Da Sac Thuong Thien Hoa No Roi Tan
Cung Thượng Giác hơi buồn bã nhìn Thượng Quan. Nàng không có chút rung động nào, ngược lại còn phớt lờ hắn." Ta no rồi"Cung Thượng Giác cúi đầu đặt bát đũa xuống, lặng lẽ ngồi nhìn 2 người đối diện đang mải cãi nhau. Hình như hắn có chút dư thừa..." Vậy... ta cũng no rồi"Cung Viễn Chuỷ thấy vậy cũng buông bát đũa xuống, ngồi thẳng người nhìn Cung Thượng Giác. Sắc mặt ca ca khó coi quá 🙄🙄🙄...Thượng Quan Thiển nhìn Cung Thượng Giác, chỉ ăn một miếng đã no? Ánh mắt 2 người lại chạm nhau, nhưng lần này hắn đã lập tức quay mặt sang một bên, tránh ánh mắt của nàng.Thượng Quan Thiển cố nhịn cười, cuối cùng nàng cũng biết tại sao hôm nay Cung Thượng Giác lại hơi khác lạ rồi. Hôm nay hắn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, ít nói hơn, khó chịu hơn...Ồ, hoá ra hắn ngượng ngùng...Cung Nhị tiên sinh khiến cả giang hồ khiếp sợ nay lại ngượng ngùng? Chỉ vì hôm qua đã nói ra một câu "thích"?Mọi bản reup đều là ăn cắp, xin vui lòng tôn trọng bản quyền. Mn có thể vào wattpad hoặc tiktok: sugar10_03 để ủng hộ mình nhé.
Càng nghĩ Thượng Quan Thiển càng không giấu được nụ cười trên môi. Nàng gắp một chút rau rồi cho vào bát Cung Thượng Giác, sau đó nhẹ nhàng nói." Cung Nhị tiên sinh, ngài dùng thêm một chút nữa đi, xem như là cùng ta. Nếu ta dùng tiếp thì cũng rất khó xử"" Được"
Cung Thượng Giác nhìn rau xanh trong bát, vẻ mặt hơi dịu đi. Hoá ra Thượng Quan Thiển vẫn quan tâm đến hắn.Cung Viễn Chuỷ ngồi ở một bên thấy ca ca tiếp tục ăn thì khoé miệng không khỏi run lên. Những lúc như thế này hắn nên làm gì? Có nên tiếp tục ăn không?Hai người cãi nhau cả buổi, hắn chỉ là một vai diễn trong vở kịch của họ!!!Cung Viễn Chuỷ dựa lưng vào ghế âm thầm quan sát 2 người. Sự khác thường của Thượng Quan Thiển, sự khác thường của ca ca mình; chẳng lẽ sau khi hắn rời đi đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết?Lúc này thị nữ cẩn thận đem một cái khay nhỏ đặt trước mặt Thượng Quan Thiển, cung kính nói: " Thượng Quan cô nương, mời dùng". Thượng Quan Thiển nhìn bát anh đen sì, mùi hơi khó ngửi hơi khó hiểu hỏi thị nữ bên cạnh. " Đây là gì?"
Nhưng nàng ta lại không nói gì mà chỉ hành lễ rồi lui xuống.Ở Giác Cung, nếu Cung Thượng Giác không cho gọi thì thị nữ không được phép tuỳ ý đi lại, càng không được tự ý mở miệng. Mọi người đều vừa tôn kính vừa sợ hãi hắn.Ở trong Cung Môn này, trong Giác cung thứ thuộc về hắn chỉ có Mặc trì tĩnh lặng...Nghĩ đến đây Thượng Quan Thiển không khỏi đau lòng. Đứng càng cao thì người ở bên cạnh lại càng ít, mà gió bên tai lại thổi càng lớn.Càng cô độc...Cung Thượng Giác cô độc đứng trên cao nhìn mọi người, mọi người lại không thể nhìn thấy hắn. Hắn cô độc đứng ở đó, bảo vệ tất cả mọi thứ hắn muốn bảo vệ.Càng ít người hiểu hắn...Ít người quan tâm hắn có mệt hay không, có bị thương hay không. Bởi vì trong mắt mọi người, hắn là Cung Nhị tiên sinh không ai có thể địch nổi, Cung Thượng Giác.
