Daerin Cai Om Cua Mua Ha
Kể từ khi trời bắt đầu ấm lên, áo thun quá cỡ luôn là lựa chọn của Haerin mỗi khi ra ngoài. Hôm nay, nó mặc một cái ngắn tay màu trắng, in chữ đen. Đứng trước gương, Haerin chỉnh lại mũ lưỡi trai, phủi sợi tóc dính trên quần cargo xám. Đang phân vân không biết nên thả tóc hay cột thấp, mùi dầu dưỡng tóc từ tối qua vẫn còn thoang thoảng."Thả tóc trông xinh hơn đó!" Minji đứng khoanh tay, dựa vào cửa phòng ngủ, "Nhanh đi, Hanni đến rồi", chị ấy nhắc rồi bỏ đi.Haerin lồng dây cột tóc vào cổ tay, xoay người, vơ lấy túi xách trên giường và chạy ra trước nhà nơi có Hanni và Minji đang đợi.-Từ giữa đoạn đường đến thư viện, cả đám đã rôm rả vì câu chuyện của Hanni. Chị ấy kể về chiếc áo được đan bằng mì ống, trưng bày trong một triển lãm nghệ thuật. Mặc cho sự hăng say của Hanni, Minji lại ra vẻ bán tín bán nghi. Haerin thì cứ hỏi người ta có ăn nó không, họ rưới sốt cà chua lên hay nhúng nó vào đó."Chị không biết, nhưng họ phun chất bảo quản rồi, có lẽ không ăn được đâu," Hanni giải thích cho Haerin rồi quay cả người lại để thuyết phục Minji."Minji, bồ phải tin tớ! Nếu không phải vì làm mất hình lúc đổi điện thoại thì bồ đừng hòng nghi ngờ. Tớ đã đến Milan vào năm ngoái, nhớ chứ?"Lần nào cũng vậy, chỉ là mấy câu chuyện vớ vẩn nhưng Hanni phải thuyết phục Minji tin cho bằng được."Ai mà biết, bồ troll tớ hoài"."Thề luôn đó Minji! Chuyện này đáng tin nhất mà. Đâu phải như vụ ly nước Ai Cập".À vụ đó, một câu chuyện bịa đặt khác của chị Hanni: "Nếu bỏ một ly nước mặn vào kim tự tháp ở Ai Cập nó sẽ biến thành một ly nước ngọt nhờ năng lượng vũ trụ ở trong đó"."Đó, nghe khó tin như nhau. Chị nói mà Haerin", Minji thở dài, quay qua than với Haerin, để cho Hanni quạu quọ.Haerin bật cười vì sự bất lực vờ vịt của Minji. Haerin biết, với Minji thì chuyện đó có thật hay không cũng chẳng quan trọng bằng việc trêu cho Hanni tức lên. Minji và Hanni chơi thân từ thời cấp 3, hiện họ đang là sinh viên năm nhất của ngành truyền thông. Hanni là du học sinh, cấp 3 chị ấy không học ở đây đâu, họ quen nhau từ một lần trao đổi học sinh. Trở thành bạn cùng phòng với Minji, Haerin nghiễm nhiên trở thành bạn của Hanni. Có những lần Hanni tới nhà rủ Minji đi chơi, nếu có mẹ ở đó thì bà sẽ "gửi" Haerin cho hai chị. Mẹ chưa bao giờ hài lòng với việc nó ở một mình quá nhiều. Kể cả Haerin có ở trong phòng đọc sách hay tản bộ một mình, thì bà luôn không thực sự hài lòng. Dù thích dù không, hôm nay Haerin theo hai chị đến cà phê sách (còn hơn ở nhà nghe mẹ than phiền).Vừa đến nơi, Hanni đến ngay quầy nước để gọi đồ uống cho ba đứa. Hôm nay trời có vẻ nóng hơn hôm qua, dù cái nóng này không là gì so với xứ nhiệt đới nhưng vẫn đủ mang mùa hạ về."Hôm nào đi biển với tụi chị không?", Hanni nói với Haerin khi đặt ly boba vị khoai môn lên bàn."Đúng rồi, quên nói là vài bữa thi xong tụi chị đi xả", Minji thêm vào, lôi laptop ra khỏi cặp."Dạ, để em hỏi mẹ xem sao...""Mẹ em chắc sẽ đồng ý thôi, đi với tụi chị mà", Hanni xé bịch snack, đổ một nửa ra giấy. Hanni bốc vài miếng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nhìn nó như đang dự tính điều gì rồi nói tiếp, "Này Haerin, em muốn cặp bồ chưa? Nếu chưa quen ai thì để chị giới thiệu cho nhóc kia dễ thương lắm", Hanni cười mỉm đến mang tai, khuôn mặt trẻ con của chị lại được phần lém lỉnh hơn."Em... không biết nữa", Haerin ngập ngừng trả lời, cười gượng gạo. Chắc