Dai Mong Quy Ly Dong Nhan Ly Chu Kho Hai Vien Chau
Triệu Viễn Châu dù trong lúc ngủ cũng không yên ổn, trên trán thẫm ra một tầng mồ hôi tinh mịn, hai hàng lông mày nhíu chặt, cũng không biết là đang mơ thấy ác mộng hay bị đau đớn trong người hành hạ.Ánh mắt Ly Luân có chút ảm đạm, vươn tay chạm lên mi tâm của Triệu Viễn Châu, một ánh sáng xanh biếc từ ngón tay hắn lóe lên, chậm rãi chui vào tâm trí của y.Biểu tình thống khổ trên mặt Triệu Viễn Châu dần dần thả lỏng, nhưng đột nhiên một trận kiếm khí lạnh buốt lao tới cắt đứt hành động của Ly Luân.Hắn nhíu mày, tức giận hướng về phía kẻ không biết điều nọ mà châm chọc:" Phàm nhân các ngươi đều rảnh rỗi như vậy sao? Ngồi xổm ngoài cửa nghe lén bọn ta nói chuyện thì thôi đi, giờ còn tự ý cầm kiếm xông vào phòng người khác, đám tiểu yêu ở Đại Hoang còn có giáo dưỡng hơn ngươi đấy."" Ngươi vừa làm gì y?" Trác Dực Thần không muốn nhiều lời vô nghĩa với Ly Luân, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề." Sao ta phải nói cho ngươi biết?" Ly Luân cười lạnh, đột nhiên thấy lông mi Triệu Viễn Châu khẽ rung lên, dường như là bị ồn ào làm cho sắp tỉnh, giọng hắn vô thức hạ thấp xuống, gằn giọng đe dọa Trác Dực Thần:" Muốn đánh cút ra ngoài đánh, y mà tỉnh giấc cẩn thận ta đem thanh kiếm cùn của ngươi bẻ làm đôi."" Trả lời ta trước, ngươi vừa làm gì Triệu Viễn Châu?" Trác Dực Thần vẫn không yên tâm, mặc kệ Anh Chiêu nói thế nào, trong mắt hắn Ly Luân vẫn là một đại yêu tàn độc bất cứ lúc nào cũng có thể gây tổn hại tới người khác, đặc biệt là Triệu Viễn Châu.Thấy Trác Dực Thần không dễ dàng bỏ qua như vậy, Ly Luân chỉ có thể mất kiên nhẫn giải thích:" Y đau, tới ngủ cũng phải chịu dày vò, ta chỉ đưa một mảnh vảy của Nhiễm Di vào tâm thức của y, giúp y chìm sâu vào mộng, không bị kiếm khí của ngươi hành hạ nữa thôi."Trác Dực Thần tuy không tin Ly Luân sẽ thiện tâm tới mức ấy, nhưng quả thật sắc mặt của Triệu Viễn Châu đã có chút khởi sắc, hô hấp đều đều mà ngủ say, hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng mà thu kiếm về.Ly Luân bước ra khỏi phòng, thấy Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh cùng Anh Lỗi đều có mặt, không khỏi cảm thấy đám người này quá rảnh rỗi, có thể bỏ từng ấy thời gian mà đứng đây canh chừng hắn." Thần nữ, lệnh bài Bạch Trạch của cô thế nào rồi?" Ly Luân tựa người vào cửa tìm một tư thế thoải mái, hướng về phía Văn Tiêu, mỉm cười hỏi.Trác Dực Thần lần nữa giơ kiếm chặn trước yết hầu hắn, lạnh lùng nói:" Ngươi còn dám nhắc tới lệnh bài Bạch Trạch?! Nếu không phải vì Triệu Viễn Châu, ta đã giết ngươi từ lâu rồi."Ly Luân cong cong khóe miệng, Vân Quang kiếm dưới cổ hắn lóe lên ánh sáng dọa người, hắn lại chẳng thèm để vào trong mắt mà cười rộ lên:" Đúng vậy, nếu không phải vì Triệu Viễn Châu ta cũng giết sạch các ngươi rồi. Trác Dực Thần, nếu ngươi còn không thu kiếm về, ta sẽ bẻ gãy tay của ngươi ném cho chó ăn đấy."Văn Tiêu nhíu mày, bước tới chạm nhẹ lên tay Trác Dực Thần ngăn hắn làm chuyện xốc nổi, hỏi Ly Luân:" Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì? Lệnh bài Bạch Trạch đã hủy, Triệu Viễn Châu...cũng không thể uy hiếp tới ngươi được nữa, ngươi vì sao còn không rời đi, vì sao phải nhận pháp quyết của sơn thần đại nhân, ở trong kết giới chịu khổ sở?"" Một kết giới nhỏ nhoi, so với thứ này thì có bao nhiêu đau chứ..." Ly Luân khẽ cúi đầu cười nhạt, hắn giơ ống tay áo lên, để lộ một phần da thịt đang bị thiêu đốt tới không còn hình