TruyenHHH.com

Dai Mong Quy Ly Dong Nhan Tieu Trac Dai Nhan

Phần lớn nội dung đều là tự nghĩ, cảnh báo nhân vật có thể OOC.

Phi logic, đọc vui là được rồi, không thích có thể rời đi. Không tiếp nhận bình luận tiêu cực, ác ý.

Trác Dực Thần trung tâm ( phần nhiều: Chu Dực. )

Giả thiết: Lúc nguy cấp hai vị phụ huynh SSR xuất hiện cứu nguy, sửa kết cục, HE.

______

“ Ta…muốn..được cùng với...mọi người...”

Trác Dực Thần hai mắt đẫm lệ, tay nắm thật chặt bàn tay đang không ngừng run rẫy của Anh Lỗi. Trác Dực Thần không dám chạm vào Anh Lỗi, trên người hắn đều là vết máu cùng thương tích cậu không dám vươn tay ôm hắn, đau xót nếu vô tình làm hắn lại tăng thêm đau đớn lại bất lực nhìn sinh mệnh của hắn dần dần trôi đi.

“ Anh Lỗi...” Trác Dực Thần nức nở gọi tên hắn.

Trong mắt Anh Lỗi đều là không cam tâm, tràn đầy luyến tiếc với thế gian cùng với khoảng thời gian cùng mọi người ở Tập Yêu Ti, không dài không ngắn nhưng vừa đủ làm hắn không nỡ buông tay mà đi. Cảm xúc là một thứ không thể dễ dàng chế trụ, hắn cảm giác sự lưu luyến ấy đang dần chuyển thành sợ hãi, hắn thật sự không muốn rời xa mọi người, hắn còn chưa muốn rời đi.

“ Trác đại nhân, ta...sợ.”

Nước mắt trào dâng, mọi người đều bị cảm giác ưu thương cùng vô lực nhấn chìm khi nhìn thấy ánh sáng trong mắt Anh Lỗi đang dần dần mất đi.

“ Tiểu Sơn thần, khó được gặp nhau, đừng vội mà rời đi.”

Cường đại lam quang bất chợt xuất hiện, mọi người không biết xảy ra chuyện gì chỉ vội vàng che chắn. Trác Dực Thần ôm choàng lấy Anh Lỗi, Triệu Viễn Chu dang tay chặn ngang lại cho cậu, Bùi Tư Tịnh che chắn cho Tiểu Cửu còn đang hôn mê cùng Văn Tiêu.

Đợi đến khi mọi người nhìn thấy rõ ràng lần nữa, trong động bất tri bất giác đã xuất hiện thêm hai “người”, cả hai quay lưng về phía bọn họ, một trong hai còn đang làm gì đó với thân thể của Anh Lỗi.

“ Anh Lỗi! ” Trác Dực Thần tức giận cùng chút hoảng hốt, cầm lấy Vân Quang Kiếm chỉ hướng về hai vị vừa xuất hiện kia, Triệu Viễn Chu bỗng nhiên kéo cậu lại về phía sau che chắn kín mít. Triệu Viễn Chu sống lưng lạnh lẽo, hai mắt cảnh giác tràn đầy nhìn về cả hai. Xem thấy Đại yêu căng thẳng những người còn lại cảnh giác đều lên đến cực điểm, trạng thái phòng bị cực kỳ, bọn họ tùy thời có thể phản kháng.

Thật chẳng cần Phá Huyễn Chân Nhãn Triệu Viễn Chu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng luồng yêu lực to lớn bên trong hai người kia, tựa như một cơn sóng lớn có thể đánh sập mọi thứ, tình thế hiện giờ nếu người tới là địch đối với bọn họ mà nói hung hiểm vô cùng.

“ Đừng căng thẳng như vậy, bọn ta không có ác ý, nhìn một đám trẻ con cau mày nhíu mi thật sự buồn cười chết được. ” Trước tiên lên tiếng đánh vỡ không khí căng thẳng này là vị mặc bạch y kia, hắn bất chợt quay đầu nhìn bọn họ, cả khuôn mặt đều mang ý cười, chói lọi yêu văn một đường kèo dài từ cằm đến yết hầu.

