TruyenHHH.com

Dac Cong Ta Phi

Chương 6: Lạc đường.

Edit: Minh Nguyệt Linh Nhi

Beta: Minh Nguyệt Tâm Vy

" Nha đầu, tại sao ngươi biết sau khi ta nuốt dược hoàn giọng nói và ánh mắt của ta sẽ thay đổi? " Nam tử thần bí ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

" Nếu ta không nói cho ngươi biết, ngươi định sẽ làm gì ta? " Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch mi, từ ánh mắt phát ra đều là sự lạnh lùng. Nàng chính là thiên tài đặc công, cái nàng am hiểu đâu chỉ có mỗi việc giết người? Nam nhân trước mắt này để che dấu bản thân mình, hắn không chỉ đeo mặt nạ mà còn uống dược hoàn thay đổi giọng nói và màu mắt. Chỉ tiếc bản lĩnh che giấu của hắn trước mắt nàng vẫn là kém một bậc. Hắn nuốt loại thuốc dịch dung này hiệu quả thực tốt, tuy nhiên lọai thuốc này lại phát ra một mùi hương, mà mùi hương này nàng rất rõ, đó là vì ba năm trước đây nàng cũng đã sử dụng nó nhưng cơ thể lại phát sinh sự đào thải, sau đó nàng đã nghiên cứu được loại thuốc mới, nó đã sớm đạt tới cảnh giới vô sắc vô vị.

" Ánh trăng đêm nay tựa hồ không có gì khác thường a, ngươi thật đáng thưởng thức " Nam tử thần bí trong lòng nổi lên nỗi khiếp sợ, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời đêm, môi mỏng tràn ra ý vị thâm trường. Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc như trở thành một mê cung bí hiểm, làm cho hắn có một loại dục vọng muốn đi tìm hiểu thật rõ trong màn đêm đầy sương mù.

" Đừng nhiều lời vô nghĩa, ta mặc kệ ngươi rốt cuộc là ai, ta cũng không quản trước đó ngươi cứu ta rốt cuộc là xuất phát từ thiện tâm hay có ý đồ gì khác. Hiện tại ta muốn nói cho ngươi biết, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta không như trước kia nữa, không còn là người mà bất luận kẻ nào cũng có khả năng khinh bạc. Nếu ngươi không là địch nhân của ta, vậy thì tốt. Còn nếu người là địch nhân, ta sẽ khiến ngươi phải trả một cái giá rất đắt " Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn về phía nam tử thần bí, lời nói lạnh lùng theo gió hòa vào trong không khí.

" Nha đầu, không cần phải nghiêm túc như vậy, nếu không ngươi sẽ làm mất đi vẻ đẹp đêm nay đó " Nam tử thần bí khóe môi khẽ cong lên, hai tròng mắt hiện lên ý cười sâu xa.

" Lời muốn nói ta đã nói xong, ngươi hiện tại có thể rời đi rồi " Thượng Quan Ngưng Nguyệt chìa cánh tay phải ra, bày tư thế đuổi khách.

" Nha đầu, nhớ kỹ! Ta sẽ không làm địch nhân của ngươi, thậm chí ta thực mong có thể trở thành bằng hữu của ngươi. Nếu ngươi không tin thành ý của ta, ta có thể gỡ mặt nạ xuống, cho ngươi nhìn xem hình dáng thật của ta! " Nam tử thần bí bỏ qua hành động đuổi người của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cước bộ đột nhiên trở nên linh động hơn, thân hình tiến sát tới trước mặt nàng.

" Không có hứng thú " Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng thu cánh tay về, trên mặt hiện ra nét tức giận. Người này không nhìn thấy nàng đang đuổi hắn sao?

" Ngươi vẫn không muốn ta trở thành bằng hữu của ngươi, cũng không muốn nhìn diện mạo của ta sao? " Nam tử thần bí nhẹ nhàng nói, ngữ khí tràn đầy trêu tức. Hắn cũng không hiểu là xảy ra chuyện gì, nhìn thấy nha đầu kia đối với mình không có hảo cảm, hắn đối với nàng lại càng thêm phần hứng thú.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại lười quan tâm đến nam tử thần bí kia, mái tóc dài tự do bay trong gió, bóng dáng hoa lệ như chiếu thẳng vào mắt nam tử thần bí. Tiếp theo, ánh mắt nàng khẽ đảo quanh rừng, mi mắt nhẹ nhàng giương lên cao. Chủ nhân cũ của khối thân thể này cũng thật là, để lại cho nàng rất nhiều mảng kí ức như vậy, nhưng tại sao lại không cho nàng biết vị trí của tướng quân phủ chứ. Nếu nói như vậy, cho dù bản thân có ra khỏi được khu rừng này, cũng không biết đường trở về phủ tướng quân đi?

Được rồi, nàng thừa nhận cho dù không thể trở về phủ tướng quân, bằng vào kiến thức của bản thân cùng cây cối nơi đây, nàng vẫn có thể làm cho bản thân một nơi tạm trú. Chỉ là nàng không có ngốc, đã có sẵn nơi ở thoải mái, vì sao phải cố sức tạo nơi ở mới làm chi? Hơn nữa, nay linh hồn nàng chính là đang sống nhờ trong cơ thể của người ta, nếu cứ như vậy khiến người ta biến mất, tựa hồ cũng có chút không tốt nga!