hẳn là Hanni cảm nhận được bầu không khí độc thân đậm đặc quanh Haerin."Sao thế?", Hanni hỏi.Một khoảng lặng nhỏ ập đến khi Hanni có vẻ nghiêm túc chờ một câu trả lời. Haerin đang ở độ tuổi mà đi đâu cũng sẽ bị hỏi "đã có bồ chưa?" và đặt biệt sẽ bị hỏi nhiều hơn nữa khi ai cũng cho rằng có rất nhiều chàng trai thích nó."Thôi mình bắt đầu đi! Lát còn về sớm nữa, tớ nói với dì rồi", Chị Minji đột nhiên lên tiếng, cứu Haerin khỏi những câu hỏi tưởng dễ mà lại khó.Haerin biết Minji vừa lén nhìn sắc mặt của mình. Haerin tỏ ra như không hề gì dù những ký ức không hay vừa được kích hoạt bởi sự vô tư của Hanni. Bình thường Minji thích hùa theo Hanni để ghẹo Haerin, nhưng chị biết câu chuyện nào cần lái đi để Haerin không khó xử. Phải công nhận là Minji luôn có cách hành xử khôn ngoan, và chị thường được khen là trưởng thành hơn so với tuổi. Có lẽ vì vậy mà mẹ thích giao Haerin cho Minji.Nhưng bạn biết đó, người trong nhà, họ biết tất cả những sự kiện trong cuộc đời bạn. Điều này có thể tạo nên một bức tường vô hình giữa bạn và họ. Đôi khi, suy nghĩ này khiến Haerin cảm thấy bí bách.Khi Minji và Hanni đã hăng say với cuộc thảo luận cho bài thuyết trình nhóm sắp tới, Haerin bắt đầu thấy chán và nhìn chung quanh. Không gian khá yên tĩnh và thoáng đãng. Các kệ sách đặt sát tường, ở giữa gian phòng có một dãy bàn ghế dài, vài ba người ngồi chăm chú đọc sách. Những bộ bàn ghế gỗ sáng màu xen kẽ những chậu cây xanh được bài trí gần các ô cửa kính lớn, nhìn ra ngoài khu vườn xanh ngát.Haerin đứng dậy cùng ly americano đá của mình, rảo bước quanh quán cà phê. Chẳng mấy chốc đã lân la gần một kệ sách cạnh quầy pha chế. Có thể nghe được mùi sách len lỏi trong mùi thơm đặc trưng của cà phê. Trên kệ là những quyển sách về khoa học thường thức và thế giới động vật. Haerin đặt ly cà phê lên bàn trống bên cạnh, lấy xuống một quyển sách, mở ra thì nghe được mùi giấy rõ rệt hơn nữa. Nếu thích sách, bạn sẽ hiểu cảm giác chữa lành mà mùi của giấy mang lại.Haerin đang cầm trên tay quyển sách về các loài chim có màu sắc độc đáo. Chắc chắn Haerin sẽ không dành buổi đi chơi này để đứng chôn chân đọc sách, vì vậy nó chỉ lật nhanh qua các trang, chủ yếu để xem hình. Khi lật đến gần nửa quyển, Haerin bị thu hút bởi một loài chim có màu lông rất bắt mắt. Phần lông ở đầu cứ như được vẽ nên, với hai sắc xanh đen kết hợp hoàn hảo. Bức hình minh hoạ chiếm gần hết một trang giấy cỡ A4 khiến cho hai màu sắc bóng mướt ấy dễ dàng xâm nhập vào tâm trí Haerin qua đường thị giác."Fairy-wren", Haerin đọc thành tiếng, "Malurus Cy...an-", nó cố gắng phát âm tên khoa học của loài chim này."Malurus Cyaneus".Một giọng nữ vang lên ở bên phía bên phải. Haerin hơi giật mình, quay sang thì thấy một cô gái đeo kính mát đang nhìn mình? Hay quyển sách đang cầm trên tay? Nó không rõ."Ồ... À vâng...", hôm nay nó đã phải cười sượng đến lần thứ hai rồi."Ở chỗ tớ người ta thường gọi nó là Blue Wren", cô gái nói bằng tiếng Hàn, tông giọng cao hơn so với khi nói bằng tiếng Anh."À vâng, cái tên hay quá...", Haerin không biết phải nói gì thêm, cố gắng đối đáp bằng thái độ thân thiện nhất, để cứu chữa cho phản ứng sượng sùng của mình tự nãy giờ. Nó chưa bao giờ giỏi giao tiếp với người lạ.Và người lạ mỉm cười, không có vẻ gì là khó chịu với sự kiệm lời của Haerin."