Ngoại Truyện: Các Ngươi Thật Quá Đáng 1
Ly Luân đang trên đường tìm Triệu Viễn Chu để đánh nhau (kiếm chuyện) nên tâm trạng hiện tại vô cùng phấn khích. Khi đi gần đến cổng Tập Yêu Ty thì hắn bắt gặp một cảnh tượng cực kỳ thú vị: một nam nhân đang thân mật với một nữ nhân dưới ánh trăng lờ mờ"Thật dung tục" Ly Luân dừng chân, tựa người vào tường đứng xemNhưng chỉ trong chớp mắt ngay sau đó, nữ nhân kia bất ngờ từ tay áo rút ra một sợi dây cuộn lấy cổ nam nhân, lực đạo siết chặt đến mức khiến gã chỉ kịp trợn mắt đầy kinh hãiLy Luân khoanh tay đứng nhìn, đến ánh mắt cũng không thèm chớp một cái: "Ồ, phản bội à? Thú vị thật"Vì tâm trạng đang tốt nên Ly Luân định ra tay giúp đỡ một chút, không phải vì thương hại con người, mà chỉ vì muốn xem thử tên nam nhân kia sẽ xử lý nữ nhân rắn rết này thế nào? Thế nhưng khi hắn còn chưa kịp nhấc tay thì tên nam nhân kia đã buông thõng cánh tay xuống, tắt thở mất rồiNữ nhân kia thả tay ra, thân hình tên nam nhân như cành lá khô héo rủ rơi thẳng xuống đất, ả cúi người nhìn thi thể dưới chân mình một lúc rồi mỉm cười. Sau đó ả ta ngẩng đầu bắt gặp ánh nhìn thản nhiên như đang xem kịch của Ly Luân"Ngươi... đã thấy hết rồi?" Giọng nói lạnh lạnh lẽo mang đầy sát khí vang lênLy Luân cười khẩy, mặt không lộ biểu tình gì: "Ngươi nghĩ sao?"Cảm nhận được sự uy hiếp đến từ Ly Luân, ả ta lập tức lao tới, động tác nhanh như chớp nhưng khi còn chưa kịp chạm vào hắn, thì ả đã bị một luồng khí tức mạnh mẽ đẩy bay ngược ra xa, cả người đập mạnh vào bức tường phía sauẢ cúi người ôm ngực ho sặc sụa, ánh mắt nhìn Ly Luân bắt đầu trở nên kinh hãi như nhìn quái vật"Không biết tự lượng sức" Ly Luân nhàn nhạt nói, khinh thường nhìn nữ nhân trước mặtNữ nhân này cũng không dám liều mạng thêm, ả khẽ cắn răng phi thân bỏ chạy, để lại một mùi máu tanh hòa lẫn vào không khí
Ly Luân lắc lắc đầu, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ khinh miệt: "Loài người thật thú vị, nhưng cũng ngu ngốc, đến đồng loại của mình cũng có thể nhẫn tâm ra tay như vậy"Ngay khi chuẩn bị cất bước đi tìm Triệu Viễn Chu, thì hắn gặp được một lão tá điền đi làm khuya về, lão ta trông thấy Ly Luân một thân hắc y băng lãnh chắn trước mặt, sau đó lại nhìn thấy thi thể đang nằm bất động trong bụi cỏ thì mặt mày tái mét, thất thanh la lên: "Giết người rồi, giết người rồi, giết..."Ly Luân nghe tiếng hét của lão thì điếc hết cả tai, hắn liếc nhìn lão tá điền trầm giọng nói: "Câm miệng, ồn chết đi được" Lão tá điền ngu gì mà nín, tiếp tục la toáng lên: "Giết người, giết..."Ly Luân không nhịn được nữa nhíu mày uy hiếp: "Con mắt nào của ông thấy ta giết vậy? Còn la nữa ta đập ông một trận bây giờ"Vì đang ở rất gần địa giới Tập Yêu Ty nên rất nhanh nhóm người Trác Dực Thần đã có mặt để xử lý, khi đến nơi thì lập tức ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm còn lẫn trong không khíThấy Trác Dực Thần tới, lão tá điền như bắt được một cọng rơm