TruyenHHH.com

[ Đại Mộng Quy Ly Đồng Nhân ] Tiểu Trác Đại Nhân.

Hồi lai, Hoán kết [ Định ]

hoangminh555

Phần lớn nội dung đều là tự nghĩ, cảnh báo nhân vật có thể OOC.

Phi logic, đọc vui là được rồi, không thích có thể rời đi. Không tiếp nhận bình luận tiêu cực, ác ý.

All Trác Dực Thần.

Thiết lập nội dung: Trác Dực Thần cùng với Thần giao dịch, cậu được quay trở về quá khứ mang theo thần lực vay mượn để cứu mọi người nhưng với điều kiện không được nói ra, hay tìm cách thay đổi tình tiết quá lớn, cái giá phải trả cho giao dịch là dù kết quả là tốt hay xấu Trác Dực Thần đều không được ở lại mà phải chết đi.

Kết HE ( yên tâm đọc. )

_____

Bầu trời đêm đông đến, ánh sao không nhiều nhưng phá lệ minh nguyệt vô cùng sáng lượng, từng cơn gió nhẹ thổi qua xào xào lên cây cối xung quanh phá vỡ sự tĩnh mịch này.

Dù sao cũng là đêm trước trận chiến, mọi người trong lòng khó tránh được có chút không yên lo lắng, tiểu đội nhỏ Tập Yêu Ti ngồi lại cùng nhau, không thể ngủ chi bằng tâm sự đi.

Cả đêm dài trôi qua, bọn họ cùng nhau trò chuyện, đôi lúc Bạch Cửu cùng Anh Lỗi sẽ bày trò trêu đùa góp vui giảm bớt bầu không khí ít nhiều. Sự an ủi cùng gắn kết, tình bạn, tình thân của bọn họ trong thời gian ngắn, thì ra lại sâu đậm đến thế. Cảm giác thấp thỏm lo âu không biết từ lúc nào đã biến mất, có lẽ là vì họ hiểu rằng, dù ngày mai có ra sao, họ vẫn sẽ chiến đấu bên nhau, để không ai phải một mình đối mặt với số phận.

Văn Tiêu tựa đầu lên vai Bùi Tư Tịnh trong khi nàng dựa vào đệ đệ mình, Anh Lỗi và Bạch Cửu ngồi hai bên trái phải dựa sát vào người Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu thấy vậy chỉ có thể miễn cưỡng ngồi đối diện lặng yên nhìn cậu. Ngày mai có lẽ sẽ là một ngày rất dài, trận chiến lớn đang chờ phía trước, nhưng ít nhất, trong đêm nay, bọn họ có nhau.

Bọn họ sẽ cùng nhau vượt qua đêm tối đợi đến được ánh sáng của bình minh.

“ Dù cho có thế nào, ta mong mọi người đều sẽ an toàn quay về.” Trác Dực Thần nhẹ giọng nói một câu.

“ Là tất cả chúng ta.” Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần nhấn mạnh lại.
___

Thời gian cũng sắp đến rồi, mọi người đều quay về chuẩn bị, thu thập một chút những gì cần thiết trước khi xuất chiến.

“ Anh Lỗi.”

Anh Lỗi từ lúc quay lại vẫn luôn ngồi trước tượng Thần, nhắm mắt chấp tay trong lòng thành tâm cầu khẩn bình an. Từ lúc đến Thiên Đô, trong lòng hắn luôn có một cỗ cảm giác bất an khó tả mãi chẳng dứt được. Hắn đang mãi chìm trong suy nghĩ của mình bỗng nhiên nghe tiếng gọi, liền vội quay đầu nhìn lại là ai, người đến thì ra là Trác Dực Thần.

“ Tiểu Trác đại nhân, có chuyện gì sao nha?” Anh Lỗi cất tiếng hỏi, nét mặt lập tức thay đổi vui vẻ.

Trác Dực Thần không vội trả lời Anh Lỗi mà tiến đến ngồi xuống bên cạnh hắn, ngửi được mùi hương khói thoang thoảng trong không khí cậu khẽ nâng mắt nhìn bàn thờ trên cao, nhìn ánh nến sáng tỏa chiếu rọi phủ lên khuôn mặt tượng Thần, Thần linh ngồi trên cao đôi mắt từ bi vi hoài quan sát chúng sinh, quan sát số phận của từng người bọn họ.

Qua không lâu, Trác Dực Thần thu lại tầm mắt mà nhìn Anh Lỗi, nói: “ Ta có thể nhờ ngươi một chuyện không?”

Anh Lỗi vốn có chút ngây ngẩn nhìn Trác Dực Thần, bất chợt nghe cậu hỏi một câu liền hồi thần ánh mắt sáng lên lập tức nở nụ cười đáp lại: “ Tiểu Trác đại nhân tin tưởng giao việc cho ta, ta đương nhiên đồng ý rồi.”

