Da Sac Thuong Thien Sac Mau Phao Hoa Nhan Gian
Giác cung
Sau khi tế bái xong xuôi hết thảy, Ức Tình mới cùng Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển một đường trở về Giác cung. Trên đường đi gặp không ít thị vệ cùng tỳ nữ tiến đến hành lễ, thiếu niên dưới ánh mắt tò mò cùng nghi hoặc kín đáo của bọn họ đều vô cùng bình thản, chỉ chuyên tâm dìu Cung Thượng Giác đang đi ở giữa cùng điều chỉnh bước chân của mình chậm lại để cha nương chàng theo kịp. Chàng biết sự trở về của mình đã truyền đi khắp Cung môn, ly kỳ chẳng khác nào câu chuyện ma mị "xác chết đột nhiên đội mồ sống dậy" cả. Ức Tình hơi cụp mi mắt, chàng không quan tâm bọn họ nghĩ gì về mình, không ai sống vì ánh mắt của người khác cả, người đời đều nói rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không thể nào biết được bản thân mình có bao nhiêu phiên bản thông qua miệng luỡi của người khác. Hiện tại mối quan tâm duy nhất của chàng chỉ có hai người đang đi bên cạnh chàng mà thôi.Một nhà ba người bọn họ vừa đi vừa thấp giọng trò chuyện, về đến Giác cung cũng là gần tới bữa trưa. Tháng sáu trời trong xanh, bầu trời trong vắt, không khí nơi sơn cốc Cựu Trần không ẩm ướt nhiều như những mùa khác, tuy là gần trưa nhưng trời chỉ hửng chút nắng nhẹ. Hai bên hành lang dài dẫn từ cổng chính Giác cung đến bậc thang đá là những bồn hoa đỗ quyên vừa được trồng lại từ sau trận hỗn chiến từ hơn một tuần trước. Đỗ quyên vừa được trồng mới nên hoa vẫn chưa nở, từng cụm nụ xanh non nõn nà còn đang e ấp dưới từng tàn lá rộng. Những phiến lá xanh mơn mởn phản chiếu dưới hai hàng hồ nước dài, mỗi khí cơn gió dịu nhẹ cuối hè thổi qua, mặt hồ lại gợn từng đợt sóng nhỏ, tựa như đỗ quyên đang nô đùa trong nước. Khung cảnh yên bình này hiện ra trước mắt thiếu niên, có chút lạ lẫm lại có chút quen thuộc.Thiếu niên nhìn những bậc thang đá dẫn đến chính sảnh Giác cung mà tư vị trong lòng lại bồi hồi khó tả. Đây là lần thứ hai Ức Tình đặt chân đến Giác cung, chỉ là lần này thì xao động trong lòng của chàng lại mãnh liệt hơn cả lần trước. Bây giờ thì chàng đã biết vì sao mình lại hồi hộp lạ thường khi đến Cung môn vào trưa hôm ấy, càng hiểu vì sao cảm giác đau lòng lại trỗi dậy mỗi khi nghe người khác nhắc đến hai cái tên Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển. Bởi lẽ khi đó chàng đang tiến gần với sự thật về thân thế của mình.Vén vạt áo, thẳng lưng và từ từ bước lên từng bậc thang đá với một phong thái tao nhã, mỗi bước đi đều cảm nhận được thêm một tầng ấm áp cùng hạnh phúc. Chàng đã về nhà rồi! Đây là nhà của chàng, là nơi trái tim được vỗ về sau nhiều năm lang bạc, là nơi luôn có hai người sẵn sàng bao dung tất cả mọi lỗi lầm của chàng, vì chàng mà chờ đợi ở cuối con đường, vì chàng mà lo lắng trước sau, vì chàng mà khổ sở đến tê tâm liệt phế.Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển đã sớm đứng chờ ở bậc thang cuối cùng tại sảnh chính Giác cung, bọn họ cùng nhau dùng ánh mắt từ ái nhìn về phía chàng thiếu niên nhà bọn họ đang tiến đến. Thiếu niên một thân lam y đậm màu thêu tường vân cùng một đầu tóc bạc như trích tiên bước ra từ trong ánh nắng. Con trai bọn họ đặc biệt như vậy nhưng cũng khiến người ta thổn thức đau lòng vô cùng. Toàn bộ hạ nhân cùng thị vệ Giác cung đều đã theo lệnh của Cung Thượng Giác mà tập trung trước đại sảnh. Khác với hạ nhân của nơi khác, ở Giác cung này, chủ tử của bọn họ chỉ có tiên sinh cùng phu nhân. Suốt mười mấy năm qua, bọn họ hầu hạ Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển, lại càng hiểu được nỗi nhớ nhung được tiên sinh cùng phu nhân khoá chặt trong căn phòng phía đông kia. Cứ ngỡ cả đời này tiên sinh cùng phu phân vẫn sẽ cứ lay lắt sống như thế, mà nay bọn họ ai nấy đều vui mừng thay cho tiên sinh cùng phu nhân vì tiểu chủ tử của bọn họ thật sự đã trở lại. Chỉ mới hơn một tuần trước đây, toàn bộ thị vệ cùng hạ nhân đều lo sợ với bệnh tình ngày một chuyển biến xấu đi của tiên sinh. Lại càng lo lắng hơn cho phu nhân nếu ngộ nhỡ tiên sinh không thể tiếp tục gắng gượng được nữa mà buông tay rời đi, thì phu nhân phải như thế nào đây. Thật may mắn, tiên sinh đã khoẻ lên, càng may mắn hơn nữa là thiếu cung chủ của bọn họ cũng quay về.- Thiếu cung chủ vạn an, mừng ngài quay trở về nhà – Năm hàng người cùng nhau hành lễ, từng động tác cùng biểu cảm đều nhất mực cung kính làm cho Cung Thượng Giác cùng Thượng Quan Thiển đều vô cùng hài lòng.- Mọi người đừng đa lễ, ta vừa mới quay về, có nhiều thứ vẫn còn chưa rõ, sau này còn cần phiền mọi người chiếu cố thêm một chút - Ức Tình không kiêu ngạo, gật đầu đáp lễ lại bọn họ. Tuy họ là hạ nhân, nhưng cũng cần được tôn trọng, huống chi bọn họ lại thay chàng chăm sóc cha nương trong suốt nhiều năm qua. Bản thân chàng dù biết bọn họ chỉ làm đúng bổn phận trách nhiệm của mình, nhưng tận sâu trong lòng chàng cũng biết ơn bọn họ thật nhiều. Ngừng một chút, lại nói – Sau này không cần xưng hô cầu kỳ như vậy, mọi người gọi các đệ đệ như thế nào thì xưng hô với ta như thế ấy, câu nệ quá ta lại thấy không được tự nhiên.- Nhưng tiên sinh đã phân phó... - Lão quản sự Giác cung tiến lên một bước, cung kính nhìn Cung Thượng Giác dò hỏi.- Cha tôn trọng ý kiến của ta, sẽ không trách tội các người, con nói có đúng không cha? – Thiếu niên khẽ mỉm cười với Cung Thượng Giác.- Sau này lời của A Thâm cũng chính là lời của ta cùng Thiển Thiển, các người cứ nghe theo phân phó của con trai ta là được.Cung Thượng Giác gật đầu, chỉ cần hạ nhân biết giữ phép tắc và tôn trọng Chẻo Chẻo của ông, những chuyện khác ông sẽ không can thiệp. Con trai là Cung chủ tương lai của Giác cung, lại vừa mới trở về, ông cần phải tôn trọng ý kiến của con trước mặt hạ nhân để con lập uy, trải đường cho sau này. Sau màn hành lễ thì cũng đã gần đến bữa trưa, để cho Ức Tình tự quay về phòng của mình sắp xếp một chút, Thượng Quan Thiển đổi hướng đến phòng bếp, Cung Thượng Giác quay về tư phòng một lát rồi cũng theo chân bà không lâu sau đó...----------------------------------------------Ức Tình đứng tần ngần ở cửa phòng mình quan sát hồi lâu. Đây là lần đầu tiên chàng quan sát thật kỹ căn phòng này, lần trước vì tìm mượn y phục mà đã lục qua một cần các ngăn tủ ở đây, nhưng khi đó quả thật chàng trong lúc vội vã cũng không có ấn tượng gì mấy, nhưng chàng biết căn phòng này đã được tu sửa qua. Diện tích của căn phòng này đã to hơn lúc trước rất nhiều, so với chính phòng của cha nương chàng còn muốn lớn hơn một chút. Trong lòng thiếu niên lập tức có một dòng nước ấm chảy qua, có lẽ từ sau cái đêm mà chàng lặng lẽ rời đi, cha nương đã bắt đầu hạ lệnh tu bổ lại toàn bộ, chỉ chờ mong một ngày chàng có thể đường đường chính chính dùng thân phận chủ nhân mà bước vào đây.Mọi ngóc ngách trong căn phòng này đều chứa đựng toàn bộ yêu thương của Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển dành cho con trai của họ. Vừa bước vào cửa, tầm mắt liền chạm phải một bàn trà thấp cùng với ghế ngồi tiếp khách được chạm trổ tường vân tinh xảo bằng gỗ lim cứng chắc, đệm ngồi màu nhạt mang đến vẻ thanh nhã cho căn phòng. Trên bàn trà có một bộ trà cụ cùng một lư hương nhỏ, tuy đây không phải là thứ chàng hay quen dùng, nhưng những sắp xếp này cũng đủ làm tim chàng cảm thấy ấm áp. Phía sau bàn trà là dàn chậu mặc lan cỡ nhỏ, từng nụ hoa đang e ấp chuẩn bị bung nở, một vài nụ đã khoe sắc từ sáng sớm hôm nay như chào đón chủ nhân của nó quay trở về. Hương mặc lan thanh khiết cùng trầm hương đang được đốt càng khiến cho căn phòng ấm áp hẳn ra.Nằm chếch về phía bên trái cửa phòng là một án thư bằng gỗ lim quý giá, trên đó đầy đủ văn phòng tứ bảo cùng các loại giấy khác nhau. Ngay cả giá treo bút lông cũng được chạm bằng ngọc thạch trong vắt. Một chậu mặc lan con con đặt mình khiêm tốn trên một góc án thư. Trên tường phía sau án thư có treo một bức tranh tứ bình được khảm bằng xà cừ, mang một nét độc đáo riêng nhưng cũng thập phần quý giá. Mỗi khi cửa mở thì xà cừ dưới ánh nắng sẽ lấp lánh ánh bạc, vô cùng lung linh và đẹp mắt. Hai bên tường của án thư là hai giá sách lớn, ngoài một số đồ trang trí bằng ngọc ra thì toàn bộ chỗ trống còn lại đều được lấp đầy bởi sách và sách, toàn bộ sách đều chiếu theo sở thích và thói quen của chàng mà lựa chọn.Đối diện án thư là một bức bình phong sơn thuỷ, thiếu niên tinh ý nhận ra đây là quang cảnh của sơn cốc Cựu Trần buổi sớm mai. Bức bình phong này ngăn cách giữa phòng ngoài và phòng ngủ bên trong. Ức Tình tiến lên vài bước, đi vòng qua bình phong, trước mặt chàng mà một chiếc giường gỗ lê được chạm khắc tinh tế. Màn giường lam nhạt bằng sa mỏng rủ xuống hai bên, chăn gối được gấp gọn cùng đệm trải trên giường cũng là màu sắc thanh nhã mà chàng yêu thích.Cách giường khoảng mười bước chân là một dãy tủ y phục, đêm ấy, chàng đã lục qua toàn bộ những chiếc tủ này rồi, cũng nhớ kỹ từng món đồ được xếp gọn gàng trong đó. Toàn bộ chúng đều là y phục của chàng, bắt đầu từ năm năm tuổi cho đến tận năm mười tám tuổi. Trung y, thường phục, áo khoác ngoài, áo lông, bao tay, giày cùng y phục cưỡi ngựa, y phục cho cả bốn mùa,... còn có vô vàn những món đồ khác, không thiếu một chút gì. Khác với tông màu trầm cùng tối tăm của Cung môn, những chồng y phục trong tủ này đều là màu sắc tươi sáng, thanh nhã, cùng với những loại hoa văn mà chàng yêu thích lúc nhỏ. Tất cả những thứ thuộc về sở thích của chàng, nương đều nhớ rõ tất cả.Đóng lại một loạt cửa tủ và quay trở lại giường, từ từ ngồi xuống để bình ổn một mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Tầm mắt thiếu niên lập tức chú ý đến mấy chiếc rương gỗ được đặt sát tường, khuất phía tận cuối giường, những thứ này là lần đầu tiên chàng nhìn thấy. Ức Tình lập tức đứng lên đi tới đó, mấy chiếc rương này đều đã sờn cũ theo từng năm tháng, nhưng lại được giữ gìn vô cùng kỹ, hoàn toàn không dính một chút bụi nào, trong đó sẽ là thứ gì đây... Trái tim thiếu niên đập mỗi lúc một nhanh hơn, đôi tay thon dài có chút run rẩy mở từng chiếc rương gỗ. Vừa thấy những thấy bên trong, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, đây là....Tư vị hỗn tạp trong lòng càng lúc càng nhiều, nhiều hơn hết là nỗi chua xót cùng khổ sở. Bản thân chàng nhiều năm qua vì mất đi trí nhớ mà như sống một cuộc đời khác. Mặc dù tuổi thơ chàng thiếu vắng bóng hình phụ mẫu nhưng bù lại có được sự quan tâm của nhiều người, sư phụ, sư mẫu, sư huynh... tuy rằng bọn họ đối với chàng là bốn phần chân tâm, sáu phần lợi dụng cùng hư tình giả ý, nhưng chàng vẫn thật sự vô cùng biết ơn khoảng thời gian ngắn ngủi ấy. Hơn nữa chàng còn có Tinh Nhi bầu bạn cùng thuộc hạ trung tâm, được tự do bay nhảy trên giang hồ, rong ruổi trời Nam đất Bắc. Còn cha nương chàng chỉ có thể ngày qua ngày gửi gắm nhớ nhung vào những món đồ này, tự mình gặm nhấm nỗi đau khi nghĩ rằng chàng đã chết. Lại cùng nhau bầu bạn qua những đêm dài đau bệnh không nguôi. Mỗi lần như vậy lại là một lần dao cùn cắt tim, dằn vặt suốt mười mấy năm. Người đời đều nói "Đứa trẻ hạnh phúc dùng tuổi thơ ôm ấp cả cuộc đời, đứa trẻ bất hạnh dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ", vậy còn phụ mẫu bất hạnh thì phải làm sao để chữa lành đây? Khi mỗi ngày trôi qua, thời gian để chàng báo hiếu lại ít đi thêm một ngày, ôm thật chặt món đồ trong tay, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên sườn mặt cương nghị của thiếu niên. Từ chỗ đặt rương gỗ là một cánh cửa sổ thật lớn có thể nhìn thẳng ra ngoài chính sảnh, đối diện với phòng chàng là chiếc đình bát giác kia. Bên cạnh là một cây hoè cành lá xum xuê, trên đó còn treo một chiếc đu vừa đủ hai người trưởng thành ngồi, chàng đã sớm đoán được ai là người đã trồng cây cùng mắc đu ở Giác cung rồi, nhưng vẫn muốn xác nhận lại một chút. Hít một hơi thật sâu, có chút lưu luyến cất món đồ nhỏ lại vào rương và đóng nắp kỹ, sau đó mới nhẹ bước chân đi ra ngoài....Ức Tình đứng trầm ngâm trước gốc hoè một lúc lâu, dựa vào độ lớn của thân cây thì có lẽ cây đã được trồng ít nhất là mười mấy hai mươi năm rồi. Vỏ cây hoè xù xì, trải qua vết tích của năm tháng, bây giờ chỉ mới tháng sáu, vẫn chưa tới mùa hoa. Ấy vậy mà cây hoè ở Giác cung đã bắt đầu kết nụ rồi, những chiếc nụ li ti nhỏ xinh nô đùa trong gió. Thiếu niên chầm chậm ngồi xuống chiếc đu nhỏ, khẽ đung đưa đu, khép hờ đôi mắt để cảm nhận được không khí ẩm thấp của sơn cốc Cựu Trần đang phảng phất nơi chóp mũi, mùi hương thoang thoảng của hoa đỗ quyên cùng nguyệt quế hoà quyện cùng mùi cỏ cây của tán hoè rậm lá - hương vị xa lạ nhưng lại thập phần thân thuộc... Bỗng có tiếng bước chân đang tiến gần đến chỗ chàng ngồi, chàng biết người đến là ai, là thị vệ Hồng Ngọc của cha - Kim Phục, người lần trước đã dẫn đường cho chàng đến Giác cung, cũng là người đã hầu hạ bên cạnh cha chàng suốt mấy chục năm qua, y nắm trong tay không ít chuyện của phụ mẫu chàng. Ức Tình vốn cũng muốn đi tìm hắn để hỏi rõ một số chuyện, không ngờ là hắn lại chủ động đến tìm chàng, xem ra là ấm ức thay cho chủ tử của mình. Trong lòng thiếu niên đột nhiên có chút vui vẻ, bên cạnh cha nương chàng có không ít thuộc hạ trung thành đã chăm sóc bọn họ trong những năm qua, như vậy chàng cũng yên tâm một chút. Đợi khi tiếng bước chân dừng hẳn bên cạnh mình, thiếu niên mới từ từ mở mắt và dừng đung đưa đu lại, chủ động mở lời trước.