TruyenHHH.com

Đại Mộng Quy Ly

Chương 9: Nhập mộng đi (1)

PhongHuyenNguyetHa

Trong khu vườn tinh tế và thanh nhã, mái hiên giao nhau, một căn phòng vuông vắn được bài trí đơn giản nhưng lại cực kỳ tinh xảo. Trác Dực Thần ngồi ngay ngắn trước cửa sổ, dùng khăn trắng sạch sẽ cẩn thận lau kiếm Vân Quang. Thần sắc hắn chuyên chú và bình tĩnh, ánh sáng ngoài cửa sổ phủ lên thân kiếm, khiến kiếm phát ra ánh sáng trắng dịu dàng.

Một người lính của Tập Yêu Ti bưng một khay đặt ba tấm lệnh bài, bước tới bên Trác Dực Thần, nửa cúi đầu cung kính nói: "Đại nhân, Phạm đại nhân gửi tới ba tấm lệnh bài."

Trác Dực Thần đặt kiếm xuống, đứng dậy, cầm lấy tấm lệnh bài ở giữa để xem, sau đó lại cầm lấy hai tấm lệnh bài còn lại, phát hiện bên dưới hai tấm này có ép hai mảnh giấy nhỏ, trên đó lần lượt ghi hai cái tên - Bùi Tư Tịnh, Bạch Cửu.

"Ngươi lui xuống đi." Trác Dực Thần bảo người lính rời đi, một mình xoa nhẹ tấm lệnh bài của Tập Yêu Ti trong tay, suy nghĩ một số việc.

Hôm qua, sau khi từ địa lao trở về, hắn lại bị Phạm Anh triệu kiến. Hắn hiểu rất rõ, Phạm Anh là muốn thuyết phục hắn đồng ý để Triệu Viễn Châu gia nhập Tập Yêu Ti.

Phạm Anh nhắc tới chuyện tổ tiên nhà họ Trác từng tiêu diệt ác yêu Ứng Long, còn đưa ra một cuốn cổ thư để Trác Dực Thần xem. Theo ghi chép trong đó, Ứng Long có năng lực nhìn thấu tương lai, từng tiên đoán rằng mỗi một đời hậu nhân của tộc Băng Di, những người kế thừa Vân Quang Kiếm, đều sẽ tiêu diệt cực ác chi yêu của thời đại đó. Nhưng đây không phải là tiên đoán, mà là một lời nguyền. Vì thế, việc Trác Dực Thần giết Chu Yếm là điều chắc chắn sẽ xảy ra, không cần phải vội.

Trác Dực Thần bật cười khổ. Nếu việc giết Chu Yếm để báo thù cũng được xem là một lời nguyền, thì hắn cầu còn không được.

Trong phòng lại vang lên tiếng bước chân, Trác Dực Thần quay đầu nhìn.

Người đến là Văn Tiêu, trong tay nàng xách theo một hộp thức ăn tinh xảo.

"Ta đặc biệt mang đến bánh Ngọc Lộ của Thanh Phong Lâu-Tiểu Trác, ngươi thích ăn nhất."

Trác Dực Thần biết mục đích nàng đến lần này, vì khi nàng vừa tới, hắn đã nhìn thấy lệnh bài sáng rực ở bên hông nàng. Nàng đã quyết tâm gia nhập đội tiên phong mà Tập Yêu Ti vừa thành lập. Dù đã biết, Trác Dực Thần vẫn không nhịn được mở miệng: "Ngươi nhất định phải gia nhập đội tiên phong của Tập Yêu Ti sao?"

Văn Tiêu đáp lại bằng một câu hỏi: "Không tốt sao?"

Trác Dực Thần thần sắc đầy lo lắng: "Đương nhiên không tốt, yêu thú hung tàn, quá mức nguy hiểm."

Văn Tiêu mở hộp thức ăn, từng đĩa từng đĩa bày lên bàn. Các món điểm tâm trong suốt óng ánh, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Văn Tiêu mỉm cười: "Có Tiểu Trác ở đây, sợ gì chứ? Ngươi sẽ bảo vệ ta mà."

