TruyenHHH.com

Da Tuyen

Thần Thụ học viện, nhưng thật ra là trường học được mở riêng cho con nhà quý tộc, một trường học mà bọn họ có thể tùy tâm sở dục thích làm gì thì làm. Ở trong này, không có đúng sai, chỉ có mạnh yếu. Kẻ yếu muốn sinh tồn được, chỉ có thể dựa vào cường giả.

Rốt cục trời đã sáng, có lẽ là vì nghĩ cho những đám quý tộc này, hôm nay không cần đi học. Ta ngồi trên giường, nhìn ngoài cửa sổ vẫn đang nắng mùa hè, lại không chút cảm giác ấm áp. Giữa trưa Đổng Tình trở về nói cho bọn ta biết, đêm qua tổng cộng có mười hai người bị cưỡng gian, chạy trốn năm người, còn một thì giống ta, vì bộ dạng mà may mắn thoát khỏi. Đổng Tình nói cho ta biết, bộ dạng tầm thường của ta, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu. Tuy rằng ta có thể thoát khỏi vận mệnh bị cưỡng gian, nhưng rất nhiều khi ngược lại bởi vì xấu xí mà trở thành đối tượng để bọn họ phát tiết, bình thường bị đùa chết cũng không người quan tâm. Phải không? Nguyên lai vận mệnh của ta chính là như vậy.

"Dạ Tuyền, đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm đi." Đổng Minh nói.

"Ta không muốn ăn, ngươi đi đi." Ta đích xác không đói bụng, đại khái không ai trải qua chuyện tối qua bây giờ còn có khẩu vị ăn cơm.

"Dạ Tuyền, ngươi nên ăn chút gì đó, nếu không thân thể sẽ không tốt." Đổng Minh tiếp tục khuyên, nhìn ánh mắt lo lắng của hắn, ta cảm thấy một trận ấm áp. Nói thật, ta thật sự không biết hắn vì sao tốt với ta như vậy? Chúng ta nhận thức chưa tới hai ngày.

"Dạ Tuyền?" Đổng Minh thấy ta nhìn hắn không nói gì, lại nhẹ nhàng hô.

"Đổng Minh, ngươi tại sao phải đối tốt với ta như vậy?" Ta nhìn khuôn mặt lo lắng của Đổng Minh, hỏi. Cảm giác, cảm thấy, Đổng Minh lúc nghe được câu hỏi của ta trên mặt xẹt qua một tia đỏ ửng, là ảo giác sao?

"Bởi vì ngươi là bằng hữu của ta a." Đổng Minh nhanh chóng đáp trả.

"Đổng Minh, ta thật sự rất vui khi có thể kết giao một người bạn như ngươi." Ta cười nói, lúc này đây, ta xác định hắn thật sự đỏ mặt.

"Ta cũng vậy."

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm." Cũng không thể để cho bạn của ta lo lắng, vì thế ta cười nói. Đổng Minh vừa nghe ta nói liền vui vẻ lên, như là sợ ta đổi ý, một bên lôi kéo ta đi ra ngoài, một bên nói: "Được nha, chúng ta đi nhanh đi."

Giữa đường khi qua phòng La Dũng, ta ngừng một chút, cửa đang đóng chặt. Muốn vào hay không? Nhưng là ta có mặt mũi nào đi gặp hắn? Đổng Minh tựa hồ nhìn ra ta chần chờ, vì thế thúc giục: "Dạ Tuyền, nhanh lên." Ta thật không có dũng khí đi gặp La Dũng, cho nên ta theo Đổng Minh rời đi. Ta nghĩ, tình bạn giữa ta và La Dũng, tựa hồ vừa mới bắt đầu liền tan biến.

Nhà ăn của trường học, ta nghĩ đại khái dùng nhà hàng đến hình dung cũng không kém chút nào. Nhìn tòa lầu tráng lệ cao tới năm tầng theo kiến trúc Châu Âu trước mắt, ta không thể ngậm miệng.

"Di? Tiểu Minh, ngươi cũng tới a." Bọn ta nhìn lại, nguyên lai là hai ca ca của Đổng Minh —— Đổng Nghiễn và Đổng Tình, nói chuyện chính là Đổng Nghiễn. Hắn hướng ta hơi hơi gật đầu sau đó không để ý tới ta nữa.