Triệu Viễn Chu hai mắt khẽ mở to, kinh ngạc nói: “ Ứng Long?”

“ Lại ở trước mặt ta nói chuyện chết sống.” Giọng điệu ôn nhu nhưng lại mang chút lạnh lẽo cất lên.

Ứng Long giật nảy mình, vội vàng che miệng: “ Băng Di, ta sai rồi!”

Trác Dực Thần ngây người, kiếm trên tay có chút cầm không vững rồi: “ Băng Di?”

Băng Di thu tay lại, đạm mạt nhìn vết thương trên người Anh Lỗi đã khép lại hoàn toàn, tình trạng cũng đã không còn nguy hiểm mới chậm rãi xoay người nhìn bọn họ, một đầu tóc xanh, đôi mắt lam quang cùng khuôn mặt tương tự Trác Dực Thần, mỹ mạo lại vượt nhân gian.

“ Tiểu Trác ngoan.”

Anh Lỗi mí mắt khẽ động dần dần chuyển tỉnh, hắn đầu óc mơ hồ, hai mắt mung lung, dường như hắn nghe thấy ai đó kêu Ứng Long? Băng Di? Xem ra hắn thật sự đã chết rồi, hai vị Thượng cổ yêu quái đều ở đây, không biết gia gia có ở đây chờ mình không? Từ từ ngồi dậy, hai tay sờ soạng thân thể, không vết rách cũng không thương tích, cảm giác đau cũng đã không còn, hắn ngốc ngốc mà cười: “ Thoải mái...Không đau nữa hehe. ”

Ứng Long xem bộ dạng của hắn nhịn không được cười: “ Đương nhiên là không đau rồi, giờ ngươi là ma, mà ma thì làm sao mà đau cho được.”

Nụ cười của Anh Lỗi dần dần hạ xuống, đúng vậy nhỉ, hắn chết rồi, vì cứu Tiểu Cửu vì cứu Tiểu Trác đại nhân.

Hắn cuối cùng vẫn là không nỡ, nước mắt đột ngột theo cảm xúc tuôn trào: “ Ta còn chưa muốn chết, ta không muốn xa mọi người, ta đi rồi ai sẽ nấu cho họ những món ngon để ăn...ta..ta còn rất nhiều rất nhiều việc muốn làm cùng bọn họ. "

Ứng Long nụ cười vội tắt, hắn chỉ tính trêu đùa đôi câu không ngờ thằng nhóc này khóc thật, còn khóc rất to nữa, ngại ngùng cùng chút luống cuống nhìn quanh, nhưng khi ánh mắt hắn chạm đến ánh mắt lạnh hơn cả mùa đông ở Đại Hoang của Băng Di hắn cảm thấy bản thân xong rồi.

“ Anh Lỗi!”

“ Tiểu Sơn thần! ”

Bọn người Trác Dực Thần giờ thì còn bận tâm gì đến dè chừng nữa, vội vàng chạy đến bên cạnh Anh Lỗi, ôm chầm lấy hắn.

Anh Lỗi vốn đang khóc rối tinh rối mù thì chợt bị ôm chặt, ấm áp quá, ngẩng đầu xem...thì ra là Tiểu Trác đại nhân a.

Khoan!...Tiểu Trác đại nhân!

“ Sao lại như vậy?! Sao ngài lại ở đây?! Mau quay về!” Anh Lỗi vẫn nghĩ bản thân mình đã chết, hoảng hốt cực kỳ khi nhìn thấy Trác Dực Thần, càng hoảng hốt hơn khi Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh, Tiểu Cửu đều ở đây, không phải chứ! Mọi người đừng theo ta bồi táng a!!!