- Kim Phục thúc thúc, ta chờ thúc đã lâu rồi – Khẽ mỉm cười với người đối diện.- Thiếu cung chủ biết thuộc hạ có lời muốn nói sao? – Kim Phục ngạc nhiên, vị tiểu chủ nhân này đúng là không đơn giản, nhưng rồi hắn nhanh chóng bình tĩnh lại. Có gì cần phải ngạc nhiên chứ, vị chủ tử này là nhi tử của Cung Nhị tiên sinh, năng lực tất nhiên bất phàm.- Thúc cứ gọi ta là A Thâm là được rồi, hoặc như xưng hô với các vị đệ đệ ấy. Thúc là người thân thiết bên cạnh cha, vậy nên không cần khách sáo với ta như thế.Không trả lời câu hỏi của người trước mặt, thiếu niên trực tiếp nói ra nghi vấn trong lòng mình. Tuy là hỏi nhưng lại mười phần khẳng định, giọng nói có chút xúc động nhưng nhanh chóng bị chủ nhân giấu đi rất kỹ.- Cây hòe này là do cha ta trồng, đu này cũng là do cha mắc lên đúng không? Cũng đã trồng được nhiều năm lắm rồi phải không?Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt vị thị vệ kia, Ức Tình biết mình đã đoán đúng, a... trong lòng giờ đây vừa ngọt ngào vừa chua xót. Chàng muốn biết thêm về mọi thứ của cha nương trong những năm chàng vắng mặt, dù rằng cũng đoán được lòng mình sẽ đau đến mức nào khi biết được toàn bộ câu chuyện. Nhưng thế này không là gì cả so với những gì mà cha nương chàng đã phải gánh chịu.- Vâng từ năm mà công tử "qua đời", cả Giác cung chìm trong u buồn. Sau cái đêm mà tiên sinh đưa "bài vị" của công tử vào từ đường, lúc tiên sinh quay lại đã tự tay trồng xuống một gốc hòe. Thuộc hạ còn nhớ rõ năm ấy, cây hòe chỉ mới chừng một năm tuổi, cao ngang ngực một người trưởng thành, ấy vậy mà đến nay nó đã lớn như thế này rồi. Còn về phần xích đu này, năm năm sau khi hòe đã hoàn toàn trưởng thành, cành lá đã đủ cứng cáp để chịu đựng được sức nặng. Tiên sinh liền tự tay chọn gỗ, đóng đu, và cũng chính tay người đã treo nó lên. Năm đó, tiên sinh đã trầm ngâm đứng trong gió lạnh ở đây rất lâu, người còn nói với thuộc hạ rằng không biết công tử có thích chiếc đu này không. Thuộc hạ không ít lần bắt gặp tình cảnh tiên sinh hoặc phu nhân ngồi trong lương đình, ngẩn người nhìn chăm chăm vào chiếc xích đu với ánh mắt vô cùng dịu dàng, pha lẫn tiếc nuối và đau khổ khôn cùng. Tuy rằng tiên sinh cùng phu nhân chưa từng nói ra, nhưng chúng thuộc hạ đều biết bọn họ rất nhớ mong công tử. Công tử xin thứ cho thuộc hạ lắm lời, tiên sinh cùng phu nhân quả thật đã sống khổ sở vô cùng. Nhưng vì sao...?- Vì sao mà ta biết à? – Thiếu niên cười khẽ - Cây hoè tượng trưng cho tình phụ tử, vì vậy chỉ có cha ta mới nghĩ đến chuyện trồng nó mà thôi. Còn về phần phòng của ta, có phải...- Vâng, sau khi công tử không từ mà biệt, tiên sinh cùng phu nhân đã nhốt mình trong phòng của ngài cả đêm, cũng chong đèn thức suốt đêm đó. Thuộc hạ đứng hầu hạ ở bên ngoài lo lắng vô cùng, bèn tự ý trộm nhìn thì thấy phu nhân lấy từng kiện y phục của công tử từ tủ ra rồi tỉ mỉ xếp lại. Còn tiên sinh thì tự tay lau dọn và xếp sách cho công tử cả đêm, ngay cả nhũng món đồ chơi nhỏ trong rương, ngài ấy cũng tự tay lau qua một lần. Hôm sau, tinh thần tiên sinh mệt mỏi, mắt phu nhân cũng sưng húp vì khóc, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ gấp gáp tìm công tượng tu bổ hoàn toàn phòng của ngài. Từng bức tranh, bình hoa, và đồ vật trong phòng ngài đều là chính tay tiên sinh cùng phu nhân chuẩn bị. Bọn họ nói những năm qua ngài đã chịu khổ rất nhiều, họ muốn bù đắp tất cả cho ngài.- Ta đã biết, cảm ơn thúc. Ta vẫn còn nhiều việc muốn hỏi thúc, e là sau này sẽ tiếp tục làm phiền đến thúc.Thiếu niên nhìn thấy Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển đi tới từ xa cũng thức thời mà không hỏi tiếp nữa. Chàng còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu, khoảng cách mười ba năm chẳng thể nào có thể hỏi rõ trong một sớm một chiều được. Theo sau bọn họ là tỳ nữ bê bữa trưa đến bên ngoài lương đình. đợi cho Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển đã an vị, Ức Tình mới tiến đến bên bàn đá, ngồi đối diện hai người bọn họ.- Ban nãy Chẻo Chẻo đang nói gì với Kim Phục thế, vì sao thấy bọn ta đến lại thôi rồi?Thấy con trai dùng vẻ mặt đăm chiêu trò chuyện với Kim Phục, Thượng Quan Thiển không nhịn được mà hỏi, nhiều năm qua phu thê họ sớm đã xem hắn như người nhà, bây giờ bà hỏi như thế cũng chỉ là thấy biểu cảm của con có chút không đúng, muốn quan tâm con thêm mà thôi. Phu thê bà cũng lo lắng có kẻ nào đó trong Cung môn đã nói những lời gì hoặc có hành động xúc phạm đến con trai họ bị Kim Phục nghe được.- Con đang hỏi Kim Phục thúc thúc Tàng Thư Các đi hướng nào ạ. Không biết con có thể đến đó mượn sách không cha? Cung môn giới nghiêm, có những nơi quả thật người ngoài không thể đến.Thiếu niên tự nhiên mà chặn lời nói thật thà của Kim Phục sắp thốt ra khỏi miệng hắn. Chàng biết Kim Phục không muốn giấu chủ tử của hắn điều gì nhưng cuộc trò chuyện giữa hắn và chàng không cần để cha nương biết khiến họ lại càng bận lòng. Kim Phục vừa nghe lời của thiếu cung chủ nhà hắn liền biết ý của chàng, tiểu chủ tử muốn âm thầm tìm hiểu cuộc sống nhiều năm qua của tiên sinh cùng phu nhân. Chuyện này nếu như đã không gây hại gì cho tiên sinh thì hắn nghe lời chàng là được rồi, dù sao thì vị tiểu chủ tử trước mắt hắn là trân bảo của Cung Nhị tiên sinh, hắn nào dám bất kính với chàng.- Không có nơi nào trong Cung môn này mà con không thể đi cả, huống hồ Tàng Thư Các cũng không có bí mật gì quan trọng. Khi nào con muốn đến đó thì bảo Kim Phục dẫn đường một lần. Con không phải người ngoài, Giác cung là nhà của con, Cung môn cũng như thế, muốn đi những nơi khác liền tìm cha lấy lệnh bài.- Vâng, cảm ơn cha.Cung Thượng Giác cười nhẹ, ông cũng đoán ra câu chuyện giữa bọn họ không chỉ đơn giản như vậy, nhưng con trai chưa muốn nói, ông cũng không tiện ép buộc con làm gì, ông sẽ chờ một ngày con chủ động tâm sự với bọn họ. Kim Phục thấy thị nữ đã sắp xếp xong bàn ăn cũng tự giác mà cáo lui cùng với thị nữ, nhường không gian riêng tư lại cho một nhà ba người. Đợi khi toàn bộ hạ nhân đã lui xuống hết, Cung Thượng Giác mới tiếp tục lên tiếng sau khi trầm ngâm một lúc lâu. Ban nãy phu thê ông đứng từ xa đã thấy rõ dáng vẻ Ức Tình thoải mái nhè nhẹ đẩy đu trong gió, bọn họ còn nghĩ mình đã nhìn nhầm. Tựa như con trai chưa từng rời xa bọn họ nhiều năm, hình ảnh cậu bé Chẻo Chẻo năm tuổi cùng thiếu niên mười tám tuổi chồng chéo lên nhau, khiến họ càng không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng.- Chẻo Chẻo có thích chiếc xích đu đó không con? Cha vốn nghĩ sẽ giúp con đẩy đu khi con quay về, lúc đó chắc chắn phụ tử ta sẽ có nhiều khoảng thời gian vui vẻ bên nhau lắm. Nhưng Chẻo Chẻo trưởng thành nhanh quá, hiện tại cha có chút lực bất tòng tâm.Cung Thượng Giác hơi cụp mắt, cười buồn, dựa vào thể lực của hai phụ tử họ bây giờ thì đừng nói là cõng con trai như ông từng ao ước, đến cả đẩy đu cho con ông cũng không làm được. Việc trúng cổ độc nhiều năm qua đã lấy đi của Cung Thượng Giác quá nhiều thứ, tuy hiện tại tính mạng ông đã vô lo, võ công cùng nội lực đã quay lại, nhưng sức khoẻ lại không bằng như lúc trước nữa. Ông biết rõ sức khoẻ của bản thân mình hơn ai hết, nếu muốn tiếp tục có thêm nhiều thời gian bên cạnh mẫu tử bọn họ thì cần phải chú ý điều dưỡng thân thể nhiều hơn nữa, không thể lại tiếp tục vì tất cả chuyện lớn chuyện bé của Cung môn mà lao lực. Thượng Quan Thiển khẽ siết tay Cung Thượng Giác đang để trên bàn, an ủi phu quân. Bà biết tiếc nuối trong lòng phu quân vô cùng nhiều, bà may mắn còn có được khoảng thời gian năm năm ít ỏi với Chẻo Chẻo, còn phu quân đã lỡ mất khoảnh khắc con chào đời, lại lỡ mất cả khoảng thời gian ấu thơ của con trai. Những năm qua không phải là phu thê họ chưa từng cố gắng, Cung Thượng Giác còn từng bàn qua với Thượng Quan Thiển sinh thêm một đứa trẻ không những để bù đắp những tiếc nuối của ông, mà còn vì lo lắng cho tương lai sau này của Thượng Quan Thiển nếu ngộ nhỡ ông có rời đi thì bà vẫn còn nơi dựa dẫm nửa đời sau này. Thế nhưng ý nghĩ ấy lại nhanh chóng bị phu thê bà gạt đi, một phần vì thân thể của Thượng Quan Thiển bị tổn thương quá lớn sau khi sinh Chẻo Chẻo, khó có thể mang thai và sinh con thêm lần nữa, một phần vì sau khi cân nhắc kỹ thì phu thê ông cũng không muốn dùng một đứa bé khác để lấp đầy khoảng trống mà Chẻo Chẻo để lại, dù đứa bé ấy có là con ruột của họ, là đệ đệ hoặc muội muội ruột của Chẻo Chẻo đi chăng nữa.- Con thích lắm, cảm ơn cha. Mùa hoa hòe lại sắp đến rồi, cha xem chúng kết nụ sớm rồi kìa. Những gì mà cha muốn nói với con trong mười ba năm qua, ban nãy nó đã thuật lại hết cả rồi – Dừng một chút, Ức Tình với sang bên kia, dùng tay mình bao lấy tay hai người họ đang để ở trên bàn rồi mới tiếp tục – Bây giờ tới lượt Chẻo Chẻo đẩy đu cho cha nương, chúng ta cũng sẽ vui vẻ mà, cha đừng buồn, có được không ạ.- Được cha nghe con, mau ăn cơm đi, hôm nay Thiển Thiển xuống bếp nấu những món con thích - Trong lòng Cung Thượng Giác lập tức ngọt ngào như rót mật, con trai đang an ủi bọn họ.Nhìn thấy tâm trạng của Cung Thượng Giác cùng Thượng Quan Thiển tốt lên nhiều, thiếu niên khẽ mỉm cười, chủ động xới cơm cho nhị vị tổ tông nhà chàng, hầu hạ họ dùng bữa. Một bàn ăn đơn giản chỉ có bảy món, bốn mặn, một canh, một món canh ngọt, cùng một đĩa bánh hạt dẻ nướng – là món ăn vặt mà chàng thích nhất thời ấu thơ. Một bàn ăn đơn giản như nhiều gia đình bình thường khác, nhưng đối với Ức Tình mà nói lại là sự ấm áp vô cùng lớn. Mười ba năm nay, trừ những lúc trở về Đào Hoa Ổ hoặc Túc Duyên Hiên cùng Trọng Trích Tinh ăn cơm ra, thì đa số thời gian chàng đều bôn ba ở bên ngoài, cũng chỉ dùng bữa một mình, thuộc hạ bên dưới nào dám ngồi cùng mâm với chủ tử là chàng. Vậy nên bữa cơm hôm nay thật khác biệt, ngoài Trọng Trích Tinh, cuối cùng Ức Tình cũng có người cùng dùng bữa, đây còn là phụ mẫu thân sinh của chàng nữa chứ, khoé mắt thiếu niên nóng lên. Hơn nữa từng món ăn hiện diện trên bàn này lại khiến cho những trang ký ức tuổi thơ như được lật trở lại... Thiếu niên gắp một đũa thức ăn đầu tiên trên đĩa nhỏ mà ban nãy Thượng Quan Thiển gắp cho chàng và bỏ vào miệng, từ tốn nhai nuốt rồi cúi gằm mặt và im lặng thật lâu. Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển ngồi đối diện cũng chỉ động đũa cho có lệ rồi buông bát, dù trước đó con trai đã gắp thức ăn cho họ. Phu thê họ dường như đang nín thở và thấp thỏm hồi hộp dõi theo từng hành động của thiếu niên đối diện. Tách... Một giọt nước mắt đột ngột rơi xuống bát cơm trước mặt thiếu niên, cũng khuấy động tâm tình của hai người đối diện, khiến họ lập tức hoảng hốt.- Chẻo Chẻo, không ngon à con? Khó nuốt lắm sao? Vậy thôi đừng ăn nữa, nương...Thượng Quan Thiển lo lắng, vội vàng ngăn cản Ức Tình. Tuy mười mấy năm nay số lần xuống bếp của bà nhiều không đếm xuể, thế nhưng đa phần đều là để nấu thực dưỡng cho Cung Thượng Giác. Lại chiếu theo khẩu vị của ông mà nấu đồ ăn thanh đạm. Thượng Quan Thiển vẫn còn nhớ rõ con trai bà thích ăn những gì, một bàn đồ ăn hôm nay là do bà đặc biệt xuống bếp bận rộn từ khi về Giác cung đến bây giờ. Không những thế, lúc bà gần hoàn thành xong mọi thứ thì phu quân bước vào, hành động tiếp theo của ông khiến cho bà phải trợn mắt ngạc nhiên...- Không phải ạ... Ngon lắm, hương vị vẫn như trong ký ức của con, chưa từng thay đổi. Dù rằng những năm qua, con tìm đến bao nhiêu đầu bếp với tay nghề xuất chúng nhưng tất cả bọn họ cũng không thể nào nấu ra được hương vị này - hương vị của mẫu thân.Thiếu niên ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào phụ mẫu của mình, miệng cười nhưng đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào. Ngưng một chút, cũng không chờ Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển nói thêm gì, Ức Tình lại tiếp tục, dường như chàng cũng chỉ đang muốn trải lòng mà thôi, hoàn toàn không quan tâm hai người đối diện có lắng nghe hay không. Thiếu niên mười tám tuổi giờ đây chỉ như một đứa trẻ con rong chơi cả ngày, chịu nhiều ấm ức bên ngoài và chỉ muốn làm nũng để tìm được chút an ủi chở che từ phụ mẫu khi trở về nhà.- Cha nương không biết đâu, bọn họ nấu nướng khó ăn chết đi được, món nào cũng thích cho thật nhiều hành lá, lại còn thêm lá hẹ, lúc thì nêm mặn, lúc lại nêm vô cùng ngọt. Món xào lại cho nhiều cà rốt còn hơn rau xanh, đây là công thức kỳ cục gì thế chứ. Vậy mà ai ai cũng vỗ ngực tự nhận bản thân mình là đầu bếp hạng nhất, còn lừa đi rất nhiều bạc của con.- Con đó, không phải người ta nấu ăn dở, mà là bản thân con quá kén chọn. Tính tình đại thiếu gia, cũng không biết là giống ai. Từ nhỏ đến lớn đều không hề thay đổi, tiểu cô nương Trích Tinh ở bên cạnh con chắc cũng phải chịu khổ theo con nhiều.Thượng Quan Thiển sau khi khôi phục tâm tình, liền không khách khí khinh bỉ con trai nhà bà, cũng không quên liếc xéo Cung Thượng Giác đang ngồi kế bên. Hai phụ tử nhà này khẩu vị y chang nhau, chỉ là so với phu quân, con trai còn chịu ăn thêm thịt cá nữa nên mới có thể đầy đủ chất dinh dưỡng hơn một chút. Nhưng mà bà biết Chẻo Chẻo nhà bà ăn thịt cá cũng có chọn lọc, không phải loại nào cũng ăn.