Da Tuyen
Những ngày kế tiếp, có thể nói là tai họa. Trịnh Đào bọn họ, tựa hồ đem việc tìm ta phiền toái trở thành một loại lạc thú, một ngày đánh một ít, hai ngày ngừng một lần, những thời điểm khác càng phiền toái không ngừng. Vết thương trên người ta, căn bản không thể biến mất, ta nghĩ, nếu bọn họ không phải vì hai ca ca của Đổng Minh, Trịnh Đào tuyệt đối sẽ không bỏ qua Đổng Minh, mỗi lần thấy ánh mắt hắn nhìn Đổng Minh, ta liền sởn tóc gáy, rất giống muốn ăn tươi nuốt sống. Mà Đổng Minh mỗi lần che chở ta, sẽ chỉ làm bọn họ càng thêm đối phó trầm trọng với ta hơn. Bọn họ thực thông minh, chưa bao giờ lưu lại vết thương ở chỗ người khác dễ thấy được. Có một lần không có Đổng Minh, Trịnh Đào kêu người giữ chặt ta, sau đó cầm một cây châm lửa đâm vào người ta, ta thống khổ thét chói tai, cuồng loạn giãy dụa, đau khổ cầu khẩn, nhưng mà này chỉ làm cho bọn họ càng thêm hưng phấn, càng thêm không chút lưu tình, ta thậm chí có thể nhìn thấy khói trắng khi lửa đốt da thịt ta, còn có hương vị khét.
Có một lần, bọn họ dùng roi quất ta, đánh vô cùng có kỹ xảo, rách da vừa đủ, qua một hai tuần vết thương sẽ biến mất. Sau đó Trịnh Đào cầm một hũ bột trắng, âm hiểm bật cười với ta, rồi sau đó không chút lưu tình đổ lên thân thể vết thương chồng chất của ta, đó là -- muối. Ta đau nhức điên cuồng giãy dụa trên mặt đất, khóc hô, trong tai nghe được, tiếng cười vô cùng khoái trá của bọn họ. Trịnh Đào thậm chí còn nói ta hẳn là nên cảm tạ hắn, hắn đang giúp ta tiêu độc ah. Ta không biết ta là như thế nào sống qua, nhưng là ta tuyệt đối không muốn chết, mỗi một lần, ta đều tự nói với mình, ta sẽ sống sót, ta sẽ sống sót. Mà bọn họ còn chưa giết ta, ta nghĩ chắc đại khái là còn chưa chơi đủ đi.
Ta trở thành khách quen của phòng y tế, bác sĩ là một người trung niên hòa ái dễ gần, nhìn ta mỗi ngày một vết thương khác nhau, trong mắt tràn đầy thương hại. Ta sợ nhất, là bị Đổng Minh biết được. Nhìn hắn mỗi lần đều liều mạng bảo vệ ta như vậy, ta sợ hắn khi biết rõ những việc ta đã trải qua này sẽ làm chuyện ngốc nghếch. Kỳ thật ta cũng hy vọng có thể bảo vệ hắn, bảo vệ bằng hữu người duy nhất quan tâm đến ta. Ta không muốn liên lụy hắn.
Từng ngày từng ngày trôi qua, ở trong trường học đã năm tháng, hiện tại là mùa đông. Ta cùng Đổng Minh ra khỏi dãy nhà học, trước mặt là gió lạnh thổi vào khiến ta rụt cổ.
"Oa, lạnh quá." Ta run run nói.
"Nhị ca nói năm nay đặc biệt lạnh ah, đợi đến khi ăn cơm là ta nhất định phải lấy một chén canh nóng." Đổng Minh bên cạnh ta nói.
"Ăn cơm? Ta hiện tại chỉ muốn quay về ký túc xá ngủ." Nghĩ tới hệ thống lò sưởi trong kí túc xá cùng với chăn nệm ấm áp, ta cũng đã có chút vội vã.
"Không được, phải ăn cơm trước, ngươi không thấy ngươi gần đây rất gầy sao?" Đổng Minh nói.
"Hắc, cũng tốt, giảm béo." Ta lơ đễnh nói, kỳ thật ta biết rõ, thân thể ta bị tra tấn nên càng ngày càng tệ.
"Nói bậy. Nếu không như vầy, ngươi quay về ký túc xá, ta giúp ngươi mua về." Đổng Minh săn sóc nói.
"Ân, được lắm, cám ơn nha." Ta vui vẻ cười đáp. Vì thế ta một mình quay về ký túc xá, Đổng Minh đi nhà ăn mua cơm.
"Ô, đây không phải là Dạ Tuyền sao." Nhìn một đám người Trịnh Đào đi tới, ta cơ hồ khống chế không nổi muốn quay đầu bỏ chạy. Đương nhiên, ta không có, bởi vì kết cục sẽ thảm hại hơn.
"Đào ca, lạnh như vậy, ngài vì sao còn ra ngoài a." Ta cười làm lành nói, hy vọng có thể tránh được một kiếp, bất quá cũng biết là không thể.