thù, cằn cỗi mà mục nát." Ngươi... sao ngươi lại thành thế này?" Anh Lỗi giật mình nhìn chằm chằm vào vết thương của Ly Luân, mơ hồ còn có thể thấy dưới lớp da thịt hiện rõ ánh lửa đỏ rực, tựa như ngày đêm âm ỉ thiêu đốt từng lớp da thịt xương cốt.Mộc yêu sợ nhất chính là lửa, hơn nữa loại lửa có thể để lại thương tổn lớn cho đại yêu như Ly Luân như vậy chỉ có thể là Bất Tẫn Mộc- loại gỗ mọc ở nơi nóng nhất Đại Hoang, trong thân chứa ngọn lửa vĩnh viễn cháy không ngừng, cho tới khi hồn phi yên diệt.Chuyện mà Anh Lỗi biết Văn Tiêu đương nhiên cũng có thể đoán ra, nàng đột nhiên lóe ra một suy nghĩ, khẽ lẩm bẩm:" Nếu không phải năm xưa sư phụ ta cùng Triệu Viễn Châu hợp sức phong ấn ngươi, ngươi sớm đã bị lửa từ Bất Tẫn Mộc thiêu chết rồi."" Cô cũng nghĩ thế sao? Nhưng cô có từng nghĩ vết thương này là Triệu Viễn Châu gây ra cho ta không?" Ly Luân siết chặt bàn tay tới trắng bệch, hận ý trong mắt lóe lên rồi nhanh như chớp đã vụt tắt.Mọi người hơi ngạc nhiên, hoàn toàn không đoán ra được giữa Ly Luân cùng Triệu Viễn Châu rốt cuộc tồn tại bao nhiêu khúc mắc, lại nghe Ly Luân nhàn nhạt nói tiếp:" Dù sao đều là chuyện đã qua, không quan trọng nữa, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, không cần phí sức mà canh chừng ta, thời gian của ta so với Chu Yếm cũng không dài hơn là bao nhiêu, tất cả những gì ta muốn là có thể yên ổn ở cạnh y tới cuối cùng mà thôi."" Ngươi... ngươi cứ thế chấp nhận nhìn Triệu Viễn Châu chết sao?" Anh Lỗi ngây người thốt lên." Không chấp nhận thì thế nào? Y đã tự hủy nội đan rồi, cho dù ta có lật tung trời đất, giết sạch yêu quái ở Đại Hoang cũng không thể tìm được viên nội đan thứ hai dành cho y. Chu Yếm đã tự chọn kết cục y muốn, vậy đây cũng là kết cục mà ta lựa chọn." Ly Luân khẽ nhắm mắt, thanh âm nhẹ tênh tuôn ra, cũng không biết là đang đáp lại Anh Lỗi hay tự nhủ với chính mình, khuôn mặt anh tuấn vô thức xuất hiện ý cười, ôn nhu tới mức có chút không chân thật." Tốt nhất ngươi đừng có giở trò." Trác Dực Thần yên lặng hồi lâu bỗng dưng lên tiếng.Ly Luân cũng không chấp nhặt với hắn, đột nhiên hỏi Văn Tiêu:" Thần nữ, cô có muốn sửa lệnh bài Bạch Trạch không?"Bùi Tư Tịnh lập tức cảnh giác kéo Văn Tiêu ra sau lưng mình:" Ngươi có ý gì?"" Anh Chiêu hẳn đã nói cho các người biết muốn sửa lại lệnh bài Bạch Trạch cần Dao Thủy và Thần Mộc. Thần Mộc thì ta không biết, nhưng Dao Thủy bắt nguồn từ hồ Dao Thủy ở Hòe Giang Cốc, nơi ta sinh sống trưởng thành. Hồ Dao Thủy đã cạn từ lâu rồi, giọt cuối cùng đang nằm trong tay ta." Ly Luân khẽ phất tay, một bình ngọc bay về phía Văn Tiêu, bị Bùi Tư Tịnh nhanh như cắt mà bắt được, sợ có ám chiêu gây hại tới tiểu cô nương của nàng.Bùi Tư Tịnh kiểm tra qua không phát hiện ra vấn đề gì mới đưa cho Văn Tiêu, nàng cẩn thận nắm bình ngọc trong tay, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, dịu dàng mỉm cười:" Điều kiện là gì?"" Quả nhiên thần nữ không quá ngu ngốc, nói chuyện với ngươi cũng đỡ mất thời gian. Dao Thủy cho các ngươi, Thần Mộc ta cũng sẽ cho người tìm kiếm, ta giúp các ngươi sửa lệnh bài Bạch Trạch, sau khi sửa xong, ngươi phải dùng tư cách thần nữ sử dụng nó làm cho ta một chuyện." Ly Luân không chút khách khí vào thẳng vấn đề." Ngươi cũng sắp bị Bất Tẫn Mộc thiêu chết, đương nhiên sẽ không sợ ta dùng lệnh bài Bạch Trạch phong ấn ngươi lần nữa. Chuyện ngươi muốn ta làm, có liên quan tới Triệu Viễn Châu sao?" Văn Tiêu dường như nhìn thấu chân tướng, hỏi.Ly