TruyenHHH.com

Da Su Viet Dong Kinh Nam Ay Le Thanh Tong Phung Chieu Nghi

Gió sông Nhị thổi vào mỗi lúc một mạnh, hất tung mái tóc của mấy người đi đường. Bọn hầu không đứa nào bảo đứa nào, lục đục kéo nhau ra tít tận mép nước, nhặt nhạnh mấy viên sỏi lên bãi đất cạnh đấy, ngồi xuống chơi ô ăn quan. Mấy đứa chúng nó chẳng tập trung chơi được mấy, cứ thỉnh thoảng lại xì xà xì xầm, thi nhau liếc liếc lên phía gốc cây gạo, nơi có bốn người đang lặng lẽ ngồi. Một đạo thánh chỉ, thay đổi hoàn toàn số phận của những con người ngồi đây.

Lê Khắc Xương còn đang và dở dang bát cơm trưa, buông đũa buông bát nghe thánh chỉ xong ngay lập tức hộc tốc rời phủ tìm Lê Nghi Dân, vứt lại bát cơm vẫn còn một nửa trên sập.

Trịnh Phương Liên bị đứa hầu kéo xềnh xệch từ nhà dưới lên, phủi phủi váy áo vài cái rồi quỳ sụp bên cạnh thầy Thả, cả người run bần bật khi nội quan đọc từng câu từng chữ trong thánh chỉ. Nội quan còn đang ngồi thưởng trà cùng ông Thả, nàng đã lén lút trốn sang phủ họ Phùng bằng lối cổng sau.

Lê Nghi Dân nghe như nuốt từng lời của Lê Khắc Xương, bàn tay giấu trong ống áo dài đã nắm chặt thành quyền, từng đường gân xanh nổi lên rõ ràng, lồng ngực như bị ai bóp nghẹt ngăn không cho trái tim thổn thức, nhưng gương mặt vẫn không lộ rõ cảm xúc, bình lặng như nước hồ thu.

Dường như chỉ có tâm trạng Phùng Thục Giang không hề lay động trước đạo thánh chỉ ấy. Thì ra Lê Hạo dám tìm tới tận nơi để đòi thật. Mà hắn lại dám bắt nàng trả bằng cả một đời như thế.

Họ ngồi yên lặng như vậy đã hơn hai canh giờ. Tuy cạnh nhau nhưng mỗi người lại đang theo đuổi một miền suy nghĩ riêng của mình. Mới đêm qua thôi, họ còn là những thiếu nam, thiếu nữ vô tư. Nhưng hai canh giờ trước, lời ban hôn như sấm truyền của người đàn bà quyền lực nhất trời Nam đã kéo cuộc đời họ ra các lối rẽ hoàn toàn khác trước.

Nghi Dân đưa mắt nhìn Thục Giang, hàng mi dài của nàng khẽ rung rinh trong gió, như đang thu hết ánh chiều vàng vọt vào sâu trong đôi mắt. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mọi sự sẽ đi theo hướng này. Mẹ con hắn xưa nay luôn là cái gai trong mắt Tuyên Từ hoàng thái hậu, hắn không thể đẩy việc này đi xa hơn nữa. Bằng không, đại sự mà hắn vẫn ấp ủ sẽ mãi là những suy tính nằm trong đầu hắn, sẽ mãi là những con chữ vô tri nằm lẳng lặng trên trang giấy trắng, sẽ mãi là trò trẻ con trong mắt Nguyễn thị. Đến lúc ấy, bản thân hắn cũng chưa chắc bảo vệ được chính mình, chứ đừng nói đến bảo bọc thêm cho ai.

"Từ hôn là kháng chỉ. Cứ theo ý Lệnh bà mà làm."

Lê Khắc Xương lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, khó chịu đang vây lấy họ. Chàng đan chặt năm ngón tay mình vào bàn tay mềm mại ấm áp của Phương Liên.

"Tôi chưa hề có ý định từ hôn," Thục Giang ngập ngừng, nhưng rồi cũng hạ quyết tâm mà nói ra những lời từ sâu trong lòng mình, "tôi nguyện ý gả cho Bình Nguyên vương, mọi người đừng lo."

Lê Nghi Dân sững sờ nhìn nàng, bàng hoàng như chưa kịp tin vào những gì mình vừa nghe được. Hắn những tưởng nàng sẽ đong đỏng đòi lấy người khác, hắn những tưởng nàng sẽ cuống quýt nhờ hắn, nhờ Khắc Xương tìm cách, hắn những tưởng nàng sẽ lu loa lên với Phương Liên rằng sẽ không lấy một người mà mình không có tình cảm, hắn những tưởng nàng đã có ý trung nhân, hắn những tưởng nàng sẽ nói với hắn rằng nàng thích hắn,...

Bao nhiêu tưởng tượng của Lạng Sơn vương tan biến như mây khói sau lời nói chắc nịch của Thục Giang. Quả nhiên, là hắn tự đa tình rồi. Vả lại, nàng là phận con gái, cũng chẳng có quyền lên tiếng về chuyện trăm năm của chính mình. Nàng quay lại nhìn hắn, nở nụ cười nhẹ như làn gió trong một ngày nắng tháng ba, đuôi mắt cong cong như đong trọn tâm tình của hắn.

