Dai Ho Tieu Muoi To Du Binh Dich Hoan
1. Liên lụy (Thượng) – Tai nạn, tai nạn, không thấy người.Đối thoại càng mập mờ càng khiến người ta tưởng tượng phong phú.Thẩm Thận Nguyên vừa vào đến phòng ngủ liền túm lấy La Thiếu Thần hỏi: "Anh vừa rồi nói gì với ông nội, à không, với La tiên sinh vậy?""Nói về chuyện Khải Tùng.""Có liên quan đến... tôi không?" Cậu vốn định hỏi có liên quan đến buôn bán ma túy không, nhưng lời nói đến môi thì lại sợ chọc phải vết thương của La Thiếu Thần, nên mới sửa lời."Không liên quan."Thẩm Thận Nguyên nói: "Tại sao La tiên sinh lại bảo anh đừng đi vào vết xe đổ của Khải Tùng? Có phải anh đang gặp nguy hiểm gì không?"La Thiếu Thần giơ tay kéo thấp nút cà vạt, một tay nhét túi áo, dựa vào tường lười nhác nhìn cậu, "Cậu lo lắng cho tôi sao?""Đương nhiên rồi." Thẩm Thận Nguyên không chút do dự nhảy lên giường, làm động tác chèo thuyền, "Chúng ta hiện giờ đang ngồi chung một con thuyền mà.""Nếu như có một ngày cậu xuống thuyền rồi thì sao?""Tôi cũng sẽ không quên đại ân đại đức của anh!" Thẩm Thận Nguyên nói rất chân thành. Thời gian này nếu như không có La Thiếu đứng giữa làm trung gian, cậu không chắc bản thân mình có thể duy trì đến hiện giờ hay không."Cậu tốt nhất nên nhớ kỹ."Thẩm Thận Nguyên chỉ tay lên trời mà thề, "Tôi tuyệt đối không phải người qua cầu rút ván vong ân phụ nghĩa!""Cậu thường báo ân thế nào?""Báo ân thế nào á?" Câu hỏi sắc bén như thế này khiến Thẩm Thận Nguyên khó xử, "Cái này, cần phải xem nhu cầu của đối phương. Bình thường đối phương thích quà gì, hoặc đối phương sau này có yêu cầu gì..."La Thiếu Thần nhếch khóe miệng: "Cậu tốt nhất nên nhớ kỹ."Thẩm Thận Nguyên một tay đặt lên ngực nói: "Anh yên tâm, trí nhớ của tôi rất tốt. Hay là La Thiếu hiện giờ có suy nghĩ gì rồi?"La Thiếu Thần nói: "Suy nghĩ của tôi vẫn chưa chín muồi, đang còn trong quá trình hoàn thiện."Thẩm Thận Nguyên không hiểu, nuốt nước bọt, "Nghe có vẻ rất lớn lao rất phức tạp.""Tôi sẽ nhớ thật tường tận thật chi tiết."Dự cảm bất an âm ỉ trong lòng Thẩm Thận Nguyên càng mãnh liệt hơn.Điện thoại của La Thiếu Thần reo lên.Thẩm Thận Nguyên thoắt cái bật ngồi dậy trên giường, hai mắt long lanh chăm chú nhìn anh.La Thiếu Thần tiếp điện thoại, đầu kia là Cao Cần."Nghi phạm hiện ở cục cảnh sát, thân thể không sao." Cao Cần chạy đôn chạy đáo đến tận lúc này vẫn chưa được hột cơm nào vào bụng, nói chuyện hết sức ngắn gọn súc tích.La Thiếu Thần hỏi: "Tình hình thế nào?"Cao Cần trầm ngâm nói: "Không rõ. Xem bọn họ tiếp theo đi thế nào đã.""Còn tin tức gì không?""Hiện tại chưa có.""Giữ liên lạc nhé.""Ừ."Sau một loạt sự việc cần liên lạc với nhau, quan hệ giữa hai người đã tiến triển đến mức lười nói những lời khách sáo rồi.La Thiếu Thần gác điện thoại, Thẩm Thận Nguyên đang định hỏi, lại có một cuộc điện thoại khác gọi đến.Thẩm Thận Nguyên chỉ có thể im lặng nhìn anh.La Thiếu Thần nói chuyện mấy phút sau mới gác điện thoại."Vừa rồi là Cao Cần?""Cuộc đầu tiên thì phải." La Thiếu Thần nói, "Thân thể của cậu không sao, nghi phạm còn ở cục cảnh sát, vẫn chưa có tin tức gì mới.""Ồ.""Ngoài ra, người ở cục cảnh sát có hồi âm rồi. Nói rằng hai ngày trước xảy ra một vụ tai nạn giao thông tại thành phố C, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi trong lúc băng qua đường bị đám bão xe tông phải, chết ngay tại chỗ. Nhưng thi thể đã bị một người đàn ông ôm đi mất, hiện giờ không rõ tung tích."Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Anh hoài nghi người đó là Sử Mạn Kỳ sao?""Tai nạn được một người đi đường dùng điện thoại chụp lại, vì chất lượng hình ảnh không tốt, bạn tôi chỉ có thể phân biệt khuôn mặt của người chết 70% giống Sử Mạn Kỳ."Khuôn mặt giống 70% cộng thêm lời phán đoán của Tư Mã Thanh Khổ, có thể khẳng định được 90%.Trong lòng Thẩm Thận Nguyên khẽ xót xa, "Cát Phụng cần thi thể của Sử Mạn Kỳ để làm gì?"La Thiếu Thần nói: "Nên hỏi chuyên gia trong ngành." Lúc anh nói, ngón tay đã nhấn số điện thoại của khách sạn nơi Tư Mã Thanh Khổ ở.Giọng tiếp điện thoại của Tư Mã Thanh Khổ hết sức kỳ cục, giống như đang nhẫn nhịn điều gì, "Giờ này tính là tăng ca đấy."La Thiếu Thần nói: "Tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn.""Ngắn gọn đến mức nào?""Sử Mạn Kỳ có thể đã xảy ra tai nạn giao thông, Cát Phụng cướp mất thi thể của cô ta, ông đoán hắn sẽ dùng để lảm gì?""Ta không phải Cát Phụng, làm sao ta biết được hắn muốn chưng lên ăn hay nấu lên ăn!"Bình tĩnh như La Thiếu Thần cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Ông cảm thấy hắn sẽ dùng để ăn sao?"