[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mênh Mông
Chương 16: Sen Trong Giếng Ngọc
Tôi ngồi xổm xuống nhìn vào mắt đứa trẻ, cố hết sức hòa hoãn nói:
"Nói cho chị nghe, cái nghiên này từ đâu mà em có. Đừng sợ, dù em thật sự đã lấy nó chị cũng sẽ mua nó về!"
Đứa trẻ nhỏ thó tuy đã bảy tám tuổi nhưng chỉ cao tới eo tôi. Trên mặt nó lấm lem bùn đất, cả người dơ bẩn đầy vết bầm tím, có nhiều chỗ đã rướm máu vì bị đánh đập tàn nhẫn. Lúc này thằng bé đã bớt sợ hãi, hoặc cũng có thể do nó biết tôi là người bảo vệ nó nên an tâm nhỏ giọng thút thít, nước mắt trong suốt từ hốc mắt chảy ra.
"Em không ăn trộm, cái nghiên này là em thắng được giải nhất chỗ hội thơ!"
Quả nhiên! Đám người trời sinh giàu sang phú quý này luôn nhìn người nghèo bằng nửa con mắt, luôn cho rằng mình là ngọc ngà còn người nghèo mới là cỏ rác, đâu biết thứ bốc mùi bẩn thỉu lại là nhân cách của chính mình.
Gã trai nghe vậy thì ha ha cười, buông lời miệt thị:
"Mày lừa được mấy ả ngu đó chớ sao lừa được tao, một thằng cóc ghẻ như mày đừng nói là làm thơ, nửa chữ cắn đôi có khi còn không biết. Biết điều thì giao cái nghiên đó ra đây, còn không thì lên quan!"
Tôi không cố cãi cùn với anh ta làm gì, bình tĩnh cười bảo thằng bé:
"Em đọc bài thơ đó ra là biết ngay, mắt chó sao nhìn được người cao, nếu em đọc được thì xem như anh ta đố kị người tài. Chị giúp em đi học, mai sau có công danh thì quay về trả món nợ này!"
Tôi định bụng nếu như thằng bé thật sự có thiên bẩm, tôi sẽ nhờ người đưa nó về phủ Vạn Kiếp cho ăn học thành tài, là người thế nào cha tôi chỉ cần liếc một cái là nhận ra ngay.
Gã trai áo hoa lại cười ha hả, lần này điệu cười còn vang dội hơn:
"Bọn mày định học kiểu gì, cái ngữ thường dân mà học đòi làm quan?"
Tôi cười lạnh:
"Thường dân thì sao? Thường dân thì không thể đi học? Nếu như làm thường dân mà có tài, thì còn hơn một trăm tên quyền quý mà bất tài như anh. Nói vậy chắc anh không nghe đến phủ vương Hưng Đạo ở Vạn Kiếp rồi nhỉ, còn Quốc Học Viện thu nhận con cái các nhà thường dân tham gia, đừng nói với tôi là anh chưa từng nghe qua."
Gã trai nọ vốn muốn mở miệng phản bác lại không biết phản bác cái gì, nghe ra thái độ giễu cợt mình thiếu hiểu biết thì bỗng dưng đỏ mặt tía tai. Về lý lẽ tôi có, về sức mạnh tôi cũng hơn, thế thì kẻ yếu sức yếu lời như anh ta dĩ nhiên chịu nhục.
Gã trai còn chưa lên tiếng, bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng nói trầm ấm của một chàng xa lạ, chất giọng trong suốt thanh tao, hay như tiếng đàn tiếng sáo.
"Nói hơi vụng nhưng lại hợp ý ta."
Chàng trai sóng vai bên cạnh anh ta cũng tiếp lời:
"Em thì lại hơi tò mò về bài thơ của cậu bé đó đấy!"
