàn nàn về cách ăn uống của mình!""Được rồi, vậy giấc mơ mà bồ muốn nói nó như thế nào?"Septimus hồi tưởng lại giấc mơ đêm qua, giọng hơi mơ màng:"Mình mơ mình đang ở Đại sảnh đường, trong một buổi lễ Phân loại. Chị Minnie cũng ở trong đó, trông già lắm rồi, và chị ấy đảm nhận vai trò của giáo sư Merrybeth như hồi đầu năm đó, gọi học sinh lên, và phân loại bằng cái nón rách tả tơi, thậm chí cái nón còn rách hơn cả hồi tụi mình mới vào."Abraxas chen vào:"Bồ tả rõ hơn chị Minnie xem nào? Chị ấy tròn không, hay gầy hơn, tóc có bạc không?"Septimus lắc đầu:"Chị Minnie chắc mới làm người già thôi, vì chị ấy không có tóc bạc, và khuôn mặt thì chưa có mấy vết nhăn. Nhưng trông chỉ già chết đi được, với mái tóc được búi chặt sau đầu, và đội một cái mũ rộng vành."Hai đứa kia nghe vậy thì khẽ liếc liếc qua Đội trưởng Quidditch nhà Gryffindor, Minerva Mcgonagall, trong khi cố gắng tưởng tượng xem nếu chị ta già rồi thì sẽ như thế nào, với cái cách ăn ấy, và cái cách ngồi đó.Septimus mặc kệ hai đứa bạn ngồi đối diện ngồi tưởng tượng linh tinh, cậu ta kể tiếp:"Và sau đó thì mình đi quanh Đại sảnh đường, xem xem có điều gì thú vị hơn là ngắm chị Minnie già. Và mình thấy một cậu nhóc Slytherin, đoán chừng năm năm, trông y như bồ luôn, Abby."Abraxas thoát khỏi tưởng tượng, và gần như hét luôn vào mặt cậu bạn:"Mình á?!"Các học sinh và giáo sư trong Đại sảnh đường quay sang nhìn chú sư tử đội lốt rắn của nhà Malfoy bằng ánh mắt tò mò làm cậu chàng ngại hết chỗ nói, vội vàng hắng giọng ngồi xuống.Septimus nhăn mày đánh giá thái độ của bạn, nhưng vẫn tiếp tục:"Đúng đó, một đứa nhóc cao, gầy, tóc bạch kim dài buộc lên, và cái mặt y như bồ, chỉ khác là nó trông kiêu ngạo lắm, nhìn mà muốn đấm cho phát. Có người gọi tên cậu nhóc là Lucius Malfoy."Abraxas phản ứng lại:"Sao bồ lại muốn đấm một đứa nhóc là hậu duệ của mình vậy? Septy, mình tưởng chúng ta thương nhau chứ!!"Septimus bỏ qua cái thái độ giãy đành đạch của bạn, tiếp tục:"Còn ở bên bàn Gryffindor, mình thấy có một thằng nhóc tóc y như mình tên Arthur Weasley. Cái thằng nhóc đó hình như hẹn hò với đứa con gái nhà Prewett."Eileen gật gù:"Có vẻ như mấy bồ đều có hậu duệ nối dõi cả, thế còn mình? Mình thì sao?"Septimus nhìn cô nàng:"Đến hết buổi lễ Phân loại mình cũng không thấy một ai họ Prince cả...xin lỗi nhé."Abraxas vỗ vai bạn "bộp bộp":"Ôi dào ôi, có gì mà phải xin lỗi, có lẽ là do tiểu thư Eileen đây phải gả ra ngoài, thế nên hậu duệ tự nhiên mang họ người khác thôi."Tom Riddle bất đắc dĩ nhấc cái tay vô tư của con chim công kia ra, xoa xoa chỗ bị đập đau điếng của Septimus, miệng hỏi:"Thế còn mình, có ai mang họ Riddle không?""Thật xin lỗi, Tommy à. Mình rất tiếc phải thông báo là không có ai mang họ Riddle hết."Lần này thì cái tay trời đánh của cậu quý tử Malfoy chuyển sang cái vai của Tom, đau điếng. Cậu ta an ủi:"Ôi đừng buồn, Tommy, chắc chắn là vì hậu duệ của bồ chưa vào Hogwart thôi.""Mình không biết là hậu duệ của mình sẽ ra sao, nhưng mà nếu bồ còn đập lưng mình nữa, mình thề sau này hậu duệ của mình lưng không có thẳng nổi đâu." Tom phán một câu xanh rờn.Abraxas vội bỏ tay ra, khuôn mặt thập phần đáng thương:"Ôi, mình chỉ muốn an ủi bồ, sao bồ lại nỡ lòng nào