TruyenHHH.com

Dai Mong Quy Ly Dong Nhan

Triệu Viễn Chu không rõ mình đã chạy bao lâu, từ Hoè Giang Cốc một mạch về phía Tây, mãi cho đến tận cùng của Đại Hoang mới dừng lại.

Thật sự.

Triệu Viễn Chu biết Ly Luân từ trước đến nay chưa từng lừa dối y, vì vậy những lời hắn vừa nói, tất thảy đều là thật.

Ly Luân rõ ràng đang cười, nhưng ánh mắt lại đầy bi thương, mỗi lần nhìn y đều như đang nói lời từ biệt.

Triệu Viễn Chu từng nghe Anh Chiêu nhắc đến thuật Thời Quang Hồi Tố, một loại cấm thuật, vừa thâm ảo lại cực kỳ nguy hiểm, e rằng chẳng có yêu nào trong Đại Hoang đủ khả năng thi triển.

Cho nên, y càng tin rằng Ly Luân chỉ là đã có một giấc mơ tiên tri, chỉ tiếc rằng kết cục của giấc mơ ấy quá tệ.

Nếu hỏi trên đời này ai là người Triệu Viễn Chu quan tâm nhất, ai là người y sợ phải đối đầu nhất, Ly Luân chắc chắn là kẻ đứng đầu.

Từ lúc ra đời, bọn họ đã như hình với bóng, hiểu rõ tính nết của nhau. Vì vậy, Triệu Viễn Chu biết rõ, nếu không bị tổn thương đến tận cùng, Ly Luân tuyệt đối sẽ không nói ra những lời tuyệt tình như vậy.

Nhưng nếu tất cả những điều Ly Luân nói đều là sự thật, vậy chúng lại trái ngược hoàn toàn với giới hạn của y.

Trái tim Triệu Viễn Chu đau nhói. Y ngồi bệt xuống đất, nước mắt rơi từng giọt lên áo, mãi cho đến khi mặt trời lặn mới dần bình tĩnh trở lại.

Y suy nghĩ thông suốt: Dù thế nào đi nữa, hiện tại Ly Luân vẫn chưa gây ra đại họa, y không cần phải vì những chuyện chưa xảy ra mà tự làm khổ mình. Nếu vì sợ hãi mà lựa chọn rời xa, chắc chắn y sẽ hối hận cả đời. Vả lại, không có khó khăn nào mà hai người bọn họ không thể cùng nhau đối mặt.

Nghĩ đến đây, Triệu Viễn Chu càng cảm thấy bản thân thật thông minh, nghĩ thông suốt lập tức vui vẻ chạy trở về.

Miệng thì nói những lời dứt khoát, nhưng Ly Luân lại lo rằng Triệu Viễn Chu sẽ thực sự gặp chuyện, nên đã phái Ngạo Nhân bám sát theo y.

Thuật ký sinh tiêu hao rất nhiều yêu lực, nhưng khi nhìn bóng lưng Triệu Viễn Chu âm thầm rơi lệ, Ly Luân cuối cùng cũng chẳng làm gì.

Chờ y khóc đủ rồi, đi đến nhân gian chắc chắn sẽ kết giao được những người bạn mới. Đến lúc đó, y sẽ không còn đau lòng như khi nãy nữa.

Ly Luân thu hồi lá hoè ký sinh trên người Ngạo Nhân, xóa bỏ dấu vết. Một dòng máu đỏ chảy ra từ khoé miệng, hắn hờ hững lau đi, coi như không có chuyện gì xảy ra.

"Đại nhân, ngài không sao chứ?" Ngạo Nhân lo lắng nhìn Ly Luân.

Ly Luân hờ hững liếc nàng, đáp nhẹ nhàng:

"Không có gì đáng ngại. Ta chỉ cần bế quan một thời gian là ổn."

Ngạo Nhân lập tức lui xuống.

Ly Luân vốn tưởng rằng Triệu Viễn Chu đã rời đi và sẽ không quay lại nữa, chẳng ngờ y lại tìm đâu ra vài món đồ chơi nhỏ từ nhân gian, cứ ba ngày hai lượt đem đến chỗ hắn.