"Đại ca, Nhị ca, các ngươi cũng tới ăn cơm? Thật là trùng hợp, chúng ta cùng nhau ăn đi." Vì thế bốn người bọn ta cùng đi vào, nhà ăn trang hoàng vô cùng trang nhã, còn có tiếng piano nhẹ nhàng, quang cảnh thật sự rất tốt. Đổng Tình lôi kéo Đổng Minh nhìn xung quanh một chút, mà ta thì thành thật đi cùng một chỗ với Đổng Nghiễn, hai người bọn ta không ai nói gì, tình huống có chút xấu hổ.

Cuối cùng vẫn là Đổng Nghiễn mở miệng trước: "Trường học thế nào? Có tốt không?"

Tốt? Quả thực là ác liệt đến không thể ác liệt hơn, nơi này tựa như Địa Ngục. Trong lòng ta nghĩ như vậy, mà ra miệng lại thành thế này: "Ách, hoàn hảo, hoàn cảnh không tồi, chính là có chút không quen."

Đổng Nghiễn nhìn ta, thản nhiên cười nói: "Sẽ quen, lâu cũng thành quen." Nói xong liền không nói nữa, Đổng Tình ở phía trước líu ríu, Đổng Minh thì lại thỉnh thoảng phụ họa vài tiếng, lại luôn quay đầu nhìn ta.

Nhà ăn thật sự rất lớn, tầng một ngăn thành hai bộ phận, một bộ phận là nhà ăn, một bộ phận còn lại là cửa hàng, từ rau dưa hoa quả đến trò chơi điện tử, cái gì cần có đều có, nếu ta không nhìn lầm, hình như còn có bán áo mưa linh tinh. Đổng Tình nói có vài học sinh cảm thấy đồ ăn cantin không thể ăn được, sẽ tự mình mua về làm, đây cũng là lí do vì sao trường học có trang bị một cái phòng bếp nhỏ cho bọn ta.

"Nhưng là hội quý tộc kia lại nấu ăn sao?" Ta có chút kỳ quái hỏi. Đổng Tình lại trừng mắt nhìn ta hung dữ nói: "Bọn họ chẳng lẽ không biết kiếm người giúp việc sao? Ngốc!" Không biết vì cái gì, Đổng Tình tựa hồ đặc biệt thích mắng ta. Bọn ta từng người đi lấy phần ăn, sau đó tìm góc nào đó ngồi xuống. Ta có chút nhịn không được tò mò hỏi Đổng Tình: "Vì sao ngươi không mang bọn ta đi lên xem một chút a?" Lời vừa hỏi ra, ta liền hối hận, bởi vì đôi mắt Đổng Tình cơ hồ muốn bốc hỏa, ta vội vàng cúi đầu ăn đồ ăn trong khay, không dám ngẩng đầu. Còn Đổng Nghiễn bên cạnh thấy thế thì lại lập tức nói: "Tầng một là cho những học sinh như chúng ta dùng cơm. Từ lầu hai đi lên chính là dành cho những đám quý tộc của trường, bình thường chúng ta không đi lên."

"Nguyên lai là như vậy a." Trách không được, sau khi nhìn những đám quý tộc khủng bố này sau, ngươi hiện tại cho dù trả tiền cho ta ta cũng sẽ không đi dính vào bọn họ.

Sau khi ăn xong, Đổng Tình cùng Đổng Nghiễn hai người liền tách khỏi bọn ta. Trên đường trở về, ta nói ta không muốn về nhanh như vậy, muốn đi tản bộ, vì thế ta cùng Đổng Minh liền từ lối rẽ đi vào rừng rậm phía sau trường học. Thời điểm tới lại nơi hôm qua, ta nhìn trên cây, thi thể đã bị người khiêng đi, mà vết máu cũng bị người lau chùi sạch sẽ. Giống như một màn ngày hôm qua, chỉ là ảo giác của ta mà thôi. Bọn ta càng đi càng sâu, ánh sáng cũng càng ngày càng mờ, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng lá rậm rạp để lại những đốm nhỏ trên đường. Không biết đi bao lâu, quang cảnh phía trước mở ra, đó là một cái hồ, hồ nước màu lục trong suốt, như một khối Phỉ Thúy xanh biếc. Hồ nước lạnh cóng, làm cho ta và Đổng Minh cùng nổi lên hứng thú chơi đùa, cởi tất giày đưa chân vào trong hồ nước nghịch. Đang lúc cao hứng, đột nhiên một tiếng rên rỉ như có như không khiến cho lông tơ toàn thân ta nhảy dựng lên, ảo giác, là ảo giác, ta tự nói với mình, nhưng mà tiếng rên rỉ nhỏ vụn kia càng lúc càng lớn. Ta rốt cục đi lên mặt hồ, tìm chỗ thanh âm. Đổng Minh kỳ quái hỏi ta: "Dạ Tuyền, sao vậy?"

