TruyenHHH.com

Đại Mộng Quy Ly

Chương 2: Tập Yêu Ti (2)

PhongHuyenNguyetHa

Cách hai con phố, tại nơi vắng vẻ ít người qua lại, có một tòa nhà cổ hình vuông. Cánh cổng lớn phủ lớp sơn đỏ đã bong tróc, trên đó treo một tấm biển nền đen chữ vàng khắc ba chữ lớn "Tập Yêu Ti" - chính là cổng chính của Tập Yêu Ti. Thế nhưng, tấm biển đã phủ đầy bụi, mạng nhện giăng chằng chịt, khiến ba chữ vàng cũng trở nên u ám, mờ nhạt.

Một nam nhân đang cầm ô, đứng ngước nhìn tấm biển này. Nam nhân có dáng người cao lớn, tư thế thẳng tắp, khoác một chiếc áo choàng dài màu đen. Nước mưa theo mép ô nhỏ từng giọt, viền ô nhẹ nhàng nhấc lên, để lộ làn da tái nhợt và đôi môi mỏng đỏ như thấm máu. Hắn khẽ nhếch môi, để lộ hàm răng trắng đều, trông đầy vẻ ma mị.

Ngón tay đang cầm cán ô của hắn xoay nhẹ, những chiếc chuông nhỏ treo quanh mép ô vang lên tiếng leng keng giòn tan, làm tỉnh giấc người lính gác đang gục đầu ngủ trên cột đèn đặt trước cửa.

Người lính gác nhìn thấy nam nhân che ô đứng dưới bậc thềm, lập tức lớn tiếng ngăn lại: "Đây là nơi trọng yếu của Tập Yêu Ti, người thường không được phép vào."

Vành ô lại được nâng cao hơn, để lộ một khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, lông mày kiếm, ánh mắt sáng như sao. Trông hắn chỉ chừng hơn hai mươi tuổi, nhưng hai bên tóc mai đã điểm hai dải tóc bạc. Nụ cười của hắn trông rất lịch sự, nếu bỏ qua khí sát khí toát ra từ cơ thể hắn.

"Ta đến thăm hỏi Trác Dực Thần đại nhân, làm phiền ngài thông báo một tiếng." Hắn lên tiếng, giọng nói ôn hòa.

Lính gác có chút mềm mỏng hơn, hỏi: "Bái thiếp đâu?"

(*) Bái thiếp: Thư mời

"Không có." Nam nhân vẫn mỉm cười, trả lời rõ ràng.

Lính gác nhíu mày: "Vậy ngươi đến thăm làm gì?"

"Chán nên đến tìm Trác đại nhân uống một chén rượu."

Lính gác giơ tay định đuổi hắn đi: "Trác đại nhân bận rộn công việc, đâu có thời gian uống rượu? Loại người ngưỡng mộ tài năng của đại nhân, nghe danh mà đến, ta đã gặp nhiều rồi! Mau đi mau đi!"

"Nhưng ta không phải là người." Hắn mỉm cười giải thích.

Lính gác ngây người, nghe xong chậm rãi thu lại tay đã giơ ra.

"Ta là yêu. Ngươi đi truyền lời, bảo Trác Dực Thần đại nhân, yêu quái mà hắn luôn muốn giết ---- Chu Yếm, đến tìm hắn rồi."

Nam nhân đó cười càng dịu dàng, lính gác càng cảm thấy lạnh lẽo khắp người, da đầu tê dại. Hắn hoảng hốt lùi lại, vừa la lớn vừa quay người chạy vào trong cửa: "Chu... Chu... Chu Yếm! Yêu quái đến rồi! Trác đại nhân---"

Nam nhân nhíu mày, rất chán ghét khi lính gác lắp bắp gọi tên mình. Hắn ngẩng đầu tiếp tục nhìn tấm biển "Tập Yêu Ti" đầy bụi bặm, nhướn mày, giơ tay niệm chú, môi nhẹ mở. Tấm biển đột nhiên rung lên, lớp mạng nhện và bụi bặm trên đó lập tức rơi xuống sạch sẽ.

