TruyenHHH.com

Dai Ngu Hai Duong Mot Dam Bung Binh

7 rưỡi sáng, đoàn du lịch tập trung ở sảnh khách sạn. Tôn Nhuế vừa nhìn thấy Ngu Thư Hân nhăn nhó ngồi một góc như hờn giận cả thế giới thì hí hửng sấn tới trêu chọc.

"Ê Hân Hân, cái mặt này là bức bối không được thỏa mãn hay gì?" Ban đầu tính hỏi vu vơ cho vui vậy thôi, ai ngờ thực sự trúng tim đen của tiểu công chúa.

Ngu Thư Hân gắt lên: "Cậu còn nói!" Cái kế hoạch chết tiệt Tôn Nhuế bày ra nàng làm theo một bước cũng không thiếu, đã vứt hết mặt mũi đi câu dẫn người ta rồi nhưng thế quái nào Triệu Tiểu Đường cứ ngáo ngơ vậy chứ?

"Ô, thế cậu không được thỏa mãn thật à?"

"Im đi."

Nhắc đến chuyện tối qua làm Ngu Thư Hân tức chết. Đáng lí ra luận lí thành chương Triệu Tiểu Đường nên cùng nàng lăn lộn rồi mới đúng, ai ngờ đồ ngốc đó trông háo sắc nhưng thực sự quân tử còn hơn Đường Tăng. Cô đè lên nàng cắn cắn mấy cái dọa nạt, nhẹ nhàng đến mức dấu hôn cũng không để lại, song lăn ra ngủ mặc kệ nàng bứt rứt cả đêm.

"Haha, thế thì phải xem lại sức hấp dẫn của cậu rồi Hân Hân." Tôn Nhuế nghe nàng kể mà cười muốn rớt nước mắt.

"Mình không hấp dẫn?" Ôi, tên này hại nàng đau đầu quá đi mất!

"Này Tôn Cường, nếu mình không hấp dẫn hồi đó chúng ta yêu nhau cậu sẽ tối ngày quấn lấy mình ôm ấp đụng chạm sao? HẢ?"

Ngu Thư Hân vừa dứt lời liền cảm thấy có gì đó sai sai. Sao bỗng dưng im lặng thế nhỉ? Vừa nãy chẳng phải đang náo nhiệt lắm à?

"Ê Hân Hân, nhóc con của cậu..."

Không phải chứ?!!

Tiểu công chúa vội vã quay đầu, quả nhiên bản mặt quạu mới dậy của Triệu Tiểu Đường sau khi nghe được câu nói mang tính chất khẳng định từ nàng thì đen còn hơn đít nồi.

"Tiểu Đường, Tiểu Đường~ nghe chị nói đã, chuyện không phải thế đâu mà~ ahuhu!!"

Nhìn bóng dáng tròn lẳn của Ngu Thư Hân hớt hải chạy theo Triệu Tiểu Đường giải thích, đám Tạ Khả Dần và Dụ Ngôn không khỏi bất ngờ. Hai người mân mê sấn tới chỗ Tôn Nhuế, trên trán viết hai chữ "nhiều chuyện" cực lớn.

"Tam ca, chị làm thế nào để Triệu Tiểu Đường ghen lồng lộn lên được thế?"

"Ể, Triệu Tiểu Đường thích Tử Hàm mà?"

Ném cho Dụ Ngôn cái nhìn chán nản: "Nếu cậu vẫn nghĩ Triệu husky thích Kim Tũm thì né ra chỗ khác được rồi."

"Shh.. Tạ Khả Dần, cậu muốn chết hay gì?"

Mặc kệ hội 97 trẻ trâu cãi nhau ỏm tỏi, Khổng Tuyết Nhi buồn rầu gục mặt xuống bàn. Thứ nhỏ bé nơi ngực trái của nàng không ổn rồi! Hôm qua rõ ràng trông thấy nàng còn vui vẻ hạnh phúc, cớ sao hôm nay cứ co thắt ẩn ẩn đau?

"Tuyết Nhi."

Gạt tay Hứa Giai Kỳ đặt lên vai mình, Khổng Tuyết Nhi lạnh nhạt đứng dậy: "Chị không cần quan tâm tôi." Dứt lời liền rảo bước về phía cầu thang máy.

*

*

Tour tham quan sinh vật biển kết thúc, đoàn du lịch trở về khách sạn.

Triệu Tiểu Đường đã được Ngu Thư Hân dỗ xuôi từ lâu, cả chuyến đi cứ bám nhau như sam chọc hội những người cô đơn như Tạ Khả Dần, Dụ Ngôn và Tôn Nhuế muốn đui con mắt. Thỉnh thoảng họ Triệu còn vênh mặt với Tôn Nhuế, trẻ con khẳng định Ngu Thư Hân chính là thích mình làm tiểu công chúa được dịp mở cờ trong bụng.

Vui vẻ chưa bao lâu, Ngu Thư Hân nghe Kim Tử Hàm báo rằng Khổng Tuyết Nhi sáng giờ không biết làm sao mà ở lại khách sạn, cơm trưa cũng chẳng buồn ăn khiến lo lắng trong lòng trỗi dậy mạnh mẽ. Đã nói mà, Ngu Thư Hân trông thì có vẻ ghét Khổng Tuyết Nhi lắm nhưng thực chất một chút bài xích cũng không, quan tâm nhau đến vậy mà!

