Dai Duc Qua Choi Cung Minh
Vậy là cuối cùng mình đã sắp hoàn thành "Qua chơi cùng mình".Có lẽ, Qua chơi cùng mình là fanfiction tươi sáng nhất mình từng viết từ trước đến giờ. Mình viết nhanh trong tuần thứ ba ở Hòa Lạc, sau khi nghĩ rằng mình phải lưu lại kỷ niệm nào đó ở nơi này, đồng thời bởi mình muốn viết gì đó tử tế về Trọng Đại. Tuy couple trung tâm (và duy nhất của fic) là Đại Đức, nhưng khi đặt POV là của Đại, mình không thể ngừng viết về những suy nghĩ của bạn, những con người xung quanh bạn hay cách chiêm nghiệm hẵng còn vô cùng non nớt ấy.Hòa Lạc như chuyến nghỉ dưỡng dài hơi đầu tiên của cuộc đời sinh viên của mình, sau gần một năm sống trong những nỗi lo sợ lẫn hạnh phúc, niềm vui đan xen. Từ Hòa Lạc nhìn lên, có thể thấy bầu trời rất trong và đẹp. Tại Hòa Lạc, mình như tách biệt với cuộc đời, với những vòng quay của đi học đi làm, đến mức mình chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn bầu trời khi dừng xe chờ đèn đỏ, rồi lại tiếp tục cắm cúi đi như một con thoi.Mình không có mối tình nào ở Hòa Lạc, vì mình vẫn còn ôm trong mình một mối tình nơi thành phố. Nhưng tại Hòa Lạc, mình đã có đủ can đảm để bắt chuyện trở lại với một người bạn, người em vô cùng quan trọng với mình. Vậy nên, tại Hòa Lạc, lần nữa trong cuộc đời mình cảm thấy có hi vọng gì đó. Điều gì đó đã thay đổi trong mình và điều gì đó đã thay đổi ở thế giới ngoài kia chăng?Xin lỗi, tớ lại bắt đầu lan man rồi. Trong truyện của tớ lúc tớ mới đăng lên có rất nhiều lỗi và lặp từ, sau đó tớ mới bắt đầu ngồi đọc và sửa lại, thật mong các bạn bỏ qua cho.Chưa bao giờ trong cuộc đời khi viết fanfiction, tớ không chìm trong trạng thái đau khổ hay viết để giải tỏa, để destress. Có lẽ đây là lần đầu tiên tớ viết trong tình trạng hân hoan và tràn đầy niềm tin như thế.Cho dù tương lai mờ mịt thế nào, tớ vẫn hi vọng.Cho dù ngay cả bản thân cũng không thể suy nghĩ cho rạch ròi và rõ ràng mọi chuyện, tớ vẫn hi vọng. Ngoài kia chỉ toàn những lời bóng gió và ác độc, nhưng nếu nghe kỹ hơn, biết đâu chúng mình có thể nghe thấy được những hi vọng. Để nắm bắt được những hi vọng ấy, sẽ phải nghe, phải vượt qua nỗi đau những lời nói ác độc tạo ra. Có bao giờ hi vọng là dễ dàng?Một niềm hi vọng mù quáng, sau khi ôm lấy những tổn thương và sứt sẹo vào lòng. Cho dù có dại khờ thế nào, có tuyệt vọng may rủi thế nào, tớ vẫn hi vọng.Cho tớ, cho cuộc đời của Đại.Khi viết câu chuyện này, mình thấy thật sự hạnh phúc, một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng đến mức gần như mình chẳng thể nhận ra. Tâm hồn mình như được gột rửa khi viết những dòng suy nghĩ của Trọng Đại trong câu chuyện này, và sau đó mình mong rằng có thể chia sẻ với bạn phần nào những gánh nặng bạn đang mang.Mong rằng câu chuyện tớ đã kể có thể đem lại cho các bạn cảm xúc gì đó, niềm vui gì đó, hi vọng gì đó, gợi nhớ đến điều gì đó dù vui hay buồn. Xin cảm ơn sự ủng hộ của tất cả mọi người.Một số nhân vật trong fic ngoài Đại và Đức là Trọng, Phan Thanh Hậu, Thái Quý, Việt Anh và Tiến Dũng, đều là 97 line ngoại trừ bạn Kiên. Ban đầu mình tưởng bạn bằng tuổi Trọng vì thấy bạn thân thiết với em quá đỗi, đến lúc search lại thông tin mới biết bạn Kiên sinh năm 96. Xin lỗi bạn vì sự thiếu hụt thông tin này ;w;Khi đọc fic này, xin hãy coi Trọng Đại này là một Trọng Đại hoàn toàn khác, không dính líu gì đến con người của bạn ấy ở ngoài đời nhé. Vì Trọng Đại trong fic này của mình mang hoàn toàn những suy nghĩ của mình, cuộc đời của mình.Mình thực sự đã luôn sợ hãi.Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, nhờ các bạn mà tớ có động lực để viết tiếp.Tớ sẽ lại tiếp tục cặm cụi viết, dù vẫn còn gặp từ chới với này đến chới với khác.Cuộc đời này không cho phép chúng ta bỏ cuộc. Còn sống nghĩa là may rồi, chúng mình vẫn có thể tiếp tục bước đi trên cuộc hành trình đã chọn.Mình xin phép chỉnh sửa và đăng chap cuối vào ngày mai nhé.Chúc mọi người ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com