Luân cong cong khóe môi, nhìn thân ảnh người đang nằm trong phòng, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ nhiều năm trước Chu Yếm tay cầm chong chóng, bộ dạng ngốc nghếch phồng má thổi mãi cũng không thể làm thứ đồ chơi nhỏ trong tay quay theo ý mình.Cảnh còn, người mất.Thiếu niên dương quang thích vùi mình trong nắng ấm nhân gian, cuối cùng chỉ có thể xuất hiện trong giấc mộng hư ảo mà thôi.Kiếp này định sẵn y là yêu, còn là đại yêu bị người người kinh sợ ghét bỏ." Phải, ta muốn ngươi hứa với ta..." Ly Luân nén lại cảm giác tiếc nuối chua chát trong tim, nhẹ giọng nói.***
Triệu Viễn Châu không nhớ lần cuối cùng y có một giấc ngủ yên lành là khi nào nữa, dường như mỗi lần nhắm mắt y đều nhớ lại cảnh tượng hai tay mình đẫm máu tươi, trước mặt là những hình hài kì dị bám lấy y kêu gào thảm thiết đòi y trả lại mạng cho họ.Nhưng hôm nay có chút khác biệt, cảm giác nặng nề tội lỗi đè nén tâm trí y bao năm qua dường như đã biến mất, thậm chí cơn đau nhức nhối do Vân Quang kiếm gây ra cũng nhẹ bớt đi rất nhiều.Y đưa tay sờ bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo nói cho Triệu Viễn Châu biết người nọ đã rời đi từ lâu, khiến tâm trạng nhẹ nhõm tốt đẹp vừa le lói đột ngột như bị nước lạnh xối thẳng vào rồi tắt lụi.Triệu Viễn Châu cũng không nghĩ nhiều nữa, lại giống như mọi ngày tựa người lên đầu giường, ngẩn người nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.Trong miếu sơn thần trồng rất nhiều cây cối, giữa sân có một cây đào đặc biệt to, vì là giữa đông nên chỉ trơ trọi cành gỗ chỉa tứ tung, gầy guộc khô cằn, có một cành to vươn về phía cửa sổ phòng y, giống như muốn đâm thẳng vào trong.Triệu Viễn Châu vẫn nhớ rất nhiều năm trước khi y còn sống ở đây, khi mùa xuân tới trong sân sẽ tràn ngập cánh hoa đào rơi lả tả theo gió. Trước kia không cảm thấy có gì đẹp, bây giờ đột nhiên lại có chút tiếc nuối, khiến y xuất thần lẩm bẩm:" Đáng tiếc, dường như ta không đợi được tới ngày ngươi nở hoa..."Chỉ còn hơn một tháng nữa là tới mùa xuân, nhưng bản thân Triệu Viễn Châu rõ hơn ai hết, thân thể y bây giờ khó có thể trụ được tới ngày đó.Triệu Viễn Châu có chút buồn cười, rõ ràng y chờ đợi ngày này đã lâu, đến nay tâm nguyện sắp sửa hoàn thành lại bày ra dáng vẻ bi thương tuyệt vọng như vậy, Văn Tiêu hình như nói không sai, chân thân của y chắc không phải là vượn yêu đâu, mà trở thành sân khấu kịch thật rồi.Ngay khi Triệu Viễn Châu điều chỉnh lại tâm trạng của mình, trong chớp mắt, cành cây còn cằn cỗi thu mình trong lạnh giá đột ngột tươi tốt lên, từng chùm hoa đào diễm lễ vô song bung mình, đua nhau khoe nở trên đầu cành.Gió lạnh lướt qua, mang theo cả hương thơm nhàn nhạt của cánh đào vấn vương nơi chóp mũi Triệu Viễn Châu.Trước mắt y lúc này là một vườn hoa nở rộ, đẹp tới nao lòng." Có thích không?" Theo hướng thanh âm phát ra, Triệu Viễn Châu khẽ ngẩng đầu.Trong biển hoa đang vươn sắc mờ ảo, Ly Luân ngồi tựa trên cành cây cao, đang nhìn về phía y, nhẹ nhàng mỉm cười.Dường như sắc đào tươi tắn nhuộm hồng lên gương mặt tuấn tú kia, khiến Triệu Viễn Châu hơi ngẩn người, há miệng một lúc cũng không thốt ra được cái gì.Ly Luân có chút mất hứng, nụ cười nhàn nhạt trên môi vụt tắt đi, nhíu mày buồn bực nói:" Không thích thì ta thu lại."" Đừng!" Triệu Viễn Châu thấy Ly Luân giơ tay muốn làm phép, vội vàng ngăn cản:" Đẹp như vậy, để thêm chút nữa đi."Ngẫm nghĩ một lúc y bổ sung:" Ta rất thích..."Tâm trạng Ly Luân lúc này mới tốt