TruyenHHH.com

Dai Ngu Hai Duong Edit Cover Me Oi Co Len Full

Tiểu Đường chăm chú nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình, đầu không hói nhưng bụng thì có chút phệ, cô nhăn nhăn lại khóe mắt nhưng kín đáo không để lộ cho người ngồi đối diện mình biết, lấy người này về chưa tính đến quá nhiều chuyện mà chỉ cần tính đến chuyện ăn uống thôi thì Tiểu Đường cũng chắc chắn bản thân mình sẽ cai luôn thịt mỡ. Cô nuốt nước miếng một cái, sửa lại tướng ngồi để thoải mái một chút rồi nói.

"Anh ăn gì?"

Tiểu Đường cầm đến menu, hỏi Tinh Kiệt, người đã đeo đuổi cô ba năm nay nhưng chưa một lần cô thèm để tâm, không phải là vì anh không tốt mà chỉ là tâm Tiểu Đường vốn đã dành cho một người, với lại, anh cũng có điểm không tốt đó chính là anh quá .. mập.

"Anh ăn gì cũng được, em ăn gì?"

Tinh Kiệt trả lời, tay mở ra menu rồi hỏi lại Tiểu Đường, cô đảo tầm mắt qua các món ăn một lượt rồi hỏi.

"Hay chúng ta ăn cá ngừ nhé, nhà hàng này nổi tiếng với món cá ngừ gỏi salad nè anh."

"Chúng ta có thể gọi thêm thịt chứ?" Tinh Kiệt thêm vào, sở thích của anh đúng là chỉ có mỗi thịt.

Tiểu Đường nhếch môi, gấp lại menu, rất thích thú trước vẻ thành thật của người đàn ông này.

"Vậy mà anh nói muốn ăn gì cũng được? Anh nếu cứ ăn thịt hoài như vậy thì em chắc chắn lấy anh về chỉ có nước bị anh đè dập ruột."

Tiểu Đường rất sảng khoái đáp lại Tinh Kiệt làm anh trợn mắt. Lúc bắt được điện thoại của mẹ Tiểu Đường thì anh đã không tin được là cô lại đồng ý xem mắt cùng anh, hơn nữa bây giờ lại còn ngồi tại đây nói về tương lai của hai người họ với cụm từ "Lấy anh", nói như vậy còn không có nghĩ buổi xem mắt này chỉ là cho có thôi, thực chất Tiểu Đường đã ngầm đồng ý bản thân mình sẽ tình nguyện lấy anh rồi sao?

Nhận ra được khóe mắt Tinh Kiệt vui vẻ thì trong lòng Tiểu Đường lại tăng thêm quá nhiều đau khổ, cô đã lừa dối tâm mình nay lại đi dối lừa thêm một người khác, mượn hình bóng người này để khỏa lấp dáng dấp của người xưa, tuy biết rằng mình quá ích kỉ nhưng tâm đã vốn định đoạt rõ ràng. Từ lúc Tiểu Đường thấy Thư Hân ở trong phòng y tế vui vẻ với Trần Thái như thế thì đã sớm chặt đứt ý niệm chờ đợi nàng một lần ngoái đầu nhìn về phía mình.

"Uhm, anh xin lỗi, nếu em muốn ăn cá thì cũng không sao." Tinh Kiệt thật thà đáp lại, nam nhân trước giờ luôn bị khuất phục trước nữ nhân, hơn nữa lại còn là một nữ nhân tuyệt đẹp cho nên lời Tiểu Đường nói ra cho dù anh có không đồng ý thì cũng là tình nguyện chấp nhận, gái đẹp, gái có quyền!

Tiểu Đường lắc đầu "Không sao mà, chúng ta có thể gọi hai phần." Sau đó, quay sang người phục vụ rồi gọi món, bữa ăn ngay lập tức được đem lên kèm theo chai Sâm-panh vàng sóng sánh, Tinh Kiệt tươi cười galant mở nắp rồi rót rượu vào ly cho Tiểu Đường.

"Cụng ly nào." Tiểu Đường kiều diễm nâng lên chiếc ly cổ cao đầy sang trọng rồi chạm nhẹ vào ly anh, khoảnh khắc đó Tinh Kiệt nhìn cô mà cứ ngỡ như là tiên nữ, khóe mắt ẩm ướt cùng đôi môi được sơn màu hồng nhẹ, mái tóc thưa màu vàng được phủ trước trán càng làm tăng thêm vẻ trẻ trung của Tiểu Đường khiến Tinh Kiệt nhìn ngẩn ngơ.

"Đêm nay, em thật đẹp."