Tôi ngạc nhiên nhìn hai anh chàng một trắng một lam nhạt đứng sóng vai nhau trong góc tối không thể nhìn rõ mặt, chỉ thấy dáng người cao ngất, tư thái nhã nhặn, từng cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý. Gió nhè nhẹ, tôi như ngửi được mùi dạ lý hương thơm ngát, không biết là vì lúc nãy ngã lên chậu hoa nên mùi hoa ám trên người mình, hay là từ người của hai chàng trai đứng đằng đó. Mùi hoa vấn vương nơi đầu mũi, khiến khứu giác tôi lâng lâng.
Thằng bé nghe lời khẽ đọc:
"Hảo cảnh minh nhân nhãn,Giang sơn chính khoát nhiên.Yên lung sơ xuất nhật,Ba dạng nộn tình thiên.Ngạn liễu thuỳ kim tiết,Đinh hoa phác hoạ thuyền.Thê lương khoan lữ tứ,Hoà noãn hỉ tân niên."
Dịch thơ:
(Cảnh đẹp làm mắt người sáng,Sông núi thật rộng và thông suốt.Khói lồng mặt trời mới ló,Sóng sánh trời tạnh và mềm mại.Liễu bên sông rủ những đốt bằng vàng,Hoa ở bãi đập vào con thuyền được vẽ hoa văn.Người lữ khách khoan thai nhớ trong cái lạnh,Cùng với nắng ấm vui năm mới.)
Không gian chững lại, một chiếc lá khô xào xạc rơi xuống cũng nghe được rõ ràng. Trong những người ở đây nếu ai hiểu được văn chương một chút đều có thể biết bài thơ này xuất sắc đến nhường nào. Đúng thế, tất cả đều lặng người không tin được một đứa bé bảy tám tuổi đã có thể làm ra bài thơ hay đến như vậy.
Từ bài thơ cùng với ánh mắt sáng như gương của đứa trẻ, tôi thấy được cả giang sơn Đại Việt ta tươi đẹp đến nhường nào. Đôi mắt nó như chiếc gương soi chứa ngàn vạn phong cảnh trong trời đất, nhìn vào đó như thấy được sông núi nước Nam, sương khói lãng đãng buổi bình minh, hàng liễu bên sông đung đưa trong làn mưa xuân rả rích, khe khẽ sóng vỗ mạn thuyền, từng cánh hoa được nước mưa gột rửa trong suốt lấp lánh như pha lê.
Nhưng tạo hóa thật trớ trêu, một đứa trẻ với đôi mắt và tâm hồn đẹp đẽ như thế, lại ban cho nó gương mặt xấu xí đến nhường này.
Cuối cùng vẫn là gã trai nhà giàu lên tiếng trước, phá đi bầu không khí đang hòa hợp:
"Oắt con, mày đã trộm đồ còn đi trộm thơ của ai nữa? Tao phải bắt mày lên quan để từ nay chừa thói trộm cắp!"
Đến lúc này đứa bé cũng không nhẫn nhịn nổi nữa, phẫn nộ hét lên:
"Tôi không trộm cái gì hết, nghiên mực này tôi không lấy nữa, nhưng thơ là của tôi, tôi cấm anh nói tôi trộm. Tôi không hèn hạ đến mức trộm thơ của người khác!"
"Xem mày cứng miệng được bao lâu?" – Nói xong thì quay sang đám hầu quát – "Bắt nó lại cho tao!"
Hiện giờ ngay cả gã cũng hùng hổ vung nắm đấm, hai mắt long sòng sọc nhào lên. Đan Thanh ôm chặt thằng nhóc trong tay, sợ nó vì quá nóng giận mà lao lên ăn đòn. Tôi thì một đấm hai đá trả đòn đám người kia, xung quanh vang lên tiếng "huỳnh huỵch" hỗn loạn, bụi đất mịt mù.
Thằng bé vừa xông lên vừa gào khóc, như mọi tủi nhục chất chứa từ lâu hôm nay đột nhiên bộc phát. Tiếng nó vang lên thê lương ai oán, lòng tôi cũng xốn xang nhộn nhạo.