"Tôi có người rước rồi nhé! Có duyên gặp gỡ, không có duyên kết phu thê, cả đời là bằng hữu tốt."

Nói rồi, Thục Giang với lấy chiếc nón, toan dời bước. Nghi Dân đưa tay níu lấy tay nàng, rồi như có chút ngượng ngập, lại vội buông tay, để lại cánh tay mình trơ trọi giữa không trung, còn cánh tay Thục Giang mất đà buông thõng xuống.

"Lời này của nàng, Lê Nghi Dân mãi không quên."

Thục Giang khẽ gật đầu, quay bước. Đôi chân nàng đạp lên đám sỏi đá lạo xạo, đạp lên cả những suy tư ngổn ngang trong lòng. Bước chân nàng chầm chậm rời khỏi bờ sông. Con người đôi khi phải biết sống vì chính bản thân mình hơn là sống vì người khác. Lúc trưa, khi biết chuyện ban hôn của Nguyễn thái hậu, nàng đã cẩn thận quan sát thái độ của cả mẹ, cả thầy. Giọng nói nheo nhéo của viên nội quan vừa dứt, gấu áo ông ta vừa biến mất sau cánh cửa phủ cũng là lúc thầy nàng không còn đứng vững nữa. Thầy biết chị em nàng đã đến tuổi vấn tóc cài trâm, vốn định tìm một gia đình môn đăng hộ đối để gả vào, những mong cả đời chị em nàng được bình an mà sống như cái tên của hai nàng. Vậy mà không biết cơ duyên nào đẩy một đạo thánh chỉ ban hôn lên người nàng, chỉ qua một vài con chữ mà nàng trở thành vợ của Bình Nguyên vương. Còn mẹ nàng thì hoàn toàn vô cảm trước đạo thánh chỉ ấy. Bà dường như chẳng mấy bận tâm đến việc sắp trở thành mẹ chồng của thân vương, trở thành người trong hoàng tộc. Dường như việc lớn đến động trời đối với phủ quan gián nghị họ Phùng lại chẳng mảy may ảnh hưởng tới sự kiêu kì, khó gần của mẹ nàng. Thục Giang vốn cũng thắc mắc trước thái độ trái ngược của hai đấng sinh thành, nhưng lại chẳng biết mở lời ra sao nên đành im lặng.

Lê Nghi Dân có những toan tính riêng của mình, đương nhiên Thục Giang biết. Tình cảm mà Lê Nghi Dân dành cho nàng, đương nhiên nàng phải là người hiểu rõ nhất. Nhưng nàng chỉ coi hắn là một người bạn, một kẻ tâm giao. Nàng không muốn mình trở thành gánh nặng cho hắn. Nàng càng không muốn hắn vì một người con gái không yêu mình mà hao tâm tổn trí. Lạng Sơn vương hay Bình Nguyên vương cũng vậy cả. Nhưng lệnh của Tuyên Từ hoàng thái hậu là vậy, cả gia tộc nàng cũng chẳng có quyền lựa chọn.

Kiệu hoa năm ấy tám kẻ khiêng, tiếng pháo nổ đùng đoàng bên tai cùng khói pháo, xác pháo bay mù trời khiến Thục Giang không thể nhìn rõ con đường từ phủ quan Gián nghị tới phủ Bình Nguyên vương. Các cụ từng dặn, con gái trên đường về nhà chồng, không bao giờ được ngoái lại phía sau. Thục Giang của năm ấy, có muốn cũng chẳng thể ngoái lại nhìn.

Cuối cùng người thiếu niên trong thuỷ đình hôm ấy cũng đến tận nơi để đòi lại chiếc ô mà hắn cho nàng mượn rồi. Nhưng liệu hắn có chủ đích gì không? Hay đơn giản chỉ là một đạo thánh chỉ ban hôn của thái hậu, còn lại toàn là những tưởng tượng hão huyền của nàng. Nàng nhận ra hắn vì chữ "Hạo" ấy. Nhưng ai dám chắc hắn có biết người kết tóc se duyên với hắn hôm nay lại là người mượn ô của hắn hôm ấy hay không? Hay hắn cưới nàng theo ý thái hậu, còn bản thân vẫn mải miết đi tìm người con gái ấy? Hay hắn cũng quên luôn chuyện chiều mưa ấy rồi?

Lòng Thục Giang toàn những ngổn ngang. Bước chân xuống kiệu hơi loạng choạng, chiếc mũ cưới trên đầu nặng trĩu che khuất tầm nhìn, dồn người nàng về phía trước, suýt chút nữa đã vấp ngã khi chưa qua cổng phủ Bình Nguyên. Lê Tư Thành đưa một tay đỡ nàng, ánh mắt vô cảm quét qua người nàng một lượt, rồi lại lạnh lùng nhìn thẳng. Thì ra hết thảy mọi chuyện đều là nàng tự đa tình, hắn đâu có biết chuyện gì đâu.