- Nàng bình phẩm con trai thì cũng đừng nên đá xéo vi phu chứ, phu nhân hôm nay mạnh miệng thật đó.Cung Thượng Giác cười khổ, được rồi, ông công nhận Thiển Thiển nói đúng, con trai ông quả nhiên kén chọn giống ông. Ông dù nhiều năm ăn chay nhưng quả thật không chịu nổi mùi hương hành lá, hẹ cùng cà rốt. Những năm này vì ông lâm trọng bệnh, cần bổ sung nhiều dinh dưỡng, Thiển Thiển không để ông tiếp tục ăn chay hoàn toàn như trước kia, bà sẽ hầm cháo cùng với các loại thịt, cá cho thật nhừ, vì vậy mà ông cũng đã quen dần với thức ăn mặn, chỉ là sẽ ăn vô cùng ít.- Còn không phải hay sao, con trai giống chàng nên kén cá chọn canh. Nhưng mà cũng tốt, phụ tử hai người đều cùng một khẩu vị, đỡ tốn công thiếp suy nghĩ phải nấu nhiều món khác nhau để chiều lòng cả hai người. Chẻo Chẻo, ngon thì ăn nhiều một chút, con xem con kìa, chỉ cách biệt mới mấy ngày mà đã gầy đi một vòng lớn. Thượng Quan Thiển ban nãy nghe con trai bà nói như vậy cũng đau lòng, vành mắt bà cùng phu quân cũng đỏ hoe. Bà cùng Cung Thượng Giác mỗi người một đũa, liên tục gắp thức ăn đến mức bát của thiếu niên cũng sắp thành một ngọn núi nhỏ. Vẫn là Ức Tình kịp thời ngăn bọn họ lại, chàng dở khóc dở cười, nếu như không ngăn lại cũng không biết chàng phải tiếp tục ăn thế nào.- Cha nương đừng chăm con nữa, nếu hai người còn gắp nữa thì ngọn núi này sẽ đổ xuống mất, cha nương mau ăn cơm đi ạ.- Con nói thật đi, sức khoẻ của con sau hôm đó thật sự không có vấn đề gì chứ? Hay là một lát nữa cha bảo Viễn Chuỷ đến xem một lần để hai người chúng ta yên tâm.- Không cần phiền thúc thúc đâu cha, con thật sự không sao mà. Gầy đi chẳng qua do mấy ngày sau khi rời khỏi sơn cốc Cựu Trần con nhiễm chút phong hàn, lại thêm mất ngủ nên mới như vậy. Thật sự chẳng phải vì giải cổ đâu, cha nương yên tâm đi nhé. Hai người mau ăn cơm đi, thức ăn nguội rồi cũng không ngon nữa, con gắp thức ăn cho cha nương nhé. Hơn nữa, con trai đói quá rồi, cha nương không động đũa thì con làm sao dám ăn chứ.Một bữa cơm đơn giản, một nhà ba người cũng không câu nệ bất kỳ quy củ nào, thay phiên gắp thức ăn cho nhau, chậm rãi ăn hết bữa cơm đoàn viên đầu tiên sau khi bảo bối nhà họ quay trở về nhà. Thỉnh thoảng, một vài cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo hương nguyệt quế, ghé vào đình bát giác mà vây xem khung cảnh ấm áp này. Ba người chậm rãi ăn hết bữa trưa cũng đã hơn nửa canh giờ sau đó, hạ nhân sau khi dọn xong bàn thì thức thời mà lui xuống, chỉ để lại bộ trà cụ cầu kỳ nhiều món mà chàng mang đến Giác cung làm lễ vật.Ức Tình dưới ánh mắt tò mò thích thú của Cung Thượng Giác cùng Thượng Quan Thiển mà bày từng món trà cụ ra bàn. Nào là bếp lò, ấm nước cỡ trung, ấm trà nhỏ, chén vừa, chén nhỏ, kẹp gắp trà,... Sau khi bày biện xong tất cả rồi mới nhìn biểu cảm phụ mẫu mình, khẽ cười và bắt đầu quy trình pha trà phức tạp của chàng.Chàng thành thạo bắt nước lên bếp nhỏ đun sôi. Lại dùng kẹp tre gấp một ít lá trà Bách Sinh cho vào chén nhỏ, đợi khi nước bắt đầu hơi sôi rồi mới đổ ít nước sôi vào chén, chầm chậm lắc đều tráng qua một lần nước sôi để làm sạch cặn bụi của lá trà. Sau đó đổ bỏ phần nước đầu tiên, rồi mới cho Bách Sinh trà vào lại ấm nhỏ, thêm nước sôi vào hãm trà lần nữa. Quy trình pha trà phức tạp, bộ trà cụ cầu kỳ tráng men đậm với hoa văn độc đáo dưới đôi bàn tay thon dài trắng trẻo của thiếu niên tạo thành một ý cảnh vô cùng đẹp mắt, khiến cho đôi phu thê ngồi đối diện nhìn đến mê mẩn. Hai người liếc mắt nhìn nhau, thấy ý cười xẹt qua trong ánh mắt đối phương, con trai họ đa tài đa nghệ, trình độ thưởng thức trà bậc này, chính họ cũng tự nhận không bằng.Ức Tình lật một chiếc đồng hồ cát nhỏ trên khay ước lượng thời gian, trong lúc đó thì dùng nước sôi còn lại để làm sạch các tách trà nhỏ. Đợi khi cát chảy xong thì nước trà trong ấm đã cũng ngả sang màu vàng nhạt. Hương thơm đặc biệt của Bách Sinh tản ra, quẩn quanh chóp mũi của hai người đối diện. Thiếu niên thuần thục rót trà ra chén nhỏ, sau đó lại từ chén mà lần lượt rót vào hai tách trà. Hai tay nâng chung trà cung kính mời Cung Thượng Giác trước, rồi mới đến Thượng Quan Thiển, sau cùng mới tự rót cho mình một tách, chầm chậm giới thiệu bằng âm điệu nhẹ nhàng.- Cha nương, đây là Bách Sinh trà mà lần trước con nhắc đến. Trà này không mang tính hàn cũng không quá nhiệt, thích hợp để dùng cho bốn mùa, kết hợp với một số dược liệu khác có thể góp phần điều dưỡng thân thể. - Bách Sinh... cái tên này thật là đặc biệt – Thượng Quan Thiển ngắm nhìn màu sắc trong chung trà trên tay bà, một màu vàng nhạt trong vắt, hoàn toàn không lẫn bất kỳ tạp chất hay cặn trà nào. Ngụm đầu tiên vừa chạm đầu lưỡi đã cảm thấy đắng chát vô cùng, nhưng khi nước trà từ từ trôi xuống cổ họng lại cảm nhận được vị ngọt thanh cùng hương sen thoang thoảng, pha chút tinh khiết của nước suối đầu nguồn.- Vâng ạ, trải nghiệm trăm sinh bách thái của nhân gian trong một ngụm Bách Sinh, uống là trà nhưng phẩm lại là nhân sinh. Đây là khởi nguồn của tên loại trà này. - Thưởng trà chính là thưởng sắc, thưởng hương, thưởng vị, thưởng nhân sinh. Đều nói đậm là trà, nhạt cũng là trà, nóng thì hương toả, lạnh thì hương bay, lòng người ấm lạnh như trà, âu cũng chính là nhân sinh, đặt tên thật tốt. Nghe nói loại trà này sản lượng không nhiều, thật vậy chăng? – Cung Thượng Giác nâng chung trà, tao nhã đưa lên chóp mũi khẽ ngửi, cảm thán một câu trà ngon, Chẻo Chẻo tìm đâu ra được loại trà độc đáo thế này chứ.- Dạ, một năm chỉ có một vụ xuân, trực tiếp dẫn nước từ đỉnh Thanh Loan để tưới tiêu. Lại được tuyển chọn từ những búp trà non nhất, ủ lạnh ở hầm băng Đào Hoa Ổ hai mươi ngày, sau đó được mang đi sao trên lửa rất nhỏ ba ngày ba đêm, sau cùng là gói trà vào từng nụ sen vừa nhú, ban ngày tắm nắng ấm, hằng đêm tắm trăng lạnh. Ủ thêm một tuần trăng nữa là có thể lấy ra dùng rồi.- Ban nãy cha đã xem qua, hơn bốn rương lớn chỉ toàn là Bách Sinh, ước lượng là gần nửa sản lượng năm nay rồi phải không? – Vừa nghe con trai giải thích, Cung Thượng Giác chắc chắn cả mười phần là trà này từ tay con ông mà ra cả.- Dạ, một nửa được dùng làm cống trà vận chuyển vào cung cấm, nửa còn lại đều mang đến Giác cung. Con vẫn còn nhớ lần trước cha nương đều nói thích hương trà trên y phục của con. Bả trà sau khi hãm xong đều được giữ lại để xông vào y phục ạ, lần sau con sẽ bảo hạ nhân làm cho cha nương.- Được, Chẻo Chẻo mau thử món này đi, là bánh hạt dẻ mà con yêu thích nhất.Ức Tình cầm một chiếc bảnh nhỏ, bề ngoài không được xem là đẹp mắt lắm, thậm chí còn có vài chỗ bị cháy xém. Trong mắt loé lên một tia hiểu rõ, chắc chắn trù phòng không dám dâng lên một đĩa bánh bị cháy thế này cho chủ tử, tay nghề của nương chàng thì vô cùng tốt, vậy nên bánh này chỉ có thể là từ... Thiếu niên lơ đãng cắn một miếng bánh, cũng thấy được ánh mắt thấp thỏm không chút che giấu của cha chàng, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng cảm động. Quân tử tránh xa nhà bếp, nhưng cha đã vì chàng mà tự tay xuống bếp làm loại bánh chàng thích nhất, tuy vị vô cùng khó ăn, nhưng bây giờ chàng chỉ thấy ngọt ngào nơi khoang miệng, ấm áp trong đáy lòng.- Ngon lắm ạ.Thiếu niên mỉm cười khi thấy Cung Thượng Giác lén lút thở phào nhẹ nhõm, còn Thượng Quan Thiển kế bên đã nhịn cười đến sắp không trụ được. Hơn bốn mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên phu quân đặt chân xuống bếp, ấy vậy mà đã được con trai khen ngon. Ban nãy bà đã vụng trộm nếm thử, vị bánh khó ăn muốn chết, ngoài hương thơm ra thì không thể liên tưởng được đĩa bánh trước mặt họ là bánh hạt dẻ nữa rồi. Xem ra Chẻo Chẻo đã đoán được là người nào làm nên quyết định giữ lại mặt mũi cho phụ thân nó. Nhưng bản thân bà lại muốn trêu chọc phu quân hơn, bèn đưa một chiếc cho ông, thậm chí còn có lòng tốt dâng đến bên môi đối phương, dịu dàng mỉm cười, nhưng đuôi hồ ly thì đã sớm ngoe nguẩy sau lưng Thượng Quan Thiển rồi. - Nương, khoan...Lúc Ức Tình nhận ra ý định của nương chàng thì muốn lên tiếng can ngăn cũng đã muộn, cha chàng đã cắn một miếng rồi. Chỉ thấy biểu cảm bình thản ban đầu trên mặt Cung Thượng Giác từ từ nứt vỡ, ông nhíu mày kiếm, thậm chí sặc ho một hồi. Thượng Quan Thiển đã cười đến hai mắt cong cong, thưởng thức biểu tình hiếm có của phu quân bà. Bánh vị quá mặn, lại còn nghe mùi khói bếp nồng nặc, vội uống một ngụm trà để xua đi mùi vị còn sót lại, khó ăn đến mức ấy mà con trai còn khen ngon, đứa nhỏ này thật là...- Chẻo Chẻo, đứa trẻ ngoan thì không được nói dối. Không được ăn nữa, mau bỏ xuống đi, không cần vì để cha vui lòng mà miễn cưỡng bản thân. Nàng muốn cười thì cười đi, Thiển Thiển càng lúc càng không xem vi phu ra gì nữa rồi.- Giác, chàng cùng tỷ tỷ đúng là tỷ đệ của nhau, quả thật đều không có thiên phú về phương diện này. Chàng đừng nên giành vị trí trong bếp với thiếp nữa thì hơn.- Nàng đừng cứ mãi quanh quẩn trong bếp lo cho bọn ta nữa, rảnh rỗi thì đi chăm đỗ quyên của nàng đi. Còn bây giờ nàng đã cười xong rồi thì mau nghiêm túc lại nào. Chẻo Chẻo, cha nương có việc quan trọng muốn hỏi con.- Con biết hai người muốn hỏi chuyện gì, nhưng giờ đã quá trưa rồi, cha nương mau đi nghỉ trưa đi. Con hứa tối nay con sẽ khai báo hết tất cả mọi chuyện được không ạ. Bây giờ con có thể xuống trấn vài canh giờ được không cha, trước bữa tối con sẽ trở về.- Con đi đi, cầm lệnh bài tuỳ thân của cha này, cha nương chờ đợi con ở nhà.---------------------------------Đúng như lời ước hẹn, trước bữa tối nửa canh giờ thì Ức Tình đã quay lại Giác cung, trong tay chàng là một chiếc tay nải màu xám – đây là chiếc tay nải năm xưa lúc Thượng Quan Thiển để chàng mang theo khi chạy trốn. Vừa tiến vào chính sảnh đã thấy chính phòng chong đèn, hai bóng người gầy gò hắt lên khung cửa sổ, trong lòng thiếu niên lập tức mềm mại. Cảm giác có cha mẹ ở nhà chờ cơm mình thật hạnh phúc, điều chỉnh tâm trạng cùng biểu cảm. Thiếu niên tiến lên gõ cửa và bước vào phòng. Ức Tình thỉnh an xong, vừa trả lệnh bài lại cho Cung Thượng Giác thì cũng vừa lúc tỳ nữ mang bữa tối đến. So với một bàn cơm trưa hôm nay thì bữa tối có phần đơn giản hơn một chút, chỉ có một nồi cháo bát bửu cùng bốn đĩa thức ăn kèm. Trong lòng cũng hiểu rõ, cha nương lớn tuổi, bữa tối nên ăn thức ăn dễ tiêu hoá một chút thì mới tốt. Thượng Quan Thiển để ý biểu cảm của chàng, bèn hỏi có phải cảm thấy thức ăn tối nay ít quá không, bà liền đi trù phòng làm thêm vài món. Bà hiểu con trai đang tuổi trưởng thành, không thể nào ăn uống đạm bạc như phu thê họ được. Khẽ mỉm cười trấn an bọn họ rằng buổi tối chàng cũng không ăn nhiều, ăn quá no sẽ khó ngủ lắm thì Thượng Quan Thiển mới chịu từ bỏ ý định xuống bếp lần nữa. Một bữa cơm tối yên bình cứ như vậy mà nhanh chóng trôi qua. Hạ nhân sau khi thu dọn liền thức thời mà khép chặt cửa phòng, ngay cả thị vệ thường canh giữ ở bên ngoài cũng được cho lui đi, tình cảnh này cũng chẳng khác mấy so với ngày đầu tiên chàng đến Giác cung, thiếu niên âm thầm bật cười.Ức Tình để cho Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển ngồi trên trường kỷ trong phòng ngủ chính, còn mình thì đứng cách bọn họ hơn một thước. Chậm rãi vén vạt áo, quỳ xuống và cung kính hành lễ. Ba quỳ chín lạy, nghi lễ tôn kính nhất chỉ dành riêng cho phụ mẫu của chàng, từng động tác cùng vẻ mặt đều vô cùng nghiêm túc. Chàng đã từng dõng dạc tuyên bố với Điểm Trúc rằng chỉ có phụ mẫu của chàng mới xứng đáng nhận được cái quỳ lạy của chàng. Ngoài họ ra ra, trên đời này không ai có tư cách đó cả. Ấy vậy mà chẳng thể nào ngờ được rằng chỉ mới mấy ngày mà lời nói đó đã trở thành hiện thực.Cái lạy thứ ba vừa xong, thiếu niên đã quỳ thẳng lưng, dịu dàng mỉm cười với hai người đang ngồi trước mặt mình, khoé mắt đã ửng đỏ. Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển từ lúc con trai quỳ xuống cũng đã đoán được hành động tiếp theo của thiếu niên, nước mắt không biết đã vương trên gò má từ lúc nào không rõ. Khẽ ngoắc tay bảo con trai tiến đến gần họ. Có chút ngoài ý muốn khi Ức Tình không đứng lên, thiếu niên vẫn giữ tư thế quỳ như cũ, dùng đầu gối của mình từng bước lết tới gần phụ mẫu. Ức Tình quỳ thụp xuống, tựa như một chú cún nhỏ mà đặt cằm của chàng lên mỗi bên đầu gối của Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển. Hai tay thì vòng ra sau ôm lấy chân của họ, thiếu niên ngẩng mặt lên, cọ tới cọ lui trên lớp y phục của bọn họ. Trong khi Thượng Quan Thiển khẽ mân mê mái tóc bạc của chàng thì Cung Thượng Giác lại lựa chọn vuốt ve hai gò má trắng nõn của thiếu niên, điều mà từ lúc còn ở Nghị Sự đường ông đã rất muốn làm. - Rốt cuộc những năm qua con đã sống như thế nào vậy? Đừng giấu cha nương bất kỳ chuyện gì được không con?Nghe câu hỏi của Cung Thượng Giác, Ức Tình đổi tư thế cho dễ chịu một chút, quyết đoán ngồi bệt xuống sàn gỗ, chàng thôi không tỳ cằm nữa mà trực tiếp ngả đầu mình lên đầu gối phụ mẫu, vẫn giữ nguyên tư thế để Thượng Quan Thiển tiếp tục mâm mê mái tóc chàng, còn Cung Thượng Giác tiếp tục vuốt ve gò má phải của chàng, động tác nhẹ nhàng nâng niu, thiếu niên khẽ nhắm mắt, sắp xếp từ ngữ và câu chuyện ở trong đầu rồi mới trầm giọng kể ra.Trong chính phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hương nguyệt quế lượn lờ trong đại điện, chỉ có giọng nói của thiếu niên lúc trầm lúc bổng, đều đều kể ra hành trình suốt mười ba năm qua của mình, chỉ là đã giấu nhẹm đi bớt những chuyện đáng sợ đã từng phát sinh trên thân thể mình mà thôi. Ấy vậy mà từng câu từng chữ của chàng lại tựa như những nhát dao nhỏ, lần lượt lăng trì qua đáy lòng Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển, hết lần này đến lần khác, vết thương lòng cứ thế mà rách toạc cả ra, chảy máu đầm đìa.Tách... tách... từng giọt nước mắt mặn đắng rơi xuống trên mặt thiếu niên, khiến chàng như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng của quá khứ. Ức Tỉnh hoảng hốt mở mắt, chỉ thấy cha nương chàng đã lặng lẽ khóc từ bao giờ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Các Chủ đại nhân trở nên hoảng loạn, luống cuống lau đi nước mắt cho Thượng Quan Thiển và Cung Thượng Giác, miệng thì không ngừng nói lời an ủi.