hơn một chút, thả người tựa lại vào thân cây, đưa bình rượu trong tay lên uống một ngụm.Mùi rượu thơm nức dù là ở xa Triệu Viễn Châu cũng ngửi thấy, nghiêng đầu hỏi:" Ngươi lấy rượu ở đâu thế?"" Trộm của Anh Chiêu." Ly Luân thản nhiên đáp.Triệu Viễn Châu trợn tròn mắt, âm thầm cho Ly Luân một tràng vỗ tay tán thưởng.Lão sơn thần Anh Chiêu yêu rượu như mạng, cất giấu rất nhiều rượu quý, trước đây vì để đề phòng bọn họ lén uống của lão mà còn bày ra kết giới, so với kết giới bảo vệ ngoài miếu sơn thần còn cầu kỳ phức tạp hơn một phần.Nếu để Anh Lỗi phải nhận xét một câu về độ mê rượu của gia gia nhà mình, hắn nhất định sẽ chống nạnh mà cười lớn tự hào:" Nếu ngươi cho gia gia ta lựa chọn giữa ta và một bình rượu quý của người, người nhất định không do dự lấy một khắc đá ta ra một bên rồi ôm rượu về nhà, hiểu không hả?!" Thương thay số phận của tiểu sơn thần..." Ngươi đừng uống hết, để lại cho ta một chút." Triệu Viễn Châu sốt ruột kêu lên, theo bản năng muốn trèo từ cửa sổ ra lên cây cùng Ly Luân, lại nhớ ra gì đấy chui lại vào phòng một lúc rồi mới ló đầu ra lần nữa.Cây cũng không quá cao, Triệu Viễn Châu chẳng mấy chốc đã lên tới nơi, Ly Luân vươn tay kéo y lên ngồi xuống cạnh mình, không quên mỉa mai nói:" Chưa thấy con vượn nào leo cây chậm như ngươi, thật mất mặt giới vượn yêu."Triệu Viễn Châu hơi bĩu môi, vươn tay giật bình rượu của Ly Luân:" Chưa thấy cái cây nào thích uống rượu như ngươi, ngươi không phải chỉ được uống nước sao, bên kia có hồ kìa, mau nhảy xuống đi, đừng làm mất mặt giới thụ yêu."Ly Luân đưa mắt nhìn hồ nước bị đóng băng, có chút bất lực nhìn con khỉ chết tiệt nào đó.Triệu Viễn Châu uống rượu, thỏa mãn thở ra một hơi, tám năm qua y chỉ toàn uống rượu ngọc, đắng tới mức tê liệt hết vị giác, nhất thời quên mất mỹ vị nhân gian là thế nào, Anh Chiêu thật xấu, rõ ràng cất giữ nhiều rượu ngon thế này mà không chia cho y một ít, chốc nữa uống hết phải cùng Ly Luân đi trộm thêm mới được.Trong đầu âm thầm vạch kế hoạch, Triệu Viễn Châu vẫn không quên lấy từ trong người ra mấy khối điểm tâm Anh Lỗi làm cho y đưa tới trước mặt Ly Luân." Ăn ngon, cho ngươi."Ly Luân mỉm cười, cũng không nhận lấy mà trực tiếp cúi đầu xuống, cắn một miếng bánh trong tay Triệu Viễn Châu." Quá ngọt, ngươi tự ăn đi." Ly Luân nhíu mày, đẩy nửa miếng điểm tâm còn lại về phía Triệu Viễn Châu." Không thể nào, điểm tâm Anh Lỗi làm tới người không ưa đồ ngọt như Tiểu Trác còn thích mà." Triệu Viễn Châu không tin, cho vào miệng nhai thử, cảm giác ngọt nhẹ lan trong miệng, hòa cùng hương cay nồng chưa tan của rượu càng thêm đặc sắc." Ngon như vậy, ngươi đúng là đồ hòe yêu không biết thưởng thức." Triệu Viễn Châu liếc mắt, lại thấy Ly Luân từ đâu lôi ra mấy quả đào to trọn mọng nước, ném về phía y." Còn ngươi thì đúng là đồ vượn yêu thấy đào là sáng mắt." Ly Luân thấy Triệu Viễn Châu bắt lấy đào cắn một ngụm to tới mức phồng phồng một bên má, không nhịn được cười nói.Triệu Viễn Châu không phản bác, hai ba miếng đã gặm sạch quả đào, không chút khách khí lấy vạt áo của Ly Luân lau sạch nước đào còn dính trên tay, đột nhiên chống lên đầu gối Ly Luân, hơi nghiêng người về phía hắn, híp mắt tra hỏi:" Sao ngươi còn chưa đi?"Ly Luân nhẹ nhàng giơ tay cuộn lấy lọn tóc của Triệu Viễn Châu nghịch nghịch, mở miệng đáp:" Nơi này có chỗ ăn chỗ ngủ, sao ta phải đi?"" Ngươi vất vả cực khổ phá vỡ lệnh bài Bạch Trạch giải trừ phong ấn, chỉ để tới chỗ Anh Chiêu trộm rượu phơi nắng?"
