TruyenHHH.com

[Đại Mộng Quy Ly][Ly Luân × Chu Yếm] Thời thiếu niên của chúng ta

Ngoại Truyện 3: Vì sao ngươi chết á?

NhuY2026

[Hoàng Tuyền Đại Mộng hồi 1]: Ngươi có nguyện chết vì ta không?

Triệu Viễn Chu vai Ngươi Bắt Yêu
Ly Luân vai Yêu Quái

Triệu Viễn Chu mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy khoảng không trước mặt vẫn là khu rừng ban nảy thì thầm cảm thấy may mắn: “Xem ra ký ức của ta vẫn còn, cũng may ta đây bình thường ăn ở tốt”

Ngay khi y vẫn còn đang cảm thán không thôi, thì từ bụi cây bước ra một thân ảnh hắc y sắc mặt vô cùng tối tâm

Triệu Viễn Chu thấy rõ người đến là ai thì kinh ngạc thốt lên: “Ly Luân”

Nghe thấy kẻ trước mặt gọi tên mình, ngay sau đó Ly Luân liền dùng một ánh mắt như nhìn người chết mà nhìn y: “Ngươi là kẻ nào, làm sao biết được tên ta?”

Triệu Viễn Chu lòng đầy tuyệt vọng mà thốt lên: “Không đen như vậy chứ trời!?”

Ly Luân nghe y than tới than lui thì khó chịu ra mặt nói: “Nói nhảm gì đấy, đầu óc có bệnh thì đừng có ra ngoài”

Triệu Viễn Chu: “…Ta không có bệnh, kẻ có bệnh là ngươi” nói đoạn y chống người đứng dậy, tay đang phủi phủi những chổ y phục bị bẩn thì

Cạch

Một tấm lệnh bài rơi ra từ trên người y, khi Triệu Viễn Chu còn chưa kịp cúi người nhặt lên thì Ly Luân đã dời tầm mắt xuống tấm lệnh bài, bốn chữ to đùng tức khắc đập thẳng vào mắt hắn

“Tập Yêu Chi Lệnh”

Triệu Viễn Chu: ?

Ly Luân: ???

Triệu Viễn Chu thấy thế vội cúi người nhặt lệnh bài lên cất vào tay áo, mồ hôi lạnh trên trán tuôn như thác cười hì hì nói: “Không phải như ngươi nghĩ đâu, không phải…”

“Bản thân là yêu quái mà lại cấu kết với đám con người ngu xuẩn đi săn bắt đồng loại của mình” Ly Luân liếc nhìn y nghiến răng nghiến lợi nói

Chứng cứ phạm tội ở ngay trước mắt, dù bây giờ Triệu Viễn Chu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội, tấm lệnh bài này xuất hiện trên ngươi y lúc nào vậy trời?

“Đồ phản bội”

Hắn chỉ vứt lại một câu như vậy rồi xoay người rời đi

Triệu Viễn Chu nội tâm gào thét ‘ta không có mà’ ngoài mặt thì chỉ đành lủi thủi đi theo sau lưng hắn, với tình trạng chập mạch của Ly Luân hiện giờ muốn hắn nguyện chết vì mình có vẻ khá viễn vong, nên sao đây nên làm sao đây?

Tiếng bước chân cứ xột xoạt xột xoạt sau lưng mãi, đi được một lúc Ly Luân liền xoay người nói: “Sao? Muốn bắt ta?”

Triệu Viễn Chu lắc đầu lia lịa nói: “Không có, chỉ là…” nói đoạn y đưa tay chỉ xuống cái chân phải đang chảy máu đầm đìa của Ly Luân: “Ngươi bị thương rồi”

Nghe thấy lời này Ly Luân khinh thường ra mặt nói: “Mèo khóc chuột giả từ bi, cút trước khi ta giết ngươi”

Triệu Viễn Chu: “…” Cái lệnh bài chó má đó

Nói xong hắn lại xoay người đi tiếp, Triệu Viễn Chu đành thở dài bất lực mà đi theo sau

Rầm

Ngay sau đó toàn thân Triệu Viễn Chu đột nhiên bị một lực mạnh ép va đập vào thân cây, nhìn xuống mới thấy dưới cổ y là bàn tay đang siết chặt của Ly Luân, hắn cúi đầu ghé sát tai y thì thào như âm hồn đang cất giọng nỉ non: “Nếu ngươi không phải yêu quái, cái đầu này của ngươi đã sớm không còn trên cổ rồi, ta nói lần cuối”