Cái Ngọc nâng tà áo đối khâm dài quá mắt cá, nhanh nhẹn đỡ Thục Giang bái lạy Ngô sung viên. Người phụ nữ phúc hậu chăm chú dõi theo từng cử chỉ của cả nàng dâu mới lẫn đứa hầu, mỉm cười kín đáo, khẽ gật đầu hài lòng. Bà đã nghe qua về người con gái này, hoàn toàn không có gì đặc biệt. Cái sự bình bình của nàng ta khiến bà có đôi chút lo lắng, nhưng chính cái sự bình bình hôm nay bà được tận mắt chứng kiến lại khiến bà an tâm. Người con gái này, có thể không giúp quan lộ của Lê Tư Thành rộng mở thênh thang, nhưng chắc chắn không cản bước đường của con trai bà.

Thục Giang cảm thấy dường như mình đã ngồi yên lặng trong gian phòng này một vài canh giờ rồi. Mũ hỉ trên đầu nặng đến mức khiến nàng muốn gục cổ xuống, nhưng nhớ tới lời mẹ dặn, nàng lại tiếp tục cố gắng ngồi thẳng lưng. Cái Ngọc không được vào phòng, chỉ có một mình nàng nheo mắt nhìn bóng tối buông xuống không gian.

Cánh cửa phòng tân hôn kẽo kẹt khép vào, bỏ lại bên ngoài kia màn đêm tối tăm, tiếng người cười nói hân hoan và tiếng chạm chén còn chưa dứt. Lê Tư Thành tiến lại, ngồi kế bên Thục Giang, người vương đầy hơi men.

"Ta còn tưởng nàng không chịu lấy ta."

Lê Tư Thành mở lời, không đầu không đuôi, không biết hắn đã say hay vẫn tỉnh.

"Nghe nói buổi sáng hôm đó nàng còn đang thong thả phơi hoa gạo, ngâm trà, làm bánh để mang tặng ý trung nhân. Vậy mà mặt trời còn chưa kịp tỉnh giấc, xe lễ vật của Bình Nguyên vương phủ đã dừng ngay cổng nhà nàng rồi."

Thục Giang mặc kệ hắn nói một mình, chậm rãi gỡ từng món trang sức trên người, không mấy bận tâm tới lời hắn.

"Đáng tiếc là các anh lớn nhà ta đều đã thành gia lập thất cả. Từ Lê Nghi Dân, đến Lê Khắc Xương, rồi Lê Bang Cơ..."

Thục Giang thất kinh quay lại nhìn Tư Thành. Hắn vừa nói thẳng tên huý của đương kim thành thượng không hề ngại ngần. Dù hắn có là em trai hoàng đế đi chăng nữa, dưới bầu trời này, tên huý của thánh thượng không phải thứ thích gọi là gọi.

"Lại cứ phải nhắc đến một vài cái tên, nàng mới chịu đối diện với ta."

Hắn lắc lắc đầu cười, kéo nàng sát vào người.

"Điện hạ vừa gọi tên huý của thánh thượng."

Hắn chăm chú nhìn nàng rồi bật cười thành tiếng. Hương rượu nồng cùng cảm giác lạ lẫm trong vòng tay hắn khiến nàng có chút không thoải mái. Nàng cắn môi nghĩ xem nên tiếp lời như thế nào, nhưng mắt không rời khỏi gương mặt tuấn tú của Tư Thành. Ánh mắt sáng ngời của hắn có chút hiền dịu của Khắc Xương, lại pha chút ngang tàn của Nghi Dân. Ánh mắt này với nàng không hề xa lạ.

"Điện hạ vừa gọi tên huý của thánh thượng."

Thục Giang cẩn trọng nhắc lại từng lời vừa nói, chặn ngang tràng cười của Tư Thành. Hắn cúi xuống nhìn nàng, nụ cười thu lại trên khoé môi.

"Thánh thượng sẽ không vì một lần ta gọi tên huý mà trách phạt."

"Nhưng còn hoàng thái hậu..."

"Chuyện hôm nay chỉ có ta biết, nàng biết. Ta không nói, nàng không kể thì làm sao thái hậu có thể biết để mà trách mắng?"

Tư Thành cười tự đắc, vòng tay hắn ngày càng siết chặt hơn. Hắn nhìn người con gái bé nhỏ trong lòng, mắt ánh lên vài tia ẩn ý.

"Sao điện hạ dám chắc chắn rằng ta sẽ không kể chuyện này ra?"

Hắn đột ngột buông tay, nhấc hai vai nàng lên, để gương mặt nàng đối diện với gương mặt hắn. Thục Giang cũng không e ngại, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm như đáy vực kia. Hắn là người như thế nào nàng còn chưa biết rõ, sao có thể nhanh chóng lùi bước để hắn lấn lướt hơn?

"Ta sẽ bảo vệ nàng, không để bất cứ người nào có thể biết được chuyện đêm nay." Hắn buông hẳn nàng ra, đứng dậy, toan dời bước. "Kể cả Lê Nghi Dân."

Năm tiếng cuối cùng rớt lại nơi mép phản, bên cạnh người con gái vừa mất đà ngã xuống.

——

Bình minh rót xuống đài Vọng Minh những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Sáng cuối đông nhưng tiết trời vẫn còn lạnh, mưa phùn đã ngừng nhưng gió bấc vẫn hun hút khiến đôi vai thiếu nữ so lại. Người trong toà thành này vẫn đồn thổi nhau về xuất thân của vị cung nhân kia. Rằng hoàng đế đã gặp nàng ta như thế nào, rằng hoàng đế đã phải lòng nàng ta ra sao, rằng vì lẽ gì mà hoàng thái hậu lại ghét nàng ta như vậy,... Cuối cùng vẫn là vì xuất thân của nàng ta giống với thái hậu quá, khiến người nhớ lại những chuyện từ thuở hàn vi mà sinh bực bội, chán ghét.