hắt hủi mình như thế?""Bồ rất đáng bị hắt hủi Abby à, đặc biệt là với cái tay đó của bồ." Eileen lấy cái dĩa loại bỏ cà rốt ra khỏi một phần khoai tây nghiền mới."Mấy đứa, ăn xong chưa còn đi lên lớp học." Tiếng của Huynh trưởng nhà Gryffindor- Charlus Potter vang lên đánh gãy câu chuyện của bọn đàn em.Abraxas quay đầu:"Anh Charlus, sao anh nỡ lòng nào chia cắt bọn em với đồ ăn vầy... Người ta đã ăn được mấy đâu."Charlus búng vào trán đàn em:"Với em, ăn thế là đủ rồi, quý tử Malfoy ạ. Ăn nhiều mà giỏi Độc dược lên thì anh cho em ăn thành heo cũng được nữa là."Malfoy tỏ vẻ bị tổn thương sâu sắc, nhưng chẳng ai quan tâm đến cậu ta. Còn Septimus nhìn thấy ông anh Huynh trưởng liền nói lớn:"Nhớ rồi, hôm qua mình cũng thấy được cả hậu duệ của ảnh, tên là James Potter hay gì đó. Trông mặt thằng nhóc đó đểu cáng y như Abby, nhưng đẹp hơn Abby nhiều.""Vậy thì anh có phúc đó chớ, hậu duệ của anh hơn đứt con rắn nhà Malfoy mà." Charlus đi đằng trước nói.Abraxas bị đả kích đợt hai, vật vã trên vai cô bạn không chịu đứng lên đi đàng hoàng làm Eileen cáu lắm, thế là cô nàng ếm một lời trù tên sư tử đội lốt rắn này bằng cái lời nguyền phải nhảy cho đến hết ngày.Chà, tất nhiên là một cậu nhóc vào bệnh thất ngồi cả ngày, (nghe nói bà Pomfrey muốn tống nó ra chỗ nào khác hơn là nhảy ở trong bệnh thất vì ồn.) và một cô nhóc bị cấm túc cả một tuần với ông giám thị Flitch.Một tuần sau, trong khi cả nhóm đang ngồi tụ lại ở chỗ Hồ Đen, với sự góp mặt kì lạ của Huynh trưởng Charlus Potter, mân mê cái mặt dây chuyền nhìn kì lạ kinh khủng. Abraxas ngắm nó và đưa ra cái nhận xét đầu tiên:"Nó trông y như cái mà ba mình sẽ đeo khi phải đi dự tiệc hay gì đấy.""Ba bồ sẽ đeo cái thứ lòe loẹt nay á?" Eileen hỏi."Bình thường thì ba mình không đeo những thứ như thế này...nhưng mình dám cá ổng có một bộ sưu tập gồm những thứ kiểu như này trong phòng ổng.""Nhưng vấn đề là, sao lại có một cái dây chuyền đắt tiền như vầy rớt ở đây?" Tom đặt ra nghi vấn.Cả bọn nhìn nhau, sao lại có được nhỉ?Như để trả lời cho câu hỏi của tụi nó, một lọ Độc dược cứ thế rơi từ trên trời xuống, rất may đã được tiếp đất an toàn nhờ anh Charlus đã nhanh nhẹn phóng ra một phép Trôi nổi lên cái bình.Eileen Prince, cô ái nữ duy nhất của nhà Prince, vội vàng lấy cái lọ và quan sát kĩ. Nhìn lọ thuốc không có màu, mùi, và sờ vào cảm giác nhơn nhớt, cô nàng Độc dược phán ngay:"Nó là một lọ đựng chất nhờn của ốc sên thôi, cái loại phổ thông ấy mà."Mấy đứa trẻ không hẹn mà cùng nhìn lên trời, Septimus mở lời:"Vậy là cái mặt dây chuyền cũng rớt từ trên trời xuống như vậy hả?""Chứ còn sao nữa, nhưng quan trọng là ai mới là người thả nó xuống?" Eileen nói."Bồ biết gì không Septy, mình nghĩ tối nay bồ nên đi ngủ và cầu mong mơ một giấc mơ tiên tri xem ở quãng thời gian nào thì người sở hữu làm mất hai thứ này, chắc chúng ta có thể tìm cách đưa lại cho họ." Abraxas nói, ai có thể nói cho cậu biết vì sao phải ngẩng đầu nhìn trời vậy??