“Cút khỏi mắt ta”

Triệu Viễn Chu cổ bị bóp nghẹt đến không thở được, cảm giác choáng váng bắt đầu lan ra khắp cơ thể, y cố sức nâng tay lên nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Ly Luân: “Ta…”

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì cả người Triệu Viễn Chu chợt thoát lực ngã khụy xuống, y…ngất rồi

Ly Luân buông Triệu Viễn Chu ra, cả ngươi y ngay lập tức trượt dài từ thân cây ngã phịch xuống đất

Ly Luân từ trên cao nhìn xuống khinh thường nói: “Loại yêu quái gì mà mới chạm nhẹ đã ngất thế này?”

Hắn đang định cất bước rời đi, nhưng sau đó lại như đột nhiên nghĩ đến điều gì mà quay lại nhìn Triệu Viễn Chu đang bất tỉnh nhân sự dưới đất, rồi lại đi đến ngồi ở gốc cây phía đối diện nhắm mắt lại hậm hực nói: “Dù gì ngươi cũng là Yêu Quái, nằm ở đây không may bị con người phát hiện thì cho ngươi khỏi thấy mặt trời ngày mai luôn”

Ngồi được một lúc thì Ly Luân chợt tỉnh ra: “Nhưng ngươi có bị bắt, bị chặt, bị chém thì cũng đâu can hệ gì tới ta đâu chứ? Sau ta lại phải ngồi đây trông chừng cho ngươi?”

Như đã nghĩ thông suốt, Ly Luân đứng bật dậy, nhưng mới đi được hai bước thì hắn nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thì thầm

“Ly Luân, Ly…”

Nghe thấy âm thanh mềm mại này gọi tên mình thoáng cái Ly Luân cứng đờ cả người, từ từ xoay lại thì phát hiện là tên phản đồ ban nãy đang nằm trên đất nói mớ

Ly Luân cất bước tiến đến gần hơn, cúi đầu nhìn xuống khó chịu nói: “Mê sảng thì cũng đừng có gọi tên ta”

“Ly Luân, A Ly”

Ly Luân: “…”

Ly Luân đứng nhìn một lúc cuối cùng không nhịn được nữa, hắn khụy gối cúi người ghé sát tai vào xem ban nảy mình có nghe nhầm không, hắn nhớ là chưa từng gặp qua tên này cơ mà, gọi đến thân thiết như vậy…

“A Ly”

Ly Luân: “…”

“A Ly ngủ một chút nha”

Ly Luân: ?

“Á”

Đột nhiên Triệu Viễn Chu – vốn đang ngất – bất ngờ nâng tay, nhanh như chớp nắm lấy gáy Ly Luân kéo hắn sát lại gần. Trước khi Ly Luân kịp phản ứng Triệu Viễn Chu đã thổi ra một làn bột trắng mờ ảo phủ thẳng vào mặt hắn

Thứ màu trắng ấy chầm chậm tan vào không khí, độc dược? Mê dược? Cái quỷ gì thế này?

Ly Luân cúi gập người ho sặc sụa, bàn tay vội quạt tán đi đám khí trắng trước mặt, nhưng đã muộn. Một cảm giác tê dại nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể hắn, đôi chân mềm nhũn tầm mắt bắt đầu mờ dần

“Ngươi…”

Triệu Viễn Chu người vốn tưởng là đang ngất, trên môi giờ đây lại treo một nụ cười chiến thắng

Xem ra dùng cách thường không thuyết phục được Ly Luân rồi, nếu muốn chơi ta nhập vai tới cùng cho ngươi xem

Ly Luân vốn đang hận tại sao lại để bản thân mất cảnh giác đến mức này, thì bên tai chợt vang lên giọng nói trầm thấp của Triệu Viễn Chu: "Loại yêu quái gì mà dễ bị lừa thế này?"

"Ban nãy ngươi nói gì nhỉ?" Triệu Viễn Chu cúi người dùng giọng điệu trêu chọc kéo dài từng chữ: “Loại yêu quái gì mà mới chạm nhẹ đã ngất thế này?”

Ly Luân: “…”

"Thứ ngươi vừa hít phải tên là Hóa Huyết Tán, có tác dụng… ủa Ly Luân, ngất rồi hả?"

