TruyenHHH.com

Da Sac Thuong Thien Sac Mau Phao Hoa Nhan Gian

Từ đường Cung môn ở phía Đông núi sau

Khác với quang cảnh phủ tuyết trắng xoá bốn mùa của Tuyết cung, vẻ trầm lắng, yên tĩnh của Nguyệt Cung hay thần bí cùng âm u như Hoa cung. Từ đường Cung môn được xây dựng theo lối kiến trúc cổ kính cùng sâm nghiêm. Kết cấu kiến trúc độc đáo hình tháp với hai tầng, tầng dưới cùng được chia thành bốn gian chính, lần lượt là từ đường của bốn cung của núi trước, hai cầu thang gỗ uốn lượn hai bên từ đường Thương cung và Vũ cung dẫn đến tầng trên cùng. Trên tầng lần lượt là phòng thờ của ba cung của núi sau. Vốn dỹ trước đây lầu các bên trên có tận bốn gian, chỉ là từ sau chuyện Phong cung bị phủi bụi trần thì đã được cố Chấp Nhẫn Cung Hồng Vũ hạ lệnh tu bổ lại, giờ đây chỉ còn lại từ đường của ba cung Hoa - Tuyết - Nguyệt.

Con đường từ các cung núi trước dẫn đến từ đường ở núi sau tuy không được rộng lắm, nhưng không gập ghềnh khó đi như trước đây. Nói chính xác hơn là con đường này ban đầu chỉ có sỏi đá, lại hoang sơ và cỏ mọc um tùm, ngoại trừ những dịp đặt biệt, hầu như không có ai trong Cung môn đến từ đường cả. Từ đường cũng vì lẽ đó mà lạnh lẽo và vắng vẻ vô cùng. Từ đường ngoài vài thị vệ Hồng Ngọc ra thì chỉ có một lão hạ nhân già tình nguyện nhận phân phó của tiên Chấp Nhẫn Cung Hồng Vũ mà ở lại nơi đây, chăm lo khói hương cho các thế hệ Cung môn. Nhưng kể từ khi đứa trẻ của Giác cung tẫn thế từ mười ba năm trước, Cung Thượng Giác cùng Thượng Quan Thiển đến đây thường xuyên hơn, Cung Thượng Giác cũng ra lệnh hạ nhân tu bổ lại con đường mòn này, trồng thêm trúc xanh hai bên lối đi, để con đường dẫn đến từ đường bớt đi một chút vắng lặng.

Một cây hoa quế cổ thụ vươn từng cánh tay dài và rộng của mình che mát một khoảnh sân trước từ đường. Dưới tàn hoa quế, một lão hạ nhân già râu tóc bạc phơ, y phục vải thô bạc màu đang chầm chậm quét tước sân trước của từ đường rồi lùi dần về các bặc tam cấp. Từ đằng xa, lão đã thấy vài ba bóng người đang từ từ tiến vào từ trên lối mòn, lão nhân đã già, mắt cũng kém đi nhiều, nhất thời không nhận ra được danh tính của vị chủ tử nào, chỉ thấy lờ mờ là hình dáng của một nữ nhân và hai nam nhân.

Lão suy nghĩ một chút, đến từ đường thường xuyên như thế thì chỉ có mấy vị chủ tử ở Giác cung mà thôi. Nhưng theo lão được biết, Giác cung chủ đang trong cơn bạo bệnh, lần gặp gần nhất thì ngài đã yếu lắm rồi, không thể nào có thể đến đây giờ này được. Chẳng lẽ, ngài ấy đã qua đời rồi sao... nên bài vị mới được đưa vào từ đường à...nếu là sự thật thì lão chỉ có thể cảm thán sự đời thật lắm bất công. Một người tốt như Cung Nhị tiên sinh lại buông tay rời đi trước cả lão nữa chứ,... một mai này làm sao lão còn có thể thấy được cảnh tiên sinh đến thăm tiểu chủ tử như trước đây nữa, lão còn lo lắng cho cả Giác phu nhân...

Khi ba người đó đã tiến vào sân và bước lại gần chỗ lão đang quét sân, cùng âm thanh hành lễ của thị vệ thì lão mới nhận ra vừa nãy mình đã suy nghĩ hồ đồ đến mức nào, cũng vui mừng khôn xiết vì suy đoán của lão chẳng phải sự thật. Cung Nhị tiên sinh đang khoẻ mạnh đứng ở trước mặt của lão, mặt mũi ngài không được cho là hồng hào, nhưng khí sắc thì tốt hơn rất nhiều. Phu nhân thì càng không phải nói, đầu mày cùng ánh mắt của bà đều là vẻ vui mừng không giấu được, làm gì còn vẻ bi thương mà lão thấy từ nửa tháng trước.

Sự chú ý của lão va phải vị thiếu niên lang đang đứng cạnh tiên sinh, y là ai mà lạ mắt quá, lão chưa từng thấy qua bao giờ. Thứ thu hút lão không phải là mái tóc bạc trắng của thiếu niên mà là khí chất cùng vẻ bề ngoài của chàng. Thiếu niên này thật giống với Cung Nhị tiên sinh, như cùng một khuôn đúc ra vậy, chẳng lẽ là nhi tử của tiên sinh, nhưng vị kia đã tẫn thế từ lâu rồi kia mà... Có lẽ lão đã sống quá lâu nên không còn biết sợ là gì, hay có lẽ là do lão là người duy nhất có thể thấy được vẻ dịu dàng của Cung Nhị tiên sinh mỗi khi ngài đến từ đường. Lão đã bạo gan mà tiến lên phía trước, còn chưa kịp suy nghĩ thêm gì thì lão đã nghe thấy mình run giọng hỏi.

- Cung... Cung Nhị tiên sinh, thật là ngài sao, ngài...ngài đã khoẻ lại rồi ư? Lão nô không hoa mắt chứ?

- Là ta, Ngô lão, lão không nhìn nhầm đâu.