"Thật là lạnh, hắc hắc, Dạ Tuyền, ngươi có muốn bơi vào mùa đông không." Đào ca âm tàn cười, mỗi lần hắn cười như vậy, ta liền biết rõ không có chuyện tốt.
Ta gian nan nuốt ngụm nước bọt, nịnh nọt cười đáp: "Trời bây giờ thật lạnh, Đào ca ngài tạm tha ta đi."
Trịnh Đào nhếch môi cười, nháy mắt với người bên cạnh. Một đám người, đem ta lôi vào cái hồ bên trong rừng cây.
"Dạ Tuyền, ngươi muốn tự mình cởi hay là bọn ta giúp ngươi cởi."
"Ôi, ta làm sao không biết xấu hổ, ta tự mình tới, ta tự mình tới." Chậm rãi cởi đồ, gió lạnh thấu xương, làm cho răng ta đập vào nhau cầm cập. Ta vừa mới cởi xong, đã bị hai người đẩy vào trong hồ, hồ nước lạnh như băng, giống như xuyên vào bên trong xương cốt của ta, lạnh quá, lạnh đến mức đau đớn toàn thân. Nhưng là, một tiếng rên rỉ ta cũng không thể phát ra. Biết rõ kêu là vô dụng, hiểu được cầu chỉ có thể đổi lấy đối đãi càng thêm ác độc, bên miệng ta, vẫn đang lộ ra tươi cười cứng ngắc mà lấy lòng.
Mấy ngày nay, năng lực thừa nhận của ta đã vượt ra khỏi phạm vi người bình thường. Nhìn thấy hồ nước lạnh như băng không ảnh hưởng lớn đến ta, Đào ca không thú vị trừng mắt nhìn ta, sau đó để cho ta lên bờ. Đối với việc ta không hề khóc kêu giãy dụa, bọn họ đã muốn cảm thấy vô vị, một đám người qua loa đá đánh mấy quyền liền rời đi.
Hôm nay thật đúng là may mắn, ta nghĩ.
Đi đến bên hồ, dùng nước hồ lạnh như băng rửa sạch bùn đất trên người, nước hồ như kết băng đụng đến miệng vết thương của ta, cảm giác đau đớn tận xương khiến cho ta hít vào thở ra một hơi, thực con mẹ nó đau. Lơ đãng, nhìn thấy cách đó không xa đang có một nam sinh nửa nằm trên cỏ ở bên hồ, nhìn ta bên này. Nam sinh một thân hắc sắc đồng phục mùa đông tản ra, bình thản tựa vào thân cây, thân hình cao ráo như một Hắc Báo. Một đầu tóc đen hỗn độn, khuôn mặt tuấn mỹ, làm cho ta thân là nam sinh cũng không thể không thừa nhận hắn anh tuấn không chê vào đâu được. Chính là, một đôi mắt lạnh lùng tăm tối làm cho người ta phát run, cả người tản mát ra lãnh khí, tựa hồ cùng rét lạnh mùa đông hòa thành một thể.
Hắn lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt sâu và đen không một tia dao động, nhưng mà chỉ là như vậy, ta liền có thể cảm nhận được khí thế nhiếp người kia. Hắn ở đây đã bao lâu? Không biết hắn thấy được bao nhiêu? Ta nghĩ, cho dù thấy được thì thế nào, dù sao cũng không có người quan tâm.
Ta cười cười với hắn, mà hắn thì lại quay đầu nhìn hồ, không hề nhìn ta liếc mắt một cái. Ta le lưỡi, vụng trộm nhìn trước ngực hắn một chút, cái gì, thế nhưng không có huy hiệu trường!? Đại khái là đã quên mang đi, nhưng huy hiệu trường chính là tượng trưng cho địa vị ah, không mang không sợ người khác tìm hắn phiền toái sao? Bất quá ta nghĩ lại, ta đây huy hiệu trường màu đồng, mang hay không cũng không có gì khác nhau. Hắn chắc cũng là học sinh bình thường như ta, nhưng là vì sao cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua hắn ah?
"A hưu!" Đứng trong rét lạnh một thời gian dài, ta run run hắt hơi một cái, rốt cuộc mặc kệ cái nam sinh thần bí kia, mặc lại quần áo tử tế, xông về ký túc xá.
"Vì sao ngươi bây giờ mới về? Ta lo lắng gần chết." Ta vừa vào cửa, chỉ thấy Đổng Minh đi tới phía ta, lo lắng nói.
"Đúng vậy a, ngươi nếu không trở về tiểu Minh đại khái liền muốn chạy ra ngoài tìm ngươi." Đổng Tình ở một bên nói. Đổng Tình bình thường rất ít quay về ký túc xá, phần lớn là ở tại nơi người đó, bất quá hôm nay đã trở về.
"Ha hả, thực xin lỗi." Ta vội vàng nói, hi vọng Đổng Minh ngàn vạn lần không nên hỏi ta đi chỗ nào, đáng tiếc.