- Cha nương đừng khóc nữa mà, tất cả đều trở thành quá khứ cả rồi. Chẻo Chẻo không khổ, con không khổ sở một chút nào hết, cha nương đừng đau lòng nữa, có được không. Thấy cha nương khóc thế này đã khiến lòng con cũng tan nát cả rồi.- Xin lỗi... xin lỗi con, Chẻo Chẻo. Xin lỗi vì cha đã không đến kịp, xin lỗi vì đã để con một mình với Hàn Y Khách lâu đến như vậy... thật xin lỗi con.Cung Thượng Giác liên tục lẩm bẩm. Nếu năm xưa ông không để Thiển Thiển đi, nếu năm xưa ông nhanh chân thêm một chút, có phải bé con của ông sẽ không phải lưu lạc thiên nhai như vậy phải không. Nếu năm xưa con ông chỉ kém may mắn đi một chút thôi thì phu thê ông đã thật sự mất đi con vĩnh viễn. Bây giờ nghĩ lại, đều cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế. Chỉ tiếc trên đời này không có nếu như tồn tại, chỉ tiếc thời gian lại chẳng thể quay ngược trở lại được nữa rồi.- Chẻo Chẻo, đáng lý ra năm đó nương không nên để con rời đi trước, nương nên ở cùng một chỗ với con mới phải. Chỉ là nương ích kỷ muốn con được an toàn, được sống sót, mà không nghĩ vì chuyện này sẽ đánh mất con nhiều năm. Nếu như có thể trở lại năm đó, nương nhất định sẽ ôm con thật chặt, dù cho phải chết thì mẫu tử ta nhất định phải ở cùng nhau. Hãy tha lỗi cho nương... - Nước mắt của Thượng Quan Thiển như những hạt châu, liên tục rơi xuống không ngừng.- Không không, không phải lỗi của cha nương, đừng tự trách nữa mà. Bây giờ con đã ở đây rồi, bằng xương bằng thịt, chân thực ở trước mặt hai người. Những điều đã xảy ra chẳng qua là ông trời đang thử thách gia đình chúng ta thôi, từ nay về sau mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn. Đừng khóc nữa, Chẻo Chẻo đau lòng quá.Thiếu niên hơi rướn người, quỳ thẳng lên, dịu dàng lau đi nước mắt của phụ mẫu mình, không ngừng nói những lời an ủi.- Đừng khóc nữa mà, ngày mai mắt cha nương sưng lên, cả Cung môn này sẽ đồn con thành đứa đại nghịch bất đạo, mới trở về nhà đã bắt nạt phụ mẫu. Đến lúc đó mỗi người một câu, nước bọt cũng đủ dìm chết con hoặc là cột sống của con sẽ bị người khác trạc cong mất...- Có cha ở đây, không ai có thể đụng đến con – Cung Thượng Giác khàn giọng lên tiếng, chỉ cần ông còn sống một ngày, thì ngày đó vẫn trở thành ô dù che chở cho con của ông.- Dạ, con tin cha. Nương, người xem con đã mang đến cái gì đây này – Lập tức đặt chiếc tay nải màu xám kia lên đùi phụ mẫu chàng, mở ra hòng đánh lạc hướng bọn họ.- Đây là... - Thượng Quan Thiển ngạc nhiên, bộ y phục màu hồng phấn thêu hoa đỗ quyên năm đó bà định để Chẻo Chẻo mang đến Cung môn để nhận lại Cung Thượng Giác, bà vốn nghĩ con đã làm mất trên đường chạy trốn rồi.- Nương, vật hoàn chủ cũ, ngoại trừ lá thư đã bị ngâm nước đến hỏng không thể đọc được ra, những thứ còn lại đều vẫn ở đây ạ. Cha nương từ từ xem đi, con đi luộc trứng gà để lăn mắt cho hai ngườiThiếu niên vừa dứt lời liền nhanh chóng đi trù phòng, để lại phu thê Cung Thượng Giác lặng lẽ tâm sự.- Giác, chàng xem đây là những thứ mà năm đó thiếp chuẩn bị để con mang đến Cung môn tìm chàng. Giờ đây nó lại quay về trên tay thiếp.- Ban nãy con có nhắc đến thư, là thư gì thế Thiển Thiển?- Lúc đó thiếp đã quyết tâm đi tìm Điểm Trúc cùng đồng quy vu tận, nên muốn đẩy con về phía chàng. Trong thư đó là lời phó thác của thiếp. Nhưng cũng may là chàng không đọc được những dòng ấy. Bởi vì thiếp hối hận rồi, thiếp hối hận vì những lời trách móc chàng được viết trong đó. Khi ấy, một phần thiếp vì ôm quyết tâm đi tìm chết mà lời lẽ tàn nhẫn cay độc nào cũng có thể viết ra, một phần là vì để chàng biết được con người thiếp xấu xa đến nhường nào, để chàng hận thiếp cả đời. Sau này dù cho tin tức thiếp chết truyền về Cung môn, chàng cũng sẽ không thương tâm, Chẻo Chẻo cũng không vì cái chết của thiếp mà hận chàng. - Thượng Quan Thiển khẽ ngả đầu vào vai phu quân bà, chậm rãi kể lại.- Ta cũng cảm thấy may mắn vì không đọc được lá thư đó. Nếu như đọc được, ta không biết mình phải làm gì tiếp theo, hoài nghi mắt nhìn người của bản thân, hay lại tiếp tục chôn vùi những nỗi đau đó xuống mặc trì lạnh lẽo. Hay điên cuồng tìm Điểm Trúc trả thù, cuối cùng đánh mất tính mạng, để lại con thơ không nơi nương tựa...- Giác, hết thảy đều đã qua. Từ đây về sau cả nhà ta chỉ có sum vầy cùng đoàn viên.Một khắc sau thì Ức Tình cũng quay lại, bê trên tay một cái khay gỗ, hai quả trứng gà còn nóng hổi đã được bóc sẵn vỏ. Thiếu niên lần lượt dùng trứng lăn qua mắt của cha nương mình, lại dùng khăn sạch để lau đi mùi tanh còn sót lại, chăm chú, tỉ mỉ vô cùng, bỗng nghe Thượng Quan Thiển đột ngột hỏi.- Con đã xem cuộn da dê rồi phải không, nương không thấy nó ở đây.- Dạ, con đã xem qua Thượng Vãn Lãm Nguyệt, cũng luyện thành công bốn thức đầu tiên, chỉ là bốn thức sau...- Không luyện được phải không? – Thượng Quan Thiển mỉm cười, bà biết lý do tại sao.- Dạ, bốn thức đầu có chiêu thức mạnh mẽ dồn dập, chủ công sát phạt, mọi thứ đều rất bình thường nhưng đến thức thứ năm thì khác. Mỗi lần bắt đầu luyện, nội lực của con liền từ từ mà tan biến, không trụ được bao lâu, nhưng rõ ràng đây không phải là chiêu thủ. Đến bây giờ con chỉ lờ mờ đoán được nguyên nhân, nhưng vẫn chưa được xác thực...- Bốn thức sau con đưa cho tiểu cô nương Trích Tinh luyện rồi – Thượng Quan Thiển nghe câu cuối của thiếu niên cũng đã đoán ra được nội tình, hỏi nhưng là khẳng định.- Nương biết lý do đúng không ạ - Lập tức gián tiếp thừa nhận- Ừ, Thượng Vãn Lãm Nguyệt là một bộ âm dương kiếm pháp, là một kiếm pháp đích truyền của Cô Sơn Phái ta. Bốn thức đầu là dương – để cho nam tử luyện, bốn thức sau là âm – để cho nữ tử luyện. Còn hai thức cuối cùng nghe nói là âm dương hoà hợp, cần tâm ý tương thông đến mức nhất định thì mới có thể luyện thành. Một khi thành thì nhất định có uy lực vô cùng lớn. Nhưng đây là nương chỉ nghe kể lại, chưa từng thật sự thấy được hai thức cuối cùng kia, ít nhất lúc ông bà ngoại con còn sống thì họ vẫn chưa luyện được.- Nhưng trong tay của nương chỉ có tám thức, có nghĩa là....- Nghĩa là hai thức cuối cùng đã bị thất lạc từ lâu, hơn nữa Điểm Trúc cũng đã nghe được tiếng gió về việc này từ lâu – Cung Thượng Giác tiếp lời con trai- Cái đêm mà Vô Phong đến diệt môn, thiếp tuy trốn trong mật đạo nhưng cũng nhìn thấy sát thủ lục lọi tìm kiếm thứ gì, chỉ là lúc đó thiếp còn nhỏ lại sợ hãi nên không nghĩ ngợi nhiều, chuyện này cũng mau chóng bị lãng quên. Tuy rằng Cô Sơn ủng hộ Cung môn, nhưng đều là trên phương diện tài lực, chưa từng có xung đột vũ trang trực tiếp với Vô Phong. Nếu muốn chơi Cung môn một vố đau thì bà ta chỉ cần chặn con đường thương lộ cùng ly gián mối quan hệ giữa cha thiếp và cha chồng là được, cần gì phải đến diệt môn. Bây giờ nghĩ lại xem ra lý do thanh trừng là giả, đến tìm một bộ Thượng Vãn Lãm Nguyệt hoàn chỉnh mới là thật.- Vậy nàng có từng nghe nhạc phụ nói qua về chuyện này chưa? Ông ấy đưa cho nàng tám thức, có lẽ cũng căn dặn riêng với nàng chuyện gì đó về hai thức cuối cùng.- Hình như... là có... nhưng nhất thời thiếp không thể nhớ ngay được. Phụ tử hai người cho thiếp thêm chút thời gian – Thượng Quan Thiển nghe phu quân hỏi thì dường như có thứ gì đó vừa xẹt qua tâm trí bà, khó có thể nắm bắt được.- Cha nương, chúng ta còn nhiều thời gian, chuyện này không vội. Một nhà chúng ta từ từ cùng nhau tính toán, những gì bọn chúng thiếu nợ chúng ta, thiếu nợ thân nhân chúng ta, từ từ đòi lại là được rồi. Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển nghe Ức Tình nói như thế cũng biết con trai họ đã có chủ ý riêng. Những năm qua con lăn lộn ở giang hồ, còn phu thê họ nhiều năm qua bị buộc phải chôn chân ở Cung môn, vậy nên con trai tất nhiên tính toán kỹ càng hơn bọn họ.- Con nói phải, chỉ là con nên nhớ, nhất định phải đặt an toàn của bản thân con lên trên hết. Những chuyện không con nắm chắc đủ mười phần thì nên suy xét thật kỹ. Nội bộ Cung cung này con không phải lo, còn có cha ở đây che chắn cho con. Giác cung lại càng không cần nói đến, con là chủ nhân nơi này, tất cả bọn họ đều sẽ nghe theo con – Cung Thượng Giác không nhịn được mà dặn dò.- Dạ, bây giờ đã là đầu giờ Hợi rồi, không còn sớm nữa, cha nương đi nghỉ sớm một chút, cả ngày hôm nay hai người đã vất vả rồi. Con về phòng trước đây ạ.Thượng Quan Thiển vừa định nói bà không mệt mỏi, muốn tiếp tục trò chuyện cùng Ức Tình, nhưng lại để ý đến sắc mặt của Cung Thượng Giác đã hơi khó nhìn. Phu quân bà còn yếu, vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều. Hiện tại con trai họ đã quay về, cả nhà họ còn rất nhiều thời gian ở bên nhau. Cung Thượng Giác cùng Thượng Quan Thiển nhìn bóng lưng quay đi của Ức Tình mà trong lòng có chút hụt hẫng, cảm giác như vừa mới bị khoét mất thứ gì trong lồng ngực. Dù rằng biết con đã nhận lại họ, sẽ không đột nhiên biến mất nữa, nhưng phu thê họ lại không thể nhịn mà lo được lo mất. Đợi khi thiếu niên đã gần bước đến cửa, Thượng Quan Thiển mới thận trọng lên tiếng, thiếu niên quay đầu trở lại, vừa hay bắt được ánh mắt không nỡ của cha nương mình.- Chẻo Chẻo, sáng mai cả nhà ta cùng nhau ăn sáng nhé. Nương sẽ đi nấu canh hoành thánh mà phụ tử hai người đều yêu thích được không?- Dạ được, nương nhớ đừng cho hành vào nhé – Thiếu niên mỉm cười đáp trả rồi quay đi.-----------------------------------------Ức Tình chưa vội về phòng mình mà đứng bên ngoài hành lang, cách một khung cửa giấy dầu, chàng nhìn thấy hai bóng người gầy yếu hắt lên khung cửa. Trong lòng thiếu niên nhói một cái, chàng đã đứng ở ngoài này hơn hai khắc mà cha nương còn chưa chịu đi nghỉ ngơi. Ban nãy thật ra nương chàng muốn hỏi thẳng rằng liệu sáng mai phu thê họ còn có thể thấy chàng ở Giác cung nữa không, bọn họ sợ chàng lại lặng im không tiếng động mà biến mất một lần nữa. Chàng biết bởi vì hành động vô tâm của mình đêm đó đã khiến cho trong lòng phụ mẫu nảy sinh bất an, tuy chỉ có một lần nhưng để lại dư âm vô cùng lâu dài. Suy nghĩ một chút, đợi cho đèn phòng khách chính viện đã tắt hết, chỉ chừa lại một ngọn đèn nhỏ, thiếu niên mới an tâm quay về phòng mình lấy chút đồ...--------------------------------Trong phòng ngủ chínhCung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển sớm đã thay ra y phục ngủ, cũng đã lên giường chuẩn bị đi nghỉ ngơi, lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động nhẹ, rồi đến một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó là một mái đầu bạc ló ra khỏi sau cánh cửa. Bảo bối nhà họ một thân trung y trắng, một tay ôm gối, một tay ôm chăn, miệng thì nở nụ cười cầu hoà ngốc nghếch, lại nghe thấy thiếu niên ngượng ngùng hỏi nhỏ, môi hơi bĩu ra làm nũng.- Đêm nay con có thể tá túc ở đây được không, bên phòng con hình như có gián. Cha ~ nương ~ con sợ ~- ...... - Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển cũng đơ ra, ai có thể nói cho bọn họ biết thiếu niên trầm ổn nhà họ đi đâu rồi không, sao bây giờ lại đột nhiên đáng yêu thế này.- Con không chiếm giường của cha nương đâu, con ngủ ở đây là được – Thiếu niên liếc nhìn chiếc trường kỷ nhỏ đối diện giường phu thê họ- ....... – Lại một khoảng lặng kéo dài, phu thê họ thật sự rất muốn hỏi một câu, con à, chiếc trường kỷ nhỏ đó có ổn với cặp chân dài của con không vậy.Không đợi bọn họ đáp lời, thiếu niên đã lon ton đi đến trường kỷ, nhanh tay thu dọn bàn nhỏ cùng đệm ngồi trên đó. Lại thuần thục trải chăn mỏng, thoát giày, leo lên giường, đắp chăn. Nghĩ nghĩ một chút, liền lôi ra một sợi dây ruy băng nhỏ thật dài, cột vào cổ tay mình, sau đó đến bên giường, ngượng ngùng cột vào cổ tay phải của Cung Thượng Giác đang nằm ngoài. Hành động thay ngôn ngữ, ý nói, cha, người nắm dây đi, đêm nay con không chạy được đâu, hai người cứ yên tâm nghỉ ngơi. Ức Tình nhìn chiếc nơ con bướm mà mình cột, hài lòng quay lại giường nhỏ, lúc thiếu niên nằm xuống, đôi chân dài của chàng vượt qua cả trường kỷ, lộ ra bên ngoài khá buồn cười.Đến lúc này mà Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển còn chưa hiểu ra ý định của Ức Tình thì uổng phí sống nhiều năm rồi. Nào có chuyện Chẻo Chẻo của họ sợ gián, chỉ là con nhìn thấu nỗi bất an trong lòng họ, nên mới làm ra hành động này mà thôi. Phu thê họ nhìn nhau mỉm cười, cũng chịu ngả lưng xuống nghỉ ngơi. Thiếu niên thấy phụ mẫu đã chịu đi nghỉ, bèn dùng nội lực dập tắt hết nến trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ cuối giường mình. Trong bóng tối truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của thiếu niên, như vỗ về giấc ngủ cho Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển.- Cha nương yên tâm ngủ đi nhé, Chẻo Chẻo ở đây, con đảm bảo sáng mai cha nương sẽ nhìn thấy con đầu tiên sau khi thức dậy.Phu thê họ khẽ mỉm cười, cũng bắt đầu yên giấc. Đêm nay là một đêm yên bình, không mộng mị.Hết chương 31P/S: Spoil chương 32 – Hành trình Kinh Châu