"Kiển hà vi hề trung lưu,Hạp tương phản hề cố vũ.Khởi hộ lạc hề vô dung,Thán thiền quyên hề đa ngộ.Cẩu dư bính chi bất a,Quả hà thương hề phong vũ."
Dịch thơ:
(Giữa dòng lơ lửng làm chi,Nhà xưa sao chẳng về đi cho rồi.Há rằng trống rỗng bất tài,Thuyền quyên lắm kẻ lỡ thời thương thay.Nếu ta giữ mực thẳng ngay,Mưa sa gió táp xem nay cũng thường.)
Tôi chăm chú nghe thơ, nhất thời lơ đãng bị đấm vào mặt một cái, nhắm chừng gò tôi đã trầy một đường.
Lúc này mới thấy hai anh chàng đứng xem kịch đằng kia có động thái, chàng trai áo trắng cất giọng trách, thanh âm vừa phải mà uy nghiêm:
"Đỗ Thiên Hư, còn không mau dừng tay!"
Người được gọi là Đỗ Thiên Hư giật bắn mình, lúc này anh ta mới để ý đến hai người đang đứng phía sau. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, trong mắt Đỗ Thiên Hư dần lộ ra vẻ kinh hãi, anh ta hốt hoảng quỳ sụp xuống, không dám ngẩng mặt lên, đám người hầu thấy vậy cũng đồng loạt cúi lạy, không khí lại rơi vào trầm mặc chỉ còn tiếng hít thở cùng tiếng khóc thút thít của đứa trẻ kia.
Hồi lâu mới nghe chàng trai áo trắng cười bảo:
"Lúc nãy thấy anh giọng điệu hùng hồn, không la mắng thì mạt sát người ta, sao bây giờ lại im thin thít thế?"
Chất giọng không giận mà uy, nghe như cười nhưng lại khiến kẻ quỳ dưới đất kia phát khóc. Đỗ Thiên Hư đầu cúi gần như sát đất, run rẩy thưa:
"Kẻ hèn vô ý mạo phạm ông hoàng, mong ông hoàng tha tội."
Bên kia Đan Thanh mới nghe thấy đã xanh mặt, kéo áo ra dấu tôi mau quỳ xuống. Tôi trong lòng thầm nghĩ bản thân đường đường cũng là phu nhân của quan gia, quỳ cái gì mà quỳ. Tiếp theo mới sực nhớ hình như mình lén lút trốn nhà đi chơi, nên đành không tiếng động quỳ xuống theo cô ả.
Tôi len lén liếc mắt lên, thấy chàng áo xanh quay sang chàng áo trắng, nhỏ giọng hỏi:
"Anh năm, kẻ này là ai vậy?"
Chàng áo trắng điềm nhiên đáp:
"Em không biết à? Đây là Thiên Hư, em trai của Chi hậu cục thủ Đỗ Khắc Chung. Chỉ tiếc anh trai hắn kín kẽ bao nhiêu, thì hắn lại càn rỡ trịch thượng bấy nhiêu."
Đỗ Thiên Hư nghe đến tên mình, rùng mình một cái, phía trên lại vang lên tiếng cười của người áo xanh:
"Nếu là em đương nhiên cũng muốn dựa vào cành cao để càn quấy một chút!"
Tôi tò mò nhìn người một thân áo trắng gọi là anh năm kia, anh ta có đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao ngất, khoé môi hàm chứa ý cười nhưng lại có vẻ lạnh lùng. Trên người anh ta chứa khí phách tối cao, không giận mà uy dù trông anh có vẻ nhã nhặn. Anh ta tựa như một cơn gió thu se se lạnh, như vầng trăng thanh lạnh đẹp đẽ đêm rằm tỏa ánh sáng xuống nhân gian.
