TruyenHHH.com

Da Sac Thuong Thien Muc Nay Kho Viet Chu Tinh

[Cung Môn]

Cung Tử Vũ ngồi trên án thư nghiền ngẫm từng văn kiện, chính sự với hắn vẫn chưa thực sự thân thuộc. Từ lúc chính thức lên làm Chấp Nhẫn, hắn không những phải tìm cách trấn áp Vô Phong mà còn hao tốn nhiều tháng vì thương thế của Vân Vi Sam. Mãi đến giờ hắn mới gọi là có thời gian để làm Chấp Nhẫn một cách tử tế.

Công việc của một Chấp Nhẫn không chỉ là bảo vệ và đề phòng kẻ địch Vô Phong, mà còn là về phát triển tiềm lực Cung Môn và sơn cốc Cựu Trần, cũng như nắm bắt tình hình giang hồ, quản lý quan hệ cùng với các chính phái danh môn. Nội vụ rồi ngoại vụ, ty tỷ công việc hắn chưa từng làm qua, bây giờ cùng lúc đổ ập lên đầu khiến hắn như chìm nghỉm. Thực sự nếu không có Cung Thượng Giác chỉ dạy từng việc thì Tử Vũ hắn khó lòng nắm bắt hết chính sự Cung Môn.

Và hôm nay cũng như mọi ngày, vẫn là tên Cung Thượng Giác ấy bắt hắn phải xử lý mớ văn kiện về giao thương với các tay buôn và bang phái ở bên ngoài sơn cốc. Rõ ràng cả Cung Môn này ai mà không biết Cung Thượng Giác mới là người sát phạt thương trường, mọi quyết định đều nằm trong tay Cung nhị công tử của Cung Môn. Cung Tử Vũ vốn không có ý kiến, các trưởng lão và Cung chủ các cung lại càng không, ấy vậy mà huynh ấy lại cứ nhất quyết bắt hắn phải học, bắt hắn phải làm, hắn mệt chết mất. Hắn thà một lần nữa thực hiện thử thách Tam Vực cũng không muốn dính vào mấy thứ phức tạp nhức đầu như thế này.

Tử Vũ hắn thông minh, nhớ nhanh nhưng chỉ hứng thú với y thuật, sau này là các kiếm thức để bảo vệ Cung Môn. Chứ còn lại mấy thứ phức tạp trên giang hồ vẫn nên là để Cung Thượng Giác tùy ý xử lý, còn hắn thì bảo vệ tốt Cung Môn trước Vô Phong là được, không phải sao?

"Kim Phồn, huynh nói xem, tại sao làm Chấp Nhẫn lại phức tạp vậy chứ, khéo còn hơn cả hoàng đế. Hay là huynh vào làm phụ ta?"

Kim Phồn đứng bên cạnh lườm hắn một cái sắc lẹm, chỉ hận không thể ném cây gỗ vừa hết mục này vào trong cái lò than đằng kia.

"Chấp Nhẫn, ngài tỉnh táo lại đi. Ta mà đồng ý thì tối nay khó lòng về với Tử Thương. Nàng ta nhất định vì thế bắn vài phát súng vào trái tim vô lương tâm này của ngài đấy. Chưa kể Cung Thượng... à không, Cung Nhị mà biết, xem ngài ấy có ném ta và ngài vào viện trưởng lão úp mặt năm canh giờ không?"

Cung Tử Vũ than ngắn thở dài, mệt mỏi nằm bò lên thư án. Mấy con chữ này làm hắn nặng đầu nặng mắt, toan tranh thủ chợp mắt một lúc thì đã nghe thấy tiếng đẩy cửa bước vào.

"Vẫn còn thời gian để ngủ, xem ra ngày hôm nay đệ khá nhàn rỗi."

Cung Tử Vũ giật mình, lập tức ngồi thẳng người lại, ra vẻ như chưa từng có gì xảy ra. Mặt lại bày ra vẻ khổ sở bất mãn nhìn Cung Thượng Giác đang tiến vào.

"Không hề, ta không hề rảnh. Huynh xem trên bàn chất đống thế này, chỗ nào là gọi là rảnh chứ!!!"

Cung Thượng Giác nghiêm mặt giáo huấn hắn:

"Hiện tại gia tộc Hoa ở hậu sơn đã hy sinh, gánh nặng chế tạo binh khí đang dồn hết lên vai Thương Cung, bản thân Viễn Chủy đệ ấy dù chưa thành niên cũng phải cố gắng nghiên cứu ám khí và độc dược. Còn đệ thân là Chấp Nhẫn, việc gì có thể làm đều phải làm, có thể gánh vác đều phải gánh vác, không được lười biếng!"