Sau khi tế bái xong xuôi hết thảy, Ức Tình mới cùng Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển một đường trở về Giác cung. Trên đường đi gặp không ít thị vệ cùng tỳ nữ tiến đến hành lễ, thiếu niên dưới ánh mắt tò mò cùng nghi hoặc kín đáo của bọn họ đều vô cùng bình thản, chỉ chuyên tâm dìu Cung Thượng Giác đang đi ở giữa cùng điều chỉnh bước chân của mình chậm lại để cha nương chàng theo kịp. Chàng biết sự trở về của mình đã truyền đi khắp Cung môn, ly kỳ chẳng khác nào câu chuyện ma mị "xác chết đột nhiên đội mồ sống dậy" cả. Ức Tình hơi cụp mi mắt, chàng không quan tâm bọn họ nghĩ gì về mình, không ai sống vì ánh mắt của người khác cả, người đời đều nói rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không thể nào biết được bản thân mình có bao nhiêu phiên bản thông qua miệng luỡi của người khác. Hiện tại mối quan tâm duy nhất của chàng chỉ có hai người đang đi bên cạnh chàng mà thôi.Một nhà ba người bọn họ vừa đi vừa thấp giọng trò chuyện, về đến Giác cung cũng là gần tới bữa trưa. Tháng sáu trời trong xanh, bầu trời trong vắt, không khí nơi sơn cốc Cựu Trần không ẩm ướt nhiều như những mùa khác, tuy là gần trưa nhưng trời chỉ hửng chút nắng nhẹ. Hai bên hành lang dài dẫn từ cổng chính Giác cung đến bậc thang đá là những bồn hoa đỗ quyên vừa được trồng lại từ sau trận hỗn chiến từ hơn một tuần trước. Đỗ quyên vừa được trồng mới nên hoa vẫn chưa nở, từng cụm nụ xanh non nõn nà còn đang e ấp dưới từng tàn lá rộng. Những phiến lá xanh mơn mởn phản chiếu dưới hai hàng hồ nước dài, mỗi khí cơn gió dịu nhẹ cuối hè thổi qua, mặt hồ lại gợn từng đợt sóng nhỏ, tựa như đỗ quyên đang nô đùa trong nước. Khung cảnh yên bình này hiện ra trước mắt thiếu niên, có chút lạ lẫm lại có chút quen thuộc.Thiếu niên nhìn những bậc thang đá dẫn đến chính sảnh Giác cung mà tư vị trong lòng lại bồi hồi khó tả. Đây là lần thứ hai Ức Tình đặt chân đến Giác cung, chỉ là lần này thì xao động trong lòng của chàng lại mãnh liệt hơn cả lần trước. Bây giờ thì chàng đã biết vì sao mình lại hồi hộp lạ thường khi đến Cung môn vào trưa hôm ấy, càng hiểu vì sao cảm giác đau lòng lại trỗi dậy mỗi khi nghe người khác nhắc đến hai cái tên Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển. Bởi lẽ khi đó chàng đang tiến gần với sự thật về thân thế của mình.Vén vạt áo, thẳng lưng và từ từ bước lên từng bậc thang đá với một phong thái tao nhã, mỗi bước đi đều cảm nhận được thêm một tầng ấm áp cùng hạnh phúc. Chàng đã về nhà rồi! Đây là nhà của chàng, là nơi trái tim được vỗ về sau nhiều năm lang bạc, là nơi luôn có hai người sẵn sàng bao dung tất cả mọi lỗi lầm của chàng, vì chàng mà chờ đợi ở cuối con đường, vì chàng mà lo lắng trước sau, vì chàng mà khổ sở đến tê tâm liệt phế.Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển đã sớm đứng chờ ở bậc thang cuối cùng tại sảnh chính Giác cung, bọn họ cùng nhau dùng ánh mắt từ ái nhìn về phía chàng thiếu niên nhà bọn họ đang tiến đến. Thiếu niên một thân lam y đậm màu thêu tường vân cùng một đầu tóc bạc như trích tiên bước ra từ trong ánh nắng. Con trai bọn họ đặc biệt như vậy nhưng cũng khiến người ta thổn thức đau lòng vô cùng. Toàn bộ hạ nhân cùng thị vệ Giác cung đều đã theo lệnh của Cung Thượng Giác mà tập trung trước đại sảnh. Khác với hạ nhân của nơi khác, ở Giác cung này, chủ tử của bọn họ chỉ có tiên sinh cùng phu nhân. Suốt mười mấy năm qua, bọn họ hầu hạ Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển, lại càng hiểu được nỗi nhớ nhung được tiên sinh cùng phu nhân khoá chặt trong căn phòng phía đông kia. Cứ ngỡ cả đời này tiên sinh cùng phu phân vẫn sẽ cứ lay lắt sống như thế, mà nay bọn họ ai nấy đều vui mừng thay cho tiên sinh cùng phu nhân vì tiểu chủ tử của bọn họ thật sự đã trở lại. Chỉ mới hơn một tuần trước đây, toàn bộ thị vệ cùng hạ nhân đều lo sợ với bệnh tình ngày một chuyển biến xấu đi của tiên sinh. Lại càng lo lắng hơn cho phu nhân nếu ngộ nhỡ tiên sinh không thể tiếp tục gắng gượng được nữa mà buông tay rời đi, thì phu nhân phải như thế nào đây. Thật may mắn, tiên sinh đã khoẻ lên, càng may mắn hơn nữa là thiếu cung chủ của bọn họ cũng quay về.- Thiếu cung chủ vạn an, mừng ngài quay trở về nhà – Năm hàng người cùng nhau hành lễ, từng động tác cùng biểu cảm đều nhất mực cung kính làm cho Cung Thượng Giác cùng Thượng Quan Thiển đều vô cùng hài lòng.- Mọi người đừng đa lễ, ta vừa mới quay về, có nhiều thứ vẫn còn chưa rõ, sau này còn cần phiền mọi người chiếu cố thêm một chút - Ức Tình không kiêu ngạo, gật đầu đáp lễ lại bọn họ. Tuy họ là hạ nhân, nhưng cũng cần được tôn trọng, huống chi bọn họ lại thay chàng chăm sóc cha nương trong suốt nhiều năm qua. Bản thân chàng dù biết bọn họ chỉ làm đúng bổn phận trách nhiệm của mình, nhưng tận sâu trong lòng chàng cũng biết ơn bọn họ thật nhiều. Ngừng một chút, lại nói – Sau này không cần xưng hô cầu kỳ như vậy, mọi người gọi các đệ đệ như thế nào thì xưng hô với ta như thế ấy, câu nệ quá ta lại thấy không được tự nhiên.- Nhưng tiên sinh đã phân phó... - Lão quản sự Giác cung tiến lên một bước, cung kính nhìn Cung Thượng Giác dò hỏi.- Cha tôn trọng ý kiến của ta, sẽ không trách tội các người, con nói có đúng không cha? – Thiếu niên khẽ mỉm cười với Cung Thượng Giác.- Sau này lời của A Thâm cũng chính là lời của ta cùng Thiển Thiển, các người cứ nghe theo phân phó của con trai ta là được.Cung Thượng Giác gật đầu, chỉ cần hạ nhân biết giữ phép tắc và tôn trọng Chẻo Chẻo của ông, những chuyện khác ông sẽ không can thiệp. Con trai là Cung chủ tương lai của Giác cung, lại vừa mới trở về, ông cần phải tôn trọng ý kiến của con trước mặt hạ nhân để con lập uy, trải đường cho sau này. Sau màn hành lễ thì cũng đã gần đến bữa trưa, để cho Ức Tình tự quay về phòng của mình sắp xếp một chút, Thượng Quan Thiển đổi hướng đến phòng bếp, Cung Thượng Giác quay về tư phòng một lát rồi cũng theo chân bà không lâu sau đó...----------------------------------------------Ức Tình đứng tần ngần ở cửa phòng mình quan sát hồi lâu. Đây là lần đầu tiên chàng quan sát thật kỹ căn phòng này, lần trước vì tìm mượn y phục mà đã lục qua một cần các ngăn tủ ở đây, nhưng khi đó quả thật chàng trong lúc vội vã cũng không có ấn tượng gì mấy, nhưng chàng biết căn phòng này đã được tu sửa qua. Diện tích của căn phòng này đã to hơn lúc trước rất nhiều, so với chính phòng của cha nương chàng còn muốn lớn hơn một chút. Trong lòng thiếu niên lập tức có một dòng nước ấm chảy qua, có lẽ từ sau cái đêm mà chàng lặng lẽ rời đi, cha nương đã bắt đầu hạ lệnh tu bổ lại toàn bộ, chỉ chờ mong một ngày chàng có thể đường đường chính chính dùng thân phận chủ nhân mà bước vào đây.Mọi ngóc ngách trong căn phòng này đều chứa đựng toàn bộ yêu thương của Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển dành cho con trai của họ. Vừa bước vào cửa, tầm mắt liền chạm phải một bàn trà thấp cùng với ghế ngồi tiếp khách được chạm trổ tường vân tinh xảo bằng gỗ lim cứng chắc, đệm ngồi màu nhạt mang đến vẻ thanh nhã cho căn phòng. Trên bàn trà có một bộ trà cụ cùng một lư hương nhỏ, tuy đây không phải là thứ chàng hay quen dùng, nhưng những sắp xếp này cũng đủ làm tim chàng cảm thấy ấm áp. Phía sau bàn trà là dàn chậu mặc lan cỡ nhỏ, từng nụ hoa đang e ấp chuẩn bị bung nở, một vài nụ đã khoe sắc từ sáng sớm hôm nay như chào đón chủ nhân của nó quay trở về. Hương mặc lan thanh khiết cùng trầm hương đang được đốt càng khiến cho căn phòng ấm áp hẳn ra.Nằm chếch về phía bên trái cửa phòng là một án thư bằng gỗ lim quý giá, trên đó đầy đủ văn phòng tứ bảo cùng các loại giấy khác nhau. Ngay cả giá treo bút lông cũng được chạm bằng ngọc thạch trong vắt. Một chậu mặc lan con con đặt mình khiêm tốn trên một góc án thư. Trên tường phía sau án thư có treo một bức tranh tứ bình được khảm bằng xà cừ, mang một nét độc đáo riêng nhưng cũng thập phần quý giá. Mỗi khi cửa mở thì xà cừ dưới ánh nắng sẽ lấp lánh ánh bạc, vô cùng lung linh và đẹp mắt. Hai bên tường của án thư là hai giá sách lớn, ngoài một số đồ trang trí bằng ngọc ra thì toàn bộ chỗ trống còn lại đều được lấp đầy bởi sách và sách, toàn bộ sách đều chiếu theo sở thích và thói quen của chàng mà lựa chọn.Đối diện án thư là một bức bình phong sơn thuỷ, thiếu niên tinh ý nhận ra đây là quang cảnh của sơn cốc Cựu Trần buổi sớm mai. Bức bình phong này ngăn cách giữa phòng ngoài và phòng ngủ bên trong. Ức Tình tiến lên vài bước, đi vòng qua bình phong, trước mặt chàng mà một chiếc giường gỗ lê được chạm khắc tinh tế. Màn giường lam nhạt bằng sa mỏng rủ xuống hai bên, chăn gối được gấp gọn cùng đệm trải trên giường cũng là màu sắc thanh nhã mà chàng yêu thích.Cách giường khoảng mười bước chân là một dãy tủ y phục, đêm ấy, chàng đã lục qua toàn bộ những chiếc tủ này rồi, cũng nhớ kỹ từng món đồ được xếp gọn gàng trong đó. Toàn bộ chúng đều là y phục của chàng, bắt đầu từ năm năm tuổi cho đến tận năm mười tám tuổi. Trung y, thường phục, áo khoác ngoài, áo lông, bao tay, giày cùng y phục cưỡi ngựa, y phục cho cả bốn mùa,... còn có vô vàn những món đồ khác, không thiếu một chút gì. Khác với tông màu trầm cùng tối tăm của Cung môn, những chồng y phục trong tủ này đều là màu sắc tươi sáng, thanh nhã, cùng với những loại hoa văn mà chàng yêu thích lúc nhỏ. Tất cả những thứ thuộc về sở thích của chàng, nương đều nhớ rõ tất cả.Đóng lại một loạt cửa tủ và quay trở lại giường, từ từ ngồi xuống để bình ổn một mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Tầm mắt thiếu niên lập tức chú ý đến mấy chiếc rương gỗ được đặt sát tường, khuất phía tận cuối giường, những thứ này là lần đầu tiên chàng nhìn thấy. Ức Tình lập tức đứng lên đi tới đó, mấy chiếc rương này đều đã sờn cũ theo từng năm tháng, nhưng lại được giữ gìn vô cùng kỹ, hoàn toàn không dính một chút bụi nào, trong đó sẽ là thứ gì đây... Trái tim thiếu niên đập mỗi lúc một nhanh hơn, đôi tay thon dài có chút run rẩy mở từng chiếc rương gỗ. Vừa thấy những thấy bên trong, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, đây là....Tư vị hỗn tạp trong lòng càng lúc càng nhiều, nhiều hơn hết là nỗi chua xót cùng khổ sở. Bản thân chàng nhiều năm qua vì mất đi trí nhớ mà như sống một cuộc đời khác. Mặc dù tuổi thơ chàng thiếu vắng bóng hình phụ mẫu nhưng bù lại có được sự quan tâm của nhiều người, sư phụ, sư mẫu, sư huynh... tuy rằng bọn họ đối với chàng là bốn phần chân tâm, sáu phần lợi dụng cùng hư tình giả ý, nhưng chàng vẫn thật sự vô cùng biết ơn khoảng thời gian ngắn ngủi ấy. Hơn nữa chàng còn có Tinh Nhi bầu bạn cùng thuộc hạ trung tâm, được tự do bay nhảy trên giang hồ, rong ruổi trời Nam đất Bắc. Còn cha nương chàng chỉ có thể ngày qua ngày gửi gắm nhớ nhung vào những món đồ này, tự mình gặm nhấm nỗi đau khi nghĩ rằng chàng đã chết. Lại cùng nhau bầu bạn qua những đêm dài đau bệnh không nguôi. Mỗi lần như vậy lại là một lần dao cùn cắt tim, dằn vặt suốt mười mấy năm. Người đời đều nói "Đứa trẻ hạnh phúc dùng tuổi thơ ôm ấp cả cuộc đời, đứa trẻ bất hạnh dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ", vậy còn phụ mẫu bất hạnh thì phải làm sao để chữa lành đây? Khi mỗi ngày trôi qua, thời gian để chàng báo hiếu lại ít đi thêm một ngày, ôm thật chặt món đồ trong tay, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên sườn mặt cương nghị của thiếu niên. Từ chỗ đặt rương gỗ là một cánh cửa sổ thật lớn có thể nhìn thẳng ra ngoài chính sảnh, đối diện với phòng chàng là chiếc đình bát giác kia. Bên cạnh là một cây hoè cành lá xum xuê, trên đó còn treo một chiếc đu vừa đủ hai người trưởng thành ngồi, chàng đã sớm đoán được ai là người đã trồng cây cùng mắc đu ở Giác cung rồi, nhưng vẫn muốn xác nhận lại một chút. Hít một hơi thật sâu, có chút lưu luyến cất món đồ nhỏ lại vào rương và đóng nắp kỹ, sau đó mới nhẹ bước chân đi ra ngoài....Ức Tình đứng trầm ngâm trước gốc hoè một lúc lâu, dựa vào độ lớn của thân cây thì có lẽ cây đã được trồng ít nhất là mười mấy hai mươi năm rồi. Vỏ cây hoè xù xì, trải qua vết tích của năm tháng, bây giờ chỉ mới tháng sáu, vẫn chưa tới mùa hoa. Ấy vậy mà cây hoè ở Giác cung đã bắt đầu kết nụ rồi, những chiếc nụ li ti nhỏ xinh nô đùa trong gió. Thiếu niên chầm chậm ngồi xuống chiếc đu nhỏ, khẽ đung đưa đu, khép hờ đôi mắt để cảm nhận được không khí ẩm thấp của sơn cốc Cựu Trần đang phảng phất nơi chóp mũi, mùi hương thoang thoảng của hoa đỗ quyên cùng nguyệt quế hoà quyện cùng mùi cỏ cây của tán hoè rậm lá - hương vị xa lạ nhưng lại thập phần thân thuộc... Bỗng có tiếng bước chân đang tiến gần đến chỗ chàng ngồi, chàng biết người đến là ai, là thị vệ Hồng Ngọc của cha - Kim Phục, người lần trước đã dẫn đường cho chàng đến Giác cung, cũng là người đã hầu hạ bên cạnh cha chàng suốt mấy chục năm qua, y nắm trong tay không ít chuyện của phụ mẫu chàng. Ức Tình vốn cũng muốn đi tìm hắn để hỏi rõ một số chuyện, không ngờ là hắn lại chủ động đến tìm chàng, xem ra là ấm ức thay cho chủ tử của mình. Trong lòng thiếu niên đột nhiên có chút vui vẻ, bên cạnh cha nương chàng có không ít thuộc hạ trung thành đã chăm sóc bọn họ trong những năm qua, như vậy chàng cũng yên tâm một chút. Đợi khi tiếng bước chân dừng hẳn bên cạnh mình, thiếu niên mới từ từ mở mắt và dừng đung đưa đu lại, chủ động mở lời trước.- Kim Phục thúc thúc, ta chờ thúc đã lâu rồi – Khẽ mỉm cười với người đối diện.