Dac Cong Ta Phi
Chương 7: Dịch dung thuật .Edit & Beta: Minh Nguyệt Tâm VyThượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩn người, lập tức khinh thường hừ lạnh một tiếng. Ngày mai gặp? Gặp cái gì mà gặp? Nàng cùng hắn rất quen thuộc sao?" Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi... " Tiếng kêu mang theo lo lắng cùng hoảng sợ lần nữa vang lên không khí, vang vọng bên tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt." Ở đây " Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét mắt về phía trước, lạnh nhạt đáp lại." Nguyệt Nhi, hình như là tiếng của Nguyệt Nhi?! " Trong nháy mắt, vô số người mặc trang phục thị vệ mang theo đèn đuốc sáng trưng tiến đến đối diện Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Mà người đi đầu là một trung niên nam tử tướng mạo anh tuấn, khí chất xuất chúng liền chạy lên phía trước, đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt cẩn thận ôm vào trong ngực. Đối với hành động của trung niên nam tử, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không có kháng cự, trí nhớ trong đầu nói cho nàng biết, người này chính là Đại tướng quân Thượng Quan Hạo_phụ thân của nàng." Nguyệt Nhi, ngươi hù chết phụ thân rồi, hù chết phụ thân rồi! " Trong mắt Thượng Quan Hạo lấp lánh chút nước, thân hình run rẩy cực độ lẩm bẩm nói. Tối nay, hắn đang nằm trên giường cầm ngọc trâm tưởng nhớ đến người vợ đã mất, một thanh âm bất chợt vang lên, một chiếc phi tiêu gắn theo một tờ giấy xuyên qua cửa sổ cắm vào đầu giường của hắn. Phủ tướng quân gần đây đề phòng sâm nghiêm, lại có người tự ý xông vào rồi biến mất mà không bị phát hiện? Điều này không khỏi làm cho Thượng Quan Hạo chấn động. Nhưng, khi hắn đọc tờ giấy kia, gương mặt hắn biến sắc. Trên tờ giấy kia viết rõ: Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị bắt, nhanh đi hồ Thương Linh, bên trong rừng cây cứu nàng.Đây tuyệt đối không có khả năng, Nguyệt Nhi hiện tại đang ở trong hậu viện, đều là do thị vệ có võ công cao nhất trong phủ canh giữ, làm sao có thể có người lại không phát ra bất kì kinh động gì mà bắt Nguyệt Nhi đi đâu chứ? Thượng Quan Hạo vội vàng khoác áo bào bước ra khỏi phòng ngủ, chạy đến phòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở trong hậu viện xem xét. Khi hắn bước vào sân nhỏ, liền thấy tất cả thị vệ đều bị trúng thuốc mê nằm đầy trên đất, liền sợ đến nỗi hồn phi phách tán. Hắn đã mất đi ái thê, hắn không cách nào chấp nhận thêm nỗi thống khổ khi mất đi Nguyệt Nhi, vì vậy tự mình suất lĩnh một đội thị vệ chạy đến rừng cây." Phụ thân, người đừng lo lắng. Nguyệt Nhi bây giờ không phải tốt rồi sao? " Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng chậm rãi nói, từ trong hơi thở của Thượng Quan Hạo toát ra nồng đậm sợ hãi, nàng có thể cảm nhận được Thượng Quan Hạo đối với chủ nhân trước đây của thân thể này đích thực là nhất mực yêu thương sâu đậm. Một gia đình ấm áp vẫn là điều mà sâu trong nội tâm của nàng luôn khát khao, lần này bất thường xuyên không mặc dù không phải là điều mà nàng mong muốn, thế nhưng từ nay về sau có một người phụ thân đối với chính mình vạn phần sủng ái, có thể coi như là không uổng công này rồi." Nguyệt Nhi, con có bị thương hay không? Nếu có ở đâu, hay chỗ nào bị thương..., nhất định phải nói cho phụ thân biết a! " Thượng Quan Hạo buông lỏng Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra, liền cẩn thận kiểm tra toàn thân nàng, ngữ khí giống như đang dỗ dành tiểu hài tử." Phụ thân yên tâm, Nguyệt Nhi cũng không có bị một chút thương tổn nào cả " Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi cười nhạt nói. Bỗng dưng, Thượng Quan Hạo ngẩng đầu lên, hai con ngươi nhìn chằm