“ Tiểu Sơn thần, đứa nhỏ ngốc đừng nghe Ứng Long hồ ngôn loạn ngữ, ngươi vẫn chưa chết, bọn họ cũng vậy.” Băng Di nụ cười nhàn nhạt nhìn bọn nhỏ ôm thành một đoàn, nhu hòa giải thích.

“A?”

“ Ngươi a cái gì? Ngươi chết không phải lãng phí yêu lực của Băng Di nhà ta sao?” Ứng Long vẫn đang phát sầu lên tiếng thu hút cảm giác tồn tại, nhè nhẹ kéo tay áo của Băng Di cầu tha thứ.

“ Ồ, nhà ngươi cơ đấy.” Băng Di chậm rãi đi sang một bên, tay nhẹ nâng bàn đá ban nãy bị phá tan nhanh chóng khôi phục nguyên dạng, đợi hắn vừa ngồi xuống Ứng Long đã nhanh nhanh chóng chóng rót trà lấy lòng thổi thổi đưa sang, Băng Di quen thuộc đưa tay nhận lấy.

“ Ta không chết, mọi người cũng không chết, thật tốt quá hehe.” Anh Lỗi nhanh chóng lại vui mừng tươi cười, ôm chặt lấy Trác Dực Thần mặc cho Triệu Viễn Chu ra sức kéo hắn ra.

“ Phủi phủi cái miệng mau, chữ trước chữ sau đều là chết, ngươi thật là.” Bùi Tư Tịnh một bên nghe không nổi lên tiếng.

Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng kéo được Trác Dực Thần ra khỏi cái ôm của Anh Lỗi, thở ra một hơi quay sang nhìn hai vị đằng kia.

Băng Di nhẹ đặt chén trà xuống, ngón tay gõ một nhịp lên mặt bàn đá, Vân Quang kiếm liền thoát khỏi tay Trác Dực Thần bay vào tay hắn. Ngón tay khẽ chạm qua những hoa văn trên thân kiếm ánh mắt tràn đầy hoài niệm, lại nhìn Ứng Long ngồi đối diện, Ứng Long ngay lập tức cười lại nhìn hắn.

Băng Di: “ Ngốc”

Ứng Long: “...”

Trác Dực Thần lặng lẽ nhìn cả hai, chẳng biết cảm giác quen thuộc từ đâu mà đến, không lo lắng không sợ hãi. Băng Di nâng mắt nhìn cậu, biểu tình nhu hòa thân thiết lên tiếng: “ Lại đây.”

Mọi người đều đi đến, trong đầu đều mung lung không rõ, hai vị Thượng Cổ đại yêu vốn nên biến mất nay lại ngồi đây trước mặt họ.

Triệu Viễn Chu lên tiếng hỏi: “ Hai vị đại nhân, đây là vì sao?”

Ứng Long nhún nhún vai: “ Không rõ ràng, Băng Di cảm nhận được Vân Quang Kiếm triệu gọi, hắn muốn đi xem ta liền theo hắn.”

Văn Tiêu nàng có nghi hoặc: “ Sách cổ ghi lại, hai vị không phải vốn nên..."

“ Có những chuyện nói ra chỉ để hài lòng thế gian.” Băng Di đơn giản phản hồi.

Anh Lỗi sau khi nghe lại tỏ tường, đến trước mặt hai vị Đại yêu quỳ xuống: " Ơn cứu mạng, tiểu sơn thần sẽ mãi khắc ghi, sau này nếu hai vị cần tại hạ không từ báo đáp. "

Băng Di nhìn Trác Dực Thần rồi xoa xoa đầu Anh Lỗi: " Ngươi đã báo đáp rồi. "

Trác Dực Thần khẽ rũ mắt: “ Hai người đến rồi, sẽ ở lại chứ?”

“ Con à, ta nghĩ là có nhưng không phải bây giờ, hiện tại ta và Băng Di còn thiếu một phần sức mạnh, cần quay lại Đai Hoang một thời gian ngắn để khôi phục hoàn toàn.” Ứng Long vừa nói vừa đi đến bên cạnh Băng Di.