Triệu Viễn Châu biết rõ còn cố hỏi, ánh mắt chăm chú dõi theo từng động tác của người trước mặt.Ly Luân kéo nhẹ ngón tay, Triệu Viễn Châu lại nghiêng gần về phía hắn thêm một chút, chỉ thấy hắn giơ tay xoa nhẹ lên lỗ tai hơi đỏ lên không biết vì lạnh hay vì ngại ngùng của y, nhẹ giọng hỏi:" Nếu không thì sao, hay là ngươi muốn nghe ta nói ta trăm phương nghìn kế phá vỡ phong ấn để đổi một khoảnh khắc gặp ngươi, bây giờ lưu lại đây cũng là vì ngươi?"Đôi mắt to tròn trong suốt của Triệu Viễn Châu mở lớn, mất một lúc lâu mới khẽ ừm một tiếng.Khóe miệng Ly Luân từ từ nhếch lên, ngón tay vô thức vuốt ve gò má trơn mềm lành lạnh của Triệu Viễn Châu:" Vốn dĩ ta định phá phong ấn xong sẽ tìm ngươi tính sổ, đem đám bằng hữu vô tích sự của ngươi hành chết thì thôi, ta còn chế ra được Lạc Hồn Châm, tìm cơ hội đâm ngươi một cái, ngươi cái gì cũng không biết nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh ta..."" Này này, ngươi điên cũng phải có giới hạn chứ..." Triệu Viễn Châu hơi rùng mình, buồn bực mà cầm lấy tóc của Ly Luân giật mạnh một cái cho hắn tỉnh táo lại, tên hòe yêu này rốt cuộc nghĩ cái quỷ gì trong đầu vậy chứ?!Ly Luân lại chẳng để ý, thản nhiên phơi bày kế hoạch xấu xa của mình xong, thanh âm lại khẽ dịu đi thì thầm:" Nhưng những chuyện đó đều vô nghĩa rồi."" A Yếm, ta có thể vì ngươi mà phát điên, cũng nguyện vì ngươi mà buông bỏ tất cả. Ngươi chọn nhân gian này, còn ta chọn ngươi..."Triệu Viễn Châu bị những lời đặc biệt dịu dàng trân trọng này làm cho ngây người, đột nhiên gió lạnh ùa tới khiến y thoáng rùng mình, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Ly Luân dùng yêu lực lấy áo lông trong phòng choàng lên người y, còn cẩn thận giúp y buộc nút lại.Ly Luân nhớ lại cảm giác lành lạnh khi chạm lên má Triệu Viễn Châu, đột nhiên có chút tự trách, hắn quên mất cơ thể y bây giờ không khác gì người thường, yếu ớt lại dễ tổn thương." Lạnh lắm sao?"Triệu Viễn Châu sửng sốt, một câu hỏi ngắn ngủi vậy thôi lại bao hàm rất nhiều ý nghĩa, vô thức khiến lòng người cảm động.Y khẽ lắc đầu, mỉm cười với Ly Luân.Nụ cười nhàn nhạt giữa tán đào còn rực rỡ hơn so với mỹ cảnh nhân gian, cứ thế cắm sâu vào tâm trí Ly Luân.Triệu Viễn Châu lấy từ trong người ra một túi da nhỏ cỡ lòng bàn tay, vẫy vẫy trước mặt hắn." Thứ này là Bùi Tư Tịnh cho ta, mỗi ngày nàng đều đổ nước nóng vào, Anh Lỗi dùng thêm chút pháp lực khiến cho nó ấm mãi, bắt ta ra ngoài phòng nhất định phải mang theo."Ly Luân nhìn nhìn thứ đồ lạ, nhẹ nhàng sờ lên, dường như rất ấm, không nóng rực như lửa, sẽ không tổn thương tới da thịt Triệu Viễn Châu." Thế nào, phàm nhân rất thông minh đúng không, còn nghĩ ra cách này để giữ ấm cơ thể." Triệu Viễn Châu cảm thấy thú vị, không nhịn được mà đem khoe với Ly Luân.Vốn y nghĩ Ly Luân sẽ lại tỏ ra khinh miệt như trước, lại không ngờ hắn khẽ gật đầu đồng ý với Triệu Viễn Châu :" Phải, phàm nhân thật thông minh."Bởi vì ta là thụ yêu, một cái ôm của ta cũng chẳng thể mang cho ngươi sự ấm áp bằng một chiếc áo choàng.Dù ta có thể phun ra lửa đi chăng nữa cũng chỉ làm tổn thương ngươi, so với một chiếc túi da phổ thông còn vô dụng hơn nhiều.Ta thật sự rất ghét con người.Nhưng nếu ngươi muốn làm người...Vậy ta sẽ học cách yêu nhân gian này, vì ngươi.( Còn tiếp)Tiểu kịch trường.Tiểu đội Tập Yêu Ti nhìn thấy Ly Luân cùng Triệu Viễn Châu ngồi trên cây trò chuyện.Bạch Cửu: Sáng sớm đã leo lên cây hóng gió lạnh, lại còn uống rượu?! Đại yêu chết tiệt, ngươi có coi lời dặn của thần y như ta ra cái đinh gì không hả???Anh Lỗi: Tên hòe yêu kia chê bánh của ta, chém hắn!Trác Dực Thần: Quá mức hoang đường!Bùi Tư Tịnh: Ngoài hoang đường ngươi có thể nói từ khác không?Văn Tiêu: Hoa đào bay phất phới, còn có rượu trợ hứng, lúc này không phải nên hôn rồi sao?Bốn người còn lại:....Anh Chiêu: Mụ nội nó, là tên khốn nào trộm rượu của ta?!!!!***