Ngạo Nhân mỗi lần đều bị y dùng "Nhất Tự Quyết" trói lại, lâu dần đành ngoan ngoãn ngồi một bên, để Triệu Viễn Chu tự do ra vào.

Ly Luân miệng nói không muốn Triệu Viễn Chu đến, nhưng lần nào cũng để y bước vào. Dù cố ý không đáp lời, Triệu Viễn Chu cũng không tỏ vẻ tức giận.

Nhìn cửa động sắp bị những món đồ lạ chất đầy, Ly Luân cứng mặt nói:
"Triệu Viễn Chu, ta không thích bất cứ thứ gì từ nhân gian."

Gương mặt Triệu Viễn Chu thoáng vẻ tổn thương, nhưng vẫn dịu giọng đáp:
"Không sao, trong Đại Hoang này, bất cứ thứ gì ngươi thích, ta đều có thể cùng ngươi tìm kiếm."

Ly Luân chậm rãi cụp mắt xuống, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Giọng nói hắn khàn đặc:
"Những thứ ngươi tặng, ta đều không thích."

Giọng Triệu Viễn Chu hơi run lên:
"Ngay cả chiếc trống bỏi cũng không thích nữa sao?"

Ly Luân im lặng.

Nếu không thích, sao hắn lại ngày ngày mang theo bên mình, xem như trân bảo?

Nhưng, Triệu Viễn Chu, năm xưa là ngươi, đã ném bỏ ta như một thứ phế phẩm.

Ly Luân cuối cùng không thể nói ra những lời cay nghiệt hơn.

Chuyện sai trái hắn làm, hắn nhận. Nhưng hắn, Ly Luân, tuyệt không thể bị bất kỳ ai khuất phục.

"Ta không biết chiếc ô là biểu tượng của ly biệt." Triệu Viễn Chu, không rõ tự lúc nào, mắt đã hoe đỏ. Y nhỏ giọng giải thích:
"Ta chỉ rất thích những thứ ngươi tặng. Bất kể là gì, chỉ cần là của ngươi, đều tốt cả."

Ly Luân bất giác siết lấy cổ tay y, khẽ nói:
"Đừng nói nữa."

Nhưng Triệu Viễn Chu vẫn không ngừng lại:
"Nếu vì giết Ôn Tông Du mà ngươi bị giam cầm mãi mãi ở đây, ngươi sẽ không thể cùng ta bảo vệ Đại Hoang nữa. Ly Luân, ta không muốn tìm kiếm bất kỳ yêu nào khác. Chúng ta đã hứa với nhau, ai cũng không được phép buông tay trước."

"Cùng giữ Đại Hoang, cùng sống cùng chết."

Lực siết trên tay Ly Luân càng mạnh, hắn gần như nghiến răng nói:
"Triệu Viễn Chu, chính ngươi là kẻ phản bội lời thề của chúng ta, là kẻ đã bỏ rơi ta!"

Nhân gian ngắn ngủi, nhưng Đại Hoang đã trôi qua gần tám trăm năm.

Ly Luân mỗi ngày đều tự hỏi, liệu Triệu Viễn Chu có đến thăm mình không, và khi y đến, mình nên dùng những lời lẽ cay độc thế nào để làm y đau lòng.

Nhưng y chưa từng đến.

Triệu Viễn Chu đã bỏ rơi hắn, không ngoảnh đầu lại mà lao vào vòng tay của nhân loại.

Trác Dực Thần từng nói hắn thật đáng thương.

Đúng vậy, hắn chính là kẻ cố chấp như thế, hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn năm trong lòng chỉ có Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu trong mắt hắn là một sự tồn tại không ai có thể sánh bằng.

Cũng bởi vậy mà hắn ghen tỵ đến tận xương tuỷ.

Nếu Triệu Viễn Chu chỉ quay đầu một lần thôi, bọn họ đã chẳng đến mức trở thành kẻ lạ mặt.

Ly Luân thừa nhận, mọi việc hắn làm đều xuất phát từ tư tâm. Và cuối cùng, quả nhiên kẻ thật lòng luôn là kẻ đau lòng nhất.

