[ Đại Mộng Quy Ly Đồng Nhân ] Tiểu Trác Đại Nhân.
Hồi lai, Hoán kết [ Khởi ]
Phần lớn nội dung đều là tự nghĩ, cảnh báo nhân vật có thể OOC. Phi logic, đọc vui là được rồi, không thích có thể rời đi. Không tiếp nhận bình luận tiêu cực, ác ý.All Trác Dực Thần.Thiết lập nội dung: Trác Dực Thần cùng với Thần giao dịch, cậu được quay trở về quá khứ mang theo thần lực vay mượn để cứu mọi người nhưng với điều kiện không được nói ra, hay tìm cách thay đổi tình tiết quá lớn, cái giá phải trả cho giao dịch là dù kết quả tốt hay xấu Trác Dực Thần đều không được ở lại mà phải chết đi. Kết HE ( yên tâm đọc. )___“ Ngươi có hối hận không?”“ Không hối hận.”Thần linh trên cao ánh mắt tĩnh lặng nhìn xuống, vốn dĩ vẫn luôn lãnh tâm lãnh tình nhìn xem trăm ngàn sinh linh cùng nhân tình thế thái từ xưa đến giờ, nhưng nay lại bất giác ẩn chứa ưu thương cùng tiếc nuối dành cho Trác Dực Thần.“ Thật không hỗ là hậu nhân của tộc Băng Di, ngươi bây giờ và hắn năm đó, rất giống nhau. Đứa nhỏ, ngươi thật sự muốn làm sao?”“ Chỉ cần có cơ hội, không sợ chỉ là của một phần vạn, ta vẫn sẽ làm.”Tiếng thở dài vang lên một cõi đất trời, thần biết có nói thế nào cũng không thể lay chuyển đứa trẻ trước mắt, chỉ có thể phất ống tay, giao dịch ban ra cứ thế thực hiện.“ Đi thôi.”
___Trác Dực Thần không hối hận cũng không lo lắng, khi bạch quang hiện lên cậu đã quyết định số phận của mình rồi. Lưu chuyển thời gian thật sự rất nhanh, chỉ một cái chớp mắt cùng một chút cảm giác choáng váng, lần nữa mở mắt nhìn xem, cảnh vật đổi thay, nhưng xung quanh những khuôn mặt quen thuộc lần nữa xuất hiện, Trác Dực Thần bất chợt khó lòng kiềm chế được cảm xúc rơi xuống một giọt nước mắt.Thật tốt, các ngươi đều vẫn còn ở đây.Thần ban ân hồi tưởng nhưng thời khắc trở về thật không biết lựa chọn. Lúc này đây, chính là khoảnh khắc cách cái chết của Anh Lỗi gần nhất. Trác Dực Thần nhìn thấy “ Tiểu Cửu” đứng đó, tay không ngừng huy động yêu lực điều kiển dây leo công kích, trong đó có đâm hướng về phía mình, lại nhìn thấy Anh Lỗi lo lắng hô to ra sức lao lên muốn giúp cậu chặn đòn. Không cần như vậy Sơn thần đại nhân, Trác Dực Thần nỉ non, lập tức đưa tay chặn lại Anh Lỗi mặc cho dây leo cứ thế đâm xuyên lòng ngực của bản thân. Ly Luân có chút không tin được mà khẽ mở to mắt, hắn không ngờ Trác Dực Thần vậy mà tránh không được, liền huy động dây leo lui trở về. Dây leo rút khỏi lồng ngực, cổ họng lập tức dâng lên máu tươi, Trác Dực Thần không kiềm được sặc ra một ngụm máu lớn, cứ thế mất đà ôm theo Anh Lỗi ngã sang một bên.“ Tiểu Trác đại nhân!” Anh Lỗi được Trác Dực Thần ôm chặt, ngã xuống cũng không tổn thương, vội hoảng hốt nhanh chóng bò dậy, tay luống cuống che lại vết thương trên ngực Trác Dực Thần.