chằm về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Không đúng? Nếu đổi lại là trong quá khứ, Nguyệt Nhi gặp phải tình huống như vậy, nên sợ hãi nhào vào ngực mình oa oa khóc lớn chứ?" Nguyệt Nhi, ngươi... Ngươi... " Bỗng dưng, Thượng Quan Hạo hai tay nâng mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên, ngữ khí trong lúc khiếp sợ mang theo run rẩy vui sướng. Nguyệt Nhi trước mắt biểu lộ là như thế nào trấn định đâu, trong giọng nói cũng đã không còn chút nào ngu đần. Chuyện này sẽ không phải là ảo giác của mình a?" Phụ thân, người phát hiện Nguyệt Nhi không ngốc sao? Nguyệt Nhi kỳ thật cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, dù sao sau khi hôn mê tỉnh lại, đầu óc tự nhiên toàn bộ đều rõ ràng " Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai nói, thông minh như nàng, há có thể không phát hiện ra tâm tư Thượng Quan Hạo lúc này? Bất quá nàng cũng không biết nên giải thích như thế nào, chẳng lẽ nói thật cho hắn biết, Thượng Quan Ngưng Nguyệt kia sớm đã chết, sau đó linh hồn của nàng sống nhờ tại trong thân thể này? Nói ra chỉ sợ Thượng Quan Hạo cũng sẽ không tin, hơn nữa nàng tựa hồ cũng không đành lòng để cho hắn phải chịu thêm đả kích khi mất đi nữ nhi." Ai nói Nguyệt Nhi của ta si ngốc, Nguyệt Nhi của ta vốn là không ngốc, Nguyệt Nhi của ta là thông minh nhất a!! " Thượng Quan Hạo lần nữa kích động ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nguyệt Nhi của hắn đã từng bởi vì sự ngu dại này mà phải thừa nhận biết bao nhiêu tiếng cười nhạo của người đời? Thế nhưng mà trong lòng của hắn, chưa bao giờ cho rằng Nguyệt Nhi là một người ngốc, bởi vì bất luận nàng là dạng người gì đi chăng nữa, thì vĩnh viễn đều là nữ nhi mà hắn thương yêu nhất . Đối với chuyển biến cực lớn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thượng Quan Hạo cũng không có sinh ra chút nào hoài nghi, hắn là hoàn toàn thản nhiên tiếp nhận." Tướng quân, trên mặt đất có bốn thi thể hắc y nhân che mặt, bọn hắn hẳn là người bắt cóc tiểu thư. Bất quá thuộc hạ lột khăn che mặt của bọn hắn, phát hiện toàn bộ đều là khuôn mặt xa lạ " Một bên, truyền đến âm thanh bẩm báo của thị vệ" Hừ, nhóm người kia còn muốn bắt cóc Nguyệt Nhi đến đòi uy hiếp ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn hắn "Thượng Quan Hạo buông Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra, con mắt sâm lãnh( thâm sâu + lãnh lệ) xem xét bốn cỗ thi thể nằm trên đất cách đó không xa, cắn răng oán hận nói. Trong lòng của hắn biết rất rõ tối nay là ai bắt cóc Nguyệt Nhi, bọn hắn vô luận dùng thủ đoạn gì để đối phó chính mình, hắn đều là có thể dễ dàng bỏ qua. Nhưng là tối nay bọn hắn vậy mà thật sự động đến Nguyệt Nhi, xem ra cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hắn cũng không nên tiếp tục im lặng đâu." Nguyệt Nhi, những hắc y nhân này là bị ai giết chết? " Thượng Quan Hạo quay đầu hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chẳng lẽ... Là thần bí nhân tối nay mật báo cho mình?" Nếu như Nguyệt Nhi nói với phụ thân, những hắc y nhân này là bị Nguyệt Nhi giết chết , như vậy phụ thân có tin không? " Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu một cái, nhếch môi cười hỏi. Mà nàng vừa dứt lời, Thượng Quan Hạo thân hình đột nhiên cứng đờ, hai con ngươi của hắn kinh ngạc xem xét người trước mắt, phát giác được nàng biểu lộ tựa hồ không giống như đang nói giỡn, hắn ngửa đầu cười nói: " Phụ thân tin tưởng! " Bởi vì Nguyệt Nhi chính là hài tử của hắn cùng người kia, cho nên bất luận kỳ tích gì cũng có thể phát sinh ở trên người Nguyệt Nhi. Thí dụ như nói Nguyệt Nhi bỗng nhiên không ngốc nữa! Lại thí dụ như nói... Nguyệt Nhi bỗng nhiên có được bản lĩnh không thể tưởng tượng!