Triệu Viễn Chu vốn định dọa Ly Luân một chút nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã thấy hắn hai mắt nhắm nghiền, căn bản không còn ý thức

Bản thân y cũng có chút giật mình, trong lòng bắt đầu cảm thán: “Ôi trời ơi, loại mê hương này có tác dụng mạnh vậy luôn á hả? Ta cũng vừa mới biết trên người mình có thứ đấy luôn á, trò chơi này đúng là đầu tư ghê
_____________

Sơ Đại - Thừa Hoàng

Sau nửa ngày thuyết phục của Thừa Hoàng

Sơ Đại đã gở bỏ phòng bị chăm chú nhìn hắn nói: “Chuyện thật là như vậy sao? Vậy làm sao mới có thể trở lại thế giới cũ?”

Thừa Hoàng vừa thở dốc vừa nói: “Nàng tin ta rồi đúng không? Vậy thì…”

Sơ Đại gật đầu: “Tình tiết ngươi kể rất chặt chẽ, ta gần như không thể tìm ra lỗ hỏng nào, vậy cho nên lần này ta tin ngươi”

Thừa Hoàng âm thầm nở một nụ cười chiến thắng nói nốt câu cuối cùng: “Vậy thì bây giờ… Nàng có nguyện chết vì ta không?”

Sơ Đại hít vào một hơi nói: “Ta nguyện ý”

Vừa dứt lời cả hai người cùng ôm nhau tự sát

“Thừa Hoàng Sơ Đại vượt qua thử thách”
__________________

Thừa Hoàng một lần nữa mở mắt ra thì thấy Sơ Đại đang nằm bất tỉnh bên cạnh mình, hắn bò sang gọi nàng tỉnh lại thì thấy phía xa xa có hai bóng người đang ngồi

“Anh Chiêu, Chúc Long?” Thừa Hoàng nhận ra hai bóng người nọ thì tiến đến gần hỏi: “Sau các người lại ở đây?”

Anh Chiêu quay sang đáp: “Ta vốn đang uống trà đánh cờ với Chúc Long thì nghe một tiếng nổ lớn, mở mắt ra thì đã xuất hiện tại đây, sau đó có một giọng nói vang lên nói rằng vì bọn ta có tuổi rồi nên được miễn thử thách tình cảm gì gì đấy”

Chúc Long cả giận nói: “Cái thứ đó dám nói ta già, ta vẫn còn độ tuổi trai tráng cơ mà”

Thừa Hoàng: “…”

Sơ Đại nghe xong đã phần nào hiểu ra vấn đề, ngay sau đó nàng đưa tay chỉ lên không gian hình tròn trước mặt: “Từ chổ này có thể quan sát những người còn lại vẫn chưa vượt qua thử thách đúng không?”

Chúc Long đáp: “Không sai”

Anh Chiêu xem một hồi có chút không hài lòng nói: “Cái thằng nhóc Ly Luân kia sao có thể cả tin như vậy chứ? Bị Chu Yếm lừa dễ ợt như vậy?”

Chúc Long đồng tình nói: “Với cái tính cách đơn thuần đó mà sống sót được qua 3 vạn năm, ta cũng hơi nghi ngờ rồi đấy?”

Thừa Hoàng: “…” Thế là các ngươi chưa thấy hắn ranh ma đến mức nào rồi? Đến ta hắn cũng từng lừa qua rồi đấy

“Ây da”

Phía xa lại truyền đến tiếng động lạ, Anh Chiêu quay sang thì thấy Thanh Canh và Phỉ vừa tới, xem ra đã hoàn thành thử thách rồi

Cả đám bắt đầu tụ hợp tập trung nhìn lên màn hình trước mặt mà xem kịch vui
____________

Bạch Cửu – Anh Lỗi

Anh Lỗi mang theo nụ cười trên mặt từ từ đến gần nói: “Tiểu Cửu ngoan, ta sẽ không hại đệ đâu”

Bạch Cửu vừa chạy vừa la toáng cả lên: “Aaaa đừng đến gần ta, yêu quái yêu quái, tiểu Trác cả cứu mạng a tiểu Trác ca, à mà… tiểu Trác ca là ai vậy nhỉ?”

Mọi người: “… Coi bộ bên này không thể vượt qua thử thách dễ dàng rồi”

____________

Băng Di - Ứng Long

Ứng Long nhận lấy một quả táo từ tay Băng Di đưa lên miệng cắn một miếng: “Ngươi không lừa ta chứ?”

