Dai Mong Quy Ly Ly Luan Chu Yem Thoi Thieu Nien Cua Chung Ta
“Ê này Đại Yêu, thân thể Ly Luân 1.0 bị sao thế, cái khí đen đen kia là gì vậy?” Bạch Cửu đang định tập trung xem tiếp nhưng lia mắt thấy thân thể Ly Luân đang không ngừng tràn ra một đám khói đen sẩm màuNghe thấy lời Bạch Cửu, Triệu Viễn Chu quay sang nhìn thử thì kinh hồn bạt vía, tức tốc chạy sang dựng một kết giới ngăn làn khói đen kia thoát ra: “Yêu khí của Ly Luân mất kiểm soát thôi, có kết giới của ta nên không sao đâu”Nhưng y vừa nói dứt câu thì ‘rắc’ một tiếng, kết giới đỏ sẫm trước mắt vỡ tan tành, Triệu Viễn Chu thầm than trời than đất, lại mạnh lên rồi à? Ngươi trốn ta tu luyện lúc nào vậy chứ?“Ly Luân bình tĩnh lại” Nhận thấy được lượng yêu khí mất kiểm soát ngày càng nhiều, chúng đang từ thân thể Ly Luân tràn ra khắp nơi, Triệu Viễn Chu liền không nói hai lời nhắm chặt hai mắt khẽ niệm pháp quyết, nháy mắt thần thức của y cũng rời khỏi thân thể tiến vào thức hải, sau đó trôi dạt đến bên cạnh Ly Luân, nâng tay nắm chặt lấy thần thức đang muốn phát điên giữa biển ý thức của hắn: “Này này, bình tĩnh lại đi, nếu đến ngươi cũng phát điên thì chúng ta cùng đường thật đấy”Cảm nhận được cảm giác ấm nóng từ bàn tay đang đặt trên vai mình, Ly Luân quay lại nhìn Triệu Viễn Chu, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì: “Ta chưa có điên, ngươi vào đây làm gì?”Triệu Viễn Chu lắc lắc đầu, đưa tay chỉ ra bên ngoài đáp: “Ừ thì chưa có điên, nhưng cũng sắp rồi á, yêu khí của ngươi đang tràn lan như đại dịch bên ngoài kìa, mau thu lại đi”Ly Luân không đáp lời, khẽ nhắm mắt điều tức một chút để thu lại yêu khí, nhưng mà quên mất thần thức hiện tại đang rời thân thể, muốn thu cũng có thu được đâu, thế là y lại mở mắt nhìn Triệu Viễn Chu: “Mặc kệ đi, lát nữa giải quyết”Triệu Viễn Chu thở dài nói: “Nhưng đám Trác Dực Thần vẫn còn bên ngoài đấy”Ly Luân thờ ơ đáp: “Cũng chẳng chết được, cả đám đó có đứa nào là người đâu chứ”Bùi Tư Tịnh ở bên ngoài đang ho sặc sụa: “…” Ủa alo, bạn nói gì á bạn!Triệu Viễn Chu cũng chẳng biết đáp thế nào nên đành cười cho qua, nhưng dù nói thế thì sắc mặt Ly Luân hiện tại cũng rất đáng lưu tâm nha, chỉ cần thêm một chút nữa thôi thì có thể sánh với màu đen trong thức hải này rồiTriệu Viễn Chu khẽ ho một tiếng nói: “Bây giờ phải xem tiếp sao?”Ly Luân nghe tới đây bàn tay dưới tay áo dài rộng khẽ siết chặt: “Phải xem cho hết thì mới sửa được, khốn kiếp, ta thế mà lại bị một tên phàm nhân hạ đẳng hành hạ như thế gần hai năm trời, ta…”Nói đoạn Ly Luân khẽ giật mình, vì cảm nhận được bàn tay nắm chặt dưới lớp áo mình đang được một đôi tay khác phủ lên, Ly Luân chầm chậm nghiêng đầu nhìn Triệu Viễn Chu trước mặt hỏi: “Ngươi làm gì thế, ta không yếu đuối đến mức đấy”Triệu Viễn Chu bao phủ lấy tay Ly Luân, mở từng ngón đang siết chặt đến bật cả máu ra, sau đó đan năm ngón tay của bản thân vào, y nâng hai cánh tay đan xen lên trước mặt Ly Luân nói: “Ta biết ngươi mạnh mẽ, nhưng ngươi