......Được rồi, đùa kiểu này với người ngoài ngành rõ ràng chẳng buồn cười chút nào."Nếu như là tôi thì sẽ không." Tư Mã Thanh Khổ thở gằn ra một hơi, "Thi thể mang về có thể làm tiêu bản kỷ niệm, ngày đêm nhìn ngắm. Nếu như biến thái hơn chút nữa thì sẽ nghĩ cách khởi tử hồi sinh, hoặc là... làm cương thi."La Thiếu Thần chau mày nói: "Khởi tử hồi sinh và làm cương thi khó khăn lắm không?"Tư Mã Thanh Khổ nói: "Lúc trước ta cảm thấy rất khó khăn, nhưng những chuyện đợt trước trải qua khiến ta cảm thấy việc biến thành cương thi sắp dễ dàng như đi siêu thị mua mì gói rồi.""Hậu quả khi biến thành cương thi là gì?""Anh hỏi Sử Mạn Kỳ hay là chúng ta? Nếu là Sử Mạn Kỳ, còn phải xem là loại nào. Loại kém một chút thì không có lý trí, cho dù linh hồn bị giam giữ trong thân thể, cũng không cách nào hoàn toàn khống chế thân thể của mình. Bọn họ có thể thích máu, thích ăn thịt sống. Cao cấp hơn một chút thì hút máu tươi và dương khí, cũng ăn thịt. Cao cấp hơn hơn nữa... nói ra thì dài lắm, nếu như anh muốn nghe, ta có thể mở lớp dạy, một thầy một trò. Học phí..."La Thiếu Thần nắm lấy trọng điểm trong mớ lảm nhảm đó, "Cương thi có thể công kích con người sao?""Có khả năng đó lắm." Tư Mã Thanh Khổ nói, "Đặc biệt là cương thi cấp thấp, ý trí của bọn chúng phần lớn được quyết định bởi người tạo ra bọn chúng, cũng chính là Cát Phụng."La Thiếu Thần day day huyệt thái dương."Có điều," Tư Mã Thanh Khổ nói tiếp, "Sự việc nếu như đã lên đến mức độ này, chúng ta không thể khoanh tay ngồi yên được. Yên tâm, bắt cương thi giảm cho anh 20%.""Không thể khoanh tay ngồi yên có nghĩa là, cho dù không trả tiền, các ông cũng sẽ bắt nhỉ?""...Í? Sao anh lại thông minh đột xuất thế."La Thiếu Thần nói: "Không, thông minh đột xuất là ông. Phục vụ thu phí đến đây là kết thúc, cám ơn, xin hãy tiếp tục nhân sinh đại sự của ông đi.""Nhân sinh đại sự gì?""Bài tiết và phóng thích.""Sao anh biết?" Tư Mã Thanh Khổ ngạc nhiên hỏi. Ông ta từ trước đến nay chưa từng nói với những người ngoài sư đệ đồ đệ những chuyện tế nhị như mình đang đi nhà xí.La Thiếu Thần nói: "Tôi nghe thấy tiếng ông xé giấy rồi, lượng dùng có hơi nhiều."Tư Mã Thanh Khổ: "......"La Thiếu Thần thu lại điện thoại vừa đột nhiên bị gác, nói với Thẩm Thận Nguyên sắc mặt đầy vẻ ngưng trọng: "Cho dù Sử Mạn Kỳ có biến thành cương thi, cũng chưa chắc đã tấn công con người. Dựa vào tình yêu của Cát Phụng đối với cô ta, chắc hẳn sẽ không đem cô ta làm công cụ giết người và báo thù."Thẩm Thận Nguyên nói: "Hắn ta không ra tay với Sử Mạn Kỳ không đồng nghĩa với việc không ra tay với Lâm Lâm, nếu như Lâm Lâm thực sự đang nằm trong tay hắn, vậy thì nguy hiểm rồi. Trước kia hắn còn lo ngại Sử Mạn Kỳ, hiện giờ Sử Mạn Kỳ chết rồi, triệt để rơi vào tay hắn, hắn hoàn toàn không cần lấy ra Lâm Lâm để khống chế cô ta."La Thiếu Thần kinh ngạc nhìn cậu, dường như không ngờ đầu óc cậu lại đột nhiên suy nghĩ nhanh chóng như vậy.Thẩm Thận Nguyên vỗ tay nói: "A, đây chắc hẳn chính là nguyên nhân Cát Phụng bắt Lâm Lâm đi rồi? Dùng để uy hiếp Sử Mạn Kỳ!""Lâm Lâm có nằm trong tay Cát Phụng hay không vẫn chưa thể khẳng định.""Tôi hy vọng là có." Dựa vào phán đoán của Tư Mã Thanh Khổ, khả năng duy nhất không hồn phi phách tán của La Lâm Lâm chính là bị Cát Phụng bắt giam lại. Thẩm Thận Nguyên bất ngờ ngã ngửa ra giường lăn lộn, "Tại sao sự việc lại đột nhiên xảy ra cùng một lúc chứ!""Nhắc đến mới nhớ, vẫn còn một chuyện nữa sắp xảy ra rồi.""Chuyện gì?" Thẩm Thận Nguyên chợt ngừng lại. Hiện giờ cậu sợ nhất là có chuyện xảy ra.La Thiếu Thần nói: "Sinh nhật của cậu sắp đến rồi.""Sinh nhật của tôi... của Lâm Lâm?""Thứ sáu tuần sau.""Thứ sáu màu đen.""