cứu mạng, lão liều mạng ôm lấy Trác Dực Thần nói: "Trác đại nhân, giết người rồi, giết người rồi, cứu ta"Trác Dực Thần nhẹ nhàng trấn an để lão tá điền: "Ông bình tĩnh đã, ai chết, ai giết, từ từ mà nói, không sao đâu có ta ở đây"Dù có lời đảm bảo của Trác Dực Thần nhưng lão ta quả thực không bình tĩnh nổi, lấy tay chỉ về hướng Ly Luân nói: "Hắn, là hắn, ta thấy hắn giết người, Trác đại nhân cứu mạng"Văn Tiêu tiến lên an ủi: "Không sao đâu, bọn ta sẽ giải quyết chuyện này" ngồi khuyên mãi một buổi lão ta mới chịu buông Trác Dực Thần ra mà hấp ta hấp tấp chạy điLúc này mọi người bắt đầu dán tầm mắt lên người Ly Luân, hắn vẫn đứng bất động ở đấy từ nảy đến giờLy Luân cũng chẳng thèm để tâm cái mớ chuyện rắc rối này, định cất bước rời đi thì bị kiếm của Trác Dực Thần cản lại: "Đợi đã, ngươi cũng nên giải thích một chút đi chứ"Ly Luân lạnh lùng liếc nhìn Trác Dực Thần nói: "Tại sao ta phải giải thích với các ngươi, tránh đường"Văn Tiêu tiến lên hỏi: "Chuyện xảy ra như vậy, ngươi xuất hiện ở hiện trường chẳng lẽ không nên giải thích một chút sao?"Ly Luân không để ý vẫn tiếp tục cất bước đi: "Đừng tưởng có Triệu Viễn Chu chống lưng thì ta không dám động vào các ngươi"Triệu Viễn Chu đang ngủ trong phòng thì chợt hắc xì một cái tỉnh lại, đi vài vòng xung quanh thì phát hiện mọi người trong Tập Yêu Ty đã đi đâu hết liền theo dấu vết mà tìm đếnKhi đến nơi thì thấy bầu không khí ngập mùi thuốc súng trước mắt: "Các ngươi đang làm gì thế?" Nói đoạn lại nhìn thấy Bạch Cửu cùng thi thể bất động phía xa kia: "Có án mới sao?"Không ai trả lời Triệu Viễn Chu, lúc này Bạch Cửu sau một hồi nôn ọe đã nghiệm thi xong, cậu vừa ói vừa nói: "Bị... bị siết cổ đến chết"Mọi người nghe thế thì ánh mắt nhìn Ly Luân cũng cảnh giác hơn vài phần, Ly Luân thấy ánh mắt của bọn họ thì cười lạnh nói: "Sao? Nghi ngờ ta à?"Triệu Viễn Chu hoang mang một lúc cuối cùng cũng theo kịp cuộc đối thoại nói: "Ly Luân tuy ghét con người, nhưng hắn không phải là người dám làm không dám nhận"Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu nói: "Bọn ta cũng không nói là hắn làm, chỉ là cần một lời giải thích, hơn nữa lão tá điền kia một mực khẳng định là hắn giết, ngươi nói nên làm thế nào đây?"Triệu Viễn Chu nhíu mày nói: "Có người khẳng định người là do Ly Luân giết?"Từ lúc Triệu Viễn Chu đến Ly Luân luôn chăm chú nhìn y, khi thấy một tia nghi ngờ thoáng qua trên mặt Triệu Viễn Chu, tuy rất nhanh liền biến mất nhưng cũng đủ rồi, Triệu Viễn Chu ngươi đang nghi ngờ ta sao? Ly Luân khẽ cười: "Đến ngươi cũng nghĩ ta là một tên có gan làm không có gan nhận sao?"Triệu Viễn Chu trầm mặc nói: "Ta không có nghi ngờ ngươi, nhưng có người nhìn thấ...""Ta nói không phải ta thì chính là không phải" Ly Luân thật sự có chút giận quát Triệu Viễn ChuTriệu Viễn Chu cất bước tiến lại gần Ly Luân nói: "Ly Luân, ta...""Cút ra, đừng đến gần ta" Ly Luân lùi lại liếc nhìn Triệu Viễn Chu"Ly Luân, ta không