Nam nhân cúi đầu cười nhẹ. Hài lòng rồi.

_________________________

Trên con phố dài, một xanh một hồng, một cao một thấp, cùng che chung một chiếc ô. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy người mặc áo xanh mỉm cười nhìn về phía trước, bước đi nhàn nhã, còn người mặc áo hồng thì chu môi, dáng vẻ tội nghiệp, miễn cưỡng bước theo. Một sợi dây đỏ buộc chặt tay hai người lại với nhau. Chính xác hơn, đó là sợi dây "Phược Yêu Tác"(*) được khắc đầy phù văn.

(*) Phược Yêu Tác: Dây trói yêu

"Tỷ là người của Sùng Võ Doanh à?" Thiếu nữ áo hồng nghĩ bụng, hôm nay chắc chắn nàng quên xem lịch hoàng đạo trước khi ra ngoài, nên mới rơi vào tay người của Sùng Võ Doanh. Nếu bị bắt đi, nhất định sẽ sống không bằng chết. Nghĩ đến đây, đôi mắt to của nàng bắt đầu ngân ngấn nước.

"Ta chỉ có chút tài mọn, làm sao có thể là người của Sùng Võ Doanh? Ta chẳng qua chỉ có hứng thú với yêu quái mà thôi."

Không phải người của Sùng Võ Doanh, vậy chẳng lẽ là người thường? Giờ người thường cũng không còn sợ yêu quái nữa sao?

Thiếu nữ đầy nghi hoặc: "Ngươi là ai? Ngươi không sợ yêu quái à?" Đôi mắt to của thiếu nữ áo hồng chớp chớp liên tục, hỏi ra những gì nàng đang nghĩ.

"Chỉ là một con thỏ nhỏ thích nói dối thôi, ta - Văn Tiêu, có gì mà phải sợ chứ?" Văn Tiêu nhìn nàng, nụ cười rạng rỡ.

"Ngươi là Văn Tiêu?" Thiếu nữ áo hồng nghe thấy cái tên này, giọng lập tức cao vút, gần như thốt lên. Ngạc nhiên, sợ hãi, kính nể, và cả nghi hoặc, những cảm xúc ấy thay nhau hiện trên khuôn mặt nàng. Cuối cùng, nàng cực kỳ nghiêm túc nhìn Văn Tiêu từ đầu đến chân, đánh giá một lượt.

Văn Tiêu thấy rõ phản ứng của nàng, chỉ mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy mang theo chút bất đắc dĩ: "Quả nhiên, ta rất nổi tiếng trong giới yêu quái..."

Đôi tai thỏ mềm mại của thiếu nữ lại nhô ra khỏi búi tóc, miệng nói: "Không không không, tỷ chỉ là một nha đầu không có tiếng tăm gì mấy, không ai biết đến tỷ hết." Nhưng trong lòng lại nghĩ, đúng rồi, ai mà không biết đại nhân Văn Tiêu! Thần nữ mới của Đại Hoang, danh tiếng vang dội, nổi tiếng khắp Đại Hoang! Chỉ là đáng tiếc...

Văn Tiêu đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tai thỏ: "Ngoa thú, hình dạng giống thỏ, mặt người giỏi ăn nói, nói đông nói tây, nói ác nói thiện... Ngươi là kẻ nói dối giỏi nhất, tiểu yêu tinh, đúng không?"

Văn Tiêu nhớ trong sách có ghi, Ngoa thú là loài yêu thú miệng nói trái ngược với lòng. Vì vậy từ đầu nàng mới cố ý hỏi Ngoa thú để thử.

Ngoa thú vội vàng đưa tay che tai, từ chối không để Văn Tiêu nghịch tai thỏ của nàng.