Hắn từng không hiểu vì sao Triệu Viễn Chu lại tuyệt tình đến vậy, nhưng khi mọi chuyện đã phơi bày rõ ràng, Ly Luân cuối cùng cũng minh bạch.

Tình cảm, dù có cưỡng cầu, cũng chẳng thể đạt được.

Ly Luân chợt thấy mệt mỏi.

Chưa đợi Triệu Viễn Chu kịp phản ứng, y đã bị Ly Luân ném ra ngoài.

Triệu Viễn Chu sững sờ nhìn nhánh cây hoè bên hông mình. Đây là lần đầu tiên trong hơn ba vạn năm qua, y bị Ly Luân ném ra ngoài.

Trước kia, bất kể y trêu chọc Ly Luân thế nào, hắn cũng chưa bao giờ đối xử với y như vậy.

Triệu Viễn Chu dứt khoát ngồi lì ngay trước cửa động, lòng thầm nhủ, Ly Luân chắc chắn không thể mặc kệ mình cả đời.

Trong Đại Hoang, ngay cả mây trời cũng trôi chậm chạp lạ thường. Triệu Viễn Chu không ngờ mình có thể ở lại Hoè Giang Cốc suốt mấy trăm năm. Mỗi ngày, ngoài việc tự nói chuyện với Ly Luân, y lại đi kiếm vài trái đào, bê chúng đến trước Hoè Giang Cốc mà ngồi gặm.

Ảo Nhân không địch lại Triệu Viễn Chu, thấy Ly Luân mãi trầm mặc cũng chỉ đành ngoan ngoãn để mặc y muốn làm gì thì làm

Không biết có phải là Ảo Nhân cảm nhận sai hay không, nhưng mỗi khi Ly Luân nói với nàng thêm vài câu, vẻ mặt của Triệu Viễn Chu liền trở nên hơi khó coi.

Không giống tức giận, nhưng nét cười như không cười ấy còn đáng sợ hơn cả khi phát cáu.

Ngạo Nhân không hiểu sao lại cảm thấy có chút khiếp sợ.

Chẳng lẽ lòng chiếm hữu của đại yêu đều mạnh mẽ như thế sao?

Một hôm, Triệu Viễn Chu không biết từ đâu mang đến một cái nồi. Sách nói rằng cách tốt nhất để xin lỗi chính là thành tâm. Nghĩ ngợi hồi lâu, y quyết định tự mình làm bánh cho Ly Luân.

Lửa vừa nhóm lên, Ly Luân đã vội vã bước ra khỏi động, sắc mặt đầy căng thẳng:
"Ngươi đừng nhóm lửa trước cửa nhà ta." Hắn lập tức thi pháp dập tắt lửa, trầm giọng trách: "Triệu Viễn Chu, ngươi định thiêu chết tất cả sinh linh trong Hoè Giang Cốc này hay sao?"

Những tiểu yêu trong cốc co rúm mình, sợ sệt trốn sau thân cây, len lén nhìn hai người.

Triệu Viễn Chu ngây ngốc lắc đầu:
"Không có, ta chỉ muốn làm bánh cho ngươi. Sách nói muốn nắm giữ trái tim, trước hết phải nắm giữ được dạ dày."

Ly Luân hít sâu một hơi, kéo y đi thẳng ra ngoài cốc.

Triệu Viễn Chu vùng vẫy dữ dội, cuối cùng làm mình làm mẩy bám chặt lấy người hắn:
"Đừng có ném ta đi nữa mà!"

Ly Luân bị y quấn lấy không tài nào dứt ra được, đành bất đắc dĩ dừng lại.

Hắn ném cái nồi xuống đất, nhìn y cười nhạt:
"Được, ngồi đây mà làm. Để ta xem ngươi có thể làm ra thứ gì."

Triệu Viễn Chu là gì? Là khỉ, thế nên y đương nhiên không biết nấu ăn.

Ly Luân tự nhủ phải xem xem tay nghề của Triệu Viễn Chu có thể làm ra thứ gì ngon hơn cả Thiên Hương Lâu hay không.