Tiểu Đường cười như không cười, tay luồn vào mái tóc thưa, rất kiêu sa hỏi anh.

"Thật chứ? Em là đẹp nhất?"

"Đúng, em là đẹp nhất trong mắt anh."

Giá như những lời này tất cả đều phát ra từ một người mà cô mong muốn thì ngay bây giờ chắc chắn Tiểu Đường sẽ phát điên vì sung sướng nhưng mộng là mộng, thực là thực, thực với mộng khác nhau ở chỗ nỗi đau là đang hiện hữu, Tiểu Đường khẽ cười nhưng trong lòng co thắt các tĩnh mạch vì nỗi đau lại một lần nữa tràn về, cô quay đầu ra phía bên ngoài, nhìn thấy rất nhiều lá rơi trong đêm tối, tựa như quá già nua để bám víu, giống như Tiểu Đường vậy, đã quá già cho những yêu thương không biết nơi đâu là bến đỗ.

Thư Hân từ bên ngoài nhà hàng đi vào, dùng đôi mắt tinh tường liếc ngang dọc, ngay lập tức bắt được thân ảnh của Tiểu Đường đang ngồi quay lưng về phía mình, đối diện cô là một người đàn ông bụng phệ nhưng đầu không hói, khác với miêu tả của Tiểu Hân nhưng nàng mặc kệ là giống hay khác, nàng bây giờ căn bản chỉ muốn nói chuyện với Tiểu Đường, muốn đem hiểu lầm hai bên tất cả ra nói hết, hoàn toàn xem nhẹ đối tượng xung quanh. Cho nên, nàng nhanh chóng bước lại gần Tiểu Đường, đôi giày cao gót vang lên nhiều tiếng động mạnh khi nàng giậm chân xuống nền đất, Tiểu Đường nghe thấy nên liền quay đầu, trong một khắc cứ ngỡ như mình đang mơ, Thư Hân, như thế nào lại có thể ở đây?

"Thư Hân?"

Tiểu Đường xoay hẳn người lại nhìn Thư Hân đỏ rực trong chiếc váy đỏ cùng với đôi má cũng đỏ không kém, nàng hôm nay thật đẹp, cứ như loại hoa hồng đỏ thẩm và đầy gai góc, nguy hiểm đến mức chỉ cần một cái chạm tay cũng có thể rỉ máu nhưng không hiểu sao Tiểu Đường vẫn tình nguyện lao vào như một con chiên ngoan đạo, tôn thờ Thư Hân đến từng ngần ấy năm. Tiểu Đường thơ thẩn nhìn ngắm Thư Hân, say đến mức mà miệng cô đang mở ra từ từ mà cô chẳng cần hay biết.

Thư Hân nhìn Tiểu Đường, váy đen kiều mị, gợi cảm pha lẫn mạnh mẽ trong mái tóc màu vàng lóe sáng, đã rất lâu rồi mới nhìn thấy một Tiểu Đường như vậy, xinh đẹp như vậy, câu dẫn như vậy nhưng Tiểu Đường lại không phải mang như thế kia để dành cho nàng. Thư Hân hậm hực ghen tức, nhiều đến mức vì sao ghen nàng cũng chẳng hiểu, bản thân như hóa lửa khi nghĩ đến cảnh hai người cùng nhau ăn tối kia cho nên nàng ngang nhiên đặt mông ngồi lên đùi Tiểu Đường, một tay choàng cổ cô, tay còn lại kéo tay cô đặt lên đùi mình, khoảnh khắc khi tay Tiểu Đường chạm đùi Thư Hân thì như có luồng điện hàng ngàn kilôwatt chạy thẳng lên não hai người rồi ân cần kiêu sa mở đôi môi đỏ, phát ra tiếng gọi trìu mến.

"Lão công~"

Tiểu Đường hóa đá.

Tinh Kiệt hóa đá tiếp theo.

"Lão công, em biết lỗi rồi, đừng giận em nữa mà tụi mình đi về đi~"

Phối hợp cùng câu nói ngọt như mía lùi của Thư Hân thì nàng cũng rất thông minh khi dụi đầu vào cổ Tiểu Đường như một con mèo nhỏ rồi dùng ánh mắt phóng lửa nhìn thẳng vào Tinh Kiệt, hàng của chị, cấm cưng đụng, đụng vào là đổ máu!

Tinh Kiệt nuốt nước miếng nhìn Thư Hân, thật sự không thể nào hiểu nổi những điều đang xảy ra. Anh thích Tiểu Đường, Tiểu Đường đồng ý cùng anh đi xem mắt, sau đó thì ở đâu lại bay ra người phụ nữ ngồi lên đùi Tiểu Đường rồi tình tình tứ tứ gọi cô ấy là lão công, mọi chuyện rốt cuộc là sao?