P/s: Hậu quả của việc phim chưa hết đã lao đầu vào viết fic là nhân vật bị OOC tới mức không biết đang viết về ai luôn. Tui biết Ly Luân nguyên tác điên cuồng biến thái vc ra, nhưng trên phim cp này đúng kiểu" ngọn lửa tình thù đốt cháy hai ta" lắm rồi, tui không viết nổi theo kiểu u ám này nữa, chỉ có thể lái sang nhẹ nhàng chữa lành vậy thôi, sry các thím nha. Mỗi lần xem tới Ly Luân đều phải niệm chú:" đẹp trai nhất định không sai, tam quan của tui đi theo ngũ quan của phản diện." Chứ anh ta ác qtqđ luôn ấy, thương Tiểu Cửu, Tiểu Trác ghê🥲
Triệu Viễn Châu không nhớ lần cuối cùng y có một giấc ngủ yên lành là khi nào nữa, dường như mỗi lần nhắm mắt y đều nhớ lại cảnh tượng hai tay mình đẫm máu tươi, trước mặt là những hình hài kì dị bám lấy y kêu gào thảm thiết đòi y trả lại mạng cho họ.Nhưng hôm nay có chút khác biệt, cảm giác nặng nề tội lỗi đè nén tâm trí y bao năm qua dường như đã biến mất, thậm chí cơn đau nhức nhối do Vân Quang kiếm gây ra cũng nhẹ bớt đi rất nhiều.Y đưa tay sờ bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo nói cho Triệu Viễn Châu biết người nọ đã rời đi từ lâu, khiến tâm trạng nhẹ nhõm tốt đẹp vừa le lói đột ngột như bị nước lạnh xối thẳng vào rồi tắt lụi.Triệu Viễn Châu cũng không nghĩ nhiều nữa, lại giống như mọi ngày tựa người lên đầu giường, ngẩn người nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.Trong miếu sơn thần trồng rất nhiều cây cối, giữa sân có một cây đào đặc biệt to, vì là giữa đông nên chỉ trơ trọi cành gỗ chỉa tứ tung, gầy guộc khô cằn, có một cành to vươn về phía cửa sổ phòng y, giống như muốn đâm thẳng vào trong.Triệu Viễn Châu vẫn nhớ rất nhiều năm trước khi y còn sống ở đây, khi mùa xuân tới trong sân sẽ tràn ngập cánh hoa đào rơi lả tả theo gió. Trước kia không cảm thấy có gì đẹp, bây giờ đột nhiên lại có chút tiếc nuối, khiến y xuất thần lẩm bẩm:" Đáng tiếc, dường như ta không đợi được tới ngày ngươi nở hoa..."Chỉ còn hơn một tháng nữa là tới mùa xuân, nhưng bản thân Triệu Viễn Châu rõ hơn ai hết, thân thể y bây giờ khó có thể trụ được tới ngày đó.Triệu Viễn Châu có chút buồn cười, rõ ràng y chờ đợi ngày này đã lâu, đến nay tâm nguyện sắp sửa hoàn thành lại bày ra dáng vẻ bi thương tuyệt vọng như vậy, Văn Tiêu hình như nói không sai, chân thân của y chắc không phải là vượn yêu đâu, mà trở thành sân khấu kịch thật rồi.Ngay khi Triệu Viễn Châu điều chỉnh lại tâm trạng của mình, trong chớp mắt, cành cây còn cằn cỗi thu mình trong lạnh giá đột ngột tươi tốt lên, từng chùm hoa đào diễm lễ vô song bung mình, đua nhau khoe nở trên đầu cành.Gió lạnh lướt qua, mang theo cả hương thơm nhàn nhạt của cánh đào vấn vương nơi chóp mũi Triệu Viễn Châu.Trước mắt y lúc này là một vườn hoa nở rộ, đẹp tới nao lòng." Có thích không?" Theo hướng thanh âm phát ra, Triệu Viễn Châu khẽ ngẩng đầu.Trong biển hoa đang vươn sắc mờ ảo, Ly Luân ngồi tựa trên cành cây cao, đang nhìn về phía y, nhẹ nhàng mỉm cười.Dường như sắc đào tươi tắn nhuộm hồng lên gương mặt tuấn tú kia, khiến Triệu Viễn Châu hơi ngẩn người, há miệng một lúc cũng không thốt ra được cái gì.Ly Luân có chút mất hứng, nụ cười nhàn nhạt trên môi vụt tắt đi, nhíu mày buồn bực nói:" Không thích thì ta thu lại."" Đừng!" Triệu Viễn Châu thấy Ly Luân giơ tay muốn làm phép, vội vàng ngăn