Trác Dực Thần xem như cũng hiểu rõ tính cách của Anh Lỗi nhưng khi thấy hắn không chút do dự liền đồng ý cũng không khỏi có chút kinh ngạc, tiểu Sơn thần linh lung tâm của hắn thật sự là...quá mức chân thành. Trác Dực Thần chỉ có thể lắc đầu cười một tiếng.

Anh Lỗi thấy Trác Dực Thần cười liền cũng cười theo, ngồi sát gần cậu thêm chút, một bộ gấu trúc đỏ tò mò: “ Chuyện gì nha, chuyện gì nha? Tiểu Trác đại nhân?”

Trác Dực Thần khẽ hằng giọng một tiếng, bắt đầu nói chính sự: “ Ôn Tông Du hắn ta đã hóa thành Phượng Hoàng, từ xưa đến nay Phượng Hoàng có thể vô số lần từ tro tàn niết bàn trùng sinh, hắn đã yêu hóa thành Phượng chắc cũng có khả năng này, nếu thật như vậy chúng ta sẽ rất khó tiêu diệt hắn.”

Anh Lỗi một bên nghiêm túc cực kỳ gật gật đầu lắng nghe, sau đó ngẫm nghĩ một chút: “ Ôn Tông Du chỉ là nuốt Phượng Châu chứ không phải là Phượng Hoàng thật sự, nếu như hắn muốn niết bàn...vậy chắc chắn hắn phải cần vật trung gian hỗ trợ!”

Tuy hắn từ nhỏ học hành không tốt nhưng dù sao cũng là Sơn thần hàng thật giá thật, có một vài thứ hắn cũng biết rất rõ đó.

Trác Dực Thần nhìn Anh Lỗi, ánh mắt tràn đầy tán thưởng, đưa tay khẽ xoa xoa đầu hắn: “ Anh Lỗi sơn thần đại nhân thật giỏi. Đây cũng là chuyện ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ, nhờ ngươi tìm được vật ấy sau đó phá hủy nó.”

Anh Lỗi dụi dụi đầu vào tay Trác Dực Thần, khí chí tự tin kiên định mười phần: “ Tiểu Trác đại nhân yên tâm, cứ giao cho ta đi, ta đảm bảo hoàn thành...ta ấy nha a...ể..”

Vốn đang muốn nói thêm gì đó, nhưng đột nhiên tay của hắn bị Trác Dực Thần nắm lấy, khiến hắn có chút giật mình, ngượng ngùng đến mức không biết đông tây nam bắc. Trác Dực Thần nắm chặt tay hắn, lam sắc yêu lực lập tức hiện lên, ôn nhuận thuận theo chảy vào cơ thể Anh Lỗi.

Anh Lỗi thấy vậy lập tức lui nhanh về sau rút tay lại, luống cuống cả lên: “ Tiểu Trác đại nhân! Yêu lực không thể loạn dùng lung tung như vậy đâu, hơn nữa ngày mai còn phải chiến đấu!”

Trác Dực Thần nghe vậy khẽ cười, lần nữa nắm tay hắn: “ Phượng hoàng thiên hỏa, Băng Di lại ưa thủy hợp băng, nếu muốn phá hủy thứ liên quan đến Phượng Hoàng thì chút yêu lực này có thể giúp ích ngươi ít nhiều.”

“ Nhưng mà...” Anh Lỗi không yên tâm.

“ Không có nhưng mà, tin ta được không?”

“ Ừm...” Anh Lỗi vẫn có chút do dự, nhưng hắn tin tưởng Trác Dực Thần. Cảm nhận luồng yêu lực không ngừng được truyền sang cho mình, thanh lãnh nhưng lại ôn hòa, Anh Lỗi không giấu được ưu tư nhíu mày lại, tay nắm chặt tay của Trác Dực Thần hơn đôi chút.

“ Tiểu Trác đại nhân.” Anh Lỗi khẽ nỉ non kêu cậu.

Trác Dực Thần yêu lực truyền xong rồi nhưng tay vẫn bị Anh Lỗi nắm chặt, cậu cũng chẳng vội rút về, nghe hắn gọi một tiếng liền nhìn xem hắn: “ Ta nghe, sao vậy?”

Anh Lỗi đè lại bất an trong lòng khẽ nở nụ cười, trong giọng nói chứa đầy kiên định: “ Sau khi mọi chuyện xong rồi, ta nhất định đem yêu lực trả lại cho ngài."

“ Được, đến lúc đó trả lại cho ta.” Trác Dực Thần đáp.

Cả hai nhìn nhau, lại không nói gì, chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh nhau qua thêm một khoảng thời gian còn lại.

“ Anh Lỗi, ngày mai nhớ phải...” Trác Dực Thần bất chợt lên tiếng.