Linh hồn của Tiểu Đường vẫn đang bận treo ngược trên những cơn sóng điện lâng lâng cảm xúc khi bàn tay cô chạm vào đùi nàng nhưng rồi sau đó, khi nhận ra bản thân mình cần phải bình tĩnh cho những điều mơ mà cứ như thật này thì Tiểu Đường liền cúi đầu xuống, nhìn lại bông hồng đỏ đang ngồi trong lòng mình rồi cắn cắn môi, Tiểu Đường tuyệt đối sẽ không động lòng, tuyệt đối không, không cần biết Thư Hân làm những điều này là vì cái gì nhưng bản thân cô sẽ không bao giờ mở đường cho cơn đau chạy đến một lần nữa.

"Thư Hân, cô đang làm cái gì vậy?"

Thanh âm nghiêm túc vang lên, Thư Hân chợt cảm thấy lòng mình trở nên đắng chát nhưng đóng kịch chính là đóng cho trót, bàn tay ôm cổ Tiểu Đường càng thêm chặt chẽ, nhìn sâu vào ánh mắt cô, nồng nàn như chưa bao giờ từng được nhìn ai say đắm như thế.

"Lão công ngại sao, em nói rồi, mọi chuyện không như Lão công nghĩ đâu mà, về với em đi, em sẽ cho chúng ta cơ hội giải thích."

Lời này của Thư Hân tuyệt đối là nói thật, chỉ khác là tại sao Thư Hân lại gọi Tiểu Đường là Lão công, danh xưng chỉ dành cho những người đàn ông thì đến Thư Hân cũng chẳng hiểu là lý do vì sao, nhưng mà nàng cũng chẳng cần phải bận tâm vì điều đó nữa, nàng nói xong liền xoay qua Tinh Kiệt, thân thể càng lúc càng thêm gắn chặt vào Tiểu Đường, như muốn hướng Tinh Kiệt nói rằng Tiểu Đường là của nàng.

"Xin lỗi anh nhé, Tiểu Đường vì giận tôi nên mới kiếm anh để trút nỗi buồn, bữa ăn này tôi sẽ trả, anh cho tôi lấy lại cô ấy được chứ?"

Tinh Kiệt nghe xong liền cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm, thì ra người ta đã có người yêu, hơn nữa lại là một người phụ nữ, thật khổ cho mình phí tâm hoang tưởng.

"Không sao, tôi sẽ trả, hai người cứ đi trước đi." Tinh Kiệt là đàn ông, căn bản cũng biết hành xử như thế nào cho đáng mặt đàn ông cho dù trong lòng anh vạn phần không ưng ý, thì ra Tiểu Đường chỉ thích phụ nữ, hèn gì anh ba năm mặt dày theo đuổi, tặng cô cả trăm món quà vạn đóa hoa cũng không đổi lấy được ánh mắt si mê của người đẹp, anh có mù cũng nhận ra lúc nãy ánh mắt Tiểu Đường nhìn người phụ nữ Thư Hân kia chứa đựng trong đó là cả tấn mê đắm, ánh mắt nóng rực khát khao pha lẫn đau khổ, thật không giống một ánh mắt phụ nữ nhìn một người phụ nữ khác chút nào, ánh mắt đó không khác gì ánh mắt anh nhìn cô. Chính là như vậy, Tiểu Đường hoàn toàn khao khát Thư Hân giống như Tinh Kiệt đang khao khát Tiểu Đường thuộc về mình vậy.

"Cũng được, cám ơn nhé."

Thư Hân đến đây vốn chỉ để bắt cóc Tiểu Đường cho nên ngay khi nghe người đàn ông kia nói xong thì nàng liền đứng dậy, tay cầm lấy tay Tiểu Đường rồi kéo cô ra khỏi nhà hàng, lòng trở nên khẩn trương hơn cả lúc tới vì nàng biết rằng, chỉ chút nữa thôi họ sẽ giải tỏa mọi hiểu lầm rồi sẽ trở lại như xưa, Thư Hân bây giờ tình nguyện trở lại như xưa, Tiểu Đường không yêu Dương Khải, Thư Hân mừng rỡ vì điều đó nhưng lý do vì sao lại mừng rỡ thì hình như Thư Hân đang dần dần nhận ra rồi.