Kết quả không ngoài dự đoán, nhìn chiếc bánh hoa đen thui trước mặt, cả Triệu Viễn Chu và Ly Luân đều lâm vào trầm tư.

"Triệu Viễn Chu, nếu ngươi muốn hạ độc ta, ít ra cũng nên nghĩ cách khôn ngoan hơn một chút," Ly Luân hờ hững liếc y một cái, đầu bắt đầu âm ỉ đau.

Chưa nói đến việc ăn, chỉ cần nhìn lâu thêm một chút, hắn cũng cảm giác mình sẽ bị độc chết.

Nhưng thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi cùng đôi mắt hoe đỏ của Triệu Viễn Chu, Ly Luân lại bất giác dùng cành hoè nâng cả nồi lẫn bánh lên, mang đi mất.

Triệu Viễn Chu mừng rỡ nhìn hắn, nghiêm túc cam đoan:
"Ta nhất định lần sau sẽ làm đẹp hơn."

Ly Luân cứng họng trong giây lát. Thôi thì, lần sau vẫn là để hắn tự làm thì hơn, tránh việc có tiểu yêu nào không cẩn thận ăn phải, rồi thật sự bị độc chết.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, tính ra ngày Triệu Viễn Chu bị oán khí khống chế cũng sắp đến.

Dù ngoài mặt lạnh nhạt, Ly Luân lại âm thầm ngày đêm dò xét tình trạng của y. Nhưng oán khí trong cơ thể Triệu Viễn Chu vẫn rất yên ổn, không hề có dấu hiệu bộc phát.

Các tiểu yêu trong Hoè Giang Cốc ban đầu rất sợ Triệu Viễn Chu, nhưng lâu dần, thấy y và Ly Luân thỉnh thoảng trò chuyện, lại phát hiện Ly Luân bất kể y làm gì cũng không tức giận, bọn chúng dần dần to gan hơn.

Bỗng nhiên, một phù văn của Bạch Trạch Lệnh phiêu đãng bay đến bên Triệu Viễn Chu. Gương mặt đang mang ý cười của Ly Luân lập tức trầm xuống.

Ly Luân vốn không muốn thấy Văn Tiêu, càng không muốn thấy Triệu Uyển Nhi. Cả hai đều là Thần Nữ Bạch Trạch, lại có mối quan hệ thân thiết với Triệu Viễn Chu.

Hắn từng ghen tuông đến phát cuồng, cũng từng khinh thường sự giả tạo của Thần Nữ Bạch Trạch. Nhưng nói cho cùng, giữa họ vốn không có thâm thù đại hận.

Không thể trêu vào, chỉ đành tránh xa.

Bao nhiêu năm qua, Ly Luân đã ngộ ra, hắn và mỗi đời Thần Nữ Bạch Trạch tựa hồ sinh ra đã đối nghịch. Mỗi khi nhìn thấy gương mặt họ, hắn đều cảm thấy chán ghét đến mức linh lhis cũng chẳng buồn hấp thu.

"Triệu Uyển Nhi tìm ngươi," Ly Luân thở dài, ánh mắt như đang chờ đợi Triệu Viễn Chu đưa ra lựa chọn.

Triệu Viễn Chu không trả lời ngay.

Phù văn của Bạch Trạch Lệnh ghi rằng:
"Ôn Tông Du dụ dỗ người của Sùng Vũ Doanh giúp hắn đào tẩu, còn bắt giữ Văn Tiêu, ý đồ cướp đoạt Bạch Trạch Lệnh, phá hoại hòa bình giữa nhân gian và Đại Hoang."

Những lời Ly Luân từng nói năm nào rốt cuộc cũng ứng nghiệm.

Ly Luân nhận ra sự do dự, giằng xé và áy náy trên gương mặt Triệu Viễn Chu. Cuối cùng, y vẫn quyết định ra ngoài giúp Triệu Uyển Nhi bắt Ôn Tông Du về.

"Đi đi." Ly Luân nhìn y thật lâu, rồi nghiêm túc nói.

