Da Sac Thuong Thien Truy Quyen
Trước đây Giác cung quanh năm lạnh lẽo, không một bóng cây cỏ.Ngày nàng trở lại phát hiện hắn cho xây một điền viên nhỏ trong khu vườn.Thượng Quan Thiển thực chất cũng không ngờ tới lí do hắn cho xây xuân uyển ngay sau khi nàng rời đi không lâu. Hóa ra tất cả đã nằm trong tính toán của hắn.Nơi đây với Giác Cung khác một trời một vực. Một nơi hoa cỏ thắm sắc hương, có khe suối nhỏ chảy róc rách như thi sĩ ngâm thơ, phong cảnh non nước hữu tình. Tựa như mỹ cảnh giang sơn đều được gói lại.Nơi kia trái lại, sát khí bao vây, người phàm khó mà chịu đựng.Thượng Quan Thiển xách đèn lồng đi vòng quanh xuân uyển, chân lỡ đạp phải vật nhọn.Nàng theo phản xạ lùi lại, lại thấy hòn đá vừa giẫm vốn có gì đó không đúng.Thượng Quan Thiển vén tay áo, cúi mình xuống, đặt hòn đá trở về vị trí cũ. Cách đó tầm hai chục bước, là hai hòn đá khác được đặt cân xứng, tạo thành tam giác ẩn.Thượng Quan Thiển quay đầu lại, ánh mắt nàng thâm sâu khó lường, dán chặt vào bụi hoa phía sau nàng.*****Cung Tử Vũ mặt đối mặt nhìn Thượng Quan Thiển.Nàng đưa mắt dò xét, quả thực khác với tưởng tượng của nàng không ít. Nam nhân tuấn tú, uy nghiêm của hai năm trước thần sắc xanh xao vàng vọt.Nàng thậm chí còn đêm được kinh mạch dưới lớp da mỏng của hắn. "Chấp Nhẫn đại nhân không biết có chuyện gì mà hẹn gặp ta giữa đêm khuya khoắt như vậy. Chuyện này truyền ra ngoài, e sẽ ảnh hưởng đến uy danh của đại nhân." - Thượng Quan Thiển một mặt lên tiếng đe dọa, một mặt lo sợ mục đích của hắn nhắm tới nàng vốn không hề đơn giản."Người còn biết lo cho người khác?" - Cung Tử Vũ không dám cầm chén trà, hắn chỉ có thể khô khốc châm biếm. - "Nể tình ngươi là thê tử của Cung Thượng Giác, bằng không đã bị róc đầu treo đầu trên cấm thành từ lâu rồi."Thượng Quan Thiển trực tiếp ra tay."Róc đầu? Chỉ e Chấp Nhẫn đại nhân giết ta rồi, đến tung tích móng tay của Điểm Trúc cũng không tra được."Chỉ một câu liền hạ gục phòng bị của Cung Tử Vũ.Hắn mất bình tĩnh xông lên, bóp cổ nàng ấn chặt xuống đất. Hai mắt tròng ngược, miệng lẩm bẩm lặp lại như kẻ mất trí."Kẻ giết A Vân ở đâu?"Thượng Quan Thiển dùng lực đạp hắn bay ra, va phải khung xà gỗ, trực tiếp rơi xuống.Nàng nhào đến, dùng chân giẫm lên ngực hắn, mặc cho Cung Tử Vũ ra sức giãy dụa. Dưới ánh nến yếu ớt, con ngươi Thượng Quan Thiển sáng rực như dạ quang, lạnh lùng sát khí."Tập hợp nhuệ binh. Đêm mai hẹn gặp ở Vũ Cung bàn kế sách. Ngươi tuyệt đối đừng đến đây tìm ta bằng cách này, sớm muộn cũng sẽ bị Cung Thượng Giác bắt gặp."