"Ngươi vừa mới đi đâu?" Đổng Minh hỏi.
"A? Đi đâu? Ha hả, chỉ là đi loanh quanh một chút thôi. Thật đói nga, ngươi mua cái gì về vậy?" Ta vội vàng nói sang chuyện khác.
"Nào, ở trên bàn." Đổng Minh chỉ lên bàn, vì thế bọn ta đi qua ngồi xuống.
"Cho ngươi, đây là của ngươi." Đổng Minh đưa đồ cho ta, lơ đãng đụng tới tay của ta, "Tay ngươi vì sao lạnh như vậy!?" Hắn lớn tiếng hỏi. Ta vội vàng muốn thu hồi tay của mình, đáng tiếc đã bị hắn giữ chặt.
"Mùa đông rất lạnh." Ta ủy khuất nói, trong lòng nghĩ, trong mùa đông lạnh như vậy đi bơi còn lạnh hơn.
"Ai biểu ngươi đi lang thang bên ngoài lâu vậy." Đổng Minh có chút tức giận nói, sau đó dùng sức xoa tay ta, còn hà hơi ủ ấm. Lo lắng, dần dần theo tay, truyền tới tâm trí ta.
"Ai nha, hai người các ngươi xong chưa a? Muốn làm ta ăn không ngon hả, thực buồn nôn." Cho đến khi Đổng Tình vẫn không nói gì ở bên cạnh ghen tị nói xong.
Vì thế ta vội vàng rút tay về, nói với Đổng Minh: "Được rồi, đã ấm rồi, chúng ta ăn cơm đi." Đổng Minh liếc mắt nhìn Đổng Tình một cái, sau đó giúp ta mở cơm hộp, là sườn lợn nướng, hắn luôn biết rõ ta thích ăn cái gì.
"Oa, thơm quá." Ta vội vàng bắt đầu ăn, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Đổng Minh, hắn đang cúi đầu ăn cơm, hoàn hảo, lần này thoát rồi. Ta lại nhìn Đổng Tình phía đối diện, y đang dùng ánh mắt có nhiều suy nghĩ nhìn chằm chằm ta, cái loại ánh mắt như muốn chọc thủng ta này, làm ta sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu ăn, cũng không dám ... nhìn Đổng Tình thêm nữa.
Buổi tối, ta nằm trên giường lăn qua lộn lại, nhưng mà lạnh như băng như xuyên vào xương cốt kia lại làm cho ta không thể ngủ, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo ngủ của ta. Ta lặng lẽ đứng lên, không dám kinh động Đổng Minh bên cạnh, trong bóng đêm sờ soạng tới phòng bếp, đóng cửa lại mở đèn. Ta mở vòi nước, nước ấm yên lặng chảy ra. Đưa bàn tay lạnh như băng qua, cảm giác ấm áp kia, làm cho tay ta khôi phục một chút. Mở ngăn tủ phía trên, lấy ra một bọc nặng trịch xuống, một mùi hoa cúc lập tức truyền ra. Ta lấy ra một chút để vào trong chén, sau đó đổ nước ấm vào, mùi hoa cúc nhàn nhạt nháy mắt tràn đầy cả phòng bếp. Ngửi thấy mùi vị tươi mát này, ta không tự chủ được nhớ tới mẹ. Mẹ ta thích nhất là hoa cúc, vườn trong nhà có đủ các loại hoa cúc, khi tới mùa, mẹ sẽ đích thân xuống hái hoa làm trà. Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, ta cùng ba ba đều thực thích trà hoa cúc nhẹ nhàng này, khi tới nơi này ta còn đặc biệt kêu mẹ làm cho ta một bọc lớn mang đi. Nhấp một ngụm nhỏ, trong veo tản ra trong miệng, cảm giác ấm áp kia, giống như cái ôm ấm áp của mẹ, làm cho thân mình lạnh lẽo của ta chậm rãi ấm áp lại.
Giữa lúc ta đang thất thần, cửa đột nhiên mở, ta lập tức quay đầu nhìn sang, sau đó nhẹ nhàng thở ra, thì ra là Đổng Tình.
"Ngủ không được sao?" Ta cười hì hì hỏi. Đổng Tình không nói gì, chỉ là nhìn ta, sau đó nhìn trà nóng hổi trong tay ta: "Ngươi muốn uống sao?" Thấy hắn không nói lời nào, ta tiếp tục hỏi. Đổng Tình gật gật đầu, vì thế ta giúp hắn rót một ly. Hai người bọn ta ngồi trên ghế, cùng nhau uống.
"Dạ Tuyền." Đổng Tình cuối cùng mở miệng.
"Ân, chuyện gì?" Ta nhỏ giọng đáp lời, không hy vọng đánh thức Đổng Minh ở bên ngoài.
"Ngươi không định nói cho tiểu Minh sao?" Đổng Tình hỏi.
"Nói cái gì?" Ta nhìn hắn khó hiểu hỏi.