phải không tin ngươi" Triệu Viễn Chu đành dừng bước không tiến lên nữaKhông phải không tin? Nhưng vẻ nghi ngờ trên mặt ngươi lại là thế nào đây? Chơi với nhau từng ấy năm, mọi cảm xúc trên mặt ngươi ta rõ hơn bất kỳ ai"Triệu Viễn Chu ta nói cho ngươi biết, đừng nói là một người phàm nhỏ nhoi, dù ta có giết cả trăm người ngàn người thì đã sao? Ngươi có thể làm gì được ta?" Ly Luân giận đến ăn nói không kiên nể gì, sao ngươi lại nghi ngờ ta chứ? Triệu Viễn Chu trên đời này ai cũng có thể nghi ngờ ta, riêng ngươi thì không đượcNghe thấy lời ngông cuồng của Ly Luân, Triệu Viễn Chu chợt nghiêm giọng lớn tiếng nói: "Ly Luân đừng tùy hứng, đây là nhân gian không phải Đại Hoang"Nét mặt Ly Luân bị Triệu Viễn Chu quát chợt có chút uất ức nhìn y: "Muốn nghe ta giải thích đúng không? Được, người giết tên đó là tình nhân của hắn, không phải ta"Triệu Viễn Chu không trả lời, y tin tưởng Ly Luân, nhưng người tá điền kia bảo tận mắt nhìn thấy...Ly Luân thấy Triệu Viễn Chu không đáp lại liền cười lạnh nói: "Ta giải thích rồi đấy, ngươi thà tin lời nói của một tên phàm nhân lạ mặt chưa từng gặp bao giờ, cũng không nguyện ý tin tưởng ta"Văn Tiêu ngồi nghe cả hai giằng co qua lại, kỷ niệm ngày xưa, lửa hận tình thù gì đó chắc tới sáng mai mất thôi, nàng tiến lên nói: "Cho dù không phải thì ngươi cũng là nghi phạm lớn nhất, cần quay về điều tra để...""Điều tra cái quái gì? Các ngươi tự đi mà điều tra, ta nhắc lại một lần nữa, không! phải! ta!" Ly Luân nghiến răng nghiến lợi ngắt lời nàngVăn Tiêu nâng lệnh bày Bạch Trạch lên môi nói: "Vậy thì đắc tội" Ngay sau đó là một tràn âm thanh vang lên trong không gian đêm vắng tĩnh lặng, từng đợt văn tự ánh kim truyền ra từ lệnh bài bao vây chặt lấy thân thể Ly LuânLệnh bài Bạch Trạch mang sức mạnh áp chế toàn bộ chúng yêu tồn tại trong tam giới là chuyện vĩnh viễn không thể thay đổi, Ly Luân giờ phút này biết phản kháng cũng vô ích, chỉ đứng yên tại chổ để mặc cho ánh sáng vàng kim kia dần bao phủ cả người mìnhTrong khoảnh khắc đó ánh mắt Ly Luân ánh lên vẻ uất ức, tủi thân, không cam lòng nhìn thẳng về phía Triệu Viễn Chu, trước khi bị phong ấn hoàn toàn, một âm thanh trầm thấp vang lên mang theo sự thất vọng nặng nề: "Tình nghĩa hơn ba vạn năm, bất quá chỉ có vậy" Triệu Viễn Chu từ đầu tới cuối đều không ra tay ngăn cản, đến một câu.. cũng không nói giúp hắn
Ly Luân lắc lắc đầu, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ khinh miệt: "Loài người thật thú vị, nhưng cũng ngu ngốc, đến đồng loại của mình cũng có thể nhẫn tâm ra tay như vậy"Ngay khi chuẩn bị cất bước đi tìm Triệu Viễn Chu, thì hắn gặp được một lão tá điền đi làm khuya về, lão ta trông thấy Ly Luân một thân hắc y băng lãnh chắn trước mặt, sau đó lại nhìn thấy thi thể đang nằm bất động trong bụi cỏ thì mặt mày tái mét, thất thanh la lên: "Giết người rồi, giết người rồi, giết..."Ly Luân nghe tiếng hét của lão thì điếc hết cả tai, hắn liếc nhìn