“ Tiểu Trác! ” Văn Tiêu nước mắt mất khống chảy xuống, vội vã chạy đến cạnh cậu.Bùi Tư Tịnh, Bùi Tư Hằng thấy thế nhanh chóng tiến lên bày ra tư thế phòng bị, cảnh giác nhìn Ly Luân.Triệu Viễn Chu đưa tay đang muốn truyền yêu lực giúp Trác Dực Thần trị thương, nhưng lập tức đã bị cậu nắm lấy: “ Không cần, không sao, ngươi tự giữ lại cho mình.”“ Tiểu Trác đại nhân! Đừng nghĩ bây giờ là Đại yêu rồi liền có thể cậy mạnh.” Triệu Viễn Chu nhìn lòng ngực không ngừng đổ máu của cậu, vừa tức giận lại vừa lo lắng không thôi.Trác Dực Thần ho khan một tiếng, máu lần nữa theo khóe miệng chảy xuống, không màng đến vết thương mà cố gắng ngồi dậy không nhanh không chậm đưa tay chạm vào lòng ngực, nhu hòa lam quang liền tỏa ra, vết thương cũng theo đó ngay lập tức ngừng đổ máu: “ Không chết được, ít nhất là bây giờ.”“ Phi, phi, phi.” Anh Lỗi lo lắng nhanh tay che lại miệng của Trác Dực Thần.“ Đây là...” Triệu Viễn Chu kinh ngạc nhìn cậu.“ Lợi hại không? ” Trác Dực Thần gắng gượng đứng dậy, Văn Tiêu cùng Anh Lỗi vội vàng đỡ lấy cậu. Triệu Viễn Chu bị cậu chọc đến tức cười. Giờ là lúc nào rồi.“ Ly Luân, rời khỏi cơ thể của Tiểu Cửu đi.” Trác Dực Thần nhìn thẳng vào mắt Ly Luân.Ly Luân cười khổ một tiếng, hắn có thể lựa chọn sao? Nếu hiện giờ hắn rời khỏi cơ thể Bạch Cửu hắn sẽ chết, nguyên thân của hắn đã sớm tan biến rồi, giờ đây chỉ còn lại thần hồn giúp hắn bám víu vào thế gian, hắn sao có thể rời khỏi.Văn Tiêu thấy được sự do dự của hắn nhanh chóng lấy ra một khúc rễ cây hòe đưa ra trước mặt. Ly Luân kinh ngạc nhìn nó rồi lại nhìn Triệu Viễn Chu, trong lòng bất giác ngũ vị tạp trần, thì ra bằng hữu của hắn chưa từng quên, cũng chưa từng từ bỏ. Hắn tự giễu cười lớn, Phá Huyễn Chân Nhãn vốn dĩ có thể nhìn thấu vạn vật nhưng hắn từ trước đến nay lại có như không.“ Trác Dực Thần, đến đây đi.” Ly Luân lúc này đây vứt bỏ tất thảy oán niệm, nhắm mắt lại, hai tay giang ra, chấp nhận số phận.Trác Dực Thần nắm chặt Vân Quang Kiếm, một chiêu kiếm dứt khoát, thành công tách thần hồn Ly Luân ra khỏi thân xác Bạch Cửu. “ Triệu Viễn Chu mong ngươi có cơ hội sống sót. Cho nên lần này, cố gắng tu luyện thật tốt đi.”Bạch Cửu phun một ngụm máu, cuối cùng sau bao ngày cũng lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, mở mắt lần nữa vừa nhìn liền thấy Trác Dực Thần ánh mắt ôn nhu cười nhìn mình.“ Mừng đệ trở lại, Tiểu Cửu.”Bạch Cửu nước mắt lập tức liền rơi không ngừng: “ Tiểu Trác ca.”Lúc này đây tinh thần cùng sức lực căng chặt bấy lâu nay cuối cùng cũng được giãn ra, cả hai ngay lập tức thoát lực đột ngột ngã xuống trong sự hoảng hốt của mọi người.“ Tiểu Cửu!”“ Tiểu Trác!”