Những lời to nhỏ của đám cung nữ rỗi việc vô tình lọt vào tai Lê Tư Thành. Bước chân hắn không bị níu lại bởi những lời đồn đoán ấy, nhưng tâm trí khó dứt khỏi những suy nghĩ riêng. Cuối cùng thì anh hùng vẫn khó qua được ải mĩ nhân. Mới nghe tới chuyện của hoàng thái hậu và vị cung nhân kia, người ta còn tưởng đang nghe lầm chuyện của bà Đàm thái hậu* và bà Linh Từ** năm nào.

*Mẹ đẻ vua Lý Huệ Tông.
**Chính thất của vua Lý Huệ Tông.

Lê Tư Thành thích những người phụ nữ không cần học nhiều hiểu rộng, nhưng không phải loại người ngu ngốc, si đần, bảo gì làm nấy. Biết nhiều, biết ít cũng được, nhưng quan trọng nhất vẫn là biết thân biết phận. Phụ nữ dù giỏi giang bao nhiêu thì vẫn là phụ nữ, cần phải biết nép mình về phía sau. Điều này Nguyễn Minh Huyên không giỏi bằng Phùng Thục Giang. Nàng ta không giấu giếm được những tham vọng in sâu trong đáy mắt. Câu chuyện cô thiếu nữ vo gạo bên bờ sông hắn thừa biết không phải vô tình. Nàng ta muốn hắn lo đời đâu đấy rồi hẵng lo những chuyện khác, vậy nếu đợi được thì nàng ta cứ việc đợi.

Phùng Thục Giang theo Lê Tư Thành vào cung vấn an Nguyễn thái hậu. Nàng nghe được những lời vừa nãy, thừa biết người đi bên cạnh cũng đã nghe được. Bước chân hắn có chút chậm lại, nhưng không phải để nghe ngóng, mà để đợi nàng đang dần tụt lại phía sau.

Những cảnh hồ sen, thuỷ đình, kì hoa dị thảo níu chặt ánh mắt người thiếu nữ. Những thành quách dọc ngang, những mái đình đỏ cong vút choáng ngợp tầm mắt của nàng. Tất cả danh lam thắng cảnh trên mảnh đất này đều không thể so được với toà thành lộng lẫy nơi nàng đang in dấu chân. Cái Ngọc đi sau khẽ thúc vào lưng, đẩy Thục Giang ra khỏi những suy tư mộng mơ của mình. Nhìn thấy Lê Tư Thành đã bước lên trước một đoạn, nàng vội vã nâng vạt áo, rảo bước theo sau.

"Có những việc nên biết ít đi một chút cũng không thiệt thòi đằng nào. Nữ nhân các nàng, quan trọng vẫn là biết giữ mình."

"Điện hạ dạy phải."

Sau đêm hôm ấy đùng đùng bỏ đi, hắn cũng chẳng về phòng nghỉ nữa. Nghe đám gia nhân nói đêm nào hắn cũng đọc sách tới muộn rồi ngủ lại luôn ở thư phòng. Nàng cũng chẳng quan tâm. Nàng còn bận rộn hằng ngày tới phòng Ngô sung viên, hầu bà pha trà, làm bánh, theo bà đi lễ chùa, lại quay về phủ học việc nữ công. Thầy u yên tâm gả nàng vào phủ Bình Nguyên, phần cũng mong có cây cao bóng cả chở che, phần cũng vì người mẹ chồng như Ngô sung viên chắc hẳn sẽ dễ chịu hơn người mẹ chồng như Nguyễn Thái hậu.

Một gián nghị đại phu như thầy nàng, chỉ mong con gái một đời yên ổn mà sống bên người quân tử. Còn mẹ nàng dù không nói, nhưng những tâm tư trong lòng chưa một lần bà nói ra thành lời, chỉ biết gửi gắm cho nàng qua ánh mắt. Trước ngày nàng bước chân lên kiệu hoa về bên Lê Tư Thành, mẹ lại nhìn nàng bằng ánh mắt chan chứa lệ, chan chứa cả biết bao nhiêu hi vọng mà nàng chưa sao hiểu hết được.
  
"Nàng có muốn lên đài Vọng Minh không?"

Rời khỏi vườn ngự, theo những lối nhỏ lát sỏi ngoằn ngoèo trong cung, Lê Tư Thành vừa đi, vừa hỏi Phùng Thục Giang. Thằng Trọng, thư đồng của Tư Thành, là một đứa vừa nhanh chân nhanh tay, lại vừa mau mồm mau miệng, hí hửng gật đầu lia lịa, mồm năm miệng mười đòi đi theo. Tư Thành quay lại lườm nó, dí đầu mấy cái cho nó tụt hẳn về sau, rồi kéo Thục Giang đi lên bên cạnh mình.