cản:" Đẹp như vậy, để thêm chút nữa đi."Ngẫm nghĩ một lúc y bổ sung:" Ta rất thích..."Tâm trạng Ly Luân lúc này mới tốt hơn một chút, thả người tựa lại vào thân cây, đưa bình rượu trong tay lên uống một ngụm.Mùi rượu thơm nức dù là ở xa Triệu Viễn Châu cũng ngửi thấy, nghiêng đầu hỏi:" Ngươi lấy rượu ở đâu thế?"" Trộm của Anh Chiêu." Ly Luân thản nhiên đáp.Triệu Viễn Châu trợn tròn mắt, âm thầm cho Ly Luân một tràng vỗ tay tán thưởng.Lão sơn thần Anh Chiêu yêu rượu như mạng, cất giấu rất nhiều rượu quý, trước đây vì để đề phòng bọn họ lén uống của lão mà còn bày ra kết giới, so với kết giới bảo vệ ngoài miếu sơn thần còn cầu kỳ phức tạp hơn một phần.Nếu để Anh Lỗi phải nhận xét một câu về độ mê rượu của gia gia nhà mình, hắn nhất định sẽ chống nạnh mà cười lớn tự hào:" Nếu ngươi cho gia gia ta lựa chọn giữa ta và một bình rượu quý của người, người nhất định không do dự lấy một khắc đá ta ra một bên rồi ôm rượu về nhà, hiểu không hả?!" Thương thay số phận của tiểu sơn thần..." Ngươi đừng uống hết, để lại cho ta một chút." Triệu Viễn Châu sốt ruột kêu lên, theo bản năng muốn trèo từ cửa sổ ra lên cây cùng Ly Luân, lại nhớ ra gì đấy chui lại vào phòng một lúc rồi mới ló đầu ra lần nữa.Cây cũng không quá cao, Triệu Viễn Châu chẳng mấy chốc đã lên tới nơi, Ly Luân vươn tay kéo y lên ngồi xuống cạnh mình, không quên mỉa mai nói:" Chưa thấy con vượn nào leo cây chậm như ngươi, thật mất mặt giới vượn yêu."Triệu Viễn Châu hơi bĩu môi, vươn tay giật bình rượu của Ly Luân:" Chưa thấy cái cây nào thích uống rượu như ngươi, ngươi không phải chỉ được uống nước sao, bên kia có hồ kìa, mau nhảy xuống đi, đừng làm mất mặt giới thụ yêu."Ly Luân đưa mắt nhìn hồ nước bị đóng băng, có chút bất lực nhìn con khỉ chết tiệt nào đó.Triệu Viễn Châu uống rượu, thỏa mãn thở ra một hơi, tám năm qua y chỉ toàn uống rượu ngọc, đắng tới mức tê liệt hết vị giác, nhất thời quên mất mỹ vị nhân gian là thế nào, Anh Chiêu thật xấu, rõ ràng cất giữ nhiều rượu ngon thế này mà không chia cho y một ít, chốc nữa uống hết phải cùng Ly Luân đi trộm thêm mới được.Trong đầu âm thầm vạch kế hoạch, Triệu Viễn Châu vẫn không quên lấy từ trong người ra mấy khối điểm tâm Anh Lỗi làm cho y đưa tới trước mặt Ly Luân." Ăn ngon, cho ngươi."Ly Luân mỉm cười, cũng không nhận lấy mà trực tiếp cúi đầu xuống, cắn một miếng bánh trong tay Triệu Viễn Châu." Quá ngọt, ngươi tự ăn đi." Ly Luân nhíu mày, đẩy nửa miếng điểm tâm còn lại về phía Triệu Viễn Châu." Không thể nào, điểm tâm Anh Lỗi làm tới người không ưa đồ ngọt như Tiểu Trác còn thích mà." Triệu Viễn Châu không tin, cho vào miệng nhai thử, cảm giác ngọt nhẹ lan trong miệng, hòa cùng hương cay nồng chưa tan của rượu càng thêm đặc sắc." Ngon như vậy, ngươi đúng là đồ hòe yêu không biết thưởng thức." Triệu Viễn Châu liếc mắt, lại thấy Ly Luân từ đâu lôi ra mấy quả đào to trọn mọng nước, ném về phía y." Còn ngươi thì đúng là đồ vượn yêu thấy đào là sáng mắt." Ly Luân thấy Triệu Viễn Châu bắt lấy đào cắn một ngụm to tới mức phồng phồng một bên má, không nhịn được cười nói.Triệu Viễn Châu không phản bác, hai ba miếng đã gặm sạch quả đào, không chút khách khí lấy vạt áo của Ly Luân lau sạch nước đào còn dính trên tay, đột nhiên chống lên đầu gối Ly Luân, hơi nghiêng người về phía hắn, híp mắt tra hỏi:" Sao ngươi còn chưa đi?"Ly Luân nhẹ nhàng giơ tay cuộn lấy lọn tóc của Triệu Viễn Châu nghịch nghịch, mở miệng đáp:" Nơi này có chỗ ăn chỗ ngủ, sao ta phải đi?"" Ngươi vất vả cực khổ phá vỡ lệnh bài Bạch Trạch giải trừ phong ấn, chỉ để tới chỗ Anh Chiêu trộm rượu phơi nắng?"