Triệu Viễn Chu cảm thấy thái độ của cả hai đối với Trác Dực Thần có chút khác lạ, nhưng nhanh chóng bị sức mạnh của họ khiến cho quan ngại, vẫn còn thiếu xót mà đã đến mức này.

“ Trận chiến sắp tới phải để các ngươi chịu khổ chút rồi.”

Bùi Tư Tịnh tay siết chặt Liệp Ảnh cung vội vàng muốn hỏi: “ Ý của ngài là gì? Trận chiến...”

Còn chưa đợi nàng nói hết, Ứng Long và Băng Di đã như cách họ xuất hiện biến mất trong chớp mắt.

Triệu Viễn Chu nhìn hướng về Thiên Đô: “ Ứng Long nhìn thấu tương lai, lời hắn nói ắt có lí do.”

Và theo đúng như lời Ứng Long, Tập Yêu Ti tiểu phân đội lần nữa đối đầu với khó khăn, thành Thiên Đô dân chúng bị yêu hóa, Ôn Tông Du nuốt Phượng đan hóa yêu thành Phượng Hoàng gần như bất tử còn sử dụng được cả Bất Tẫn Mộc.

Trác Dực Thần trong lúc giao đấu rơi vào giấc mộng đắm chìm muốn dùng Vân Quang Kiếm tự sát, Triệu Viễn Chu cực lực nắm lấy lưỡi kiếm ra sức hô hoán lại thần trí của cậu, Ly Luân nhận ra sai lầm đổi lấy một lần hóa hình trong lúc tu luyện ngăn chặn công kích thay bọn họ, Anh Lỗi cùng Bạch Cửu khó khăn tìm cách phá bỏ lư hương, Bùi Tư Tịnh Bùi Tư Hằng ra sức đối phó Chân Mai hiện đã yêu hóa, Văn Tiêu vẫn đang tìm cách đánh thức phụ thân hóa yêu của mình.

Đang lúc Anh Lỗi cùng Bạch Cửu muốn mạo hiểm lao vào kết giới một luồng yêu lực bạch quang hiện lên, Ứng Long xuất hiện nắm lấy hai tay của bọn họ: “ Thật sự không biết có nên khen các ngươi dũng cảm hay không nữa.”

“ Ứng Long đại nhân!” Cả hai đồng thanh gọi, nhìn thấy hắn như thấy ngọn cỏ hy vọng.

“ Đều lùi ra sau đi bọn nhỏ.” Ứng Long chạm tay vào kết giới ước lượng đôi chút, sau đó cười nhạt một tiếng, thật sự rất mạnh nhưng đối với hắn mà nói chưa tính là cái thá gì.

Ở một chiến tuyến khác, Thanh Canh trói chặt Phỉ sau đó nhanh chóng lấy ra nội đan của mình muốn giúp Trác Dực Thần giải độc mộng cảnh.

Lục sắc nội đan phiêu tẩu giữa không trung, Trác Dực Thần từ trong mộng cảnh đấu tranh muốn đưa tay bắt lấy nội đan, liền bị một bàn tay khác nắm lấy, nội đan được một luồng yêu lực lam quang đưa lại vào cơ thể của Thanh Canh.

“ Cảm ơn ngươi, chim nhỏ.”

Thanh Canh ngẩng đầu nhìn lên, Băng Di đã xuất hiện từ lúc nào, lam ưu hai mắt dịu dàng nhìn nàng.

Triệu Viễn Chu vui mừng khi hắn đã trở lại: “ Băng Di đại nhân.”

Băng Di một tay nắm chặt tay Trác Dực Thần, tay còn lại ngón tay gỏ nhẹ lên trán cậu, thần thức nhanh chóng trở lại.

Trác Dực Thần hai mắt mê mang tức khắc lấy lại quang minh, lập tức hạ kiếm xuống nhìn thân kiếm nhiễm đỏ lại nhìn bàn tay đầy máu của Triệu Viễn Chu, tự trách không thôi.

