TruyenHHH.com

Dac Cong Ta Phi

Chương 27: Đây là giáo huấn dành cho ngươi.

Edit & Beta: Minh Nguyệt Tâm Vy

"Nói". Đôi môi đỏ mọng nhàn nhạt phun ra một chữ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khiêu mi nhìn Vô Ngân công tử. Bỏ tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra, Vô Ngân công tử hơi khom người xuống, môi mỏng chậm rãi kề bên tai nàng. (*Vy Nhi: Diễm ca thấy cảnh này chắc ghen nổ mắt nhỉ. J ). Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân hình có chút cứng đờ, nàng không cự tuyệt Vô Ngân công tử tới gần. Xem ra lời hắn nói rất quan trọng, quan trọng đến không thể để người khác nghe thấy?

"Còn nửa tháng nữa, Long Diệu Hoàng Triều sẽ tổ chức mừng thọ cho Khương thái hậu, đến lúc đó Thái tử Bắc Dực quốc cùng Thái tử Thương Nguyệt quốc sẽ đến chúc thọ". Vô Ngân công tử thấp giọng nói.

"Thế thì sao?". Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh.

"Theo ta được biết, những ngày gần đây trên quốc thổ của Long Diệu Hoàng Triều liên tục xuất hiện những kẻ thần bí có võ công cao cường. Ngươi đoán...rốt cuộc là bọn họ từ đâu đến?". Vô Ngân công tử mỉm cười khẽ hỏi.

"Ý ngươi là...". Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày, chẳng lẽ Thái tử Bắc Dực quốc cùng Thái tử Thương Nguyệt quốc ngoài mặt là đến đây chúc thọ, kỳ thật là âm thầm điều quân thâm nhập vào Long Diệu Hoàng Triều?

"Hiên Viên Kỳ là nhi tử duy nhất của Khương thái hậu, nếu hắn chết sẽ khiến Khương thái hậu tức giận, nội chiến ở Long Diệu Hoàng triều sẽ bộc phát ngay lập tức. Thái tử Bắc Dực quốc cùng thái tử Thương Nguyệt quốc đến, nhìn thấy Long Diệu Hoàng triều xảy ra nội chiến, ngươi nghĩ xem...bọn họ sẽ khuyên can hay đổ thêm dầu vào lửa?". Vô Ngân công tử âm thầm liếc qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngữ khí nhu hòa hỏi.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt không trả lời Vô Ngân công tử..., nàng chỉ nhẹ xoay tròn quả Thiên Lôi. Nếu lời Vô Ngân công tử là thật, vậy Hiên Viên Kỳ giờ phút này hoàn toàn chưa thể chết.

"Kỳ thật, ngươi không cần gấp gáp đoạt mệnh Hiên Viên Kỳ, đến thời cơ thích hợp, Hiên Viên Diễm sẽ chuẩn bị cho Hiên Viên Kỳ một tang lễ đàng hoàng". Vô Ngân công tử nói xong, rời môi khỏi tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dung nhan ấm áp mỉm cười nhìn Hiên Viên Kỳ: "Tuyên Vương, lấy Huyền Băng thiết ra đi".

"Các ngươi tưởng hoa viên Tuyên Vương phủ là chợ sao, muốn gì được nấy? Lập tức cút ngay, nếu không bổn vương không ngại đem các ngươi làm phân bón". Hiên Viên Kỳ phất tay, lạnh lùng nói.

"Tuyên Vương, ngươi muốn triệu hồi trăm tên sát thủ trong hoa viên sao? Thật xin lỗi, quên nói với ngươi, bọn họ đã bị bốn người chúng ta điểm huyệt ngủ, chắc giờ đang mơ mộng trong bụi hoa nào đó". Bốn gã người hầu của Vô Ngân công tử trăm miệng một lời nói, trong mắt chứa đầy ý cười trào phúng.

Hiên Viên Kỳ cùng thị vệ Thụy Vương phủ vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vô Ngân công tử. Bốn người kia chỉ nâng kiệu cho hắn mà thần không biết quỷ không hay điểm huyệt ngủ của trăm tên sát thủ? Vậy Vô Ngân công tử trong truyền thuyết kia võ công không phải còn muốn khủng bố hơn?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt liếc Vô Ngân công tử, khó trách lúc bước vào hoa viên có cảm giác bốn phía là lạ. Rõ ràng ẩn núp vô số sát thủ nhưng bọn họ lại tản mát ra khí tức ngủ say. Nguyên lai...là hắn sớm bảo thủ hạ điểm huyệt ngủ của bọn sát thủ.

"Hiên Viên Kỳ, nếu như trong thời gian nhanh nhất ngươi giao ra Huyền Băng thiết, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu không...kết cục của ngươi sẽ đồng dạng như cái đình này". Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển mắt hướng Hiên Viên Kỳ, ngữ khí lạnh nhạt nói, tay lướt nhanh châm một ngân châm lên Thiên Lôi rồi ném vào cái đình cách đó không xa. Rầm! Rầm! Rầm!...một loạt tiếng nổ đinh tai vang lên, đình ngay lập tức sụp xuống!

"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi...". Hiên Viên Kỳ thân hình bỗng dưng cứng đờ, sắc mặt tái nhợt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nàng rốt cuộc ném thứ gì, sao lại có uy lực lớn như vậy?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt lật cổ tay, dùng hồng tơ lấy ra một khỏa Thiên Lôi, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa ý cười đầy uy hiếp nhìn Hiên Viên Kỳ: "Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không chịu giao ra Huyền Băng thiết, như vậy viên Thiên Lôi này sẽ ân cần hỏi thăm ngươi".

