Da Su Viet Mot Kiep Thien Truong Tran Quang Khai Phung Duong Cong Chua
Còn Trần Hoảng, cuộc đời chàng Thái Tử trẻ chỉ hiếu kính với phụ hoàng, mẫu hậu và người còn lại là dì của y. Hôm nay y dắt tay người đi trước Long Trì, muốn để cho thiên hạ biết ân oán năm xưa chấm dứt tại đây. Tân nương lướt ngang qua Ngọc Huyền, nàng hơi bất ngờ...vì tân nương ấy chính là vị cô cô mà nàng gặp ở chùa Chân Giáo hơn nữa tháng trước, nàng sững sờ nhớ lại những vì cô cô đó nói...quả thật đời người vô hạn.Thiên Thành mỉm cười nhìn mẫu hậu của mình xuất giá, người hôm nay rất đẹp, sáng sớm nàng đã đích thân đến tặng người chiếc vòng tay bằng ngọc màu trắng sứ, người đã đeo nó bên mình, hi vọng sau này ở nơi đâu người cũng có thể hạnh phúc.- Thiên Thành...người ấy đẹp thật.Ngọc Huyền nhìn theo bóng lưng tân nương khuất dần và nói với Thiên Thành.- Đúng vậy...người rất đẹp.
Tất cả người dân thành Thăng Long đều nô nức ra đường nhìn xem, nhan sắc vị tân nương đã được đích thân Thái Tử, Tĩnh Quốc Vương và Chiêu Minh Vương hộ giá về tận phủ của Ngự Sử Đại Phu. Và ngày hôm ấy, vua Trần Thái Tông đã không hề lộ diện.
________________Hôn lễ của Chiêu Thánh công chúa đã qua được vài ngày, nhưng bệ hạ đã lập tức ra lệnh Nội Vụ phủ gấp rút chuẩn bị cho đại lễ đăng cơ của Thái Tử Trần Hoảng vào cuối tháng sau.Sáng sớm Ngọc Huyền đã dạo bước tới trước cửa Đông Cung của Thái Tử, cô coi y như là anh trai ruột của mình, và y cũng như vậy, luôn chăm sóc cô như đứa em gái nhỏ.- Thái Tử, anh xem em đem gì đến này. Trần Hoảng đang ngồi trong thư án nhìn ra, thấy Ngọc Huyền đang xách một giỏ đồ ăn đến, y vừa nhìn là biết đó là của ai, y liền mỉm cười nhìn nàng vừa để giỏ đồ ăn lên bàn và hỏi.- Sao hôm nay thức sớm thế?- Chẳng phải tại ý trung nhân của Thái Tử điện hạ hay sao?Ngọc Huyền ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ gần đó, gục đầu lên thư án.Trần Hoảng mỉm cười, y lấy giỏ đồ ăn lại gần mình- Nàng ấy có nói gì không?- Ngọc Thiều, chị ấy không nói gì cả. Vừa sáng sớm đã vào cung lôi em dậy rồi nhờ đem tới cho anh. Chắc chị ấy sợ Hưng Đạo vương biết chuyện lại rầy chị ấy nên mới nhờ em như vậy.Y chỉ gật đầu, sau hôn lễ đó tất cả hoàng thân quốc thích đều được giữ ở lại kinh để tham dự đại lễ đăng cơ của y.- Sau này anh đăng cơ rồi, hai có thể quang minh chính đại mà ở bên nhauNgọc Huyền ngước mặt lên đưa đôi mắt ngây ngô nhìn Trần Hoảng, y chỉ cười.Trần Hoảng và Ngọc Thiều bị hai bên gia đình ngăn cấm không cho đến bên nhau, họ yêu nhau rất lâu nhưng không để đường đường chính chính mà đến với nhau, y bị phụ hoàng ngăn cấm, nàng thì bị huynh trưởng can ngăn...chỉ khi y đăng cơ phải tìm cách đưa nàng đến bên mình.- Tới lúc đó e là ta và nàng ấy phải có gì đó mới có thể thuận lợi ở bên nhau.Ngọc Huyền với gương mặt khó hiểu, nhìn Trần Hoảng nhưng y chỉ cười, mãi sau này nàng mới vỡ lẽ ra câu nói này của y.- Tối nay là yến tiệc phụ thân tụ hợp cho chúng ta lại với nhau, sau anh không thử xin người đi. Có em nói tiếp chắc chắn người sẽ đồng ý mà.- Cho dù hôm nay phụ hoàng có đồng ý thì người nhà Khâm Minh Đại Vương không chịu đâu, em không thấy Quốc Tuấn phản đối như thế nào à? e là tối nay hắn cũng không cho Ngọc Thiều đến.Trần Hoảng rời khỏi thư án đi đến bên cửa sổ.- Phải rồi. Những người con gái khác của Khâm Minh Đại Vương đều đã mất, chỉ còn một mình Ngọc Thiều, Hưng Đạo Vương bảo vệ người em gái này như thế cũng đúng.Trần Hoảng thở dài, y ngước đôi mắt nhìn lên trần.- Tiệc tối nay tổ chức ở điện Thiên An, chắc không phải một buổi tiệc gia đình bình thường đâu.Nàng gật gù, phải rồi buổi tiệc này có Thái Sư, đó giờ có yến tiệc nào góp mặt ông ấy mà yên bình đâu.