"Sai rồi! Sai lắm luôn!" Đúng, đúng, nàng nói đúng hết.

Văn Tiêu tiếp tục: "Ngoa thú tuy là yêu thú, nhưng bản tính lương thiện, không phải yêu thú hung ác..."

"Vậy sao tỷ còn bắt ta?!" Ngoa thú tức giận ngắt lời.

Văn Tiêu nâng mày, bắt đầu thong thả kể tội của nàng: "Dù Ngoa thú không phải hung ác, nhưng ngươi dựa vào sắc đẹp mà hành sự, quấy rối dân chúng, vẫn phải bắt. Nửa năm trước, ngươi giả mạo thương nhân lừa lấy mười lạng vàng của ông chủ Trương. Một tháng trước, ngươi lại lừa trái tim của Vương đại tài tử ở phòng tranh Thanh Tâm. Bây giờ ông chủ Trương thua lỗ lớn, vợ ông ta nghi ngờ ông ta đem tiền đi nuôi nữ nhân ở bên ngoài, chỉ có thể báo quan bắt ngươi. Còn công tử Vương, vì bị ngươi lừa dối trái tim, từ đó suy sụp, ngày đêm khóc lóc."

Ngoa thú nghe xong, mặt đỏ bừng, trong lòng nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy, vội vàng biện hộ: "Tỷ à, đừng nghe người ta nói bậy. Ông chủ Trương là người tốt nhất trong vùng, nghe nói năm nay hạn hán, mùa màng thất bát, ông ấy chi tiền gom gạo từ các thôn lân cận để đảm bảo dân chúng có cơm ăn khi gạo thiếu... Làm sao ta có thể lừa ông ấy, lừa người tốt thì sẽ bị trời phạt!"

Ngụy thú mặt đỏ bừng, một hơi giải thích một tràng, cuối cùng, nàng ủ rũ dậm chân, vai sụp xuống, thở dài như đã chấp nhận số phận.

Văn Tiêu lắng nghe lời của nàng. Chính vì Ngoa thú nói trái lòng, nên những gì nàng nói phải nghe ngược lại.

Văn Tiêu nói: "Ừ, ta hiểu rồi. Ông chủ Trương tích trữ gạo, trục lợi, là một thương nhân xấu."

"Oa!" Ngoa thú ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to lại sáng lên tia sáng.

"Vậy Vương công tử thì sao?" Văn Tiêu tiếp tục hỏi.

Ngoa thú nói: "Vương công tử tài hoa xuất chúng, từ ca cơ phường múa đến các tiểu thư giàu có, không ai không bị kiến thức và nội hàm của hắn làm cho kính phục. Vương công tử có rất nhiều tri kỷ, lại vì ta mà từ bỏ người thương cũ..."

Văn Tiêu gật đầu: "Hiểu rồi. Vương công tử dễ thay lòng, đạo mạo giả tạo, là một kẻ rỗng tuếch bên ngoài, mục nát bên trong."

Ngoa thú gật đầu thật mạnh, lại bổ sung thêm: "A, chúng ta tình sâu nghĩa nặng!"

Văn Tiêu thấu hiểu: "Ừ, các ngươi là giả dối!"

"Tỷ à, thật sự ta không làm việc xấu." Ngoa thú nói đến đây, ánh mắt liếc qua một bên, có chút xấu hổ.

"Ngươi rõ trong lòng mình, đó chính là việc xấu. Nhân sinh muôn hình vạn trạng, thiện ác lẫn lộn. Nhưng kẻ xấu sẽ có pháp luật trừng trị. Ngươi lừa gạt tiền tài và tình cảm, mặc dù ban đầu là thiện ý, nhưng làm xáo trộn trật tự nhân gian, cũng phải chịu trừng phạt." Văn Tiêu nói một cách kiên quyết, Ngoa thú đành thu mình lại, tai cụp xuống.

