TruyenHHH.com

DAHMO - COVER | VỢ NGỐC

Chap 6

iudahmo_vl

Thím Trương đang nấu buổi tối mà không tin vào mắt mình khi nhìn thấy Momo bước vào nhà. Hôm nay cô chủ lại về nhà sớm, có bất ngờ nhưng bà vui mừng nhiều hơn. Momo vào nhà nhìn phòng khách không có người lại liếc qua cánh cửa phòng đang đóng của Dahyun rồi nói với thím Trương: "Lúc nào ăn cơm hãy gọi tôi".

Nói xong ôm theo một thùng giấy không biết là chứa gì bên trong đi vào phòng. Bà cũng không thắc mắc nhiều, nhìn đồng hồ còn hơn nữa tiếng nữa mới tới giờ cơm nhưng hôm nay có Momo về ăn bà phải nấu nhiều thêm mới đủ, nghĩ vậy liền tiếp tục nấu ăn. Bên trong phòng Dahyun, nàng đang ngồi nhìn đồng hồ gấu ánh mắt hôm nay đặc biệt buồn bã khác thường, nhìn nhìn nhưng hoàn toàn không để ý đến giờ giấc như mọi ngày vì vậy Dahyun quên mất đã sắp tới giờ ăn cơm.

Thím Trương nhìn kim đồng hồ chỉ 6h lại nhìn hai cửa phòng ngủ đóng kín, quyết định đi gọi Momo trước là hợp lí nhất. Ở trong phòng lúc này có một người phụ nữ đang ngồi may vá, sản phẩm là một chú gấu nhỏ bằng bàn tay người đó bên cạnh bày la liệt vải bông, bông nhồi, cúc áo... và một tờ giấy hướng dẫn may gấu được in từ trên mạng xuống. Bàn tay khéo léo từng đường kim mũi chỉ, lúc mới đầu có hơi chậm nhưng khi đã quen tay thì tốc độ may thật nhanh vậy mà đường chỉ khéo léo vô cùng, nhìn thế nào cũng không thấy một lỗi nhỏ. Momo từ khi vào phòng đã bắt đầu làm, đang làm con gấu thứ 3 thì nghe tiếng gõ cửa. Cầm hai chú gấu nhỏ đã hoàn thành nằm gọn trong lòng bàn tay rất đáng yêu, cô chỉ lấy một con rồi đứng dậy bước ra ngoài.

"Sao vậy" Momo vừa ra ngoài đã thấy vẻ mặt thím Trương khác thường.

"Tiểu thư vẫn chưa ra ăn cơm, tôi không biết có nên vào gọi không, tôi gọi cô ấy sẽ không nghe" Cho nên bà muốn nói tiếp là cô vào gọi dùm tôi chứ nhưng vẫn không nói, bà linh cảm cô sẽ vào gọi.

Momo cầm lấy chú gấu nhỏ xíu đi tới bỏ lên bàn ăn rồi quay về mở cửa phòng Dahyun, chỉ 5s sau đã thấy cô dắt tay một cô bé đang mở to mắt nhìn chằm chằm mình đi về phía bàn ăn. Thím Trương lại híp mắt rồi.

Dahyun nhìn Momo, vẫn như hôm qua dán chặt mắt nhưng Momo
,có cảm giác đôi mắt nàng hôm nay hơi kì lạ, cô không biết nữa có lẽ do nàng cứ chớp chớp mắt lại híp lại, rồi lại chớp chớp luân phiên, không còn chỉ là dán chặt mắt như bình thường. Nhưng Momo nhanh chóng cho qua, cô cầm lấy chén cơm vẫn xới ít như mọi ngày của nàng tự tay đi xới thêm, thím Trương nhìn cô xới cơm đầy vung mà thấy sợ trong lòng, bắt Dahyun ăn nhiều vậy có được không đây.