Thằng bé xuýt xoa sờ sờ trán, mếu máo nhìn cái Ngọc. Được đà, con bé đi sát theo vạt áo Thục Giang, khiến thằng Trọng vừa ngượng, vừa xoa trán lếch thếch đi theo phía sau.

"Ta hỏi nàng có muốn lên đài Vọng Minh không?"

"Đài ấy ngay cạnh cung Gia Hoà. Điện hạ đi vào tận hậu cung như vậy không biết có tiện không?"

Lê Tư Thành bật cười nói "Tiện" rồi nắm chặt tay Thục Giang, len qua những con đường nhỏ nằm khép mình giữa những hòn giả sơn, bước chân có phần gấp gáp, nên chỉ một loáng đã đứng trước ngọn đài cao nhất cấm thành.

"Nàng có dám lên không?"

"Đi cùng điện hạ thì có gì mà không dám!"

Lê Tư Thành vừa bất ngờ, vừa mừng rỡ trước vẻ ngoan ngoãn kì lạ của Phùng Thục Giang. Chắc cũng phải nửa tháng rồi nàng và hắn không nói với nhau câu nào. Hắn quay lại nhìn hai đứa hầu vừa hổn hển đuổi kịp theo chủ. Hai đứa bé mới hơn mười tuổi, đứa trước đứa sau nhưng không đứa nào dám chạy quá nhanh, chỉ biết bước vội vàng theo chân hai người trước mặt. Đến nơi, hai đứa chúng nó chống gối, thở không ra hơi, mặt đỏ tía tai.

"Hai đứa ở dưới này, không được lên theo!"

Mặt thằng Trọng ngắn tũn. Nó nhìn sang cái Ngọc, con bé cũng lắc đầu. Nó kéo thằng Trọng ngồi xuống bệ đá ngay bậc thềm lên đài, xua xua tay, có ý bảo nghe lời chủ đi. Thằng Trọng tiếc hùi hụi, nó ngồi phịch xuống đất, hai tay liên tục khua đi khua lại trước mặt cho đỡ nóng.

Tư Thành nắm tay Thục Giang bước từng bước lên những thềm đá cũ kĩ của đài Vọng Minh. Trên đỉnh là một đình nhỏ, không bàn, không ghế, chỉ có hai phiến đá lớn không biết do người ta vô tình hay cố ý đặt ở đây.

"Chỗ thế này, muốn uống rượu cũng không có người uống cùng. Mà muốn có người cùng lên, thì không có cơ hội uống rượu nữa."

Hắn nhìn hai phiến đá, lắc đầu chẹp miệng. Rồi hắn đưa tầm mắt ra phía xa, khi mặt trời đã gần đứng bóng, ánh nắng lấp loáng vàng rực cả một vùng nước non.

"Điện hạ uống rượu làm gì? Uống say rồi lại đi gây sự hết người này tới người khác."

"Thế nàng cho rằng hôm đó ta say nên mới gây sự với nàng à?"

Hắn còn gân cổ định đôi co với nàng thì lại ngẩn ngơ trước sóng tóc mềm mượt đang rủ ngay tầm mắt, chợt nhớ tới chiếc nơ lụa trong tay áo, tiện tay cài lên tóc nàng. Thục Giang giật mình quay phắt người lại, nhìn hắn chằm chằm. Khi kịp nhận ra hắn vừa cài tóc cho mình, nàng đành đánh trống lảng, đưa mắt ra phía hồ Dâm Đàm.

"Điện hạ gây sự với thiếp vì say thì điện hạ là con sâu rượu. Điện hạ gây sự với thiếp trong khi không hề say thì điện hạ là con người gàn dở rồi."

"Được rồi, được rồi. Lần này nàng đúng, ta thua. Nhìn hướng đó làm gì? Đó là hướng Bắc, phủ quan gián nghị thì ở hướng Đông", hắn xoay vai nàng sang phải, "Còn đây mới là phủ Bình Nguyên nhà chúng ta."

Nàng hướng mắt theo cánh tay đang chỉ về phía xa của Tư Thành, rồi khẽ đưa tay xoay cánh tay hắn sang phải một chút nữa, khẽ hỏi.

"Còn đây là hướng Nam tiến đúng không điện hạ?"

Hắn giật mình xoay người nàng lại, giữ chặt bờ vai nhỏ nhắn, ánh mắt như hố sâu hun hút xoáy thẳng vào tâm can nàng.

"Nàng nhắc đến chuyện này làm gì?"

Thục Giang thấy được trong đôi mắt ấy như đang có từng đợt, từng đợt sóng dồn dập trào dâng. Nàng như cảm nhận được một ngọn lửa khát khao đang âm ỉ cháy trong trái tim hắn. Mà trái tim thì biết cất giấu tâm tư, còn ánh mắt hắn thì không.

"Cũng tiện hướng về bái tổ mà. Điện hạ còn phải đưa thiếp về Tây Kinh tế tổ nữa chứ."

Lê Tư Thành thở phào như trút được gánh nặng, như giấu được một bí mật đã suýt chút bị bóc trần. Hắn lỏng tay hơn, nở nụ cười.

"Còn nhiều dịp."

——

Từ ngày vào phủ Bình Nguyên, Thục Giang cũng không gặp lại những người bằng hữu cũ nữa. Đôi khi theo lệnh bà đi lễ phủ Tây Hồ, ngang qua bãi bồi gần cửa Hàm Tử, nàng lại lưu luyến ngoái lại gốc cây gạo sáng bừng một góc sông năm nào.

