DẠ SẮC THƯỢNG THIỂN: Hoa nở rồi tàn
Chương 54: Tết Thượng Nguyên 1: Gió bắt đầu nổi lên
[ Cung Môn - manh mối thứ 3 ]Trong phòng ngủ nào đó của Vũ Cung, mùi trầm hương kỳ lạ vẫn thoang thoảng trong không khí. Trên bàn trà vẫn có vài bình rượu, ít đồ nhắm...và 2 tách rượu đang nằm ở một góc. Một vài giọt rượu theo đó chảy xuống mặt sàn lạnh lẽo, tạo thành một vũng nước nhỏ. Nó như một hố sâu không lối thoát, cũng giống như giọt nước... có thể gột rửa sạch sẽ cơ thể dính đầy bùn lầy.Một ngày mới đã đến, sự nhẹ nhàng và yên tĩnh bao phủ khắp nơi...giống như hơi thở của người nào đó.Vân Vi Thường nhìn Cung Tử Vũ ngủ say bên cạnh, đôi mắt lạnh lẽo chợt lóe lên. Nhiệm vụ của nàng ta đã hoàn thành, chỉ cần đợi Lư Lê truyền mật văn ra ngoài. Bây giờ điều cần suy nghĩ...đó chính là cách trốn khỏi Cung Môn.Ngày có được tự do, được ngẩng cao đầu nhìn ánh nắng mặt trời...đang dần dần đến. Nghĩ đến đây, khoé môi đỏ mọng của Vân Vi Thường khẽ cong lên.Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vững chãi của thị vệ...nàng ta nhanh chóng điều chỉnh hơi thở và nhắm mắt lại. " Cạch...cạch"" Chấp Nhẫn đại nhân..."Một lúc lâu sau, Cung Tử Vũ mới mở mắt ra...đôi mắt khẽ nhíu lại nhìn người đang nằm vừa gần, vừa xa mình. Khi nàng ta từ từ mở mắt ra, hắn hơi mỉm cười...giọng điệu có một chút mệt mỏi. " Nàng tiếp tục nghỉ ngơi, ta ra ngoài một chút"Vân Vi Thường vô thức gật đầu, khuôn mặt lạnh nhạt khẽ cọ vào chiếc gối thuốc...Đôi mắt nhắm chặt, nhưng đôi tai lại cẩn thận nghe ngóng mọi động tĩnh. Từ tiếng đi giày, mặc áo choàng lông...cho đến tiếng mở cửa nhẹ nhàng. Khi Cung Tử Vũ và thị vệ đã đi xa, Vân Vi Thường mới chậm rãi ngồi dậy. Nàng ta đi đến một góc lấy ra một tờ giấy...trên đó là mật văn trên lưng Cung Tử Vũ. Đôi mắt rét lạnh hơi cong lên, một nụ cười trào phúng vang lên. Vân Vi Sam, người đàn ông mà cô sống chết tin tưởng và lựa chọn...hoá ra cũng chỉ có như vậy. [ Giác Cung ] Thượng Quan Thiển vẫn đứng ở bên cửa sổ nhìn lên trên bầu trời, ánh trăng soi sáng mọi ngóc ngách Sơn Cốc Cựu Trần. Nàng đã mặc bộ váy màu xanh ấy... nàng muốn cùng với một cái ôm, chào đón Cung Thượng Giác quay trở về.