- Thiếu cung chủ biết thuộc hạ có lời muốn nói sao? – Kim Phục ngạc nhiên, vị tiểu chủ nhân này đúng là không đơn giản, nhưng rồi hắn nhanh chóng bình tĩnh lại. Có gì cần phải ngạc nhiên chứ, vị chủ tử này là nhi tử của Cung Nhị tiên sinh, năng lực tất nhiên bất phàm.- Thúc cứ gọi ta là A Thâm là được rồi, hoặc như xưng hô với các vị đệ đệ ấy. Thúc là người thân thiết bên cạnh cha, vậy nên không cần khách sáo với ta như thế.Không trả lời câu hỏi của người trước mặt, thiếu niên trực tiếp nói ra nghi vấn trong lòng mình. Tuy là hỏi nhưng lại mười phần khẳng định, giọng nói có chút xúc động nhưng nhanh chóng bị chủ nhân giấu đi rất kỹ.- Cây hòe này là do cha ta trồng, đu này cũng là do cha mắc lên đúng không? Cũng đã trồng được nhiều năm lắm rồi phải không?Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt vị thị vệ kia, Ức Tình biết mình đã đoán đúng, a... trong lòng giờ đây vừa ngọt ngào vừa chua xót. Chàng muốn biết thêm về mọi thứ của cha nương trong những năm chàng vắng mặt, dù rằng cũng đoán được lòng mình sẽ đau đến mức nào khi biết được toàn bộ câu chuyện. Nhưng thế này không là gì cả so với những gì mà cha nương chàng đã phải gánh chịu.- Vâng từ năm mà công tử "qua đời", cả Giác cung chìm trong u buồn. Sau cái đêm mà tiên sinh đưa "bài vị" của công tử vào từ đường, lúc tiên sinh quay lại đã tự tay trồng xuống một gốc hòe. Thuộc hạ còn nhớ rõ năm ấy, cây hòe chỉ mới chừng một năm tuổi, cao ngang ngực một người trưởng thành, ấy vậy mà đến nay nó đã lớn như thế này rồi. Còn về phần xích đu này, năm năm sau khi hòe đã hoàn toàn trưởng thành, cành lá đã đủ cứng cáp để chịu đựng được sức nặng. Tiên sinh liền tự tay chọn gỗ, đóng đu, và cũng chính tay người đã treo nó lên. Năm đó, tiên sinh đã trầm ngâm đứng trong gió lạnh ở đây rất lâu, người còn nói với thuộc hạ rằng không biết công tử có thích chiếc đu này không. Thuộc hạ không ít lần bắt gặp tình cảnh tiên sinh hoặc phu nhân ngồi trong lương đình, ngẩn người nhìn chăm chăm vào chiếc xích đu với ánh mắt vô cùng dịu dàng, pha lẫn tiếc nuối và đau khổ khôn cùng. Tuy rằng tiên sinh cùng phu nhân chưa từng nói ra, nhưng chúng thuộc hạ đều biết bọn họ rất nhớ mong công tử. Công tử xin thứ cho thuộc hạ lắm lời, tiên sinh cùng phu nhân quả thật đã sống khổ sở vô cùng. Nhưng vì sao...?- Vì sao mà ta biết à? – Thiếu niên cười khẽ - Cây hoè tượng trưng cho tình phụ tử, vì vậy chỉ có cha ta mới nghĩ đến chuyện trồng nó mà thôi. Còn về phần phòng của ta, có phải...- Vâng, sau khi công tử không từ mà biệt, tiên sinh cùng phu nhân đã nhốt mình trong phòng của ngài cả đêm, cũng chong đèn thức suốt đêm đó. Thuộc hạ đứng hầu hạ ở bên ngoài lo lắng vô cùng, bèn tự ý trộm nhìn thì thấy phu nhân lấy từng kiện y phục của công tử từ tủ ra rồi tỉ mỉ xếp lại. Còn tiên sinh thì tự tay lau dọn và xếp sách cho công tử cả đêm, ngay cả nhũng món đồ chơi nhỏ trong rương, ngài ấy cũng tự tay lau qua một lần. Hôm sau, tinh thần tiên sinh mệt mỏi, mắt phu nhân cũng sưng húp vì khóc, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ gấp gáp tìm công tượng tu bổ hoàn toàn phòng của ngài. Từng bức tranh, bình hoa, và đồ vật trong phòng ngài đều là chính tay tiên sinh cùng phu nhân chuẩn bị. Bọn họ nói những năm qua ngài đã chịu khổ rất nhiều, họ muốn bù đắp tất cả cho ngài.- Ta đã biết, cảm ơn thúc. Ta vẫn còn nhiều việc muốn hỏi thúc, e là sau này sẽ tiếp tục làm phiền đến thúc.Thiếu niên nhìn thấy Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển đi tới từ xa cũng thức thời mà không hỏi tiếp nữa. Chàng còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu, khoảng cách mười ba năm chẳng thể nào có thể hỏi rõ trong một sớm một chiều được. Theo sau bọn họ là tỳ nữ bê bữa trưa đến bên ngoài lương đình. đợi cho Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển đã an vị, Ức Tình mới tiến đến bên bàn đá, ngồi đối diện hai người bọn họ.- Ban nãy Chẻo Chẻo đang nói gì với Kim Phục thế, vì sao thấy bọn ta đến lại thôi rồi?Thấy con trai dùng vẻ mặt đăm chiêu trò chuyện với Kim Phục, Thượng Quan Thiển không nhịn được mà hỏi, nhiều năm qua phu thê họ sớm đã xem hắn như người nhà, bây giờ bà hỏi như thế cũng chỉ là thấy biểu cảm của con có chút không đúng, muốn quan tâm con thêm mà thôi. Phu thê bà cũng lo lắng có kẻ nào đó trong Cung môn đã nói những lời gì hoặc có hành động xúc phạm đến con trai họ bị Kim Phục nghe được.- Con đang hỏi Kim Phục thúc thúc Tàng Thư Các đi hướng nào ạ. Không biết con có thể đến đó mượn sách không cha? Cung môn giới nghiêm, có những nơi quả thật người ngoài không thể đến.Thiếu niên tự nhiên mà chặn lời nói thật thà của Kim Phục sắp thốt ra khỏi miệng hắn. Chàng biết Kim Phục không muốn giấu chủ tử của hắn điều gì nhưng cuộc trò chuyện giữa hắn và chàng không cần để cha nương biết khiến họ lại càng bận lòng. Kim Phục vừa nghe lời của thiếu cung chủ nhà hắn liền biết ý của chàng, tiểu chủ tử muốn âm thầm tìm hiểu cuộc sống nhiều năm qua của tiên sinh cùng phu nhân. Chuyện này nếu như đã không gây hại gì cho tiên sinh thì hắn nghe lời chàng là được rồi, dù sao thì vị tiểu chủ tử trước mắt hắn là trân bảo của Cung Nhị tiên sinh, hắn nào dám bất kính với chàng.- Không có nơi nào trong Cung môn này mà con không thể đi cả, huống hồ Tàng Thư Các cũng không có bí mật gì quan trọng. Khi nào con muốn đến đó thì bảo Kim Phục dẫn đường một lần. Con không phải người ngoài, Giác cung là nhà của con, Cung môn cũng như thế, muốn đi những nơi khác liền tìm cha lấy lệnh bài.- Vâng, cảm ơn cha.Cung Thượng Giác cười nhẹ, ông cũng đoán ra câu chuyện giữa bọn họ không chỉ đơn giản như vậy, nhưng con trai chưa muốn nói, ông cũng không tiện ép buộc con làm gì, ông sẽ chờ một ngày con chủ động tâm sự với bọn họ. Kim Phục thấy thị nữ đã sắp xếp xong bàn ăn cũng tự giác mà cáo lui cùng với thị nữ, nhường không gian riêng tư lại cho một nhà ba người. Đợi khi toàn bộ hạ nhân đã lui xuống hết, Cung Thượng Giác mới tiếp tục lên tiếng sau khi trầm ngâm một lúc lâu. Ban nãy phu thê ông đứng từ xa đã thấy rõ dáng vẻ Ức Tình thoải mái nhè nhẹ đẩy đu trong gió, bọn họ còn nghĩ mình đã nhìn nhầm. Tựa như con trai chưa từng rời xa bọn họ nhiều năm, hình ảnh cậu bé Chẻo Chẻo năm tuổi cùng thiếu niên mười tám tuổi chồng chéo lên nhau, khiến họ càng không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng.- Chẻo Chẻo có thích chiếc xích đu đó không con? Cha vốn nghĩ sẽ giúp con đẩy đu khi con quay về, lúc đó chắc chắn phụ tử ta sẽ có nhiều khoảng thời gian vui vẻ bên nhau lắm. Nhưng Chẻo Chẻo trưởng thành nhanh quá, hiện tại cha có chút lực bất tòng tâm.Cung Thượng Giác hơi cụp mắt, cười buồn, dựa vào thể lực của hai phụ tử họ bây giờ thì đừng nói là cõng con trai như ông từng ao ước, đến cả đẩy đu cho con ông cũng không làm được. Việc trúng cổ độc nhiều năm qua đã lấy đi của Cung Thượng Giác quá nhiều thứ, tuy hiện tại tính mạng ông đã vô lo, võ công cùng nội lực đã quay lại, nhưng sức khoẻ lại không bằng như lúc trước nữa. Ông biết rõ sức khoẻ của bản thân mình hơn ai hết, nếu muốn tiếp tục có thêm nhiều thời gian bên cạnh mẫu tử bọn họ thì cần phải chú ý điều dưỡng thân thể nhiều hơn nữa, không thể lại tiếp tục vì tất cả chuyện lớn chuyện bé của Cung môn mà lao lực. Thượng Quan Thiển khẽ siết tay Cung Thượng Giác đang để trên bàn, an ủi phu quân. Bà biết tiếc nuối trong lòng phu quân vô cùng nhiều, bà may mắn còn có được khoảng thời gian năm năm ít ỏi với Chẻo Chẻo, còn phu quân đã lỡ mất khoảnh khắc con chào đời, lại lỡ mất cả khoảng thời gian ấu thơ của con trai. Những năm qua không phải là phu thê họ chưa từng cố gắng, Cung Thượng Giác còn từng bàn qua với Thượng Quan Thiển sinh thêm một đứa trẻ không những để bù đắp những tiếc nuối của ông, mà còn vì lo lắng cho tương lai sau này của Thượng Quan Thiển nếu ngộ nhỡ ông có rời đi thì bà vẫn còn nơi dựa dẫm nửa đời sau này. Thế nhưng ý nghĩ ấy lại nhanh chóng bị phu thê bà gạt đi, một phần vì thân thể của Thượng Quan Thiển bị tổn thương quá lớn sau khi sinh Chẻo Chẻo, khó có thể mang thai và sinh con thêm lần nữa, một phần vì sau khi cân nhắc kỹ thì phu thê ông cũng không muốn dùng một đứa bé khác để lấp đầy khoảng trống mà Chẻo Chẻo để lại, dù đứa bé ấy có là con ruột của họ, là đệ đệ hoặc muội muội ruột của Chẻo Chẻo đi chăng nữa.- Con thích lắm, cảm ơn cha. Mùa hoa hòe lại sắp đến rồi, cha xem chúng kết nụ sớm rồi kìa. Những gì mà cha muốn nói với con trong mười ba năm qua, ban nãy nó đã thuật lại hết cả rồi – Dừng một chút, Ức Tình với sang bên kia, dùng tay mình bao lấy tay hai người họ đang để ở trên bàn rồi mới tiếp tục – Bây giờ tới lượt Chẻo Chẻo đẩy đu cho cha nương, chúng ta cũng sẽ vui vẻ mà, cha đừng buồn, có được không ạ.- Được cha nghe con, mau ăn cơm đi, hôm nay Thiển Thiển xuống bếp nấu những món con thích - Trong lòng Cung Thượng Giác lập tức ngọt ngào như rót mật, con trai đang an ủi bọn họ.Nhìn thấy tâm trạng của Cung Thượng Giác cùng Thượng Quan Thiển tốt lên nhiều, thiếu niên khẽ mỉm cười, chủ động xới cơm cho nhị vị tổ tông nhà chàng, hầu hạ họ dùng bữa. Một bàn ăn đơn giản chỉ có bảy món, bốn mặn, một canh, một món canh ngọt, cùng một đĩa bánh hạt dẻ nướng – là món ăn vặt mà chàng thích nhất thời ấu thơ. Một bàn ăn đơn giản như nhiều gia đình bình thường khác, nhưng đối với Ức Tình mà nói lại là sự ấm áp vô cùng lớn. Mười ba năm nay, trừ những lúc trở về Đào Hoa Ổ hoặc Túc Duyên Hiên cùng Trọng Trích Tinh ăn cơm ra, thì đa số thời gian chàng đều bôn ba ở bên ngoài, cũng chỉ dùng bữa một mình, thuộc hạ bên dưới nào dám ngồi cùng mâm với chủ tử là chàng. Vậy nên bữa cơm hôm nay thật khác biệt, ngoài Trọng Trích Tinh, cuối cùng Ức Tình cũng có người cùng dùng bữa, đây còn là phụ mẫu thân sinh của chàng nữa chứ, khoé mắt thiếu niên nóng lên. Hơn nữa từng món ăn hiện diện trên bàn này lại khiến cho những trang ký ức tuổi thơ như được lật trở lại... Thiếu niên gắp một đũa thức ăn đầu tiên trên đĩa nhỏ mà ban nãy Thượng Quan Thiển gắp cho chàng và bỏ vào miệng, từ tốn nhai nuốt rồi cúi gằm mặt và im lặng thật lâu. Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển ngồi đối diện cũng chỉ động đũa cho có lệ rồi buông bát, dù trước đó con trai đã gắp thức ăn cho họ. Phu thê họ dường như đang nín thở và thấp thỏm hồi hộp dõi theo từng hành động của thiếu niên đối diện. Tách... Một giọt nước mắt đột ngột rơi xuống bát cơm trước mặt thiếu niên, cũng khuấy động tâm tình của hai người đối diện, khiến họ lập tức hoảng hốt.- Chẻo Chẻo, không ngon à con? Khó nuốt lắm sao? Vậy thôi đừng ăn nữa, nương...Thượng Quan Thiển lo lắng, vội vàng ngăn cản Ức Tình. Tuy mười mấy năm nay số lần xuống bếp của bà nhiều không đếm xuể, thế nhưng đa phần đều là để nấu thực dưỡng cho Cung Thượng Giác. Lại chiếu theo khẩu vị của ông mà nấu đồ ăn thanh đạm. Thượng Quan Thiển vẫn còn nhớ rõ con trai bà thích ăn những gì, một bàn đồ ăn hôm nay là do bà đặc biệt xuống bếp bận rộn từ khi về Giác cung đến bây giờ. Không những thế, lúc bà gần hoàn thành xong mọi thứ thì phu quân bước vào, hành động tiếp theo của ông khiến cho bà phải trợn mắt ngạc nhiên...- Không phải ạ... Ngon lắm, hương vị vẫn như trong ký ức của con, chưa từng thay đổi. Dù rằng những năm qua, con tìm đến bao nhiêu đầu bếp với tay nghề xuất chúng nhưng tất cả bọn họ cũng không thể nào nấu ra được hương vị này - hương vị của mẫu thân.Thiếu niên ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào phụ mẫu của mình, miệng cười nhưng đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào. Ngưng một chút, cũng không chờ Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển nói thêm gì, Ức Tình lại tiếp tục, dường như chàng cũng chỉ đang muốn trải lòng mà thôi, hoàn toàn không quan tâm hai người đối diện có lắng nghe hay không. Thiếu niên mười tám tuổi giờ đây chỉ như một đứa trẻ con rong chơi cả ngày, chịu nhiều ấm ức bên ngoài và chỉ muốn làm nũng để tìm được chút an ủi chở che từ phụ mẫu khi trở về nhà.- Cha nương không biết đâu, bọn họ nấu nướng khó ăn chết đi được, món nào cũng thích cho thật nhiều hành lá, lại còn thêm lá hẹ, lúc thì nêm mặn, lúc lại nêm vô cùng ngọt. Món xào lại cho nhiều cà rốt còn hơn rau xanh, đây là công thức kỳ cục gì thế chứ. Vậy mà ai ai cũng vỗ ngực tự nhận bản thân mình là đầu bếp hạng nhất, còn lừa đi rất nhiều bạc của con.- Con đó, không phải người ta nấu ăn dở, mà là bản thân con quá kén chọn. Tính tình đại thiếu gia, cũng không biết là giống ai. Từ nhỏ đến lớn đều không hề thay đổi, tiểu cô nương Trích Tinh ở bên cạnh con chắc cũng phải chịu khổ theo con nhiều.Thượng Quan Thiển sau khi khôi phục tâm tình, liền không khách khí khinh bỉ con trai nhà bà, cũng không quên liếc xéo Cung Thượng Giác đang ngồi kế bên. Hai phụ tử nhà này khẩu vị y chang nhau, chỉ là so với phu quân, con trai còn chịu ăn thêm thịt cá nữa nên mới có thể đầy đủ chất dinh dưỡng hơn một chút. Nhưng mà bà biết Chẻo Chẻo nhà bà ăn thịt cá cũng có chọn lọc, không phải loại nào cũng ăn.- Nàng bình phẩm con trai thì cũng đừng nên đá xéo vi phu chứ, phu nhân hôm nay mạnh miệng thật đó.Cung Thượng Giác cười khổ, được rồi, ông công nhận Thiển Thiển nói đúng, con trai ông quả nhiên kén chọn giống ông. Ông dù nhiều năm ăn chay nhưng quả thật không chịu nổi mùi hương hành lá, hẹ cùng cà rốt. Những năm này vì ông lâm trọng bệnh, cần bổ sung nhiều dinh dưỡng, Thiển Thiển không để ông tiếp tục ăn chay hoàn toàn như trước kia, bà sẽ hầm cháo cùng với các loại thịt, cá cho thật nhừ, vì vậy mà ông cũng đã quen dần với thức ăn mặn, chỉ là sẽ ăn vô cùng ít.