"Ta hình như nghe thấy tiếng gì đó." Ta nhỏ giọng nói.

"Thật a? Chỗ nào"

"Hình như là bên kia truyện tới." Ta vừa nói xong liền đi qua phía kia, tiếng rên rỉ càng ngày càng rõ ràng, Đổng Minh đột nhiên kéo tay ta nhỏ giọng nói: "Quên đi, Dạ Tuyền, chúng ta vẫn nên trở về đi. Chớ xen vào việc của người khác." Nhưng mà ta giãy tay hắn ra nói: "Không có chuyện gì." Đổng Minh không có biện pháp đành phải đi theo ta. Bọn ta đi về phía rừng cây nồng đậm trước mặt, thanh âm tựa hồ từ phía đó truyền tới, lặng lẽ đẩy cành lá rậm rạp ra. Ngay một khắc nhìn qua, ta nhanh chóng lấy tay bịt kín tiếng kêu sợ hãi sắp vụt ra khỏi miệng, mở to hai mắt nhìn một màn trước mặt.

Trong rừng cây âm u, Đổng Tình đang trần như nhộng quỳ rạp trên mặt đất, thân mình tuyết trắng dưới bóng tối càng thêm nổi bật. Phía sau Đổng Tình là một nam sinh ăn mặc chỉnh tề, chỉ có khóa quần là mở, hắn một tay nâng dương vật đâm vào phía sau Đổng Tình, một tay xoa nắn cái mông tuyết trắng, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ồ ồ. Đổng Tình quỳ trên mặt đất, một tay chống đất, một tay cầm dương vật của nam sinh đứng trước, miệng không ngừng liếm láp, trong mũi phát ra tiếng rên rỉ như khóc. Bên cạnh bọn họ còn có mấy nam sinh đứng đối diện với ta, nhưng bởi vì quá mức chuyên tâm chuyện tình trước mắt nên không nhìn thấy bọn ta, mà ta, thấy rõ ràng đói khát thú tính trong mắt những nam sinh này, còn có huy hiệu trường bằng bạc lấp lánh của bọn họ.

Ta sợ tới mức lập tức xoay người lại, tay vẫn đang che miệng, sợ chỉ cần bỏ tay ra ta liền không khống chế nổi mà kêu lên. Ta nhìn Đổng Minh bên cạnh, hắn cũng nhìn ta, trong mắt, có chút gì đó ta không thể hiểu rõ. Ta ra hiệu với hắn, sau đó bọn ta vụng trộm rời đi. Trở lại bên hồ, ngồi ở trên bờ, đem chân thả vào hồ nước mát lạnh, không nói gì. Sắc mặt Đổng Minh rất kém cỏi, là vì nhìn đến thấy ca ca mình có cái dạng kia sao?

"Dạ Tuyền, nhị ca của ta..." Thanh âm Đổng Minh phập phồng, còn có chút run rẩy.

"Đổng Minh." Ta cắt đứt lời hắn: "Mãi cho đến vừa rồi, ta mới cảm giác được ca ca ngươi là người rất giỏi. Nhìn đến bộ dáng của y, ta mới biết được y vì sao luôn khinh thường ta như vậy. Bởi vì y thật sự rất chân thành, thực cố gắng để sinh tồn. Y, đích xác có tư cách mắng ta một đứa vô dụng như vậy." Ta nhìn chằm chằm Đổng Minh, nói ra suy nghĩ trong lòng ta, thật sự, nếu lúc trước ta còn có tức giận với Đổng Tình, như vậy hiện tại ta thật sự không một chút tức giận.

"Dạ Tuyền." Đổng Minh nhìn ta, trong mắt tựa hồ có chút không dám tin tưởng. Không thể tin được cái gì ah?

"Yên tâm đi, ngươi có một ca ca tốt lắm, thật làm cho ta hâm mộ nha." Nhớ tới tối hôm qua Đổng Tình cảnh cáo những người đó không cho phép chạm vào Đổng Minh, ta nắm lấy cả bả vai Đổng Minh lớn tiếng nói.