Đúng lúc đó, một cái váy cũng rời từ trên xuống, đáp trúng mặt của Tom. Bốn người còn lại bật cười ha hả, trong khi Tom lấy cái váy ra khỏi mặt mình.Abraxas cười hăng nhất, cuối cùng còn bị sặc nữa.Eileen ho húng hắng nhằm kìm đi cơn buồn cười trước khi nhận cái váy từ Tom. Cô giơ lên ngắm nhìn.Nó là một chiếc váy dạ hội cúp ngực nhún sườn, màu đen thuần và được đính đá tỉ mỉ, điều quan trọng là chưa ai từng thấy mẫu váy này bao giờ cả.Trong khi mọi người nhìn nhau đầy thắc mắc và đang cố gắng suy luận ra được gì đó từ ba thứ này, một tiếng hét của con gái vang lên TỪ. TRONG. KHÔNG. TRUNG."Lucius!!! Em không thể tìm thấy mẫu váy em định nhờ Sev thử ở đâu cả!!!""Lần cuối em để nó ở đâu?" Một giọng con trai ngán ngẩm vang lên."Em thề em vừa để nó ở trên cái bàn này, quay đi mất và em giờ không thấy nó đâu nữa!!""Cissy, bình tĩnh nào, có lẽ lại là một trò chơi khăm nào đó đến từ Potter mà thôi." Cậu con trai được gọi là Lucius nói, điều này làm vị Huynh trưởng đến từ gia tộc Potter bất bình hết sức."Lucius Malfoy, tôi có một tin buồn cho anh, anh nghe không?" Một giọng nói non nớt chen vào cuộc hội thoại, và đồng thời mấy đứa trẻ ngồi ở Hồ Đen quay sang nhìn Abraxas."Là gì hả Sev?""Tôi không tìn thấy lọ nguyên liệu chứa dịch nhờn ốc sên để làm Dược dưỡng da cho anh, vậy nên, tôi sẽ tạm thời dừng bào chế đến khi nào tôi tìm được."Mọi người tiếp tục nhìn vào lọ thuốc trên tay Eileen, và chỉ có duy nhất Abraxas tỏ ra thông cảm cho hậu duệ của mình.Không ngoài dự đoán, người con trai lớn tuổi hơn gần như là sốc:"Cái gì chứ Sev, lại thiếu nguyên liệu nữa hả? Cậu mà sẽ đánh mất lọ nguyên liệu của mình nữa hả, cậu không thể bảo ông cậu gửi lên thêm hay gì sao???""Không như quý tử nhà Malfoy đây, trong đầu toàn Dược Làm đẹp, ông Roderick có nhiều việc hơn phải làm thay vì chỉ lo kiếm nguyên liệu và gửi cho cháu ổng để dưỡng mỗi cái mặt anh. Đáng ra tôi nên nghiên cứu xem có loại dược nào giúp bổ não anh hơn." Giọng nói của cậu bé kia sặc mùi móc mỉa, khiến Abraxas càng thêm cảm thông với hậu duệ của mình.Nhưng Eileen thì giật cả mình:"Roderick là tên ba mình mà.""Và cậu bé kia vừa nói nó là cháu của ba bồ, thế nên rất có thể nó là con của bồ." Septimus nhắc nhở thân thiện."Nhưng cũng có thể chỉ là trùng tên mà thôi."Giọng nói của cậu Lucius kia nghe đau đớn lắm:"Ôi Severus, tại sao Merlin lại có thể tàn nhẫn như thế chứ?""Đừng lôi Merlin vào câu chuyện này. Theo tôi thấy, có khả năng là do nhóm Potter làm, tụi đó bắt nạt tôi hơi nhiều kể từ đầu năm rồi đấy nhé, đặc biệt là con chó họ Black." Cậu bé Severus nói làm Huynh trưởng Charlus tự nhiên muốn nhìn lại gia tộc mình, sao tự nhiên lại đi bắt nạt người khác, lại còn là bắt nạt với Black nữa chứ. Nhớ tới cái mặt của Orion Black làm Charlus ghét cay ghét đắng.Và chỉ có từng đó thôi, rồi âm thanh mờ dần và biến mất.Tụi nhỏ ở dưới xôn xao, và rồi Septimus kêu lên:"Đúng rồi! Mình đã đoán được mấy cái thứ này, và dòng thời gian, cũng như mọi thứ rồi!""Hả, cái gì cơ Septy?""Mấy bồ nhớ tuần trước mình kể cho mấy bồ giấc mộng tiên tri của mình không?""Có, mình nhớ bồ kể có bà chị Minnie già khú." Abraxas trả lời."Vấn đề là trong giấc mơ đó, chị Minnie trông hơn năm chục tuổi, già là do cái cách ăn mặc thôi.""Vậy tức là bồ mơ thấy tương lai của vài chục năm sau, khi chúng ta đã lớn." Eileen nói."Chính xác. Và mình có kể ở Slytherin có một cậu năm năm tên Lucius Malfoy, và ở Gryffindor có một đứa năm nhất tên James