"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xem như ngươi lợi hại, bổn vương lập tức đem Huyền Băng thiết trả lại cho ngươi!". Hiên Viên Kỳ hít một hơi thật sâu, từ trong ngực áo lấy ra một hộp gấm, cắn răng nói, rồi đem hộp gấm ném cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Nàng không chỉ có được Thiên Lôi uy lực cực lớn, lại có Vô Ngân công tử một thân võ công bí hiểm tương trợ, mà trăm tên sát thủ của hắn đã bị khống chế, chỉ dựa vào bản thân hắn căn bản không có phần thắng, chỉ có thể đem Huyền Băng thiết trả lại cho nàng. Bất quá... Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi cứ chờ đó, nửa tháng sau, ngươi sẽ trả giá rất đắt.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở hộp gấm ra, xem xét ám khí giới chỉ (tiểu Vy Nhi: ta để vậy cho hay – cứ nàng hiểu đó là chiếc nhẫn ám khí đi, chính là Huyền Băng thiết đã đúc thành hình chiếc nhẫn a ~) rồi cất vào tay áo, gương mặt cười ma mị nhìn Hiên Viên Kỳ: "Ngươi đã trả đồ lại cho ta, mạng ngươi hôm nay ta tạm tha vậy, bất quá...".

"Ngươi còn muốn gì nữa? Ta đã trả đồ lại cho ngươi rồi, ngươi có thể cút khỏi Tuyên Vương phủ rồi". Hiên Viên Kỳ nắm chặt nắm đấm, sắc mặt tái nhợt nói.

"Ta chỉ nói tha mạng cho ngươi, cũng không nói là tha cho Tuyên Vương phủ". Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười lạnh, trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh bao Thiên Lôi, không ngừng kích nổ Bom Thiên Lôi rồi ném loạn bốn phía hoa viên. Rầm! Rầm! Rầm!....Rầm! Rầm! Rầm!....tiếng nổ vang vọng không ngớt trong Tuyên Vương phủ.

"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi...". Hiên Viên Kỳ tức đến toàn thân run rẩy, thế nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng ném càng hăng, căn bản không thèm để ý Hiên Viên Kỳ. Mặt đất run động, bùn đất bay tứ tung, hoa viên ầm ầm sụp đổ hóa thành hạt bụi bay dưới ánh mặt trời.

Thị vệ Thụy Vương phủ khóe miệng co giật tìm chỗ trốn, sợ đứng sai chỗ sẽ bị Vương phi ném Thiên Lôi tạc thành bụi phấn. Vô Ngân công tử cùng thủ hạ cũng tránh sang một bên, hai con ngươi mỉm cười nhìn kiệt tác của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi cái kẻ điên này, ngươi...". Hiên Viên Kỳ tức đến đỏ mắt, máu xông lên não. Hắn không nhịn được chửi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng còn không đợi hắn nói xong, một viên Thiên Lôi hướng bàn đá bạch ngọc bên cạnh hắn phi qua.

Hiên Viên Kỳ vội vàng ngậm miệng lại, thân ảnh nhanh chóng nhảy khỏi bàn đá bạch ngọc. Hắn mặc dù chạy thoát nhưng vẫn chậm một bước bị sóng âm chấn dư của Thiên Lôi oanh tạc, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.

Ném hết viên Thiên Lôi cuối cùng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tươi cười nhìn hoa viên chỉ còn là phế tích, lười biếng lướt qua Hiên Viên Kỳ đang hôn mê trên mặt đất mở miệng gằn từng chữ: " Đây là giáo huấn dành cho ngươi!".

"Vương....Vương phi, thí nghiệm đã làm......làm xong, chúng ta có phải nên....hồi phủ không ạ?". Thị vệ Thụy Vương phủ đầu đầy mồ hôi lạnh, nói không rõ câu nhưng vẫn cố gắng hỏi.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngón tay vân vê những sợi tóc bên má, không trả lời thị vệ..., im lặng nhìn Vô Ngân công tử đứng đó không xa. Chơi đói bụng rồi, nên trở về dùng bữa thôi. Bất quá trước khi hồi phủ nàng phải làm rõ một việc, vì sao lão thợ rèn lẫn Vô Ngân công tử đều bảo mình là chủ nhân của Huyền Băng thiết?

Ngay lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuẩn bị dời bước đến trước mặt Vô Ngân công tử, thân hình Vô Ngân công tử quỷ dị lóe lên, cả người thoắt cái đã ngồi trong kiệu. Bầu trời bất chợt xuất hiện đào hoa phiêu vũ, bốn gã người hầu cùng lão thợ rèn nâng kiệu Vô Ngân công tử lên, đạp cánh hoa biến mất trong tầm mắt mọi người. Nga, chạy làm gì chứ, nàng còn chưa hỏi mà? Thượng Quan Ngưng Nguyệt trừng mắt, im lặng nhìn phương hướng cỗ kiệu của hắn biến mất.

"Nha đầu, đây là Kim Lũ y. Nó đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, tin tưởng đối với ngươi sẽ có trợ giúp đấy. Ta biết rõ trong lòng ngươi có rất nhiều nghi hoặc, lần sau gặp lại, ta sẽ giải thích cho ngươi a!". Xa xa truyền đến âm thanh ôn nhu của Vô Ngân công tử, vút một tiếng, một xiêm y lóe ra ánh sáng bạc lóng lánh nằm trên nhuyễn tháp của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com