____Trác Dực Thần làm một giấc mộng dài sau đó là bị đau tỉnh lại, thân thể vô lực cùng cơn đau râm rang ở lồng ngực khiến cậu khó chịu nhíu mày rồi mở mắt. Những mảnh ký ức hỗn loạn từ đời trước ám ảnh in hẳng vào cả giấc mơ, không phân rõ được đâu là thật ảo, Trác Dực Thần mang theo chút hốt hoảng ngồi dậy nhưng do cơ thể suy yếu đến quá mức rất nhanh lại muốn ngã trở về.Vốn vẫn luôn túc trực trong phòng, Anh Lỗi cùng Bạch Cửu nghe tiếng động liền nhanh chóng chạy đến.“ Tiểu Trác đại nhân! ” Anh Lỗi nhanh tay đỡ lấy Trác Dực Thần ánh mắt lo lắng nhìn một lượt trên dưới sợ cậu lại va phải vào đâu đó, thương càng thêm thương.“ Tiểu Trác ca!” Bạch Cửu vốn muốn tiến lên nhưng bất chợt khựng lại bước chân.Giờ đây, nghe được tiếng gọi của họ, cảm nhận được hơi ấm của họ cùng nhận thức được đây là hiện thực, họ vẫn tồn tại, vẫn ở đây. Trác Dực Thần mới thả lỏng thở ra một hơi, ánh mắt toàn là hoài niệm nhìn cả hai, sau đó bất giác bật cười.Anh Lỗi không hiểu, rõ ràng người kia khóe môi cong cong đang cười nhưng hắn chỉ cảm thấy toàn là đau lòng, xuyên qua cậu nhìn thấy được một linh hồn đang vui mừng tựa như mất mà tìm lại được, liều mạng vươn tay nắm chặt hy vọng sợ lại lần nữa mất đi. Hắn cảm thấy trái tim mình âm ỉ phát đau, hai tay liền ôm chặt lấy tấm lưng đang run rẫy không ngừng của Trác Dực Thần nhẹ giọng an ủi.“ Tiểu Trác đại nhân, không sao rồi, không sao rồi.”Trác Dực Thần nghe vậy khẽ giật mình nhưng rồi gật gật đầu nhẹ giọng đáp lại một câu.“ Đúng vậy, không sao rồi.” Anh Lỗi buông ra Trác Dực Thần, ngón tay vô tình lướt qua mái tóc dài xỏa tung của cậu, bỗng nhiên đột phát kỳ tưởng: “ Tiểu Trác đại nhân, ta giúp ngài buộc tóc, được không?”Trác Dực Thần nâng mắt nhìn Anh Lỗi, nhìn thấy được sự mong đợi trong mắt thanh thuần của hắn cũng chẳng nỡ chối từ. Anh Lỗi thấy cậu đồng ý lập tức nở nụ cười vội chạy đi tìm lược gỗ.“ Tiểu Cửu.” Bạch Cửu vốn im lặng trang chim cút, hắn cũng muốn tiến lên, muốn sà vào lòng, ôm lấy Trác Dực Thần như trước đây, nhưng áy náy cùng tự trách như ngàn cân buộc chặt vào bàn chân khiến hắn không thể nào động đậy, chỉ biết cúi đầu đứng ở một bên. Trác Dực Thần kêu hắn một tiếng khiến hắn không thể không hoang mang ngẩng đầu. “ Tiểu Trác ca.”Trác Dực Thần trong mắt toàn là ôn nhu, bi thương cùng yêu thương nhìn Bạch Cửu, ánh mắt ấy như chạm đến điểm mấu chốt, Bạch Cửu không thể cầm lòng được nữa hai ba bước chạy đến ôm chặt lấy Trác Dực Thần, nức nở khóc lớn, nước mắt như vỡ đê tuôn ra, thấm ướt một mảnh lớn áo của Trác Dực Thần.