Kẻ trên, người dưới trong phủ một tiếng gọi nàng , hai tiếng khom lưng cúi đầu xưng con, khiến trong lòng nàng thoáng chút ngượng ngùng. Nàng dặn dò cái Ngọc thật kĩ, khi không có ai, cứ gọi theo thói cũ ở nhà là được.

Lê Tư Thành cũng bận rộn cả ngày. Khi thì hắn vào chầu đức thánh thượng, khi lại đi đối ẩm ngâm thơ với vài người bạn, khi thì lại tới phủ hái bảo. Nghe thì có vẻ như hắn giống một thân vương rảnh rỗi, không có việc gì làm nên tới lui tư phủ của các vị đại thần, nhưng thực chất là lệnh bà có lời gửi gắm hắn cho cả Đinh Liệt, Nguyễn Xí, nhờ hai người dạy dỗ thêm. Mà có đôi khi, hắn lại vác giấy bút ra thuỷ đình ngoài hồ Dâm Đàm. Thục Giang biết, vị tiểu thư họ Nguyễn bên bờ sông Tống Sơn ngày nào cũng hay ghé thuỷ đình ấy để ngắm cảnh, bình thơ.

Có những khuya muộn, hắn không nói không rằng, buông đũa bát là quay vào phòng theo nàng. Nàng cứ làm việc của nàng, tự hắn sẽ pha một ấm nước vối to, vừa đọc sách vừa tự nhâm nhi. Những khuya vậy hắn đều không rời phòng, nhưng đều là vì đọc đến ngủ quên luôn ngoài sập. Những khi ấy, nàng lại rón rén leo qua người hắn để khép cửa sổ cạnh sập, khẽ khàng thổi tắt bớt vài ngọn nến, nhẹ nhàng đắp cho hắn một tấm chăn, rồi ngồi đăm chiêu chờ trời sáng. Ở chung một phòng với Lê Tư Thành, nàng không ngủ được. Không biết hắn có hay rằng mỗi khi hắn ngủ ngoài sập như thế, thiếu nữ cũng chẳng chợp mắt, chỉ biết đếm từng khắc đợi bình minh. Chỉ có mình cái Ngọc biết rằng sau mỗi đêm như thế, tiểu thư nhà nó sẽ gà gật cả ngày hôm sau. Nó hậm hực mỗi lần nhìn thấy Lê Tư Thành xuất hiện ở cửa phòng nàng sau bữa cơm chiều.

Sau này, thi thoảng Thục Giang lại ngồi vẩn vơ nghĩ lại những ngày tháng đã qua. Nàng nghĩ đến dáng vẻ ung dung của hắn lúc đọc sách trong phòng, nghĩ đến cái chau mày của hắn khi đọc một câu văn, câu thơ nào đó hay ho, nghĩ đến gương mặt nhẹ nhõm của hắn lúc ngủ quên khi trên tay vẫn là mấy cuốn sách. Nhiều năm qua rồi, nàng không còn thấy những điều xưa cũ ấy, tựa như mọi việc trong phủ Bình Nguyên vương, nơi có một thiếu niên vô lo, vô ưu thích đọc sách, thích ngâm thơ, thích nói chuyện phiếm nhạt nhẽo để trêu đùa Phùng Thục Giang chỉ là tưởng tượng của riêng một mình nàng.

Cho tới đêm tháng tư năm Diên Ninh thứ sáu ấy, mây đen vần vũ kéo đến đầy trời. Thục Giang nghe mùi mưa lấp đầy không gian, gió giông bắt đầu vun vút qua song cửa gỗ còn để hờ. Gió lật tung cả mấy cuốn sách Lê Tư Thành đọc dở đặt ngay chỗ ấm nước. Nàng buông vội mấy quả đào đang bổ, tìm đúng trang sách đánh dấu lại cho hắn, rồi lại cuống cuồng chạy ra sân để bê mấy chậu cúc vạn thọ vào. Năm trước cây đã hỏng vì một trận mưa đầu mùa như thế này. Năm trước có Lê Nghi Dân khệ nệ bê giúp nàng mà còn chẳng cứu vãn được. Năm nay ông trời lại không đợi nàng nữa rồi. Thục Giang chạy ra sân đúng lúc mưa ập xuống, mái tóc đen dài và tấm áo giao lĩnh mỏng nhanh chóng ướt sũng nước mưa.

"Em nghĩ là cô không trồng nổi cúc vạn thọ đâu."

Cái Ngọc đứng trong hiên, ngay dưới chân là mấy chậu hoa, nhìn nàng cười sằng sặc. Hoá ra con bé chớm nghe thấy mùi mưa, đã nhanh nhảu cùng mấy đứa hầu khác bê hoa vào dưới mái hiên. Trong khi ấy, nàng vẫn đang lần mần tìm cách gọt đào làm sao để vỏ không bị đứt đoạn. Nàng liếc xéo nó một cái, rồi cũng bật cười theo nó. Một chủ một tớ, một đứng ngoài một đứng trong, một ướt nhẹp một khô ráo, nhưng lại chính là những tri kỉ của nhau suốt cả một đời.