Cung Tử Vũ lén nhìn sang Kim Phồn cầu cứu, chỉ thấy ánh mắt Kim Phồn trả lại hắn hai chữ "Đáng đời"

"Ta biết, lần này là thực sự quá nhiều chính sự khó phải làm quen. Ta... ta thật sự cũng chưa thạo việc lắm" – Cung Tử Vũ lúng túng gãi đầu, cười huề mong được cho qua ải.

Trước mặt Cung Thượng Giác bây giờ dáng vẻ của Cung Tử Vũ không phải là Chấp Nhẫn đại nhân, mà đơn thuần chỉ là một đệ đệ đang học cách trưởng thành, đang học cách gánh vác và dẫn dắt cả gia tộc.

Ánh mắt hắn nhìn Cung Tử Vũ dần dịu lại, khẽ thở dài.

"Đệ phải làm quen nhanh lên thôi. Trận giao chiến ấy chỉ với Tứ quỷ của Vô Phong đã khiến Cung Môn thiệt hại nhiều đến vậy, đệ cũng chính mình trải qua nên phải hiểu hơn ai hết. Với cả, lỡ sau này không còn ta, đệ cũng phải cáng đáng được tất cả sự vụ liên quan đến cơ nghiệp và tồn vong của Cung Môn và sơn sốc Cựu Trần."

Cung Tử Vũ gật gù nhận lời dạy dỗ, nhưng khoan, sao hắn nghe ra được điểm gì không đúng lắm.

"Thượng Giác ca ca, sao lời huynh nói lại..."

Cung Thượng Giác đưa tay chặn lời hắn, mắt nhìn sang Kim Phồn đang đứng một bên. Kim Phồn biết ý liền lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

"Hôm nay ta đến đây để bàn với đệ một chuyện." Cung Thượng Giác thở dài một hơi sâu, ánh mắt thâm trầm nhìn Cung Tử Vũ.

"Chỉ còn gần ba tháng nữa là đến ngày lâm bồn của Thượng Quan Thiển."

"Huynh nói gì cơ?" - Cung Tử Vũ cả kinh suýt la lên, may mà kìm nén lại kịp thời. – "Hóa ra nàng ta vẫn còn sống, còn huynh vẫn luôn biết tung tích nàng ta. Lại...còn... lại còn mang theo cốt nhục của..."

"Của ta."

Cung Tử Vũ như chết trân ngay tại chỗ. Đúng là hắn luôn mong vì Cung Thượng Giác thì Thượng Quan Thiển tốt nhất là nên còn sống. Nhưng nàng ta không chỉ sống, mà còn hoài thai cốt nhục của huynh ấy, của Cung Môn...

Cung Thượng Giác mặt ngưng trọng, đáy mắt nổi lên tia quyết tâm nhưng vẫn giữ mọi chuẩn mực lễ nghi, chầm chậm chắp tay hướng Cung Tử Vũ mà cúi đầu cầu chẩn tấu, giọng vẫn chậm rãi từ tốn nhưng cứng rắn.

"Cung Thượng Giác ta đến đây để muốn bàn trước với Chấp Nhẫn đại nhân, cho dù trước đây sóng gió thế nào, đứa nhỏ này vẫn là con của ta, là huyết thống Cung Môn. Sau khi chào đời, nó nhất định phải được nhập vào gia phả Cung Môn đường đường chính chính."

Cung Tử Vũ như được lôi trở lại hiện thực, hắn thực vẫn còn mơ hồ với tin sét đánh ngang tai này.

"Vậy còn Thượng Quan Thiển, huynh biết tung tích nàng ta từ khi nào? Huynh định tính sao với nàng ta? Với cả nàng ta sẽ chịu để đứa nhỏ trở về Cung Môn sao? Còn phía Vô Phong, bọn chúng có biết không?"

Trong đầu Cung Tử Vũ đang có rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp. Thượng Quan Thiển hoài thai với Cung Thượng Giác, đây thực sự không phải chuyện nhỏ. Điều này sẽ dấy lên làn sóng trong nội bộ Cung Môn. Dù Thượng Quan Thiển hận Vô Phong, nhưng chính nàng ta dẫn địch gây chiến khiến tổn thất nặng nề. Trong mắt nhân tộc Cung Môn, nàng ta vẫn là tội nhân thiên cổ.

Đó là chưa bàn đến sự nhòm ngó của Vô Phong nếu biết nàng ta có cốt nhục của Cung Thượng Giác.