“ Tiểu Trác ca! Thật xin lỗi, là do đệ quá yếu đuối mới bị khống chế...còn làm bị thương Tiểu Trác ca hết lần này đến lần khác.....Huynh mắng ta..Đánh... ta đi... Ta hứa sẽ không giận dỗi..hức...Ta thực sự rất sợ..huynh đừng ghét ta.” Trác Dực Thần ôm Bạch Cửu, nhẹ nhàng vỗ về bả vai của đứa nhỏ mà an ủi. Làm sao ca có thể trách cứ đệ nửa lời đây Tiểu Cửu. Trác Dực Thần đưa tay chạm nhẹ vào chiếc chuông sau tai của Bạch Cửu nghe nó đinh đang vang lên nhẹ nở nụ cười.Ta nhớ đệ...Tiểu Cửu.Anh Lỗi cầm theo lược gỗ quay lại thấy cả hai ôm nhau cũng tiến lên ôm chầm lấy họ sau đó mới bắt đầu giúp Trác Dực Thần chải đầu buộc lại tóc: “ Tóc của ta trước đây đều là gia gia giúp ta buộc, gần đây mới bắt đầu học tự buộc, tay nghề không tốt Tiểu Trác đại nhân đừng chê.” “ Anh Lỗi Sơn thần đại nhân thật lợi hại, chuyện gì cũng biết.” Trác Dực Thần không tiếc lời khen ngợi hắn.“ Hehe, Tiểu Trác đại nhân khen ta rồi.” Anh Lỗi vui vẻ cười tươi.Trác Dực Thần nghe vậy bỗng nhiên rũ mắt, tâm trạng có chút trùng xuống, hình ảnh Anh Lỗi một thân máu tươi rồi tan vào tinh không bất chợt lại hiện ra trước mắt.Ta thích được nghe Tiểu Trác đại nhân khen ta...lợi hại.Bạch Cửu ôm chặt lấy Trác Dực Thần không buông tay, vốn vẫn luôn chú ý đến tâm trạng của cậu nên rất nhanh đã nhận ra có gì đó không đúng, liền nắm lấy chuông ở đuôi thừng tóc của Trác Dực Thần khẽ tay kéo vang lên âm thanh.“ Tiểu Trác ca, làm sao vậy?”“ Tiểu Trác đại nhân. Vết thương đau sao?” Trác Dực Thần chỉ lắc lắc đầu không nói.Bạch Cửu thấy vậy càng ôm cậu chặt hơn, Anh Lỗi thì ôm lấy cả hai, hắn vốn linh lung tâm nhưng không ngốc, giờ đây hắn luôn có cảm giác chỉ cần bọn họ thả lỏng một chút Trác Dực Thần, cậu ngay lập tức sẽ buông tay thế giới này. " Ây...đều ôm nhau, vui như vậy sao có thể thiếu phần ta được. " Người tiến vào như muốn giảm bớt bầu không khí có phần ưu buồn này vội nói một câu trêu đùa.______( Còn tiếp....)_____Nếu các bạn thích văn phong của MinH và có plot muốn triển khai nhưng không thể thì có thể gợi ý cho MinH. Nếu thấy hợp MinH có thể viết. Chúc các bạn có một ngày đọc truyện vui vẻ. Chân thành cảm ơn các lượt bình chọn và bình luận của mọi người.