Thục Giang không nhớ đã bao lâu rồi không được cười vui vẻ như vậy. Hình như là từ lúc bước chân vào phủ này. Không phải do những người ở đây khiến nàng buồn bã, không phải người mẹ chồng kia khiến nàng sợ sệt, càng không phải do người chồng khi gần, khi xa của nàng. Nhưng quả thực đã lâu lắm rồi, Thục Giang mới thoải mái đến thế.

Nàng ngửa mặt hứng từng giọt ngọc trời. Hồi nhỏ, có lần nàng từng bị ướt mưa, thầy thì vừa xót con nhưng vừa bực nên vẫn mắng xối xả, mắng cả mẹ. Còn mẹ thì kéo nàng ra sau để can thầy, rồi lại nói rằng để nó như vậy cho dạn dày sương gió.

Khi ấy, nàng thậm chí còn chưa hiểu con gái cần phải dạn dày để làm gì. Đến khi đứng giữa cơn mưa rào đầu hạ trong phủ Bình Nguyên nàng cũng chưa hiểu. Mà để tới mãi sau này, khi đón Lê Tân* từ vòng tay Lê Tư Thành, nàng mới hiểu được tại sao mình lại cần mạnh mẽ đến thế.

*Con trai duy nhất của Lê Tư Thành và Phùng Thục Giang.

Những hạt nước tí tách trên tay Thục Giang bị ngăn lại bởi một tán ô rợp bóng. Quay người lại, Lê Tư Thành đã đứng sau nàng từ khi nào. Đôi lông mày có chút cau lại, nhưng trên gương mặt ấy không hề hiện ra sự không hài lòng.

"Nàng có vẻ thích tắm mưa nhỉ?"

"Điện hạ cũng tắm mưa đi!"

Mặc dù Thục Giang tự thấy trong câu nói của hắn lại có ý muốn gây sự, nhưng tâm trạng của nàng hôm nay không sẵn sàng đôi co với hắn. Nghe nói Lê Tư Thành sinh ra ngoài dân gian, lớn lên ngoài dân gian, vậy thì chắc hẳn hắn cũng biết thú vui tắm mưa của đám trẻ con rồi. Nàng giật phắt chiếc ô từ tay hắn, vứt cho thằng Trọng đang đứng đằng sau, hất hàm về phía trong hiên.

"Vào thay quần áo đi không ốm đấy! Nếu làm thư đồng của Bình Nguyên vương khổ quá thì Trọng tìm người khác mà theo hầu."

Thằng bé mắt tròn mắt dẹt, há hốc mồm nhìn nàng. Lê Tư Thành quay ra lườm nó, miệng lẩm bẩm "Nghe lời đi!", khiến thằng bé không dám chần chừ, chạy biến vào chỗ cái Ngọc đang đứng. Con bé biết ý hơn, nó cầm cái ô, dựng ở hiên, rồi đẩy thằng bé về phía gian trái, còn mình thì chạy sang gian phải sắp xếp đồ.

Hai người mặt đối mặt, dưới cơn mưa đầu mùa tầm tã, không biết nên nói gì với nhau. Phùng Thục Giang chưa từng tắm mưa. Từ bé tới giờ, nàng chỉ dám mon men ra sát bờ hiên nhà, đưa tay đón từng giọt nước rỏ xuống từ mái gianh. Vậy mà nhìn nàng, người ta vẫn nghĩ không có trò nghịch ngợm nào mà nàng chưa thử qua. Còn tuổi thơ dưới chân đức Phật của Lê Tư Thành lại lớn lên cùng những lần tắm mưa. Mẫu thân luôn dặn hắn, rằng mưa đầu mùa, thì phải đợi một lúc mới được chạy ra tắm, kẻo khí độc dưới đất bốc lên cùng hơi nước sẽ làm đám trẻ con lăn ra ốm. Nhưng từ khi trở thành Bình Nguyên vương, làm chủ một tư phủ rộng lớn, hắn lại chưa từng trải qua cái cảm giác xưa cũ ngày nào dưới những cơn mưa.

Hắn thấy nàng bắt đầu húng hắng ho mới bừng tỉnh khỏi những miền kí ức, vội vã kéo nàng vào trong. Cánh cửa phòng khép kín, chặn lại bên ngoài những gió giông. Ánh đèn dầu trên sập chao nghiêng vì gió vẫn len qua những song cửa, bóng hai người cũng lập loè hắt lên vách tường. Thục Giang khẽ rùng mình, những tưởng vì gió nhưng hoá ra là vì nước lạnh đang ngấm dần qua từng nếp áo, nếp khăn.

"Hôm qua đã không ngủ rồi, giờ còn tắm mưa. Nàng muốn làm gì ta không cấm, nhưng ta không muốn mang tiếng đối xử không tốt với vợ mình."

Thục Giang đứng trân trân, để mặc tay Tư Thành đang dần gỡ xuống từng lớp áo trên người mình. Cho tới khi trên người chỉ còn độc chiếc áo yếm, nàng mới giật mình đẩy tay hắn ra, lùi lại phía sau mấy bước.

"Sao người biết đêm qua thiếp không ngủ?"

Hắn nhìn dáng vẻ hốt hoảng và câu hỏi không đầu không cuối của nàng bèn bật cười.