Hai đứa nhóc đã ngủ say trong nôi, thỉnh thoảng còn phát ra những âm thanh rất đáng yêu. Bàn tay nhỏ nhắn của Kiều Kiều còn giơ qua đầu, nắm chặt thành một quả đấm nho nhỏ. Cái bụng to tròn căng phồng lên, sau một lớp chăn dày vẫn không thể nào giấu nổi...Tuyệt Nhi ở bên cạnh vẫn ngủ một cách ngay ngắn...nhìn rất giống người nào đó. Rõ ràng mới có hơn 3 tháng tuổi, nhưng lại ra dáng một ông cụ non.Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Thượng Quan Thiển lại vô thức bật cười. Đôi mắt và khoé môi cũng cong lên...nó không còn đầy giả tạo như trước. Được làm chính mình, được an ủi tâm hồn lạnh giá... thật tốt. Vì vậy...dù bất cứ giá nào, nàng cũng phải bảo vệ được sự kiêu ngạo của Cung Thượng Giác. Nếu trận chiến 11 năm trước thật sự có liên quan đến Cung Lưu Thương, nàng sẽ đích thân giúp hắn trả thù. Vết thương trong tim Cung Thượng Giác đang dần lành lại. Thượng Quan Thiển không dám nghĩ đến, sẽ như thế nào nếu chính tay nàng lại cứa nó sâu thêm...sâu đến mức không thể chữa lành. Đột nhiên từ xa vang lên những tiếng bước chân vội vã, nó không phải của thị vệ, cũng không phải của Thanh Ly...Giống như của Cung Tử Thương?Cung Tử Thương? Đến phòng nàng vào giờ này? Nàng ta đang muốn đẩy cửa, Thượng Quan Thiển đã nhẹ nhàng mở cửa ra. Khi nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ, đôi mắt đỏ hoe và đôi tay đầy máu của Cung Tử Thương...nàng hơi nhíu mày lại." Đại tiểu thư, qua bên kia nói chuyện"Thượng Quan Thiển quay người đóng cửa lại, liếc nhìn 2 đứa nhóc ở trong phòng. Đôi mắt dần lạnh tanh...quả nhiên đêm nay sẽ xảy ra chuyện.Đi đến một góc khá xa, giọng nói gấp gáp đầy lo lắng của Cung Tử Thương vang lên." Kim Phồn xảy ra chuyện rồi, muội đi cùng ta đến y quán"Cả người Thượng Quan Thiển khẽ sững người lại một lúc. Kim Phồn bị thương? Nhưng nếu Cung Tử Thương gọi nàng đến...chỉ có một khả năng, nó liên quan đến Vô Phong, thậm chí có thể liên quan đến Cô Sơn Phái của nàng. Hai người lập tức đi đến Y Quán, khi đi qua thị vệ...Thượng Quan Thiển đặc biệt căn dặn." Gọi Trương ma ma đến chăm sóc tiểu thiếu gia và tiểu thư. Trước khi ta và Cung Nhị tiên sinh quay trở lại, không ai được phép đến gần"" Vâng thưa Phu Nhân"
Sau khi cúi người hành lễ, hắn vội vàng quay người rời đi.Vừa đi, Cung Tử Thương vừa kể cho nàng nghe những gì đã xảy ra. Nàng ta và Kim Phồn ra ngoài dạo thì đột nhiên gặp ám sát. Với thực lực của Kim Phồn, chuyện sẽ không có gì đáng phải nhắc tới...nhưng có người đứng từ xa đã sử dụng ám khí. Ám khí đầu tiên lao thẳng vào tim Cung Tử Thương, nhưng rất may đã được hắn chặn được. Điều không may là... chiếc thứ 2 đã đâm thẳng vào ngực bên phải của Kim Phồn. Sau khi xử lý hết sát thủ có mặt, họ nhận ra nó có độc. Cung Tử Thương ngay lập tức đã cho hắn uống Bách Thảo Tuỵ...nhưng vô ích.Máu chảy rất nhiều, và đặc biệt... không thể nào ngừng được. Khi về đến Y Quán, cả khuôn mặt Kim Phồn đã trắng bệch. Sau khi bận rộn một canh giờ...máu vẫn không ngừng chảy. Cung Viễn Chuỷ nghiên cứu chiếc ám khí bị đánh rơi xuống đất... Hết nhìn Kim Phồn đang nằm trên giường, sau đó lại nhìn Cung Tử Thương. Hơi ngập ngừng một lúc rồi mới chắc chắn khẳng định..." Ám khí này là Huyết Tán Trâm"" Huyết Tán Trâm?"Cung Tử Thương hơi cau mày lo lắng hỏi lại. Nếu đã biết nó là ám khí gì... không phải sẽ rất dễ dàng giải độc trên đó hay sao? Người trước mặt nàng ta lại là thiên tài độc dược trăm năm có một của Cung Môn..." Là Huyết Tán Trâm của...Cô Sơn Phái"Cung Viễn Chuỷ cúi đầu nhìn ám khí trong tay, khi ngẩng đầu lên thì đã thấy Cung Tử Thương chạy ra ngoài...Lư Lê ở một góc đang bận rộn, bả vai bỗng run lên theo bản năng. Nhưng rất nhanh sau đó...nàng ta đã quay trở lại với dáng vẻ có chút lạnh nhạt như mọi khi.–Sugar10_03–Truyện chỉ được đăng trên wattpad và tiktok sugar10_03, mọi nguồn khác đều là ăn cắp. Mn vào ủng hộ để mk có động lực nhé. ( tìm hoanoroitan, angmaynohoa là ra )Trên một bàn trà lạnh lẽo, Thượng Quan Thiển và Cung Tử Vũ ngồi đối diện nhau. Cung Tử Thương ngồi bên cạnh giường chăm sóc Kim Phồn. Xung quanh đều là mùi dược liệu và mùi máu nồng nặc...