Dường như nhìn thấu tâm trạng của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu vội vàng an ủi: “ Tiểu Trác, nhìn ta này, ta không sao, vết thương nhỏ mà thôi, người không sao thật sự tốt quá rồi.”

Băng Di nhìn đám nhỏ vết thương đầy người, thương xót không thôi: “ Vất vả rồi, việc còn lại để lại cho ta thôi.”

“ Ây thật sự là Phượng Hoàng, nhưng mãi cũng không bằng bản gốc.”

Ứng Long mang theo Tiểu Cửu và Anh Lỗi xuất hiện, Tiểu Cửu không hai lời xách theo hộp thuốc chạy đến bên cạnh Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần, nước mắt ngắn dài giúp họ trị thương.

“ Tiểu Trác ca hu...hu nhiều vết thương như vậy, Đại Yêu ngươi nữa..huhu....”

Anh Lỗi bên cạnh hít khí lạnh một bên hỗ trợ băng bó vết thương, một bên suy nghĩ đợi trở về hắn sẽ nấu thật nhiều món bồi bổ cho họ.

Ôn Tông Du từ nãy đến giờ bị xem nhẹ đến muốn tức chết, tiếp tục thi triển một đợt tấn công tiếp theo, từng quả cầu rực lửa lao đến bọn họ.

Ly Luân nhíu mày nhìn cầu lửa như mưa lao đến, không lùi bước, hắn phải chống đỡ, dù có thể bị cháy thành tro tàn thì đây cũng là lựa chọn của hắn.

Ly Luân quyết tử ra sức cản lại, bất chợt vai phải bị một bàn tay phủ lên kéo ra sau.

“ Lui xuống đi cây hòe nhỏ.”

Ly Luân không cam phản bác: “ Ta ba vạn tuổi hơn.”

“ Ừm, số lẻ tuổi ta.”

Ly Luân: “...”

Ứng Long nâng tay, một luồng yêu lực khổng lồ dâng lên ẩn khuất bên trong còn có tiếng long ngâm, toàn bộ đòn tấn công của Ôn Tông Du như bụi tan biến vào không trung.

Ôn Tông Du kinh ngạc há hốc miệng, chuyện này là không thể nào!

“ Sao lại có thể như vậy! Ta hiện giờ chính là Phượng Hoàng!”

“ Con gà đáng chết.”

“ Ai đang nói?! Là Phượng hoàng, ta bất tử!”

“ Con gà.”

Mọi người đứng hình nhìn về phía Băng Di, đúng thật không ngờ đến miệng lưỡi của ngài.

“ Phụt.” Ứng Long vội vàng che miệng.

“ Tiểu Trác, đưa kiếm con ta mượn dùng một chút.” Băng Di cho Ứng Long một ánh mắt, vị kia liền giơ hai tay sạ đó nhanh chóng lùi lại.

Trác Dực Thần không nói hai lời đưa Vân Quang Kiếm cho hắn, Vân Quang kiếm trong tay Băng Di cường thịnh cực kỳ, ánh sáng tỏa ra cũng sáng ngời.

“ Ngươi giết không được ta.” Ôn Tông Du mạnh miệng nhưng trong lòng phát run, hắn là Phượng Hoàng hắn có thể niết bàn trùng sinh vô số lần, chỉ cần lư hương...lư hương! Hắn lúc này mới phát hiện, hắn không cảm nhận được lư hương niết bàn, lúc này đây sợ hãi chiếm trọn lấy nội tâm hắn, hắn sẽ chết, sẽ chết hắn phải trốn đi.

“ Muốn chạy?” Băng Di hai mắt hàn quang, lạnh lẽo cực kỳ.

“ Không, ta không thể chết, ta là Phượng Hoàng! Mộng lớn của ta còn chưa thực hiện, ta không thể chết được, ngươi không thể giết ta! ”

Ứng Long ra hiệu cho mọi người lùi lại, thi phép dựng lên một màn kết giới che chắn cho bọn họ. Băng Di giận rồi, lùi thế này được chưa? Thêm vài lớp kết giới đi.