không cần lúc nào cũng tự mình ôm hết tất cả mà chịu đựng một mình, nên nhớ… có ta ở đây, có ta cùng ngươi, phúc lành cùng hưởng…”“Hoạn nạn ngươi bỏ ta lại chạy mất dép” Ly Luân liếc y một cái rồi tiếp lờiTriệu Viễn Chu nháy mắt sượn trân nhìn Ly Luân, giọng ai oán la lên: “Hồi nào? Ăn bậy được chứ không nói bậy được nha!”Ly Luân cũng mặc kệ cho Triệu Viễn Chu nắm không giãy tay ra nữa, xoay người đối diện hoàn toàn với Triệu Viễn Chu tiếp đó nghiêng đầu cười lạnh một tiếng: “Cách thơi điểm ta vừa hóa hình được tám mươi hai năm lẻ ba tháng bốn mươi mốt ngày, lúc trời gần tối, đừng nói với ta là ngươi đã quên?”Triệu Viễn Chu: “…” Nhớ gì mà dai dữ vậy chứ? Ta đã nói là lúc đấy là bất đắc dĩ mà!!!!!Quá khứ đúng thật là có chuyện như vậy xảy ra ahHôm nay theo thường lệ thì Chu Yếm lại đến tìm Ly Luân chơi, nhưng khác mọi khi, lần này đến y mang theo một cuộn giấy dài chừng một tất đến, cuộn giấy loang lỗ vết ô vàng, một góc đã bị xé mất từ lâuLy Luân thấy Chu Yếm đến thì mừng thầm trong lòng, hắn tung người nhảy từ trên cây xuống đi đến bên cạnh y, hờn trách nói: “Lại ngủ nướng đúng không, ta đợi ngươi từ lúc mặt trời chưa mọc đấy, ngươi nhìn đi bây giờ mặt trời ở đâu rồi?”Chu Yếm xoay đầu ngó nghiêng xung quanh cười hì hì nói: “Ta không thấy mặt trời”Ly Luân đưa chân đá y một cái nói: “Mặt trời đi ngủ luôn rồi đồ khỉ ngốc”Chu Yếm nâng chân cản lại trước khi Ly Luân đá trúng mình, ngẩng đầu nói: “Là vượn trắng cao quý, đã nói bao nhiêu lần rồi”Ly Luân thờ ơ lặp lại: “Đồ khỉ ngốc cao quý”Chu Yếm nghe thế thì đốp lại: “Cây Xoài mặt liệt”Lời này làm Ly Luân giận đến mức lá chổng ngược hết cả lên: “Ta là cây Hòe”Chu Yếm bĩu môi: “Ở nhân gian ta thấy cây cây Xoài lớn lên khác gì ngươi đâu, thậm chí người ta còn kết được hoa ra được quả đấy”Ly Luân: “…” Cái cây đấy xấu chết được, nó giống ta hồi nào chứ hả?Chu Yếm trêu chọc thành công thì nở một nụ cười chiến thắng nói: “Bỏ qua chuyện đấy đi, ta mới trộm được một thứ vui lắm nè, của Anh Chiêu gia gia á” nói đoạn Chu Yếm giơ cuộn giấy trên tay đến trước mặt Ly Luân: “Đi thám hiểm với ta không? Ở cấm địa Băng Di”Ly Luân nhắm mắt khẽ lắc đầu từ chối: “Không được tới đấy, rất nguy hiểm, ta với ngươi mới được tí tuổi, pháp lực chưa tới đâu nên tốt nhất đừng có đi bậy thì hơn”Nói đoạn mở mắt ra Ly Luân liền không thấy Chu Yếm trước mặt đâu nữa, quay sang thì thấy y đang ngồi ôm gối dưới gốc cây bản thể của hắn, Chu Yếm trưng ra một bộ mặt uất ức, nâng tay chọt chọt thân cây lầu bầu: “Ly Luân không thích chơi với ta nữa rồi, Ly Luân từ chối đi chơi với ta kìa, A Yếm buồn quá, A Yếm thật cô đơn, không có ai chơi cùng cả”Ly Luân: “…” Trời ơi ta chỉ mới nói một câu thôi màChu Yếm nói xong thì vực dậy tinh thần đừng lên lẩm bẩm: “Nếu Ly Luân không đi thì ta đến tìm Thanh Kỳ ở núi bên cạnh vậy”Ly Luân nghe thấy lời này thì liền tiến đến giật lấy tấm bản đồ, cúi người nhất luôn cả Chu Yếm lên vai, sắc mặt đen xì nói: “Thanh Kỳ là đứa nào? Nếu