________________"Trúng hồng tâm"- Chiêu Minh Vương chắc chỉ cần một đến hai năm nữa thôi là vượt mặt người anh cả này rồi.Tĩnh Quốc Vương Trần Quốc Khang từ sau đi đến, không quên kèm theo tiếng vỗ tay tán thưởng cho cậu em trai mình.Quốc Khang, Hoảng và Quang Khải dù là anh em cùng mẹ là Hiển Từ Thuận Thiên Hoàng Hậu sinh ra nhưng không cùng cha, cha ruột của Quốc Khang là Khâm Minh Đại Vương Trần Liễu*. Dù mối quan hệ là vậy nhưng ba anh em họ vẫn rất hoà thuận.*Sự kiện 1237- Sao anh lại nói vậy chứ, em cần phải học hỏi nhiều- Đừng khiêm tốn nữa, anh biết chú tài giỏi hơn anh. Thân phận anh đặc biệt, chỉ mong sau này có thể an yên mà sống.Quang Khải quay qua nhìn Quốc Khang, y biết anh trai y lo ngại về thân phận mình. Từ nhỏ anh trai của y bị chèn ép như thế nào y điều biết, chèn ép tới mức một cậu thanh niên bây giờ chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã buông xuôi vinh hiển, mong muốn cuộc đời tiêu dao.- Quốc Khang, anh đừng nói vậy.Quốc Khang chỉ cười trừ, y biết bệ hạ cũng thương mình, anh em y điều thương y, nhưng Trần Thủ Độ và tôn thất trong Triều thì không như vậy.- Sau này, chắc có thể anh sẽ vĩnh viễn không bước về thành Thăng Long nữa. Chú phải thay anh phò trợ Thái Tử thật tốt nghe chưa.- Sao bây giờ lại nói những lời này cơ chứ? - Dự trù thôi, tiệc tối nay Thái Sư cũng có mặt...ai mà biết ông ta sẽ còn toan tính điều chi.- Em nghe nói, Thái Sư sau khi biết phụ hoàng giấu dì của chúng ta ở chùa Chân Giáo suốt hai mươi năm qua thì rất tức giận.- Tức giận thì làm được gì nữa, chẳng phải phụ hoàng giấu dì ấy tới lúc hôn lễ cử hành hay sao? Còn dặn ba anh em chúng ta phải đưa dì tới tận phủ của Ngự Sử Đại Phu. Nước đi này của phụ hoàng quả thật là cao tay.- Bây giờ dì cũng là nhu nhân của Ngự Sử Đại Phu, ông ấy lại là công thần, được sự bảo hộ của phụ hoàng...Thái Sư không còn cơ hội nào để gây bất lợi nữa.- Quang Khải, đây chính là lời cảnh cáo mà phụ hoàng dành cho Thái Sư đó. Sau này chú mà có lên tới chức Thái Sư thì đừng làm những chuyện thất đức giống ông ta.Nói rồi Quốc Khang lệnh nội thị đưa cho y cây cung của mình, quay sang Quang Khải mỉm cười nói.- Có khi tối nay, ông ta xin phụ hoàng ban hôn cho chú để lôi kéo phe cánh cho ông ta cũng không chừng, già rồi mà còn thâm lắmQuang Khải lắc đầu cười, trong cung này dám nói xấu Thái Sư công khai giữa thanh thiên bạch nhật như vậy chỉ có Quốc Khang anh trai y mới dám thôi.- Như vậy thì đúng ý em quá, em còn dự định xin phụ hoàng ban hôn cho em đây này.- Vậy tối này chúng ta cùng xem vỡ kịch của ông ta ra sao. Còn bây giờ chú đấu với anh không?- Vâng, đừng nhường em...em biết tài thiện xạ của anh đỉnh như thế nào.- Sau này e là chú còn giỏi hơn anh đấy. Đừng tự ti, sau này phải làm tới chức Thái Sư đó, nghe chưa.Quang Khải chỉ cười, anh trai y luôn luôn lạc quan như vậy, ở bên Quốc Khang y cảm thấy rất thoải mái, không cần phải lo âu điều gì, Quốc Khang luôn ra dáng một anh cả che chở y.