Thư Hân kéo Tiểu Đường ra khỏi đó một cách đầy cái tôi trong hành động khiến Tiểu Đường tức giận, không phải bản thân rất hạnh phúc bên người đó hay sao mà còn rảnh rỗi chạy tới đây làm loạn tâm tư của Tiểu Đường, nghĩ liền không nhịn được ủy khuất, hất tay Thư Hân ra khỏi tay mình, cặp chân mày nhíu lại thể hiện rõ thái độ không vừa ý đối với Thư Hân, đúng là quá bất lịch sự.

"Thư Hân, cô đến đây làm cái gì?"

"Còn làm cái gì ngoài việc kéo cô ra đây cơ chứ."

Thư Hân trả lời lại rồi tiếp tục kéo tay Tiểu Đường sang bên phần đường bên kia, nơi chiếc xe của nàng đang đổ rồi Thư Hân mở cửa, đẩy Tiểu Đường lên xe bằng vũ lực cường bạo.

"Lên xe, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Tâm tư nàng tuy rất mỏng manh nhưng hành động trước giờ vẫn luôn không đổi, lúc còn nhỏ đã luôn luôn gọi Tiểu Đường bằng mấy cái danh xưng bạo lực thì hành động của nàng cũng rất bạo lực, cho dù tâm nàng có nhu nhuyễn thì hành động phát ra vẫn trái ngược với nói, nàng là rất muốn nói chuyện với Tiểu Đường một cách nhẹ nhàng nhưng lại hành động không khác gì áp bức người ta, làm Tiểu Đường càng lúc càng cảm thấy bản thân mình như một con rối.

"Không lên!"

Tiểu Đường đóng mạnh cửa xe rồi bỏ đi vào công viên dành cho người đi bộ ở phía bên kia chiếc xe, không thèm quan tâm đến Thư Hân đang hối hả từ phía sau chạy theo mình, người đã muốn đi thế nhưng vẫn không chịu buông tha, Tiểu Đường đã rất muốn quên Thư Hân nhưng nàng lại năm lần bảy lượt không muốn buông tha cho con tim đã teo tóp quá nửa vì đau của Tiểu Đường.

"Triệu Tiểu Đường, cô đứng lại, nghe tôi nói đã!"

Thư Hân nắm chặt tay của Tiểu Đường rồi xoay người cô lại, mũi thở hì hục vì nàng phải chạy trên giày cao gót và chân thì rất đau. Nàng thở mạnh, hỏi cô.

"Sao cô lại làm vậy?"

"Tôi làm gì?"

"Sao cô không chịu nói cho tôi biết?"

"Nói cho cô biết cái gì?" Tiểu Đường khó hiểu hỏi lại, hất tay Thư Hân ra rồi khoanh tay lại ôm lấy bản thân mình như đang sợ hãi.

"Hôm nay tôi đi họp lớp." Thư Hân ngập ngừng, nhìn sâu vào đôi mắt của Tiểu Đường như muốn tìm kiếm thêm thông tin nhưng nhận lại chỉ vô vàn là sự hờ hững, đây không phải là Tiểu Đường mà nàng muốn tìm lại.

"Cô đã nghe được chuyện gì?" Cảm nhận sống mũi bắt đầu cay cay, Tiểu Đường nhận ra là bản thân cần phải lớn hơn nữa để không cần phải khóc vì những chuyện quá đổi xưa cũ nhưng nước mắt lại là phần tử phản động lại lý trí của Tiểu Đường, bắt đầu đọng lại nơi khóe mắt của cô.

"Chuyện Dương Khải."

Thư Hân hồi hộp chờ đợi Tiểu Đường manh động cho một điều gì đấy, trái tim nàng thấp thỏm không yên, lắng nghe tiếng nói của Tiểu Đường đáp trả lại mình nhưng Tiểu Đường khi nghe xong thì vẫn rất bình thản, cô nhìn nàng, thở dài ra một tiếng rồi cười như đóa hoa nở rộ nhưng kì lạ là Thư Hân lại cảm thấy nó phảng phất đau thương rất nhiều.

"Chuyện xưa cũ đừng nhắc đến, tôi đây đã quên lâu lắm rồi."

Trái tim đang đập từng nhịp sống bỗng dưng chững lại đi một nhịp, Thư Hân nâng mắt đầy đau đớn nhìn Tiểu Đường, nàng là đang hi vọng cái gì đây chứ?

"Cô lúc nào cũng như vậy hay sao, lúc nào cũng im lặng giữ hết cho riêng mình, lúc nào cũng nghe theo lời sắp xếp của người khác, đi xem mắt cho dù bản thân không muốn cũng vẫn phải đi xem, cô là như vậy sao Tiểu Đường, cuộc sống của mình có thể ung dung mà đặt vào tay người khác rồi để họ xoay chuyển như thể bản thân mình sống vẫn tốt sao?"