Đổng Tình nhìn ta, sau đó đột nhiên kéo áo ngủ ta ra, dấu vết sưng đỏ ứ đọng lập tức lộ ra, "Cái này." Đổng Tình nói.
Ta mất hồn vội vàng bắt lấy cổ áo, rốt cuộc cười không nổi: "Không không không có gì để nói, chỉ là bị thương mà thôi."
"Dạ Tuyền! Đừng coi ta là đứa ngốc, chuyện của ngươi ta đều biết rõ."
Ta cảm thấy ấm áp vừa rồi nhanh chóng lạnh xuống: "Ngươi biết gì?"
Đổng Tình tức giận trừng mắt nhìn ta, nói: "Ngươi gần đây không soi gương sao? Ngươi gầy yếu đến mức không giống ngươi, sắc mặt tái nhợt phát xanh, mặc cho ai cũng nhìn ra được ngươi có việc."
"Đổng Đổng Đổng Minh không biết đi." Ta hỏi ra chuyện ta để ý nhất.
"Làm sao có thể? Ngươi có biết Đổng Minh để ý ngươi bao nhiêu không." Đổng Tình nhìn gương mặt trắng bệch của ta, nói tiếp: "Nhưng là ngươi chưa bao giờ nói với hắn, hắn lại không muốn bắt buộc ngươi, cho nên hắn đã tới hỏi ta thật nhiều lần."
"Ngươi có nói cho hắn biết không?" Ta cơ hồ tắt thở hỏi.
"Không có." Nghe hắn nói như vậy, tảng đá trong lòng ta rốt cuộc buông xuống, nhưng là Đổng Tình còn nói: "Ta hẳn là nên nói cho hắn biết."
Lại tới nữa, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Đổng Tình vì sao không muốn để cho ta thoải mái một chút nha.
"Với tư cách là ca ca, ta cũng có tư tâm của mình. Ngươi căn bản không biết Đổng Minh đến cùng quan tâm tới ngươi bao nhiêu, ta sợ hắn sau khi biết sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch. Cho nên ta lừa hắn nói ngươi không quen với trường học này, áp lực quá lớn mới biến thành như vậy, không cần lo lắng, về sau sẽ tốt hơn." Đổng Tình áy náy nhìn ta: "Dạ Tuyền, thực xin lỗi. Ta biết rõ như vậy rất không công bằng với ngươi, cho nên ta cố gắng không để cho bọn Trịnh Đào giết ngươi, nhưng ta cũng chỉ có thể làm được như vậy, thực xin lỗi."
Nhìn Đổng Tình luôn luôn kiên cường cơ hồ khóc lên trước mặt ta, ta căn bản không thể trách cứ hắn. Loại cảm giác bất đắc dĩ này, cảm giác muốn bảo vệ ai lại không có năng lực, ta cũng từng trải qua. Nói sau, không có Đổng Tình, ta nghĩ ta hiện tại không có khả năng ngồi ở chỗ này.
"Không có chuyện gì, cái gì mà thực xin lỗi, ta còn muốn cảm ơn ngươi không nói cho Đổng Minh cùng với bảo vệ cái mạng nhỏ của ta ah." Ta cười nói với Đổng Tình.
"Dạ Tuyền?" Đổng Tình kinh ngạc nhìn ta.
"Thật sự không có chuyện gì. Tới nơi này lâu như vậy, dù nhiều hay ít ta cũng biết rõ một chuyện. Ngươi có thế khiến cho Trịnh Đào loại người như vậy không giết ta, nói vậy cũng mắc nợ rất nhiều người đi. Nhưng là, ngươi không cảm thấy đã chuyện bé xé ra to sao? Nói như thế nào, ta cũng chỉ là một đứa hèn yếu mà thôi, đáng giá sao?" Ta nhìn Đổng Tình hỏi.
Đổng Tình nhìn ta thật lâu không nói, cuối cùng nhẹ lẩm bẩm: "Đáng giá."
"Đổng Tình?"
"Dạ Tuyền, trước kia ta nói sai rồi, ngươi cũng không phải một tên yếu đuối, ngươi kiên cường khiến cho ta cảm thấy không bằng ...."
"Ha hả, nghe được Tình nhi của chúng ta nói như vậy, thật đúng là làm cho ta đỏ mặt nha. A, Tình nhi, đến, hôn một cái."
Không muốn làm cho hắn thương cảm như vậy, ta đùa giỡn nói, giống như chọc ghẹo tiến tới. Vốn tưởng rằng hắn sẽ đẩy ta ra, làm sao biết, trên môi, có thể cảm nhận được một mảnh mềm mại ấm áp, nhìn gương mặt phóng lớn của Đổng Tình, ta mở to hai mắt dừng lại nơi đó không biết phản ứng thế nào.
"Hắc hắc, Dạ Tuyền, đừng nói cho ta đó là nụ hôn đầu của ngươi nha." Đổng Tình xấu xa nhìn ta nói, ta nghĩ, một lát này ta có đỏ mặt, bởi vì ta cảm giác khuôn mặt nóng đến mức có thể nấu chín trứng.