______________________Bóng đêm phủ khắp điện Thiên An, đây không phải yến tiệc lớn, chỉ là một buổi tiệc nhỏ mà bệ hạ tổ chức để họp mặt mọi người.- Quang Khải!!Ngọc Huyền từ sau chạy lại vỗ nhẹ lên vai y. Quang Khải cau mày quay sang chấn vấn cô.- Thấy đây là đâu không? trước điện Thiên An đấy.- Tính tình tôi đó giờ không lẽ phụ thân không biết. Với lại tiệc tối nay toàn người nhà với nhau có gì đâu mà sợ.- Cô thì hay rồi.Cả hai đang chí choé thì từ xa, Trần Hoảng, Thiên Thành, Quốc Tuấn và Quốc Khang cũng đều đến.- Đi từ xa đã nghe tiếng hai đứa rồi.Thiên Thành nở nụ cười thân thiện nhìn hai đứa em chưa trưởng thành của mình. Sau đó Quốc Khang cũng vội chêm vào.- Người mà có thể khiến Chiêu Minh vương lạnh lùng của ta dành thời gian ra để cãi lại chắc chỉ có em thôi đó Ngọc Huyền.- Anh Quốc Khang thì luôn vui vẻ, Thái Tử thì ấm áp, Hưng Đạo vương rất là tinh tế. Tại sao mà anh lúc nào cũng đưa cái mặt cau có đó ra dị không biết.Ngọc Huyền đá mắt về phía Quang Khải, tuy nói như thế nhưng mà chỉ có tâm cô mới biết Quang Khải của cô là nhất, không ai có thể so sánh được với y.Mọi người ở đó đều đang nói chuyện cười đùa rất vui vẻ, nhưng sự xuất hiện của một người sau đó làm không khí có phần gượng gạo đi.- Các vị đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế? Có thể cho lão phu nói cùng không? Trần Thủ Độ tiến đến, vẫn với dáng vẻ cao ngạo đó, dù đã lớn tuổi nhưng ông vẫn toát lên khí chất của một trụ thần. Tất cả đều chào ông, có thể nói tuy ông là trụ thần của nhà Trần, bệ hạ kính trọng gọi ông là Thượng Phụ, những hậu bối như họ tuy khâm phục với tài năng của ông nhưng vẫn không thể nể đức độ của ông được, tại vì ông mà phu thê chia cắt, phụ tử không nhận nhau, mẫu tử phân li, anh em bất hoà. Làm những người trẻ như họ giận ông vô cùng.Tiếng hô bệ hạ đến của nội quan tổng quản đã cắt đứt không khí ngượng ngùng vừa rồi, ai nấy đều đi đến bàn tiệc của mình ở chính điện." Khấu kiến bệ hạ, bệ hạ thiên tuế"- Được rồi tất cả bình thân, hôm nay là tiệc gia đình nhỏ, đừng quá câu nệ.Buổi tiệc diễn ra yên bình được một lúc cho tới khi Trần Thủ Độ lên tiếng.- Lão phu nghe nói, ái nữ của Khâm Thiên vương rất giỏi cầm thuật, hay là bây giờ đây công chúa hãy đàn cho bệ hạ, cho lão phu và mọi người ở đây được thưởng thức đi.Ngọc Huyền nghe nói tới mình liền tròn mắt lên nhìn xung quanh, nhìn sang Thiên Thành để cầu cứu, nếu chỉ là cầm tấu bình thường do bệ hạ muốn nghe thì nàng không sợ, nhưng này là Thái Sư, đó giờ ông ấy ít khi để ý tới nàng, lần này yêu cầu như vậy nàng hơi sợ.- Công chúa sao vậy?Thấy Thái Sư hỏi, nàng bèn nhìn lên bệ hạ cầu cứu, nhưng ánh mắt ông tỏ ý là không sao. Rồi nhẹ nhàng bảo.- Ngọc Huyền đừng sợ, con cứ biểu diễn bình thường.Thấy bệ hạ nói vậy, nàng cũng đành phải tìm cách thoái thoát cho qua chuyện này mới được.- Dạ bẩm phụ thân...cây đàn Trùng Vũ người tặng cho con...con đã để lại phủ Khâm Thiên Vương của cha con...con sợ đàn ở trong cung, con đàn không quen sẽ mất hay làm mọi người mất hứng.- Tiếc quá, Thái Sư à...Ngọc Huyền còn nhỏ lo sợ những đều như vậy là đương nhiên, Thái Sư đừng chấp nhất với con bé. Hay là để con thay con bé kính người một li rượu, để tạ lỗi vì phụ sự kì vọng của ngườiQuốc Khang quay qua Thái Sư, gương mặt niềm nở kính ông ấy một li.- Tĩnh Quốc Vương đừng lo ta sẽ không chấp nhất công chúa đâu...vì đã có ý muốn nghe công chúa đàn từ trước nên lão phu đã sai người đến phủ của Khâm Thiên Vương đem đàn Trùng Vũ của công chúa đến đây rồi.Tất cả mọi người ở đó điều hiểu, Thái Sư đang muốn gì đó ở Ngọc Huyền. Thiên Thành thấy vậy muốn đứng ra giải vây nhưng Trần Thủ Độ đã nhanh tiếp lời- Thiên Thành công chúa cũng có ý muốn đàn phải không? Thiên Thành là chị, người cũng nên đàn trước, sau đó mới đên lượt Ngọc Huyền, như vậy không ai hiểu lầm là lão phu cố ý làm khó Ngọc Huyền nữa.Thiên Thành và Ngọc Huyền nhìn nhau, rồi nhìn lên thấy bệ hạ gật đầu, là họ biết mình không thể thoát khỏi ý định của vị trụ quốc công thần này rồi.Thiên Thành đàn, xong đến Ngọc Huyền, hai cô công chúa của bệ hạ bây giờ rất đa tài đa nghệ, sau khi Ngọc Huyền đàn xong, tất cả đều vỗ tay tán thưởng, Thái Sư lại nhanh chóng tiếp lời.