Nhịn không nổi, Thư Hân đã bật khóc như chưa bao giờ được khóc, nàng vốn đã quá mừng rỡ cho những điều chưa xảy ra rồi hi vọng quá nhiều, hi vọng Tiểu Đường sẽ nói ra những gì mà nàng cần nghe, nói là năm đó mọi chuyện chẳng qua chỉ là hiểu lầm, Tiểu Đường không yêu Dương Khải, Tiểu Đường vẫn là bạn thân tốt nhất của nàng, mọi chuyện chẳng qua chỉ là hiểu lầm và bọn họ sẽ lại như xưa nhưng có chăng tất cả chỉ là hoang tưởng, khi giờ đây Thư Hân thở mà còn khó hơn là nói khi nhìn một Tiểu Đường vô cảm đang nhìn mình, Tiểu Đường bây giờ xa cách quá, là gần như trước mắt là xa tận chân trời, tay có với có chạm vào thì mãi mãi cũng không nắm bắt được.

"Cô là gì của tôi, đừng phí công vô ích để lo lắng nữa, lo tốt cho cuộc sống của mình đi."

Không gì đau bằng thấy người mình yêu thương đang vật vờ ra rồi đau đớn nhưng Tiểu Đường vốn đã quyết định, nếu là đau sẽ đau một lần cho dứt cho nên bên trong nội tâm có cuộn trào như cơn sóng dữ, có muốn đến và ôm đỡ lấy nàng vào lòng như những thuở còn thơ thì Tiểu Đường cũng vẫn bất động đứng im, tình yêu có nhiều loại lắm, là yêu nhưng đành lòng bỏ rơi, đây chính là loại tình yêu đau đớn đến cùng cực nhất.

"Tiểu Đường, tôi là bạn của cô thì tôi lo cho cô, đây là sai sao? Tại sao cô không đấu tranh cho những gì mà mình đáng được hưởng cơ chứ?"

Nếu tôi sai cô hãy nói là tôi sai, tôi sẽ vì vậy nhận sai rồi chúng ta sẽ trở về như xưa được không, Thư Hân đau đớn nhìn Tiểu Đường, nhận ra bả vai người ấy đang run bần bật lên từng hồi như những đứa trẻ con đang khóc nấc lên rồi giấu đi vì sợ người lớn sẽ thấy rồi la mắng, Thư Hân đặt tay lên vai Tiểu Đường, dè dặt như là lần đầu tiên.

"Có được không?"

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gió thi nhau thổi vun vút xuyên qua hai người, Tiểu Đường quay phắt lại, đem môi mình ấn mạnh vào môi Thư Hân, mạnh đến mức Thư Hân cảm thấy môi mình như bị xé toạc ra.

"Tôi chưa từng muốn làm bạn cùng Hân Hân, tôi là muốn như thế này với Hân Hân, vậy có được không?"

Đôi mắt nàng mở to như đang chứng kiến một vật thể lạ đến từ sao Hỏa, Tiểu Đường nhìn đôi mắt nàng, ngạc nhiên pha lẫn chút hoảng sợ thì ngay lập tức liền nở một nụ cười trào phúng.

"Là không được phải không?"

Thư Hân hoàn toàn bất ngờ cho những gì đang diễn ra, Tiểu Đường vừa mới hôn mình, bạn thân của mình vừa mới hôn mình, não của nàng đang xử lý những dự liệu thật đến mức khó tin này.

"Vậy tại sao Hân Hân lại bảo tôi phải đấu tranh cơ chứ, hahaha."

Đôi tay trên má nàng lướt xuống hai bên eo Thư Hân rồi ôm chặt nàng vào lòng cô, đầu Tiểu Đường đặt lên vai Thư Hân nhẹ nhàng như đứa trẻ con được về với đất mẹ, tha thiết và day dứt, nước mắt theo mắt của Tiểu Đường lăn dài xuống má, thấm đẫm cả vai của nàng.

"Hân Hân à, năm sáu tuổi tôi đã rất mến Hân Hân."

Thư Hân mơ hồ nhận ra khung cảnh hai đứa trẻ nhỏ tí ti đuổi theo nhau, gọi nhau í ới, réo rắt như những con én nhỏ đang bay về từ miền nam để báo xuân.

"Năm tám tuổi, tôi đã rất thích Hân Hân."

Nàng biết Tiểu Đường thích nàng, cũng như nàng rất thích Tiểu Đường, nhưng tại sao chữ thích của Tiểu Đường lại nghe có phần không giống nàng.