ngươi không giải thích cho rõ thì hôm nay không có đi đâu nữa hết á”Chu Yếm cười thầm trong bụng, haha, cắn câu rồi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đáng thương, điên cuồng mà bịa: “Ta là hung thú cơ mà, lúc nhỏ đương nhiên chẳng ai thích ta cả ( ta xạo á, lúc nhỏ ta dễ thương đáng yêu thế kia, mọi người đều rất thích ta nha ), một lần ta đi lạc, rất đói, rất khát sau đó gặp được Thanh Kỳ, Thanh Kỳ rất tốt đã tìm thức ăn cho ta, sau đó còn chăm sóc ta nữa (à thật ra chẳng có đói khát gì ở đây hết á, ta bị gia gia mắng nên bỏ nhà đi bụi nhưng trời chưa tối thì đã mò về rồi)”Ly Luân nghe mà đau lòng không thôi: “Lúc nhỏ ngươi thật sự trải qua khổ sở như thế sao? Ta xin lỗi, vậy Thanh Kỳ kia cũng tốt, với tư cách là bạn ngươi, ta cần phải đi gặp hắn để đa tạ cho tử tế”Chu Yếm nghe thế lập tức hốt hoảng đến dựng cả lông: “Không cần đâu, gia gia đã thay ta cảm ơn rồi” Thanh Kỳ gì gì đó là ta bịa ra thôi, có tồn tại đâu mà đa với chả tạ chứLy Luân nhíu mày bỏ Chu Yếm xuống khẳng định lại: “Là thật, vậy thì tốt, nhưng ngươi không được đi gặp hắn nữa biết chưa?”Chu Yếm gật gật đầu đáp: “Ừm, nếu ngươi đi cấm địa Băng Di với ta thì ta không đi gặp nữa”Ly Luân cúi đầu suy nghĩ, đi nhanh về nhanh chắc cũng ổn mà nhỉ, nghĩ đến đây liền gật đầu đồng ýChu Yếm nghe thế liền mở cờ trong bụng, hahahhaha, ai lợi hại bằng ta, Ly Luân thật dễ dụ, hố nào mình đào Ly Luân cũng bước xuống gọn hơ, hihiLy Luân thấy sắc mặt Chu Yếm cứ đổi tới đổi lui thì nhíu mày nghi hoặc: “Có chuyện giấu ta à?”Chu Yếm lắc lắc đầu đáp: “Không có”Ly Luân gật đầu: “Ừm, chỉ cần ngươi nói thì ta sẽ tin”Chu Yếm: “…” Tự nhiên có cảm giác tội lỗi quá đi mất!Cấm địa Băng Di“Chạy đi Ly Luân” Chu Yếm cúi người túm Ly Luân ném về phía cửa động, còn bản thân thì bị băng tuyết bao phủ hơn nửa ngươiLy Luân vừa bị ném ra cửa động lại bò ngược trở vào, nâng cả ngươi Chu Yếm ném ra bên ngoài: “Ngươi đi trước đi”Băng vừa vỡ ra Chu Yếm lại chạy ngược trở vào, nhấc cả người Ly Luân ném ra bên ngoài: “Ngươi đi trước mới đúng”Ly Luân bay được nửa đường thì quay đầu chui vô trở lại….Tàn hồn Ứng Long: “…” Ta năm nay hơn mười lăm vạn tuổi rồi nhưng chưa gặp cái trường hợp nào mà nó như thế này cảChu Yếm một lần nữa bị Ly Luân ném ra ngoài, định chui ngược trở vào thì trong đầu vang lên một giọng nói trầm thấp: “Thú vị đấy, các ngươi là gì của nhau thế?”Chu Yếm đáp: “Ly Luân là bằng hữu ta thích nhất, ngươi nói xem?”Ứng Long ồ lên một tiếng nói: “Vậy ta giết hắn nha?”Chu Yếm xù lông đáp: “Không được”Ứng Long im lặng một chút rồi hỏi: “Vậy chơi một trò chơi nhỏ không?”Chu Yếm hỏi lại: “Trò gì?”