- Dưỡng nữ của bệ hạ đúng là cầm thuật rất đỉnh, hèn gì cả bệ hạ và Khâm Thiên Vương đều rất yêu quý công chúa này.- Thượng phụ, Ngọc Huyền ngoan hiền, từ nhỏ đã được Nhật Hiệu và phu nhân dạy dỗ cẩn thận, trẫm thấy con bé đáng yêu, lễ phép nên đã giữ lại trong cung, chuyện này người cũng biết mà.- Thế bệ hạ đã dự định ban hôn cho công chúa chưa, chi bằng dịp này hãy bàn luôn.Thái Sư chỉ chậm rãi nâng li rượu lên uống, quả thật mỗi ý muốn của Thái Sư đều có mục đích rõ ràng. Trần Hoảng thấy vua suy nghĩ bèn tiếp lời.- Thái Sư, Ngọc Huyền còn nhỏ, vẫn còn ham chơi e là vẫn chưa thích hợp để xuất giá.- Thái Tử đừng nói vậy, công chúa năm nay cũng đã mười bốn vừa khéo gần đến độ tuổi nên ban hôn phối.Vua thở dài, nhìn người chú mà mình rất mực kính trọng.- Thượng phụ à, Khâm Thiên Vương và phu nhân đã đi du ngoạn, cha mẹ con bé không ở đây, chưa bàn tính với họ đã ban hôn cho con bé như vậy không hay.- Bệ hạ, người và Khâm Thiên Vương đều là cháu của lão phu, Ngọc Huyền là con gái ruột của Vương Gia lại còn là dưỡng nữ của bệ hạ, lão phu là trưởng bối nên cũng có chút suy nghĩ cho hôn sự của con cháu mình mới đúng.Ngọc Huyền nhăn mặt khi nghe ông ta nói câu đó, quả thật không ai là có thể qua khỏi mắt của lão Thái Sư này. Nàng liếc mắt lên vua thấy ông gặn hỏi lại Thái Sư. - Vậy người tính hôn sự này như thế nào?- Chúng ta vừa kháng chiến với Mông Cổ và Trung Nguyên, chi bằng gã công chúa tới đó có thể kéo dài mối giao hảo của ta với bọn chúng. Như vậy là muốn nàng đi hoà thân hay sao, nàng quay sang thấy sắc mặt mọi người ai cũng căn thẳng. Hôn nhân chính trị ở lúc bấy giờ giống như con dao hai lưỡi vậy.- Không được!Vua gắt lên, cả chính điện im bặt không ai nói lời nào. Bây giờ chỉ còn lại cuộc trò chuyện của hai người quyền lực nhất Triều Đình bấy giờ.- Tại sao lại không được, bệ hạ phải nghĩ cho chính sự.- Chính sự? Trẫm vẫn còn sống ngày nào, thì sẽ không bao giờ trẫm dùng đến liên hôn chính trị.- Bệ hạ, liên hôn chính trị là mối giao hảo rất tốt.- Nhưng không phải tốt lúc này, quân dân ta chỉ mới đánh đuổi giặt Thát chưa bao lâu, lại phải bảo trẫm dùng liên hôn với chúng, chẳng khác nào hạ thấp hào khí Đông A?- Vậy bệ hạ định như nào? binh quyền dưới trướng của Khâm Thiên Vương rất nhiều, không lẽ người định cho công chúa sau này vào hậu cung của Thái Tử?Cả chính điện ngơ ngác nhìn nhau, Ngọc Huyền nhìn cầu cứu Trần Hoảng, y toan lên tiếng thì bệ hạ đã nói trước.- Cũng không được.Thái Sư chỉ cười trừ, nhìn vua vẫn cứ nét mặt như vậy, từ lâu ông đã không thể đoán được tâm tư của đứa cháu trai của mình.- Đã là công chúa, lại không dùng cho kế hoạch chính trị...bệ hạ người tính làm gì đây?- Hoà Thân người cũng không chịu, gã cho Thái Tử người cũng không thuận, như vậy binh quyền của Khâm Thiên Vương vẫn để chơi như vậy à?- Khâm Thiên Vương là em trai ruột của trẫm, sau này Thái Tử kế vị, Khâm Thiên Vương cũng sẽ một lòng phò trợ Thái Tử, Thái Sư không cần phải suy tính nhiều như thế.Tình hình giữa chính điện ngày càng căng thẳng, thậm chí ngay cả một con muỗi bay qua cũng có thể nghe thấy. Thái Sư Trần Thủ Độ trên triều cương thì quyền nghiêng thiên hạ, hô phong hoán vũ, ngay cả bệ hạ còn nể nang ông ấy rất nhiều. Bây giờ đây vì Ngọc Huyền bệ hạ sẵn sàng đối nghịch với ý của Thái Sư e là nếu như hôm nay nàng không được quyết định hôn sự, sau này sẽ càng căng thẳng thêm.- Vậy bệ hạ đã có suy tính gì hay chưa? Nếu có rồi thì thần sẽ không nói nữa.- Trẫm tính...ban hôn cho Ngọc Huyền và Quang Khải.Nghe tới đây cả chính điện lại một lần nữa hoảng hồn, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía của nàng và y.Quang Khải hít một hơi thật sâu, đứng lên đối kháng lại với bệ hạ. Ngọc Huyền ngỡ ngàng nhìn theo mọi hành động của y. - Xin phụ hoàng thu hồi thánh lệnh, trong lòng nhi thần đã có người con gái khác, không thể lấy công chúa. Xin người thành toàn cho nhi thần.Nghe tới đây cả chính điện lại một lần nữa xôn xao, mọi người đều lo lắng cho thể diện của nàng khi y từ chối hôn sự một cách thẳng thừng như thế, còn trong trái tim của nàng có lẽ đã có vài vết xước, nàng thích y, vậy trước giờ y xem nàng là gì?