"Ta đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi. Chỉ là..." Chỉ là hắn sợ lỡ xảy ra chuyện bất trắc, có hắn cũng không bảo vệ được nàng. Trác Dực Thần siết chặt thanh kiếm trong tay. Hắn không thể nói ra, cũng không thể ích kỷ yêu cầu nàng không tham gia hành động lần này. Điều hắn nên làm là chăm chỉ luyện kiếm hơn nữa, như vậy mới có thể bảo vệ được nàng, để nàng làm những gì nàng muốn, dù cho có nguy hiểm, hắn cũng sẽ luôn đứng ra gánh vác cho nàng.

Thấy Trác Dực Thần nhíu mày lo lắng, Văn Tiêu lên tiếng trấn an: "Nhiều năm qua, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm Bạch Trạch Lệnh, cố gắng suốt bao lâu mà không có manh mối nào. Hiện giờ Chu Yếm xuất hiện, đồng ý giúp đỡ, chẳng phải cơ hội tốt sao? Huống hồ ta đã cùng hắn dùng yêu huyết ký kết khế ước, hắn không dám làm trái."

Trác Dực Thần chần chừ hỏi: "Có đáng tin không?"

"Hắn không đáng tin, nhưng khế ước đáng tin, cách này là một người bạn của ta bày cho, người bạn đó cũng rất đáng tin."

Trác Dực Thần mím môi, chau mày nói: "Thế gian này ta chỉ tin ngươi, ngươi nói đáng tin, vậy thì đáng tin."

Văn Tiêu vỗ vai hắn, mỉm cười nói: "Ngươi còn trẻ mà, đừng luôn cau có như vậy."

Trác Dực Thần lập tức phản bác: "Tháng sau ta đã tròn hai mươi bốn rồi, hơn nữa ngươi cũng đâu hơn ta bao nhiêu tháng."

"Ngươi có bốn mươi hai thì ta vẫn là cô cô của ngươi. Ta và phụ thân ngươi ngang vai vế, nể mặt ngươi nên mới không bắt ngươi gọi ta là 'cô cô' đó."

"Ta..." Trác Dực Thần định mở miệng tranh cãi, nhưng miệng đã bị Văn Tiêu nhét vào một chiếc bánh Ngọc Lộ.

Trác Dực Thần im lặng ăn hết miếng bánh Ngọc Lộ, sau đó đứng dậy, cầm lấy Vân Quang Kiếm, bước đến giá để kiếm rồi đặt ngay ngắn. Hắn chăm chú nhìn thanh kiếm, vẻ mặt vẫn nặng trĩu tâm sự.

Văn Tiêu nhìn bóng lưng hắn, thở dài một tiếng, nói: "Ta biết ngươi không thể vượt qua được chướng ngại trong lòng mình. Kẻ giết cha, hại huynh mà ngươi lại phải đồng hành chiến đấu cùng, sáng chiều đối mặt. Tiểu Trác, không ai có quyền ép buộc ngươi nhất định phải nhận tấm lệnh bài này. Ngươi đã cống hiến rất nhiều cho Tập Yêu Ti rồi. Nơi này vốn là tổ trạch của ngươi, là ngôi nhà ngươi lớn lên từ nhỏ, ngươi còn sẵn lòng hiến dâng để làm trụ sở mới cho Tập Yêu Ti-"

Trác Dực Thần ngắt lời: "Sau khi cha và huynh ta chết, nơi này chỉ là một căn nhà trống rỗng, không còn là nhà nữa. Ta một mình sống ở đây, mơ màng lãng phí thời gian. Các ngươi đến rồi, làm nơi này thêm chút sức sống, so với lúc trước ta một mình đã tốt hơn nhiều. Người nên nói cảm ơn là ta."

Văn Tiêu trong lòng cảm thấy không đành lòng. Lúc nãy nàng nói Trác Dực Thần sẽ bảo vệ nàng, hắn không phản bác, cho thấy hắn đã đưa ra quyết định trong lòng. Dù không dò hỏi, nàng cũng đoán được lựa chọn của hắn, giống như Trác Dực Thần chắc chắn đoán được nàng sẽ bất chấp nguy hiểm để tham gia đội tiên phong vì Bạch Trạch Lệnh. Nhưng chính vì đoán được, Văn Tiêu lại càng không nỡ. Hắn đưa ra quyết định này, chắc hẳn đã cân nhắc đến sự sắp đặt của Phạm đại nhân, đến tình thế đối kháng giữa Tập Yêu Ti và Sùng Võ Doanh, và cả việc liệu nàng có nguy hiểm hay không nếu chỉ có một mình gia nhập. Trác Dực Thần luôn như vậy, gánh vác nhiều trách nhiệm lên mình.