Đứa trẻ này sinh ra sẽ lớn lên như thế nào? Cung Tử Vũ hắn không dám nghĩ, thực sự cũng không thể nghĩ. Hắn trước kia chỉ vì mang tiếng oan là con hoang, dù có phụ thân che chở nhưng cũng chịu không ít điều tiếng. Vậy còn đứa trẻ này, cho dù có là hài tử của Cung Nhị cả giang hồ tôn kính nhưng cũng là con của tội nhân Cung Môn, của sát thủ Vô Phong, làm sao nó có thể bình an mà lớn lên ở Cung Môn, nhưng cũng không thể để nó lưu lạc bên ngoài. Không thể...

Cung Thượng Giác mắt nhìn ra khung cửa sổ, là ánh chiều tà, là hoàng hôn chuẩn bị buông xuống.

"Ngoài việc nhập danh gia phả để danh chính ngôn thuận hưởng sự bảo hộ và chăm sóc của Cung Môn, việc đứa nhỏ sẽ về Cung Môn hay lưu lại bên ngoài sẽ do Thượng Quan Thiển quyết định..."

"... dù ta cũng rất muốn đưa mẫu tử nàng ấy về," – Cung Thượng Giác nhẹ giọng, mang theo sự chua xót khôn nguôi – "nhưng cuộc sống nàng ấy là của nàng ấy, đứa nhỏ cũng do nàng hoài thai cực khổ sinh ra, ta không còn tư cách định đoạt thay."

Mà chỉ có thể âm thầm bảo hộ nàng và con, chỉ có thể đảm bảo mẫu tử nàng bình an, không phải chịu khổ. Nàng chưa muốn gặp, ta cũng không hiện.

Chỉ cần giữ được nàng trong tầm mắt, với Cung Thượng Giác, đó đã là thỏa mãn mong cầu và nhớ nhung của hắn.

"Còn về Vô Phong, hiện tại chúng vẫn chưa biết rằng nàng vẫn còn sống và sự tồn tại của đứa nhỏ. Nhưng chỉ cần bọn chúng dám động, Cung Thượng Giác ta quyết đuổi tận giết tuyệt!"

Cung Tử Vũ ngẩn người nhìn một nửa gương mặt cương nghị lạnh lùng của Cung Thượng Giác chìm trong ánh chiều tà. Mới đây thôi ánh mắt kia vẫn còn ẩn chứa sự bất lực dai dẳng, giờ đây lại lộ lên sát khí và quyết đoán tột cùng.

Đây mới chính là Cung Thượng Giác, đứng trong ánh nắng vẫn khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

"Vì vậy, thời gian sắp tới, mong Chấp Nhẫn cùng đứng về phía ta để thưa chuyện với các trưởng lão. Với hạ nhân và binh lính Cung Môn, đệ và Vũ Cung cũng sẽ có nhiều việc phải tiến hành. Thượng Giác ta muốn cho đứa nhỏ này, dù có về Cung Môn hay không, vẫn luôn nhận được sự tôn kính của một thiếu Cung chủ cần phải có, không ai được phép thất lễ với nhi tử của Cung Thượng Giác này dù là trong hành động hay tư tưởng."

Đây không chỉ là lời đề nghị, mà còn là lời đe dọa.

"Vậy còn về phía Thượng Quan Thiển thì huynh tính thế nào?" – Cung Tử Vũ hỏi hắn, ra hiệu ngầm đồng ý với lời đề nghị ấy.

Cung Thượng Giác trầm mặc nhìn theo ánh hoàng hôn ngoài cửa. Hàng lông mi rủ xuống che đi ánh mắt đang nhìn theo từng tia nắng đang tắt dần.

"Chỉ cần mẫu tử bình an, mọi chuyện đều thuận theo mong muốn của nàng."

"Ta đã hiểu. Cung Thượng Giác, huynh yên tâm, Vũ Cung sẽ đứng về phía huynh. Và ta tìm cách để Cung Môn gỡ bỏ được khúc mắc với Thượng Quan Thiển và đứa nhỏ."

Cung Thượng Giác lặng lẽ nhìn Cung Tử Vũ rồi nhẹ gật đầu, đoạn xoay người rời đi. Đến cửa điện, Cung Thượng Giác khẽ dừng lại một lúc rồi nhanh chóng đẩy cửa bước đi.

Cung Tử Vũ nhìn theo bóng lưng hắn xa dần, miệng cười khổ.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Cung Tử Vũ được nghe hai tiếng "Đa tạ" từ chính miệng Cung Nhị tiên sinh.

Cho dù cao cao tại thượng hay sát phạt tứ phương, kẻ mạnh rồi cũng sẽ bị hạ gục bởi chữ "Tình".


[Hết chương 05]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com