Tất cả người dân thành Thăng Long đều nô nức ra đường nhìn xem, nhan sắc vị tân nương đã được đích thân Thái Tử, Tĩnh Quốc Vương và Chiêu Minh Vương hộ giá về tận phủ của Ngự Sử Đại Phu. Và ngày hôm ấy, vua Trần Thái Tông đã không hề lộ diện.
________________Hôn lễ của Chiêu Thánh công chúa đã qua được vài ngày, nhưng bệ hạ đã lập tức ra lệnh Nội Vụ phủ gấp rút chuẩn bị cho đại lễ đăng cơ của Thái Tử Trần Hoảng vào cuối tháng sau.Sáng sớm Ngọc Huyền đã dạo bước tới trước cửa Đông Cung của Thái Tử, cô coi y như là anh trai ruột của mình, và y cũng như vậy, luôn chăm sóc cô như đứa em gái nhỏ.- Thái Tử, anh xem em đem gì đến này. Trần Hoảng đang ngồi trong thư án nhìn ra, thấy Ngọc Huyền đang xách một giỏ đồ ăn đến, y vừa nhìn là biết đó là của ai, y liền mỉm cười nhìn nàng vừa để giỏ đồ ăn lên bàn và hỏi.- Sao hôm nay thức sớm thế?- Chẳng phải tại ý trung nhân của Thái Tử điện hạ hay sao?Ngọc Huyền ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ gần đó, gục đầu lên thư án.Trần Hoảng mỉm cười, y lấy giỏ đồ ăn lại gần mình- Nàng ấy có nói gì không?- Ngọc Thiều, chị ấy không nói gì cả. Vừa sáng sớm đã vào cung lôi em dậy rồi nhờ đem tới cho anh. Chắc chị ấy sợ Hưng Đạo vương biết chuyện lại rầy chị ấy nên mới nhờ em như vậy.Y chỉ gật đầu, sau hôn lễ đó tất cả hoàng thân quốc thích đều được giữ ở lại kinh để tham dự đại lễ đăng cơ của y.- Sau này anh đăng cơ rồi, hai có thể quang minh chính đại mà ở bên nhauNgọc Huyền ngước mặt lên đưa đôi mắt ngây ngô nhìn Trần Hoảng, y chỉ cười.Trần Hoảng và Ngọc Thiều bị hai bên gia đình ngăn cấm không cho đến bên nhau, họ yêu nhau rất lâu nhưng không để đường đường chính chính mà đến với nhau, y bị phụ hoàng ngăn cấm, nàng thì bị huynh trưởng can ngăn...chỉ khi y đăng cơ phải tìm cách đưa nàng đến bên mình.- Tới lúc đó e là ta và nàng ấy phải có gì đó mới có thể thuận lợi ở bên nhau.Ngọc Huyền với gương mặt khó hiểu, nhìn Trần Hoảng nhưng y chỉ cười, mãi sau này nàng mới vỡ lẽ ra câu nói này của y.- Tối nay là yến tiệc phụ thân tụ hợp cho chúng ta lại với nhau, sau anh không thử xin người đi. Có em nói tiếp chắc chắn người sẽ đồng ý mà.- Cho dù hôm nay phụ hoàng có đồng ý thì người nhà Khâm Minh Đại Vương không chịu đâu, em không thấy Quốc Tuấn phản đối như thế nào à? e là tối nay hắn cũng không cho Ngọc Thiều đến.Trần Hoảng rời khỏi thư án đi đến bên cửa sổ.- Phải rồi. Những người con gái khác của Khâm Minh Đại Vương đều đã mất, chỉ còn một mình Ngọc Thiều, Hưng Đạo Vương bảo vệ người em gái này như thế cũng đúng.Trần Hoảng thở dài, y ngước đôi mắt nhìn lên trần.- Tiệc tối nay tổ chức ở điện Thiên An, chắc không phải một buổi tiệc gia đình bình thường đâu.Nàng gật gù, phải rồi buổi tiệc này có Thái Sư, đó giờ có yến tiệc nào góp mặt ông ấy mà yên bình đâu.