"Oa ha ha, lấy được rồi. Tiểu Minh mà biết khẳng định ghen tị đến chết." Đổng Tình vui vẻ nói xong, đúng lúc này, cửa lại mở. Hai người bọn ta đồng thời cứng ngắc nhìn về phía cửa -- Đổng Minh!
"Ai, hai người các ngươi, khuya khoắt, còn ầm ĩ chết người. Dạ Tuyền, ngươi còn không mau ngủ, ngày mai sẽ không dậy được." Đổng Minh xoa mắt mê mang nói, ta cùng Đổng Tình đều liếc mắt nhìn đối phương một cái, nguy hiểm thật.
Có một lần, bọn họ dùng roi quất ta, đánh vô cùng có kỹ xảo, rách da vừa đủ, qua một hai tuần vết thương sẽ biến mất. Sau đó Trịnh Đào cầm một hũ bột trắng, âm hiểm bật cười với ta, rồi sau đó không chút lưu tình đổ lên thân thể vết thương chồng chất của ta, đó là -- muối. Ta đau nhức điên cuồng giãy dụa trên mặt đất, khóc hô, trong tai nghe được, tiếng cười vô cùng khoái trá của bọn họ. Trịnh Đào thậm chí còn nói ta hẳn là nên cảm tạ hắn, hắn đang giúp ta tiêu độc ah. Ta không biết ta là như thế nào sống qua, nhưng là ta tuyệt đối không muốn chết, mỗi một lần, ta đều tự nói với mình, ta sẽ sống sót, ta sẽ sống sót. Mà bọn họ còn chưa giết ta, ta nghĩ chắc đại khái là còn chưa chơi đủ đi.
Ta trở thành khách quen của phòng y tế, bác sĩ là một người trung niên hòa ái dễ gần, nhìn ta mỗi ngày một vết thương khác nhau, trong mắt tràn đầy thương hại. Ta sợ nhất, là bị Đổng Minh biết được. Nhìn hắn mỗi lần đều liều mạng bảo vệ ta như vậy, ta sợ hắn khi biết rõ những việc ta đã trải qua này sẽ làm chuyện ngốc nghếch. Kỳ thật ta cũng hy vọng có thể bảo vệ hắn, bảo vệ bằng hữu người duy nhất quan tâm đến ta. Ta không muốn liên lụy hắn.
Từng ngày từng ngày trôi qua, ở trong trường học đã năm tháng, hiện tại là mùa đông. Ta cùng Đổng Minh ra khỏi dãy nhà học, trước mặt là gió lạnh thổi vào khiến ta rụt cổ.
"Oa, lạnh quá." Ta run run nói.
"Nhị ca nói năm nay đặc biệt lạnh ah, đợi đến khi ăn cơm là ta nhất định phải lấy một chén canh nóng." Đổng Minh bên cạnh ta nói.
"Ăn cơm? Ta hiện tại chỉ muốn quay về ký túc xá ngủ." Nghĩ tới hệ thống lò sưởi trong kí túc xá cùng với chăn nệm ấm áp, ta cũng đã có chút vội vã.
"Không được, phải ăn cơm trước, ngươi không thấy ngươi gần đây rất gầy sao?" Đổng Minh nói.
"Hắc, cũng tốt, giảm béo." Ta lơ đễnh nói, kỳ thật ta biết rõ, thân thể ta bị tra tấn nên càng ngày càng tệ.
"Nói bậy. Nếu không như vầy, ngươi quay về ký túc xá, ta giúp ngươi mua về." Đổng Minh săn sóc nói.
"Ân, được lắm, cám ơn nha." Ta vui vẻ cười đáp. Vì thế ta một mình quay về ký túc xá, Đổng Minh đi nhà ăn mua cơm.
"Ô, đây không phải là Dạ Tuyền sao." Nhìn một đám người Trịnh Đào đi tới, ta cơ hồ khống chế không nổi muốn quay đầu bỏ chạy. Đương nhiên, ta không có, bởi vì kết cục sẽ thảm hại hơn.
"Đào ca, lạnh như vậy, ngài vì sao còn ra ngoài a." Ta cười làm lành nói, hy vọng có thể tránh được một kiếp, bất quá cũng biết là không thể.
"Thật là lạnh, hắc hắc, Dạ Tuyền, ngươi có muốn bơi vào mùa đông không." Đào ca âm tàn cười, mỗi lần hắn cười như vậy, ta liền biết rõ không có chuyện tốt.
Ta gian nan nuốt ngụm nước bọt, nịnh nọt cười đáp: "Trời bây giờ thật lạnh, Đào ca ngài tạm tha ta đi."
Trịnh Đào nhếch môi cười, nháy mắt với người bên cạnh. Một đám người, đem ta lôi vào cái hồ bên trong rừng cây.
"Dạ Tuyền, ngươi muốn tự mình cởi hay là bọn ta giúp ngươi cởi."