“ Nhớ nhớ nhớ, ta sẽ bảo vệ Tiểu Cửu cùng Bùi tỷ thật tốt.” Anh Lỗi nhanh chóng nói.

Trác Dực Thần lắc đầu, tay còn lại xoa đầu hắn: “ Không chỉ bọn họ, ngươi nữa, nhớ phải an toàn trở lại.”

“ Tiểu Trác đại nhân cũng vậy đó.”

Đối với câu này của hắn, Trác Dực Thần cười nhưng không trả lời, lặng lẽ nhìn về chân trời nơi màn đêm dần dần buông xuống bình minh ló dạng, trận chiến của họ bắt đầu.
___

“ Lại là chiêu này, các ngươi chỉ biết bỏ chạy thôi đúng chứ?” Ôn Tông Du nhìn đám người trước mặt lại nhìn Sơn Hải Thốn Cảnh được cầm trong tay Trác Dực Thần, khinh thường cười nói.

“ Bọn ta chạy hay là ngươi?” Triệu Viễn Chu nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy khêu khích đáp lại.

“ Chỉ dựa vào các người? Duy chỉ có một lần sinh mệnh lại muốn so sánh với Phượng Hoàng, ta tại sao lại phải bỏ chạy?!” Ôn Tông Du từ tay triệu ra lửa của Bất Tẫn Mộc muốn thêu đốt cái gai trong mắt mình.

“ Bởi vì ngươi sắp chết rồi.” Trác Dực Thần dứt lời liền rút ra Vân Quang Kiếm, Bùi Tư Tịnh phối hợp lập tức bắn ra một mũi tên cả hai đều nhắm thẳng vào Ôn Tông Du.

Ôn Tông Du thấy thế liền né tránh, Chân Mai giờ đây cũng yêu hóa liền nhanh chóng vươn tay giúp hắn chặn lại công kích, Trác Dực Thần cùng Bùi Tư Tịnh nhìn nhau khẽ gật đầu chia nhau ra tiến công, Chân Mai chặn lại mũi tên cho Ôn Tông Du trong khi hắn ta né tránh lưỡi kiếm của Trác Dực Thần.

Khoảng cách bị kéo ra Chân Mai muốn giúp Ôn Tông Du liền bị Bùi Tư Tịnh kéo thêm một mũi tên bắn đến phải vội vàng tránh đi, tức giận với sự cản trở hắn liền quay đầu công kích nàng, vung tay lên vảy cứng cứ vậy hướng Bùi Tư Tịnh bay đến.

Keng!

Một tiếng va chạm vang lên, vảy cứng của Chân Mai bị Dao phay trong tay Anh Lỗi đánh văng ra. Bùi Tư Hằng cũng kịp thời xuất hiện, cầm đoản đao bảo vệ trước mặt tỷ tỷ, giúp nàng tránh khỏi sự tấn công.

Ôn Tông Du, vốn tưởng rằng sẽ dễ dàng áp đảo bọn họ, lại bất ngờ nhận thấy sức mạnh của Trác Dực Thần vượt xa những gì hắn tưởng tượng. Mỗi một chiêu kiếm của cậu đều mang theo yêu lực mạnh mẽ, khiến hắn nhất thời phải liên tục lùi bước, không thể kịp thời phản công nổi.

Không thể nào! Yêu lực này vượt xa của một người vừa yêu hóa không lâu.

“ Trác Dực Thần ngươi!” Ôn Tông Du tức giận quát lên.

“ Miệng lưỡi của tên ác ôn nhà ngươi cũng xứng gọi tên của ta.” Trác Dực Thần lại vung một kiếm khiến hắn vội lùi về sau.

Triệu Viễn Chu nhanh chóng tiến lên hỗ trợ nghe Trác Dực Thần nói vậy, cứ có cảm giác câu này quen tai.

Ở nơi này đầy phù văn hạn chế yêu lực, chuyện chuyển chiến trường cũng không ngoài dự đoán, Triệu Viễn Chu cùng Trác Dực Thần ngay khi tạm áp chế được Ôn Tông Du liền sử dụng Sơn Hải Thốn Cảnh đưa cả ba lập tức rời đi.

“ Anh Lỗi, nhờ ngươi.” Ngay trước khi hoàn toàn bị dịch chuyển, Trác Dực Thần nói vọng lại một câu.

“ Tiểu Trác đại nhân an tâm.” Anh Lỗi ngừng chiến nửa nhịp gật đầu đáp lại.

____

Tôi thích cp Anh Lỗi với Tiểu Trác quá đi huhu.

____

Nếu các bạn thích văn phong của MinH và có plot muốn triển khai nhưng không thể thì có thể gợi ý cho MinH.

Nếu thấy hợp MinH có thể viết.

Chúc các bạn có một ngày đọc truyện vui vẻ. Chân thành cảm ơn các lượt bình chọn và bình luận của mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com