- Còn không phải hay sao, con trai giống chàng nên kén cá chọn canh. Nhưng mà cũng tốt, phụ tử hai người đều cùng một khẩu vị, đỡ tốn công thiếp suy nghĩ phải nấu nhiều món khác nhau để chiều lòng cả hai người. Chẻo Chẻo, ngon thì ăn nhiều một chút, con xem con kìa, chỉ cách biệt mới mấy ngày mà đã gầy đi một vòng lớn. Thượng Quan Thiển ban nãy nghe con trai bà nói như vậy cũng đau lòng, vành mắt bà cùng phu quân cũng đỏ hoe. Bà cùng Cung Thượng Giác mỗi người một đũa, liên tục gắp thức ăn đến mức bát của thiếu niên cũng sắp thành một ngọn núi nhỏ. Vẫn là Ức Tình kịp thời ngăn bọn họ lại, chàng dở khóc dở cười, nếu như không ngăn lại cũng không biết chàng phải tiếp tục ăn thế nào.- Cha nương đừng chăm con nữa, nếu hai người còn gắp nữa thì ngọn núi này sẽ đổ xuống mất, cha nương mau ăn cơm đi ạ.- Con nói thật đi, sức khoẻ của con sau hôm đó thật sự không có vấn đề gì chứ? Hay là một lát nữa cha bảo Viễn Chuỷ đến xem một lần để hai người chúng ta yên tâm.- Không cần phiền thúc thúc đâu cha, con thật sự không sao mà. Gầy đi chẳng qua do mấy ngày sau khi rời khỏi sơn cốc Cựu Trần con nhiễm chút phong hàn, lại thêm mất ngủ nên mới như vậy. Thật sự chẳng phải vì giải cổ đâu, cha nương yên tâm đi nhé. Hai người mau ăn cơm đi, thức ăn nguội rồi cũng không ngon nữa, con gắp thức ăn cho cha nương nhé. Hơn nữa, con trai đói quá rồi, cha nương không động đũa thì con làm sao dám ăn chứ.Một bữa cơm đơn giản, một nhà ba người cũng không câu nệ bất kỳ quy củ nào, thay phiên gắp thức ăn cho nhau, chậm rãi ăn hết bữa cơm đoàn viên đầu tiên sau khi bảo bối nhà họ quay trở về nhà. Thỉnh thoảng, một vài cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo hương nguyệt quế, ghé vào đình bát giác mà vây xem khung cảnh ấm áp này. Ba người chậm rãi ăn hết bữa trưa cũng đã hơn nửa canh giờ sau đó, hạ nhân sau khi dọn xong bàn thì thức thời mà lui xuống, chỉ để lại bộ trà cụ cầu kỳ nhiều món mà chàng mang đến Giác cung làm lễ vật.Ức Tình dưới ánh mắt tò mò thích thú của Cung Thượng Giác cùng Thượng Quan Thiển mà bày từng món trà cụ ra bàn. Nào là bếp lò, ấm nước cỡ trung, ấm trà nhỏ, chén vừa, chén nhỏ, kẹp gắp trà,... Sau khi bày biện xong tất cả rồi mới nhìn biểu cảm phụ mẫu mình, khẽ cười và bắt đầu quy trình pha trà phức tạp của chàng.Chàng thành thạo bắt nước lên bếp nhỏ đun sôi. Lại dùng kẹp tre gấp một ít lá trà Bách Sinh cho vào chén nhỏ, đợi khi nước bắt đầu hơi sôi rồi mới đổ ít nước sôi vào chén, chầm chậm lắc đều tráng qua một lần nước sôi để làm sạch cặn bụi của lá trà. Sau đó đổ bỏ phần nước đầu tiên, rồi mới cho Bách Sinh trà vào lại ấm nhỏ, thêm nước sôi vào hãm trà lần nữa. Quy trình pha trà phức tạp, bộ trà cụ cầu kỳ tráng men đậm với hoa văn độc đáo dưới đôi bàn tay thon dài trắng trẻo của thiếu niên tạo thành một ý cảnh vô cùng đẹp mắt, khiến cho đôi phu thê ngồi đối diện nhìn đến mê mẩn. Hai người liếc mắt nhìn nhau, thấy ý cười xẹt qua trong ánh mắt đối phương, con trai họ đa tài đa nghệ, trình độ thưởng thức trà bậc này, chính họ cũng tự nhận không bằng.Ức Tình lật một chiếc đồng hồ cát nhỏ trên khay ước lượng thời gian, trong lúc đó thì dùng nước sôi còn lại để làm sạch các tách trà nhỏ. Đợi khi cát chảy xong thì nước trà trong ấm đã cũng ngả sang màu vàng nhạt. Hương thơm đặc biệt của Bách Sinh tản ra, quẩn quanh chóp mũi của hai người đối diện. Thiếu niên thuần thục rót trà ra chén nhỏ, sau đó lại từ chén mà lần lượt rót vào hai tách trà. Hai tay nâng chung trà cung kính mời Cung Thượng Giác trước, rồi mới đến Thượng Quan Thiển, sau cùng mới tự rót cho mình một tách, chầm chậm giới thiệu bằng âm điệu nhẹ nhàng.- Cha nương, đây là Bách Sinh trà mà lần trước con nhắc đến. Trà này không mang tính hàn cũng không quá nhiệt, thích hợp để dùng cho bốn mùa, kết hợp với một số dược liệu khác có thể góp phần điều dưỡng thân thể. - Bách Sinh... cái tên này thật là đặc biệt – Thượng Quan Thiển ngắm nhìn màu sắc trong chung trà trên tay bà, một màu vàng nhạt trong vắt, hoàn toàn không lẫn bất kỳ tạp chất hay cặn trà nào. Ngụm đầu tiên vừa chạm đầu lưỡi đã cảm thấy đắng chát vô cùng, nhưng khi nước trà từ từ trôi xuống cổ họng lại cảm nhận được vị ngọt thanh cùng hương sen thoang thoảng, pha chút tinh khiết của nước suối đầu nguồn.- Vâng ạ, trải nghiệm trăm sinh bách thái của nhân gian trong một ngụm Bách Sinh, uống là trà nhưng phẩm lại là nhân sinh. Đây là khởi nguồn của tên loại trà này. - Thưởng trà chính là thưởng sắc, thưởng hương, thưởng vị, thưởng nhân sinh. Đều nói đậm là trà, nhạt cũng là trà, nóng thì hương toả, lạnh thì hương bay, lòng người ấm lạnh như trà, âu cũng chính là nhân sinh, đặt tên thật tốt. Nghe nói loại trà này sản lượng không nhiều, thật vậy chăng? – Cung Thượng Giác nâng chung trà, tao nhã đưa lên chóp mũi khẽ ngửi, cảm thán một câu trà ngon, Chẻo Chẻo tìm đâu ra được loại trà độc đáo thế này chứ.- Dạ, một năm chỉ có một vụ xuân, trực tiếp dẫn nước từ đỉnh Thanh Loan để tưới tiêu. Lại được tuyển chọn từ những búp trà non nhất, ủ lạnh ở hầm băng Đào Hoa Ổ hai mươi ngày, sau đó được mang đi sao trên lửa rất nhỏ ba ngày ba đêm, sau cùng là gói trà vào từng nụ sen vừa nhú, ban ngày tắm nắng ấm, hằng đêm tắm trăng lạnh. Ủ thêm một tuần trăng nữa là có thể lấy ra dùng rồi.- Ban nãy cha đã xem qua, hơn bốn rương lớn chỉ toàn là Bách Sinh, ước lượng là gần nửa sản lượng năm nay rồi phải không? – Vừa nghe con trai giải thích, Cung Thượng Giác chắc chắn cả mười phần là trà này từ tay con ông mà ra cả.- Dạ, một nửa được dùng làm cống trà vận chuyển vào cung cấm, nửa còn lại đều mang đến Giác cung. Con vẫn còn nhớ lần trước cha nương đều nói thích hương trà trên y phục của con. Bả trà sau khi hãm xong đều được giữ lại để xông vào y phục ạ, lần sau con sẽ bảo hạ nhân làm cho cha nương.- Được, Chẻo Chẻo mau thử món này đi, là bánh hạt dẻ mà con yêu thích nhất.Ức Tình cầm một chiếc bảnh nhỏ, bề ngoài không được xem là đẹp mắt lắm, thậm chí còn có vài chỗ bị cháy xém. Trong mắt loé lên một tia hiểu rõ, chắc chắn trù phòng không dám dâng lên một đĩa bánh bị cháy thế này cho chủ tử, tay nghề của nương chàng thì vô cùng tốt, vậy nên bánh này chỉ có thể là từ... Thiếu niên lơ đãng cắn một miếng bánh, cũng thấy được ánh mắt thấp thỏm không chút che giấu của cha chàng, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng cảm động. Quân tử tránh xa nhà bếp, nhưng cha đã vì chàng mà tự tay xuống bếp làm loại bánh chàng thích nhất, tuy vị vô cùng khó ăn, nhưng bây giờ chàng chỉ thấy ngọt ngào nơi khoang miệng, ấm áp trong đáy lòng.- Ngon lắm ạ.Thiếu niên mỉm cười khi thấy Cung Thượng Giác lén lút thở phào nhẹ nhõm, còn Thượng Quan Thiển kế bên đã nhịn cười đến sắp không trụ được. Hơn bốn mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên phu quân đặt chân xuống bếp, ấy vậy mà đã được con trai khen ngon. Ban nãy bà đã vụng trộm nếm thử, vị bánh khó ăn muốn chết, ngoài hương thơm ra thì không thể liên tưởng được đĩa bánh trước mặt họ là bánh hạt dẻ nữa rồi. Xem ra Chẻo Chẻo đã đoán được là người nào làm nên quyết định giữ lại mặt mũi cho phụ thân nó. Nhưng bản thân bà lại muốn trêu chọc phu quân hơn, bèn đưa một chiếc cho ông, thậm chí còn có lòng tốt dâng đến bên môi đối phương, dịu dàng mỉm cười, nhưng đuôi hồ ly thì đã sớm ngoe nguẩy sau lưng Thượng Quan Thiển rồi. - Nương, khoan...Lúc Ức Tình nhận ra ý định của nương chàng thì muốn lên tiếng can ngăn cũng đã muộn, cha chàng đã cắn một miếng rồi. Chỉ thấy biểu cảm bình thản ban đầu trên mặt Cung Thượng Giác từ từ nứt vỡ, ông nhíu mày kiếm, thậm chí sặc ho một hồi. Thượng Quan Thiển đã cười đến hai mắt cong cong, thưởng thức biểu tình hiếm có của phu quân bà. Bánh vị quá mặn, lại còn nghe mùi khói bếp nồng nặc, vội uống một ngụm trà để xua đi mùi vị còn sót lại, khó ăn đến mức ấy mà con trai còn khen ngon, đứa nhỏ này thật là...- Chẻo Chẻo, đứa trẻ ngoan thì không được nói dối. Không được ăn nữa, mau bỏ xuống đi, không cần vì để cha vui lòng mà miễn cưỡng bản thân. Nàng muốn cười thì cười đi, Thiển Thiển càng lúc càng không xem vi phu ra gì nữa rồi.- Giác, chàng cùng tỷ tỷ đúng là tỷ đệ của nhau, quả thật đều không có thiên phú về phương diện này. Chàng đừng nên giành vị trí trong bếp với thiếp nữa thì hơn.- Nàng đừng cứ mãi quanh quẩn trong bếp lo cho bọn ta nữa, rảnh rỗi thì đi chăm đỗ quyên của nàng đi. Còn bây giờ nàng đã cười xong rồi thì mau nghiêm túc lại nào. Chẻo Chẻo, cha nương có việc quan trọng muốn hỏi con.- Con biết hai người muốn hỏi chuyện gì, nhưng giờ đã quá trưa rồi, cha nương mau đi nghỉ trưa đi. Con hứa tối nay con sẽ khai báo hết tất cả mọi chuyện được không ạ. Bây giờ con có thể xuống trấn vài canh giờ được không cha, trước bữa tối con sẽ trở về.- Con đi đi, cầm lệnh bài tuỳ thân của cha này, cha nương chờ đợi con ở nhà.---------------------------------Đúng như lời ước hẹn, trước bữa tối nửa canh giờ thì Ức Tình đã quay lại Giác cung, trong tay chàng là một chiếc tay nải màu xám – đây là chiếc tay nải năm xưa lúc Thượng Quan Thiển để chàng mang theo khi chạy trốn. Vừa tiến vào chính sảnh đã thấy chính phòng chong đèn, hai bóng người gầy gò hắt lên khung cửa sổ, trong lòng thiếu niên lập tức mềm mại. Cảm giác có cha mẹ ở nhà chờ cơm mình thật hạnh phúc, điều chỉnh tâm trạng cùng biểu cảm. Thiếu niên tiến lên gõ cửa và bước vào phòng. Ức Tình thỉnh an xong, vừa trả lệnh bài lại cho Cung Thượng Giác thì cũng vừa lúc tỳ nữ mang bữa tối đến. So với một bàn cơm trưa hôm nay thì bữa tối có phần đơn giản hơn một chút, chỉ có một nồi cháo bát bửu cùng bốn đĩa thức ăn kèm. Trong lòng cũng hiểu rõ, cha nương lớn tuổi, bữa tối nên ăn thức ăn dễ tiêu hoá một chút thì mới tốt. Thượng Quan Thiển để ý biểu cảm của chàng, bèn hỏi có phải cảm thấy thức ăn tối nay ít quá không, bà liền đi trù phòng làm thêm vài món. Bà hiểu con trai đang tuổi trưởng thành, không thể nào ăn uống đạm bạc như phu thê họ được. Khẽ mỉm cười trấn an bọn họ rằng buổi tối chàng cũng không ăn nhiều, ăn quá no sẽ khó ngủ lắm thì Thượng Quan Thiển mới chịu từ bỏ ý định xuống bếp lần nữa. Một bữa cơm tối yên bình cứ như vậy mà nhanh chóng trôi qua. Hạ nhân sau khi thu dọn liền thức thời mà khép chặt cửa phòng, ngay cả thị vệ thường canh giữ ở bên ngoài cũng được cho lui đi, tình cảnh này cũng chẳng khác mấy so với ngày đầu tiên chàng đến Giác cung, thiếu niên âm thầm bật cười.Ức Tình để cho Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển ngồi trên trường kỷ trong phòng ngủ chính, còn mình thì đứng cách bọn họ hơn một thước. Chậm rãi vén vạt áo, quỳ xuống và cung kính hành lễ. Ba quỳ chín lạy, nghi lễ tôn kính nhất chỉ dành riêng cho phụ mẫu của chàng, từng động tác cùng vẻ mặt đều vô cùng nghiêm túc. Chàng đã từng dõng dạc tuyên bố với Điểm Trúc rằng chỉ có phụ mẫu của chàng mới xứng đáng nhận được cái quỳ lạy của chàng. Ngoài họ ra ra, trên đời này không ai có tư cách đó cả. Ấy vậy mà chẳng thể nào ngờ được rằng chỉ mới mấy ngày mà lời nói đó đã trở thành hiện thực.Cái lạy thứ ba vừa xong, thiếu niên đã quỳ thẳng lưng, dịu dàng mỉm cười với hai người đang ngồi trước mặt mình, khoé mắt đã ửng đỏ. Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển từ lúc con trai quỳ xuống cũng đã đoán được hành động tiếp theo của thiếu niên, nước mắt không biết đã vương trên gò má từ lúc nào không rõ. Khẽ ngoắc tay bảo con trai tiến đến gần họ. Có chút ngoài ý muốn khi Ức Tình không đứng lên, thiếu niên vẫn giữ tư thế quỳ như cũ, dùng đầu gối của mình từng bước lết tới gần phụ mẫu. Ức Tình quỳ thụp xuống, tựa như một chú cún nhỏ mà đặt cằm của chàng lên mỗi bên đầu gối của Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển. Hai tay thì vòng ra sau ôm lấy chân của họ, thiếu niên ngẩng mặt lên, cọ tới cọ lui trên lớp y phục của bọn họ. Trong khi Thượng Quan Thiển khẽ mân mê mái tóc bạc của chàng thì Cung Thượng Giác lại lựa chọn vuốt ve hai gò má trắng nõn của thiếu niên, điều mà từ lúc còn ở Nghị Sự đường ông đã rất muốn làm. - Rốt cuộc những năm qua con đã sống như thế nào vậy? Đừng giấu cha nương bất kỳ chuyện gì được không con?Nghe câu hỏi của Cung Thượng Giác, Ức Tình đổi tư thế cho dễ chịu một chút, quyết đoán ngồi bệt xuống sàn gỗ, chàng thôi không tỳ cằm nữa mà trực tiếp ngả đầu mình lên đầu gối phụ mẫu, vẫn giữ nguyên tư thế để Thượng Quan Thiển tiếp tục mâm mê mái tóc chàng, còn Cung Thượng Giác tiếp tục vuốt ve gò má phải của chàng, động tác nhẹ nhàng nâng niu, thiếu niên khẽ nhắm mắt, sắp xếp từ ngữ và câu chuyện ở trong đầu rồi mới trầm giọng kể ra.Trong chính phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hương nguyệt quế lượn lờ trong đại điện, chỉ có giọng nói của thiếu niên lúc trầm lúc bổng, đều đều kể ra hành trình suốt mười ba năm qua của mình, chỉ là đã giấu nhẹm đi bớt những chuyện đáng sợ đã từng phát sinh trên thân thể mình mà thôi. Ấy vậy mà từng câu từng chữ của chàng lại tựa như những nhát dao nhỏ, lần lượt lăng trì qua đáy lòng Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển, hết lần này đến lần khác, vết thương lòng cứ thế mà rách toạc cả ra, chảy máu đầm đìa.Tách... tách... từng giọt nước mắt mặn đắng rơi xuống trên mặt thiếu niên, khiến chàng như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng của quá khứ. Ức Tỉnh hoảng hốt mở mắt, chỉ thấy cha nương chàng đã lặng lẽ khóc từ bao giờ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Các Chủ đại nhân trở nên hoảng loạn, luống cuống lau đi nước mắt cho Thượng Quan Thiển và Cung Thượng Giác, miệng thì không ngừng nói lời an ủi.