- Quả nhiên là ngài, ngài đã khoẻ lại rồi, lão nô... lão nô thật vui mừng thay ngài và phu nhân. Nhưng hôm nay sao các ngài lại đến đây, hôm nay không phải là ngày giỗ của vị chủ tử nào cả, lão nô cũng chưa chuẩn bị xong nhang đèn cùng giấy tiền cho ngài.

- Ngô lão, hôm nay con trai ta đã quay về rồi nên đặc biệt đưa nó đến tế bái thân nhân, lão cứ bận việc của mình đi, không cần quan tâm đến bọn ta.

- Nhi tử? Là vị tiểu chủ tử bên trong từ đường... - Có lẽ đã sống lâu nên lão cũng chẳng sợ cái gọi là quỷ thần gì cả. Càng không hề hoài nghi về lời nói của Cung Thượng Giác. Lão chỉ thấy vui mừng thay cho phu thê Cung Nhị tiên sinh.

- Phải, chính là nó – Hiếm khi Cung Thượng Giác có tâm trạng tốt cùng người khác trò chuyện, giờ đây ông chỉ muốn cho tất cả mọi người biết được là con trai ông đã quay về bên cạnh ông rồi.

- Lão nô Ngô Phúc bái kiến thiếu cung chủ, thật tốt quá, ngài vẫn còn sống. Lão nô vui thay cho tiên sinh cùng phu nhân, hai người họ không cần phải khổ sở nữa rồi...

Người nói vô ý nhưng lọt vào tai người nghe lại có một tầng ý nghĩa khác, đôi mắt trong veo của Ức Tình loé lên một tia sáng. Chàng muốn biết thêm chuyện về cha nương của chàng trong suốt những năm chàng không có mặt. Nếu như chàng hỏi, chắc chắn cha nương sẽ không bao giờ nói cho chàng biết cả. Cha nương không muốn khiến cho chàng buồn vì những khổ sở mà họ phải chịu. Chi bằng bắt đầu từ vị lão nhân trước mắt đi, có lẽ ông ta biết được nhiều thứ. Qua lời trò chuyện vừa nãy của ông ta thì hình như cha cùng nương hay đến đây lắm, lòng chàng có chút trầm xuống. Cha nương đến đây nhiều lần, cũng có nghĩa là số lần bọn họ phải đối mặt với "cái chết" của chàng càng nhiều, chuyện đó có bao nhiêu đau đớn chứ.

- Cha nương, hai người vào từ đường ngồi nghỉ một lát, con theo Ngô lão đi lấy nhang đèn cho nhanh nhé. Ngô lão sẽ dẫn đường cho ta chứ?

---------------------------------------------

Ức Tình theo sau Ngô lão tiến vào căn nhà kho ở hướng Bắc, chàng thẳng thắn dò hỏi lão về việc vì sao lão lại nhớ rõ lịch trình đến từ đường của cha nương chàng như thế. Có lẽ là Ngô lão đã già, cũng không có ý cảnh giác gì với chàng, chỉ mới vài ba câu là lão đã có thể kể hết tất cả mọi chuyện mà lão biết trong suốt mười ba năm qua cho chàng nghe.

Trong nhà kho chật hẹp cùng không gian thoang thoảng mùi hương hoa quế cùng nồng ẩm của nội thất bằng gỗ, lão hạ nhân già từ từ nhớ lại những ký ức gần như đã nhuốm bụi thời gian.

Ngô lão cũng không nhớ mình đã phục vụ ở đây bao nhiêu năm, có lẽ đã lâu đến nỗi lão chứng kiến vô số lần các vị chủ tử đứng đầu các Cung ôm lần lượt từng bài vị của thân nhân đưa vào từ đường này để thờ cúng. Lão còn nhớ rất rõ lần gần nhất là khoảng mười mấy năm trước, trong một đêm mưa, một mình Cung Nhị tiên sinh một tay cầm dù, cẩn thận che chở cho chiếc bài vị nhỏ mà ngài đang ôm trong lòng. Dù khi ấy, mưa rất lớn, Cung Nhị tiên sinh thà để bản thân mình bị mưa xối ướt, nhưng tuyệt đối không để tấm bài vị nhỏ mà ngài đang ôm trong ngực mảy may dính một chút nước mưa nào. Dù rất tò mò nhưng lão nhân cũng không dám bén mảng đến trước mặt tiên sinh để tìm hiểu tấm bài vị ma ngài đang ôm trong lòng là của ai.

Đêm ấy là một đêm đặc biệt nhất, dù chỉ mới đầu tháng sáu mà trời đã mưa như trút nước, từ đường Giác cung sáng đèn rất lâu, bên ngoài mưa gió bão bùng cũng không làm ảnh hưởng đến vị Diêm La sống của Cung môn này một chút nào. Lão đã không ít lần từng được diện kiến vị Cung Nhị tiên sinh uy chấn giang hồ có phong thái cao cao tại thượng đến nhường nào. Ấy vậy mà đêm mưa đó, lão đã chứng kiến một cảnh tượng khó quên nhất trong đời mình, lão cũng biết rằng bản thân mình nếu muốn giữ lại mạng sống thì tốt hơn hết nên im lặng mà nuốt xuống những gì mà lão đã chứng kiến trước mắt.

Đêm ấy, Cung Nhị tiên sinh - vị chiến thần bất bại của Cung môn vừa đặt bài vị nhỏ đó ở hàng dưới cùng của phòng thờ, sau đó lặng lẽ vuốt ve tấm bài vị ấy thật lâu, ánh mắt ngài từ đầu đến cuối đều mang vẻ dịu dàng nhưng đau đớn khôn cùng. Từ phía sau, bóng lưng luôn cương nghị hằng ngày của Cung Nhị tiên sinh hôm nay tựa như có chút mỏi mệt, tấm lưng vốn thẳng tắp nhưng hôm nay lại có chút cong. Sau cùng, dưới ánh mắt thảng thốt của lão, Cung Nhị tiên sinh như bị rút đi hết tất cả sức lực, thân thể dựa vào bàn thờ và từ từ trượt xuống ngồi bệch trên sàn nhà lạnh lẽo của từ đường. Vầng trán cao của ngài khẽ tỳ vào bàn thờ trước mặt, tay phải vẫn dịu dàng vuốt ve tấm bài vị trên bàn, sau đó ngài để mặc cho dòng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gương mặt tuấn tú nhưng vô cùng tái nhợt.