Cung Thượng Giác phản đối tham chiến, nàng không thể không giấu mưu lược binh bộ khỏi con mắt của hắn.*****Sáng hôm sau, Thượng Quan Thiển bỗng thức dậy sớm khác thường.Mặt trời chưa rạng, nàng quen lối cũ liền xuống bếp.Hạ nhân trong cung không khỏi bất ngờ, dỗ ngon dỗ ngọt nàng quay về nghỉ ngơi. Ai ai cũng sợ gánh chịu hậu quả.Thê tử Cung Nhị đại nhân bị thương, mạng của bọn họ sao có thể giữ nổi?Thượng Quan Thiển xắn tay áo, cẩn thận rửa cải thảo với nhân sâm. Nàng bắc bếp, vừa quạt vừa thổi. Thấy mặt nàng lấm tấm vệt tro, một cung nữ mạo phạm tiến đến, xin phép lau cho nàng.Thượng Quan Thiển nhận ra sự căng thẳng của hạ nhân, dịu dàng an ủi."Ngươi chắc hẳn là người mới nhập Cung không lâu, đúng không? Cung nữ ở đây quá hai năm sẽ không quản chuyện này đâu." - Nàng nhẹ nhàng nhấc nắp vung, khói hương tỏa ra nghi ngút khắp gian bếp. "Cung Nhị Tiên sinh đã quen với chuyện này rồi."Cung Thượng Giác cả đêm soạn kinh thư trong đại điện. Trên vai chỉ khoác áo choàng mỏng. Hắn mỏi mệt đưa tay xoa nhẹ thái dương, cố gắng hồi phục trí lực."Cung Nhị đại nhân, bữa sáng đã chuẩn bị."Đại điện đêm xuống khóa kín mít, một cơn gió cũng khó lọt qua khe cửa. Trừ phi có sự cho phép của hắn, bất kì ai kể cả thân cận, cũng không được phép làm phiền.Thấy có bóng người ngoài cửa, hắn trực tiếp lệnh xuống."Đem đi.""Cung Nhị Tiên sinh, là ta." Hắn vừa dứt lời, Thượng Quan Thiển liền bước đến lên tiếng, không cho hắn cơ hội từ chối.Giọng thiếu nữ mềm mại, ủy mị, không giống như người vừa thức dậy không lâu. Thượng Quan Thiển trực tiếp đẩy cửa, bưng khay bước vào.Nàng tự nhiên đến bên cạnh bàn trà, dọn dẹp sạch sẽ, còn múc sẵn cho hai người từng bát một.Cung Thượng Giác gác bút nghiên, cuộn kinh thư lại. Hắn tò mò nhìn từng cử chỉ của nàng.Đoan trang, mẫu mực, người ngoài nhìn vào sẽ không nhận ra yêu ma quỷ kế của nàng. Còn hắn luôn nhắc nhở bản thân tỉnh táo, tránh rơi vào cái bẫy mật của nàng."Việc của hạ nhân, sao nàng làm?" - Cung Thượng Giác đứng dậy bước về phía bàn trà."Ta lo công tử làm việc cả đêm mỏi mệt, hao trí lực. Vậy nên nấu chút canh đại bổ. Còn việc của hạ nhân tuy giỏi bếp núc, nhưng chắc chắn không tinh thông y dược. Biết công tử ăn chay, không thích cá, ta chỉ nấu một nồi đơn giản gồm cải thảo và nhân sâm."Thượng Quan Thiển sợ hắn nảy sinh nghi ngờ với nàng, bèn nói ra hết những thứ mình chuẩn bị, không sai sót một chữ.Mà Cung Thượng Giác nhìn thấy bộ dạng này của nàng, khóe miệng không khỏi cong lên man nguyện. Hắn nhấc chén, thử một ngụm. Không tệ, chỉ là..."Canh ta nấu không vừa miệng sao?" - Thượng Quan Thiển nhíu mày lo lắng."Không."Hắn từ từ đặt chén canh thuốc xuống, cố ngăn cơ mặt co rút lại.Thật sự rất đắng.Nhưng vì muốn thấy nàng vui, hắn không nỡ khiến nàng cất công chuẩn bị mà phải thất vọng.Thượng Quan Thiển hai mắt long lanh nhìn hắn vẻ khó tin, cũng học hắn nhấc chén, nếm thử một ngụm."Đừng..."Cung Thượng Giác chưa kịp ngăn bàn tay nàng lại, Thượng Quan Thiển đã ngay lập tức uống hết nửa chén canh. Đôi môi nàng mím chặt lại, hai mắt bỗng ngấn nước."Là lỗi của ta..."Cung Thượng Giác xót nàng, lập tức rót chén trà đưa tới.Thượng Quan Thiển chính mình cũng không biết, giây phút đôi mắt nàng long lanh ngước lên đáng thương nhìn hắn, trái tim Cung Thượng Giác bỗng dừng một nhịp.