Ứng Long bí hiểm đáp: “Nếu ngươi lặp lại theo những gì ta sắp nói đây, thì ta thả các ngươi đi, ngươi có thể tin ta, ta uy tín lắm”Chu Yếm chần chừ đáp: “Được”Dù sao cũng chỉ là lời nói thôi, diễn một tí cả hai liền toàn mạng, đở phải ném qua ném lại, Ly Luân trông cũng không phải kiểu người sẽ bị lời nói làm tổn thươngỨng Long: “…” Hai đứa nhóc này được đấyLy Luân đang cúi đầu nhìn từng mảng băng bao phủ chân mình, trong lòng thầm mắng: “Lạnh chết mất thôi, mới hóa hình chưa được bao lâu mà trời, ta vẫn còn chưa có sống đủ đâu”Đang suy nghĩ đến đoạn mình nên hóa bản thể hay để thế này chết sẽ đẹp hơn thì Chu Yếm từ phía xa liền cất giọng nói: “Ly Luân, xin lỗi nha, ta đi trước đây”Ly Luân thấy Chu Yếm định rời đi một mình cũng không giận dữ gì, ngược lại còn mừng vì y chịu đi, Ly Luân mĩm cười thật tươi nhìn y đáp: “Ừm, đi đi, ta không sao đâu” Chu Yếm đang thầm mắng 18 đời tổ tông lão Rồng chết tiệt kia, nói thế này Ly Luân sẽ buồn lắm đấy, nhưng vẫn phải nói, huhu: “Ta có chuyện chưa nói cho ngươi biết, lúc trước mảnh thần thức ở đây nói rằng, nếu ta mang được người đến đây để hiến tế, thì sẽ cho ta một thứ có thể xoay chuyển thời không, ta muốn nó, nên… chỉ có thể dẫn ngươi tới đây thôi, xin lỗi nha” Trời ơi là trời, kiểu này về chắc Ly Luân từ mặt ta luôn quá, lão Rồng chết giẫmLy Luân nghe đến đây, nụ cười trên môi dần tắt, đôi mắt hắn trống rỗng, từng mảng băng dưới chân hắn khẽ rung lên, như phản chiếu cơn chấn động trong lòng“Ngươi… nói lại lần nữa xem?” Giọng hắn thấp đến mức gần như không thể nghe thấyChu Yếm cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Ly Luân, y mím môi hít sâu một hơi, lão Rồng khốn kiếp“Ta nghĩ mãi nhưng chỉ có ngươi là ta cảm thấy không quan trọng lắm, vì thế…”Chu Yếm nói, giọng nhỏ dần: “Vì thế nên ngươi chết hay không, đối với ta… cũng chẳng có gì to tát cả”Câu cuối…’Dù ngươi ngươi có chết hay không, đối với ta cũng chẳng có gì to tát cả’ như một lưỡi dao cắm sâu vào trái tim Ly LuânTàn hồn Ứng Long từ xa lặng lẽ quan sát, sâu bên trong là sự tò mò khó tảLy Luân cuối đầu cười khẽ, giọng nói chậm rãi như cố gắng che đậy đi nỗi chua xót lúc này: “Ừm, không quan trọng sao? Cũng phải, đó giờ vốn chẳng ai thích ta, ngươi là ngươi đầu tiên muốn chơi với ta, hóa ra… với ngươi… ta có ra sao cũng không quan trọng?”Không có phải đâu Ly Luân, ta thích chơi với ngươi lắm, thích lắm luôn á, huhu“Phải, ngươi không là gì đối với ta cả, thật đáng cười, lừa ngươi bao lần như thế, nhưng hễ ta nói ra cái gì ngươi cũng đều tin, ngu ngốc” nói xong lời này, Chu Yếm cũng sắp hỏng đến nơi rồi“Vậy ngươi đi đi, ta không là gì đối với ngươi, nhưng… ngươi là tất cả đối với ta” Nói đoạn hắn ngẫng đầu lên nhìn Chu Yếm, như muốn khảm sâu bóng hình của y vào ký ức của mình: “Đi đi, ta không hận gì ngươi đâu, còn nữa… đa tạ ngươi, đa tạ ngươi trong những ngày cô độc nhất đó, đã đến bên cạnh bầu bạn cùng ta”Chu Yếm mở miệng định nói gì đó, nhưng ánh mắt của Ly Luân cứ nhìn y như vậy, y nói không nổi nữa rồi, y siết chặt nắm tay, quay đầu bước điỨng Long bật cười thành tiếng trong đầu Chu Yếm: “Rồi rồi, đi đi, ta thả các ngươi đi đấy, về dỗ hắn cho cẩn thận nha, ê mà ta nói thiệt nè, chỉ bảo ngươi lặp lại lời ta thôi mà, không ngờ ngươi nhập vai tốt đến vậy”Chu Yếm siết chặt nắm tay, ngẩng