Triệu Viễn Chu quay lại cam đoan:
"Ta sẽ sớm trở về."

Ly Luân không đáp.

Y luôn thất hứa, luôn vì những người bạn mới mà bỏ rơi hắn. Ly Luân không tin lời y thêm lần nào nữa.

Bóng lưng của Triệu Viễn Chu khuất dần trước mắt Ly Luân. Hắn xoay người trở về, nằm lại trong động, nhắm mắt dưỡng thần. Ở nơi đây còn vương vấn khí tức của Triệu Viễn Chu, một mình ở lại thế này cũng đỡ tịch mịch hơn đôi chút.

Không bao lâu sau khi Triệu Viễn Chu rời đi, Ngạo Nhân dẫn theo Anh Lỗi đến trước mặt Ly Luân.

Anh Lỗi chớp đôi mắt tò mò, hỏi:
"Ngươi là đại yêu Ly Luân sao? Ông nội bảo ngươi lợi hại không thua gì đại yêu Chu Yếm, vậy tại sao ngươi lại ở đây, không ra ngoài với Chu Yếm?"

Ngạo Nhân ôm quả đào, lắp bắp nói:
"Đại nhân, đây là Anh Lôi, cháu của Sơn thần Anh Chiêu."

Anh Lỗi nổi danh là tiểu ma vương náo động khắp Đại Hoang, tiếng tăm nghịch ngợm của cậu bé chẳng hề thua kém gì Triệu Viễn Chu và Ly Luân ngày xưa.

Ly Luân xách cậu nhóc lên, tỏa ra yêu khí mạnh mẽ khiến Anh Lỗi khó chịu, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Hắn nhìn cậu, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, tựa như nhớ lại điều gì đó:
"Quả nhiên ta không đoán sai, nó ồn ào chẳng khác nào Triệu Viễn Chu."

Nhắc đến Triệu Viễn Chu, nụ cười trên mặt Ly Luân nhạt dần. Hắn đã nghĩ Triệu Viễn Chu sẽ ở lại thêm vài ngày, nhưng rõ ràng trong lòng y, hắn vẫn không quan trọng bằng Triệu Uyển Nhi.

Ly Luân xoa đầu Anh Lôi, giọng thản nhiên:
"Trở về đi, sau này đừng chạy tới Hoè Giang Cốc nữa."

Anh Lỗi lấy thứ Triệu Viễn Chu giao cho mình, đưa đến tay Ly Luân, nói:
"Chu Yếm bảo ngươi hãy chờ y, y sẽ nhanh chóng quay lại."

Triệu Viễn Chu những năm gần đây đôi khi vẫn ghé qua thần miếu ở núi Côn Lôn, nên không bỏ lỡ sự ra đời của Anh Lỗi. Y rất yêu thích trẻ con, nhanh chóng thân thiết với cậu nhóc.

Ly Luân nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay Anh Lỗi, cảm giác đau nhói trong tim như đưa hắn trở về ngày đối chất với Trác Dực Thần.

Hắn từng nghĩ người cầm ô che mưa cho hắn là Triệu Viễn Chu, nhưng khi ngẩng đầu lên lại chỉ thấy Ngạo Nhân.

Ly Luân không sợ dầm mưa, vạn vật trên đời đều có quy luật của riêng nó. Nhưng Triệu Viễn Chu từng cầm ô che cho hắn, khiến hắn luôn ôm hy vọng rằng có ngày họ sẽ quay lại như xưa.

Rốt cuộc vẫn là hắn đã mơ tưởng quá nhiều.

Ly Luân nhận lấy viên kẹo, cho vào miệng. Vị ngọt lịm tràn đầy khoang miệng, nhưng hắn lại không thể mỉm cười:
"Có thời gian, ta sẽ ghé thăm Anh Chiêu."

Anh Lỗi vui sướng reo hò rồi chạy đi.

Ngạo Nhân đứng bên cạnh, nghiêm túc hỏi:
"Đại nhân định đi nhân gian tìm Triệu Viễn Chu sao?"

Giọng Ly Luân khàn khàn, nhẹ nhàng đáp:
"Không, ta không thích nhân gian."