Mặc cho cái lạnh lẽo của đêm mưa cùng nỗi đau đớn tuyệt vọng từ từ thấm vào từng thớ thịt, Cung Nhị tiên sinh cứ như vậy mà giữ tư thế ấy suốt hai ba canh giờ, cho đến khi một tia chớp như xé toạc bầu trời đêm mới khiến ngài sực tỉnh. Cung Nhị tiên sinh đưa tay lên lặng lẽ lau hai hàng nước mắt của mình, lại từ từ vuốt ve tấm bài vị nhỏ thêm một vài lần nữa, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên nó rồi mới dứt khoát đứng lên rời đi.

Bóng lưng lúc ngài rời đi vô cùng hiu quạnh cùng cô đơn, một tầng đau thương mất mát bủa vây lấy thân thể cao lớn mạnh mẽ ấy... Đợi đến khi bóng dáng của Cung Nhị tiên sinh khuất sau con đường mòn, lão không đè nén nổi lòng tò mò của mình mà dè dặt tiến vào từ đường Giác cung, dù trong đêm tối mưa gió cùng ánh đèn leo lét trong điện, nhưng lão vẫn có thể đọc rõ hàng chữ được khắc tỉ mỉ trên chiếc bài vị vừa được Cung Nhị tiên sinh nâng niu kia.

"Bài vị ái tử Giác cung – Cung Thâm Giác, phụ thân Cung Thượng Giác đề bút"

Từ đó đến nay, suốt mười mấy năm qua, đều đặn mỗi năm, từ đường Giác cung đều được các vị chủ tử lui tới nhiều hơn cả, ngoài ngày giỗ của cố cung chủ Cung Huyền Giác, Linh phu nhân cùng Lãng công tử, thì còn có ngày giỗ cùng sinh thần của vị tiểu thiếu gia đoản mệnh đáng thương kia. Năm nào cũng vậy, bất kể mưa gió bão bùng hay sương tuyết lạnh lẽo đến đâu, cứ đến đúng những ngày này thì lão đều sẽ nhìn thấy Cung Nhị tiên sinh và Thiển phu nhân tay trong tay mang đồ lễ đến.

Những năm về sau, mỗi lần đến đây sẽ đều là Thiển phu nhân cẩn thận dìu một Cung Nhị tiên sinh thoạt nhìn đã gầy yếu đi từng ngày đến đây. Nghe nói tiên sinh mắc bệnh nặng khó chữa nhiều năm, lại nghe nói chính vì sự rời đi đột ngột của tiểu công tử mà đau buồn lâm trọng bệnh, sức khoẻ cùng tinh thần càng ngày càng sa sút. Đủ mọi thể loại đồn đoán được truyền đi trong nội bộ hạ nhân bên dưới và truyền đi xa đến tận từ đường hẻo lánh này, thế nhưng những lời đồn đoán này lại chẳng hề mảy may ảnh hưởng đến lịch trình quen thuộc của Giác cung chủ cùng phu nhân. Thậm chí có những giai đoạn tiên sinh vô cùng yếu mệt thế nhưng dù sức khoẻ có suy sụp đến đâu thì cứ đến đúng những ngày này, tiên sinh cùng phu nhân đều sẽ đến tế bái.

Lần khiến cho lão khó quên nhất là vào tháng tư năm nay, đúng vào ngày sinh thần của vị thiếu cung chủ kia, lão đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy một Cung Nhị tiên sinh xanh xao gầy yếu vô cùng, gần như đã mất đi hơn một nửa sinh mệnh. Tiên sinh lọt thỏm trong chiếc áo choàng lông xám rộng, một chiếc chăn dày được phủ từ trên đùi đến tận mắt cá chân của ngài. Chỉ mới vài tháng không gặp mà lão đặc biệt cảm nhận được sức khoẻ của tiên sinh đang trượt dốc không phanh.

Sắc mặt Giác cung chủ xám ngoét, thiêm thiếp nửa ngồi nửa nằm trên kiệu mềm, ngài dựa hẳn thân thể vào người Thiển phu nhân đang ngồi bên cạnh, đầu ngài ngả xuống bả vai phu nhân mà nặng nề ho khan từng hồi, những cơn ho cứ nối đuôi nhau kéo đến không ngừng. Tiếng ho mệt nhọc như xé rách không gian vắng lặng của từ đường âm u, đánh thẳng vào màng nhĩ của mỗi người có mặt hôm ấy. Một nỗi lo lắng cùng run sợ dần dần dâng lên trong lòng mỗi người, kể cả lão khi hơi thở tiên sinh yếu ớt đến độ ngay cả lão đang cung kính chờ hầu hạ bên cạnh còn nghe không rõ.

Giữa những cơn ho, Cung Nhị tiên sinh ngay cả sức lực để thở còn không có, ấy vậy mà lại khẽ khàng hỏi Thiển phu nhân có nhớ mang bánh hạt dẻ cho con trai hay không, sau đó còn luôn miệng lẩm bẩm hỏi Cung Tam tiên sinh đang đứng cạnh kiệu có nhớ mang chiếc đèn lồng hươn con mà hôm trước ngài đã làm cho con trai ngài theo hay không. Lão còn nhớ như in lúc ấy Thiển phu nhân mím môi ngăn cản tiếng khóc đang chực chờ bật ra khỏi môi bà, phu nhân một tay choàng qua vai tiên sinh và ôm chặt lấy ngài, một tay khẽ vuốt ngực cho tiên sinh, đợi đến khi cơn ho từ từ giảm đi rồi thì mới lần xuống siết lấy đôi bàn tay gầy đến mức nổi đầy gân xanh và lạnh giá của tiên sinh - đôi bàn tay ấy đã từng mạnh mẽ cầm đao quét ngang thiên hạ mà nay lại gần như chỉ còn da bọc xương, vô lực yếu ớt nằm trong tay phu nhân.