đầu hít sâu một hơi mắng: “Ta rủa ngươi đi đường vấp đá, ăn đồ ngộ độc, mất ngủ triên miên, xui xẻo đầy người”Nói rồi liền phi thân đến vác Ly Luân lên vai co cẳng chạy mấtỨng Long: “…” Đùa có tí mà coi cái mỏ nó kìa trời!Hòe Giang Cốc“Ly Luân, Ly Luân, cho ta vào đi mà” Chu Yếm đứng bên ngoài cửa động giải thích đến hụt hơi mà Ly Luân vẫn không mở cửa“Ngươi lừa ta, gạt ta, dùng ta làm vật trao đổi để lấy thứ ngươi muốn” Ly Luân ngồi bên trong ném ra một câu như thế sau đó từ chối giao tiếp với con khỉ bạc tình bên ngoài“Không có, không có mà, thích Ly Luân nhất” Chu Yếm khổ không thể tả mà ngồi ngoài cửa động nói vọng vào“Thật đáng cười, lừa ngươi bao lần như thế, nhưng hễ ta nói ra cái gì ngươi cũng đều tin, ngu ngốc” Ly Luân nhỏ giọng lập lại câu nói ban nảy của Chu YếmChu Yếm: “…” Không có phải màLy Luân hiện tại đang ngồi ôm gối ở một góc trong động, Chu Yếm giải thích rồi, hắn tin, hắn biết đó là cách duy nhất, nhưng mà buồn quá đi mất, Ly Luân đặt tay lên ngực mình, lúc nghe Chu Yếm nói thế, chổ này rất đau á, giả thì giả, nhưng buồn quá đi thôiChu Yếm đâu thể để hiểu lầm tiếp diễn, thế là y nói vọng vào: “Ngươi không mở thì ta phá nha, nhớ A Ly quá không chịu được rồi”Nghe thấy lời này, Ly Luân lập tức lượt bỏ câu trước, tập trung lắng nghe câu sau ‘nhớ A Ly quá không chịu được rồi’, Chu Yếm nhớ mình rồi sao, thế là hắn vung tay, cửa động liền mở ra: “Đừng có phá nhà ta”Cửa vừa mở Chu Yếm liền phóng vào như tên bắn, chạy tới chạy lui, vòng qua vòng lại một lúc mới tìm thấy Ly Luân đang ngồi ôm gối ở một góc: “Ly Luân, nhìn ta đi mà”Ly Luân không trả lời, đưa lưng về phía Chu YếmChu Yếm đến gần khẽ khều khều hắn một cái nói: “Ta không có cố ý nói vậy đâu” nhưng Ly Luân vừa quay mặt lại thì Chu Yếm chợt luốn cuốn tay chân nói: “Ngươi khóc hả Ly Luân, ta xin lỗi mà, xin lỗi”Hốc mắt Ly Luân đỏ bừng, từng giọt nước mắt tụ lại rồi rơi xuống, tụ rồi rơi, rơi lại tụ không dừng được: “Ai khóc chứ, mà khóc là cái gì thế?”Chu Yếm cuốn cuồn lấy tay áo lau nước mắt cho Ly Luân, ngồi xuống bên cạnh giải thích: “Ngươi không biết khóc là gì, nhưng ngươi đang khóc kìa”Ly Luân xoay mặt sang hướng khác đáp: “Khi buồn lúc nào mà chẳng thế, nó cứ rơi ta có dừng được đâu”Chu Yếm nghe tới đây thì ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ trước đây ngươi từng thế này nhiều lần lắm à?”Ly Luân chưa quên chuyện lúc nảy đâu đấy nha, nhưng vẫn đáp: “Ừm, rất thường xuyên, mỗi tối nghĩ về ngươi cảm thấy nhớ, thế là nó lại rơi lả chả, nhưng ta cảm thấy thế này rất mất mặt, nên không nói cho ngươi”Chu Yếm vừa lau mặt cho Ly Luân vừa giải thích: “Đây gọi là khóc á, khi ngươi buồn sẽ khóc, đau lòng sẽ khóc, vui quá cũng khóc, sầu quá cũng khóc, nói chung cái hiện tượng này ta cũng thấy khó hiểu lắm”Ly Luân: “…”Chu Yếm vừa lau xong hết nước mắt trên mặt Ly Luân, thì từ hốc mắt lại tràn ra tiếp