Đừng quên đấy.""Cơ hội đòi lì xì tôi nhất định sẽ không bỏ qua." Thẩm Thận Nguyên lại vui mừng trở lại. Tuy rằng không phải sinh nhật của mình, nhưng nhân vật chính của sinh nhật là mình.La Thiếu Thần ấn ấn đầu cậu, "Ngủ sớm đi."Thẩm Thận Nguyên nhìn bóng lưng của anh, bất ngờ hỏi: "La tiên sinh tại sao lại nói rằng trên đời này chỉ có sắp đặt mà không có trùng hợp?"Bước chân của La Thiếu Thần chợt khựng lại. Anh cứ nghĩ rằng mình đã khiến Thẩm Thận Nguyên quên đi chuyện này, không ngờ cậu vẫn còn nhớ. "Bởi vì ông ấy có được ngày hôm nay không phải dựa vào may mắn mà là thực lực."Thẩm Thận Nguyên ngẫm nghĩ một lát, buồn rầu nói: "Cho nên từ giờ trở đi, tôi không thể làm phái thần tượng nữa mà chỉ có thể làm phái thực lực sao?" May mắn của cậu khá là kém.La Thiếu Thần mở cửa ra ngoài, lúc quay đầu đóng cửa nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên như đóa hoa héo ngồi trên giường, mở miệng nói: "Trừ ca hát ra, cậu đã chuyển đổi loại hình thành công rồi."Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên ngẩng đầu, La Thiếu Thần đã đóng cửa rồi.Lịch trình ngày hôm nay của Thẩm Thận Nguyên là buổi sáng đi nhà trẻ, buổi chiều đóng phim. Không có trợ lý và quản lý chuyên nghiệp, toàn bộ lịch trình của cậu đều do La Thiếu Thần sắp xếp. Có điều chuyện nhỏ như đi nhà trẻ do tài xế La gia phụ trách, vú Triệu giám sát toàn bộ hành trình.Vú Triệu dẫn cậu suốt dọc đường đến phòng học xong mới lưu luyến đi khỏi.Thẩm Thận Nguyên phát hiện sắc mặt của Kiều Anh Lãng rất khó coi. Tuy rằng hiện giờ bọn họ là quan hệ một bên tự nhận định – Kiều Anh Lãng một bên tự nhận định cậu là tân nương của cậu nhóc, cậu một bên tự nhận định Kiều Anh Lãng là đứa nít ranh, có điều thấy tâm tình đối phương không tốt, Thẩm Thận Nguyên vẫn chủ động bắt chuyện: "Cậu nhớ nhà sao?" Vì để có thể học cùng một nhà trẻ với cô nhóc, Kiều Anh Lãng không thể không trọ trong ký túc trường, đến cuối tuần mới về nhà.Kiều Anh Lãng hung hăng trừng cậu nói: "La Lâm Lâm, cậu trốn học!"Thẩm Thận Nguyên nói: "Tớ xin phép rồi."Kiều Anh Lãng nói: "Tớ không nhận được.""Tớ xin phép cô giáo.""Tớ không nhận được!""... Rất bình thường mà. Tớ xin phép cô giáo.""Tớ không nhận được!"Thẩm Thận Nguyên cảm thấy cuộc đối thoại này nếu cứ tiếp tục cũng chỉ đi vào một vòng tuần hoàn chết mà thôi, cho nên thông minh giữ im lặng.Kiều Anh Lãng hỏi: "La Lâm Lâm, có phải cậu đang đóng phim không?""Phải.""Tớ cũng muốn đóng.""Cậu cũng muốn đóng?""Ừ, tớ đóng tân lang, cậu đóng tân nương!""Đóng phim cần có kỹ thuật diễn, vai diễn đơn giản như vậy không thể hiện được kỹ thuật diễn. Hay là thế này, cậu đóng Ngưu Lang, tớ đóng Vương Mẫu nương nương."Kiều Anh Lãng bán tín bán nghi: "Tớ phải làm gì?""Tìm Chức Nữ á." Thẩm Thận Nguyên xoay người định đi, "Tớ đi tìm Vương Đế của tớ.""Không được, chúng ta phải ở bên nhau." Kiều Anh Lãng kéo cậu lại."Mẹ vợ và con rể không có tương lai đâu." "... Không được."Thẩm Thận Nguyên: "......" Đầu cậu nhảy ra hai dấu hỏi chấm. Một, tại sao đề tài nào gặp phải Kiều Anh Lãng đều rơi vào một vòng tuần hoàn chết vậy? Hai, tại sao cậu lại ngu ngốc đồng ý đi học hôm nay chứ? Ở nhà ngủ nướng tuyệt biết bao!2. Liên lụy (Trung) – Bất ngờ, bất ngờ, khám xét bất ngờ.Tuy rằng đại đa số những người đã xa thời học sinh đều không khỏi nhớ lại thời gian đó, nhưng trong những người nhớ lại thời học sinh có một bộ phận nếu thực sự có cơ hội quay về thời học sinh, lại không khỏi luôn mong ngóng tiếng chuông hết giờ trong giờ lên lớp.Thẩm Thận Nguyên chính là loại đó. Đương nhiên, cậu có một lý do phản bác rất tuyệt – cậu đúng là muốn quay trở lại thời học sinh, nhưng không muốn quay trở lại thời tiền sử học sinh.Tiếng chuông hết giờ vừa vang, tinh thần cậu lập tức phấn chấn. La Thiếu đến trước hay sau lúc ăn cơm nhỉ?"Buổi chiều là giờ hoạt động, chúng ta ra sân chơi trò chơi, cho nên mọi người phải ăn thật no vào mới có sức!" Cô giáo làm vẻ mặt cute, đáng tiếc không ai hưởng ứng.Kiều Anh Lãng tiến đến gần Thẩm Thận Nguyên, "Buổi chiều chúng ta một tổ nhé.""Hơ..." Thẩm Thận Nguyên suy nghĩ cớ để từ chối.Kiều Anh Lãng mặt lại xị xuống, "La Lâm Lâm."Mỗi lần cậu nhóc gọi cả tên lẫn họ cậu ra, chính là lúc tâm tình cậu nhóc đang ở thế cực đoan – cực kỳ vui vẻ hoặc cực kỳ không vui. Thẩm Thận Nguyên thở dài nói: "Buổi chiều tớ phải đi đóng phim."Kiều Anh Lãng nói: "Tớ muốn đi cùng.""Không được.""Tại sao?""Vì cậu không phải nhân viên trường quay, không thể vào.""Trường quay không phải có thể mang theo người nhà sao?" Ác cảm của Kiều Anh Lãng đối với trường quay lại tăng thêm."