___Trác Dực Thần không hối hận cũng không lo lắng, khi bạch quang hiện lên cậu đã quyết định số phận của mình rồi. Lưu chuyển thời gian thật sự rất nhanh, chỉ một cái chớp mắt cùng một chút cảm giác choáng váng, lần nữa mở mắt nhìn xem, cảnh vật đổi thay, nhưng xung quanh những khuôn mặt quen thuộc lần nữa xuất hiện, Trác Dực Thần bất chợt khó lòng kiềm chế được cảm xúc rơi xuống một giọt nước mắt.Thật tốt, các ngươi đều vẫn còn ở đây.Thần ban ân hồi tưởng nhưng thời khắc trở về thật không biết lựa chọn. Lúc này đây, chính là khoảnh khắc cách cái chết của Anh Lỗi gần nhất. Trác Dực Thần nhìn thấy “ Tiểu Cửu” đứng đó, tay không ngừng huy động yêu lực điều kiển dây leo công kích, trong đó có đâm hướng về phía mình, lại nhìn thấy Anh Lỗi lo lắng hô to ra sức lao lên muốn giúp cậu chặn đòn. Không cần như vậy Sơn thần đại nhân, Trác Dực Thần nỉ non, lập tức đưa tay chặn lại Anh Lỗi mặc cho dây leo cứ thế đâm xuyên lòng ngực của bản thân. Ly Luân có chút không tin được mà khẽ mở to mắt, hắn không ngờ Trác Dực Thần vậy mà tránh không được, liền huy động dây leo lui trở về. Dây leo rút khỏi lồng ngực, cổ họng lập tức dâng lên máu tươi, Trác Dực Thần không kiềm được sặc ra một ngụm máu lớn, cứ thế mất đà ôm theo Anh Lỗi ngã sang một bên.“ Tiểu Trác đại nhân!” Anh Lỗi được Trác Dực Thần ôm chặt, ngã xuống cũng không tổn thương, vội hoảng hốt nhanh chóng bò dậy, tay luống cuống che lại vết thương trên ngực Trác Dực Thần.“ Tiểu Trác! ” Văn Tiêu nước mắt mất khống chảy xuống, vội vã chạy đến cạnh cậu.Bùi Tư Tịnh, Bùi Tư Hằng thấy thế nhanh chóng tiến lên bày ra tư thế phòng bị, cảnh giác nhìn Ly Luân.Triệu Viễn Chu đưa tay đang muốn truyền yêu lực giúp Trác Dực Thần trị thương, nhưng lập tức đã bị cậu nắm lấy: “ Không cần, không sao, ngươi tự giữ lại cho mình.”“ Tiểu Trác đại nhân! Đừng nghĩ bây giờ là Đại yêu rồi liền có thể cậy mạnh.” Triệu Viễn Chu nhìn lòng ngực không ngừng đổ máu của cậu, vừa tức giận lại vừa lo lắng không thôi.Trác Dực Thần ho khan một tiếng, máu lần nữa theo khóe miệng chảy xuống, không màng đến vết thương mà cố gắng ngồi dậy không nhanh không chậm đưa tay chạm vào lòng ngực, nhu hòa lam quang liền tỏa ra, vết thương cũng theo đó ngay lập tức ngừng đổ máu: “ Không chết được, ít nhất là bây giờ.”“ Phi, phi, phi.” Anh Lỗi lo lắng nhanh tay che lại miệng của Trác Dực Thần.“ Đây là...” Triệu Viễn Chu kinh ngạc nhìn cậu.“ Lợi hại không? ” Trác Dực Thần gắng gượng đứng dậy, Văn Tiêu cùng Anh Lỗi vội vàng đỡ lấy cậu. Triệu Viễn Chu bị cậu chọc đến tức cười. Giờ là lúc nào rồi.“ Ly Luân, rời khỏi cơ thể của Tiểu Cửu đi.” Trác Dực Thần nhìn thẳng vào mắt Ly Luân.Ly Luân cười khổ một tiếng, hắn có thể lựa chọn sao? Nếu hiện giờ hắn rời khỏi cơ thể Bạch Cửu hắn sẽ chết, nguyên thân của hắn đã sớm tan biến rồi, giờ đây chỉ còn lại thần hồn giúp hắn bám víu vào thế gian, hắn sao có thể rời khỏi.Văn Tiêu thấy được sự do dự của hắn nhanh chóng lấy ra một khúc rễ cây hòe đưa ra trước mặt. Ly Luân kinh ngạc nhìn nó rồi lại nhìn Triệu Viễn Chu, trong lòng bất giác ngũ vị tạp trần, thì ra bằng hữu của hắn chưa từng quên, cũng chưa từng từ bỏ. Hắn tự giễu cười lớn, Phá Huyễn Chân Nhãn vốn dĩ có thể nhìn thấu vạn vật nhưng hắn từ trước đến nay lại có như không.“ Trác Dực Thần, đến đây đi.” Ly Luân lúc này đây vứt bỏ tất thảy oán niệm, nhắm mắt lại, hai tay giang ra, chấp nhận số phận.Trác Dực Thần nắm chặt Vân Quang Kiếm, một chiêu kiếm dứt khoát, thành công tách thần hồn Ly Luân ra khỏi thân xác Bạch Cửu. “ Triệu Viễn Chu mong ngươi có cơ hội sống sót. Cho nên lần này, cố gắng tu luyện thật tốt đi.”Bạch Cửu phun một ngụm máu, cuối cùng sau bao ngày cũng lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, mở mắt lần nữa vừa nhìn liền thấy Trác Dực Thần ánh mắt ôn nhu cười nhìn mình.“ Mừng đệ trở lại, Tiểu Cửu.”Bạch Cửu nước mắt lập tức liền rơi không ngừng: “ Tiểu Trác ca.”Lúc này đây tinh thần cùng sức lực căng chặt bấy lâu nay cuối cùng cũng được giãn ra, cả hai ngay lập tức thoát lực đột ngột ngã xuống trong sự hoảng hốt của mọi người.“ Tiểu Cửu!”“ Tiểu Trác!”