Cung Thượng Giác phản đối tham chiến, nàng không thể không giấu mưu lược binh bộ khỏi con mắt của hắn.*****Sáng hôm sau, Thượng Quan Thiển bỗng thức dậy sớm khác thường.Mặt trời chưa rạng, nàng quen lối cũ liền xuống bếp.Hạ nhân trong cung không khỏi bất ngờ, dỗ ngon dỗ ngọt nàng quay về nghỉ ngơi. Ai ai cũng sợ gánh chịu hậu quả.Thê tử Cung Nhị đại nhân bị thương, mạng của bọn họ sao có thể giữ nổi?Thượng Quan Thiển xắn tay áo, cẩn thận rửa cải thảo với nhân sâm. Nàng bắc bếp, vừa quạt vừa thổi. Thấy mặt nàng lấm tấm vệt tro, một cung nữ mạo phạm tiến đến, xin phép lau cho nàng.Thượng Quan Thiển nhận ra sự căng thẳng của hạ nhân, dịu dàng an ủi."Ngươi chắc hẳn là người mới nhập Cung không lâu, đúng không? Cung nữ ở đây quá hai năm sẽ không quản chuyện này đâu." - Nàng nhẹ nhàng nhấc nắp vung, khói hương tỏa ra nghi ngút khắp gian bếp. "Cung Nhị Tiên sinh đã quen với chuyện này rồi."Cung Thượng Giác cả đêm soạn kinh thư trong đại điện. Trên vai chỉ khoác áo choàng mỏng. Hắn mỏi mệt đưa tay xoa nhẹ thái dương, cố gắng hồi phục trí lực."Cung Nhị đại nhân, bữa sáng đã chuẩn bị."Đại điện đêm xuống khóa kín mít, một cơn gió cũng khó lọt qua khe cửa. Trừ phi có sự cho phép của hắn, bất kì ai kể cả thân cận, cũng không được phép làm phiền.Thấy có bóng người ngoài cửa, hắn trực tiếp lệnh xuống."Đem đi.""Cung Nhị Tiên sinh, là ta." Hắn vừa dứt lời, Thượng Quan Thiển liền bước đến lên tiếng, không cho hắn cơ hội từ chối.Giọng thiếu nữ mềm mại, ủy mị, không giống như người vừa thức dậy không lâu. Thượng Quan Thiển trực tiếp đẩy cửa, bưng khay bước vào.Nàng tự nhiên đến bên cạnh bàn trà, dọn dẹp sạch sẽ, còn múc sẵn cho hai người từng bát một.Cung Thượng Giác gác bút nghiên, cuộn kinh thư lại. Hắn tò mò nhìn từng cử chỉ của nàng.Đoan trang, mẫu mực, người ngoài nhìn vào sẽ không nhận ra yêu ma quỷ kế của nàng. Còn hắn luôn nhắc nhở bản thân tỉnh táo, tránh rơi vào cái bẫy mật của nàng."Việc của hạ nhân, sao nàng làm?" - Cung Thượng Giác đứng dậy bước về phía bàn trà."Ta lo công tử làm việc cả đêm mỏi mệt, hao trí lực. Vậy nên nấu chút canh đại bổ. Còn việc của hạ nhân tuy giỏi bếp núc, nhưng chắc chắn không tinh thông y dược. Biết công tử ăn chay, không thích cá, ta chỉ nấu một nồi đơn giản gồm cải thảo và nhân sâm."Thượng Quan Thiển sợ hắn nảy sinh nghi ngờ với nàng, bèn nói ra hết những thứ mình chuẩn bị, không sai sót một chữ.Mà Cung Thượng Giác nhìn thấy bộ dạng này của nàng, khóe miệng không khỏi cong lên man nguyện. Hắn nhấc chén, thử một ngụm. Không tệ, chỉ là..."Canh ta nấu không vừa miệng sao?" - Thượng Quan Thiển nhíu mày lo lắng."Không."Hắn từ từ đặt chén canh thuốc xuống, cố ngăn cơ mặt co rút lại.Thật sự rất đắng.Nhưng vì muốn thấy nàng vui, hắn không nỡ khiến nàng cất công chuẩn bị mà phải thất vọng.Thượng Quan Thiển hai mắt long lanh nhìn hắn vẻ khó tin, cũng học hắn nhấc chén, nếm thử một ngụm."Đừng..."Cung Thượng Giác chưa kịp ngăn bàn tay nàng lại, Thượng Quan Thiển đã ngay lập tức uống hết nửa chén canh. Đôi môi nàng mím chặt lại, hai mắt bỗng ngấn nước."Là lỗi của ta..."Cung Thượng Giác xót nàng, lập tức rót chén trà đưa tới.Thượng Quan Thiển chính mình cũng không biết, giây phút đôi mắt nàng long lanh ngước lên đáng thương nhìn hắn, trái tim Cung Thượng Giác bỗng dừng một nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com