- Cha nương đừng khóc nữa mà, tất cả đều trở thành quá khứ cả rồi. Chẻo Chẻo không khổ, con không khổ sở một chút nào hết, cha nương đừng đau lòng nữa, có được không. Thấy cha nương khóc thế này đã khiến lòng con cũng tan nát cả rồi.- Xin lỗi... xin lỗi con, Chẻo Chẻo. Xin lỗi vì cha đã không đến kịp, xin lỗi vì đã để con một mình với Hàn Y Khách lâu đến như vậy... thật xin lỗi con.Cung Thượng Giác liên tục lẩm bẩm. Nếu năm xưa ông không để Thiển Thiển đi, nếu năm xưa ông nhanh chân thêm một chút, có phải bé con của ông sẽ không phải lưu lạc thiên nhai như vậy phải không. Nếu năm xưa con ông chỉ kém may mắn đi một chút thôi thì phu thê ông đã thật sự mất đi con vĩnh viễn. Bây giờ nghĩ lại, đều cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế. Chỉ tiếc trên đời này không có nếu như tồn tại, chỉ tiếc thời gian lại chẳng thể quay ngược trở lại được nữa rồi.- Chẻo Chẻo, đáng lý ra năm đó nương không nên để con rời đi trước, nương nên ở cùng một chỗ với con mới phải. Chỉ là nương ích kỷ muốn con được an toàn, được sống sót, mà không nghĩ vì chuyện này sẽ đánh mất con nhiều năm. Nếu như có thể trở lại năm đó, nương nhất định sẽ ôm con thật chặt, dù cho phải chết thì mẫu tử ta nhất định phải ở cùng nhau. Hãy tha lỗi cho nương... - Nước mắt của Thượng Quan Thiển như những hạt châu, liên tục rơi xuống không ngừng.- Không không, không phải lỗi của cha nương, đừng tự trách nữa mà. Bây giờ con đã ở đây rồi, bằng xương bằng thịt, chân thực ở trước mặt hai người. Những điều đã xảy ra chẳng qua là ông trời đang thử thách gia đình chúng ta thôi, từ nay về sau mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn. Đừng khóc nữa, Chẻo Chẻo đau lòng quá.Thiếu niên hơi rướn người, quỳ thẳng lên, dịu dàng lau đi nước mắt của phụ mẫu mình, không ngừng nói những lời an ủi.- Đừng khóc nữa mà, ngày mai mắt cha nương sưng lên, cả Cung môn này sẽ đồn con thành đứa đại nghịch bất đạo, mới trở về nhà đã bắt nạt phụ mẫu. Đến lúc đó mỗi người một câu, nước bọt cũng đủ dìm chết con hoặc là cột sống của con sẽ bị người khác trạc cong mất...- Có cha ở đây, không ai có thể đụng đến con – Cung Thượng Giác khàn giọng lên tiếng, chỉ cần ông còn sống một ngày, thì ngày đó vẫn trở thành ô dù che chở cho con của ông.- Dạ, con tin cha. Nương, người xem con đã mang đến cái gì đây này – Lập tức đặt chiếc tay nải màu xám kia lên đùi phụ mẫu chàng, mở ra hòng đánh lạc hướng bọn họ.- Đây là... - Thượng Quan Thiển ngạc nhiên, bộ y phục màu hồng phấn thêu hoa đỗ quyên năm đó bà định để Chẻo Chẻo mang đến Cung môn để nhận lại Cung Thượng Giác, bà vốn nghĩ con đã làm mất trên đường chạy trốn rồi.- Nương, vật hoàn chủ cũ, ngoại trừ lá thư đã bị ngâm nước đến hỏng không thể đọc được ra, những thứ còn lại đều vẫn ở đây ạ. Cha nương từ từ xem đi, con đi luộc trứng gà để lăn mắt cho hai ngườiThiếu niên vừa dứt lời liền nhanh chóng đi trù phòng, để lại phu thê Cung Thượng Giác lặng lẽ tâm sự.- Giác, chàng xem đây là những thứ mà năm đó thiếp chuẩn bị để con mang đến Cung môn tìm chàng. Giờ đây nó lại quay về trên tay thiếp.- Ban nãy con có nhắc đến thư, là thư gì thế Thiển Thiển?- Lúc đó thiếp đã quyết tâm đi tìm Điểm Trúc cùng đồng quy vu tận, nên muốn đẩy con về phía chàng. Trong thư đó là lời phó thác của thiếp. Nhưng cũng may là chàng không đọc được những dòng ấy. Bởi vì thiếp hối hận rồi, thiếp hối hận vì những lời trách móc chàng được viết trong đó. Khi ấy, một phần thiếp vì ôm quyết tâm đi tìm chết mà lời lẽ tàn nhẫn cay độc nào cũng có thể viết ra, một phần là vì để chàng biết được con người thiếp xấu xa đến nhường nào, để chàng hận thiếp cả đời. Sau này dù cho tin tức thiếp chết truyền về Cung môn, chàng cũng sẽ không thương tâm, Chẻo Chẻo cũng không vì cái chết của thiếp mà hận chàng. - Thượng Quan Thiển khẽ ngả đầu vào vai phu quân bà, chậm rãi kể lại.- Ta cũng cảm thấy may mắn vì không đọc được lá thư đó. Nếu như đọc được, ta không biết mình phải làm gì tiếp theo, hoài nghi mắt nhìn người của bản thân, hay lại tiếp tục chôn vùi những nỗi đau đó xuống mặc trì lạnh lẽo. Hay điên cuồng tìm Điểm Trúc trả thù, cuối cùng đánh mất tính mạng, để lại con thơ không nơi nương tựa...- Giác, hết thảy đều đã qua. Từ đây về sau cả nhà ta chỉ có sum vầy cùng đoàn viên.Một khắc sau thì Ức Tình cũng quay lại, bê trên tay một cái khay gỗ, hai quả trứng gà còn nóng hổi đã được bóc sẵn vỏ. Thiếu niên lần lượt dùng trứng lăn qua mắt của cha nương mình, lại dùng khăn sạch để lau đi mùi tanh còn sót lại, chăm chú, tỉ mỉ vô cùng, bỗng nghe Thượng Quan Thiển đột ngột hỏi.- Con đã xem cuộn da dê rồi phải không, nương không thấy nó ở đây.- Dạ, con đã xem qua Thượng Vãn Lãm Nguyệt, cũng luyện thành công bốn thức đầu tiên, chỉ là bốn thức sau...- Không luyện được phải không? – Thượng Quan Thiển mỉm cười, bà biết lý do tại sao.- Dạ, bốn thức đầu có chiêu thức mạnh mẽ dồn dập, chủ công sát phạt, mọi thứ đều rất bình thường nhưng đến thức thứ năm thì khác. Mỗi lần bắt đầu luyện, nội lực của con liền từ từ mà tan biến, không trụ được bao lâu, nhưng rõ ràng đây không phải là chiêu thủ. Đến bây giờ con chỉ lờ mờ đoán được nguyên nhân, nhưng vẫn chưa được xác thực...- Bốn thức sau con đưa cho tiểu cô nương Trích Tinh luyện rồi – Thượng Quan Thiển nghe câu cuối của thiếu niên cũng đã đoán ra được nội tình, hỏi nhưng là khẳng định.- Nương biết lý do đúng không ạ - Lập tức gián tiếp thừa nhận- Ừ, Thượng Vãn Lãm Nguyệt là một bộ âm dương kiếm pháp, là một kiếm pháp đích truyền của Cô Sơn Phái ta. Bốn thức đầu là dương – để cho nam tử luyện, bốn thức sau là âm – để cho nữ tử luyện. Còn hai thức cuối cùng nghe nói là âm dương hoà hợp, cần tâm ý tương thông đến mức nhất định thì mới có thể luyện thành. Một khi thành thì nhất định có uy lực vô cùng lớn. Nhưng đây là nương chỉ nghe kể lại, chưa từng thật sự thấy được hai thức cuối cùng kia, ít nhất lúc ông bà ngoại con còn sống thì họ vẫn chưa luyện được.- Nhưng trong tay của nương chỉ có tám thức, có nghĩa là....- Nghĩa là hai thức cuối cùng đã bị thất lạc từ lâu, hơn nữa Điểm Trúc cũng đã nghe được tiếng gió về việc này từ lâu – Cung Thượng Giác tiếp lời con trai- Cái đêm mà Vô Phong đến diệt môn, thiếp tuy trốn trong mật đạo nhưng cũng nhìn thấy sát thủ lục lọi tìm kiếm thứ gì, chỉ là lúc đó thiếp còn nhỏ lại sợ hãi nên không nghĩ ngợi nhiều, chuyện này cũng mau chóng bị lãng quên. Tuy rằng Cô Sơn ủng hộ Cung môn, nhưng đều là trên phương diện tài lực, chưa từng có xung đột vũ trang trực tiếp với Vô Phong. Nếu muốn chơi Cung môn một vố đau thì bà ta chỉ cần chặn con đường thương lộ cùng ly gián mối quan hệ giữa cha thiếp và cha chồng là được, cần gì phải đến diệt môn. Bây giờ nghĩ lại xem ra lý do thanh trừng là giả, đến tìm một bộ Thượng Vãn Lãm Nguyệt hoàn chỉnh mới là thật.- Vậy nàng có từng nghe nhạc phụ nói qua về chuyện này chưa? Ông ấy đưa cho nàng tám thức, có lẽ cũng căn dặn riêng với nàng chuyện gì đó về hai thức cuối cùng.- Hình như... là có... nhưng nhất thời thiếp không thể nhớ ngay được. Phụ tử hai người cho thiếp thêm chút thời gian – Thượng Quan Thiển nghe phu quân hỏi thì dường như có thứ gì đó vừa xẹt qua tâm trí bà, khó có thể nắm bắt được.- Cha nương, chúng ta còn nhiều thời gian, chuyện này không vội. Một nhà chúng ta từ từ cùng nhau tính toán, những gì bọn chúng thiếu nợ chúng ta, thiếu nợ thân nhân chúng ta, từ từ đòi lại là được rồi. Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển nghe Ức Tình nói như thế cũng biết con trai họ đã có chủ ý riêng. Những năm qua con lăn lộn ở giang hồ, còn phu thê họ nhiều năm qua bị buộc phải chôn chân ở Cung môn, vậy nên con trai tất nhiên tính toán kỹ càng hơn bọn họ.- Con nói phải, chỉ là con nên nhớ, nhất định phải đặt an toàn của bản thân con lên trên hết. Những chuyện không con nắm chắc đủ mười phần thì nên suy xét thật kỹ. Nội bộ Cung cung này con không phải lo, còn có cha ở đây che chắn cho con. Giác cung lại càng không cần nói đến, con là chủ nhân nơi này, tất cả bọn họ đều sẽ nghe theo con – Cung Thượng Giác không nhịn được mà dặn dò.- Dạ, bây giờ đã là đầu giờ Hợi rồi, không còn sớm nữa, cha nương đi nghỉ sớm một chút, cả ngày hôm nay hai người đã vất vả rồi. Con về phòng trước đây ạ.Thượng Quan Thiển vừa định nói bà không mệt mỏi, muốn tiếp tục trò chuyện cùng Ức Tình, nhưng lại để ý đến sắc mặt của Cung Thượng Giác đã hơi khó nhìn. Phu quân bà còn yếu, vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều. Hiện tại con trai họ đã quay về, cả nhà họ còn rất nhiều thời gian ở bên nhau. Cung Thượng Giác cùng Thượng Quan Thiển nhìn bóng lưng quay đi của Ức Tình mà trong lòng có chút hụt hẫng, cảm giác như vừa mới bị khoét mất thứ gì trong lồng ngực. Dù rằng biết con đã nhận lại họ, sẽ không đột nhiên biến mất nữa, nhưng phu thê họ lại không thể nhịn mà lo được lo mất. Đợi khi thiếu niên đã gần bước đến cửa, Thượng Quan Thiển mới thận trọng lên tiếng, thiếu niên quay đầu trở lại, vừa hay bắt được ánh mắt không nỡ của cha nương mình.- Chẻo Chẻo, sáng mai cả nhà ta cùng nhau ăn sáng nhé. Nương sẽ đi nấu canh hoành thánh mà phụ tử hai người đều yêu thích được không?- Dạ được, nương nhớ đừng cho hành vào nhé – Thiếu niên mỉm cười đáp trả rồi quay đi.-----------------------------------------Ức Tình chưa vội về phòng mình mà đứng bên ngoài hành lang, cách một khung cửa giấy dầu, chàng nhìn thấy hai bóng người gầy yếu hắt lên khung cửa. Trong lòng thiếu niên nhói một cái, chàng đã đứng ở ngoài này hơn hai khắc mà cha nương còn chưa chịu đi nghỉ ngơi. Ban nãy thật ra nương chàng muốn hỏi thẳng rằng liệu sáng mai phu thê họ còn có thể thấy chàng ở Giác cung nữa không, bọn họ sợ chàng lại lặng im không tiếng động mà biến mất một lần nữa. Chàng biết bởi vì hành động vô tâm của mình đêm đó đã khiến cho trong lòng phụ mẫu nảy sinh bất an, tuy chỉ có một lần nhưng để lại dư âm vô cùng lâu dài. Suy nghĩ một chút, đợi cho đèn phòng khách chính viện đã tắt hết, chỉ chừa lại một ngọn đèn nhỏ, thiếu niên mới an tâm quay về phòng mình lấy chút đồ...--------------------------------Trong phòng ngủ chínhCung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển sớm đã thay ra y phục ngủ, cũng đã lên giường chuẩn bị đi nghỉ ngơi, lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động nhẹ, rồi đến một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó là một mái đầu bạc ló ra khỏi sau cánh cửa. Bảo bối nhà họ một thân trung y trắng, một tay ôm gối, một tay ôm chăn, miệng thì nở nụ cười cầu hoà ngốc nghếch, lại nghe thấy thiếu niên ngượng ngùng hỏi nhỏ, môi hơi bĩu ra làm nũng.- Đêm nay con có thể tá túc ở đây được không, bên phòng con hình như có gián. Cha ~ nương ~ con sợ ~- ...... - Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển cũng đơ ra, ai có thể nói cho bọn họ biết thiếu niên trầm ổn nhà họ đi đâu rồi không, sao bây giờ lại đột nhiên đáng yêu thế này.- Con không chiếm giường của cha nương đâu, con ngủ ở đây là được – Thiếu niên liếc nhìn chiếc trường kỷ nhỏ đối diện giường phu thê họ- ....... – Lại một khoảng lặng kéo dài, phu thê họ thật sự rất muốn hỏi một câu, con à, chiếc trường kỷ nhỏ đó có ổn với cặp chân dài của con không vậy.Không đợi bọn họ đáp lời, thiếu niên đã lon ton đi đến trường kỷ, nhanh tay thu dọn bàn nhỏ cùng đệm ngồi trên đó. Lại thuần thục trải chăn mỏng, thoát giày, leo lên giường, đắp chăn. Nghĩ nghĩ một chút, liền lôi ra một sợi dây ruy băng nhỏ thật dài, cột vào cổ tay mình, sau đó đến bên giường, ngượng ngùng cột vào cổ tay phải của Cung Thượng Giác đang nằm ngoài. Hành động thay ngôn ngữ, ý nói, cha, người nắm dây đi, đêm nay con không chạy được đâu, hai người cứ yên tâm nghỉ ngơi. Ức Tình nhìn chiếc nơ con bướm mà mình cột, hài lòng quay lại giường nhỏ, lúc thiếu niên nằm xuống, đôi chân dài của chàng vượt qua cả trường kỷ, lộ ra bên ngoài khá buồn cười.Đến lúc này mà Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển còn chưa hiểu ra ý định của Ức Tình thì uổng phí sống nhiều năm rồi. Nào có chuyện Chẻo Chẻo của họ sợ gián, chỉ là con nhìn thấu nỗi bất an trong lòng họ, nên mới làm ra hành động này mà thôi. Phu thê họ nhìn nhau mỉm cười, cũng chịu ngả lưng xuống nghỉ ngơi. Thiếu niên thấy phụ mẫu đã chịu đi nghỉ, bèn dùng nội lực dập tắt hết nến trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ cuối giường mình. Trong bóng tối truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của thiếu niên, như vỗ về giấc ngủ cho Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển.- Cha nương yên tâm ngủ đi nhé, Chẻo Chẻo ở đây, con đảm bảo sáng mai cha nương sẽ nhìn thấy con đầu tiên sau khi thức dậy.Phu thê họ khẽ mỉm cười, cũng bắt đầu yên giấc. Đêm nay là một đêm yên bình, không mộng mị.Hết chương 31P/S: Spoil chương 32 – Hành trình Kinh Châu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com