Chu Yếm: “…” Ta sợ một hồi ngươi sẽ mất nước mà chết quáLy Luân khẽ nghiêng đầu đáp: “Ta dừng không được”Chu Yếm chột dạ nói: “Ngươi đang nghĩ đến những lời ban nãy của ta đúng không?”Ly Luân: “…Ừm”Chu Yếm thở dài nói tiếp: “Là lỗi của ta, ngươi đừng nghĩ nhiều, ta thích chơi với ngươi lắm”Ly Luân lại cúi đầu nói nhỏ: “Có cái câu ‘lần nào ta lừa ngươi thì ngươi cũng tin’ ngươi bây giờ có phải là đang lại nói dối để gạt ta không?”Chu Yếm xua xua tay đáp: “Thật, thật á, ta không có nói dối nữa đâu, từ đây về sau ta không dám lừa ngươi nữa đâu”Ly Luân đưa tay lau mặt một hồi rốt cuộc cũng dừng khóc, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt ngập tràn ủy khuất nói: “Ừm, ta tin ngươi”Chu Yếm: “…” Ngươi đừng có luôn tỏ ra cái vẻ ngây thơ dễ lừa này nữa được không? May mà ngươi sinh ra ở Đại Hoang còn có ta ở bên cạnh, nếu không may sinh ra ở nhân gian chắc bị lừa bán mất từ lâu rồiLy Luân cười lạnh nhìn Triệu Viễn Chu trước mặt nói: “Sao? Kể chi tiết như vậy, đã nhớ ra chưa?”Triệu Viễn Chu khẽ ho không đáp, Ly Luân thấy y như thế thì cuối cùng cũng có chút cảm giác chiến thắng, sau đó hắn xoay người tiếp tục kiểm tra nốt phần ký ức còn lại của Ly Luân 0.5Bên ngoàiTrác Dực Thần: “…” Ly Luân lúc nhỏ mỗi ngày đều ngồi khóc một mình?Anh Lỗi: “…” Ly Luân khóc mỗi tối vì nhớ Triệu Viễn ChuVăn Tiêu: “…” Ly Luân từ lúc hóa hình đã có thể vì Triệu Viễn Chu mà không tiếc cái mạng Bùi Tư Tịnh: “…” Ly Luân lúc nhỏ thật sự dễ lừa như vậy sao?Bạch Cửu: “…” Ta mà xuyên về được lúc hắn hóa hình đi, haha, ta sẽ lừa hắn đến thảm thương cho xemAnh Lỗi: “…” Tiểu Cửu đang nghĩ tới cái gì mà cười gian xảo vậy trời?“Chết quên mất” đang kiểm tra được một lúc thì Ly Luân mới chợt nhớ ra: “Triệu Viễn Chu, ngươi có còn liên kết thần thức với đám người bên ngoài không đấy”Triệu Viễn Chu thuận miệng đáp: “Còn, sao thế?”Ly Luân: “…” Khốn kiếp, chuyện mất mặt đều bị nghe thấy hết cả rồi, trời ơi là trời, một lát ra ngoài mặt mũi ta biết đem giấu ở đâu đây?Triệu Viễn Chu thấy mặt Ly Luân xanh lè thì hỏi: “Ngươi ổn không đấy? Không mất mặt lắm đâu”Ly Luân: “… Ổn, ta nghĩ ra cách rồi” Chỉ có người chết mới giữ được bí mật, một lát ra chỉ cần siết cổ cho chết hết không phải là xong rồi sao? Triệu Viễn Chu: “… Đừng có cười ác như vậy nữa được không?”Trác Dực Thần đột nhiên xen ngang nói: “Ta nói này, đang liên kết thần thức nên các ngươi nói gì, nghĩ gì bọn ta đều biết cả đấy”Anh Lỗi lên tiếng tiếp lời: “Bao gồm cả cái ý định thủ tiêu cả nhóm bọn ta trong đầu ngươi đấy Ly Luân”Ly Luân: “…” Chết quên mất, vậy xem ra phải nghĩ cách khác rồiBạch Cửu ôm mặt nói: “Ta nghe thấy đấy Ly Luân, sao đầu ngươi toàn cái ý nghĩ nguy hiểm không vậy?”Ly Luân: “…”Triệu Viễn Chu hắn giọng một cái nói: “Quay lại chính sự đi, tầm bao lâu nữa thì mới xong vậy Ly Luân”Thấy Triệu Viễn Chu cho mình một bật thang đi xuống, Ly Luân cũng không ngại bước lên đáp: “Tầm một canh giờ nữa”Bạch Cửu mở mắt nói: “Thôi ta không xem nữa đâu, xem một hồi đau lòng chết mất, ta phải đi sắc thuốc cho Ly Luân 0.5 đây”Anh Lỗi cũng phủi y phục đứng lên: “Ta đi vào bếp chuẩn bị bữa tối, xem một hồi chắc khỏi có tâm trạng ăn tối luôn”Mọi người cũng lần lượt từ chối xem tiếp phần sau, một lúc sau chỉ còn Triệu Viễn Chu và Ly Luân ở lại ……….