" Đây là Bách Thảo Tuỵ mà ca ca nhờ ta chuẩn bị cho cô. Sau này cứ cách một ngày, nó sẽ được chuyển đến phòng cô"Giọng nói Cung Viễn Chuỷ cắt đứt suy nghĩ u buồn của Thượng Quan Thiển. Nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, 2 tay bưng bát thuốc trước mặt lên. Trong mắt hiện lên một cảm xúc khó tả, Thượng Quan Thiển nhẹ nhàng nói " Cảm ơn"Nhưng là cảm ơn cái gì? cảm ơn ai? Chắc là đều có.Thượng Quan Thiển biết rõ, chỉ có người trong Cung Môn mới có quyền sử dụng Bách Thảo Tuỵ, vì vậy bọn họ đã coi nàng như người nhà rồi sao? Hay bởi vì trong bụng nàng đang có cốt nhục của Cung Môn?Dù như thế nào Thượng Quan Thiển vẫn rất vui vẻ, vui vì có người chăm sóc, có người nhớ đến mình.Cảm giác có người nhà... thật tốt.Thượng Quan Thiển tham lam tận hưởng khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi này, giống như người sắp chết đuối bỗng dưng có được không khí. Ở trong bóng tối quá lâu, nàng gần như quên mất rằng thực ra ánh sáng rất ấm ấp.Thượng Quan Thiển xắn tay áo lên, một hơi uống cạn bát thuốc đắng ngắt. Tuy thuốc có hơi đắng nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.Cung Thượng Giác nhìn đôi mắt đỏ hoe cùng với những giọt nước mắt đang kìm thật chặt của Thượng Quan Thiển mà cảm thấy buồn bã. Trước đây nàng luôn dễ dàng rơi nước mắt, nhưng bây giờ nàng chỉ biết nén chặt nước mắt vào trong, không chịu gục ngã trước mặt hắn.Cung Thượng Giác thậm chí còn hy vọng nàng giống như trước đây, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười.Và có thể làm chính mình...Cung Thượng Giác từ trong túi ngực lấy ra một túi giấy nhỏ được gói cẩn thận, hắn nhẹ nhàng mở túi giấy ra đưa đến trước mặt Thượng Quan Thiển nói. " Thuốc đắng, cái này cho nàng"Thượng Quan Thiển cắn chặt môi dưới đưa tay đón lấy thứ hắn đưa cho. Khi mở ra, bên trong là những hạt mứt trong suốt như pha lê." Nhưng ta... không sợ đắng"Giọng nói của Thượng Quan Thiển có chút run rẩy, nhưng vẫn nhặt cầm một hạt mứt lên chậm rãi bỏ vài miệng. Vị ngọt tan chảy trên đầu lưỡi, lan xuống tận đáy lòng nàng." Nhưng ta sợ nàng đắng/ khổ"Hắn nhìn Thượng Quan Thiển kìm nén nước mắt cùng với nụ cười còn đắng hơn cả thuốc, trong lòng hơi chua xót. Mắt hắn đã có chút đỏ." Ngọt không"
" Ngọt"Dòng nước ngầm giữa 2 ngừoi đang dâng trào, nhưng cũng khiến trái tim đau đớn đến không thở được.Sugar10_03: Những chương xứng đáng phong thần sắp xuất hiện rồi. Mn đợi bắt đầu hóng từ chương sau nhá 😘😘😘Top1 cách gây ấn tượng: Vào 1 lúc vắng vẻ, bình chọn từ chương 1 đến cuối. Nhìn gần 40 thông báo nhảy thật là cảm giác 🫠
Càng nghĩ Thượng Quan Thiển càng không giấu được nụ cười trên môi. Nàng gắp một chút rau rồi cho vào bát Cung Thượng Giác, sau đó nhẹ nhàng nói." Cung Nhị tiên sinh, ngài dùng thêm một chút nữa đi, xem như là cùng ta. Nếu ta dùng tiếp thì cũng rất khó xử"" Được"
Cung Thượng Giác nhìn rau xanh trong bát, vẻ mặt hơi dịu đi. Hoá ra Thượng Quan Thiển vẫn quan tâm đến hắn.Cung Viễn Chuỷ ngồi ở một bên thấy ca ca tiếp tục ăn thì khoé miệng không khỏi run lên. Những lúc như thế này hắn nên làm gì? Có nên tiếp tục ăn không?Hai người cãi nhau cả buổi, hắn chỉ là một vai diễn trong vở kịch của họ!!!Cung Viễn Chuỷ dựa lưng vào ghế âm thầm quan sát 2 người. Sự khác thường của Thượng Quan Thiển, sự khác thường của ca ca mình; chẳng lẽ sau khi hắn rời đi đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết?Lúc này thị nữ cẩn thận đem một cái khay nhỏ đặt trước mặt Thượng Quan Thiển, cung kính nói: " Thượng Quan cô nương, mời dùng". Thượng Quan Thiển nhìn bát anh đen sì, mùi hơi khó ngửi hơi khó hiểu hỏi thị nữ bên cạnh. " Đây là gì?"