Triệu Viễn Châu biết rõ còn cố hỏi, ánh mắt chăm chú dõi theo từng động tác của người trước mặt.Ly Luân kéo nhẹ ngón tay, Triệu Viễn Châu lại nghiêng gần về phía hắn thêm một chút, chỉ thấy hắn giơ tay xoa nhẹ lên lỗ tai hơi đỏ lên không biết vì lạnh hay vì ngại ngùng của y, nhẹ giọng hỏi:" Nếu không thì sao, hay là ngươi muốn nghe ta nói ta trăm phương nghìn kế phá vỡ phong ấn để đổi một khoảnh khắc gặp ngươi, bây giờ lưu lại đây cũng là vì ngươi?"Đôi mắt to tròn trong suốt của Triệu Viễn Châu mở lớn, mất một lúc lâu mới khẽ ừm một tiếng.Khóe miệng Ly Luân từ từ nhếch lên, ngón tay vô thức vuốt ve gò má trơn mềm lành lạnh của Triệu Viễn Châu:" Vốn dĩ ta định phá phong ấn xong sẽ tìm ngươi tính sổ, đem đám bằng hữu vô tích sự của ngươi hành chết thì thôi, ta còn chế ra được Lạc Hồn Châm, tìm cơ hội đâm ngươi một cái, ngươi cái gì cũng không biết nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh ta..."" Này này, ngươi điên cũng phải có giới hạn chứ..." Triệu Viễn Châu hơi rùng mình, buồn bực mà cầm lấy tóc của Ly Luân giật mạnh một cái cho hắn tỉnh táo lại, tên hòe yêu này rốt cuộc nghĩ cái quỷ gì trong đầu vậy chứ?!Ly Luân lại chẳng để ý, thản nhiên phơi bày kế hoạch xấu xa của mình xong, thanh âm lại khẽ dịu đi thì thầm:" Nhưng những chuyện đó đều vô nghĩa rồi."" A Yếm, ta có thể vì ngươi mà phát điên, cũng nguyện vì ngươi mà buông bỏ tất cả. Ngươi chọn nhân gian này, còn ta chọn ngươi..."Triệu Viễn Châu bị những lời đặc biệt dịu dàng trân trọng này làm cho ngây người, đột nhiên gió lạnh ùa tới khiến y thoáng rùng mình, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Ly Luân dùng yêu lực lấy áo lông trong phòng choàng lên người y, còn cẩn thận giúp y buộc nút lại.Ly Luân nhớ lại cảm giác lành lạnh khi chạm lên má Triệu Viễn Châu, đột nhiên có chút tự trách, hắn quên mất cơ thể y bây giờ không khác gì người thường, yếu ớt lại dễ tổn thương." Lạnh lắm sao?"Triệu Viễn Châu sửng sốt, một câu hỏi ngắn ngủi vậy thôi lại bao hàm rất nhiều ý nghĩa, vô thức khiến lòng người cảm động.Y khẽ lắc đầu, mỉm cười với Ly Luân.Nụ cười nhàn nhạt giữa tán đào còn rực rỡ hơn so với mỹ cảnh nhân gian, cứ thế cắm sâu vào tâm trí Ly Luân.Triệu Viễn Châu lấy từ trong người ra một túi da nhỏ cỡ lòng bàn tay, vẫy vẫy trước mặt hắn." Thứ này là Bùi Tư Tịnh cho ta, mỗi ngày nàng đều đổ nước nóng vào, Anh Lỗi dùng thêm chút pháp lực khiến cho nó ấm mãi, bắt ta ra ngoài phòng nhất định phải mang theo."Ly Luân nhìn nhìn thứ đồ lạ, nhẹ nhàng sờ lên, dường như rất ấm, không nóng rực như lửa, sẽ không tổn thương tới da thịt Triệu Viễn Châu." Thế nào, phàm nhân rất thông minh đúng không, còn nghĩ ra cách này để giữ ấm cơ thể." Triệu Viễn Châu cảm thấy thú vị, không nhịn được mà đem khoe với Ly Luân.Vốn y nghĩ Ly Luân sẽ lại tỏ ra khinh miệt như trước, lại không ngờ hắn khẽ gật đầu đồng ý với Triệu Viễn Châu :" Phải, phàm nhân thật thông minh."Bởi vì ta là thụ yêu, một cái ôm của ta cũng chẳng thể mang cho ngươi sự ấm áp bằng một chiếc áo choàng.Dù ta có thể phun ra lửa đi chăng nữa cũng chỉ làm tổn thương ngươi, so với một chiếc túi da phổ thông còn vô dụng hơn nhiều.Ta thật sự rất ghét con người.Nhưng nếu ngươi muốn làm người...Vậy ta sẽ học cách yêu nhân gian này, vì ngươi.( Còn tiếp)Tiểu kịch trường.Tiểu đội Tập Yêu Ti nhìn thấy Ly Luân cùng Triệu Viễn Châu ngồi trên cây trò chuyện.Bạch Cửu: Sáng sớm đã leo lên cây hóng gió lạnh, lại còn uống rượu?! Đại yêu chết tiệt, ngươi có coi lời dặn của thần y như ta ra cái đinh gì không hả???Anh Lỗi: Tên hòe yêu kia chê bánh của ta, chém hắn!Trác Dực Thần: Quá mức hoang đường!Bùi Tư Tịnh: Ngoài hoang đường ngươi có thể nói từ khác không?Văn Tiêu: Hoa đào bay phất phới, còn có rượu trợ hứng, lúc này không phải nên hôn rồi sao?Bốn người còn lại:....Anh Chiêu: Mụ nội nó, là tên khốn nào trộm rượu của ta?!!!!***
P/s: Hậu quả của việc phim chưa hết đã lao đầu vào viết fic là nhân vật bị OOC tới mức không biết đang viết về ai luôn. Tui biết Ly Luân nguyên tác điên cuồng biến thái vc ra, nhưng trên phim cp này đúng kiểu" ngọn lửa tình thù đốt cháy hai ta" lắm rồi, tui không viết nổi theo kiểu u ám này nữa, chỉ có thể lái sang nhẹ nhàng chữa lành vậy thôi, sry các thím nha. Mỗi lần xem tới Ly Luân đều phải niệm chú:" đẹp trai nhất định không sai, tam quan của tui đi theo ngũ quan của phản diện." Chứ anh ta ác qtqđ luôn ấy, thương Tiểu Cửu, Tiểu Trác ghê🥲
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com