________________"Trúng hồng tâm"- Chiêu Minh Vương chắc chỉ cần một đến hai năm nữa thôi là vượt mặt người anh cả này rồi.Tĩnh Quốc Vương Trần Quốc Khang từ sau đi đến, không quên kèm theo tiếng vỗ tay tán thưởng cho cậu em trai mình.Quốc Khang, Hoảng và Quang Khải dù là anh em cùng mẹ là Hiển Từ Thuận Thiên Hoàng Hậu sinh ra nhưng không cùng cha, cha ruột của Quốc Khang là Khâm Minh Đại Vương Trần Liễu*. Dù mối quan hệ là vậy nhưng ba anh em họ vẫn rất hoà thuận.*Sự kiện 1237- Sao anh lại nói vậy chứ, em cần phải học hỏi nhiều- Đừng khiêm tốn nữa, anh biết chú tài giỏi hơn anh. Thân phận anh đặc biệt, chỉ mong sau này có thể an yên mà sống.Quang Khải quay qua nhìn Quốc Khang, y biết anh trai y lo ngại về thân phận mình. Từ nhỏ anh trai của y bị chèn ép như thế nào y điều biết, chèn ép tới mức một cậu thanh niên bây giờ chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã buông xuôi vinh hiển, mong muốn cuộc đời tiêu dao.- Quốc Khang, anh đừng nói vậy.Quốc Khang chỉ cười trừ, y biết bệ hạ cũng thương mình, anh em y điều thương y, nhưng Trần Thủ Độ và tôn thất trong Triều thì không như vậy.- Sau này, chắc có thể anh sẽ vĩnh viễn không bước về thành Thăng Long nữa. Chú phải thay anh phò trợ Thái Tử thật tốt nghe chưa.- Sao bây giờ lại nói những lời này cơ chứ? - Dự trù thôi, tiệc tối nay Thái Sư cũng có mặt...ai mà biết ông ta sẽ còn toan tính điều chi.- Em nghe nói, Thái Sư sau khi biết phụ hoàng giấu dì của chúng ta ở chùa Chân Giáo suốt hai mươi năm qua thì rất tức giận.- Tức giận thì làm được gì nữa, chẳng phải phụ hoàng giấu dì ấy tới lúc hôn lễ cử hành hay sao? Còn dặn ba anh em chúng ta phải đưa dì tới tận phủ của Ngự Sử Đại Phu. Nước đi này của phụ hoàng quả thật là cao tay.- Bây giờ dì cũng là nhu nhân của Ngự Sử Đại Phu, ông ấy lại là công thần, được sự bảo hộ của phụ hoàng...Thái Sư không còn cơ hội nào để gây bất lợi nữa.- Quang Khải, đây chính là lời cảnh cáo mà phụ hoàng dành cho Thái Sư đó. Sau này chú mà có lên tới chức Thái Sư thì đừng làm những chuyện thất đức giống ông ta.Nói rồi Quốc Khang lệnh nội thị đưa cho y cây cung của mình, quay sang Quang Khải mỉm cười nói.- Có khi tối nay, ông ta xin phụ hoàng ban hôn cho chú để lôi kéo phe cánh cho ông ta cũng không chừng, già rồi mà còn thâm lắmQuang Khải lắc đầu cười, trong cung này dám nói xấu Thái Sư công khai giữa thanh thiên bạch nhật như vậy chỉ có Quốc Khang anh trai y mới dám thôi.- Như vậy thì đúng ý em quá, em còn dự định xin phụ hoàng ban hôn cho em đây này.- Vậy tối này chúng ta cùng xem vỡ kịch của ông ta ra sao. Còn bây giờ chú đấu với anh không?- Vâng, đừng nhường em...em biết tài thiện xạ của anh đỉnh như thế nào.- Sau này e là chú còn giỏi hơn anh đấy. Đừng tự ti, sau này phải làm tới chức Thái Sư đó, nghe chưa.Quang Khải chỉ cười, anh trai y luôn luôn lạc quan như vậy, ở bên Quốc Khang y cảm thấy rất thoải mái, không cần phải lo âu điều gì, Quốc Khang luôn ra dáng một anh cả che chở y.