Bàn tay trắng nõn của Thượng Quan Thiển cầm Huyết Tán Trâm, đôi môi khẽ mím lại. Khi nhìn từ dưới lên, nó sẽ giống hình một chiếc lá phong...Đây đúng là đồ của Cô Sơn Phái, hơn nữa là thứ tiểu thúc thúc nàng chế tạo ra. Vì phải cần dùng rất nhiều dược liệu quý hiếm nên chỉ có thể làm ra 5 chiếc. Nó đặc biệt ở chỗ, khi bị trúng ám khí này...máu sẽ không ngừng chảy ra, xung quanh miệng vết thương sẽ xuất hiện những đốm chấm nhỏ. Nếu có thể giải, chắn chắn sau khi lành...nó sẽ tạo ra là một ấn ký không thể nào xoá bỏ được...đó chính là một vết sẹo hình lá phong.Năm đó khi thảm án xảy ra, 5 chiếc Huyết Tán Trâm này nhất định đã được sử dụng. Vậy bây giờ xuất hiện ở đây, vào lúc này...nhằm mục đích gì?Nếu nó còn sót lại, nhất định đã rơi vào tay Vô Phong. Vậy chúng muốn dụ nàng xuất hiện? Hay là dụ Chuyết Mai đã mất tích nhiều năm về trước?Vì Thanh Phong Cửu Thức Kiếm, kiếm pháp cao cấp không được trực tiếp truyền dạy của Thanh Phong Phái? Hay vì trả thù cho lần tàn sát đồng môn của bà ta? Trong thời gian chờ đợi Cung Viễn Chuỷ nghiên cứu cách giải, Thượng Quan Thiển lại nhớ đến tiểu thúc thúc của nàng...Cố Hiểu Sinh.Một người ôn nhu như ngọc, khi cười sẽ giống như có một làn gió xuân thổi vào lòng người đối diện. Giọng nói, giọng điệu hay cử chỉ đều giống như thần tiên hạ phàm...Một thân kiếm pháp điêu luyện, nội lực thâm hậu. Khi vung kiếm lên sẽ khiến người ta không thể nào quên. Nhưng chỉ vì động lòng với Chuyết Mai, thiên tài của Thanh Phong Phái...từ đó dẫn đến hoạ diệt môn.Còn có phụ thân nàng, một người luôn cứng rắn và lạnh lùng. Hai người họ tuy là huynh đệ ruột thịt, nhưng lại khác hẳn nhau về mọi mặt. Có lẽ nó đã bắt đầu từ khi một người theo họ mẫu thân, một người theo họ phụ thân...Nhưng sự thật năm đó chỉ có vậy? Thượng Quan Thiển biết rõ, còn bởi vì...Cô Sơn Phái là phái mạnh nhất lúc đó dám cùng Cung Môn kết thành đồng minh, dám trực tiếp đối đầu với Vô Phong.Cung Viễn Chuỷ chậm rãi đi đến, vẻ mặt đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn đột nhiên nhìn Thượng Quan Thiển, sau đó chắc chắn khẳng định." Ta đã phối xong thuốc giải, nhưng cần một chất dẫn nữa..."" Máu của ta sao?"Thượng Quan Thiển lạnh nhạt nói, khi nhìn thấy ánh mắt của hắn...nàng đã biết hắn muốn nói gì. Nhưng từ xưa đến này, dùng máu làm chất dẫn giải kịch độc...phần lớn là máu đầu tim.Ngón tay nàng nhẹ nhàng ma sát vào nhau, Thượng Quan Thiển nhìn Cung Viễn Chủy ngập ngừng đứng đối diện. Cung Tử Thương hơi thắc mắc khẽ hỏi " Sao vậy? Cần nhiều máu lắm sao?"Nàng ta nhìn Thượng Quan Thiển, rồi lại nhìn Cung Viễn Chuỷ và Cung Tử Vũ đang hơi ngập ngừng. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt nàng ta trắng bệnh...cả người run rẩy sắp ngã xuống, may là có Lư Lê đứng bên cạnh đỡ." Không sao, ta và Lư Lê sẽ đi lấy máu"Thượng Quan Thiển nhẹ nhàng nói, đôi mắt sâu thẳm hơi nhìn về phía Lư Lê. Chỉ thấy nàng ta hơi cúi đầu xuống, lặng lẽ gật đầu mà không nói gì...Thượng Quan Thiển chậm rãi đứng lên, Cung Viễn Chuỷ ở đằng sau gấp gáp đến mức nói không rõ lời." Tẩu...tẩu, hay là...đợi ca ca về rồi... quyết"" Tẩu tẩu, có thể đợi Thượng Giác ca ca về không?"Cung Tử Vũ cũng lo lắng đến toát cả mồ hôi. Chọc giận Cung Thượng Giác...đến Chấp Nhẫn đương nhiệm như hắn cũng không gánh nổi cái tội danh này.Dù sức khoẻ Thượng Quan Thiển rất tốt, còn chịu đựng huấn luyện gần 15 năm ở Vô Phong. Nhưng như vậy cũng đã quá mạo hiểm, nếu ca ca hắn quay về biết được...Cung Viễn Chuỷ không dám nghĩ đến hậu quả. Thượng Quan Thiển chỉ hơi quay người, nở một nụ cười trấn an hắn. Sau đó hơi liếc về phía Lư Lê vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt cong lên...nhẹ nhàng nói." Lư Lê muội muội, đi thôi"Cung Tử Thương lúc này mới khôi phục lại tỉnh táo, nước mắt bắt đầu chảy xuống...gấp gáp nói." Cảm ơn muội..."Đáp lại mọi người là 2 bóng lưng dứt khoát rời đi.
Hai đứa nhóc đã ngủ say trong nôi, thỉnh thoảng còn phát ra những âm thanh rất đáng yêu. Bàn tay nhỏ nhắn của Kiều Kiều còn giơ qua đầu, nắm chặt thành một quả đấm nho nhỏ. Cái bụng to tròn căng phồng lên, sau một lớp chăn dày vẫn không thể nào giấu nổi...Tuyệt Nhi ở bên cạnh vẫn ngủ một cách ngay ngắn...nhìn rất giống người nào đó. Rõ ràng mới có hơn 3 tháng tuổi, nhưng lại ra dáng một ông cụ non.Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Thượng Quan Thiển lại vô thức bật cười. Đôi mắt và khoé môi cũng cong lên...nó không còn đầy giả tạo như trước. Được làm chính mình, được an ủi tâm hồn lạnh giá... thật tốt. Vì vậy...dù bất cứ giá nào, nàng cũng phải bảo vệ được sự kiêu ngạo của Cung Thượng Giác. Nếu trận chiến 11 năm trước thật sự có liên quan đến Cung Lưu Thương, nàng sẽ đích thân giúp hắn trả thù. Vết thương trong tim Cung Thượng Giác đang dần lành lại. Thượng Quan Thiển không dám nghĩ đến, sẽ như thế nào nếu chính tay nàng lại cứa nó sâu thêm...sâu đến mức không thể chữa lành. Đột nhiên từ xa vang lên những tiếng bước chân vội vã, nó không phải của thị vệ, cũng không phải của Thanh Ly...Giống như của Cung Tử Thương?Cung Tử Thương? Đến phòng nàng vào giờ này? Nàng ta đang muốn đẩy cửa, Thượng Quan Thiển đã nhẹ nhàng mở cửa ra. Khi nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ, đôi mắt đỏ hoe và đôi tay đầy máu của Cung Tử Thương...nàng hơi nhíu mày lại." Đại tiểu thư, qua bên kia nói chuyện"Thượng Quan Thiển quay người đóng cửa lại, liếc nhìn 2 đứa nhóc ở trong phòng. Đôi mắt dần lạnh tanh...quả nhiên đêm nay sẽ xảy ra chuyện.