"Ôi, ta làm sao không biết xấu hổ, ta tự mình tới, ta tự mình tới." Chậm rãi cởi đồ, gió lạnh thấu xương, làm cho răng ta đập vào nhau cầm cập. Ta vừa mới cởi xong, đã bị hai người đẩy vào trong hồ, hồ nước lạnh như băng, giống như xuyên vào bên trong xương cốt của ta, lạnh quá, lạnh đến mức đau đớn toàn thân. Nhưng là, một tiếng rên rỉ ta cũng không thể phát ra. Biết rõ kêu là vô dụng, hiểu được cầu chỉ có thể đổi lấy đối đãi càng thêm ác độc, bên miệng ta, vẫn đang lộ ra tươi cười cứng ngắc mà lấy lòng.
Mấy ngày nay, năng lực thừa nhận của ta đã vượt ra khỏi phạm vi người bình thường. Nhìn thấy hồ nước lạnh như băng không ảnh hưởng lớn đến ta, Đào ca không thú vị trừng mắt nhìn ta, sau đó để cho ta lên bờ. Đối với việc ta không hề khóc kêu giãy dụa, bọn họ đã muốn cảm thấy vô vị, một đám người qua loa đá đánh mấy quyền liền rời đi.
Hôm nay thật đúng là may mắn, ta nghĩ.
Đi đến bên hồ, dùng nước hồ lạnh như băng rửa sạch bùn đất trên người, nước hồ như kết băng đụng đến miệng vết thương của ta, cảm giác đau đớn tận xương khiến cho ta hít vào thở ra một hơi, thực con mẹ nó đau. Lơ đãng, nhìn thấy cách đó không xa đang có một nam sinh nửa nằm trên cỏ ở bên hồ, nhìn ta bên này. Nam sinh một thân hắc sắc đồng phục mùa đông tản ra, bình thản tựa vào thân cây, thân hình cao ráo như một Hắc Báo. Một đầu tóc đen hỗn độn, khuôn mặt tuấn mỹ, làm cho ta thân là nam sinh cũng không thể không thừa nhận hắn anh tuấn không chê vào đâu được. Chính là, một đôi mắt lạnh lùng tăm tối làm cho người ta phát run, cả người tản mát ra lãnh khí, tựa hồ cùng rét lạnh mùa đông hòa thành một thể.
Hắn lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt sâu và đen không một tia dao động, nhưng mà chỉ là như vậy, ta liền có thể cảm nhận được khí thế nhiếp người kia. Hắn ở đây đã bao lâu? Không biết hắn thấy được bao nhiêu? Ta nghĩ, cho dù thấy được thì thế nào, dù sao cũng không có người quan tâm.
Ta cười cười với hắn, mà hắn thì lại quay đầu nhìn hồ, không hề nhìn ta liếc mắt một cái. Ta le lưỡi, vụng trộm nhìn trước ngực hắn một chút, cái gì, thế nhưng không có huy hiệu trường!? Đại khái là đã quên mang đi, nhưng huy hiệu trường chính là tượng trưng cho địa vị ah, không mang không sợ người khác tìm hắn phiền toái sao? Bất quá ta nghĩ lại, ta đây huy hiệu trường màu đồng, mang hay không cũng không có gì khác nhau. Hắn chắc cũng là học sinh bình thường như ta, nhưng là vì sao cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua hắn ah?
"A hưu!" Đứng trong rét lạnh một thời gian dài, ta run run hắt hơi một cái, rốt cuộc mặc kệ cái nam sinh thần bí kia, mặc lại quần áo tử tế, xông về ký túc xá.
"Vì sao ngươi bây giờ mới về? Ta lo lắng gần chết." Ta vừa vào cửa, chỉ thấy Đổng Minh đi tới phía ta, lo lắng nói.
"Đúng vậy a, ngươi nếu không trở về tiểu Minh đại khái liền muốn chạy ra ngoài tìm ngươi." Đổng Tình ở một bên nói. Đổng Tình bình thường rất ít quay về ký túc xá, phần lớn là ở tại nơi người đó, bất quá hôm nay đã trở về.
"Ha hả, thực xin lỗi." Ta vội vàng nói, hi vọng Đổng Minh ngàn vạn lần không nên hỏi ta đi chỗ nào, đáng tiếc.
"Ngươi vừa mới đi đâu?" Đổng Minh hỏi.
"A? Đi đâu? Ha hả, chỉ là đi loanh quanh một chút thôi. Thật đói nga, ngươi mua cái gì về vậy?" Ta vội vàng nói sang chuyện khác.
"Nào, ở trên bàn." Đổng Minh chỉ lên bàn, vì thế bọn ta đi qua ngồi xuống.
"Cho ngươi, đây là của ngươi." Đổng Minh đưa đồ cho ta, lơ đãng đụng tới tay của ta, "Tay ngươi vì sao lạnh như vậy!?" Hắn lớn tiếng hỏi. Ta vội vàng muốn thu hồi tay của mình, đáng tiếc đã bị hắn giữ chặt.