“Sửa xong chưa?” Anh Lỗi bưng nốt mâm thức ăn cuối cùng ra hỏi“Xuất hiện vấn đề mới rồi đây” Triệu Viễn Chu chống cằm chán nản nói“Chỉ có phong lại thôi, sửa không được” Ly Luân ngồi bên cạnh cũng ngao ngán lắc đầu: “Ta bó tay”Bạch Cửu quơ quơ đôi đũa trong tay hỏi: “Ngươi chẳng phải lúc trước mạnh miệng lắm sao?”Ly Luân quay sang lườm Bạch Cửu một cái đáp: “Muốn sửa thì phải có ký ức khác thay vào, nhưng bây giờ đào đâu ra ký ức tốt đẹp đây”Trác Dực Thần nghe tới đây khó hiểu hỏi: “Lấy của ngươi nhét vào không được à?”Ly Luân thờ ơ đáp: “Được, nhưng quá khứ mà ta nhớ được có cái nào tốt đẹp đâu mà nhét vào”Mọi người: “…” Ngươi sống thảm tới mức đó luôn hả?Triệu Viễn Chu đá đá hắn một cái nói: “Mấy đoạn ta cùng ngươi vui vẻ bên nhau đâu hết rồi”Ly Luân nghe thế tùy tiện đáp: “Mấy cái đấy lúc trước ta bị phong ấn buồn chán quá, với lại lúc ấy đang ghét ngươi, nên rút hết ra đem đóng gói phong ấn kỹ càng hết rồi, giờ mở ra rất phiền đấy, cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới xong”Triệu Viễn Chu: “…” Ghét tới nổi mà không chừa lại miếng nào luôn hả?Bùi Tư Tịnh ngó sang hỏi: “Vậy bây giờ trong đầu ngươi còn để lại đoạn nào?”Ly Luân thuận miệng đáp: “Còn lại đoạn bị Triệu Viễn Chu dùng Bất Tẫn Mộc đả thương”Triệu Viễn Chu: “…”“Với đoạn bị Triệu Viễn Chu bỏ lại cấm địa Băng Di ban nảy các ngươi vừa nghe được ấy”Triệu Viễn Chu: “…”“Bị Triệu Viễn Chu hợp lực với Triệu Uyển Nhi đánh cho tơi tả rồi phong ấn lại”Triệu Viễn Chu: “…”“Tám năm bị phong ấn không thấy Triệu Viễn Chu tới thăm”Triệu Viễn Chu: “…”“Bị Triệu Viễn Chu nói là ‘kẻ bại hoại sống trong bóng tối’”Triệu Viễn Chu: “…”“Bị Triệu Viễn Chu đánh đến hồn phách bay tứ tung”Triệu Viễn Chu: “…”“Bị Triệu Viễn Chu nói ‘ô là do ngươi chọn, ly tán cũng là do ngươi’”Triệu Viễn Chu: “…”“Bị Triệu Viễn Chu..”Triệu Viễn Chu che mặt nói: “Dừng lại đi Ly Luân, nghe ngươi nói một hồi chắc ta tự sát để tạ tội với ngươi mất thôi”“Tra khỉ” Trác Dực Thần“Bạt tình lang” Bạch Cửu“Không tim không phổi” Văn Tiêu“Lạnh nhạt vô tình” Bùi Tư Tịnh“Chỉ biết làm khổ con người ta” Anh LỗiLy Luân nghe đống từ ngữ xuôi tay ấy thì thầm cười trong bụng: “Vậy nên nếu nhét đống ký ức này vào, ngươi nghĩ hắn sẽ ra sao?”Triệu Viễn Chu hướng tầm mắt sang Ly Luân: “Ta van ngươi, bỏ qua đề tài này đi”Ly Luân cũng lười tiếp tục nữa, ngồi nghiêm túc lại nói: “Cho nên ta đã phong ấn mớ ký ức ghê tởm kia lại rồi, bây giờ hắn tỉnh lại sẽ như một tờ giấy trắng đấy, một lát Chu Yếm tỉnh lại cũng nên báo với y một tiếng”Trác Dực Thần: “Thế là phải làm lại từ đầu sao?”Bạch Cửu: “Hắn sẽ không nhớ gì hết cả à?”Ly Luân: “Không phải sẽ mãi như thế, đến một lúc nào đó sẽ nhớ, nhưng cụ thể lúc nào thì ta không biết”Triệu Viễn Chu tiếp lời: “Đợi hắn tiếp thu