“ Ngươi cái thứ chó chết này, ngươi là cái thá gì mà dám đánh thương con ta.” Băng Di nắm kiếm tụ lực, tuyết hoa xung quanh liền hóa thành tên, gió thổi hóa thành lưỡi đao, chỉ một lần vung kiếm một luồng yêu lực hàn băng cực thịnh liền phá không lao về phía kẻ địch.

“ Aaaaaa!!!!”

Ôn Tông Du tuyệt vọng chống trả nhưng ngay lúc sát chiêu đánh tới hắn, hắn cảm thấy mình bị xé toạc ra rất nhiều lần, bị đao băng tướt cốt mài thịt, từng mũi tên băng xuyên qua hắn hết lần này đến lần khác, hắn cảm thấy trên người không chỗ nào nguyên vẹn, sau đó chính là cái lạnh thấu qua từng tấc da tấc thịt. Hắn hoàn toàn bị băng tuyết bao phủ đông thành tượng băng, rắc một tiếng nứt toác đỗ xuống tan thành bụi bặm.

Mọi người khẽ nuốt ngụm nước bọt cảm thán trước sức mạnh của Đại yêu Thượng cổ, sau đó ánh mắt đầy sự thấu hiểu nhìn về phía Ứng Long, ngài sau này bảo trọng đều đều.

Ôn Tông Du phần việc bên này đã xong nhưng dân chúng Thiên Đô bên kia vẫn chưa được cứu chữa, Triệu Viễn Chu ánh mắt đầy quyết tuyệt nhìn Trác Dực Thần: “ Tiểu Trác, ngươi còn nhớ lời hứa của chúng ta không? ”

Trác Dực Thần nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào: “ Nhớ.”

Triệu Viễn Chu đưa tay nhẹ lau đi nước mắt cho hắn: “ Ngoan, đừng khóc, chỉ khi ta chết, oán khí được tịnh hóa mới có thể trở thành linh vũ giúp mọi người khôi phục lại thành người.”

Băng Di nhìn Triệu Viễn Chu như nhìn thấy Ứng Long năm đó, đau lòng len lỏi trong lòng: “ Không cần ngươi chết vẫn có thể giúp bọn họ. ”

Trác Dực Thần vội quay sang nhìn hắn, chờ mong hy vọng: “ Băng Di, ngài có cách đúng chứ?”

Ứng Long tiến đến nắm tay Băng Di, mười ngón đan xen, hắn hiểu ái nhân của mình hơn ai hết: “ Chu Yếm, với một người tự nguyện hy sinh bản thân vì nhân gian chắc cũng sẽ bằng lòng vứt bỏ một thân yêu lực hoàn toàn hóa thành nhân loại sống một cuộc đời ngắn ngủi chứ.”

“ Cầu mà không được.” Triệu Viễn Chu cam nguyện, mỉm cười rơi nước mắt, hắn có thể ở lại cùng người kia bạc đầu, đối với hắn đây là ân điển.
___

“ Nói các vị nghe, một năm trước Thiên Đô bất chợt lâm vào đại nạn, dị tượng xuất hiện, người dân trong thành chỉ chút nữa đều hóa thành yêu quái. Nhưng may mắn thay, Chu Yếm xá thân cùng oán khí cộng diệt hóa thành linh vũ hóa trừ yêu độc."
Người kể chuyện ngồi ở trên đài cao, từng câu nói động tác thu hút đám đông tụ tập đến lắng nghe.

“ Ây không đúng a! Chu Yếm không phải đại yêu cực ác sao?” Có người không rõ lên tiếng.

Người kể chuyện bất giác gấp quạt giấy lại khiến người kia giật nảy mình: “ Thế gian có tốt xấu, người cũng vậy, yêu cũng vậy, phật cũng vậy, quái cũng vậy. Thế nhân chớ có mà vội đánh giá.”