Ánh trăng dần dần che dấu đi ánh sáng, lặng lẽ ẩn vào tầng mây đen. Đêm đen cơ hồ tựa như một cái đầm sâu không thấy đáy, gió lạnh khẽ khiêu vũ làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn.———-Phủ tướng quân.Nến đỏ chập chờn trong phòng ngủ - hai cánh tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt khoanh lại, khóe miệng co giật lướt qua bốn phía, rốt cục nhịn không được mở miệng: " Ta nói... Các ngươi có thể đi ra ngoài không? "" Tiểu thư, thực xin lỗi! Bọn thuộc hạ phụng mệnh tướng quân, phải bảo hộ an toàn cho tiểu thư " Bọn thị vệ thanh âm cung kính hồi đáp. Từ khi phát sinh sự việc bắt cóc, Thượng Quan Hạo càng tăng cường đề phòng nghiêm ngặt trong phủ, đặc biệt là chỗ ở của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Không chỉ toàn bộ thị vệ đứng đầy trong sân, mà ngay cả trong phòng ngủ cũng không ngoại lệ." Mệnh lệnh của Tướng quân phải tuân thủ, còn mệnh lệnh của tiểu thư ta thì có thể vi phạm sao? Các ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta! " Thượng Quan Ngưng Nguyệt nổi giận. Nàng biết rõ Thượng Quan Hạo làm như vậy hoàn toàn là có ý tốt, hắn lo lắng cho mình sẽ bị người ta bắt cóc lần nữa. Thế nhưng hắn cũng không cần phải để cho thị vệ đứng đầy cả trong sân nhỏ cùng phòng ngủ a? Nàng hiện tại muốn nằm xuống nghỉ ngơi trong phòng ngủ, cũng là một việc hết sức khó khăn. Nàng... có thể không nổi điên sao?" Nhưng mà... " Bọn thị vệ đồng thời cúi đầu xuống." Lập tức cút ra ngoài cho ta, đừng ép ta phải nổi giận đó! " Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn răng, lời nói thập phần lãnh ngạo (lạnh lùng + ngạo nghễ). Bọn thị vệ ngẩng đầu yên lặng liếc mắt nhìn nhau, rồi 'Rầm ào ào' thoáng một phát toàn bộ đều chạy ra khỏi phòng ngủ. Người nào không biết trong phủ địa vị của tiểu thư là lớn nhất , tướng quân có lẽ có thể không nghe, nhưng tiểu thư thì nhất định phải nghe đấy.Nàng im lặng trợn mắt lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem cửa phòng ngủ đóng kín lại, dời bước đến trước gương đồng, trong gương lập tức phản chiếu ra dung mạo của một tiểu nha đầu cực kỳ xấu xí. Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nhíu mày, sau đó đem mặt ghé sát vào gương đồng.Lúc trong rừng cây, nàng cũng cảm giác trên mặt có loại khác thường rất nhỏ, lúc đầu nàng tưởng rằng trên mặt mình dính đầy bùn đất. Nhưng sau khi nàng dùng nước rửa sạch cả khuôn mặt, cái cảm giác khác thường kia vẫn còn tồn tại, nàng khẳng định gương mặt này tuyệt đối là có vấn đề. Nếu như nàng không có đoán sai..., gương mặt này hẳn là bị dịch dung đi. Nàng cho là mình đối với thuật dịch dung lĩnh ngộ đã đạt tới cảnh giới cao nhất, thế nhưng mà hôm nay gương mặt này rõ ràng nói cho nàng biết, nguyên lai trên đời còn có một loại dịch dung thuật cao siêu hơn mình.Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau mày, mười ngón tay chậm rãi vuốt ve cả khuôn mặt, sau đó ngón cái cùng ngón trỏ ngừng lại tại một nơi dưới cổ. Nương theo cánh tay chậm rãi từ trên mặt nàng gỡ xuống một mảng da mỏng tinh xảo." Hắc... " Khuôn mặt trong gương lập tức làm cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt khiếp sợ hít một ngụm khí lạnh. Đây là một khuôn mặt hoàn toàn không có một chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, xinh đẹp tuyệt trần tựa như thiên nhiên điêu khắc mà thành, khuôn mặt làm cho bất luận kẻ nào nhìn qua cũng đều phải mặc cảm tự ti. Nhưng, làm cho nàng khiếp sợ thực sự không phải là gương mặt này xinh đẹp hoàn mỹ, mà là gương mặt này căn bản chính là giống y như đúc khuôn mặt của nàng trước kia!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com