"Mùa đông rất lạnh." Ta ủy khuất nói, trong lòng nghĩ, trong mùa đông lạnh như vậy đi bơi còn lạnh hơn.
"Ai biểu ngươi đi lang thang bên ngoài lâu vậy." Đổng Minh có chút tức giận nói, sau đó dùng sức xoa tay ta, còn hà hơi ủ ấm. Lo lắng, dần dần theo tay, truyền tới tâm trí ta.
"Ai nha, hai người các ngươi xong chưa a? Muốn làm ta ăn không ngon hả, thực buồn nôn." Cho đến khi Đổng Tình vẫn không nói gì ở bên cạnh ghen tị nói xong.
Vì thế ta vội vàng rút tay về, nói với Đổng Minh: "Được rồi, đã ấm rồi, chúng ta ăn cơm đi." Đổng Minh liếc mắt nhìn Đổng Tình một cái, sau đó giúp ta mở cơm hộp, là sườn lợn nướng, hắn luôn biết rõ ta thích ăn cái gì.
"Oa, thơm quá." Ta vội vàng bắt đầu ăn, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Đổng Minh, hắn đang cúi đầu ăn cơm, hoàn hảo, lần này thoát rồi. Ta lại nhìn Đổng Tình phía đối diện, y đang dùng ánh mắt có nhiều suy nghĩ nhìn chằm chằm ta, cái loại ánh mắt như muốn chọc thủng ta này, làm ta sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu ăn, cũng không dám ... nhìn Đổng Tình thêm nữa.
Buổi tối, ta nằm trên giường lăn qua lộn lại, nhưng mà lạnh như băng như xuyên vào xương cốt kia lại làm cho ta không thể ngủ, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo ngủ của ta. Ta lặng lẽ đứng lên, không dám kinh động Đổng Minh bên cạnh, trong bóng đêm sờ soạng tới phòng bếp, đóng cửa lại mở đèn. Ta mở vòi nước, nước ấm yên lặng chảy ra. Đưa bàn tay lạnh như băng qua, cảm giác ấm áp kia, làm cho tay ta khôi phục một chút. Mở ngăn tủ phía trên, lấy ra một bọc nặng trịch xuống, một mùi hoa cúc lập tức truyền ra. Ta lấy ra một chút để vào trong chén, sau đó đổ nước ấm vào, mùi hoa cúc nhàn nhạt nháy mắt tràn đầy cả phòng bếp. Ngửi thấy mùi vị tươi mát này, ta không tự chủ được nhớ tới mẹ. Mẹ ta thích nhất là hoa cúc, vườn trong nhà có đủ các loại hoa cúc, khi tới mùa, mẹ sẽ đích thân xuống hái hoa làm trà. Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, ta cùng ba ba đều thực thích trà hoa cúc nhẹ nhàng này, khi tới nơi này ta còn đặc biệt kêu mẹ làm cho ta một bọc lớn mang đi. Nhấp một ngụm nhỏ, trong veo tản ra trong miệng, cảm giác ấm áp kia, giống như cái ôm ấm áp của mẹ, làm cho thân mình lạnh lẽo của ta chậm rãi ấm áp lại.
Giữa lúc ta đang thất thần, cửa đột nhiên mở, ta lập tức quay đầu nhìn sang, sau đó nhẹ nhàng thở ra, thì ra là Đổng Tình.
"Ngủ không được sao?" Ta cười hì hì hỏi. Đổng Tình không nói gì, chỉ là nhìn ta, sau đó nhìn trà nóng hổi trong tay ta: "Ngươi muốn uống sao?" Thấy hắn không nói lời nào, ta tiếp tục hỏi. Đổng Tình gật gật đầu, vì thế ta giúp hắn rót một ly. Hai người bọn ta ngồi trên ghế, cùng nhau uống.
"Dạ Tuyền." Đổng Tình cuối cùng mở miệng.
"Ân, chuyện gì?" Ta nhỏ giọng đáp lời, không hy vọng đánh thức Đổng Minh ở bên ngoài.
"Ngươi không định nói cho tiểu Minh sao?" Đổng Tình hỏi.
"Nói cái gì?" Ta nhìn hắn khó hiểu hỏi.
Đổng Tình nhìn ta, sau đó đột nhiên kéo áo ngủ ta ra, dấu vết sưng đỏ ứ đọng lập tức lộ ra, "Cái này." Đổng Tình nói.
Ta mất hồn vội vàng bắt lấy cổ áo, rốt cuộc cười không nổi: "Không không không có gì để nói, chỉ là bị thương mà thôi."
"Dạ Tuyền! Đừng coi ta là đứa ngốc, chuyện của ngươi ta đều biết rõ."
Ta cảm thấy ấm áp vừa rồi nhanh chóng lạnh xuống: "Ngươi biết gì?"
Đổng Tình tức giận trừng mắt nhìn ta, nói: "Ngươi gần đây không soi gương sao? Ngươi gầy yếu đến mức không giống ngươi, sắc mặt tái nhợt phát xanh, mặc cho ai cũng nhìn ra được ngươi có việc."