Momo đặt chén cơm xuống, nhìn nàng mĩm cười một cái rồi đưa tay cầm lấy chú gấu nhỏ bên cạnh đưa lên để gần ngay mặt của nàng. Tròng mắt của Dahyun theo đó đưa xuống từ từ, dời từ người của Momo xuống con gấu nhỏ trước mắt mình. Momo hài lòng khi thấy ánh mắt sáng bừng của nàng, cái miệng nhỏ nhắn đang từ từ cong lên cũng rất thú vị.

"Thích không". Cô hỏi

Nhỏ, rất nhỏ, nhỏ xíu nhưng thật đẹp Dahyun như bị mê hoặc đưa tay lên muốn lấy.

"Thích không, nói tôi nghe xem nào" Đang nói bỗng quay lại nhìn thím Trương: "Hôm nay cô ấy có nói gì không?".

Thím Trương đang ngồi xem nhiệt tình nghe vậy cười trả lời: " Cô ấy không nói gì cả, vẫn như mọi ngày vậy thôi".

Momo nghe vậy liền nhíu mày cầm lấy bàn tay nhỏ đang đưa lên của nàng, tay kia đưa con gấu cách xa hơn một tí, lại nói: "Sao lại lười nói nữa rồi nào, bây giờ nói xem, em thích nó không?".

Lần này thì Dahyun đã nói: "Thích..."

Momo hài lòng cười tươi: "Thích cái gì?" Cô muốn nàng nói nhiều hơn "

"Thích..."

"Thích cái gì?"

Cô cười, cười thật thoải mái thím Trương cũng cười vui vẻ nói dài như vậy thật tiến bộ nha. Trước đôi mắt ngạc nhiên của Dahyun cô để con gấu bên cạnh mình đưa mắt nhìn nàng: "Ăn hết 2 chén cơm tôi sẽ cho em".

Lần này nàng có khóc cũng không được, gấu là của cô, nàng muốn lấy phải có cô đồng ý mới lấy được. Cô đắc ý Dahyun cũng không phải suy nghĩ lời cô nói quá lâu như trước lần này nghe xong trợn mắt nhìn cô rồi nhìn chén cơm, lại nhìn con gấu phân vân hiện lên đầy mặt. Bên này Momo đã nâng chén lên ăn cơm nhàn nhã.

"Nhiều..." Nàng muốn thương lượng.

"Nhiều gì?" Cô cố ý hỏi gắng

"Nhiều.. cơm" Lắc lắc đầu ý là ăn không hết.

Cô nuốt thức ăn xuống dừng đũa nhìn nàng cười thú vị: "Không ăn thì tôi không cho, tôi ăn xong mà em chưa ăn thì thôi sẽ đem con gấu này đi" Lại nói: "Ăn đi, tôi sắp ăn xong rồi đấy" Rồi tiếp tục ăn cơm.

Nhưng Dahyun không ăn được chén thứ hai Momo đã ăn xong, đôi đũa vẫn còn trên tay để gắp thức ăn cho nàng, nhìn nàng hỏi:

"Sao thế, chén thứ hai mới 2 muỗng thôi ăn thêm". Thím Trương ngồi bên đã bắt đầu thấy tội nghiệp cho Dahyun rồi, còn Dahyun thì thê thảm hơn no tới mức ngồi thở trợn mắt nhìn cô càng nhiều bất mãn không chịu được mếu máo nói: "No..."

"Vậy tôi không cho, còn nữa khóc cũng không cho".

"Ư..." Nàng cắn môi kìm nén nước mắt đã dâng lên trong hốc mắt.

Thím Trương lúc này thì không nhịn được nữa rụt rè lên tiếng, đối với cô chủ hắc ám trước mắt bà dần thấy đáng sợ hơn là kính nể rồi: "Cô chủ, đừng ép cô chủ nữa, cô ấy thường ăn ít quen rồi, bây giờ ăn nhiều chỉ sợ..." Chỉ sợ là đau bụng khó chịu, hay cái gì đó nhưng bà không dám nói ra.