"Đi đâu đấy?" Triệu Tiểu Đường đanh đá hỏi.

"Chị lên xem Tuyết Nhi thế nào thôi. Ăn xong cứ về phòng trước đợi chị."

Bạn học Triệu chưa gì đã bị bắt trúng tim đen thì xấu hổ, cố tình nhăn nhó: "Ai thèm đợi chị."

Ngu Thư Hân tủm tỉm cười, rốt cuộc chịu không được vẻ đáng yêu của bạn nhỏ nào đó liền nhanh lẹ hôn trộm một cái lên má rồi chạy biến.

*

Như mọi lần, Ngu Thư Hân chịu trách nhiệm cho chuyến du lịch này nên để đảm bảo an toàn nàng còn quản lí thêm thẻ phụ của mỗi phòng. Cứ nghĩ phòng bệnh hơn chưa bệnh, ai ngờ giả thuyết nàng lo xa thế nhưng lại ứng vào trưởng hợp của Khổng Tuyết Nhi.

Nhẹ nhàng mở cửa, nàng thả êm bước chân lên nền gạch mát mẻ. Căn phòng rộng lớn leo lét chút ánh sáng từ đèn ngủ khiến Ngu Thư Hân nhíu mày. Quen biết Khổng Tuyết Nhi một thời gian rồi, nàng chưa từng bắt gặp người kia trong tình trạng rệu rã thất thần đến thế.

Nàng ấy ngồi dài dưới sàn nhà, trên tay còn điếu thuốc lá thoang thoảng mùi bạc hà đang cháy dở. Nghe thấy tiếng động, Khổng Tuyết Nhi ngoảnh đầu nhìn về phía nàng. Đôi mắt trong trẻo bấy giờ ủ dột một màu buồn man mác, tựa hồ mất đi ý thức lại giống như bởi chuyện gì cũng đã nhìn thấu nên mờ lòa thê lương.

"Tuyết Nhi." Ngu Thư Hân gọi khẽ, nhưng liệu nàng có nhận ra suốt hơn hai năm qua đây là lần đầu tiên nàng dịu dàng kêu tên Khổng Tuyết Nhi hay không?

"Tuyết Nhi, cô làm sao vậy? Đừng dọa tôi."

Vội vã tìm đến lay người Khổng Tuyết Nhi, nàng lo lắng áp tay lên trán lên cổ nàng ấy xem xét. Nhiệt độ cơ thể bình thường, thật may quá!

"Tuyết..."

"Ngu Thư Hân." Khổng Tuyết Nhi đột ngột nói, mềm mại yếu ớt như đang cầu xin: "Ôm tôi được không?"

Ngu Thư Hân hiện tại đang hoang mang lắm, chẳng rõ người bạn của mình gặp chuyện gì buồn lòng thế nhưng nàng đối với những người thân thiết chưa từng ích kỉ thứ gì chứ đừng nói chỉ là một cái ôm.

An ổn trong lòng Ngu Thư Hân rồi, Khổng Tuyết Nhi tham lam hít đầy buồng phổi mùi hương của người nọ. Phải rồi, bọn họ quen nhau hai năm, ngoại trừ mấy lần cãi cọ lườm nguýt đối phương thì Khổng Tuyết Nhi chưa từng gần gũi với nàng đến thế, càng chưa từng biết được... thì ra ở trong vòng tay của nàng yên bình đến vậy.

Tiếc rằng, Khổng Tuyết Nhi đời này sẽ chẳng còn còn cơ hội kề cạnh Ngu Thư Hân như vậy nữa. Vì người nàng yêu nhất đã đem trọn vẹn con tim gửi gắm cho một người khác rồi.

"Tuyết Nhi, có chuyện gì cứ nói ra, đừng tự dằn vặt mình."

"Chị muốn nghe à?"

"Ừm, muốn chia sẻ với cô."

"Được, tôi kể cho chị."

Giữa không gian vắng lặng, thanh âm trầm thấp của Khổng Tuyết Nhi bật ra rõ mồn một. Vừa như vui vẻ lại vừa như đau lòng hoài niệm về quá khứ xa xôi.

"Hồi tôi học cao trung, tham gia vào câu lạc bộ nhảy của trường. Ba tháng sau chúng tôi tham dự một cuộc thi toàn quốc, kết quả vì tôi chệch nhịp nên đánh đổ công sức tập luyện mấy tháng trời của đoàn đội. Mặc dù mọi người không trách, còn an ủi tôi nhưng tôi vẫn thấy rất có lỗi. Chiều hôm đó, tôi chui vào nhà vệ sinh khóc lóc thì gặp một cô bé. Cô bé ấy đứng ngoài buồng của tôi rất lâu, sau đó đẩy vào một thanh kẹo mút rồi rời đi. Ban đầu tôi không hiểu cô bé đó tính làm gì, nhưng khi cầm thanh kẹo lên mới thấy, trên thân gậy gắn một tờ note nhỏ."

"Thay vì rơi nước mắt, hãy đứng dậy và chứng minh.." Ngu Thư Hân thì thầm.

Khổng Tuyết Nhi khựng người, sóng nước mù mờ ngước nhìn người cao hơn. Thì ra nàng ấy cũng giống nàng, chưa từng quên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com