____Trác Dực Thần làm một giấc mộng dài sau đó là bị đau tỉnh lại, thân thể vô lực cùng cơn đau râm rang ở lồng ngực khiến cậu khó chịu nhíu mày rồi mở mắt. Những mảnh ký ức hỗn loạn từ đời trước ám ảnh in hẳng vào cả giấc mơ, không phân rõ được đâu là thật ảo, Trác Dực Thần mang theo chút hốt hoảng ngồi dậy nhưng do cơ thể suy yếu đến quá mức rất nhanh lại muốn ngã trở về.Vốn vẫn luôn túc trực trong phòng, Anh Lỗi cùng Bạch Cửu nghe tiếng động liền nhanh chóng chạy đến.“ Tiểu Trác đại nhân! ” Anh Lỗi nhanh tay đỡ lấy Trác Dực Thần ánh mắt lo lắng nhìn một lượt trên dưới sợ cậu lại va phải vào đâu đó, thương càng thêm thương.“ Tiểu Trác ca!” Bạch Cửu vốn muốn tiến lên nhưng bất chợt khựng lại bước chân.Giờ đây, nghe được tiếng gọi của họ, cảm nhận được hơi ấm của họ cùng nhận thức được đây là hiện thực, họ vẫn tồn tại, vẫn ở đây. Trác Dực Thần mới thả lỏng thở ra một hơi, ánh mắt toàn là hoài niệm nhìn cả hai, sau đó bất giác bật cười.Anh Lỗi không hiểu, rõ ràng người kia khóe môi cong cong đang cười nhưng hắn chỉ cảm thấy toàn là đau lòng, xuyên qua cậu nhìn thấy được một linh hồn đang vui mừng tựa như mất mà tìm lại được, liều mạng vươn tay nắm chặt hy vọng sợ lại lần nữa mất đi. Hắn cảm thấy trái tim mình âm ỉ phát đau, hai tay liền ôm chặt lấy tấm lưng đang run rẫy không ngừng của Trác Dực Thần nhẹ giọng an ủi.“ Tiểu Trác đại nhân, không sao rồi, không sao rồi.”Trác Dực Thần nghe vậy khẽ giật mình nhưng rồi gật gật đầu nhẹ giọng đáp lại một câu.“ Đúng vậy, không sao rồi.” Anh Lỗi buông ra Trác Dực Thần, ngón tay vô tình lướt qua mái tóc dài xỏa tung của cậu, bỗng nhiên đột phát kỳ tưởng: “ Tiểu Trác đại nhân, ta giúp ngài buộc tóc, được không?”Trác Dực Thần nâng mắt nhìn Anh Lỗi, nhìn thấy được sự mong đợi trong mắt thanh thuần của hắn cũng chẳng nỡ chối từ. Anh Lỗi thấy cậu đồng ý lập tức nở nụ cười vội chạy đi tìm lược gỗ.“ Tiểu Cửu.” Bạch Cửu vốn im lặng trang chim cút, hắn cũng muốn tiến lên, muốn sà vào lòng, ôm lấy Trác Dực Thần như trước đây, nhưng áy náy cùng tự trách như ngàn cân buộc chặt vào bàn chân khiến hắn không thể nào động đậy, chỉ biết cúi đầu đứng ở một bên. Trác Dực Thần kêu hắn một tiếng khiến hắn không thể không hoang mang ngẩng đầu. “ Tiểu Trác ca.”Trác Dực Thần trong mắt toàn là ôn nhu, bi thương cùng yêu thương nhìn Bạch Cửu, ánh mắt ấy như chạm đến điểm mấu chốt, Bạch Cửu không thể cầm lòng được nữa hai ba bước chạy đến ôm chặt lấy Trác Dực Thần, nức nở khóc lớn, nước mắt như vỡ đê tuôn ra, thấm ướt một mảnh lớn áo của Trác Dực Thần.