" Nha đầu, nếu ta không đoán sai, ngươi hẳn là... lạc đường đi? " Nam tử thần bí khóe miệng hơi run rẩy nhìn theo ánh mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp theo bạc môi nhịn không được thốt lên một câu mang theo ngữ khí mỉm cười hỏi.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt phút chốc chuyển động thân thể, hai tròng mắt đầu tiên là tức giận nhìn về phía nam tử thần bí, tiếp theo ngữ khí hơi xấu hổ nói: " Khụ, ngươi... Có thể nói cho ta biết như thế nào mới có thể trở về phủ tướng quân không?"

" Ha ha ha... " Nhìn thấy biểu tình có chút xấu hổ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nam tử thần bí không thể kìm nén nổi bèn phá lên cười.

" Cười cái đầu ngươi a, không nói thì thôi! " Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã nhìn hắn, chính mình không khỏi cảm thấy tức giận? Hắn có cần cười sung sướng như vậy khi có người gặp họa không?

" Được rồi, là ta sai lầm rồi! Nha đầu ngươi trăm ngàn lần đừng nóng giận, ta đối ngươi ngàn vạn lần xin lỗi đi ." Thần bí nam tử cúi đầu hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ cao tới ngang người hắn, làm ra cái hành động xin lỗi. Hắn thề, hắn thực không phải cố ý giễu cợt nàng. Hắn chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận được bộ dạng lạnh lùng giống như tu la đến từ địa nguc của nàng bỗng nhiên trong giây lát biến thành một con dê con bị lạc đường mà thôi.

" Nhàm chán! " Thượng quan Ngưng Nguyệt bĩu môi, lại trừng mắt tức giận nhìn về hướng nam tử thần bí.

" Kỳ thật là... Ta vốn là đang chuẩn bị tự mình hộ tống ngươi hồi tướng quân phủ , bất quá tính theo thời gian, tướng quân phụ thân ngươi có lẽ cũng sắp tìm được tới đây rồi " Nam tử thần bí không chút để ý tới thái độ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngữ khí vẫn như cũ ôn nhu cười nói.

" Ngươi vì sao như thế khẳng định hắn sẽ tìm đến nơi này? " Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nói.

" Bởi vì ta là người tốt a, ta đã biết tối nay sẽ có người bắt cóc ngươi đem ra khỏi tướng quân phủ, đương nhiên cũng biết mật báo cho phụ thân ngươi, để hắn nhanh chóng tới đây. Bất quá tướng quân phụ thân ngươi phỏng chừng tuổi tác đã lớn rồi nga , cho nên động tác thực chậm chạp, nha đầu nhà ngươi có lẽ phải chịu ủy khuất chờ đợi một lát rồi! " Nam tử thần bí nhún vai nói. Tối nay, thuộc hạ vẫn giám thị tướng quân phủ cấp báo cho hắn có mấy hắc y nhân đã đưa Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra ngoài, cho nên bọn họ liền lặng lẽ theo dõi đến tận ngoài bìa rừng, tiếp theo liền cấp báo tin tức cho hắn. Sau khi nhận được tín hiệu của thuộc hạ, hắn liền lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì. Cho nên hắn cùng lúc sai thuộc hạ đi báo cho Thượng Quan Hạo, đồng thời bản thân đi tới khu rừng. Hắn làm như vậy chính là không muốn thanh y nam tử đạt được mục đích, thật không ngờ tới lại được thu được một việc ngoài ý muốn này.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nói gì chỉ nhìn nam tử thần bí, ngay tại thời điểm nàng mở miệng chuẩn bị nói, rừng cây cách đó không xa bỗng nhiên sáng bừng lên, ngay sau đó truyền đến âm thanh lo lắng: " Nguyệt nhi, bảo bối Nguyệt nhi của ta, con đang ở nơi nào a, con đừng hù dọa phụ thân, nếu con xảy ra điều gì ngoài ý muốn, phụ thân phải sống như thế nào đây! "

" Nha đầu, ngươi xem ta không lừa ngươi đi? Tướng quân phụ thân của ngươi cuối cùng cũng đã tìm tới đây rồi " Nam tử thần bí ngữ khí trêu tức cười nói.

" Nếu hắn tìm đến đây, chỉ sợ cũng là thời điểm ngươi. . . cút đi đi? " Thượng Quan Ngưng Nguyệt cánh tay giơ tay ra, ngữ khí lãnh đạm nói.

" Được rồi! Nha đầu nếu ngươi muốn ta cút, ta đây liền ngoan ngoãn cút đi! " Nam tử thần bí cười tà mị nói, tiếp theo thân ảnh nhanh chóng xoay tròn, biến mất ngay trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

" Thần kinh! " Thượng Quan Ngưng Nguyệt sau khi nhìn thấy thần bí nam tử biến mất khóe miệng khẽ run rẩy nói. Vừa dứt lời, trong gió lập tức truyền đến một đạo âm thanh mị hoặc đến cực điểm: " Nha đầu, ngày mai gặp nha! "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com