... Không có gì chứng minh thì không được."Kiều Anh Lãng không nói lời nào, nhìn Thẩm Thận Nguyên chằm chằm.Bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chăm, thực sự nhịn không được cảm thấy... cậu nhóc khá đáng yêu. Khuôn mặt quả táo hồng hào, đôi mắt to tròn lóng lánh, tuy rằng không biết thời gian sẽ biến khuôn mặt này thành thế nào, nhưng nhìn từ ngũ quan, gốc gác đẹp trai chắc sẽ còn lưu lại."Hơ, Lâm Lâm." Cô giáo lên tiếng chấm dứt hai đứa bốn mắt nhìn nhau.Thẩm Thận Nguyên quay đầu, phát hiện La Thiếu Thần đã đến rồi, đứng ở cửa, không biết đã đợi bao lâu."Tiểu tiểu thúc thúc." Cậu vui vẻ đứng dậy, vừa chạy được một bước, liền bị Kiều Anh Lãng kéo lại, sau đó... chụt, trên mặt bị hôn một cái, nước miếng ẩm ướt dính dấp phủ lên mặt, dường như lúc nào cũng có thể nhỏ giọt.Kỳ thực, làm nghệ sĩ lâu như vậy, chủ động hôn và bị hôn đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói đều là chuyện bình thường, một cảnh quay không tốt, hôn liền mười mấy hai mươi cái cũng có, nhưng đều không bị đả kích như lần này.Cậu không biết bản thân nên ai thán khi bị một nhóc con nhỏ hơn mình gần hai mươi tuổi khinh bạc trước, hay là nên căng thẳng vì bản thân không bảo vệ được sự trong trắng của cô nhóc La Lâm Lâm trước.Kiều Anh Lãng bá đạo tuyên bố: "Chúng ta có minh chứng rồi."Thẩm Thận Nguyên: "......"Cô giáo chỉ ngây ra một chút, rất nhanh liền lấy một chiếc khăn giấy giúp Thẩm Thận Nguyên lau mặt, vừa giữ Kiều Anh Lãng dây dưa không thôi, vừa nói tạm biệt với La Thiếu Thần.La Thiếu Thần khóe miệng giật giật, muốn cười lại nhịn lại. Thẩm Thận Nguyên đang chìm sâu vào trong cảm xúc của bản thân, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt quỷ dị của anh, đến tận lúc lên xe mới nói: "La Thiếu, xin lỗi anh."Tay La Thiếu Thần đang thắt dây an toàn chợt ngừng lại, trong mắt thoáng qua nét kinh ngạc và không xác định, không tỏ thái độ hỏi: "Vì cái gì?""Tôi không giữ gìn được gò má trong trắng của Lâm Lâm!""Khụ!" La Thiếu Thần suýt chút nữa phì cười vội vàng ho hắng, "Khụ khụ khụ."Thẩm Thận Nguyên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh ta trong kính chiếu hậu, lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"La Thiếu Thần sắc mặt khôi phục thản nhiên, "Lần sau chú ý."Thẩm Thận Nguyên dõng dạc thề thốt: "Lần sau nếu như cậu nhóc lại đánh lén nữa, tôi nhất định sẽ né.""Chẳng may không tránh được thì sao?""Hơ..." Đánh một đứa trẻ sáu tuổi không phải là chuyện cậu có thể làm được, "Tôi liền ăn miếng trả miếng."Xe vừa khởi động liền phanh gấp.Thẩm Thận Nguyên đầu va vào lưng ghế trước, xoa xoa trán nói: "Sao thế?"La Thiếu Thần quay đầu nhìn cậu một cái, "Tôi sẽ huấn luyện khả năng phản ứng của cậu."Lúc đến gần trường quay, điện thoại của La Thiếu Thần vang lên, cùng lúc, anh ngước lên nhìn vừa đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với cảnh sát giao thông, tia lửa vô thanh khiến bàn tay anh vươn ra vòng một vòng lại đặt trở về trên vô lăng.Thẩm Thận Nguyên gian nan chen vào giữa hai cái ghế, từ phía sau vươn tay ra, khó khăn lắm mới khều được điện thoại thì xe đã đến nơi. La Thiếu Thần nhận điện thoại từ trong tay cậu, gọi lại cho cuộc điện thoại chưa nhận.Chuông vang lên tút tút hai tiếng liền bị đối phương tắt đi."Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Thẩm Thận Nguyên nhìn La Thiếu Thần chưa gọi được mà đã thu điện thoại lại, trong lòng thoáng qua một liên tưởng không hay. Dưới sự đả kích liên tiếp của những tin tức xấu, cậu rất khó mà không thần hồn nát thần tính.La Thiếu Thần ói: "Có thể hết pin rồi.""Ai gọi đến vậy?""Cao Cần."Dự cảm không tốt của Thẩm Thận Nguyên lại càng mãnh liệt, "Giám đốc Cao rất ít khi không sạc pin.""Rất ít không có nghĩa là không.""Cái này còn phụ thuộc vào kế hoạch với Phong sư huynh đêm hôm trước.""Bọn họ thường có kế hoạch gì?"Thẩm Thận Nguyên nói: "Quá trình thế nào rất khó biết, nhưng kết quả là Phong sư huynh và Cao Cần đều ra ra vào vào giữa ngày hè với áo sơ mi cao cổ.""Xem ra quá trình rất phong phú."Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào biệt thự. Tình cảnh bên trong không phải đang sôi nổi quay phim như trong tưởng tượng của họ, mà là một sự im lặng đáng sợ. Nhân viên làm việc lác đác thu dọn đồ đạc, Cổ Lực Khả Mã Duy Càn v.v đều không thấy đâu.Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Nghỉ sao?"La Thiếu Thần nói: "Giống như vừa trải qua đại chiến hơn." Anh thấy thư ký trường quay đứng ở bên cạnh, đi đến hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"Thư ký trường quay nói: "Tôi cũng không biết, vừa rồi có một đám người kéo Mã Duy Càn đi, đạo diễn Cổ tranh luận với họ vài câu, cũng bị kéo đi rồi."Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc: "Xã hội đen sao?"Thư ký trường quay nói:"Không phải xã hội đen, đạo diễn Cổ và Mã Duy Càn đều tự nguyện đi theo bọn họ.""Tôi biết rồi." La Thiếu Thần kéo Thẩm Thận Nguyên sang một bên.Thẩm Thận Nguyên vội vàng hỏi: "Mã Duy Càn bị bắt cóc rồi, làm thế nào đây? Chúng ta có cần báo cảnh sát không?""Cậu cảm thấy đạo diễn Cổ và Mã Duy Càn sẽ tự nguyện đi theo đám bắt cóc sao?""Đạo diễn Cổ vĩ đại quá!" Thẩm Thận Nguyên cảm động nói, "Để bảo vệ Mã Duy Càn, ông ấy tình nguyện đi theo đám bắt cóc, vì sự an toàn của những người khác trong trường quay, ông ấy đi một cách lặng lẽ như vậy.""Tôi không biết trên thế giới này có nhân vật nào EQ và IQ đều tăng lên cùng lúc như thế không, tôi chỉ biết người đó tuyệt đối không thể là Cổ Lực Khả." La Thiếu Thần nói.Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Vậy bọn họ đi đâu rồi?"La Thiếu Thần nhfn màn hình điện thoại sáng lên, thản nhiên nói: "Tôi nghĩ rất nhanh sẽ có đáp án thôi."Anh nhận điện thoại, "Có tin tức gì?""Nơi ở của thành viên và nghệ sĩ của công ty như tôi, Đại Kiều, Phong Á Luân, Mã Duy Càn bị cảnh sát bất ngờ khám xét.""Có lệnh khám xét sao?""Ừ."La Thiếu Thần lập tức liên tưởng đến Mã Duy Càn và Cổ Lực Khả bị kéo đi giữa trường quay, chau mày hỏi: "Mã Duy Càn sao rồi?""Tìm được một gói thuốc lắc nhỏ trong phòng của cậu ta." Tuy rằng giọng nói của Cao Cần nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhưng La Thiếu Thần thông qua tín hiệu vô tuyến vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ ngút trời đè nén dưới vẻ mặt điềm tĩnh."Phía cảnh sát sao lại lấy được lệnh khám xét?"Cao Cần trầm mặc một lúc mới nói: "Người ám sát Thẩm Thận Nguyên một mực nói rằng mình nhận được chỉ thị của La Khải Tùng đi giết Thẩm Thận Nguyên. Phía cảnh sát đã điều tra giao dịch ngân hàng, trước lúc La Khải Tùng chết, đúng là có chuyển một khoản tiền cho hắn."La Thiếu Thần nói: "Khải Tùng đã chết rồi.""Sát thủ khoe khoang là bản thân có nghiệp vụ mà ngay cả hình cảnh quốc tế cũng theo không kịp. Nhiệm vụ của hắn sẽ không thay đổi cho dù cố chủ sống hay chết.""Nhưng trước đây có rất nhiều cơ hội, tại sao bây giờ hắn mới ra tay?""Hắn nói sát thủ có lưu trình giết người chuyên nghiệp của sát thủ."Lý do sơ hở đầy rẫy như vậy chỉ có cảnh sát mới ngu mà tin! Cách làm như vậy của sát thủ rõ ràng là gắp lửa bỏ tay người! La Thiếu Thần hỏi: "Tôi có thể chửi bậy không?""Trong lòng cậu chửi rất thoải mái, tôi nghe thấy rồi."La Thiếu Thần hít thở sâu.Cao Cần nói: "Sự việc càng lúc càng mở rộng, có thể còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng."La Thiếu Thần nói: "Tôi đã đặt việc này vào cấp cao nhất, không thể phức tạp hơn được nữa. Có việc gì tôi có thể làm được?"Cao Cần nói: "Chăm sóc Tiểu Thẩm cho tốt.""Tôi sẽ không để cậu ấy chịu tổn hại.""Biểu hiện của cậu liên quan đến điểm ấn tượng đấy.""