"Năm mười tuổi tôi đã yêu Hân Hân."

Đôi mắt mở to, đôi tai ù đi mà mũi như ngừng thở, Thư Hân ngẩn ngơ lạc vào trong cái ôm của Tiểu Đường, lắng nghe cô mở rộng lòng mình, Tiểu Đường càng lúc càng ôm chặt Thư Hân như sợ nàng sẽ tan biến đi.

"Năm mười tám tuổi tôi đã muốn nói cho Hân Hân biết mình đã yêu Hân Hân đến mức nào trong đêm giáng sinh năm ấy."

"Tiểu Đường..." Nước mắt chảy dài, Thư Hân nấc nghẹn, không hiểu sao bản thân lại cảm thấy đau đớn như thế này, đau lắm, là rất đau, làm ơn đừng nói nữa, nếu cậu còn nói nữa thì mình sẽ chết vì đau...

"Để tôi nói."

Tiểu Đường thở dài ra, giấu đi khuôn mặt của mình rồi từ chối tiếng nói của Thư Hân, ngay bây giờ thôi hãy để cho mình được mở rộng lòng với cậu, một lần sau cuối.

"Hân Hân à, tôi đã rất muốn nói cho Hân Hân biết tôi đã yêu Hân Hân như thế nào, tôi đã muốn bảo vệ Hân Hân ra sao, muốn chung sống với Hân Hân từ năm đó cho đến tận những năm mà khi cả hai khuôn mặt chúng ta đều lấm tấm đi vì tàn nhang trên mặt nhưng tất cả đã vụn vỡ, vụn vỡ khi Hân Hân rằng Hân Hân rất thích Dương Khải, Hân Hân biết không, tôi đã rất đau đớn."

Tay nàng nâng lên để bịt lại những tiếng nấc của mình khi bản thân đã kiềm nén không nổi, nàng ôm lại Tiểu Đường, tay vỗ về tha thiết để xoa dịu cô.

"Nói tiếp đi."

Tiểu Đường cười, tiếp tục "Tôi đã rất đau, đau lắm đó Hân Hân à, nhưng rồi tôi nhận ra cho dù tôi có đau tới cỡ nào thì cũng không thể nào biến chuyển được tình yêu trong lòng của Thư Hân. Sau đó, tôi đã đi tìm hiểu Dương Khải để xem thử anh ta có tốt không, có xứng đáng với Hân Hân không, có bảo vệ được Hân Hân không, nhưng khi tôi vừa phát hiện ra anh ta có quá nhiều vết nhơ thì cũng là lúc tôi biết được Hân Hân có thai với anh ta."

Thân thể cô run lên trong cái ôm của nàng, Tiểu Đường vẫn còn rất đau đớn khi nghĩ về chuyện cũ, cứ nghĩ là mười năm đã xóa nhòa nhưng tất cả dường như chỉ mới là ngày hôm qua, Thư Hân ôm chặt Tiểu Đường, càng lúc càng muốn ôm con người này vào lòng thật chặt để xoa dịu bớt nỗi đau mà cậu ấy đang phải chịu đựng.

"Vậy Hân Hân nói đi, tôi rất yêu Hân Hân, và với tình yêu yêu Hân Hân như muốn móc tim móc phổi ra thì thấy cái thai của Hân Hân đang từng ngày lớn lên trong bụng Hân Hân thì tôi phải làm như thế nào đây?"

Tiểu Đường bật khóc thành tiếng, lớn như những đứa trẻ bị tước mất mấy chục viên kẹo ngọt ngào "Hân Hân nói đi, tôi phải làm sao đây hả? Hân Hân nói tôi phải chiến đấu để giành lại những gì mình đáng được hưởng nhưng ngay cả quyền đó Hân Hân cũng không cho tôi, lúc tôi có đủ dũng cảm nói lên tình yêu với Hân Hân thì Hân Hân lại nói rằng mình đã yêu người khác, lúc tôi đã từ bỏ mọi thứ để bảo vệ cho tình yêu của Hân Hân thì Hân Hân lại nhẫn tâm làm cho cái bụng của mình to lên rồi hành hạ tôi từ ngày này qua tháng khác, vậy Hân Hân nói đi, tôi làm sao có thể đòi lại những gì mình đáng được hưởng cơ chứ?!"

Đến lúc này, Thư Hân cũng khóc chẳng kém cạnh Tiểu Đường, hai người càng khóc thì càng kéo nhau vào càng chặt cho một cái ôm, Thư Hân dụi đầu vào cần cổ Tiểu Đường, miệng van lên hàng chục từ "Xin lỗi, chị xin lỗi!"