Người còn lại cùng với anh chàng áo trắng có đến bảy phần giống nhau, nếu nói người áo trắng như gió thu trăng sáng, thì anh chàng áo xanh chính là một vầng thái dương rực rỡ. Gương mặt anh ta tinh xảo như điêu khắc, lúc cười lên thì như gió xuân, lúc không cười thì êm đềm như sóng nước mơn man trong veo trên mặt hồ.
Cả hai đứng cạnh nhau thật làm người ta kích động không thở nỗi, đáy lòng tôi như núi lửa phun trào, lại không cảm nhận được Đan Thanh cũng đang bấu chặt tay tôi run rẩy. Ôi ôi, sắc đẹp đúng là ma quỷ mà.
Đỗ Thiên Hư dường như cảm thấy bản thân anh ta không có lỗi lầm gì, lúc này mới ngẩng đầu nói:
"Xin ông hoàng xem xét, tôi hồ nghi thằng nhóc này có hành vi trộm cắp, mong các ngài trừng trị thích đáng kẻo người không biết học theo."
Chàng trai áo xanh đứng khoanh tay, ung dung tựa lưng vào gốc cây hoa sữa, giọng mỉa mai:
"Chỉ mới hồ nghi đã ra tay đánh người, anh cũng tự tin gớm nhỉ!"
Lúc này tôi mới phát hiện thì ra mùi hương mà mình ngửi được ban nãy không phải là mùi dạ lý hương mà chính là mùi hoa sữa, gió đưa hương hoa sữa nhàn nhạt phiêu đãng vào không trung.
Đỗ Thiên Hư chỉ biết cúi người hô lớn:
"Tôi không dám, chỉ thắc mắc cái nghiên mực kia từ đâu nó có thôi. Nếu như thật sự là nó ăn cắp, ông hoàng cũng không thể bao che cho nó được. Tội ăn cắp là phải chặt tay chặt chân!
Tôi bật cười:
"Vậy nếu nó không ăn cắp thì sao? Không lẽ tôi đem anh đi cắt lưỡi vì tội vu khống à!"
Đỗ Thiên Hư cả giận, trừng mắt nhìn tôi.
"Mày dám hử?"
Tôi hừ một tiếng:
"Chỉ sợ anh không dám"
"Nói cho chị nghe, cái nghiên này từ đâu mà em có. Đừng sợ, dù em thật sự đã lấy nó chị cũng sẽ mua nó về!"
Đứa trẻ nhỏ thó tuy đã bảy tám tuổi nhưng chỉ cao tới eo tôi. Trên mặt nó lấm lem bùn đất, cả người dơ bẩn đầy vết bầm tím, có nhiều chỗ đã rướm máu vì bị đánh đập tàn nhẫn. Lúc này thằng bé đã bớt sợ hãi, hoặc cũng có thể do nó biết tôi là người bảo vệ nó nên an tâm nhỏ giọng thút thít, nước mắt trong suốt từ hốc mắt chảy ra.
"Em không ăn trộm, cái nghiên này là em thắng được giải nhất chỗ hội thơ!"
Quả nhiên! Đám người trời sinh giàu sang phú quý này luôn nhìn người nghèo bằng nửa con mắt, luôn cho rằng mình là ngọc ngà còn người nghèo mới là cỏ rác, đâu biết thứ bốc mùi bẩn thỉu lại là nhân cách của chính mình.
Gã trai nghe vậy thì ha ha cười, buông lời miệt thị:
"Mày lừa được mấy ả ngu đó chớ sao lừa được tao, một thằng cóc ghẻ như mày đừng nói là làm thơ, nửa chữ cắn đôi có khi còn không biết. Biết điều thì giao cái nghiên đó ra đây, còn không thì lên quan!"
Tôi không cố cãi cùn với anh ta làm gì, bình tĩnh cười bảo thằng bé:
"Em đọc bài thơ đó ra là biết ngay, mắt chó sao nhìn được người cao, nếu em đọc được thì xem như anh ta đố kị người tài. Chị giúp em đi học, mai sau có công danh thì quay về trả món nợ này!"