Đi đến một góc khá xa, giọng nói gấp gáp đầy lo lắng của Cung Tử Thương vang lên." Kim Phồn xảy ra chuyện rồi, muội đi cùng ta đến y quán"Cả người Thượng Quan Thiển khẽ sững người lại một lúc. Kim Phồn bị thương? Nhưng nếu Cung Tử Thương gọi nàng đến...chỉ có một khả năng, nó liên quan đến Vô Phong, thậm chí có thể liên quan đến Cô Sơn Phái của nàng. Hai người lập tức đi đến Y Quán, khi đi qua thị vệ...Thượng Quan Thiển đặc biệt căn dặn." Gọi Trương ma ma đến chăm sóc tiểu thiếu gia và tiểu thư. Trước khi ta và Cung Nhị tiên sinh quay trở lại, không ai được phép đến gần"" Vâng thưa Phu Nhân"
Sau khi cúi người hành lễ, hắn vội vàng quay người rời đi.Vừa đi, Cung Tử Thương vừa kể cho nàng nghe những gì đã xảy ra. Nàng ta và Kim Phồn ra ngoài dạo thì đột nhiên gặp ám sát. Với thực lực của Kim Phồn, chuyện sẽ không có gì đáng phải nhắc tới...nhưng có người đứng từ xa đã sử dụng ám khí. Ám khí đầu tiên lao thẳng vào tim Cung Tử Thương, nhưng rất may đã được hắn chặn được. Điều không may là... chiếc thứ 2 đã đâm thẳng vào ngực bên phải của Kim Phồn. Sau khi xử lý hết sát thủ có mặt, họ nhận ra nó có độc. Cung Tử Thương ngay lập tức đã cho hắn uống Bách Thảo Tuỵ...nhưng vô ích.Máu chảy rất nhiều, và đặc biệt... không thể nào ngừng được. Khi về đến Y Quán, cả khuôn mặt Kim Phồn đã trắng bệch. Sau khi bận rộn một canh giờ...máu vẫn không ngừng chảy. Cung Viễn Chuỷ nghiên cứu chiếc ám khí bị đánh rơi xuống đất... Hết nhìn Kim Phồn đang nằm trên giường, sau đó lại nhìn Cung Tử Thương. Hơi ngập ngừng một lúc rồi mới chắc chắn khẳng định..." Ám khí này là Huyết Tán Trâm"" Huyết Tán Trâm?"Cung Tử Thương hơi cau mày lo lắng hỏi lại. Nếu đã biết nó là ám khí gì... không phải sẽ rất dễ dàng giải độc trên đó hay sao? Người trước mặt nàng ta lại là thiên tài độc dược trăm năm có một của Cung Môn..." Là Huyết Tán Trâm của...Cô Sơn Phái"Cung Viễn Chuỷ cúi đầu nhìn ám khí trong tay, khi ngẩng đầu lên thì đã thấy Cung Tử Thương chạy ra ngoài...Lư Lê ở một góc đang bận rộn, bả vai bỗng run lên theo bản năng. Nhưng rất nhanh sau đó...nàng ta đã quay trở lại với dáng vẻ có chút lạnh nhạt như mọi khi.–Sugar10_03–Truyện chỉ được đăng trên wattpad và tiktok sugar10_03, mọi nguồn khác đều là ăn cắp. Mn vào ủng hộ để mk có động lực nhé. ( tìm hoanoroitan, angmaynohoa là ra )Trên một bàn trà lạnh lẽo, Thượng Quan Thiển và Cung Tử Vũ ngồi đối diện nhau. Cung Tử Thương ngồi bên cạnh giường chăm sóc Kim Phồn. Xung quanh đều là mùi dược liệu và mùi máu nồng nặc...