"Ân, cảm ơn ngươi, Dạ Tuyền." Đổng Minh nhìn ta, rốt cục thả lỏng bật cười, mà khuôn mặt tươi cười của hắn, khiến cho ta đặc biệt vui vẻ: "Cám ơn cái gì? Không phải bạn bè sao?" Ta nhìn hắn, cười nói.

"Ân, bạn bè, bằng hữu tốt nhất." Đổng Minh kiên định nói.

"Bằng hữu tốt nhất." Hai người chúng ta đồng thời vươn tay vỗ vào nhau, sau đó khép lại. Nhìn tươi cười kiên định mà sáng sủa của Đổng Minh, ta đột nhiên tin tưởng vào cố gắng sống sót.

"Được rồi, chúng ta cũng nên trở về." Ta nói.

"Tốt, đi thôi." Vì thế bọn ta khoác vai nhau cùng đi về.

"Oa, nghĩ không ra tụi mình thế nhưng xấp xỉ nhau a, ngươi cao bao nhiêu?" Ta tò mò hỏi.

"173, còn ngươi?"

"Ha ha, ta cũng vậy ah, bất quá ta hy vọng có thể cao hơn chút." Ta nói.

"Đương nhiên, ta cũng muốn ngươi có thể gầy hơn một chút." Đổng Minh trêu chọc nói xong, nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài.

"Ai nha, tiểu tử chết tiệt, ngươi dám chê ta mập?" Ta đuổi tới. Hai người bọn ta ở trong rừng vui đùa ầm ĩ, ta tại trong lòng âm thầm thề, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta cũng không muốn lại mất đi một người bạn như thế này.

Đã tới nơi này được một tháng, một tháng này, khiến cho ta hiểu biết được rất nhiều thứ. Sau một tuần khai giảng, sáu học trò trước kia chạy trốn lần thứ hai trở lại ký túc xá, làn da xanh xao, ánh mắt vô hồn, hãm sâu đến hốc mắt, giống như một xác ướp. Trên người bọn họ lại không chút thương tổn, nhưng khi có người chạy đến hỏi bọn họ đã có chuyện gì xảy ra, bọn họ đều sẽ phát ra tiếng thét bén nhọn, thậm chí phát cuồng. Ta rốt cục hiểu được ý của Đổng Tình, một tia hi vọng cuối cùng cũng hoàn toàn bị dập tắt.

Trong trường học, có rất nhiều học sinh mang huy hiệu màu bạc, mà màu vàng bình thường rất ít nhìn thấy, thường thường bên người bọn họ luôn có một đống người vây quanh, giống như một bang phái nhỏ. Về phần những người mang huy hiệu bạch kim nha, ta đến bây giờ còn chưa nhìn thấy qua, bất quá ta nghĩ nếu là người có thân phận tôn quý như thế, bình thường sẽ không đi lại khắp nơi. Huy hiệu trường ở trong này là đại biểu cho quyền lực và địa vị, cả ngôi trường giống như một khu rừng với các tầng lớp sinh vật, loài này tấn công loài khác. Hai ca ca của Đổng Minh ở trường học tựa hồ rất nổi danh, bọn họ mặc dù không có gia thế gì, nhưng mà rất nhiều học sinh cũng không dám chọc bọn họ là bởi vì bọn họ có một chỗ dựa vững chắc, cái gọi là chỗ dựa vững chắc, nói trắng ra là, bạn giường.

Nơi này chỉ cần là học sinh bình thường có chút tư sắc, đều phải dựa vào bán đứng thân thể mà sống sót. Nhìn nhiều, ta cũng liền chết lặng, không biết nên vui hay nên buồn, gương mặt quá mức bình thường giúp ta thoát khỏi vận mệnh bị cưỡng gian, nhưng cũng khiến cho ta không có bất kỳ chỗ dựa vững chắc nào, cho nên cả ngày đều bị vây trong lo lắng hãi hùng, sợ chỉ cần không cẩn thận một chút, liền chính mình chết như thế nào cũng không biết. Cuộc sống như vậy, quả thực không phải cho người sống, nhưng là nhờ vào gương mặt bình thường, hơn nữa ta còn vô cùng cẩn thận, nên đến bây giờ cũng không có người nào chú ý tới ta.