Văn Tiêu thấy vậy, cuối cùng cũng không đành lòng, an ủi: "Ngươi yên tâm, không phải chuyện lớn, mấy tháng nữa, gửi về Đại Hoang là xong..."

Đột nhiên, Ngoa thú toàn thân bắt đầu run rẩy dữ dội.

Văn Tiêu khó hiểu: "Ngươi căng thẳng làm gì, dù sao bị nhốt cũng sẽ đảm bảo ngươi có ăn có uống, đừng lo -"

Ánh mắt của Ngoa thú chăm chú nhìn vào phía sau Văn Tiêu, sắc mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp: "Không phải không phải... Tỷ, ngươi xem -"

Chưa kịp dứt lời, tiếng vó ngựa từ xa tới gần, âm thanh nhanh như sấm sét, tiếng roi vung lên, con ngựa đen dẫn đầu gần như ngay lập tức đến trước mặt Văn Tiêu. Nhìn thấy ngựa đen sắp tông trúng Văn Tiêu, người cưỡi ngựa bình tĩnh siết chặt dây cương, ghìm ngựa lại. Móng ngựa giơ lên, còn Văn Tiêu vẫn đứng yên tại chỗ, nâng chiếc dù tre, không có dấu hiệu né tránh.

Người cầm đầu mặc quân phục trên lưng ngựa, giơ lên tấm lệnh bài bên hông, trên đó khắc hai chữ "Sùng Võ". Sau lưng hắn có ba người khác, tất cả đều mặc quân phục, là người của Sùng Võ Doanh.

"Giao yêu thú ra đây." Người cầm đầu thái độ trịch thượng, mệnh lệnh không thể nghi ngờ.

Văn Tiêu từ từ ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào hắn, lời nói không chút nhượng bộ: "Ta là Cấp Yêu Sứ (*) của Tập Yêu Ti, có quyền đưa Ngoa thú về Tập Yêu Ti."

(*) Cấp Yêu Sứ: là một chức quan hoặc người có quyền lực và trách nhiệm trong việc đối phó, thu giữ hoặc quản lý các yêu quái của Tập Yêu Ti (trong thế giới của truyện).

Người cầm đầu cười: "Cấp Yêu Sứ? Mảng rêu và tơ nhện trong viện của các ngươi chắc dày lắm rồi nhỉ? Đã lâu không còn hoạt động, một nơi hoang phế như thế mà còn muốn tranh quyền với Sùng Võ Doanh! Mau tránh ra!"

Văn Tiêu nói: "Ngoa thú yếu đuối, pháp lực thấp kém, mặc dù miệng nói dối, nhưng trong lòng thiện lương, những người bị lừa đều là kẻ ác. Tội đáng bị trừng phạt, nhưng không đến mức phải chết."

Ngoa thú nhìn bóng lưng của Văn Tiêu, ánh mắt lấp lánh. Đây là lần đầu tiên có người đứng ra nói giúp nàng. Người đời chỉ biết Ngoa Thú mở miệng là nói dối, nên họ tin rằng, một yêu quái lúc nào cũng nói dối thì lòng chắc chắn không có thiện ý.

Nhưng thế gian này có biết bao kẻ cướp bóc giết người, thổi gió phóng hỏa, bạc bẽo vô tình, tất cả đều là miệng lưỡi ngọt ngào nhưng trái tim lại độc ác. Thiện ác, rốt cuộc là phải nhìn vào lòng người hay chỉ dựa vào tai mắt của chúng ta? Văn Tiêu đại nhân chỉ mới gặp nàng một lần, nhưng lại hiểu rõ nỗi khổ trong lòng nàng, sẽ lắng nghe những gì nàng nói, hay nói cách khác, những gì Văn Tiêu đại nhân nghe và thấy, luôn xuất phát từ trái tim. Ngoa thú trong ánh mắt đầy cảm kích, nàng nghĩ, nếu Văn Tiêu đại nhân có thể trở thành thần nữ Đại Hoang thì thật tốt biết bao...