Thật ư?

Ngạo Nhân nghiêng đầu nhìn hắn.

Rõ ràng mỗi món đồ Triệu Viễn Chu tặng, hắn đều cẩn thận lau chùi, trân trọng cất giữ.

Ngạo Nhân nhận ra bản thân không cách nào hiểu được Ly Luân.

Ly Luân rốt cuộc, sau hàng trăm năm, đã bước chân ra khỏi Hoè Giang Cốc. Trước kia, hắn từng khát khao tự do, nhưng giờ đây cảm giác đó đã phai nhạt đi rất nhiều.

Đại Hoang vẫn yên bình như trước, chỉ có ở thần miếu trên núi Côn Lôn là thêm chút tiếng cười rộn rã.

Anh Chiêu tươi cười rạng rỡ, chào đón Ly Luân:
"Ngươi đấy, cả ngày ru rú trong Hoè Giang Cốc, không sợ tự giam mình đến ngột ngạt sao?"

Ly Luân trước mặt Anh Chiêu vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn:
"Hoè Giang Cốc yên tĩnh, ta rất thích."

Anh Chiêu luôn quan tâm đến cả hắn và Triệu Viễn Chu. Từ khi còn trí nhớ, Ly Luân đã thường theo Triệu Viễn Chu, không ít lần bị Anh Chiêu dùng đủ loại cành cây mà quất.

Ly Luân bất giác trầm mặc một thoáng. Có lẽ những ký ức ấy chẳng được gọi là tốt đẹp gì.

Anh Chiêu thấu hiểu tính tình hắn, liền cười hỏi:
"Ngươi và Chu Yếm lại cãi nhau rồi?"

Ly Luân khẽ lắc đầu:
"Không có."

Màn cửa bỗng bị vén lên, Triệu Viễn Chu vội vàng bước vào, còn chưa kịp đến gần đã lớn tiếng kể khổ với Anh Chiêu:
"Có đấy! Anh Chiêu, ngươi không biết hắn đã bao lâu rồi không thèm nhìn ta lấy một cái!"

Ly Luân thấy y quay về, nhất thời sững sờ, trên gương mặt không tự chủ mà nở nụ cười:
"Ngươi có cần trẻ con đến thế không?"

Hắn vốn nghĩ Triệu Viễn Chu sẽ ở lại nhân gian thêm một thời gian.

Triệu Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh hắn, nhướng mày nói:
"Ly Luân, trước kia ngươi đâu có giận ta lâu như vậy."

Ly Luân ngoảnh mặt đi, hờ hững hỏi:
"Chuyện của Triệu Uyển Nhi ngươi đã giải quyết xong rồi sao?"

Triệu Viễn Chu gật đầu:
"Ôn Tông Du chẳng phải đối thủ của ta."

Đúng vậy, Ly Luân thầm nghĩ. Triệu Viễn Chu là đại yêu mạnh nhất Đại Hoang, một phàm nhân như Ôn Tông Du trước mặt y chẳng khác gì con kiến.

Chỉ là Triệu Viễn Chu xưa nay vốn mềm lòng, không lập tức ra tay diệt tận gốc, mới khiến Ôn Tông Du có cơ hội lộng hành.

Triệu Viễn Chu vươn tay, kéo lấy cánh tay của Ly Luân, nhẹ giọng nói:
"Ta đã nói với Uyển Nhi rồi, sau này nếu không có việc gì, ta sẽ không tới nhân gian nữa."

Ly Luân thoáng do dự:
"Vì sao?"

Triệu Viễn Chu hạ giọng:
"Chẳng phải ngươi không thích nhân gian sao?"

Ly Luân im lặng hồi lâu, mới chậm rãi đáp:
"Triệu Viễn Chu, ngươi không cần vì ta mà từ bỏ cuộc sống ngươi yêu thích."

Triệu Viễn Chu nghiêm túc nhìn hắn, nói:
"Nhưng chỉ cần được ở bên ngươi, ta đã rất vui rồi."

Y muốn để Ly Luân biết rằng, thực ra y luôn rất trân trọng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com