Tiểu Đường để mặc mình trong cái ôm của Thư Hân nhưng tâm trạng lại không có gì là hạnh phúc, lời nói ra chỉ để giải thích cho thỏa lòng rồi sau này xem như chẳng ai nợ ai nữa, cô không đẩy nàng ra , và chỉ để mặc nàng ôm mình rồi khi cảm thấy bản thân đã lấy đủ hơi ấm của Thư Hân để cho mình giữ lấy và sống sót sau những ngày tháng còn lại thì Tiểu Đường đã đẩy nàng ra, cô sợ rằng mình nếu còn tiếp tục thì bản thân sẽ không nhịn được mà chiếm lấy nàng ấy, biến nàng ấy thành của mình vì Tiểu Đường biết rằng từ đầu tới cuối, Thư Hân chỉ xem mình là bạn, chỉ là bạn mà thôi.

"Tiểu Đường?" Thư Hân bị cô đẩy ra mà lòng hụt hẫng đi phân nửa, xin đừng đẩy, chị vẫn còn muốn ôm em, hãy cho chị được ôm em, chỉ một chút thôi ... Thư Hân đau đớn nhìn Tiểu Đường, chỉ thấy cô cúi đầu, sau đó ngẩng lên, mặt đối mặt, khóe môi mỉm cười, đây mới chính là nụ cười chân thật nhất của Tiểu Đường.

"Hân Hân à, tôi ba mươi tuổi rồi, đã quá già để mơ mộng chờ đợi vào điều kì diệu như trẻ con rồi, tôi không thể nào chờ đợi được ngày Hân Hân ngoái nhìn tôi nữa, tôi đã mất đi bốn năm để chấp nhận sự thật là Hân Hân có thai, sáu năm để ở bên cạnh Hân Hân chỉ để cầu mong Hân Hân một lần nhìn lại tôi, nhưng thời gian vốn là có hạn và cả tuổi tác nữa, tôi già quá rồi Hân Hân ơi, thật không đủ trẻ để chờ Hân Hân nữa."

Đôi tay Tiểu Đường buông từ vai của Thư Hân rồi buông thõng xuống, xoay người, bước đi. Thư Hân nhìn theo, vô hồn và như không biết chuyện gì đã xảy ra, cái ôm vẫn còn hơi ấm quấn quít đâu đây nhưng tại sao người lại chẳng còn nữa? Thư Hân bần thần nhìn lại mình, cũng già rồi, cũng chẳng còn trẻ nữa.

"Trần Thái tốt đấy, tôi đã thay Hân Hân tìm hiểu rồi, anh ta xứng đáng là một người chồng tốt. Hân Hân hãy kết hôn với anh ta và sinh những đứa con thật đẹp nhé."

Khoảng cách giữa Tiểu Đường và Thư Hân là mười bước chân nhưng tại sao lại như là hai bên bờ núi, không hề có một cây cầu nào bắt ngang qua, Thư Hân nhìn Tiểu Đường, Tiểu Đường nhìn lại nàng rồi cười, sau đó quay lưng bỏ đi. Bỏ mặc Thư Hân đứng đó một mình và lạnh lẽo, không nơi nương tựa, không còn nơi bấu víu, nàng ngã quỵ, đau đớn ngã xuống mặt đường, mắt mờ đi vì nhìn theo hình bóng của Tiểu Đường nhạt nhòa dần theo từng giọt nước mắt lăn nóng hổi.

"Đừng đi mà ... làm ơn đừng bỏ mình đi ... "

Bước chân chạy dồn dập trên mặt đường nhựa xi măng nhám, Thư Hân thở hổn hển nhìn về chiếc xe tải to đang đậu trước nhà Tiểu Đường, đã gần hai tuần nay Tiểu Đường chưa đến trường cho nên Thư Hân rất lo lắng cho cậu, tuy rằng tâm Thư Hân vẫn còn đang rất ghen tức chuyện Dương Khải nhưng nàng vẫn lo cho Tiểu Đường hơn, đêm đó cậu bỏ đi thì liền biệt tích, đi học cũng không thèm đi, nàng ban đầu còn không thèm quan tâm lo lắng nhưng chỉ cần một tuần trôi qua thì tâm trạng liền thấy nhơ nhớ Tiểu Đường cho nên khi nghe Tôn Nhuế nói Tiểu Đường chuẩn bị chuyển nhà đi thì Thư Hân liền gạt bỏ mọi chuyện sang một bên, mặt dày chạy tới tìm cậu chỉ để mong cậu giải thích cho rõ ràng.