“ Năm đó linh vũ tưới mát nhân gian, ta cũng nhờ đó mới được cứu.”

“ Ta cũng vậy!”

" Cả ta nữa! "

Người kể chuyện hài lòng gật đầu, từ trong vỏ trúc lôi ra từng ống giấy: “ Năm đó oán khí tiêu trừ nhưng không biết còn có thể quay lại hay không? Chỗ ta có một vài bức tranh vẽ Chu Yếm trừ tà ngăn yêu ngừa oán khí cực kỳ linh nghiệm không biết các vị có muốn hay không?”

Không ngoài dự liệu, tranh vẽ bị tranh đoạt mua hết.

“ Thật sự xấu đến mức ma chê quỷ hờn.” Ứng Long nhìn bức tranh cảm thán.

“ Ta phải báo quan bắt tên họa sư này.” Triệu Viễn Chu khẽ đảo mắt nhìn sang Ứng Long, hắn có thể làm gì vị đại nhân này, mắng không lại đánh càng không có khả năng thắng.

Vốn chỉ muốn ra ngoài mua chút bánh mà Tiểu Trác thích, nào ngờ nghe được hắn trở thành truyện kể ở quán trà, còn bị vẽ tranh thành vật đuổi tà, đã vậy còn vẽ xấu chết đi được, đây là báo ứng hả?

Triệu Viễn Chu nhìn Ứng Long hai tay cũng ôm theo một túi bánh hỏi: “ Ta tưởng các ngươi cũng không cần ăn.”

“ Tiểu tử nhà ngươi biết cái gì, hiếm khi Băng Di mới thích gì đó ngoại trừ ta.”

Triệu Viễn Chu không hiểu, nhưng tôn trọng.

“ Băng Di đại nhân cả ngày cùng Tiểu Trác kề cạnh ngài không ghen sao?”

“ Ghen? Là ta ghen hay ngươi ghen?” Ứng Long cười cợt nhướn mày nhìn hắn.

“ Ta bình thường.” Triệu Viễn Chu vẫn một mặt đạm nhiên đáp lại.

“ So với việc lo Tiểu Trác với Băng Di nhà ta, ta nghĩ ngươi nên chú ý cây hòe nhỏ kia hơn, hắn từ ngày chuyển thần hồn vào gốc cây trong tiểu viện Tập Yêu Ti mỗi ngày đều đến tìm Tiểu Trác đánh cờ, nói chuyện,...ồ còn có tiểu sơn thần Anh Lỗi cùng thằng bé tên Bạch Cửu...” Ứng Long chỉ cảm thấy ống tay áo lay động, Triệu Viễn Chu đã hướng về Tập Yêu Ti chạy mất.

Triệu Viễn Chu một đường chạy về Tập Yêu Ti còn Ứng Long chỉ cần một cái quay đầu đã đến.

“ Lão yêu quái.”

“ Ha..phàm nhân.”

Bên trong tiểu viện, Băng Di, Trác Dực Thần và Văn Tiêu ngồi cùng nhau, Văn Tiêu tay cầm giấy bút xem ra nàng vẫn khá hiếu kỳ đối với cả hai, Bùi Tư Tịnh cùng Bùi Tư Hằng ở sân bên canh tập luyện bắn tên, Bạch Cửu ngồi cạnh đó xem cả hai, mỗi khi bắn trúng tâm đều sẽ la lớn để cổ vũ bọn họ, Ly Luân thì cách khá xa nằm trên một cành cây an yên hưởng nắng cùng gió nhẹ.

Bịch! An yên đi rồi.

Ly Luân bất chợt bị hất rơi xuống đất, hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy góc áo màu đen của Triệu Viễn Chu nhanh chóng lướt ngang.

Ly Luân: “...” Nói không đùa, hắn bỗng muốn đại khai sát vượn.