Bàn tay trắng nõn của Thượng Quan Thiển cầm Huyết Tán Trâm, đôi môi khẽ mím lại. Khi nhìn từ dưới lên, nó sẽ giống hình một chiếc lá phong...Đây đúng là đồ của Cô Sơn Phái, hơn nữa là thứ tiểu thúc thúc nàng chế tạo ra. Vì phải cần dùng rất nhiều dược liệu quý hiếm nên chỉ có thể làm ra 5 chiếc. Nó đặc biệt ở chỗ, khi bị trúng ám khí này...máu sẽ không ngừng chảy ra, xung quanh miệng vết thương sẽ xuất hiện những đốm chấm nhỏ. Nếu có thể giải, chắn chắn sau khi lành...nó sẽ tạo ra là một ấn ký không thể nào xoá bỏ được...đó chính là một vết sẹo hình lá phong.Năm đó khi thảm án xảy ra, 5 chiếc Huyết Tán Trâm này nhất định đã được sử dụng. Vậy bây giờ xuất hiện ở đây, vào lúc này...nhằm mục đích gì?Nếu nó còn sót lại, nhất định đã rơi vào tay Vô Phong. Vậy chúng muốn dụ nàng xuất hiện? Hay là dụ Chuyết Mai đã mất tích nhiều năm về trước?Vì Thanh Phong Cửu Thức Kiếm, kiếm pháp cao cấp không được trực tiếp truyền dạy của Thanh Phong Phái? Hay vì trả thù cho lần tàn sát đồng môn của bà ta? Trong thời gian chờ đợi Cung Viễn Chuỷ nghiên cứu cách giải, Thượng Quan Thiển lại nhớ đến tiểu thúc thúc của nàng...Cố Hiểu Sinh.Một người ôn nhu như ngọc, khi cười sẽ giống như có một làn gió xuân thổi vào lòng người đối diện. Giọng nói, giọng điệu hay cử chỉ đều giống như thần tiên hạ phàm...Một thân kiếm pháp điêu luyện, nội lực thâm hậu. Khi vung kiếm lên sẽ khiến người ta không thể nào quên. Nhưng chỉ vì động lòng với Chuyết Mai, thiên tài của Thanh Phong Phái...từ đó dẫn đến hoạ diệt môn.Còn có phụ thân nàng, một người luôn cứng rắn và lạnh lùng. Hai người họ tuy là huynh đệ ruột thịt, nhưng lại khác hẳn nhau về mọi mặt. Có lẽ nó đã bắt đầu từ khi một người theo họ mẫu thân, một người theo họ phụ thân...Nhưng sự thật năm đó chỉ có vậy? Thượng Quan Thiển biết rõ, còn bởi vì...Cô Sơn Phái là phái mạnh nhất lúc đó dám cùng Cung Môn kết thành đồng minh, dám trực tiếp đối đầu với Vô Phong.Cung Viễn Chuỷ chậm rãi đi đến, vẻ mặt đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn đột nhiên nhìn Thượng Quan Thiển, sau đó chắc chắn khẳng định." Ta đã phối xong thuốc giải, nhưng cần một chất dẫn nữa..."" Máu của ta sao?"Thượng Quan Thiển lạnh nhạt nói, khi nhìn thấy ánh mắt của hắn...nàng đã biết hắn muốn nói gì. Nhưng từ xưa đến này, dùng máu làm chất dẫn giải kịch độc...phần lớn là máu đầu tim.Ngón tay nàng nhẹ nhàng ma sát vào nhau, Thượng Quan Thiển nhìn Cung Viễn Chủy ngập ngừng đứng đối diện. Cung Tử Thương hơi thắc mắc khẽ hỏi " Sao vậy? Cần nhiều máu lắm sao?"Nàng ta nhìn Thượng Quan Thiển, rồi lại nhìn Cung Viễn Chuỷ và Cung Tử Vũ đang hơi ngập ngừng. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt nàng ta trắng bệnh...cả người run rẩy sắp ngã xuống, may là có Lư Lê đứng bên cạnh đỡ." Không sao, ta và Lư Lê sẽ đi lấy máu"Thượng Quan Thiển nhẹ nhàng nói, đôi mắt sâu thẳm hơi nhìn về phía Lư Lê. Chỉ thấy nàng ta hơi cúi đầu xuống, lặng lẽ gật đầu mà không nói gì...Thượng Quan Thiển chậm rãi đứng lên, Cung Viễn Chuỷ ở đằng sau gấp gáp đến mức nói không rõ lời." Tẩu...tẩu, hay là...đợi ca ca về rồi... quyết"" Tẩu tẩu, có thể đợi Thượng Giác ca ca về không?"Cung Tử Vũ cũng lo lắng đến toát cả mồ hôi. Chọc giận Cung Thượng Giác...đến Chấp Nhẫn đương nhiệm như hắn cũng không gánh nổi cái tội danh này.Dù sức khoẻ Thượng Quan Thiển rất tốt, còn chịu đựng huấn luyện gần 15 năm ở Vô Phong. Nhưng như vậy cũng đã quá mạo hiểm, nếu ca ca hắn quay về biết được...Cung Viễn Chuỷ không dám nghĩ đến hậu quả. Thượng Quan Thiển chỉ hơi quay người, nở một nụ cười trấn an hắn. Sau đó hơi liếc về phía Lư Lê vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt cong lên...nhẹ nhàng nói." Lư Lê muội muội, đi thôi"Cung Tử Thương lúc này mới khôi phục lại tỉnh táo, nước mắt bắt đầu chảy xuống...gấp gáp nói." Cảm ơn muội..."Đáp lại mọi người là 2 bóng lưng dứt khoát rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com