Tôi định bụng nếu như thằng bé thật sự có thiên bẩm, tôi sẽ nhờ người đưa nó về phủ Vạn Kiếp cho ăn học thành tài, là người thế nào cha tôi chỉ cần liếc một cái là nhận ra ngay.
Gã trai áo hoa lại cười ha hả, lần này điệu cười còn vang dội hơn:
"Bọn mày định học kiểu gì, cái ngữ thường dân mà học đòi làm quan?"
Tôi cười lạnh:
"Thường dân thì sao? Thường dân thì không thể đi học? Nếu như làm thường dân mà có tài, thì còn hơn một trăm tên quyền quý mà bất tài như anh. Nói vậy chắc anh không nghe đến phủ vương Hưng Đạo ở Vạn Kiếp rồi nhỉ, còn Quốc Học Viện thu nhận con cái các nhà thường dân tham gia, đừng nói với tôi là anh chưa từng nghe qua."
Gã trai nọ vốn muốn mở miệng phản bác lại không biết phản bác cái gì, nghe ra thái độ giễu cợt mình thiếu hiểu biết thì bỗng dưng đỏ mặt tía tai. Về lý lẽ tôi có, về sức mạnh tôi cũng hơn, thế thì kẻ yếu sức yếu lời như anh ta dĩ nhiên chịu nhục.
Gã trai còn chưa lên tiếng, bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng nói trầm ấm của một chàng xa lạ, chất giọng trong suốt thanh tao, hay như tiếng đàn tiếng sáo.
"Nói hơi vụng nhưng lại hợp ý ta."
Chàng trai sóng vai bên cạnh anh ta cũng tiếp lời:
"Em thì lại hơi tò mò về bài thơ của cậu bé đó đấy!"
Tôi ngạc nhiên nhìn hai anh chàng một trắng một lam nhạt đứng sóng vai nhau trong góc tối không thể nhìn rõ mặt, chỉ thấy dáng người cao ngất, tư thái nhã nhặn, từng cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý. Gió nhè nhẹ, tôi như ngửi được mùi dạ lý hương thơm ngát, không biết là vì lúc nãy ngã lên chậu hoa nên mùi hoa ám trên người mình, hay là từ người của hai chàng trai đứng đằng đó. Mùi hoa vấn vương nơi đầu mũi, khiến khứu giác tôi lâng lâng.
Thằng bé nghe lời khẽ đọc:
"Hảo cảnh minh nhân nhãn,Giang sơn chính khoát nhiên.Yên lung sơ xuất nhật,Ba dạng nộn tình thiên.Ngạn liễu thuỳ kim tiết,Đinh hoa phác hoạ thuyền.Thê lương khoan lữ tứ,Hoà noãn hỉ tân niên."
Dịch thơ:
(Cảnh đẹp làm mắt người sáng,Sông núi thật rộng và thông suốt.Khói lồng mặt trời mới ló,Sóng sánh trời tạnh và mềm mại.Liễu bên sông rủ những đốt bằng vàng,Hoa ở bãi đập vào con thuyền được vẽ hoa văn.Người lữ khách khoan thai nhớ trong cái lạnh,Cùng với nắng ấm vui năm mới.)
Không gian chững lại, một chiếc lá khô xào xạc rơi xuống cũng nghe được rõ ràng. Trong những người ở đây nếu ai hiểu được văn chương một chút đều có thể biết bài thơ này xuất sắc đến nhường nào. Đúng thế, tất cả đều lặng người không tin được một đứa bé bảy tám tuổi đã có thể làm ra bài thơ hay đến như vậy.
Từ bài thơ cùng với ánh mắt sáng như gương của đứa trẻ, tôi thấy được cả giang sơn Đại Việt ta tươi đẹp đến nhường nào. Đôi mắt nó như chiếc gương soi chứa ngàn vạn phong cảnh trong trời đất, nhìn vào đó như thấy được sông núi nước Nam, sương khói lãng đãng buổi bình minh, hàng liễu bên sông đung đưa trong làn mưa xuân rả rích, khe khẽ sóng vỗ mạn thuyền, từng cánh hoa được nước mưa gột rửa trong suốt lấp lánh như pha lê.