Đáng ăn mừng chính là, ta không cùng ban với La Dũng. Bọn ta gặp qua vài lần trên hành lang, hắn cũng không nhìn ta, giống như người xa lạ đi lướt qua, mà ta, cũng không dám gọi hắn. Hôm nay tan học, ta cùng Đổng Minh đến hành lang phòng học bên kia đi dạo. Đến nhà vệ sinh, ta kêu hắn đi về phòng học trước, ta đi vào vệ sinh một chút. Đẩy cửa đi vào, một cỗ mùi hôi nồng nặc ập tới tới, ta nhăn mày, động tác nhanh chóng giải quyết xong, đang muốn rời đi, liền thấy có mấy cái nam sinh đẩy cửa tiến vào, người đứng đầu hàng, là một nam sinh mập mạp có chút quen thuộc, trong phút chốc làm cho ta nhớ lại cái đêm đáng sợ đó, cảnh tượng ấy giống như khắc rõ ràng ở trong đầu, ta lập tức biết rõ, người đứng phía sau La Dũng hôm ấy chính là nam tử mập mạp này, khóe mắt lơ đãng nhìn tới huy hiệu trường màu vàng trước ngực hắn, mà đi theo phía sau hắn, là bảy, tám người mang huy hiệu màu bạc. Chán ghét cúi đầu, muốn rời đi khỏi bọn họ, không muốn ở cùng một chỗ với bọn họ, cũng biết những người này không thể trêu vào.

Làm sao biết, nam sinh kia thế nhưng đánh về phía ta. Lui về phía sau một bước nhỏ, cũng không ngẩng đầu, vòng qua bên người hắn, muốn chạy nhanh rời khỏi nơi quỷ quái này, rời đi loại người khiến người chán ghét này. Nhưng mà: "Ai, tiểu tử ngươi, đi đường không có mắt a, đụng vào Đào ca cũng không nói câu xin lỗi, rất vô lễ đi." Một nam sinh xấu xí phía sau nói. Biết rõ những người này nhìn qua không dễ chọc, ta bay nhanh nói một câu: "Thực xin lỗi!"

Sau đó liền muốn đi ra ngoài, đáng tiếc trời không theo ý người, ta bị mấy nam sinh cao lớn ngăn lại.

"Tiểu tử, thái độ của ngươi thực khiến ta ngứa mắt." Mập tử rốt cục nói chuyện, thanh âm ồ ồ càng càng khiến ta nhớ lại ký ức không tốt kia. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Phải không? Vậy thì thật xin lỗi rồi."

"Lớn mật, dám nói chuyện như thế với Đào ca." Một nam sinh trong đó nói. Ta khinh thường cúi đầu, không nói gì. Biết rõ làm như vậy sẽ chỉ khiến tình huống càng tồi tệ hơn, nhưng là ta không thể khống chế cảm xúc hiện tại của mình, ta thật sự chán ghét đám người này.

"Hắc, tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?" Mập tử lại mở miệng. Ta không biết ta lấy dũng khí ở đâu ra, ngẩng đầu nói với hắn: "Ngươi cũng không biết ta, ta làm sao biết ngươi." Vừa nói xong, ta đã bị hai nam sinh xông tới giữ chặt, ta giãy dụa hô: "Các ngươi muốn làm gì!?" Ta bắt đầu có chút hối hận lời nói vừa rồi, ta thậm chí có thể nghe được run rẩy bên trong tiếng la của mình.

"Hừ, làm gì? Cho ngươi một bài học, dạy lại thái độ của ngươi. Dám nói chuyện như vậy với Đào ca? Ngươi đúng là không muốn sống mà." Một nam sinh trong đó nói. Mập tử đi đến phía trước ta, một bàn tay nắm chặt cằm của ta, nâng đầu ta lên, lực tay quá mạnh, khiến cho ta có cảm giác như cằm mình bị bóp nát.

"Tiểu tử, ta thực thưởng thức dũng khí của ngươi nha. Cũng không biết ngươi có thể kiên trì bao lâu?" Mập tử lạnh lùng nói, âm tàn trong mắt làm cho ta nhịn không được phát run.

Đột nhiên, vào lúc ta không hề chuẩn bị trước, hắn đấm thật mạnh vào bụng ta, lực đạo mạnh mẽ, làm cho ta có cảm giác như nội tạng của mình đều lộn một vòng, ta khó chịu nôn oẹ, chưa từng trải qua bạo lực, ta lâm vào trong sợ hãi không gì sánh được.

