Dachuu Chan Tran Chay Trong Bong Toi
-Dazai...Dazai...- Chuuya tiếp tục gọi, giọng cậu đã khàn đi, cổ họng cậu đã chịu đủ đau đớn cho ngày hôm nay rồi, việc nó hiện tại vẫn phát ra tiếng được là một kì tích. Để tay chân cậu không cựa quậy lung tung và làm rách vết thương vừa được khâu lại. Dâzai đã trói hai tay cậu lại vào đầu giường. Ở tu thế nằm sấp, trọng lượng cơ thể dồn lên trên trái tim khiến cậu càng khó thở hơn, cổ cậu đã mỏi nhừ ( Ai muốn biết sao mỏi có thể tự thực hành ở nhà). Dazai gối đầu lên cánh tay của hắn, hắn nằm ngay cạnh, nhìn cậu gọi tên hắn, nhìn cậu khổ sở rên rỉ, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xuống dương vật đang căng thẳng của cậu, nó dựng đứng như thế càng khiến cho việc úp sấp người của cậu khó khắn hơn. - Nhìn cậu kìa.- Dazai vỗ về Chuuya.- Không có tôi cậu đến xuất tinh còn chẳng làm được. -Dazai... ngươi...xin ngươi đấy. Giúp ...-Giúp gì cơ? - Dazai cười nhẹ. -Giúp ta đi mà... Ta cầu xin đấy....CHÁT!!!Dazai.Hắn.Hắn vừa đánh cậu à? Hắn vừa đánh cậu. Chuuya tròn mắt nhìn Dazai. Không, đây không phải Dazai cậu biết. Dazai không bao giờ đánh cậu. À, hắn đã chĩa súng vào cậu, hắn đã nổ súng cơ mà. Người trước mặt cậu, ánh mắt ấy thật lạnh lùng. 'Sai lầm của kẻ thù của Dazai là trở thành kẻ thù của hắn'.Chuuya chưa từng nghĩ sẽ có ngày, cậu phải chiêm nghiệm câu này một cách sâu sắc. -Tai sao...? -Tại sao cậu lại tới nhặt xác tôi làm gì? Cậu biết tôi sẽ không chết mà? Hay cậu không biết điều đó? - Dazai lạnh lùng đặt câu hỏi. Hắn đang quỳ ngồi trước mặt cậu, đặc biệt lô ra bộ phận sinh dục đang căng lên cách lớp quần. -Đừng phát ra âm thanh nào nữa cả. -Hắn nhấc cái kia ra khỏi quần đưa nó tới trước mặt cậu, cách một khoảng. - Nếu muốn nó thì tự tới liếm đi. Lòng tự trong của Chuuya đau đớn. Trước giờ mấy việc như 'thổi kèn' là Dazai làm cho cậu. Cậu đã nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, và cảm thấy hắn thật đáng nhục. Nhưng hắn rất vui vẻ làm nó cho cậu, và còn làm cậu sung sướng. -Trước kia tôi mút cho một thằng đực rứa như cậu không phải tôi không biết xấu hổ mà vì tôi yêu cậu. Nhưng giờ tôi hết yêu câu rồi, vậy thì tôi chẳng có lí do gì để làm bản thân khó chịu hơn nữa. -Đừng có mơ...Ah.-Uhm...Tôi đang mơ đây, cậu cũng vậy, đúng không nào.- Dazai vừa nói vừa túm tóc cậu giật ngược ra sau. -Một giấc mơ về dục vọng bất tận. - Hắn thì thầm. Chuuya oằn người chống chế cơn thèm khát tình dục kia. Đôi mắt cậu trừng lên tia máu đỏ ngầu, eo cậu không ngừng uốn éo, hông theo bản năng ấn xuống nệm sâu hơn. Đường xương sống cong lên, từng ngón chân co lại, da thịt không ngừng cọ sát với chăn nệm như muốn được vuốt ve. Nhưng chăn nệm mềm mại không đủ để thoả mãn cơ thể đang đói khát của cậu. Cái cậu cậu cần là hơi thở tình dục ấm áp của kẻ đang ngồi bên cạnh cậu. Hắn cũng cương lên cơ mà, hắn dâm đãng đến mức sẽ cương lên với một thằng đàn ông à? Hắn thích cậu mà, thích cơ thể cậu. Vậy thì.... sao không chạm vào nó. Sao không vuốt ve nó như hắn vẫn hay làm, sao không ôm lấy nó và nói mấy lời bẩn thỉu rồi cậu rên rỉ trong sung sướng. Là cậu đang ham muốn hay cơ thể cậu đang khao khát. Là trái tim cậu đòi hỏi hay do tác dụng của thuốc, cậu đang quên đi bản thân mình. Những mong muốn kia đang lấn át cậu. Dục vọng kia to lớn hơn cái lý trí vững chãi nhỏ bé ấy. Như một cơn sóng thần cuốn lòng tự tôn của cậu ra biên lớn. Chuuya rướn cổ tới tìm kiếm mùi vị của tình dục. Tại sao? Cậu không nhịn nổi khi đôi mắt hắn nhìn cậu từ trên cao xuống như vậy. - Đừng có dùng răng- Đôi mắt Dazai nhìn cậu, vô cảm. Nó vốn nên lẳng lơ như điếm và nhìn cậu từ dưới lên.Cậu không quen cái ánh nhìn này.