"Có hôm nào ta ở đây mà nàng ngủ à?"

Hắn vừa cười, vừa nói, vừa tiến về phía giường lấy chăn, cuộn tròn quanh người nàng, rồi nhấc bổng nàng đặt lên trên sập. Hắn cơi thêm bấc đèn cho cháy lớn hơn, rồi đứng quay lưng về phía nàng, bắt đầu cởi dần từng lớp áo cũng đã sũng nước trên người.

"Nàng thích tắm mưa cũng được, nhưng phải tự biết bảo vệ cơ thể mình. Sinh mạng do cha mẹ sinh ra, không phải muốn đối xử thế nào cũng được. Mưa đầu mùa đã toàn khí độc thì đừng mặc tiếp đồ ướt để ngấm lạnh thêm."

"Điện hạ dạy phải."

Thục Giang lí nhí trong miệng, bắt đầu cảm nhận cái lạnh đang dần thấm vào từng mạch máu trên cơ thể. Tháng tư sang, trời đã bắt đầu vào hè, nhưng trong không gian vẫn còn vương lại chút lành lạnh của mùa xuân trước. Hôm nay nàng làm như thế này, đúng là chưa suy nghĩ thấu đáo. Nàng ốm thì mất công người khác phải chăm nom, mà chẳng may Lê Tư Thành có lăn ra ốm, thì người mang tội nặng nhất chính là nàng.

Cả người Thục Giang run rẩy trong tấm chăn, phần muốn tiến ra phía sau mà mặc thêm quần áo, phần thì e dè không biết ý người đang đứng trước mặt ra sao, phần còn xấu hổ vì chưa từng như vậy trước mặt hắn bao giờ. Không đợi Thục Giang kịp suy nghĩ, khi trên người đã lột sạch những lớp áo ngấm mưa, Tư Thành quay phắt người lại, nhẹ nhàng bế bổng nàng về giường. Hắn không ngần ngại chui thẳng vào trong chăn, vòng tay rộng ôm chặt lấy thân hình đang lạnh run của nàng.

"Người lạnh thế này còn định làm trò gì nữa! Đúng là tên Giang, chỉ thích nghịch nước. Sau này ta nhất định phải gọi nàng với cái tên khác, để bớt nghịch ngợm đi."

Thục Giang nằm im trong vòng tay hắn, cảm nhận hơi ấm đang dần lan toả vào cơ thể nàng. Bảo sao, mỗi khi trời lạnh, người ta lại thường ôm nhau cho ấm. Hoá ra, được người khác ôm chặt trong vòng tay lại ấm áp đến nhường này. Vả lại, Lê Tư Thành này thật khiến nàng khó mà hiểu nổi, khi thì lạnh lùng như nước, khi lại ấm áp như bếp lửa ngày đông.

"Năm nay nàng bao nhiêu tuổi nhỉ?"

Lê Tư Thành hỏi vu vơ, xoay người vuốt nhẹ tóc mai che khuất gương mặt nhỏ bé đang dụi sâu vào cánh tay mình. Cơ thể thiếu nữ này thoảng mùi hoa sen, nhưng lại vương vấn một chút mùi hương của các loại cây thuốc.

"Nàng kém ta hai tuổi đúng không? Mười lăm tuổi, cũng đến tuổi gả chồng thật."

Tư Thành cứ tự hỏi tự trả lời như vậy, không cần người trong lòng đáp lời. Hắn hít hà mùi thơm thoang thoảng mà hắn vẫn nhung nhớ.

"Thiếp cảm lạnh rồi, sẽ lây cho người mất."

Nàng hơi xoay đầu tránh né, người cứng đờ vì sự gần gũi kì lạ này. Hắn lật người mình phủ lên người nàng, bốn mắt đối diện nhau. Rồi hắn không nói không rằng, cúi xuống hôn lên mái đầu đang trốn sau cánh tay mình, hôn dần xuống đôi gò má đang đỏ bừng lên vì ngượng ngùng, hôn tới đôi môi đỏ hồng chúm chím. Ban đầu còn là vụng về, dè dặt, nhưng càng về sau, hắn càng chủ động. Cả người nàng mềm oặt, chỉ còn biết gắt gao ôm lấy thân thể nóng bừng của hắn. Hình như đây là điều hắn mong đợi đã lâu, hôm nay mới được dịp bộc phát hết thảy ra khỏi cơ thể.

"Ta cũng tắm mưa, cũng sẽ ốm giống nàng. Nàng chưa từng đi học nên chưa biết cảm giác được trốn học thích như thế nào đâu!"

Tư Thành lơ đãng đáp một câu không liên quan. Cuối cùng, hắn lại cúi xuống, nhưng lần này đôi môi hắn chỉ nhẹ nhàng mơn man gò má nàng, xuống cần cổ gầy rồi lưu lại một vết đỏ ở ngay xương quai xanh. Ánh đèn dầu lập loè yếu dần, bóng hai người hắt lên khung cửa cùng mờ đi. Đêm ấy, mặc cho ngoài trời gió mưa thét gào, trong một góc Bình Nguyên phủ, mọi bão giông đã bị chặn lại trước vòng tay của Lê Tư Thành.

——————

Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com