Nhưng tạo hóa thật trớ trêu, một đứa trẻ với đôi mắt và tâm hồn đẹp đẽ như thế, lại ban cho nó gương mặt xấu xí đến nhường này.
Cuối cùng vẫn là gã trai nhà giàu lên tiếng trước, phá đi bầu không khí đang hòa hợp:
"Oắt con, mày đã trộm đồ còn đi trộm thơ của ai nữa? Tao phải bắt mày lên quan để từ nay chừa thói trộm cắp!"
Đến lúc này đứa bé cũng không nhẫn nhịn nổi nữa, phẫn nộ hét lên:
"Tôi không trộm cái gì hết, nghiên mực này tôi không lấy nữa, nhưng thơ là của tôi, tôi cấm anh nói tôi trộm. Tôi không hèn hạ đến mức trộm thơ của người khác!"
"Xem mày cứng miệng được bao lâu?" – Nói xong thì quay sang đám hầu quát – "Bắt nó lại cho tao!"
Hiện giờ ngay cả gã cũng hùng hổ vung nắm đấm, hai mắt long sòng sọc nhào lên. Đan Thanh ôm chặt thằng nhóc trong tay, sợ nó vì quá nóng giận mà lao lên ăn đòn. Tôi thì một đấm hai đá trả đòn đám người kia, xung quanh vang lên tiếng "huỳnh huỵch" hỗn loạn, bụi đất mịt mù.
Thằng bé vừa xông lên vừa gào khóc, như mọi tủi nhục chất chứa từ lâu hôm nay đột nhiên bộc phát. Tiếng nó vang lên thê lương ai oán, lòng tôi cũng xốn xang nhộn nhạo.
"Kiển hà vi hề trung lưu,Hạp tương phản hề cố vũ.Khởi hộ lạc hề vô dung,Thán thiền quyên hề đa ngộ.Cẩu dư bính chi bất a,Quả hà thương hề phong vũ."
Dịch thơ:
(Giữa dòng lơ lửng làm chi,Nhà xưa sao chẳng về đi cho rồi.Há rằng trống rỗng bất tài,Thuyền quyên lắm kẻ lỡ thời thương thay.Nếu ta giữ mực thẳng ngay,Mưa sa gió táp xem nay cũng thường.)
Tôi chăm chú nghe thơ, nhất thời lơ đãng bị đấm vào mặt một cái, nhắm chừng gò tôi đã trầy một đường.
Lúc này mới thấy hai anh chàng đứng xem kịch đằng kia có động thái, chàng trai áo trắng cất giọng trách, thanh âm vừa phải mà uy nghiêm:
"Đỗ Thiên Hư, còn không mau dừng tay!"
Người được gọi là Đỗ Thiên Hư giật bắn mình, lúc này anh ta mới để ý đến hai người đang đứng phía sau. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, trong mắt Đỗ Thiên Hư dần lộ ra vẻ kinh hãi, anh ta hốt hoảng quỳ sụp xuống, không dám ngẩng mặt lên, đám người hầu thấy vậy cũng đồng loạt cúi lạy, không khí lại rơi vào trầm mặc chỉ còn tiếng hít thở cùng tiếng khóc thút thít của đứa trẻ kia.
Hồi lâu mới nghe chàng trai áo trắng cười bảo:
"Lúc nãy thấy anh giọng điệu hùng hồn, không la mắng thì mạt sát người ta, sao bây giờ lại im thin thít thế?"
Chất giọng không giận mà uy, nghe như cười nhưng lại khiến kẻ quỳ dưới đất kia phát khóc. Đỗ Thiên Hư đầu cúi gần như sát đất, run rẩy thưa:
"Kẻ hèn vô ý mạo phạm ông hoàng, mong ông hoàng tha tội."