được mọi chuyện, sau đó từ từ nhớ lại là được, nhớ một lần thì hơi quá sức, nhưng nhớ nhiều lần rồi gom lại rất khả thi nha, Ly Luân đấy cũng còn trẻ nên không có quá nhiều ký ức đâu”Ly Luân ngồi bên cạnh hỏi: “Ý ngươi đang nói ta già?”Triệu Viễn Chu trưng ra bộ mặt thiếu đánh đáp: “Sao biết hay vậy”Ly Luân lườm Triệu Viễn Chu một lúc, sau đó bỏ bát đũa trên tay xuống, nắm lấy tay Triệu Viễn Chu kéo vào phòng, trước khi đi không quên để lại một câu: “Bọn ta no rồi, tối nay cấm làm phiền, đứa nào dám bước vào phòng ta siết cổ đứa đó”“Ta vẫn chưa có ăn mà, no cái gì mà no” Triệu Viễn Chu bị kéo đi la oai oái trên đườngLy Luân không dừng lại chỉ nhìn y bằng một ánh mắt tràn đầy ý vị: “Một lát ngươi sẽ no thôi”Triệu Viễn Chu: “…”Anh Lỗi quay sang Bạch Cửu: “Ý gì thế?”Bạch Cửu nhún vai đáp: “Ta cũng có biết đâu”Văn Tiêu vẫn cúi đầu gắp thức ăn ngon lành: “Trẻ nhỏ ăn nhiều cho mau lớn, bớt quản chuyện người lớn lại đi”Bùi Tư Tịnh: “…” Ta cảm thấy Triệu Viễn Chu tối nay thảm rồiTrác Dực Thần vừa hít một hơi định nói: “Hoang…Thì cả đám liền đồng thanh cướp lời“Hoang đường”Trác Dực Thần: “…”Vừa dứt câu thì nghe thấy giọng Ly Luân từ đằng xa vọng lại: “Đừa nào nói một câu nữa xem, ta quấn chết đứa đó”Mọi người: “…” Coi cái nết kìa trời!Một canh giờ sauBạch Cửu vừa đưa đũa gấp một miếng thịt thì nghe trong phòng bên cạnh cứ đùng đùng cạch cạch mãi: “Ly Luân đang đánh Đại Yêu bên đấy à? Ta nghe thấy tiếng xé y phục”Anh Lỗi gắp một cọng rau bỏ vào miệng nói: “Cần vào cản lại không?”Văn Tiêu đỏ mặt đáp: “Lo ăn đi, không cần can ngăn làm chi”“Aaa..aa, A Ly…A Ly… Ly…tha…ta…aaaa … tha mạng”Anh Lỗi nhíu máy hỏi lại lần nữa: “Thật sự không cần cản sao? Nghe giọng Triệu Viễn Chu sắp không xong rồi kìa”Bùi Tư Tịnh lấy tay che mặt đáp: “Tóm lại là không chết được đâu”“Gọi lại lần nữa”“Aa….aaa…aa…Ly Luân..a”“Sai”“Aaaaaa.. Ly…Luân ca ca…ca ca…ca”Bạch Cửu lại gấp một miếng thịt khác lên hỏi: “Đánh nhau ác liệt đến thế này? Còn phải đòi gọi ca ca mới chịu à? Ta không nghĩ Đại Yêu lại đánh thua Ly Luân luôn ấy, thật sự đánh không lại sao?”Anh Lỗi đồng tình nói: "Ta thấy họ cũng mạnh ngang nhau mà ta, sao nảy giờ toàn nghe tiếng Triệu Viễn Chu không thế?""Aa... aaa...A Ly... dừng... lại...aaa"Anh Lỗi ngó sang nói: "Nghe thấy chưa? Giọng Triệu Viễn Chu như sắp tắt thở tới nơi rồi kìa"Văn Tiêu bỏ bát đũa xuống đỏ tai nói: “Ta no rồi”Bùi Tư Tịnh cũng noi theo tiếp lời: “Ta cũng no rồi”Anh Lỗi thấy thế hỏi: “Chưa ăn mà no rồi sao?”Văn Tiêu đi ngay và luôn không chút do dự: “Ta ăn hết nổi rồi”Bùi Tư Tịnh ôm cung tên phóng thẳng về phòng: “Ta cần về đọc kinh văn cho tịnh tâm cái đã”Trác Dực Thần mặt đỏ như trái cà chua chín rục: “Hoang đường”Bạch Cửu ngó vào phòng nói: “Cần ta vào giúp trị thương không, la thảm thế kia chắc bị thương không nhẹ đâu”Anh Lỗi đứng dậy định mở cửa bước vào: “Ta giúp tiểu Cửu”Mọi người: “Không được mở!!!!!!!”_______________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com