Nhưng nàng ta lại không nói gì mà chỉ hành lễ rồi lui xuống.Ở Giác Cung, nếu Cung Thượng Giác không cho gọi thì thị nữ không được phép tuỳ ý đi lại, càng không được tự ý mở miệng. Mọi người đều vừa tôn kính vừa sợ hãi hắn.Ở trong Cung Môn này, trong Giác cung thứ thuộc về hắn chỉ có Mặc trì tĩnh lặng...Nghĩ đến đây Thượng Quan Thiển không khỏi đau lòng. Đứng càng cao thì người ở bên cạnh lại càng ít, mà gió bên tai lại thổi càng lớn.Càng cô độc...Cung Thượng Giác cô độc đứng trên cao nhìn mọi người, mọi người lại không thể nhìn thấy hắn. Hắn cô độc đứng ở đó, bảo vệ tất cả mọi thứ hắn muốn bảo vệ.Càng ít người hiểu hắn...Ít người quan tâm hắn có mệt hay không, có bị thương hay không. Bởi vì trong mắt mọi người, hắn là Cung Nhị tiên sinh không ai có thể địch nổi, Cung Thượng Giác.
" Đây là Bách Thảo Tuỵ mà ca ca nhờ ta chuẩn bị cho cô. Sau này cứ cách một ngày, nó sẽ được chuyển đến phòng cô"Giọng nói Cung Viễn Chuỷ cắt đứt suy nghĩ u buồn của Thượng Quan Thiển. Nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, 2 tay bưng bát thuốc trước mặt lên. Trong mắt hiện lên một cảm xúc khó tả, Thượng Quan Thiển nhẹ nhàng nói " Cảm ơn"Nhưng là cảm ơn cái gì? cảm ơn ai? Chắc là đều có.Thượng Quan Thiển biết rõ, chỉ có người trong Cung Môn mới có quyền sử dụng Bách Thảo Tuỵ, vì vậy bọn họ đã coi nàng như người nhà rồi sao? Hay bởi vì trong bụng nàng đang có cốt nhục của Cung Môn?Dù như thế nào Thượng Quan Thiển vẫn rất vui vẻ, vui vì có người chăm sóc, có người nhớ đến mình.Cảm giác có người nhà... thật tốt.Thượng Quan Thiển tham lam tận hưởng khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi này, giống như người sắp chết đuối bỗng dưng có được không khí. Ở trong bóng tối quá lâu, nàng gần như quên mất rằng thực ra ánh sáng rất ấm ấp.Thượng Quan Thiển xắn tay áo lên, một hơi uống cạn bát thuốc đắng ngắt. Tuy thuốc có hơi đắng nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.Cung Thượng Giác nhìn đôi mắt đỏ hoe cùng với những giọt nước mắt đang kìm thật chặt của Thượng Quan Thiển mà cảm thấy buồn bã. Trước đây nàng luôn dễ dàng rơi nước mắt, nhưng bây giờ nàng chỉ biết nén chặt nước mắt vào trong, không chịu gục ngã trước mặt hắn.Cung Thượng Giác thậm chí còn hy vọng nàng giống như trước đây, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười.Và có thể làm chính mình...Cung Thượng Giác từ trong túi ngực lấy ra một túi giấy nhỏ được gói cẩn thận, hắn nhẹ nhàng mở túi giấy ra đưa đến trước mặt Thượng Quan Thiển nói. " Thuốc đắng, cái này cho nàng"Thượng Quan Thiển cắn chặt môi dưới đưa tay đón lấy thứ hắn đưa cho. Khi mở ra, bên trong là những hạt mứt trong suốt như pha lê." Nhưng ta... không sợ đắng"Giọng nói của Thượng Quan Thiển có chút run rẩy, nhưng vẫn nhặt cầm một hạt mứt lên chậm rãi bỏ vài miệng. Vị ngọt tan chảy trên đầu lưỡi, lan xuống tận đáy lòng nàng." Nhưng ta sợ nàng đắng/ khổ"Hắn nhìn Thượng Quan Thiển kìm nén nước mắt cùng với nụ cười còn đắng hơn cả thuốc, trong lòng hơi chua xót. Mắt hắn đã có chút đỏ." Ngọt không"
" Ngọt"Dòng nước ngầm giữa 2 ngừoi đang dâng trào, nhưng cũng khiến trái tim đau đớn đến không thở được.Sugar10_03: Những chương xứng đáng phong thần sắp xuất hiện rồi. Mn đợi bắt đầu hóng từ chương sau nhá 😘😘😘Top1 cách gây ấn tượng: Vào 1 lúc vắng vẻ, bình chọn từ chương 1 đến cuối. Nhìn gần 40 thông báo nhảy thật là cảm giác 🫠
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com