______________________Bóng đêm phủ khắp điện Thiên An, đây không phải yến tiệc lớn, chỉ là một buổi tiệc nhỏ mà bệ hạ tổ chức để họp mặt mọi người.- Quang Khải!!Ngọc Huyền từ sau chạy lại vỗ nhẹ lên vai y. Quang Khải cau mày quay sang chấn vấn cô.- Thấy đây là đâu không? trước điện Thiên An đấy.- Tính tình tôi đó giờ không lẽ phụ thân không biết. Với lại tiệc tối nay toàn người nhà với nhau có gì đâu mà sợ.- Cô thì hay rồi.Cả hai đang chí choé thì từ xa, Trần Hoảng, Thiên Thành, Quốc Tuấn và Quốc Khang cũng đều đến.- Đi từ xa đã nghe tiếng hai đứa rồi.Thiên Thành nở nụ cười thân thiện nhìn hai đứa em chưa trưởng thành của mình. Sau đó Quốc Khang cũng vội chêm vào.- Người mà có thể khiến Chiêu Minh vương lạnh lùng của ta dành thời gian ra để cãi lại chắc chỉ có em thôi đó Ngọc Huyền.- Anh Quốc Khang thì luôn vui vẻ, Thái Tử thì ấm áp, Hưng Đạo vương rất là tinh tế. Tại sao mà anh lúc nào cũng đưa cái mặt cau có đó ra dị không biết.Ngọc Huyền đá mắt về phía Quang Khải, tuy nói như thế nhưng mà chỉ có tâm cô mới biết Quang Khải của cô là nhất, không ai có thể so sánh được với y.Mọi người ở đó đều đang nói chuyện cười đùa rất vui vẻ, nhưng sự xuất hiện của một người sau đó làm không khí có phần gượng gạo đi.- Các vị đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế? Có thể cho lão phu nói cùng không? Trần Thủ Độ tiến đến, vẫn với dáng vẻ cao ngạo đó, dù đã lớn tuổi nhưng ông vẫn toát lên khí chất của một trụ thần. Tất cả đều chào ông, có thể nói tuy ông là trụ thần của nhà Trần, bệ hạ kính trọng gọi ông là Thượng Phụ, những hậu bối như họ tuy khâm phục với tài năng của ông nhưng vẫn không thể nể đức độ của ông được, tại vì ông mà phu thê chia cắt, phụ tử không nhận nhau, mẫu tử phân li, anh em bất hoà. Làm những người trẻ như họ giận ông vô cùng.Tiếng hô bệ hạ đến của nội quan tổng quản đã cắt đứt không khí ngượng ngùng vừa rồi, ai nấy đều đi đến bàn tiệc của mình ở chính điện." Khấu kiến bệ hạ, bệ hạ thiên tuế"- Được rồi tất cả bình thân, hôm nay là tiệc gia đình nhỏ, đừng quá câu nệ.Buổi tiệc diễn ra yên bình được một lúc cho tới khi Trần Thủ Độ lên tiếng.- Lão phu nghe nói, ái nữ của Khâm Thiên vương rất giỏi cầm thuật, hay là bây giờ đây công chúa hãy đàn cho bệ hạ, cho lão phu và mọi người ở đây được thưởng thức đi.Ngọc Huyền nghe nói tới mình liền tròn mắt lên nhìn xung quanh, nhìn sang Thiên Thành để cầu cứu, nếu chỉ là cầm tấu bình thường do bệ hạ muốn nghe thì nàng không sợ, nhưng này là Thái Sư, đó giờ ông ấy ít khi để ý tới nàng, lần này yêu cầu như vậy nàng hơi sợ.- Công chúa sao vậy?Thấy Thái Sư hỏi, nàng bèn nhìn lên bệ hạ cầu cứu, nhưng ánh mắt ông tỏ ý là không sao. Rồi nhẹ nhàng bảo.- Ngọc Huyền đừng sợ, con cứ biểu diễn bình thường.Thấy bệ hạ nói vậy, nàng cũng đành phải tìm cách thoái thoát cho qua chuyện này mới được.- Dạ bẩm phụ thân...cây đàn Trùng Vũ người tặng cho con...con đã để lại phủ Khâm Thiên Vương của cha con...con sợ đàn ở trong cung, con đàn không quen sẽ mất hay làm mọi người mất hứng.- Tiếc quá, Thái Sư à...Ngọc Huyền còn nhỏ lo sợ những đều như vậy là đương nhiên, Thái Sư đừng chấp nhất với con bé. Hay là để con thay con bé kính người một li rượu, để tạ lỗi vì phụ sự kì vọng của ngườiQuốc Khang quay qua Thái Sư, gương mặt niềm nở kính ông ấy một li.- Tĩnh Quốc Vương đừng lo ta sẽ không chấp nhất công chúa đâu...vì đã có ý muốn nghe công chúa đàn từ trước nên lão phu đã sai người đến phủ của Khâm Thiên Vương đem đàn Trùng Vũ của công chúa đến đây rồi.Tất cả mọi người ở đó điều hiểu, Thái Sư đang muốn gì đó ở Ngọc Huyền. Thiên Thành thấy vậy muốn đứng ra giải vây nhưng Trần Thủ Độ đã nhanh tiếp lời- Thiên Thành công chúa cũng có ý muốn đàn phải không? Thiên Thành là chị, người cũng nên đàn trước, sau đó mới đên lượt Ngọc Huyền, như vậy không ai hiểu lầm là lão phu cố ý làm khó Ngọc Huyền nữa.Thiên Thành và Ngọc Huyền nhìn nhau, rồi nhìn lên thấy bệ hạ gật đầu, là họ biết mình không thể thoát khỏi ý định của vị trụ quốc công thần này rồi.Thiên Thành đàn, xong đến Ngọc Huyền, hai cô công chúa của bệ hạ bây giờ rất đa tài đa nghệ, sau khi Ngọc Huyền đàn xong, tất cả đều vỗ tay tán thưởng, Thái Sư lại nhanh chóng tiếp lời.