Lão nghe thấy Thiển phu nhân thấp giọng "dạ" một tiếng, rồi như thể sợ nam nhân một thân mang trọng bệnh trong lòng bà giật mình, phu nhân kìm nén nức nở mà nhẹ nhàng đáp lời ngài. Còn Cung Tam tiên sinh sau khi trầm mặc phủ thêm lên người Cung Nhị tiên sinh thêm một lớp áo choàng lông nữa, khẽ xoa xoa vai của ca ca y rồi mới kề bên tai ngài mà đáp lời, lúc ấy nếu lão không nhìn lầm thì Cung Tam tiên sinh cũng đã lệ rơi đầy mặt. Cung Nhị tiên sinh sau khi nhận được câu trả lời như ngài mong muốn rồi hơi mỉm cười hài lòng, sau đó thiếp đi trong mệt mỏi mà không nhìn thấy ánh mắt đau đớn của Thiển phu nhân, Cung Tam tiên sinh và bốn vị thị vệ đang khênh kiệu mà thôi.

Đêm ấy khác với những lần trước vì sau khi tế bái xong xuôi mọi thứ thì Cung Nhị tiên sinh đột ngột ngất đi, cả từ đường một phen náo loạn. Trong lúc chờ Cung Nhị tiên sinh được Cung Tam tiên sinh cứu chữa thì lão nghe được mấy vị thị vệ cảm thán rằng vốn dỹ hôm nay tiên sinh vô cùng không khoẻ, ban sáng ngài đã phát bệnh ở Giác cung một lần. Thiển phu nhân đề nghị năm nay bà sẽ đến tế bái một mình nhưng tất cả đều bị tiên sinh gạt phăng đi. Dù Thiển phu nhân cùng Cung Tam tiên sinh hết lời khuyên bảo đến đâu thì cũng không lay chuyển được ý định của ngài, vậy nên mới có một màn nhốn nháo vừa nãy.

Đợi đến khi Cung Tam tiên sinh cứu chữa xong xuôi thì trời đã nổi gió lớn, không tiện để Cung Nhị tiên sinh bôn ba quay về Giác cung. Lại thêm tiên sinh cũng không muốn trở về trong đêm nay nữa nên tất cả bọn họ bèn ở lại từ đường một đêm. Đêm ấy tất cả đèn đuốc ở gian từ đường Giác cung được thắp sáng hết thảy. Tuy việc hầu hạ các vị chủ tử đã có bốn vị thị vệ lo liệu, thế nhưng trong số bọn họ không ai có thể thông thạo đường lối cùng vị trí đồ vật trong từ đường này, chính vì lẽ đó mà lão đã chủ động đề nghị được đến hầu hạ. Thật ra lý do chính để lão đến hầu chính là để thoả mãn cơn tò mò từ sâu trong lòng lão từ rất lâu rồi. Cung môn không ai là không biết, Cung Nhị tiên sinh Cung Thượng Giác nổi tiếng là máu lạnh vô tình cùng hành động quyết đoán tàn nhẫn sát phạt, ấy vậy mà nhìn đi, mỗi lần ngài đến đây thì đều như trở thành một con người khác.

Thông qua khe cửa, lão nhìn thấy Cung Nhị tiên sinh ngồi trên bồ đoàn, thân thể ngài hoàn toàn dựa vào phu nhân đang ngồi quỳ bên cạnh, còn Cung Tam tiên sinh chẳng biết đã đi đâu. Lồng ngực Cung Nhị tiên sinh phập phồng dữ dội sau cơn ho lúc nãy, phu nhân ở bên cạnh vừa vuốt ngực cho ngài vừa thấp giọng năn nỉ tiên sinh vào phòng trong nằm nghỉ một lát.

Lão đứng ngoài cửa, chỉ có thể nghe được những lời nói đứt quãng từ bên trong truyền ra ngoài, một phần vì gió đêm thổi rít, một phần vì tiên sinh đang yếu, giọng nói vô cùng nhỏ. Lão chỉ có thể nghe được rõ câu cuối cùng mà Cung Nhị tiên sinh đã nói với phu nhân và nhớ mãi đến tận bây giờ

"Thiển Thiển... chúng... chúng ta đến đây cùng đón sinh thần với Chẻo Chẻo mà. Khụ...khụ...Giờ Hợi hẵn còn chưa qua, sinh thần vẫn chưa kết thúc, ta...ta... khụ...khụ... làm sao có thể đi nghỉ trước được. Chúng ta tiếp tục bồi con được không, một mình bảo bối sẽ sợ hãi lắm đấy. Ta... ta thật sự muốn... được nhìn thấy Chẻo Chẻo của ta một lần. Chắc là... không lâu nữa thì ta có thể được gặp con rồi,... Thiển Thiển, nàng nói thử xem... Chẻo Chẻo... con có chịu nhận... người phụ thân tắc trách này hay không..."

Lão còn nhớ rõ vừa dứt câu thì tiếng nói của Cung Nhị tiên sinh cũng nhỏ dần rồi tắt hẳn, ngài cũng lịm đi, vài phút sau thì lão liền nghe phu nhân khóc lên, tiếng nức nở vô cùng lớn, sau đó là tiếng phu nhân kinh hô gọi người. Trước khi lão kịp định thần lại thì Cung Tam tiên sinh cùng Chấp Nhẫn đại nhân không biết trở về từ đâu đã mở cửa từ đường rồi xông thẳng vào. Cung Tam tiên sinh kiểm tra thân thể cho ca ca y một chút rồi để Chấp Nhẫn đại nhân dứt khoát ôm ngang ngài lên. Đợi phu nhân phủ kín áo lông cản gió cho tiên sinh rồi Chấp Nhẫn đại nhân mới ôm tiên sinh bay về hướng của Giác cung.