Kẻ cầm đầu biết rằng, trận tranh giành này, người chiến thắng chắc chắn là Sùng Võ Doanh. Nhưng hẳn không thích dáng vẻ điềm tĩnh của nữ tử này, hắn muốn chọc cô ta tổn thương, khiến cô ta cảm thấy xấu hổ. Hắn cúi người, nhìn Văn Tiêu bằng ánh mắt chế nhạo, mang theo sự thăm dò đầy nguy hiểm: "... Nghe nói hồi nhỏ ngươi từng được yêu quái cứu giúp, nên luôn có lòng từ bi với yêu quái, lén lút tha cho không ít yêu ma. Nhưng tám năm trước, yêu quái ác độc Chu Yếm đã khiến Tập Yêu Ti chịu tổn thất nặng nề, gần như diệt vong, ngươi có phải cũng muốn biện hộ cho Chu Yếm không?"

Văn Tiêu im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào kẻ cầm đầu, nói từng chữ một: "Yêu quái Chu Yếm giết người làm ác, nhưng Thị vệ Sùng Võ lấy giết để dẹp loạn, vậy có gì khác với Chu Yếm?"

Lời này vừa thốt ra, vài tên lính của Sùng Võ Doanh lập tức không còn cười nữa, vẻ mặt trở nên nguy hiểm.

"Đừng nhiều lời! Lên!" Một tiếng ra lệnh, vài người liền rút vũ khí, muốn trực tiếp cướp lấy Phược Yêu Tác.

Văn Tiêu ngay lập tức rút ra một thanh chủy thủ (*) từ hông để đối chiến, nhưng đột nhiên, một cơn đau nhói quen thuộc truyền đến từ ngực, như có bàn tay vô hình đang xé nát trái tim cô.

(*) Chủy thủ: Dao găm.

Tại sao lại là lúc này?

Văn Tiêu lập tức mất đi sức lực, chủy thủ rời khỏi tay, rơi xuống đất. Nàng thở hổn hển, khó khăn trong việc hô hấp, tay đặt lên ngực, ngã quỵ xuống đất.

Ngoa thú thấy vậy, vội vàng lao đến kéo Văn Tiêu: "Tỷ, sao lúc này còn diễn?"

"Ta không diễn..." Giọng Văn Tiêu càng lúc càng yếu ớt, khuôn mặt không còn chút máu.

Vừa lúc đó, người của Sùng Võ Doanh đã nhanh chóng tiến lại gần Văn Tiêu, nâng đao lên chuẩn bị chém về phía Ngoa thú.

Trong chớp mắt, Văn Tiêu đẩy Ngoa thú ra một bên, dùng hết sức nắm chặt tay người trong Sùng Võ Doanh đang vung đao. Các khớp ngón tay của nàng tái nhợt, cánh tay không ngừng run rẩy, nhưng vì lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, thanh đại đao như có sức mạnh ngàn cân, từ từ đè xuống...

Tên đứng đầu cầm đao, thân hình vạm vỡ, nhìn Văn Tiêu chống cự hết sức mà không khỏi tỏ ra thích thú. Nụ cười mỉa mai trên môi hắn không thay đổi, lực tay vẫn không hề tăng giảm, đủ để khiến nàng kiệt sức mà vẫn có thể nhìn thấy cảnh nàng phản kháng vô ích.

"Đi!" Văn Tiêu nghiến răng, thấp giọng gầm lên.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Ngoa thú không kịp phản ứng, dường như bị tiếng gọi đó kéo về, nhưng vẫn phải lao lên cứu Văn Tiêu.

Văn Tiêu rút tay lại, lưỡi đao lạnh lẽo ngay lập tức ép vào vai nàng, máu thấm ướt chiếc áo xanh. Văn Tiêu không để ý đến cơn đau, nhanh chóng rút chủy thủ từ thắt lưng, cắt đứt sợi dây đỏ nối giữa nàng và Ngoa thú.