Không đợi ta trì hoãn lại, mập tử thực tàn nhẫn nắm lấy tóc ta, dùng sức kéo đầu ta xuống, ta cảm giác da đầu mình tê dại đau nhức, giống như sẽ bị giật xuống. Mập tử dùng đầu gối lần thứ hai thống vào bụng ta, lúc này đây, hai mắt ta vì đau nhức mà như biến thành màu đen, cơ hồ muốn ngất đi, ta đã không cách nào đứng được, mà hai nam sinh bên cạnh vẫn giữ chặt lấy ta. Kế tiếp, là nắm đấm như mưa rơi, không ngừng tung vào toàn thân ta, cuối cùng, hai nam sinh kia rốt cục buông tay, ta như bùn nhão nằm trên mặt đất phòng vệ sinh.

Trong đầu ta, không ngừng hiện lên hình dạng nam sinh đã chết hôm đó, khủng bố không gì sánh kịp, hơn nữa đau nhức trên người như lửa đốt, lần đầu tiên, ta biết đến cảm giác tử vong, thì ra là lạnh băng thống khổ như thế, tuyệt vọng không ngừng.

Chỉ sợ, sợ ta lần này chết đi, sẽ không còn được gặp lại cha mẹ ta, ta không muốn chết, không muốn, ta mới mười sáu tuổi. Ai tới cứu ta, ai cũng được, mau tới cứu ta.

Đúng lúc này, cửa mở ra.

"Dạ Tuyền!" Thanh âm Đổng Minh vang lên bên tai, ta cố gắng mở to mắt, nhìn thấy Đổng Minh chạy tới quỳ gối bên người ta.

"Trời ơi, ngươi có sao không? Dạ Tuyền." Đổng Minh lo lắng hỏi, hai tay kéo ta vào trong lòng ngực, hương vị tươi mát thản nhiên trên người hắn, khiến cho thần trí của ta hơi chút khôi phục.

"Ô, đây không phải là đệ đệ Đổng gia sao." Ta nghe được một nam sinh nói.

"Nga? Đây là đệ đệ bọn họ?" Mập tử không xác định hỏi.

"Đúng vậy, Đào ca."

"Nguyên lai là hắn." Mập tử có chút suy nghĩ nhìn Đổng Minh, tay Đổng Minh ôm ta, càng thêm dùng sức.

"Nghĩ muốn cứu y sao?" Mập tử tà tà hỏi.

"Ngươi muốn thế nào?" Đổng Minh bình tĩnh nói.

"Muốn nhìn công phu trên miệng của ngươi một chút, nếu làm cho ta vừa lòng, ta liền buông tha tiểu tử này. Bằng không, hắc hắc."

Đổng Minh không chút do dự mở miệng nói: "Được! Nhưng ngươi cũng phải cam đoan không được thương tổn y."

"Đừng đưa điều kiện với ta." Mập tử lạnh lùng nói.

"Đã biết." Đổng Minh nhẹ nhàng buông ta xuống, từ từ bước đến trước người hắn quỳ xuống, kéo khóa quần hắn ra, lấy ra dương vật to dài, bỏ vào trong miệng, bắt đầu liếm láp. Mập tử phát ra tiếng thở ồ ồ, một bàn tay kéo tóc Đổng Minh, mà chung quanh, là một mảnh âm thanh trầm trồ khen ngợi. Ta suy yếu nhìn một màn này, nhưng không thể làm được gì, rất muốn giết chết bản thân đã vô dụng như vậy, cũng muốn giết chết đám người này. Trong lòng đau quá, thật giống như bị người cấu, nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa. Không biết qua bao lâu, tiếng thở ồ ồ rốt cục ngừng lại, ta mở to mắt, thấy khóe miệng Đổng Minh, tràn ra một tia màu trắng ***.

"Ân, không nghĩ tới công phu cái miệng này tốt như vậy." Mập tử kéo khóa quần lên, sau đó đi đến bên người ta dừng lại, đứng trên cao nhìn xuống nói: "Ngươi, tiểu tử, hôm nay coi như ngươi vận khí tốt, bất quá nếu muốn bọn ta bỏ qua ngươi, được, bò qua đây." Mập tử chỉ vào giữa hai chân mình.

"Ngươi đã nói tha cho hắn."