Nàng chạy đến, thấy cậu mang áo ba lỗ cùng quần lính đang ôm thùng cạc tông đựng đồ rồi chất lên xe.

"Tiểu Đường!" Thư Hân hô lớn, Tiểu Đường quay đầu nhìn lại, bởi vì trời tối cho nên nàng nhìn không rõ được đôi mắt cậu, hơn nữa cậu còn đội mũ lưỡi trai cho nên Thư Hân chẳng thể nhìn rõ được đôi mắt cậu đang ẩn chứa cảm xúc gì.

Tiểu Đường nhìn thấy nàng, liền quên mất bản thân mình vì sao lại muốn chuyển đi nhưng khi nàng chạy gần đến bên thì Tiểu Đường lại nhìn xuống bụng Thư Hân, nhìn một cái liền thấu cả một trời đau lòng, cậu nhảy lên xe, dậm chân rầm rầm xuống thùng xe rồi hét.

"Đi đi!"

Tài xế nghe lệnh cậu liền khởi động xe chạy, Thư Hân nhìn xe chạy đi mà lòng hốt hoảng, không được, đừng có đi, đừng có đi!

Tiểu Đường nhìn theo dáng dấp bé nhỏ chạy theo xe mình mà đau lòng nhưng yêu thương vốn là ích kỉ, cậu không kiềm được sự ghen tức khi nhìn đến bụng Thư Hân nhưng làm hại nó thì cũng là làm hại Thư Hân, đánh không được nói không xong, Tiểu Đường đành chọn cách bỏ đi, không thèm ngoái đầu lại nhìn Thư Hân cho dù nàng ở đằng sau vừa chạy theo cậu vừa gọi cậu ý ới.

"Tiểu Đường! Đừng đi!!!! Dừng xe, dừng xe đi!!!!!"

Bầu trời bỗng dưng đổ mưa, tấm mắt Thư Hân nhạt nhòa dần bóng xe rồi mất hút hẳn sau làn mưa bão vun vút, Thư Hân ngã xuống vì vấp phải cục đá, nàng té nhào, sau đó lật người lại đau đớn, mặt ngửa lên nhìn bầu trời, đen tối y hệt như tâm trạng của mình.





"Đau quá ... "

Thư Hân ôm bụng, cố gắng ngồi dậy khi cơn đau ngày một càng lúc càng lớn hơn, nàng nhìn xuống giữa hai chân mình, dòng máu đỏ tuôn rơi như thác đổ hòa lẫn vào cơn mưa lớn như muốn cuốn trôi đi tất cả, Thư Hân hoảng hốt ngồi dậy, tay với lấy những dòng nước mưa pha lẫn màu đỏ của máu mình.

"Không!!"

Thư Hân càng chụp, nước lại càng cuốn trôi, Tiểu Đường cũng vậy, nàng muốn cậu ở lại nhưng cậu lại ra đi như thể chẳng nợ nần gì với Thư Hân, Thư Hân đau đớn nhìn dòng nước đỏ trôi đi mà bất lực gào thét.

"Con .. đừng đi .. đừng đi ... đừng bỏ mẹ !!! Không được!!!!!"

Mê sảng nói, tay quờ quạng như một người điên mất trí, Thư Hân giãy dụa gào thét, Tiểu Đường đi, con của nàng cũng đi, nàng điên tiết, trở nên quẫn trí, giãy dụa như một con cá sắp chết chuẩn bị đem lên thớt chém, nàng ngẩng đầu lên trời, khóc như mưa, dâng trào như thác đổ.

"Triệu Tiểu Đường, Tôi Hận Cô!!!!!!!!!!!"

Thư Hân nhìn theo bóng hình của Tiểu Đường càng lúc càng rời xa mình, à thì ra đến tận bây giờ Tiểu Đường vẫn như vậy bỏ nàng ra đi mà không có chút cảm thấy hối lỗi, nhưng Thư Hân thì khác, nàng nhận ra bấy lâu nay nàng đã vì cái gì mà canh cánh trong lòng, vì cái gì buông bỏ không được chuyện của nàng cùng với Tiểu Đường.

Là vì nàng cũng yêu Tiểu Đường, yêu cô rất nhiều đến mức sự thân thuộc này chỉ ngỡ như là tình bạn, đến khi vỡ lẽ phơi bày ra thì hóa ra, trái tim nàng ẩn chứa trong hàng ngàn lớp vỏ vốn chỉ có một tên Tiểu Đường là hiện hữu.

Nàng yêu Tiểu Đường.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com