"Đi đi!"

Ở bên kia, tên cầm đầu rút một mũi tên từ bao đựng tên, đầu mũi tên gắn vài viên đá khoáng đỏ như tinh thể. Đó là một loại khoáng vật cực kỳ cứng rắn, có thể khiến yêu quái hồn phi phách tán.

Kẻ cầm đầu huýt sáo, híp lại một con mắt nhắm chuẩn Ngoa thú, rồi kéo cung căng, tất cả đều diễn ra một cách nhàn nhã, tựa như đang trêu đùa con mồi trong bẫy.

Ngoa thú nghiến răng, cuối cùng quyết định, quay người nhảy lên mái nhà.

Văn Tiêu nhìn bóng dáng Ngoa thú rời đi, thở dài nhẹ nhõm, nở một nụ cười yếu ớt. Trong hoàn cảnh hôm nay, nếu hai người họ muốn trốn thoát, gần như là không thể, nhưng nếu có thể có một người toàn mạng rời đi, đó cũng xem như chiến thắng.

Vút! Một âm thanh xé gió vang lên bên tai Văn Tiêu. Thịch! Một vật nặng rơi mạnh xuống đất. Nụ cười trên môi nàng lập tức đông cứng. Bóng dáng màu hồng ấy đã ngã mạnh xuống, nằm bất động trên mặt đất.

"Thu quân!" Một mệnh lệnh lạnh lùng vang lên từ tên cầm đầu. Gã đại hán vạm vỡ có vẻ chưa thỏa mãn, nhưng vẫn miễn cưỡng thu lại thanh đao lớn của mình.

Văn Tiêu lập tức lao về phía Ngoa thú. Mũi tên xuyên qua cơ thể nàng, mũi tên sắc nhọn kéo theo một ít máu thịt. Từ vết thương, một làn khói đỏ kỳ lạ bốc lên, như máu đang bị hơi nóng làm bốc hơi nhanh chóng.

Văn Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể yếu ớt gần như hấp hối của Ngoa thú, cảm giác nghẹn lại trong cổ họng khiến nàng khó thở. Cơn đau nhói ở tim càng lúc càng nặng nề.

"Muội ấy chưa từng làm điều gì hại trời hại đất, tại sao các ngươi cứ nhất định phải ép người vào đường cùng?" Đôi mắt Văn Tiêu đỏ hoe, đầy giận dữ nhìn chằm chằm vào đám người của Sùng Võ Doanh.

Tên đứng đầu lạnh lùng hừ một tiếng, kéo dây cương quay ngựa lại, nhàn nhã đáp:

"Sùng Võ Doanh phụng mệnh tiêu diệt yêu tà, đó là bổn phận. Đao kiếm không có mắt, người của Tập Yêu Ti khăng khăng ngăn cản, mọi thương tổn chịu phải đều không liên quan đến chúng ta. Cáo từ."

_______________

Hiện tại mình đang khá bận, buổi sáng hầu như không có thời gian sử dụng điện thoại, chỉ có tối mới rảnh rỗi nên thời gian đăng thường vào khoảng 10h => nửa đêm, mình vẫn đang cố gắng mỗi ngày 1 chương cho mọi người đọc nha (◍•ᴗ•◍)

Ừm thì,... nếu mọi người mà bình chọn cho mình nhiều hơn á, thì càng được đề cử cao hơn, các bạn fan của phim cũng dễ tiếp cận với tiểu thuyết hơn ấy. Đối với mình thì tiểu thuyết này thực sự rất hay, nên đơn giản là mình chỉ muốn có nhiều người biết đến nó hơn. Mình cũng không phải fan của QKM, vì mình từng nói rồi mà, phim cái gì cũng hay hết, trừ cái kết :)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com