Potter.""Vậy nên suy ra tụi nó chẳng phải là hậu duệ gì sâu xa mà là con của tụi mình ấy hả?!" Abraxas nhảy khùng lên, nhớ đến lời miêu tả của Septimus về cái mặt vênh vênh của Lucius nhìn mà muốn đấm. Ra là Septimus muốn đấm con trai mình luôn!"Từ từ, Roderick là ba mình, và người tên Severus kia là cháu của ổng, thế nên nếu không phải là trùng tên thì Severus là con trai mình á hả?!!!" Eileen gần như hét lên, tuổi trẻ mà đã biết có đứa con độc mồm độc miệng chọc cho con của Abby tổn thương cũng là một dạng thành tựu đó chứ.Charlus Potter rầu rĩ không thôi, nếu xét đúng như thế, thì tức là cái tên James Potter 'khuôn mặt đểu cáng nhưng đẹp hơn Abraxas' chính là con mình, và thằng con tương lai của mình lại đi bắt nạt con của ái nữ nhà Prince. Lại còn chơi với Black nữa chứ!!Chỉ có Tom Riddle, người ngồi im cả một cuộc hội thoại, lúc này vẫn không nói gì. Eileen nhìn cậu:"Có lẽ là con của Tommy bé bỏng chưa vào Hogwart thôi, đừng có buồn Tommy nhé!""Thôi ngay cái giọng đấy đi." Tom cau mày, đổi lại là tiếng cười của Eileen.Nhưng rồi Septimus hỏi:"Vậy làm thế nào để chúng ta trả lại đống đồ này cho con mình?""Chúng ta nên xem sách để tìm hiểu thông tin trong thư viện. Nhưng mà là mai. Giờ thì đi ăn tối đi." Charlus đứng dậy, vỗ vỗ đôi chân mỏi nhừ."Nếu được, mình muốn nhìn thấy con trai mình ghê. Để xem xem mặt đứa con trai suốt ngày chê bai con của Abby trông như thế nào chứ?" Eileen vừa đứng dậy vừa mơ mộng.Abraxas nghe thế thì nhảy chồm lên:"Nếu mình mà gặp con trai mình, mình thề mình sẽ bảo nó mắng con trai bồ mãi mãi!""Mắng được không thưa quý tử Malfoy, lọ Dược làm đẹp của con trai bồ là do con trai mình điều chế đó nha. Yếu thế làm sao. Trong khi ba thằng bé thì đầu toàn thuốc dưỡng tóc, con của bồ toàn Dược dưỡng da. Điều này càng chứng minh quan hệ ba con của hai người đó~" Eileen cười, con trai tương lai quá lợi hại!"Hai bồ, trật tự đi." Tom Riddle nói, khiến hai con người còn lại cười nhạo và bị cười nhạo nhau trong im lặng.Thực ra, không cần phải chờ đến sáng mai mới có thể tìm ra phương pháp. Ngay tối hôm đó, tụi nhỏ đã ngồi trong phòng Sinh hoạt chung của Slytherin, bao gồm cả Huynh trưởng Potter để đọc một cuốn sách về ma thuật cổ đại mà Tom mượn từ thư viện.Không, không có kết quả nào cả.Và vấn đề hơn, là những món đồ đó rớt từ trên trời xuống, không có bất kì dấu hiệu phép thuật nào, càng tìm càng khó.Sau khi gấp quyển sách lại, Abraxas thở dài:"Anh Charlus, nhỡ đâu là thằng con anh định chơi khăm thật nhưng phép thuật xảy ra vấn đề nên mới chuyền đến chỗ chúng ta?"Charlus Potter nhăn mày:"Cậu đừng có nói bậy, nếu thằng con anh mà chơi khăm thật thì sao mà chúng ta lại nghe thấy đoạn hội thoại đó của con cậu?""Nah, em chịu.""Hơ~, hay sáng mai tìm tiếp? Mọi người về ngủ đi, mai lại ra thư viện xem có gì không." Eileen ngáp dài.Mọi người cũng đồng ý, thế là đồ vật đến từ tương lai được giao cho ba con rắn con cất giữ, Eileen lấy cái váy và lọ thuốc, trong khi Abraxas giữ dây chuyền.Sau khi lên giường ngủ, Abraxas nằm ngắm cái dây chuyền mà tám mươi phần trăm là của thằng con tương lai, ngắm được một lúc thì lăn ra ngủ.Mọi người cũng vậy....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com