“ Tiểu Trác ca! Thật xin lỗi, là do đệ quá yếu đuối mới bị khống chế...còn làm bị thương Tiểu Trác ca hết lần này đến lần khác.....Huynh mắng ta..Đánh... ta đi... Ta hứa sẽ không giận dỗi..hức...Ta thực sự rất sợ..huynh đừng ghét ta.” Trác Dực Thần ôm Bạch Cửu, nhẹ nhàng vỗ về bả vai của đứa nhỏ mà an ủi. Làm sao ca có thể trách cứ đệ nửa lời đây Tiểu Cửu. Trác Dực Thần đưa tay chạm nhẹ vào chiếc chuông sau tai của Bạch Cửu nghe nó đinh đang vang lên nhẹ nở nụ cười.Ta nhớ đệ...Tiểu Cửu.Anh Lỗi cầm theo lược gỗ quay lại thấy cả hai ôm nhau cũng tiến lên ôm chầm lấy họ sau đó mới bắt đầu giúp Trác Dực Thần chải đầu buộc lại tóc: “ Tóc của ta trước đây đều là gia gia giúp ta buộc, gần đây mới bắt đầu học tự buộc, tay nghề không tốt Tiểu Trác đại nhân đừng chê.” “ Anh Lỗi Sơn thần đại nhân thật lợi hại, chuyện gì cũng biết.” Trác Dực Thần không tiếc lời khen ngợi hắn.“ Hehe, Tiểu Trác đại nhân khen ta rồi.” Anh Lỗi vui vẻ cười tươi.Trác Dực Thần nghe vậy bỗng nhiên rũ mắt, tâm trạng có chút trùng xuống, hình ảnh Anh Lỗi một thân máu tươi rồi tan vào tinh không bất chợt lại hiện ra trước mắt.Ta thích được nghe Tiểu Trác đại nhân khen ta...lợi hại.Bạch Cửu ôm chặt lấy Trác Dực Thần không buông tay, vốn vẫn luôn chú ý đến tâm trạng của cậu nên rất nhanh đã nhận ra có gì đó không đúng, liền nắm lấy chuông ở đuôi thừng tóc của Trác Dực Thần khẽ tay kéo vang lên âm thanh.“ Tiểu Trác ca, làm sao vậy?”“ Tiểu Trác đại nhân. Vết thương đau sao?” Trác Dực Thần chỉ lắc lắc đầu không nói.Bạch Cửu thấy vậy càng ôm cậu chặt hơn, Anh Lỗi thì ôm lấy cả hai, hắn vốn linh lung tâm nhưng không ngốc, giờ đây hắn luôn có cảm giác chỉ cần bọn họ thả lỏng một chút Trác Dực Thần, cậu ngay lập tức sẽ buông tay thế giới này. " Ây...đều ôm nhau, vui như vậy sao có thể thiếu phần ta được. " Người tiến vào như muốn giảm bớt bầu không khí có phần ưu buồn này vội nói một câu trêu đùa.______( Còn tiếp....)_____Nếu các bạn thích văn phong của MinH và có plot muốn triển khai nhưng không thể thì có thể gợi ý cho MinH. Nếu thấy hợp MinH có thể viết. Chúc các bạn có một ngày đọc truyện vui vẻ. Chân thành cảm ơn các lượt bình chọn và bình luận của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com