-Làm tốt hơn nữa, cậu đang khiến tôi khó chịu. Hắn nắm tóc cậu đẩy vào sâu hơn nữa. Cổ họng cậu lần nữa bị tàn phá, nó căng ra, không ngừng co bóp muốn đẩy thứ thật kinh khủng ra ngoài. -Ha...ha...ahahahahah...- Dazai phá lên cười. - Có năng khiếu đấy chứ. Hắn đẩy vào sâu hơn nữa, cậu có cảm giác hắn đang muốn nhét luôn túi bìu vào. -Giống âm đạo của gái điếm, rất chuyên nghiệp ...- Hắn suýt xoa buông lời khen ngợi cậu, vừa khen vừa vỗ về cậu. Yết hầu của giật liên tục, khí quản bị chặn khiến Chuuya không thở nổi, cơ thể dâng lên sự sợ hãi trước cái chết, nước mắt, nước mũi cậu ứa ra tèm nhem. Dazai rút ra, hắn thoả mãn nhìn gương mặt nhầy nhụa của cậu. Mỉm cười. -Biểu cảm rất đáng khen. Hắn tiến tới giữa hay chân cậu, vừa nhấc hông lên, một lớp nước nhầy làm ướt tay hắn. - Cậu ra lúc nào thế? - Dazai nghiêm túc hỏi. Chuuya nhìn xuống, chính cậu cũng không biết, khi hắn đút vào đầu óc cậu đã chẳng nhận thức được gì nữa, trong cơn đê mê ấy mà cậu xuất được sao. Chẳng cần ai chạm tới. -Ta...-Tôi không biết đấy, Chuuya cậu dâm hơn tôi tưởng nhiều.- Dazai vừa nói vừa đưa những ngón tay vuốt dọc sống lưng cậu. - Có lẽ, mình tôi chẳng đủ thoả mãn cậu đâu nhỉ? - Hắn đẩy dương vật đang cứng ngắc của hắn vào trong cậu từ phía sau. - Tôi cũng từng nghĩ rồi, nhưng vì cái lỗ của cậu rất khít nên tôi đã cảm thấy rất tội lỗi khi nghĩ cậu cùng cái đám cậu gọi là đồng đội đó. Còn tôi thì sao nhỉ? Có vắt kiệt tinh của tôi thì có đủ thoả mãn cậu không? - Dazai rút ra rồi lại đẩy vào thật nhanh. Chuuya vùi mặt vào gối, không có bất cứ khoái cảm nào để cậu rên lên, chỉ có cảm giác nhục nhã và đau đớn từ phía sau. Cậu chịu đựng cơn rát bên trong thành trực tràng. Hắn làm nhanh và mạnh đến mức mỗi lần hắn rút ra, cậu có cảm giác hắn lôi luôn cả trực tràng của cậu ra ngoài. -D..Dừng l...-Cậu nức nở trong gối. -Dừng lại hả? -Dazai ngâm dương vật bên trong Chuuya không động. Một phút.Hai phút. Ba phút. Khoảng không im lặng bao phủ gian phòng. -D..azai!! -Chuuya cố ngóc đầu dậy, quay lại nhìn Dazai. Hắn vẫn quỳ ở đó. Hắn chỉ nhìn cậu. Đôi mắt hắn chứa nỗi buồn. Hắn nhìn xuống dương vật nhuốm máu của hắn, rồi lại nhìn gương mặt cậu. Hắn buông tiếng thở dài. -Cậu không muốn tôi ?-Ngươi làm ta đau. -Cậu gằn giọng. Trong giọng nói chứa sự uất hận cảu cậu. Hắn lại nhìn xuống bên dưới. Lại ôm mặt thở dài. -Tôi hiểu rồi, xin lỗi. -Hắn rút ra.Chỉnh tề lại quần áo rồi bước xuống giường. -Ngươi đi đâu đấy? -Cậu không thích tôi. - Ta...-Đúng chứ? -Dazai nhìn thẳng vào mắt cậu. Bi thương tràn ngập trong mắt hắn. Nhưng nước mắt không chảy ra. Hắn quay người.-Có lẽ cậu sẽ thích một ai đó không phải tôi. Tôi sẽ tìm. - Hắn rời khỏi phòng. -Khoan đã ...khoan....D...da...DAZAI!!!.Cánh phòng đóng lại, hắn bỏ mặc cậu lại trong căn phòng tối tăm, lạnh lẽo ấy. Có lẽ, trời cũng sáng rồi, nhưng cơn mưa vẫn còn đó, bầu trời quá tôi để cậu nhìn ra đã qua ngày hôm sau. --------------Cho xin ít vote động lực nèo------------Chị nào hôm trước hú H thì vô nhận chap đi. Nhớ để lại cmt chứ đừng lướt qua đời nhau nhé!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com