...... Anh biết rồi?"Cao Cần nói: "Tôi chỉ biết, tôi tuyệt đối sẽ không tốn công tốn sức vì một người không quan trọng với mình, sẽ không hao tâm tổn trí vì một mối quan hệ bình thường, càng không lo lắng cho một người từng hợp tác với mình."La Thiếu Thần nói: "Tôi bây giờ được bao nhiêu điểm?""Tám điểm.""Tổng điểm không phải là 100 đấy chứ?""Nếu như cậu muốn chuyển thành 100 tôi cũng không ý kiến. Tôi phải vào rồi, liên lạc sau nhé."La Thiếu Thần gác điện thoại, ống quần đã bị Thẩm Thận Nguyên vò thành đủ kiểu nếp nhăn, "Sát thủ nói La Khải Tùng chỉ thị hắn giết cậu."Thẩm Thận Nguyên nhảy dựng lên hỏi: "Tại sao anh ta lại muốn giết tôi?"Khóe miệng La Thiếu Thần khẽ cử động, "Vì cậu đẹp trai.""...Chẳng buồn cười chút nào." Thẩm Thận Nguyên ngừng một lát, "Tôi xin lỗi vì lý do tôi nói ra trước kia.""Không cần, những chuyện trước kia đều khá buồn cười.""... Còn tin tức gì xấu không?""Còn có...""Thực sự đều là tin tức xấu sao?" Biểu cảm của cậu như thể trời sắp sập đến nơi."Phía cảnh sát xin lệnh khám xét, bất ngờ khám xét nơi ở của các nghệ sĩ công ty Y Mã Đặc."Vẻ mặt của Thẩm Thận Nguyên đúng kiểu trời sập xuống rồi, "Tại sao?... Vì tôi sao?"La Thiếu Thần không trả lời thẳng, "Mã Duy Càn bị khám xét phát hiện ra một gói thuốc lắc."Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Những người khác vẫn ổn chứ?""Không có tin tức gì tức là tin tức tốt rồi."Thẩm Thận Nguyên lẩm bẩm: "Trong nhà của Mã Duy Càn sao lại có thuốc lắc được nhỉ?""Có thể mua mì gói mà có." La Thiếu Thần nói, "Chỉ có bản thân hắn mới biết được.""Là do tôi liên lụy đến anh ta. Đợi đã..." Cậu đột nhiên tỉnh ngộ, "Phía cảnh sát khám xét nơi ở của nghệ sĩ Y Mã Đặc chẳng phải là đồng nghĩa với việc họ đã nhận định tôi là người nối mối mua bán thuốc phiện rồi sao?" Chính xác, trong mắt cảnh sát La Khải Tùng chỉ thị sát thủ giết cậu chính là bằng chứng có sức thuyết phục nhất.La Thiếu Thần bịt cái miệng càng lúc càng to tiếng của cậu, bế cậu lên, chào đám người ở trường quay, vừa đi ra ngoài vừa ghé vào tai cậu nói: "Tôi biết cậu không phải."Thẩm Thận Nguyên vẫn cứ ủ rũ.La Thiếu Thần đặt cậu lên ghế lái phụ.Thẩm Thận Nguyên đạp đạp chân, đôi hài đá vào ngăn đựng đồ trước ghế lái phụ.La Thiếu Thần ngồi vào xe, thản nhiên lấy khăn giấy lau vết giày phía trên đi."Xin lỗi." Thẩm Thận Nguyên thấp giọng nói.La Thiếu Thần nói: "Phát tiết cảm xúc qua việc đá đồ vật vẫn tốt hơn là phát tiết cảm xúc qua ăn uống, ít nhất với sức lực của cậu tôi cũng không bị thiệt hại nặng nề.""Tôi vẫn chưa ăn trưa." Thẩm Thận Nguyên oán trách.La Thiếu Thần khởi động xe, "Tôi biết đi đâu không làm vơi túi tiền của mình."3. Liên lụy (Hạ) – Ăn mạnh, ăn mạnh, tiệc buffet.Khách sạn năm sao dưới ánh mặt trời chói mắt như một ngôi sao mới mọc muốn phá tan màn đêm, chỉ là ngôi sao mới mọc này quá quen thuộc, cho nên ngay cả ánh sáng gây lóa mắt cũng giảm đi phần nào.Thẩm Thận Nguyên thiếu nhẫn nại nói: "Khách sạn này có cổ phần của anh sao?" Bất kể ăn cơm Pháp hay cơm gì đều chọn chỗ này.La Thiếu Thần nói: "Cậu có thể dùng thân phận thực khách đánh giá một chút xem chỗ này có giá trị đầu tư hay không."Thẩm Thận Nguyên nói: "Tôi cảm thấy có, anh liền đầu tư sao?"La Thiếu Thần cúi đầu nhìn cậu: "Tại sao lại không nhỉ?""Thế nhưng về phương diện kinh tế tôi... hơ, chẳng có đóng góp gì.""Cậu nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là dùng thân phận thực khách mà thôi.""Cho nên tôi chỉ cần thử xem ăn có ngon hay không thôi?""Cậu còn muốn thử cái gì?""Lượng khách lui tới gì gì đó... anh nói đúng, tôi nghĩ nhiều quá rồi." Thẩm Thận Nguyên xoa xoa bụng, "Hiện giờ điều duy nhất tôi muốn làm là ăn thật nhiều!"La Thiếu Thần nói: "Tôi sẽ giúp cậu chọn một chỗ tốt."