Cô nhàn nhạt lắc đầu, cô là đang trêu nàng mà, một phần là giáo dục lại cô ngốc này một phần là ai bảo nàng chỉ nhìn thôi cô đã muốn bắt nạt rồi. Cô đương nhiên biết nàng ăn quá no sẽ không tốt nhưng cô biết chừng mực, phải rèn nàng ăn từ từ như vậy mới mong nàng ăn nhiều hơn.

"Hôm nay tôi tha cho em, nhưng ngày mai phải cố gắng ăn nhiều hơn, nghe chưa" Cô nhíu mày nghiêm túc căn dặn, thấy khuôn mặt nhăn nhó của nàng liền kéo nàng qua ôm vào lòng đưa con gấu cho nàng cầm, xoa xoa bụng nàng hỏi: "No lắm sao".

Dahyun ôm gấu nhỏ bằng hai bàn tay, thấy che hết cả con gấu liền mở ra, chỉ đặt lên lòng bàn tay phải ngắm nghía nhìn, không nghe cô nói nhưng khóe miệng từ từ cong lên, bỗng nhiên quay mặt qua nhìn cô nhoẻn miệng cười " Đẹp.. thích "

Cô nhìn nụ cười của nàng đến ngây người, hàm răng trắng sứ, mấy cái răng nho nhỏ đều đặn, nàng cười thật sự rất đẹp hình như đây là lần đầu tiên cô thấy nàng cười. Bàn tay Momo nhịn không đưa tay lên véo má nàng lại thấy nàng quay đầu tránh miệng chu lên: "Đừng... đau".

Cô bật cười, tâm trạng vui vẻ mà ôm nàng ngồi vậy thật lâu. Thím Trương nhanh chóng dọn dẹp chén dĩa trong im lặng, đứng trong bếp rửa chén mà không nhịn được gật gù. Bà biết rồi nhé, tối qua khẳng định là có nhiều chuyện hay mà bà không được chứng kiến. Vậy là có một bà giúp việc muốn kiêm luôn chuyện mai mối đang tìm cách gắn kết đôi vợ chồng đang ôm ấp ngoài kia.

Buổi tối, Dahyun ôm chiến lợi phẩm về phòng ngắm nghía, ngắm đủ rồi thì lưu luyến vuốt ve vài cái rồi đi tắm. Tóc Dahyun dài đến lưng, lúc trước ở với bà Kim thì cứ cách 2 ngày bà lại buộc tóc nàng lên để nàng tự tắm khỏi ướt tóc nhưng từ khi ở đây, thím Trương không cách nào làm được đành để tối nào nàng cũng tắm đầu. Bà cũng không thể chạm vào mái tóc ướt của nàng nên cứ để vậy chỉ là chỉnh điều hòa trong phòng lên cao chút, dẫu sao nàng tắm sớm đến lúc đi ngủ tóc cũng đã khô rồi. Nhưng hôm nay, thím Trương nhìn Momo đang ngồi ôm laptop ở ghế sô pha cố ý than thở: "Aiz, tóc ngày nào cũng ướt, hôm nay trời lại hơi lạnh không biết có khô kịp không nữa".

Quả nhiên thấy Momo nhíu mày ngẩng đầu nhìn bà: "Là sao, cô ngốc đó không biết lau cho khô tóc sao?".

Bà càng than thở: "Có lau sơ sơ, rồi để vậy ngồi cả đêm, cô biết đấy, tôi không thể chạm vào cô ấy được..." Nói xong còn lắc đầu thở dài.

Momo nhíu mày càng chặt "Lâu nay ngày nào cũng thế" Thím Trương gật đầu "Cô ấy tự tắm là đã giỏi lắm rồi đấy".

Momo thở dài: "Được rồi, dì đi lấy máy sấy đến đây" Rồi bước vào phòng tìm cô ngốc đó, không kịp nhìn thấy một người đang cười hắc hắc chạy đi lấy máy sấy tóc.