lão tá điền trầm giọng nói: "Câm miệng, ồn chết đi được" Lão tá điền ngu gì mà nín, tiếp tục la toáng lên: "Giết người, giết..."Ly Luân không nhịn được nữa nhíu mày uy hiếp: "Con mắt nào của ông thấy ta giết vậy? Còn la nữa ta đập ông một trận bây giờ"Vì đang ở rất gần địa giới Tập Yêu Ty nên rất nhanh nhóm người Trác Dực Thần đã có mặt để xử lý, khi đến nơi thì lập tức ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm còn lẫn trong không khíThấy Trác Dực Thần tới, lão tá điền như bắt được một cọng rơm cứu mạng, lão liều mạng ôm lấy Trác Dực Thần nói: "Trác đại nhân, giết người rồi, giết người rồi, cứu ta"Trác Dực Thần nhẹ nhàng trấn an để lão tá điền: "Ông bình tĩnh đã, ai chết, ai giết, từ từ mà nói, không sao đâu có ta ở đây"Dù có lời đảm bảo của Trác Dực Thần nhưng lão ta quả thực không bình tĩnh nổi, lấy tay chỉ về hướng Ly Luân nói: "Hắn, là hắn, ta thấy hắn giết người, Trác đại nhân cứu mạng"Văn Tiêu tiến lên an ủi: "Không sao đâu, bọn ta sẽ giải quyết chuyện này" ngồi khuyên mãi một buổi lão ta mới chịu buông Trác Dực Thần ra mà hấp ta hấp tấp chạy điLúc này mọi người bắt đầu dán tầm mắt lên người Ly Luân, hắn vẫn đứng bất động ở đấy từ nảy đến giờLy Luân cũng chẳng thèm để tâm cái mớ chuyện rắc rối này, định cất bước rời đi thì bị kiếm của Trác Dực Thần cản lại: "Đợi đã, ngươi cũng nên giải thích một chút đi chứ"Ly Luân lạnh lùng liếc nhìn Trác Dực Thần nói: "Tại sao ta phải giải thích với các ngươi, tránh đường"Văn Tiêu tiến lên hỏi: "Chuyện xảy ra như vậy, ngươi xuất hiện ở hiện trường chẳng lẽ không nên giải thích một chút sao?"Ly Luân không để ý vẫn tiếp tục cất bước đi: "Đừng tưởng có Triệu Viễn Chu chống lưng thì ta không dám động vào các ngươi"Triệu Viễn Chu đang ngủ trong phòng thì chợt hắc xì một cái tỉnh lại, đi vài vòng xung quanh thì phát hiện mọi người trong Tập Yêu Ty đã đi đâu hết liền theo dấu vết mà tìm đếnKhi đến nơi thì thấy bầu không khí ngập mùi thuốc súng trước mắt: "Các ngươi đang làm gì thế?" Nói đoạn lại nhìn thấy Bạch Cửu cùng thi thể bất động phía xa kia: "Có án mới sao?"Không ai trả lời Triệu Viễn Chu, lúc này Bạch Cửu sau một hồi nôn ọe đã nghiệm thi xong, cậu vừa ói vừa nói: "Bị... bị siết cổ đến chết"Mọi người nghe thế thì ánh mắt nhìn Ly Luân cũng cảnh giác hơn vài phần, Ly Luân thấy ánh mắt của bọn họ thì cười lạnh nói: "Sao? Nghi ngờ ta à?"Triệu Viễn Chu hoang mang một lúc cuối cùng cũng theo kịp cuộc đối thoại nói: "Ly Luân tuy ghét con người, nhưng hắn không phải là người dám làm không dám nhận"Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu nói: "Bọn ta cũng không nói là hắn làm, chỉ là cần một lời giải thích, hơn nữa lão tá điền kia một mực khẳng định là hắn giết, ngươi nói nên làm thế nào đây?"Triệu Viễn Chu nhíu mày nói: "Có người khẳng định người là do Ly Luân giết?"Từ lúc Triệu Viễn Chu đến Ly Luân luôn chăm chú nhìn y, khi thấy một tia nghi ngờ thoáng qua trên mặt Triệu Viễn