Đồ uống của bạn có rồi ạ!", người phục vụ lên tiếng.Cô gái nọ quay sang quầy bar, lấy ly nước và hỏi người phục vụ liệu họ có ống hút giấy không, nhưng họ bảo không. Haerin có thể thấy được cái cau mày của cô gái ẩn hiện dưới cặp kính to. Chỉ hai giây sau, cô gái lấy lại vẻ vui tươi, cảm ơn người phục vụ và quay lại chào Haerin."Chào cậu nhé, tớ phải đi rồi"."Chào cậu..."Cô gái nọ cao tầm Haerin, mái tóc đen dài và xoăn nhẹ thêm tôn dáng người thanh mảnh. Cô ấy mặc quần yếm ngắn màu kem, thả một bên vai, áo thun hai dây màu xanh da trời bên trong, trên eo quấn thêm một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển. Dù đã rời đi được vài chục giây nhưng khí chất phóng khoáng và tự tin của người lạ vẫn còn đậu lại ngay đây. Và cả mùi nước hoa.Khi người kia vừa khuất dạng sau cánh cửa, Haerin đóng quyển sách lại, lật ra sau xem giá. Nó lắc đầu và lôi điện thoại ra chụp nhanh bìa sách.-Haerin quay trở lại chỗ của Minji và Hanni, hai người vẫn đang say xưa học hành. Minji chỉ hỏi Haerin đã đi đâu cho có lệ rồi lại chăm chú gõ máy tính.Haerin ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ. Blue Wren? Một cái tên hay, và một giọng nói hay. Haerin cần phải tìm hiểu thêm về Blue Wren trên mạng. Một loạt hình ảnh của loài chim này hiện ra. Khi lướt xuống dưới tầm hai lượt, Haerin thấy có một tấm hình chụp hai chú Blue Wrens khác màu lông. Con bên phải giống y hệt con trong sách, còn con bên trái có bộ lông màu nâu nhạt, phần mỏ và mắt màu đỏ. Khoan! Haerin kinh ngạc, nó vừa nhớ ra gì đó. Đây không phải con chim trong giấc mơ ban sáng hay sao?"Sao vậy?" Minji hỏi khi để ý thấy biểu cảm khác thường của Haerin."Không có gì", Haerin lấy lại trạng thái bình tĩnh, phóng to hình lên để xác nhận lại. Đúng là nó rồi. Dưới ảnh có ghi chú, thì ra con màu nâu với "mặt nạ" đỏ này là con cái, còn màu xanh sặc sỡ kia là con đực. Kì quái là sao con chim này có thể bay thẳng từ giấc mơ của nó ra như vậy chứ."Nay Haerin đeo màu lens xinh quá vậy, nhìn đây cho chị!" Chị Hanni bỗng dưng lôi điện thoại ra, nhắm đến Haerin mà chụp lia lịa."Gì vậy chị???" Haerin giật mình, né người ra khỏi tầm ngắm của Hanni."Em đeo màu lens này hợp quá chị xin tấm hình, làm gì ghê", Hanni nhanh tay lia điện thoại chụp thêm tấm nữa, rồi hí hửng xem lại hình."Cô gái với cặp lens màu blue", Minji chơi-chữ làm Hanni cười "ha ha" một cách châm biếm.Haerin bỏ họ lại với một màn chọc ngoáy khác, nó quyết định đi ra hiên sau của quán để ngắm cảnh. Haerin thấy ở đây yên tĩnh hơn hẳn bên trong, cũng không bị mùi cà phê hay sáp thơm chiếm hết không khí. Ở đây có bàn ghế đầy đủ nhưng lại ít ai ngồi. Haerin đứng chắp tay sau lưng, nhìn những lồng chim mà người ta treo trên các cây xanh trong khu vườn nhỏ này. Những cái lồng chim to và đẹp, đầy đủ thức ăn và nước uống. Còn những chú chim, chúng cứ xẹt qua, xẹt lại trong không gian cố định cho chúng. Haerin không biết đọc vị loài chim. Ở trong lồng như vậy, khi nhìn lên trời, chắc chỉ thấy những tán cây, chính xác hơn là những tán cây bên ngoài khung lưới.Bỗng nhiên Haerin thắc mắc về cuộc sống trước kia của những chú chim ấy. Liệu chúng cũng có quá khứ tươi đẹp? Đến nỗi muốn quên đi để khỏi phải tiếc nuối khi nhớ về? Hay chúng cũng có quá khứ đau buồn? Đến nỗi không thể nhớ lại. Mà có lẽ phần đông chúng đã ở đó từ khi còn ở trong vỏ trứng, ra đời và nghiễm nhiên nghĩ đây chính là mái ấm. Và ký ức của chúng cũng được bắt đầu từ đây.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com