Triệu Viễn Chu vừa thấy Trác Dực Thần đã nhanh chóng đi đến ngồi xuống cạnh cậu. Ứng Long mặt mày ngâm ngâm ý cười nhìn bộ dạng của hắn, lướt qua ngồi cạnh Băng Di nở nụ cười đưa bánh cho hắn.

Văn Tiêu ngưng bút: “ Tiểu Trác có máu của Băng Di đại nhân cùng Long cốt của Ứng Long đại nhân, nên cũng được xem là rồng nhỉ?”

Băng Di nhẹ đáp lại đứa nhỏ hiếu học: “ Đúng, ngoài ra Tiểu Trác cũng có thể coi là con ta.”

“ Của ta nữa.” Ứng Long nhanh chóng thêm vào.

Trác Dực Thần có chút ngay ngẩn, hắn bất giác có thêm hai vị phụ thân?

Chuyện này sẽ cần thời gian tiếp nhận rồi...

Đó là cậu, còn Triệu Viễn Chu thì: “ Con chào hai vị nhạc phụ đại nhân!”

Bầu không khí bất chợt im ắng quá.

Băng Di khẽ cười, còn Ứng Long thì kinh ngạc trước sự lật mặt của tên nhóc này.

Anh Lỗi dự định đến gọi mọi người ăn cơm, nhưng hắn nghe được cái gì? Triệu Viễn Chu gọi hai vị đại yêu là phụ thân?

“ Triệu Viễn Chu ngươi không phải khỉ sao? Hai ngài ấy là rồng mà?”

“ Là vượn.”

“ Nhưng Tiểu Trác đại nhân nói ngươi là khỉ mà.”

“ Ừm, ta là khỉ.”

Mọi người xung quanh đều bất chợt nhịn không được bật cười.

Trác Dực Thần hai tai ửng đỏ, vội nắm lấy tay áo Triệu Viễn Chu lôi đi: “ Đều đông đủ rồi, đi ăn cơm. Anh Lỗi hôm nay nấu món gì?”

Anh Lỗi vứt chuyện kia ra sau đầu, vui vẻ cười đuổi theo: “ Ây nha Tiểu Trác đại nhân, hôm nay ta nấu sườn xào chua ngọt đó, mau đi nếm thử tay nghề của ta.”

“ Tiểu Trác ca đợi đệ!” Bạch Cửu lộc cộc đuổi theo, nắm lấy dây chuông sau tóc của Trác Dực Thần.

Văn Tiêu câu tay Bùi Tư Tịnh cùng nhau cười nói, Bùi Tư Hằng cầm Liệp Ảnh cung theo sau hai nàng.

Băng Di nhấp ngụm trà cuối cùng đặt cốc xuống bàn, cầm lấy túi bánh đã bị ăn chẳng còn mấy cái trên bàn: “ Cuối cùng chỉ là hú vía một phen.”

Ứng Long liền đáp theo: “ Đại mộng rồi sẽ quy ly. “

Cả hai cũng đứng dậy, Băng Di nhìn sang Ly Luân vẫn đứng ngốc dưới gốc cây: “ Đi thôi cây hòe nhỏ, ngươi chậm chạp tiểu Cửu sẽ ăn hết đồ ăn.”

Ly Luân giật mình nhưng rất nhanh đáp lại: " Chắc sẽ không đâu. "

Bạch Cửu đột ngột chạy trở lại, hai tay chống eo, khí phách cực kỳ: “ Có đó, ngươi còn không nhanh chân ta sẽ ăn hết.”

Tiếng của Trác Dực Thần từ phòng trong vọng ra: “ Đều vào đi thôi.”

" Vào ngay đây, Tiểu Trác ca. "

Cuối cùng cũng không cần Cô Dực Nan Lưu.

______

Nếu các bạn thích văn phong của MinH và có plot muốn triển khai nhưng không thể thì có thể gợi ý cho MinH.

Nếu thấy hợp MinH có thể viết.

Chúc các bạn có một ngày đọc truyện vui vẻ. Chân thành cảm ơn các lượt bình chọn và bình luận của mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com