"Ta đồng ý để hắn gia nhập Tập Yêu Ti." Khi Trác Dực Thần quay lại, hắn đã điều chỉnh xong cảm xúc của mình.

"Ngươi không cần lo lắng, ta đã suy nghĩ rất lâu và có lý do để làm vậy. Là đồng liêu, ta sẽ tạm gác lại mối hận, nhưng ta sẽ không quên. Nếu có cơ hội thích hợp, ta nhất định sẽ giết hắn để trả thù."

Văn Tiêu trầm ngâm giây lát, thở dài, sau đó cười chỉ vào bánh Ngọc Lộ: "Ăn nữa không?"

Trác Dực Thần cũng thở phào, ngồi lại bên cửa sổ, cầm lấy bánh Ngọc Lộ thưởng thức.

"Đúng rồi, tại sao ngươi lại một mình đến địa lao gặp Triệu Viễn Châu?"

Văn Tiêu thấy hắn mím môi, biết chuyện này hắn không thể nói với nàng, liền cố tình trêu chọc để làm hắn vui: "Ồ, ta biết rồi, ngươi và Triệu Viễn Châu có vấn đề."

Trác Dực Thần ngẩng đầu, thấy Văn Tiêu cười đầy vẻ tinh quái. Hắn nhìn nàng, bất đắc dĩ cười nói: "Ta và hắn đúng là có bí mật."

Hắn chỉ vào đầu mình, cười bảo: "Ngươi, mới là có vấn đề."

"Rầm!" Có thứ gì đó rơi xuống đất.

Trác Dực Thần cầm kiếm, lập tức ra ngoài xem xét.

Trong vườn, thứ rơi trên đất là một quả đào chưa chín. Trác Dực Thần ngẩng đầu nhìn lên, giữa tán cây cành lá sum suê, Triệu Viễn Châu đang ung dung ngồi trên cây ăn đào.

Văn Tiêu châm chọc: "Quả nhiên là khỉ."

Triệu Viễn Châu lập tức ném quả đào trong tay đi, từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống.

"Chỗ Tập Yêu Ti này tuy trông có vẻ nghèo nàn, nhưng nơi ở thì lại rộng rãi, phía trước làm việc, phía sau ở, bao ăn bao ở, cũng đỡ cho ta phải tìm nơi dừng chân."

Trác Dực Thần nghiêng đầu, hỏi Văn Tiêu: "Hắn sao lại được thả ra?"

Triệu Viễn Châu tiến lên một bước, chen ngang giữa hai người, đồng thời khoác tay hai người, cười nói: "Không phải thành lập đội sao? Ta sợ các ngươi bỏ rơi ta nên đi theo."

Văn Tiêu rút tay mình lại, cười mắng: "Dám theo dõi ta, thật không biết xấu hổ."

Triệu Viễn Châu thuận thế dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay Trác Dực Thần: "Trác đại nhân vội phá án, ta giúp mọi người tiết kiệm thời gian không được sao? Còn thiếu mấy người nữa?"

Trác Dực Thần hít sâu mấy lần, mới kiềm chế được ý định rút kiếm. Hắn mạnh mẽ giật tay mình ra khỏi Triệu Viễn Châu, dù là trả lời câu hỏi của y, ánh mắt hắn vẫn nhìn sang nơi khác, không thèm nhìn y: "Còn thiếu hai người... đúng là hai loại người mà ta không giỏi đối phó nhất..."

Triệu Viễn Châu truy hỏi: "Hai loại người nào?"

Trác Dực Thần đáp: "Một nữ nhân, một đứa trẻ."

Triệu Viễn Châu cố ý ghé sát mặt Trác Dực Thần, cười tươi nói: "Quả nhiên, 'Duy nữ tử dữ tiểu nhân nan dưỡng dã'. Giao cho ta đi."



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com