Tóc Dahyun rất đẹp, tóc dài đến gần thắt lưng sợi nhỏ mượt, lúc sấy khô thì xõa thành một làn đen tuyền. Momo cẩn thận cầm từng lọn tóc nhỏ để sấy nhè nhẹ rồi còn vuốt vuốt cẩn thận từng chỗ hơi rối. Nhìn người ngồi quay lưng với mình cúi đầu im lặng hưởng thụ, cô chợt thấy dạo này hình như mình kiêm rất nhiều việc của nàng vậy mà trong lòng không hề thấy phiền phức hay chán ghét. Với lại, dường như chính cô muốn làm như vậy, chỉ cần nhìn thấy hay nghĩ đến nàng là tay chân và đầu óc lại tự động suy nghĩ phải làm gì cho nàng rồi nhưng cô không hiểu được tại sao mình lại như vậy nữa, tính ra cô mới biết đến nàng hai ngày mà thôi, có lẽ là vì muốn thấy vẻ đáng yêu của nàng, Momo tổng kết lại như vậy.

Momo tắt mấy sấy vỗ nhẹ cái đầu nhỏ trước mắt, không muốn suy nghĩ mấy chuyện rắc rối như vậy. Khi nãy đã chuyển qua sấy tóc mái nên hiện tại cô đang đứng trước mặt nàng cúi nhìn Dahyun đang im lặng, nhìn rõ được hàng lông mi dài khẽ động dưới mái tóc, hình như là tóc hơi dài liền cúi người nâng mặt nàng dậy nhìn kĩ lại đưa tay vuốt vuốt tóc xuống mắt, đúng là tóc mái đã dài rồi dài đến nằm chồng lên hàng lông mi. Vậy là tiếp tục công việc của một thợ cắt tóc, lấy kéo tự cắt luôn một đoạn tóc mái của nàng. Cô gái nhỏ Dahyun chỉ im lặng hí hí mắt tùy ý cô làm gì thì làm hơi thở phả ra nhè nhè, miệng mím lại còn trong đôi mắt chỉ có duy nhất một hình ảnh, khuôn mặt Momo.

"Hôm nay vẫn về nhà sớm" Hirai lão tay cầm ly trà đưa lên chợt dừng lại nhíu mày nhìn người đứng trước mặt mình hỏi lại.

" Vâng, cô Momo về rất sớm, đến bây giờ vẫn chưa thấy đi ra ngoài lại vả lại thím Trương cũng về sớm hơn thường ngày, có lẽ là cô Momo sẽ không ra ngoài nữa đâu" Người đàn ông kính cẩn báo cáo.

Hirai lão phất tay cho người kia ra ngoài, nhíu mày nhấp một ngụm trà cuối cùng lẩm bẩm "Phải gọi điện thoại hỏi thím Trương hai đứa nó thế nào rồi, ta thật hy vong...".

------------------------------------------

Thím Trương nhớ lại cuộc điện thoại hôm đó vẫn còn hí hửng, Hirai lão gia gọi hỏi bà chuyện Momo, thím Trương tươi cười trình bày đầu đuôi sự việc hứng khởi kể lể cứ như tám với mấy bà bạn nhưng Hirai lão gia đầu dây bên kia cũng không thua kém nghe, gật gù, cười ha hả lại nghe, lại gật gù, lại cười cuối cùng còn khen cháu mình thật thông minh có thể thay đổi được cô bé Dahyun đó. Lại khen thím Trương hết lời nhờ vả bà chăm sóc cả hai v.v....

Cuộc gọi kéo dài đến nữa tiếng đồng hồ mới kết thúc, thím Trương nào biết Hirai lão mượn y nguyên lời của mình kết hợp luôn cả lời Hirai lão truyền đạt lại cho hai ông bà Kim đang ở xa rầu thúi ruột vì nhớ cháu giúp hai lão ông lão bà kia trút được gánh nặng trong lòng, vui vẻ đến ngủ cũng cười ha ha, tổng đài điện thoại cũng có được từ Hirai lão thêm gần cả tiếng đồng hồ tiền cước nữa. Còn hai người Momo và Dahyun đang yên ấm ở nhà không biết rằng mình đem lại nhiều niềm vui cho rất nhiều người.

-----////-----

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com