......Tiệc tự phục vụ.Mười hai giờ bốn mươi lăm phút, rõ ràng không phải một thời cơ tốt đối với thực khách cố ý chạy tới ăn nhồi ăn nhét, bởi vì thời gian cao trào đã qua, phòng ăn vừa thu dọn, trên bàn ăn chỉ chừa lại những thức ăn mà các thực khách khác chọn xong chừa lại. Thế nhưng đối với tuyển thủ có kỹ thuật, những điều này chẳng thành vấn đề.Thẩm Thận Nguyên cầm lấy cái kẹp xông thẳng đến xung phong vào trận.La Thiếu Thần hai tay mỗi tay cầm một cái khay lớn, cũng rập khuôn theo sau cậu, nhìn cái khay chầm chậm chất đống thành một ngọn đồi nhỏ, sau đó đội lên thành đỉnh núi Everest. "Cậu chắc có thể ăn hết toàn bộ chỗ này chứ?" Anh nhìn chăm chăm đống thức ăn chảy nước lẫn vào nhau hợp thành một màu sắc quái dị, chau mày.Thẩm Thận Nguyên quay người, vẻ đương nhiên nói: "Tất nhiên là ăn không hết. Phần của anh tôi cũng lấy rồi.""Tôi chỉ cần một cốc cà phê và một bát mì xào thôi.""Vừa không có lợi vừa không dinh dưỡng!" Cậu đi đến trước gian chiên rán, "Cho sáu miếng bò bít tết, bảy phần chín."La Thiếu Thần nói: "Hai miếng là đủ rồi."Đầu bếp dừng tay nhìn bọn họ.Thẩm Thận Nguyên thỏa hiệp nói: "Lấy giá trị trung gian đi, năm miếng.""Giá trị trung gian của hai và sáu không phải là bốn sao?""Bốn không may mắn."La Thiếu Thần nói với đầu bếp: "Ba miếng."Thẩm Thận Nguyên: "......."La Thiếu Thần hai tay đều bị chiếm cứ, chỉ có thể nhấc đầu gối nhè nhẹ cọ cọ vào eo Thẩm Thận Nguyên, "Đi thôi."Thẩm Thận Nguyên né đi, đi theo La Thiếu Thần vài bước, lại chạy đến gian điểm tâm gọi hai miếng bánh Taramisu (một loại bánh ngọt Ý có vị cà phê rượu).La Thiếu Thần nhìn Thẩm Thận Nguyên chạy trở về, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Xem ra cần phải đầu tư.""Tại sao, vẫn chưa ăn thử mà." Thẩm Thận Nguyên vừa nói vừa nhét một miếng sườn xào chua ngọt vào miệng."Ít nhất sẽ không vì lãng phí thức ăn bị phạt mà phá sản." La Thiếu Thần dùng khăn lau lau đi vết tương chua ngọt dính trên mép cậu.Thẩm Thận Nguyên cúi đầu ăn mạnh, nhồm nhoàm nói: "Tôi sẽ ăn bằng hết."La Thiếu Thần nói: "Không cần miễn cưỡng, tôi không muốn mang tội danh ép cháu gái ăn quá no mà chết."Cái tay lấy thức ăn của Thẩm Thận Nguyên khe khẽ chững lại, ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái.La Thiếu Thần còn tưởng cậu định nói gì, đang đợi cậu mở miệng, ai ngờ sau khi cậu nhìn xong lại cúi đầu tiếp tục ăn.Sau đó hoàn toàn nhập tâm ăn uống, ngoại trừ phục vụ đến giúp thêm đồ uống thì không nói năng gì thêm nữa. La Thiếu Thần nhìn hai bên má của Thẩm Thận Nguyên nhô lên lại xẹp xuống nhô lên lại xẹp xuống, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: "Ăn là một loại nhu cầu, một lại hưởng thụ, không phải là tự ngược phát tiết cảm xúc.""Tôi..." Thẩm Thận Nguyên ợ một cái, suýt chút nữa phun cả thức ăn ra ngoài.La Thiếu Thần dùng khăn ăn bịt chặt miệng cậu, đưa khay thức ăn của cậu đến trước mặt anh, bắt đầu dùng tinh thần Ngu Công di sơn tiến hành tiêu diệt ngọn núi lớn này. (Ngu Công di sơn: kiên trì, có công mài sắt có ngày nên kim)Thẩm Thận Nguyên ôm lấy miệng, hai mắt không chớp nhìn La Thiếu Thần chăm chăm.La Thiếu Thần hỏi: "Nhìn cái gì?""Anh... thực sự coi tôi là Thẩm Thận Nguyên chứ? Ý tôi là, từng giờ từng khắc?""Đây không phải là nghi vấn cậu đưa ra lần đầu.""Nhưng lần này là nghiêm túc nhất.""Đến hiện tại lần này là nghiêm túc nhất, sao cậu biết được lần sau không nghiêm túc hơn?"Thẩm Thận Nguyên bị hỏi ngây người, "Có lý.""So với việc trình độ nghiêm túc trong câu hỏi của cậu có thăng cấp vô hạn hay không, tôi hiếu kỳ hơn với động cơ cậu hỏi câu hỏi này.""Cái này..." Hai vai Thẩm Thận Nguyên khẽ động đậy, đè thấp giọng nói, "Anh có cảm thấy... anh đối với tôi rất tốt không?""Rất tốt?" La Thiếu Thần dùng tốc độ chậm hơn bắt chước giọng điệu của cậu nhắc lại hai từ đó.Thẩm Thận Nguyên nói: "Dường như tôi thực sự là cháu gái của anh... rất nuông chiều...""Cậu sợ tôi nuông chiều làm hư cậu sau này không gả đi được sao?""Hả?""Nếu như không lo lắng, tại sao phải căng thẳng?""Tôi không căng thẳng, tôi chỉ kỳ quái, tại sao?" Thẩm Thận Nguyên vò đầu nói "Anh trước kia không phải rất ghét tôi sao?""Tôi rất ghét cậu?" La Thiếu Thần dừng đũa, "Cậu dựa vào công thức nào mà rút ra kết luận vậy?"Thẩm Thận Nguyên thận trọng nói: "Ánh mắt, ánh mắt anh nhìn tôi, mỗi lần đều mang theo ý ghét bỏ. Tôi nhìn được ra mà.""...... Lúc nào?""Lúc ghi âm đĩa nhạc, còn có, lúc gặp nhau ở đài truyền hình... Lúc tôi còn là Thẩm Thận Nguyên."Thẩm Thận Nguyên không biết nói gì nhìn cậu.Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Tôi nói gì sai sao?"La Thiếu Thần không đáp hỏi ngược lại: "Hiện giờ thì sao?""Hiện giờ rất... ôn hòa." Thẩm Thận Nguyên cầm khăn ăn lên định lau miệng lại bị La Thiếu Thần giằng lấy. La Thiếu Thần vừa dùng mặt còn sạch lau miệng vừa nói: "Cảm ơn cậu đã thay đổi cách nhìn với tôi.""Có phải vì hiện giờ tôi đang ở trong thân thể của La Lâm Lâm không? Cho nên được hưởng phúc lợi từ cô bé.""... Có cần ăn chút hoa quả không?" La Thiếu Thần rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề sẽ có thể khiến bản thân bốc hỏa này.Sức chú ý của Thẩm Thận Nguyên bị kéo đi, "Có hoa quả gì không chiếm diện tích dạ dày không?""Thạch lựu... nếu như cậu nhớ nhổ hạt ra." La Thiếu Thần đứng dậy đi về phía gian hoa quả. Đợi đến lúc anh mang cà chua bi trở lại, liền nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên đang đi qua đi lại quanh bàn ăn."Ăn quá no rồi." Thẩm Thận Nguyên đáng thương ôm bụng.La Thiếu Thần đưa cà chua cho cậu, "Tôi nếm rồi, rất chua, có thể tiêu cơm."Thẩm Thận Nguyên ăm một quả liền không muốn ăn thêm nữa.Cuối cùng tất cả thức ăn còn chừa lại trên bàn đều được La Thiếu Thần ăn sạch."Cảm ơn." Thẩm Thận Nguyên trịnh trọng cảm ơn.La Thiếu Thần nói: "Nói cho đúng, thức ăn đều là do tôi bê về cả."Thẩm Thận Nguyên nói: "Làm cháu gái của anh đúng là một chuyện rất hạnh phúc.""Sao cậu biết?""Tôi đang làm mà." Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nhìn anh, không hiểu tại sao một vấn đề đơn giản vậy vẫn phải hỏi.La Thiếu Thần đặt khăn ăn lên bàn, "Đi thôi.""Đi đâu?""Nơi nào cần đi bộ."Thẩm Thận Nguyên cúi đầu nhìn cái dạ dày khe khẽ trồi lên của mình, cảm khái nói: "Nếu như tôi thực sự giúp Lâm Lâm trưởng thành, cô bé nhất định sẽ biến thành một cái thùng phi mất.""Chuyện không thể nào xảy ra không cần tốn nơ-ron nghĩ về nó." La Thiếu Thần lấy tiền bo cho nhân viên phục vụ. Vì hai người mà thời gian thu dọn của bọn họ phải kéo dài.Ra khỏi phòng ăn tự phục vụ, Thẩm Thận Nguyên cảm thấy dạ dày nặng nề chảy xuống, dường như mỗi một bước đi, dạ dày lại chảy xuống một phân. Cậu nắm lấy quần của La Thiếu Thần, đáng thương nói: "Tôi ăn quá no rồi.""Đi chầm chậm thôi." La Thiếu Thần kéo cậu đi.Thẩm Thận Nguyên ấn ấn huyệt thái dương: "Hơn nữa đối với việc phát tiết cảm xúc chẳng có tác dụng gì, tôi vẫn cứ cảm thấy có lỗi với Mã Duy..."La Thiếu Thần đột ngột ôm cậu quay người.Xoay chuyển đột ngột khiến Thẩm Thận Nguyên suýt chút nữa nôn ra, có điều sự chú ý của cậu rất nhanh bị kéo đi bởi tiếng dội nước. Cậu muốn quay đầu , nhưng La Thiếu Thần ôm chặt cậu vào trong lòng, cho nên cậu chỉ có thể dựa vào những âm thanh hỗn loạn bên cạnh để phán đoán chuyện gì đang xảy ra.Tiếng kêu gào của kẻ gây rối cực kỳ quen thuộc, nếu như không nhầm, dường như là giọng nói hôm đó gây náo loạn ở linh đường."Là gì vậy?" Thẩm Thận Nguyên run rẩy hỏi.La Thiếu Thần nhìn người dội mực bị bảo vệ khách sạn kéo đi, mới thả Thẩm Thận Nguyên xuống, an ủi cậu: "Là mực, không phải axit, không cần lo lắng."Giám đốc đại sảnh khách sạn vội vàng chạy hỏi hỏi thăm, đồng thời hỏi anh có cần một phòng hay không.La Thiếu Thần nhìn bộ vest đen thui, gật đầu nói: "Cho tôi một phòng, một bộ quần áo mới. Còn nữa, giúp tôi báo cảnh sát.""Là người lần trước gây náo loạn ở linh đường phải không?" Thẩm Thận Nguyên ngồi trên giá hành lý, cao giọng hỏi người nào đó cởi quần áo vất đầy sàn, vào phòng tắm mà không đóng cửa.La Thiếu Thần kéo cửa kính, vừa vặn vòi dội nước vừa ậm ừ.Thẩm Thận Nguyên không nghe rõ, lại hỏi một lần nữa."Đúng vậy." La Thiếu Thần nói.Thẩm Thận Nguyên nhảy xuống khỏi giá hành lý, chạy đến cửa phòng tắm.La Thiếu Thần vừa đóng vòi sen đang định dùng sữa tắm vừa đúng lúc quay đầu. Tấm kính thủy tinh mờ mông lung ngăn giữa hai người, khiến thân ảnh hai người mơ hồ thành hai khối màu, đường nét lờ mờ không rõ nét."Thân hình anh thật tuyệt." Thẩm Thận Nguyên cười hi hi, ra khỏi phòng tắm bật ti vi lên xem.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com