Bên kia Đan Thanh mới nghe thấy đã xanh mặt, kéo áo ra dấu tôi mau quỳ xuống. Tôi trong lòng thầm nghĩ bản thân đường đường cũng là phu nhân của quan gia, quỳ cái gì mà quỳ. Tiếp theo mới sực nhớ hình như mình lén lút trốn nhà đi chơi, nên đành không tiếng động quỳ xuống theo cô ả.
Tôi len lén liếc mắt lên, thấy chàng áo xanh quay sang chàng áo trắng, nhỏ giọng hỏi:
"Anh năm, kẻ này là ai vậy?"
Chàng áo trắng điềm nhiên đáp:
"Em không biết à? Đây là Thiên Hư, em trai của Chi hậu cục thủ Đỗ Khắc Chung. Chỉ tiếc anh trai hắn kín kẽ bao nhiêu, thì hắn lại càn rỡ trịch thượng bấy nhiêu."
Đỗ Thiên Hư nghe đến tên mình, rùng mình một cái, phía trên lại vang lên tiếng cười của người áo xanh:
"Nếu là em đương nhiên cũng muốn dựa vào cành cao để càn quấy một chút!"
Tôi tò mò nhìn người một thân áo trắng gọi là anh năm kia, anh ta có đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao ngất, khoé môi hàm chứa ý cười nhưng lại có vẻ lạnh lùng. Trên người anh ta chứa khí phách tối cao, không giận mà uy dù trông anh có vẻ nhã nhặn. Anh ta tựa như một cơn gió thu se se lạnh, như vầng trăng thanh lạnh đẹp đẽ đêm rằm tỏa ánh sáng xuống nhân gian.
Người còn lại cùng với anh chàng áo trắng có đến bảy phần giống nhau, nếu nói người áo trắng như gió thu trăng sáng, thì anh chàng áo xanh chính là một vầng thái dương rực rỡ. Gương mặt anh ta tinh xảo như điêu khắc, lúc cười lên thì như gió xuân, lúc không cười thì êm đềm như sóng nước mơn man trong veo trên mặt hồ.
Cả hai đứng cạnh nhau thật làm người ta kích động không thở nỗi, đáy lòng tôi như núi lửa phun trào, lại không cảm nhận được Đan Thanh cũng đang bấu chặt tay tôi run rẩy. Ôi ôi, sắc đẹp đúng là ma quỷ mà.
Đỗ Thiên Hư dường như cảm thấy bản thân anh ta không có lỗi lầm gì, lúc này mới ngẩng đầu nói:
"Xin ông hoàng xem xét, tôi hồ nghi thằng nhóc này có hành vi trộm cắp, mong các ngài trừng trị thích đáng kẻo người không biết học theo."
Chàng trai áo xanh đứng khoanh tay, ung dung tựa lưng vào gốc cây hoa sữa, giọng mỉa mai:
"Chỉ mới hồ nghi đã ra tay đánh người, anh cũng tự tin gớm nhỉ!"
Lúc này tôi mới phát hiện thì ra mùi hương mà mình ngửi được ban nãy không phải là mùi dạ lý hương mà chính là mùi hoa sữa, gió đưa hương hoa sữa nhàn nhạt phiêu đãng vào không trung.
Đỗ Thiên Hư chỉ biết cúi người hô lớn:
"Tôi không dám, chỉ thắc mắc cái nghiên mực kia từ đâu nó có thôi. Nếu như thật sự là nó ăn cắp, ông hoàng cũng không thể bao che cho nó được. Tội ăn cắp là phải chặt tay chặt chân!
Tôi bật cười:
"Vậy nếu nó không ăn cắp thì sao? Không lẽ tôi đem anh đi cắt lưỡi vì tội vu khống à!"
Đỗ Thiên Hư cả giận, trừng mắt nhìn tôi.
"Mày dám hử?"
Tôi hừ một tiếng:
"Chỉ sợ anh không dám"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com