Lúc bọn họ lướt ngang qua chỗ lão đứng, lão nhìn thấy hai tay của Cung Nhị tiên sinh đã tím ngắt, buông thỏng xuống hai bên. Gương mặt cương nghị của ngài thấp thoáng trong lớp áo choàng rộng lại trắng bệnh, một bên gò má còn vương nước mắt, quanh thân ngài quấn đầy tử khí. Trong lòng lão liền run sợ một hồi, lão sợ lời nói gỡ lúc nãy của tiên sinh đã bị quỷ thần nghe được mà ứng nghiệm... Sau đó, lão cũng không nghe hạ nhân nào bàn tán nữa, cũng không biết tình hình của Cung Nhị tiên sinh sau đêm đó thì như thế nào rồi...

Lúc Ngô lão vừa kể xong thì Ức Tình mới phát hiện gò má mình toàn là nước mắt, chàng vội quay đi không để cho hạ nhân thấy vẻ thất thố của mình. Hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc cùng trấn an trái tim đang đau đến mức sắp khiến cho lồng ngực chàng nổ tung. Ức Tình lau đi nước mắt còn sót lại, lấy một bình ngọc từ trong tay áo xoa lên hai mắt mình, ngọc lộ tạm thời có tác dụng tiêu sưng, tuy mắt vẫn còn hơi đỏ nhưng chàng có thể tìm lý do khoái thác được.

Ngăn trở bước chân của Ngô lão, Ức Tình một mình nặng nề quay lại gian thờ chính, vừa đi vừa quan sát quang cảnh xung quanh mình. Từ đường vắng lặng cùng hiu hắt như thế, vậy mà suốt mười mấy năm qua, cha nương chàng không quảng nắng mưa lúc nào cùng đến thăm "chàng". Trái tim con người không phải sỏi đá, thiếu niên chỉ biết bây giờ chàng rất muốn, rất muốn xông thẳng vào mà ôm lấy phụ mẫu thân thương. Nhưng chàng không thể nào làm như thế được, chàng không thể để cha nương biết là chàng đã biết chuyện, họ nhất định sẽ tự trách vì làm chàng đau lòng.

Vừa bước vào cánh cửa từ đường Giác cung, Ức Tình đã nhìn thấy hai bóng lưng gầy gò đang đứng đợi mình, trái tim khó khăn lắm mới có thể bình ổn lại bắt đầu nhói đau. Tầm mắt không biết là bị mờ do ánh nắng buổi sớm hay do nước mắt của chàng, cố ý thả mạnh bước chân báo hiệu cho hai người trong phòng biết chàng đã trở lại. Cung Thượng Giác cùng Thượng Quan Thiển quay đầu lại, mỉm cười với chàng, chàng nghe nương hỏi dồn dập.

- Sao đi lâu thế con? Mắt làm sao thế kia? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Nương, người hỏi nhiều như vậy con biết trả lời câu nào trước đây - Ức Tình khẽ cười – Ngô lão lớn tuổi nên trí nhớ không tốt lắm, nhất thời quên chỗ cất nhang đèn, con phải đi tìm cùng lão. Mắt con là do trong lúc tìm bị bụi trong kho bay vào, con vô ý dụi nên như thế. Một lát nữa sẽ không sao đâu ạ, cha nương đừng lo.

Phu thê Cung Thượng Giác dù bán tín bán nghi nhưng Chẻo Chẻo đã nói như thế thì họ cũng không tiện hỏi thêm. Hai người họ quay đi thắp nhang cùng đèn, cẩn thận quỳ lạy ba lrồi mới đứng lên nhường chỗ cho Ức Tình. Thiếu niên tao nhã vén y phục rồi quỳ xuống bồ đoàn, thành tâm bái lạy ba lạy. Sau đó mới quỳ thẳng lưng, đôi mắt tĩnh lặng như hồ thu khẽ lướt qua những hàng bài vị từ trên xuống dưới.

Đây toàn bộ đều là liệt tổ liệt tông của Giác cung, cuối cùng tầm mắt chàng dừng lại ở hàng gồm bốn chiếc bài vị gần mình nhất. Trong lòng thiếu niên lại nhói đau một cái, chàng khẽ lẩm nhẩm những cái tên được khắc ghi phía trên. Bút tích này chàng nhận ra, chàng đã từng nhìn thấy trên bàn sách của cha ở Giác cung vào hôm đó. Chính tay cha đã khắc nên bốn chiếc bài vị này, chắc hẳn lúc ấy lòng cha đau đớn lắm. Từ bên trái tính qua, bốn chiếc bài vị lần lượt đề tên gia gia và nãi nãi của chàng, còn có vị Lãng thúc thúc mà cha vô cùng thương yêu.

"Bài vị phụ thân Cung Huyền Giác – nhi tử Cung Thượng Giác đề bút

Bài vị mẫu thân Tiêu Linh - nhi tử Cung Thượng Giác đề bút

Bài vị đệ đệ Cung Lãng Giác – ca ca Cung Thượng Giác đề bút"

Cuối cùng là... "bài vị" của chàng... Ngoài chàng ra, tất cả bọn họ đều rời khỏi thế gian này từ rất sớm, đều là những day dứt được chôn dưới đáy lòng cha từ rất lâu rồi. Ba người bọn họ là vết thương lòng không bao giờ lành của cha chàng, vết thương ấy sau mỗi lần cha đến đây thì lại rách ra rồi lành lại. Một vòng tuần hoàn vô tận, dày vò tinh thần của cha từ năm này qua năm khác. Cái chết của gia gia, nãi nãi cùng Lãng thúc thúc của chàng đều là do Vô Phong gây ra, đều do một tay Hàn Y Khách tạo thành, còn kết cục của Hàn Y Khách chàng đã viết sẵn từ rất lâu rồi... Nỗi đau đớn trong lòng lớn bao nhiêu thì thù hận cũng theo đó mà sâu bấy nhiêu. Ức Tình nghĩ mình hiểu được cảm giác của cha chàng.