Chu, tuy rất nhanh liền biến mất nhưng cũng đủ rồi, Triệu Viễn Chu ngươi đang nghi ngờ ta sao? Ly Luân khẽ cười: "Đến ngươi cũng nghĩ ta là một tên có gan làm không có gan nhận sao?"Triệu Viễn Chu trầm mặc nói: "Ta không có nghi ngờ ngươi, nhưng có người nhìn thấ...""Ta nói không phải ta thì chính là không phải" Ly Luân thật sự có chút giận quát Triệu Viễn ChuTriệu Viễn Chu cất bước tiến lại gần Ly Luân nói: "Ly Luân, ta...""Cút ra, đừng đến gần ta" Ly Luân lùi lại liếc nhìn Triệu Viễn Chu"Ly Luân, ta không phải không tin ngươi" Triệu Viễn Chu đành dừng bước không tiến lên nữaKhông phải không tin? Nhưng vẻ nghi ngờ trên mặt ngươi lại là thế nào đây? Chơi với nhau từng ấy năm, mọi cảm xúc trên mặt ngươi ta rõ hơn bất kỳ ai"Triệu Viễn Chu ta nói cho ngươi biết, đừng nói là một người phàm nhỏ nhoi, dù ta có giết cả trăm người ngàn người thì đã sao? Ngươi có thể làm gì được ta?" Ly Luân giận đến ăn nói không kiên nể gì, sao ngươi lại nghi ngờ ta chứ? Triệu Viễn Chu trên đời này ai cũng có thể nghi ngờ ta, riêng ngươi thì không đượcNghe thấy lời ngông cuồng của Ly Luân, Triệu Viễn Chu chợt nghiêm giọng lớn tiếng nói: "Ly Luân đừng tùy hứng, đây là nhân gian không phải Đại Hoang"Nét mặt Ly Luân bị Triệu Viễn Chu quát chợt có chút uất ức nhìn y: "Muốn nghe ta giải thích đúng không? Được, người giết tên đó là tình nhân của hắn, không phải ta"Triệu Viễn Chu không trả lời, y tin tưởng Ly Luân, nhưng người tá điền kia bảo tận mắt nhìn thấy...Ly Luân thấy Triệu Viễn Chu không đáp lại liền cười lạnh nói: "Ta giải thích rồi đấy, ngươi thà tin lời nói của một tên phàm nhân lạ mặt chưa từng gặp bao giờ, cũng không nguyện ý tin tưởng ta"Văn Tiêu ngồi nghe cả hai giằng co qua lại, kỷ niệm ngày xưa, lửa hận tình thù gì đó chắc tới sáng mai mất thôi, nàng tiến lên nói: "Cho dù không phải thì ngươi cũng là nghi phạm lớn nhất, cần quay về điều tra để...""Điều tra cái quái gì? Các ngươi tự đi mà điều tra, ta nhắc lại một lần nữa, không! phải! ta!" Ly Luân nghiến răng nghiến lợi ngắt lời nàngVăn Tiêu nâng lệnh bày Bạch Trạch lên môi nói: "Vậy thì đắc tội" Ngay sau đó là một tràn âm thanh vang lên trong không gian đêm vắng tĩnh lặng, từng đợt văn tự ánh kim truyền ra từ lệnh bài bao vây chặt lấy thân thể Ly LuânLệnh bài Bạch Trạch mang sức mạnh áp chế toàn bộ chúng yêu tồn tại trong tam giới là chuyện vĩnh viễn không thể thay đổi, Ly Luân giờ phút này biết phản kháng cũng vô ích, chỉ đứng yên tại chổ để mặc cho ánh sáng vàng kim kia dần bao phủ cả người mìnhTrong khoảnh khắc đó ánh mắt Ly Luân ánh lên vẻ uất ức, tủi thân, không cam lòng nhìn thẳng về phía Triệu Viễn Chu, trước khi bị phong ấn hoàn toàn, một âm thanh trầm thấp vang lên mang theo sự thất vọng nặng nề: "Tình nghĩa hơn ba vạn năm, bất quá chỉ có vậy" Triệu Viễn Chu từ đầu tới cuối đều không ra tay ngăn cản, đến một câu.. cũng không nói giúp hắn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com