"Hắc, ta chưa hề nói không tha hắn, chỉ cần hắn bò qua đây, ta liền buông tha hắn." Khóe miệng Mập tử tràn ra một tia cười lạnh tàn nhẫn, chân đá ta một chút: "Thế nào? Đi không?"

Đi sao? Có thể không sao? Do dự, chống lại ánh mắt quan tâm của Đổng Minh. Bên miệng của hắn, còn lưu lại chất lỏng màu trắng. Dùng sức nắm chặt nắm đấm, bắt đầu cố gắng điều khiển thân thể của mình. Vì cứu ta, Đổng Minh có thể đáp ứng yêu cầu như thế, ta còn đang khăng khăng cái gì, còn đang suy nghĩ cái gì? Đột nhiên nhớ tới những lời Đổng Tình từng nói với ta, người nơi này, ngay cả tôn nghiêm, nhân cách, lương tri cũng có thể bỏ qua, chỉ vì có thể sống sót. Đúng nha, chỉ cần có thể sống sót, này có là cái gì. Gian nan, chịu đựng bụng truyền đến đau đớn, ta từng chút từng chút bò qua, tôn nghiêm, ta từ bỏ.

"Hắc, ngươi tiểu tử này, về sau nhớ kỹ, nếu không cẩn thận ngay cả chết như thế nào cũng không biết nha." Chờ ta bò xong, mập tử khinh miệt nói với ta. Sau đó, dẫn đám người đi ra ngoài. Đổng Minh lập tức vọt tới bên người ta, đỡ ta ngồi xuống, lo lắng nói: "Dạ Tuyền, ngươi không sao chứ? Ta đỡ ngươi xuống phòng y tế." Nói xong liền muốn nâng ta dậy.

Chính là ta, không hề động, ngược lại bắt lấy tay hắn, oán hận cắn lên cánh tay hắn, nước mắt, rốt cục ào ào chảy xuống. Thật hận, hận ta vô dụng, cũng hận hắn thế nhưng vì cứu loại người vô dụng như ta mà làm ra chuyện như vậy, oán hận không thể phát tiết, đều hóa thành cái cắn trên tay hắn. Đổng Minh không rút tay về, hắn thậm chí ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, chỉ là lẳng lặng để cho ta cắn, cho đến khi vị rỉ sắt tản ra trong miệng ta, ta mới như bừng tỉnh mà buông hắn ra, cánh tay hắn, đã bị ta cắn đến huyết nhục mơ hồ.

"Ngươi vì sao không đẩy ta ra?" Ta hỏi.

"Nếu như vậy có thể làm cho ngươi dễ chịu một chút, ta không sao cả." Đổng Minh thản nhiên nói. Ta bổ nhào lên người hắn ôm cổ hắn thật chặt, ghé vào lỗ tai hắn khàn khàn nói: "Lần sau, van cầu ngươi, không cần vì ta làm như vậy, không đáng." Đổng Minh nhẹ nhàng ôm ta, như thở dài khẽ lẩm bẩm bên tai ta.

"Ngươi nói cái gì?" Không nghe rõ ràng, ta hỏi.

"Không có gì, đi thôi, ta đỡ ngươi xuống phòng y tế."

Trở lại ký túc xá, Đổng Tình có chút giật mình nhìn ta bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hỏi Đổng Minh vì sao ta lại biến thành như vậy. Đổng Minh đem nguyên do sự tình nói cho y biết, nhưng là lược bớt chuyện vì cứu ta mà khẩu giao cho mập tử kia. Đổng Tình nghe xong nói với ta: "Ngươi thật đúng là may a, cái mập tử kia tên là Trịnh Đào, là con của tướng quân, trong trường học là tên giết người không chớp mắt, ngươi thế nhưng còn có mệnh trở về, thật đúng là mạng lớn." Nói xong liền nhìn chằm chằm ta, dùng thanh âm chỉ có ta nghe thấy nói: "Ta nghĩ có thể là tiểu Minh cứu ngươi đi." Ta nghe xong dũng khí nhìn y căn bản cũng không có, nếu y biết đệ đệ bảo bối của mình vì cứu ta mà làm ra cái loại chuyện này, ta nghĩ ta ngày mai còn không thấy được ánh mặt trời.

Ngày hôm sau, ta và Đổng Minh lại đụng phải đám người Trịnh Đào, tiếp theo là ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com