Băng Di khẽ lắc đầu: “Ta sẽ không bao giờ lừa ngươi, ta chỉ cần ngươi làm một việc, hoàn thành xong chúng ta sẽ có thể trở lại”

Ứng Long mĩm cười gật đầu: “Được, nói xem ngươi cần ta làm việc gì?”

Băng Di nghiêm túc nhìn Ứng Long thả ra từng chữ: “Ngươi có nguyện chết vì ta không?”

Ứng Long: “…”

Vừa nghe được câu “chết vì ta” Ứng Long lập tức ném trả quả táo đang ăn dở vào mặt Băng Di, cả giận nói: “Lừa đảo, ai lại nguyện chết vì ngươi, mơ tưởng hảo huyền”

Mọi người: “…Coi bộ bên đây cũng không khả quan lắm, Băng Di tiền bối sao lại thẳng thắng đến vậy chứ?”
_____________

Ly Luân – Triệu Viễn Chu

Triệu Viễn Chu vừa băng bó cái chân bị thương của Ly Luân vừa lẩm bẩm: “Ngươi làm gì mà lại bị thương nặng đến vậy chứ?”

Vừa cố định xong băng gạt thì Ly Luân cũng bị cơn đau làm cho tỉnh lại, hắn khẽ mở mắt thì đập ngay vào mắt là gương mặt phóng đại của Triệu Viễn Chu: “Tỉnh rồi hả?”

“Aaaa” Ly Luân giật mình theo phản xạ đấm một phát vào gương ‘kinh dị’ trước mắt

Triệu Viễn Chu không kịp phòng bị đấm ngã lăn quay ra đất, vừa ôm mặt vừa oán hận nói: “Trời ơi gương mặt đẹp trai hơn Trác Dực Thần của ta”

Ly Luân: “…” Tên này khẳng định có bệnh, nghĩ một lúc hắn lại chống người ngồi dậy, thầm nghĩ cảm giác thoát lực vừa nãy thật đáng sợ, nếu tên trước mặt này muốn làm gì hắn thì chắc hắn đã sớm thành mớ củi khô nhóm bếp rồi

Triệu Viễn Chu thấy Ly Luân đã tỉnh thì cũng không đùa giỡn nữa nghiêm túc nói:  “Được rồi, mau đứng lên đi, chúng ta còn việc phải làm”

Ly Luân nghe thấy giọng điệu ra lệnh này thì ghét bỏ ra mặt nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà ra lệnh cho ta?”

Nhưng nói đoạn thân thể hắn lại không tự chủ được mà chống đất đứng lên đi đến trước mặt Triệu Viễn Chu

Ly Luân: ?

Triệu Viễn Chu thấy vẻ mặt hoang mang của hắn thì cười khúc khích nói: “Ê có tác dụng thật nè”

Ly Luân bên này thật sự có chút hoảng rồi: “Ngươi… ngươi đã làm gì?”

Triệu Viễn Chu nghe câu hỏi của hắn thì càng không nhịn cười được, đưa tay lấy từ trong y phục ra một cuộn trúc nhỏ nói: “Khế ước á? Lúc nảy ngươi ngủ say quá ta không nỡ đánh thức ngươi, nên xin chút máu của ngươi điểm lên đây rồi”

Ly Luân nghe lời nói của y xong thì hoàn toàn chết lặng: “Ngươi nói cái gì cơ?”

Triệu Viễn Chu vân vê cuộn trúc trên tay cười càng thêm sáng lạng: “Vậy nên ngươi bây giờ phải nghe lệnh ta”

Ly Luân nghiến răng, nhìn chằm chằm Triệu Viễn Chu: “Ngươi…rốt…cuộc… muốn…gì?”

Triệu Viễn Chu cất bước đến gần, cả người gần như dán lên thân thể Ly Luân thì thào bên tai hắn: “Ngươi có nguyện chết vì ta không?”

Mọi người: “Làm vậy cũng được nữa hả????”
________

Trác Dực Thần

Trác Dực Thần đi cả buổi mà chẳng thấy bóng người nào thì bắt đầu nghi hoặc: “Sao không có ai ở đây hết vậy trời?”

Mọi người: “…” Tiểu Trác đại nhân thật đáng thương quá đi mất

______________

TIẾP KHÔNG MỌI NGƯỜI😆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com