Nếu như hôm đó chàng đến chậm dù chỉ một bước, nếu như chàng không có một thân bách độc bất xâm có thể giải được Phệ Tâm cổ trùng, nếu như hôm đó cha thật sự buông tay rời đi, nương nhất định sẽ phát điên. Còn chàng nếu như sau đó mới biết được sự thật về thân thế của mình, có lẽ chàng sẽ đau khổ cùng ân hận đến mức không muốn sống nữa. Cũng có thể đánh mất đi lý trí mà xông thẳng đến Vô Phong hành quyết kẻ đầu sỏ của mọi chuyện là Điểm Trúc không chừng,...

Cũng còn may chàng đã đến vừa kịp lúc, cũng còn may lời nguyện cầu trong nhiều năm qua của chàng đã được thần linh nghe thấy, ông trời còn thương xót gia đình chàng. Thần linh để chàng dùng một thân bách độc bất xâm của mình đổi lấy một cơ hội sống cho cha. Cái giá của sự đoàn viên chưa bao giờ là rẻ cả, nhưng chàng nguyện ý, cũng rất vui lòng đánh đổi. Tuy rằng sau này chàng khó có thể hành sự thoải mái như trước, nhưng đổi lại gia đình chàng đã được đoàn tụ sau nhiều năm đau khổ, lần trao đổi này nhìn thế nào thì chàng vẫn thấy mình có lời lớn.

Ức Tình chắp hai tay trước ngực, khẽ nhắm mắt, nguyện thầm trong lòng, mong rằng các vị trưởng bối có thể nghe thấy lời nguyện cầu cùng lời xám hối muộn màng của chàng.

"Liệt tổ liệt tông Giác cung cao cao tại thượng, xin hãy nhận của con một lạy, đứa trẻ bất hiếu Cung Thâm Giác chỉ vì ham chơi mà đi lạc nhiều năm, vì vậy đã khiến cho các vị trưởng bối Giác cung bận lòng cùng làm cho cuộc sống của cha nương con chìm đắm trong đau khổ, nay nhờ các ngài đưa đường dẫn lối mà con đã tìm được đường quay trở về nhà, A Thâm liền đến để thỉnh an các ngài đây.

Gia gia, nãi nãi, Lãng thúc thúc! Nhiều năm qua để cho cha mẹ phải đau buồn sinh bệnh đều là do Chẻo Chẻo không tốt. Giờ đây con đã quay về rồi, từ nay về sau, con nhất định sẽ thay các ngài chăm sóc cùng bảo vệ cha nương thật tốt. Con cũng nhất định không để bất kỳ ai làm tổn thương đến họ nữa, kể cả có là chính bản thân con đi chăng nữa. Xin các ngài yên lòng cùng tin tưởng Chẻo Chẻo một lần, cũng mong các ngài ngự ở trên cao kia, có thể phù hộ cho cha nương con bình an một đời, không bệnh không đau, Chẻo Chẻo dập đầu tạ ơn các ngài. Con ở đây, nguyện lập lời thề trước linh hồn của liệt tổ liệt tông, nợ máu mà Hàn Y Khách cùng Vô Phong nợ Giác cung chúng ta, Chẻo Chẻo nhất định sẽ đòi lại vào một ngày không xa, con đảm bảo tuyệt đối sẽ không thiếu một phân."

Sau đó, thiếu niên thành tâm dập đầu chín lạy, đập mạnh đến mức ngay cả Cung Thượng Giác cùng Thượng Quan Thiển đứng bên cạnh cũng nghe thấy cả mấy tiếng "cộp, cộp" liền nhíu mày đau lòng. Con trai họ đây là đang làm gì vậy, chỉ tế bái người thân thôi mà, không cần dập đầu mạnh đến thế.

Ức Tình đứng lên, hai tay cầm lấy tấm "bài vị" đang đề tên mình. Thiếu niên ngẫm nghĩ một hồi lâu liền kết luận, bản thân cầm trên tay "bài vị" của chính mình liền có chút không nói nên lời, cảm giác có chút lạ lại càng không biết nên khóc hay nên cười. Thiếu niên trân trọng vuốt ve hàng chữ bên trên một lúc rồi, ngước nhìn phụ mẫu đứng đối diện, khẽ nở nụ cười dịu dàng rồi âm thầm vận nội lực, tấm bài vị bằng gỗ thượng hạng cứ như thế mà hoá thành bột phấn trong tay chàng.

Một cơn gió ùa vào từ khung cửa sổ, mang theo hương quế thoang thoảng, thổi bay toàn bộ bột phấn trong tay thiếu niên. Và cũng chính cơn gió ấy cuốn theo toàn bộ đau thương mà Cung Thượng Giác cùng Thượng Quan Thiển đã phải gánh chịu trong suốt mười ba năm qua đi mất. Cuối cùng cơn gió yên bình ấy chỉ để lại từng bông hoa quế nhỏ nhắn trong lòng bàn tay trắng như bạch ngọc của thiếu niên, vài bông hoa quế li ti nghịch ngợm dừng chân lại trên búi tóc của Thượng Quan Thiển cùng bên tóc mai đã điểm vài sợi bạc của Cung Thượng Giác.

Bên ngoài phòng thờ là ánh nắng ban mai dịu nhẹ không biết vô tình hay cố ý chen lấn với màn sương mờ đặc trưng của sơn cốc Cựu Trần bí ẩn, chúng chuyển mình trên từng nhành cây, ngọn cỏ, trên lối mòn dẫn đến từ đường, rồi tinh nghịch nhảy nhót từng khung cửa sổ. Cuối cùng chúng dừng chân trên những giọt nước mắt chưa kịp khô còn vương trên gò má của Thượng Quan Thiển, trên đôi mắt nhuốm màu tang thương cùng thân thể hao gầy đi nhiều của Cung Thượng Giác, sau cùng là trên nụ cười hạnh phúc và mái tóc bạc trắng của Ức Tình. Chính chúng đã xua đi cái lạnh u uất của từ đường cùng sưởi ấm ba trái tim vốn dỹ đã kết băng lạnh giá từ rất lâu rất lâu về trước.