"Đổng Đổng Đổng Minh không biết đi." Ta hỏi ra chuyện ta để ý nhất.
"Làm sao có thể? Ngươi có biết Đổng Minh để ý ngươi bao nhiêu không." Đổng Tình nhìn gương mặt trắng bệch của ta, nói tiếp: "Nhưng là ngươi chưa bao giờ nói với hắn, hắn lại không muốn bắt buộc ngươi, cho nên hắn đã tới hỏi ta thật nhiều lần."
"Ngươi có nói cho hắn biết không?" Ta cơ hồ tắt thở hỏi.
"Không có." Nghe hắn nói như vậy, tảng đá trong lòng ta rốt cuộc buông xuống, nhưng là Đổng Tình còn nói: "Ta hẳn là nên nói cho hắn biết."
Lại tới nữa, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Đổng Tình vì sao không muốn để cho ta thoải mái một chút nha.
"Với tư cách là ca ca, ta cũng có tư tâm của mình. Ngươi căn bản không biết Đổng Minh đến cùng quan tâm tới ngươi bao nhiêu, ta sợ hắn sau khi biết sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch. Cho nên ta lừa hắn nói ngươi không quen với trường học này, áp lực quá lớn mới biến thành như vậy, không cần lo lắng, về sau sẽ tốt hơn." Đổng Tình áy náy nhìn ta: "Dạ Tuyền, thực xin lỗi. Ta biết rõ như vậy rất không công bằng với ngươi, cho nên ta cố gắng không để cho bọn Trịnh Đào giết ngươi, nhưng ta cũng chỉ có thể làm được như vậy, thực xin lỗi."
Nhìn Đổng Tình luôn luôn kiên cường cơ hồ khóc lên trước mặt ta, ta căn bản không thể trách cứ hắn. Loại cảm giác bất đắc dĩ này, cảm giác muốn bảo vệ ai lại không có năng lực, ta cũng từng trải qua. Nói sau, không có Đổng Tình, ta nghĩ ta hiện tại không có khả năng ngồi ở chỗ này.
"Không có chuyện gì, cái gì mà thực xin lỗi, ta còn muốn cảm ơn ngươi không nói cho Đổng Minh cùng với bảo vệ cái mạng nhỏ của ta ah." Ta cười nói với Đổng Tình.
"Dạ Tuyền?" Đổng Tình kinh ngạc nhìn ta.
"Thật sự không có chuyện gì. Tới nơi này lâu như vậy, dù nhiều hay ít ta cũng biết rõ một chuyện. Ngươi có thế khiến cho Trịnh Đào loại người như vậy không giết ta, nói vậy cũng mắc nợ rất nhiều người đi. Nhưng là, ngươi không cảm thấy đã chuyện bé xé ra to sao? Nói như thế nào, ta cũng chỉ là một đứa hèn yếu mà thôi, đáng giá sao?" Ta nhìn Đổng Tình hỏi.
Đổng Tình nhìn ta thật lâu không nói, cuối cùng nhẹ lẩm bẩm: "Đáng giá."
"Đổng Tình?"
"Dạ Tuyền, trước kia ta nói sai rồi, ngươi cũng không phải một tên yếu đuối, ngươi kiên cường khiến cho ta cảm thấy không bằng ...."
"Ha hả, nghe được Tình nhi của chúng ta nói như vậy, thật đúng là làm cho ta đỏ mặt nha. A, Tình nhi, đến, hôn một cái."
Không muốn làm cho hắn thương cảm như vậy, ta đùa giỡn nói, giống như chọc ghẹo tiến tới. Vốn tưởng rằng hắn sẽ đẩy ta ra, làm sao biết, trên môi, có thể cảm nhận được một mảnh mềm mại ấm áp, nhìn gương mặt phóng lớn của Đổng Tình, ta mở to hai mắt dừng lại nơi đó không biết phản ứng thế nào.
"Hắc hắc, Dạ Tuyền, đừng nói cho ta đó là nụ hôn đầu của ngươi nha." Đổng Tình xấu xa nhìn ta nói, ta nghĩ, một lát này ta có đỏ mặt, bởi vì ta cảm giác khuôn mặt nóng đến mức có thể nấu chín trứng.
"Oa ha ha, lấy được rồi. Tiểu Minh mà biết khẳng định ghen tị đến chết." Đổng Tình vui vẻ nói xong, đúng lúc này, cửa lại mở. Hai người bọn ta đồng thời cứng ngắc nhìn về phía cửa -- Đổng Minh!
"Ai, hai người các ngươi, khuya khoắt, còn ầm ĩ chết người. Dạ Tuyền, ngươi còn không mau ngủ, ngày mai sẽ không dậy được." Đổng Minh xoa mắt mê mang nói, ta cùng Đổng Tình đều liếc mắt nhìn đối phương một cái, nguy hiểm thật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com