- Dưỡng nữ của bệ hạ đúng là cầm thuật rất đỉnh, hèn gì cả bệ hạ và Khâm Thiên Vương đều rất yêu quý công chúa này.- Thượng phụ, Ngọc Huyền ngoan hiền, từ nhỏ đã được Nhật Hiệu và phu nhân dạy dỗ cẩn thận, trẫm thấy con bé đáng yêu, lễ phép nên đã giữ lại trong cung, chuyện này người cũng biết mà.- Thế bệ hạ đã dự định ban hôn cho công chúa chưa, chi bằng dịp này hãy bàn luôn.Thái Sư chỉ chậm rãi nâng li rượu lên uống, quả thật mỗi ý muốn của Thái Sư đều có mục đích rõ ràng. Trần Hoảng thấy vua suy nghĩ bèn tiếp lời.- Thái Sư, Ngọc Huyền còn nhỏ, vẫn còn ham chơi e là vẫn chưa thích hợp để xuất giá.- Thái Tử đừng nói vậy, công chúa năm nay cũng đã mười bốn vừa khéo gần đến độ tuổi nên ban hôn phối.Vua thở dài, nhìn người chú mà mình rất mực kính trọng.- Thượng phụ à, Khâm Thiên Vương và phu nhân đã đi du ngoạn, cha mẹ con bé không ở đây, chưa bàn tính với họ đã ban hôn cho con bé như vậy không hay.- Bệ hạ, người và Khâm Thiên Vương đều là cháu của lão phu, Ngọc Huyền là con gái ruột của Vương Gia lại còn là dưỡng nữ của bệ hạ, lão phu là trưởng bối nên cũng có chút suy nghĩ cho hôn sự của con cháu mình mới đúng.Ngọc Huyền nhăn mặt khi nghe ông ta nói câu đó, quả thật không ai là có thể qua khỏi mắt của lão Thái Sư này. Nàng liếc mắt lên vua thấy ông gặn hỏi lại Thái Sư. - Vậy người tính hôn sự này như thế nào?- Chúng ta vừa kháng chiến với Mông Cổ và Trung Nguyên, chi bằng gã công chúa tới đó có thể kéo dài mối giao hảo của ta với bọn chúng. Như vậy là muốn nàng đi hoà thân hay sao, nàng quay sang thấy sắc mặt mọi người ai cũng căn thẳng. Hôn nhân chính trị ở lúc bấy giờ giống như con dao hai lưỡi vậy.- Không được!Vua gắt lên, cả chính điện im bặt không ai nói lời nào. Bây giờ chỉ còn lại cuộc trò chuyện của hai người quyền lực nhất Triều Đình bấy giờ.- Tại sao lại không được, bệ hạ phải nghĩ cho chính sự.- Chính sự? Trẫm vẫn còn sống ngày nào, thì sẽ không bao giờ trẫm dùng đến liên hôn chính trị.- Bệ hạ, liên hôn chính trị là mối giao hảo rất tốt.- Nhưng không phải tốt lúc này, quân dân ta chỉ mới đánh đuổi giặt Thát chưa bao lâu, lại phải bảo trẫm dùng liên hôn với chúng, chẳng khác nào hạ thấp hào khí Đông A?- Vậy bệ hạ định như nào? binh quyền dưới trướng của Khâm Thiên Vương rất nhiều, không lẽ người định cho công chúa sau này vào hậu cung của Thái Tử?Cả chính điện ngơ ngác nhìn nhau, Ngọc Huyền nhìn cầu cứu Trần Hoảng, y toan lên tiếng thì bệ hạ đã nói trước.- Cũng không được.Thái Sư chỉ cười trừ, nhìn vua vẫn cứ nét mặt như vậy, từ lâu ông đã không thể đoán được tâm tư của đứa cháu trai của mình.- Đã là công chúa, lại không dùng cho kế hoạch chính trị...bệ hạ người tính làm gì đây?- Hoà Thân người cũng không chịu, gã cho Thái Tử người cũng không thuận, như vậy binh quyền của Khâm Thiên Vương vẫn để chơi như vậy à?- Khâm Thiên Vương là em trai ruột của trẫm, sau này Thái Tử kế vị, Khâm Thiên Vương cũng sẽ một lòng phò trợ Thái Tử, Thái Sư không cần phải suy tính nhiều như thế.Tình hình giữa chính điện ngày càng căng thẳng, thậm chí ngay cả một con muỗi bay qua cũng có thể nghe thấy. Thái Sư Trần Thủ Độ trên triều cương thì quyền nghiêng thiên hạ, hô phong hoán vũ, ngay cả bệ hạ còn nể nang ông ấy rất nhiều. Bây giờ đây vì Ngọc Huyền bệ hạ sẵn sàng đối nghịch với ý của Thái Sư e là nếu như hôm nay nàng không được quyết định hôn sự, sau này sẽ càng căng thẳng thêm.- Vậy bệ hạ đã có suy tính gì hay chưa? Nếu có rồi thì thần sẽ không nói nữa.- Trẫm tính...ban hôn cho Ngọc Huyền và Quang Khải.Nghe tới đây cả chính điện lại một lần nữa hoảng hồn, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía của nàng và y.Quang Khải hít một hơi thật sâu, đứng lên đối kháng lại với bệ hạ. Ngọc Huyền ngỡ ngàng nhìn theo mọi hành động của y. - Xin phụ hoàng thu hồi thánh lệnh, trong lòng nhi thần đã có người con gái khác, không thể lấy công chúa. Xin người thành toàn cho nhi thần.Nghe tới đây cả chính điện lại một lần nữa xôn xao, mọi người đều lo lắng cho thể diện của nàng khi y từ chối hôn sự một cách thẳng thừng như thế, còn trong trái tim của nàng có lẽ đã có vài vết xước, nàng thích y, vậy trước giờ y xem nàng là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com