Ức Tình từ trong tay áo lấy ra chiếc khăn tay xanh đậm có thêu hoa đỗ quyên trắng, chiếc khăn này chàng luôn mang theo bên người nhiều năm qua ra. Thượng Quan Thiển ở đối diện vừa nhìn thấy đã sửng sốt, Chẻo Chẻo của bà vẫn còn giữ món đồ này ư, vậy chắc có lẽ những thứ khác trong chiếc tay nải kia con vẫn còn giữ lại, có lẽ bà sẽ tìm dịp mà hỏi con sau. Thiếu niên dùng chính chiếc khăn ấy lau tay sạch sẽ xong rồi mới tiến lên hai bước, lần lượt tỉ mỉ phủi đi hoa quế còn sót lại trên búi tóc Thượng Quan Thiển và trên tóc mai của Cung Thượng Giác. Thiếu niên không nói lời nào mà đột ngột giang hai tay ôm chặt lấy Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển. Hàng động theo bản năng quen thuộc của những ngày thơ bé mỗi khi chàng ôm chân Thượng Quan Thiển khi mừng bà quay về căn nhà tranh của họ ở Tần Lĩnh.

Từng dòng ký ức mơ hồ trỗi dậy từ trong quá khứ và hiện thực đan xen lẫn nhau rồi lần lượt hiện ra trong tâm trí của thiếu niên. Ức Tình vùi mặt sâu vào hai bờ vai thân thương, trên chóp mũi thiếu niên phảng phất một mùi hương quen thuộc. Đây là bản giao hoà nhịp nhàng của hương hoa đỗ quyên trắng, hoà quyện cùng chút hương nguyệt quế cay dịu và chút đắng chát của bát thuốc điều dưỡng mà sáng nay Cung Thượng Giác vừa mới uống. Thiếu niên hít một hơi thật sâu, chính mùi hương cứ ngỡ xa lạ nhưng lại thập phần quen thuộc len lỏi trong từng giấc mơ của chàng suốt mười ba năm qua.

Khoé mắt chàng ửng đỏ, không biết là vì xúc động hay vì mùi cay của nguyệt quế và vị đắng còn sót lại của bát thuốc kia. Những giọt nước mắt như trân châu lặng lẽ thấm ướt xuống từng sợi tơ vàng trên vạt áo Cung Thượng Giác cùng đoá đỗ quyên trắng thêu trên vai áo Thượng Quan Thiển. Tay thiếu niên ôm chặt lấy eo phụ mẫu mình nhưng cố gắng giảm bớt lực đạo để không làm hai người họ đau. Chính trong giây phút đó, thiếu niên đã nắm bắt được tất cả sự thay đổi trên thân thể cha mẹ mình.

Nương chàng gầy đi nhiều so với trong ký ức, còn cha chàng cũng không khá hơn nương bao nhiêu. Thậm chí cha so với tưởng tượng của chàng còn gầy yếu hơn nương nhiều khi tay chàng bị cấn đau bởi xương sống lưng của cha. Ít nhất trong hiểu biết của chàng, thân thể của một nam nhân trưởng thành đã từng luyện qua võ công nhất định phải vô cùng cường tráng mới phải, đặc biệt đây còn là Cung Nhị tiên sinh uy danh lừng lẫy giang hồ một thời. Thế nhưng bây giờ thân thể cha chàng lại như thế, không biết phải điều dưỡng bao lâu mới có thể quay lại trạng thái ban đầu. Chỉ e là dù cố gắng chăm sóc kỹ đến cách mấy thì cũng chẳng thể quay lại trạng thái như trước khi cha bị bệnh được. Bởi hơn ai hết chàng hiểu rõ một chuyện thân thể con người một khi đã bị tổn thương căn cốt vì cổ độc thì chẳng thể nào có thể khoẻ mạnh lại như ban đầu được nữa, hơn nữa thời gian trúng cổ của cha lại còn vô cùng dài. Dù rằng cha chàng đã ăn quả Bích Lạc nhưng nó cũng không phải thuốc tiên, không hề có tác dụng cải tử hồi sinh như trong truyền thuyết.

Nghĩ đến đây, nỗi căm hận cùng chán ghét đối với Tần Tu lại một lần nữa bùng lên, ánh mắt thiếu niên loé lên sát khí đáng sợ. Hôm ấy trên thuyền hoa kia chàng không nên để hắn bình an rời đi mới phải. Hôm ấy, chàng nên trao đổi thêm với Điểm Trúc, tốt nhất là nhốt hắn lại mà từ từ hành hạ, không nên quá dễ dãi với hắn như thế. Nhưng mà không sao, vẫn còn nhiều thời gian, lần tới chàng nhất định sẽ chơi đùa Tần Tu đến chết, thời gian này để chàng cân nhắc thật kỹ, nên thiên đao vạn quả hắn thì tốt hay trực tiếp gọt hắn thành nhân côn thì tốt hơn.

Càng nghĩ thì càng đau lòng, thiếu niên ấy vậy mà không còn kìm nén được nữa, thấp giọng nức nở "Con xin lỗi, xin lỗi cha, xin lỗi nương, xin lỗi vì con đã ham chơi quên đường về nhà, xin lỗi vì đã để cha nương một mình lâu đến thế...xin hai người hãy tha thứ cho con nhé."

Cung Thượng Giác khẽ xoa đầu thiếu niên, giọng ngậm ý cười, nhưng mắt ông đã ngấn lệ. Ông đã từng cho rằng, vĩnh viễn về sau, ông chẳng thể nào tìm lại được bé con của mình nữa. Cung Thượng Giác khẽ đẩy thiếu niên đã cao gần bằng mình ra, ông đau lòng cùng tự trách vuốt ve mấy sợi tóc bạc trước ngực áo con trai, rồi xoa lên cái trán đã ửng đỏ vì hành động dập đầu lúc nãy của chàng, nhìn thiếu niên của ông bằng ánh mắt dịu dàng.

- Đứa con ngốc nghếch, cha nương chưa bao giờ hờn trách con bất kỳ điều gì cả. Thế nên con cũng đừng tự trách bản thân mãi như thế nữa. Để cha xem nào, trán có đau không, lúc nãy đã thì thầm gì với bọn họ mà dập đầu khí thế vậy con.

- Không đau ạ, con chính là đang nhận lỗi với họ, con ham chơi như thế, gia gia cùng nãi nãi, còn có Lãng thúc thúc nhất định là giận con lắm. Cha à, bọn họ sẽ không vì vậy mà không nhận con đó chứ?

- Sẽ không, Chẻo Chẻo nhà chúng ta là đứa bé ngoan nhất, bọn họ làm sao sẽ giận con được chứ. Hơn nữa, cha còn không hiểu tính cách của phụ mẫu cùng đệ đệ của mình hay sao. Bọn họ chờ mong cùng yêu thương con cũng không kém cha cùng nương con là mấy đâu.

- Thật vậy chăng?

- Đương nhiên là thật – Thượng Quan Thiển khẽ xoa gò má trắng nõn của thiếu niên, rồi tiếp lời – Không chỉ có bọn họ, còn có ngoại công, ngoại bà cùng với các cữu cữu của con cũng như vậy. Tất cả bọn họ không những không giận con mà còn nhớ mong Chẻo Chẻo thật nhiều thật nhiều năm.

- Thiển Thiển, những năm qua đều là vi phu không tốt, vốn dỹ nên đến Cô Sơn tế bái nhạc phụ nhạc mẫu cùng dựng lại từ đường thờ phụng bọn họ mới đúng. Chỉ vì sức khoẻ của ta mà đã bị hoãn lại rất nhiều năm, đợi ta sắp xếp một chút, chúng ta liền đi Cô Sơn hoàn thành việc này đi nhé.

- Nương, còn có con nữa, cả nhà chúng ta cùng đi được không ạ?

- Thiếp đều nghe chàng, phu quân, cả nhà chúng ta cùng đi Cô Sơn – Thượng Quan Thiển khẽ rơi nước mắt, giờ đây dường như bà là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ. Bà có phu quân, có nhi tử, cả nhà đoàn viên, như thế đã là quá đủ rồi, cái gì thù hận, cái gì báo thù, đều tạm thời biến đi cho bà.

- Thiển Thiển đừng khóc, vi phu đau lòng. Con cũng thế Chẻo Chẻo, sao trước đây cha không phát hiện ra con là người mau nước mắt như vậy chứ.

Cung Thượng Giác có chút bất đắc dỹ, nửa đời trước ông đều phải đi dỗ dành cùng lau nước mắt cho Viễn Chuỷ, sau này thì có thêm Thiển Thiển, bây giờ lại thêm con trai của ông. Nhưng quả thật Cung Thượng Giác hoàn toàn không hề phật ý một chút nào, trái lại ông còn hưởng thụ cảm giác đi an ủi mấy cái lu nước mắt này của nhà ông. Giờ đây, Viễn Chuỷ đã có gia đình nhỏ của đệ ấy, ông không cần phải bận tâm nhiều nữa, ông chỉ cần quan tâm hai người đang đứng trước mặt mà ông yêu thương đến tận xương tuỷ là được rồi.

- Được, không khóc, mắt thiếp mà sưng lên như hai quả hạch đào thì sẽ không xinh đẹp nữa. Sao chứ, cha con hai người cười cái gì mà cười, nữ nhân đều yêu cái đẹp có biết không hả. – Nhận thấy đôi phụ tử kia có khả năng đang cười nhạo mình, Thiển phu nhân lập tức xù lông cãi lại.

- Thiển Thiển là xinh đẹp nhất rồi, bọn ta nào dám cười nàng. Lại đây vi phu lau nước mắt cho nào, nàng cứ như con mèo hoa ấy.

- Cha, nương, từ đường lạnh, chúng ta về nhà đi nhé – Vờ như không thấy tình ý lưu chuyển giữa hai người bọn họ, thiếu niên hắng giọng đổi chủ đề.

- Được, đều nghe con, chúng ta về thôi – Cung Thượng Giác vỗ vỗ tay con trai cùng thê tử, vui vẻ đồng ý.

Ba người bước ra khỏi gian từ đường chính của Giác cung, ánh nắng sớm mai xuyên qua từng kẽ lá, chiếu rọi cả lối về cùng hàng trúc xanh mát hai bên. Hương hoa quế thoang thoảng dịu nhẹ, như đang vỗ về từng linh hồn đang an nghỉ nơi đây. Một cơn gió nhẹ thổi thoáng qua, tiếng lá cây xào xạc, tiếng hoa quế rơi rụng lả tả trong không trung. Từng tiếng reo nhẹ nhàng tựa như lời thì thầm của các bậc trưởng bối đang an nghỉ nơi từ đường này. Dường như Ức Tình có thể nghe thấy được lời chào mừng chàng trở về nhà của họ văng vẳng bên tai. Thiếu niên khẽ nhắm mắt để cảm nhận rõ hơn một chút, tiếng gió nhẹ vi vu thoảng qua tai quả thật như từng lời yêu thương khẽ khàng nhỏ nhẹ, khiến cho lòng chàng cảm thấy an yên.

"Gia gia, nãi nãi, Lãng thúc thúc, có phải là ba người không, Chẻo Chẻo đã nghe thấy rồi, con đã nghe thấy từng lời thủ thỉ yêu thương của mọi người dành cho con. Chẻo Chẻo cũng yêu mọi người."

Đuổi kịp bước chân của phụ mẫu, Ức Tình vòng qua bên trái, cùng Thượng Quan Thiển ở bên kia. Mẫu tử hai người một trái một phải dìu lấy hai bên tay của Cung Thượng Giác, để ông đi ở giữa, cùng nhau thả nhẹ bước chân quay về Giác cung, quay về nhà của bọn họ.

Phía sau lưng họ là từ đường Cung môn sâm nghiêm, hương quế ấm nồng cùng từng lời thì thầm dịu dàng của gió.

Hết chương 30

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com